5. Chúc mừng việc trò chuyện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỗ của Thành cách chỗ làm không xa lắm, nên chúng tôi đi bộ thay vì đi xe buýt và khi chúng tôi đi xuống đường, một cảm giác phấn chấn kỳ lạ tràn ngập trong tôi. Tôi đã bước một bước vào nơi chưa biết, dám làm điều mà trước đây tôi chưa từng làm. Đi đến chỗ của người khác. Khi gặp gỡ mọi người, dù là bạn bè hay hẹn hò, tôi luôn đảm bảo rằng chúng tôi sẽ gặp nhau tại địa điểm riêng của mình, chỉ để tôi có thể kiểm soát được môi trường. Đảm bảo rằng tôi được bao quanh bởi sự an toàn. Vào nhà ai đó, dù chỉ để uống một tách cà phê, cũng là một điều lớn lao.

"Chà, nếu chúng ta muốn tìm hiểu nhau, tôi có thể bắt đầu bằng việc hỏi anh một số điều cơ bản," tôi nói, được tiếp sức bởi lòng dũng cảm mới tìm thấy của mình. "Bắt đầu thật dễ dàng nào. Anh bao nhiêu tuổi và sở thích của anh là gì?"

"Ồ, chúng ta đang làm hai mươi câu hỏi à?" Thành rất nhiệt tình. "Anh 28 tuổi, cung hoàng đạo của anh là Ma Kết và anh thích những bữa tối dưới ánh nến và những chuyến đi dạo dài trên bãi biển."

"Ừm... được chứ?" Tôi cố gắng nói trước khi nhận ra rằng anh ấy đang nói đùa. "Chết tiệt, đừng lộn xộn nữa"

Anh cười khúc khích nhưng vẫn tiếp tục.

"Không biết anh có sở thích thực sự nào không. Anh thích truyện tranh và phim hoạt hình Nhật Bản, có một số thứ mà tôi sưu tầm. Và tất nhiên là anh thích trò chơi máy tính, giống như bất kỳ người đam mê công nghệ nào."

Anh ta đã làm? Tôi không thể kiềm chế sự nhiệt tình của mình và đặt ra hàng loạt câu hỏi về truyện tranh mà anh ấy thích nhất và trò chơi anh ấy đang chơi. Và cứ thế cuộc trò chuyện của chúng tôi trôi chảy như một dòng sông. Điều đáng ngạc nhiên là Thành có nhiều điểm chung về sở thích của tôi và chúng tôi thậm chí còn có chung bộ truyện tranh Nhật Bản yêu thích. Tôi đã luôn nghĩ rằng chỉ có mình tôi thích điều đó khi là một người đàn ông trưởng thành, nhưng dường như không phải vậy. Anh ấy đã học ngành truyền thông ở trường trung học nhưng chưa bao giờ học đại học, thực tế là anh ấy đã nhanh chóng vượt qua. Tôi chọn không hỏi tại sao lại như vậy và thay vào đó tiếp tục với những câu hỏi khác.

"Tôi có thể hỏi anh là ai không? Ý tôi là, anh là người đồng tính hay lưỡng tính?"

Anh ấy ném cho tôi một nụ cười méo mó và nhún vai.

"Không biết nữa," anh trả lời. "Anh là người gợi cảm, đó là điều duy nhất anh chắc chắn. Và anh thực sự không quan tâm. Em thích những gì em thích, anh không thích áp đặt cho mọi người, em biết đấy. Em có phải vậy không? Ý anh là, em thích được gắn mác là một người mê trò chơi hướng nội? Em còn hơn thế nữa, phải không?"

Chúng tôi đã đến tòa nhà chung cư của anh ấy và anh ấy nhấn nút thang máy. Tôi đang suy nghĩ về câu hỏi của anh ấy. Tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ về điều đó trước đây, nhưng đó là sự thật. Nếu bạn dán nhãn cho ai đó, bạn sẽ đặt họ vào một góc mà họ có thể không bao giờ thoát ra được.

"Tôi còn hơn cả một cái nhãn," tôi nói. "Nhân tiện, tôi khá suy nghĩ thông minh về vấn đề tình dục."

Căn hộ của anh là một căn hộ ba phòng ngủ khổng lồ trên tầng bảy, nhìn ra một nửa nội thành. Điều này không hề rẻ. Làm sao anh ta có thể mua được nơi này? Lương của tôi khá tốt nhưng ngay cả tôi cũng phải chật vật lắm mới có được một nơi như thế này. Với việc anh ấy làm việc trong bếp, điều đó gần như là không thể.

"Anh phải gi*t ai để có được nơi này?" (câu nói bông đùa kiểu như anh ấy phải làm một công việc lớn hay điều gì ghê gớm) Tôi nói đầy ấn tượng khi bước vào hành lang.

"Mẹ tôi," Thành trả lời, giọng lạnh lùng. "Ừ, tôi không gi*t cô ấy, cô ấy để lại cho tôi chỗ đó theo di chúc."

Ồ. Có điều gì đó bảo tôi đừng hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào về điều đó nữa, vì vậy tôi chỉ để anh ấy dẫn tôi đi tham quan xung quanh. Nhà bếp rất rộng và trông như mới được cải tạo, nhưng bạn vẫn có thể thấy rằng có một anh chàng hơi bừa bộn sống ở đây. Bát đĩa được xếp chồng lên khắp quầy mặc dù máy rửa chén trống rỗng. Thành bước dọc hành lang, chỉ vào phòng tắm rồi anh tiếp tục đi vào một căn phòng trông giống như phòng khách. Nhưng trên đường tới đó anh ta không chỉ vào phòng ngủ của mình. Tuy nhiên, tôi không thể bỏ lỡ vì cửa đang mở rộng và tôi lén nhìn vào trong.

Tấm thảm có màu tối và một chiếc giường lớn với khung giường cao được đặt ở giữa phòng. Phía trên giường là một tấm áp phích lớn mà tôi nhận ra ngay. Nó mô tả hai nhân vật nam trong bộ truyện tranh mà chúng tôi cùng yêu thích, nhưng vị trí cơ thể của họ hoàn toàn không giống trong truyện tranh. Điều đó xuất phát trực tiếp từ những tưởng tượng khiêu dâm của người hâm mộ. Tôi cảm thấy má mình đỏ bừng. Và khi ánh mắt của tôi dừng lại ở những sợi dây đen treo trên khung giường, sự lo lắng của tôi càng lên đến đỉnh điểm. Tôi không muốn nghĩ tới việc anh ấy sẽ làm gì với những thứ đó.

"Em muốn cà phê, hoặc có lẽ rượu whisky ngon hơn?" Tôi nghe thấy anh ấy hỏi từ phòng khách.

"Ừm, tôi nghĩ là rượu whisky," tôi càu nhàu và nhanh chóng bước ra chỗ anh ấy.

Thành đặt hai chiếc ly lên bàn và rót cho cả hai chúng tôi đồ uống. Tôi ngồi xuống ghế và cố tỏ ra thoải mái. Tấm áp phích phía trên giường không rời bỏ tôi. Thành ném mình vào ghế tựa và giơ ly của anh ấy về phía tôi.

"Chúc mừng chúng ta ngồi đây nói chuyện" anh mỉm cười.

Tôi vui mừng đáp lại và uống một ngụm cực lớn chất lỏng mạnh. Tôi không quen ngồi trong một môi trường xa lạ, không liên quan đến công việc. Tất cả những ấn tượng mới mẻ đó khiến tôi choáng ngợp và cuối cùng tôi chỉ nhìn lên trần nhà để đầu óc không bị tan chảy.

"Chà, anh đoán đã đến lượt anh đặt câu hỏi," Thành nói và xoay chiếc ly giữa hai tay.

"Chắc rồi," tôi nói. "Nhưng đừng mong đợi bất cứ điều gì đáng ngạc nhiên."

"Chúng ta sẽ thấy sau." anh cười nhếch mép. "Em hỏi tuổi của anh thì anh cũng hỏi em như vậy."

"Tôi 24 tuổi. Cung hoàng đạo Bạch Dương, điều đó không quan trọng."

Nụ cười của anh ấy mở rộng và tôi cố gắng hiểu tại sao.

"Có gì mà buồn cười vậy?"

"Ồ, không có gì, Anh vừa nhận ra mình đã nếm thử món đồ chơi con trai đầu tiên của mình. Anh không biết nữa."

Tôi phải mất một giây mới hiểu được anh ấy đang nói gì. Tôi trẻ hơn anh ấy. Má tôi bỏng rát gần như đau đớn. Chúa Giêsu, tại sao Ngài lại đưa ra nhận xét như vậy?

"Xin lỗi," anh ấy tiếp tục khi nhìn thấy phản ứng dữ dội của tôi. "Tôi chỉ ngạc nhiên thôi, thế thôi. Tưởng anh già hơn. Trông anh già hơn."

"Tại sao? Trông khi anh vẫn luôn xưng tôi là em à?"

"Anh xưng em là em cơ bản là vì anh thích gọi thế dù sao anh cũng ở phía trên. Và vì gọi vậy là do em rất đáng yêu" Anh ta bĩu cợt.

"Anh nghiêm túc đi"

Anh ấy nhìn tôi chăm chú.

"Anh nghĩ đó là vì lúc nào em cũng quá nghiêm túc. Có vẻ như em muốn suy nghĩ thấu đáo trước khi làm bất cứ điều gì. Tại sao vậy?"

Câu hỏi của anh làm tôi choáng váng. Tôi chưa bao giờ tự hỏi tại sao.

"Tôi không biết. Tôi muốn biết điều gì sắp xảy ra. Đối với tôi, việc nghĩ về các tình huống khác nhau giống như một điều an toàn. Bằng cách đó, sẽ không có điều gì quá bất ngờ cả."

"Chắc lúc đó anh đã làm anh bất ngờ đến tận xương tủy rồi," Thành cười toe toét và rót thêm rượu whisky cho chúng tôi.

Tôi mỉm cười và gật đầu.

"Có thể nói như vậy. Tôi không thích sự bất ngờ. Nó làm tôi khó chịu, như thể tôi không kiểm soát được."

"Đó có phải là lý do tại sao em lại là người có thói quen như vậy không? Em xuống căng tin ba lần một ngày, vào cùng một thời điểm mỗi ngày, mỗi lần ăn cùng một thứ."

Làm sao anh ấy lại biết được? Anh ấy mới bắt đầu làm việc ở đó vài ngày trước. Thành dường như đã nhận ra điều đang làm phiền tôi và giơ lòng bàn tay lên.

"Ừ, có lẽ anh đã bắt đầu làm việc ở đó ba tuần trước và đã chú ý đến em từ lúc đó. Và có lẽ anh đã yêu cầu được xếp ở phía trước quán cà phê vài ngày trước. Anh không thể nhịn được, em làm anh tò mò đấy."

Mắt tôi mở to. Có phải anh ta đang theo dõi tôi không? Theo dõi mọi hành động của tôi trong suốt ba tuần? Đáng lẽ tôi phải nổi điên vì điều này, nhưng tôi đã không làm vậy. Tôi cảm thấy hãnh diện. Ai đó thực sự đã bỏ ra bao nhiêu rắc rối chỉ để gặp tôi.

"Cảnh báo nha kẻ theo dõi," tôi cười và nhấp một ngụm whisky.

"Đó là lỗi của chính em, em biết đấy," anh tự bào chữa. "Nếu em nhận thức được vẻ quyến rũ chết tiệt của mình thì anh có thể đã không bận tâm. Tại sao em không nghĩ mình quyến rũ?"

"Bởi vì tôi không thể nhìn thấy nó. Tôi không làm bất cứ điều gì để trở nên gợi cảm cả."

Ash đứng dậy khỏi ghế tựa.

"Sự gợi cảm không phải là điều em làm mà là chính em".

Tim tôi nhảy lên trước cái nhìn của anh ấy và lời nói trượt vào miệng tôi.

"Ừ, ừ, nếu cậu nói vậy.."

Không hiểu vì lý do gì mà anh ấy lại ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc ghế dài. Anh xoay ly lần nữa, nhấp một ngụm rồi nhìn ra ngoài phòng.

"Đôi mắt của em. Anh đã nói rồi nhưng hãy để anh nói lại. Đôi mắt của em thật tuyệt vời. Đặc biệt là khi em nghĩ rằng không ai để ý và em ngồi đó quan sát mọi người. Ngôn ngữ cơ thể của em khi em mơ mộng trong khi đồng nghiệp của bạn ngồi đó lảm nhảm về điều gì đó mà em không quan tâm. Lúm đồng tiền của em khi em cười. Em thực sự nên cười thường xuyên hơn. Cách em cố gắng che giấu hình xăm của mình, giống như chúng là một loại bí mật lớn nào đó."

Tôi rùng mình giữa làn sóng khen ngợi khi nhắc đến hình xăm của mình.

"Làm thế quái nào mà anh biết tôi có hình xăm? Tôi chưa bao giờ cho ai ở nơi làm việc xem chúng cả."

"Anh thoáng thấy cái ở trên cánh tay phải của em trong một lần bạn vươn vai để lấy thức ăn. Và cái ở trên lưng khi em cúi xuống nhặt chiếc nĩa em làm rơi. Đó chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng anh có thể nói rằng đó là chúng. Đây không phải là chuyện nhỏ. Anh có một số kinh nghiệm trong vấn đề này, em biết đấy."

Anh giơ hai tay lên, nơi những hoa văn màu đen cuộn lại với nhau thành những hoa văn phức tạp. Sau đó anh ấy uống cạn ly của mình và gật đầu ra hiệu cho tôi làm điều tương tự. Không cần suy nghĩ, tôi vâng lời.

Anh chỉ vào đùi mình. Tôi căng thẳng và nhìn anh. Anh ta đang theo đuổi điều gì? Tại sao anh ấy lại muốn tôi ngồi vào lòng anh ấy?

"Anh muốn biết thêm về nhu cầu kiểm soát của em," anh nói bằng giọng bình tĩnh, nhưng có điều gì đó khác đang sôi sục ngay bên dưới bề mặt. "Đến đây ngồi đi."

"Tại sao?" Tôi lẩm bẩm và cảm thấy mình hơi vặn vẹo.

"Bởi vì anh muốn sự chú ý hoàn toàn của em. Anh đã nói với em rằng anh không cắn. Thôi nào."

Anh lại vỗ vỗ đùi mình. Tôi đã ở trong căn hộ của anh ấy rồi, vậy tại sao không đến căn hộ khác trước? Tôi cũng có thể thử nó, xem cảm giác như thế nào. Và chỉ ý niệm về việc mình sắp làm thôi cũng khiến cơ thể tôi râm ran. Tôi cẩn thận đứng dậy và ngồi xuống trong lòng anh, gác chân lên ghế. Nhưng anh chỉ cười và lắc đầu.

"Bà không phải là bà nội chết tiệt của con, Giang ạ. Ngồi xuống đối diện với bà đi."

"Ý anh là gì?"

"Đứng trên người anh đi, đồ ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro