Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xuy Hàn nằm trên giường, vẫn như trước ngủ say bất tỉnh, hôn hấp nhẹ nhàng. Có lẽ là do mất quá nhiều máu, sắc mặt có chút trắng bệch, giống như ngưng ngọc.

Hắn cũng không biết là đã yêu thượng y bao lâu, có lẽ bởi vì từ sớm đã coi y như là thê tử, nơi nơi chốn chốn ái y, cũng mong muốn hai người tư thủ một đời. Kỳ thực.... Xuy Hàn tùy hứng lãnh đạm, thập phần cao ngạo, tính tình hoàn toàn không thể nói là ôn nhu.Thế nhưng dù biết y có nhiều khuyết điểm, lại hết lần này đến lần khác không có cách quên y, bất kể y đưa ra yêu cầu gì, cũng không nghịch lại.

Phương Đường Khê vén tóc trên trán Lam Xuy Hàn, nhẹ nhàng hôn lên đó, ngưng mắt nhìn thụy nhan của y.

Xuy Hàn tỉnh lại sẽ khôi phục bình thường, đến lúc đó y đối với thân thể hắn một chút hứng thú cũng không còn, hắn sẽ thành quá khứ bị vứt bỏ, đảo mắt sẽ quên -- nếu như chân của mình vẫn còn hoàn hảo. Thế nhưng hiện tại........ Xuy Hàn chí ít sẽ không quá lãnh đạm với hắn, đơn giản vì hắn sẽ không bao giờ.... Bước đi được nữa.

Loại đồng tình này thật khiến cho người ta chán ghét a!

Rõ ráng chính mình không cảm thấy gì, nhưng lại bị người khác đồng tình, cảm thấy bản thân giống như người bất hạnh nhất trên đời, không có cách nào quên đi bi kịch của bản thân.

Xuy Hàn tuy rằng lạnh lùng, nhưng y lại thập phần lương thiện, loại đồng tình này y nhất định sẽ không tiếc rẻ cho mình.

Sớm biết như vậy để ngã vực chết cho rồi, không cần xấu hổ đối diện với Xuy Hàn.

Phương Đường Khê cuối người, để Xuy Hàn gối đầu lên cánh tay mình, sợi tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay -- có người nói, người có mái tóc mềm mại tâm cũng ôn nhu, thế nhưng Xyu Hàn hoàn toàn không có bộ dạng ôn nhu.

Hắn cắn phá đầu lưỡi của chính mình, cảm giác đau đớn phảng phất giống như là bị kim châm, đau đến tận tâm, mùi máu mang theo vị rỉ sắt tràn ngập trong khoang miệng, hắn cuối đầu nhẹ nhàng hôn lên. Có chút cảm giác vui sướng nho nhỏ, rồi lại sợ hãi Xuy Hàn có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, tim Phương Đường Khê gia tốc đập.

May mắn Xuy Hàn vẫn không tỉnh lại...

Hắn hôn lên đôi môi Xuy Hàn, chậm rãi đẩy sạu nụ hôn. Tuy nam tử vẫn chìm sâu trong giấc ngủ không thể đáp lại, cũng làm cho người khác không nhịn được động tâm.

Phương Đường Khê hổ thẹn phát hiện, tính khí giữa hai chân cư nhiên có phản ứng. Rõ ràng hai chân không thể cử động, nhưng nơi này lại vẫn ngoan cường phấn chấn... (chứ anh muốn nó ủ rủ luôn à) Thật ra Tiết Bất Nhị có nói qua hắn sẽ không mất đi bản năng nam tính, chỉ là đột nhiên không hể cử động làm tâm thần hắn đại loạn, không chú ý tới mà thôi.

Nếu như sau này mọi chuyện đều phải nhờ người khác hỗ trợ, vậy nổi lên dục vọng cũng không thể che giấu.

Phương Đường Khê nghĩ đến điểm này tân đều nát, càng hôn Xuy Hàn lòng lại càng khổ sở. Chỉ là nếu không hôn thì không thể đúng lúc lấy cổ trùng ra.

Vì vậy, hắn chứ chìm đắm trong nụ hôn tuyệt vời, rồi lại buồn cười dục vọng rung động.

Phương Đường Khê cứ như vậy mà hôn Xuy Hàn, nhìn ngắm khuân mặt của y, suy nghĩ đến thất thần,

Cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa cùng với tiếng Tiết Bất Nhị trêu chọc: "Đều đã qua một canh giờ a! Huynh đệ, nên làm đều làm xong rồi đi? Mê hồn dược ta cho Lam Xuy Hàn dùng cũng sắp hết tác dụng."

Mê dược tan? Đầu Phương Đường Khê phút chốc trống rỗng, cửa đã bị người ta đẩy ra, Tiết Bất Nhị đi đến giúp Xuy Hàn hạ châm bắt mạch -- đem cổ trùng rời khỏi tah6n thể y, phải đúng lúc khu hàn.

"Tiết đại ca, ngươi hạ mê hồn dược cho y?"

"Nếu không hạ dược, hắn bỗng nhiên tỉnh lại, không phải ngươi sẽ ăn đòn sao?" Tiết Bất Nhị không có hảo ý cười.

"Sao ngươi không nói cho ta biết trước, làm hại ta lo lắng như vậy."

"Làm vậy sẽ không kích thích". Tiết Bất Nhị vỗ vỗ vai hắn, nheo nheo mắt: "Ngươi đã làm rồi?"

Phương Đường Khê không thể không biết xấu hổ nói rằng bản thân sợ hãi, ngoại trừ hôn ra cái gì cũng chưa có làm, ho khan một tiếng: "Ngô, nên làm đều làm."

Tiết Bất Nhị cười hì hì nói: "Ca a ta đây làm rất tốt có đúng không? Đừng quên ghi vào sổ a."

Tiết Bất Nhị cầm châm, đâm vào huyệt bách hội của Lam Xuy Hàn, hiểu rõ đây là yếu huyệt của con người, cũng tự biết phân nặng nhẹ.

"Xuy Hàn.... Sắp tỉnh sao?" Phương Đường Khê thấy Tiết Bất Nhị hạ châm, bỗng nhiên có chút khẩn trương, thậm chí còn có ý nghĩ muốn trốn đi – Hắn vẫn luôn mong muốn ái nhân nhìn thấy mặt tốt đẹo nhất của mình, không hy vọng Xuy Hàn nhìn thấy hắn chật vật như vậy.

"Không sai" Tiết Bất Nhị gật đầu, cũng chú ý thấy Phương Đường Khê trong nháy mắt lộ ra biểu tình sợ hãi.

"Cái kia... Ta trở về trước, nếu như Xuy Hàn tỉnh, ngươi nói với y ta đã đi trước, cứu như vậy đi. Thải Ngôn, Thải Ngôn!" Phương Đường Khê gọi dược đồng vẫn đang uối đầu đứng đối diện cửa, bắt lấy y giống như cọng rơm cứu mạng.

Thải Ngôn vội vàng đi đến ôm lấy hắn, trốn trong một căn phòng. Khi được Thải Ngôn thả xuống, hắn tở phào một hơi, nghĩ lại cũng có chút thất vọng. Kỳ thực rất muốn nhìn thấy Xuy Hàn, thế nhưng..... Chỉ có thể như vậy thôi.

Nếu như bản thân hoàn hảo không hao tổn gì..... Phương Đường Khê vì sự vọng tưởng của mình nở một nụ cười khô khốc. Những suy nghĩ này, thất sự ..... quá ngây thơ.

Xuy Hàn đối với hắn quả thật rất đặc biệt, thế nhưng bản thân đã biến thành bộ dạng này, còn y nhìn thấy mình, không chút nghi ngờ là có ý tứ muốn y lấy thân báo đáp. Tuy rằng Xuy Hàn sẽ không cự tuyệt, thế nhưng trong lòng nhất định thập phần chán ghét.

Hay là.... Y thất sự có một chút thích mình, chì là, loại thích này không phải ái tình. Không muốn ái tình này cũng trở nên ô uế, hằn thậm chí nghĩ, nếu nhưu bị Xuy Hàn biết mình vì cứu y mà trở nên như vậy, hắn cảm thấy trái tim đau như bị phơi trên tảng đá nóng cháy, trần trụi cùng đau đớn.

Lúc này, âm thanh mệt mỏi rã rời của một người vang lên, Phương Đường Khê cảm thấy yết hầu hít thở không thông.

"Ta... Ta ở nơi nào?"

Phương Đường Khê giật mình nhìn Thải Ngôn, Thãi Ngôn nhún vai, đang muốn trả lời lại bị Phương Đường Khê che miệng lại. Nguyên lai phòng này và phòng cách vách có một đạo tường, mọi tiếng động đều có thể nghe được.

Tiết Bất Nhị nói: "Lam uy Hàn, nơi này là nhà của ta. Độc của ngươi ta đã giải toàn bộ, cổ trùng cũng đã lấy ra, hiện tại đã không còn trở ngại, ngươi có thể đi."

Phương Đường Khê yên lặng lắng nghe, biểu tình chăm chú chưa từng có khiến Thải Ngôn cũng phải kinh ngạc. Chỉ nghe âm thanh Lam Xuy Hàn bên kia nói: "Chỉ có một mình ta? Phương Đường Khê đâu?"

Phương Đường Khê trên mặt lộ ra vui mừng như điên, nắm chặt tay Thải Ngôn.

Tiết Bất Nhị nói: "Hắn? Ngươi nhắn hắn làm gì, hắn đem ngươi đến đây, đã trở về rồi."

"Đi? Đi rồi sao?" Lam Xuy Hàn thở dài một hơi: "Nếu hắn còn ở đây, có một chut2 chuyện không tiện nói. Tiết thần y, mấy ngày nay dược của ngươi gây cho ta phiền toái rất lớn, dưa hái xanh không ngọt, nếu có người ép buột ngươi cùng một nam nhân khác ở chung một chỗ, ngươi cũng không nguyện ý đi?"

"Ngươi!" Tiết Bất Nhị không nghĩ đến Lam Xuy Hàn sẽ nói ra lời này, phẩn nộ cùng giật mình: "Hắn đối với ngươi như vậy, ngươi cư nhiên không chút động tâm?"

"Nếu như tình dục là bị người khác ép buột, bản thân không muốn làm, vậy sẽ động tâm sao?" Lam Xuy Hàn thấy Tiết Bất Nhị liếc mắt nhìn bứa tường bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, có chút nghi hoặc, bỗng nhiên lập tức hiểu được -- Phương Đường Khê nhất định trốn ở đó, muốn Tiết Bất Nhị thử ý y, mình thì ở bên tường nghe trộm. Khóe miệng lộ ra tươi cười trào phúng.

Nếu như cho rằng giúp y giải độc trùng có thể làm y khuất phục, Phương Đường Khê cũng quá coi thường y.

"Lẽ nào ngươi cho rằng ngươi thân cận với hắn chỉ vì cổ trùng?" Tiết Bất Nhị khiếp sợ nhìn y.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lam Xuy Hàn nhẹ giọng cười. Đối phó với loại gia hỏa ngu ngốc kia không có gì gọi là bứt rứt cả, hắn chán ghét, nếu hắn đã muốn nghe trộm, như vậy không bằng để cho hắn hảo hảo mà nghe – Phiền táo nhiều ngày rốt cục cũng có chỗ phát tiết, Lam Xuy Hàn nghĩ đến biểu tình của nam nah6n bên kia tường, không khỏi có một loại cảm giác thị ngược vui sướng.

"Đã có người đưa cho ta phát tiết, lại vừa khơi lên dục vọng của ta, ta vì sao còn phải lo lắng nhiều? Tiết thần y, ngươi nếu là huynh đệ của hắn, ngươi cũng nên khuyên nhủ hắn, thành thật mà nói, ta cho đến bây giờ cũng chưa gặp qua người đê tiện như vậy, cư nhiên đưa đến tận cửa cho người ta thao, người khác không muốn, hắn tự hạ độc hiến thân, chuyện gì cũng dám làm...."

"Ba" một tiếng, Tiết Bất Nhị một chưởng đánh vào khuôn mặt trắng nõn của Lam Xuy Hàn: "Cút!"

Lam Xuy Hàn sờ bên mặt bị Tiết Bất Nhị đánh, chậm rãi lộ ra bộ dạng tươi cười. Hắn đã nói đến thế, tên ngốc kia sẽ chết tâm a. Hai nam nhân ở cùng một chỗ, đây là chuyện gì? Lẽ nào thật sự muốn nháo đến thân bại danh liệt? Y thì không nói, hắn còn có phụ mẫu ở nhà, không lẽ muốn làm họ tức chết sao?

Lam Xuy Hàn hạ thấp người, hướng Tiết Bất Nhị thi lễ: "Ân cứu mạng của Tiết thần y suốt đời khó quên, ngày sau Lam mỗ nhất định sẽ trả đủ kim ngân. Cáo từ!"

Y phất tay áo môt cái, nhanh chóng rời đi

i yd

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro