Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Quỳnh nghiên người cài dây an toàn cho Phi Nhung, cô sắc mặt nhìn anh như muốn đánh c.h.e.t anh vậy. Anh cài xong liền nhìn qua cô hai tay giữ đầu cô lại hôn lên môi cô.

Phi Nhung trợn mắt đẩy anh nhưng không được, trời ơi người đàn ông này rốt cuộc là sức lực gì vậy, trâu bò à? Mạnh Quỳnh thoả mãn rồi thấy cô không chống đối nữa liền buông ra quay lại ngồi ngay ngắn.

" Em tốt nhất đừng quấy nếu không ngày mai không cần xuống giường đi làm ".

Cô dùng tay bịch miệng mình lại, ánh mắt nhìn Mạnh Quỳnh đầy đề phòng, tên này đúng là lưu manh, còn định cho cô lếch đi làm chắc.

Anh thật sự chỉ muốn đánh vào mông cho cô tỉnh, lại còn dám nhìn anh bằng ánh mắt đó.

Suốt đoạn đường về nhà, cô luôn dùng ánh mắt đề phòng nhìn anh, anh vươn tay một cái cô cũng giật mình, cũng không thèm nói đến anh câu nào. Mạnh Quỳnh thật sự không biết nên làm sao với cô.

Về đến biệt thự thấy anh vừa dừng lại xe Phi Nhung đã tự mở cửa rồi chạy đi trước, cô phải kiếm đường trốn trước khi anh thật sự đem lời nói khi nãy biến thành sự thật. Đột nhiên cô khự lại.

Khoan! Có gì đó sai sai phải không nhỉ? Không phải cô đang giận anh sao? Sao lại biến thành sợ anh chứ, cô mới là người được quyền phạt anh mà.

Mạnh Quỳnh không hề vội, bước chân của anh vô cùng chậm rãi, về đến đi thẳng lên phòng, mở cửa ra nhìn thấy cô ngồi trên sofa khoanh tay lại, sắc mặt nghiêm nghị.

Anh quăn cái áo vest đen lên sofa định lại gần cô thì cô lên tiếng

" Anh đi tắm đi rồi chúng ta nói chuyện ".

" Được anh đi tắm, em không được chạy "

Anh còn chưa kịp ngồi nghe cô nói liền bật dậy ngây ngô gật đầu, vô cùng hoang mang trước sự khác lạ này, anh cảm thấy có gì đó không đúng

Nhưng Mạnh Quỳnh vẫn ngậm ngùi lấy đồ đi tắm.

Phi Nhung thấy anh vào phòng tắm cô liền thở ra một hơi, thật sự sợ quá đi mất, cô có nên đổi sang làm diễn viên không nhỉ?

15 PHÚT SAU.

Mạnh Quỳnh bước ra khỏi phòng tắm, trên người mặc chỉ mặc áo choàn ngủ màu đen. Cô xuống nhà dưới tranh thủ tắm xong liền lên phòng ngồi trên giường.

Cô mặc chiếc đầm ngủ hai dây màu hồng phấn, cái áo lấp loá nội y khiến cho anh trợn tròn mắt, Phạm Phi Nhung cô là đang thử thách sự nhẫn nại của anh sao? Còn dám ăn mặc như vậy trước mặt anh.

Anh vừa định lại gần cô hành sự thì bị cô liếc một cái đứng im tại chổ.

Cô giọng vô cũng bình thản hỏi tội

" Hôm qua anh đi uống rượu? ".

Mạnh Quỳnh nhìn cô gật gật đầu thừa nhận, anh biết ngay cô không bỏ qua dễ dàng cho anh vậy mà

" Có uống một chút ".

" Một chút?

Mạnh Quỳnh một chút của anh là đến nửa đêm không về? "

Anh tưởng hôm đó cô ngủ thật chắc? Mạnh Quỳnh còn không chịu thành thật, cô nhất định không bỏ qua cho anh lần này.

Anh sụp mí mắt, định đi lại gần cô giải thích thì cô lên quát

" Anh đứng đó, cách xa em 2 mét, thành thật mà trả lời ".

"Phi Nhung! Anh biết sai rồi, anh không nên thất hứa "

Mạnh Quỳnh giọng vô cùng dịu dàng cứ sợ lớn tiếng cô sẽ mắng anh một trận cho anh ăn chay thì thật sự toang mất.

Cô nhếch mép

" Em ở nhà đợi cơm anh, anh lại chạy đến bar uống rượu để em đợi anh? Anh xem tội của anh có lớn không? "

Cô vô cùng nghiêm nghị vì lần này cô nhất định không bỏ qua dễ dàng như những lần trước nữa.

" Tại... Tại cái tên họ Hoắc rủ anh đi, nếu không anh cũng không quên về nhà ăn cơm đâu "

Anh liền nhanh miệng đổ thừa cho Hoắc Chiến Cửu

[Người anh em à xin lỗi xem ra phải trông đợi vào cậu rồi]

Mạnh Quỳnh nghĩ thầm.

" Rủ là liền đi? Không biết từ chối hả? Một lát nữa em gọi cho Tiểu Nhi bảo Tiểu Nhi hỏi Hoắc Chiến Cửu nếu anh dám nói dối thì anh ngủ sofa một tháng "

Phi Nhung liếc nhìn vẻ mặt bất ngờ của anh sau lời nói của cô liền muốn bật cười.

Mạnh Quỳnh nghe xong liền chấn động một phen, ngủ sofa một tháng? Cô đang đùa anh chắc, làm sao anh chịu được chứ?

Anh liền giở trò, giọng điệu đầy hối lỗi, ánh mắt ăn năn nhìn cô

"Phi Nhung ! Anh thật sự biết sai rồi, em bỏ qua cho anh đi "

Anh không muốn ngủ sofa chút nào đâu.

" Được! Muốn em bỏ qua cho anh cũng dễ thôi "

Cô gật gật giả vờ như muốn bỏ qua cho anh, khiến Mạnh Quỳnh gương mặt mừng rỡ nhìn cô ánh mắt lấp la lấp lánh.

" Hôm nay anh ra sofa ngủ đi, ngày mai, ngày mốt cũng ngủ sofa ".

Đoàng....

Anh chấn động, câm nín khu người tại chổ, xem ra anh phạm tội tày trời rồi, cô không có ý bỏ qua cho anh sao? Anh chưa đủ đáng thương?

" Anh không muốn, đổi hình phạt "

Mạnh Quỳnh lên tiếng phản bát.

Phi Nhung liếc anh một cái rồi mỉm cười với anh, anh cũng vui vẻ mỉm cười lại với cô

" Anh còn trả treo? Đi lại đằng kia úp mặt vào tường 15 phút tự suy ngẫm đi ".

Thấy anh không có ý định đi, cũng không muốn đi, cô liền nói

" Anh còn không đi tối nay đừng hòng lên giường ngủ ".

" Được được, anh đi "

Mạnh Quỳnh hoảng hốt xem ra úp mặt vào tường 15 phút còn hơn ngủ sofa ba ngày, ngủ sofa chẳng khác nào là cực hình.

Anh đi lại thật sự úp mặt vào tường suy ngẫm, khiến Phi Nhung ở phía sau cười thầm, không ngờ Mạnh Quỳnh cũng có ngày chịu ngoan ngoãn nghe lời như vậy nha, cơ hội này nhất quyết không bỏ qua.

Anh nghe tiếng cười của cô thầm nghĩ, người phụ nữ này dám chơi anh, đợi anh úp mặt vào tường hết 15 phút thì ngày mai cô khỏi xuống giường đi làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro