[TCTXQTĐCN] 85 - 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85

Đi qua chân dung, trở lại phòng sinh hoạt chung, Harry phát hiện phòng sinh hoạt chung đã được thay đổi dáng dấp: Nơi nơi là ruy băng xanh bạc, kéo dài toàn bộ phòng sinh hoạt chung là hình tượng rắn bạc kiêu ngạo phun ra nuốt vào cái lưỡi. Học sinh Slytherin mặc lễ phục tốt nhất của họ, nam sinh quý phái, nữ sinh xinh đẹp, cực kỳ xa hoa. So sánh mà nói, Harry càng thích Gryffindor ăn mừng không câu nệ hình tượng, Slytherin phong cách hơi thái quá.

 Thành viên của đội Quidditch đến tạo nên một trận kích động, học sinh tự động tách ra hai bên nhường đường, tranh nhau bắt tay với những cầu thủ thứ tự đi vào, kích động đến mức không có ngôn ngữ gì để diễn tả. Harry có thể hiểu tâm trạng của bọn họ, mấy năm nay đều bị Gryffindor thắng áp đảo, hiện tại thắng được một lần, cho dù không được thưởng cái gì, nhưng thắng lợi là phần thưởng đáng giá nhất dành cho mỗi người.

Các cầu thủ đều trở về tẩm thất tắm rửa thay quần áo, nhưng Harry không dám. Đứng cuối, Voldemort mặc lễ phục màu đen đang mỉm cười nhìn cậu chăm chú, Harry nhìn thế nào cũng thấy đôi mắt đỏ đẹp đẽ kia tràn đầy sát khí. Harry rất muốn dừng lại, quay đầu bỏ chạy, có lẽ còn có một đường sống, nhưng mà ánh mắt cực kỳ khủng bố của Voldemort gắt gao chế trụ cậu, ánh mắt kia, giống như ánh mắt Nagini đang nằm bên chân Voldemort nhìn những con chuột bạch nhỏ trước mặt.

Voldemort giơ ngón trỏ, trắng nõn, thon dài, vô cùng thích hợp để đàn dương cầm, hướng Harry ngoắc ngoắc.

” Ực”, Harry gian nan nuốt nước miếng, hận là lúc này không có một khối băng cực lớn rơi trúng đầu cậu, hoặc là thân thể cậu suy yếu không chịu nổi mà ngất xỉu, thật sự không được, cậu giả bộ bất tỉnh có được không? Lý trí còn sót lại ngăn cản ý tưởng của cậu, nếu cậu thật sự giả bộ bất tỉnh, kết cục nhất định càng thêm bi thảm, lửa giận của Voldemort càng tăng lên sẽ cấm cậu chơi Quidditch hoặc tàn nhẫn hơn là cấm hẳn cậu dùng chổi bay. Suy nghĩ cẩn thận, cậu ngoan ngoãn chạy đến, lấy ánh mắt chó con trong sáng nhất, vô tội nhất, đáng yêu nhất nhìn Voldemort, vô cùng nhiệt tình chào hỏi: ” Voldy, ngươi đã đến rồi, nhất định phải vui vẻ một chút!”

Voldemort mặt không chút thay đổi nhìn Harry, thẳng đến khi Harry thu hồi hai mắt sáng như sao, hắn mới dùng giọng điệu vô cùng châm chọc nói: ” Ta rất muốn vui vẻ, nhưng có người cố tình làm ta mất hứng, làm sao bây giờ?”

Harry lập tức khiêu mi, bộ dáng cực kỳ tức giận, ” Ai dám làm Voldy mất hứng? Chắc không muốn sống nữa! Ta thay ngươi dạy dỗ hắn!” Nói xong, chân đã muốn bước ra sau.

Còn không bước ra nửa bước, Voldemort trực tiếp giữ lấy áo choàng của cậu, hô hấp nóng cháy thổi bên tai, ” Ta còn chưa nói tên người đó, em đã biết phải đi dạy dỗ ai sao?”

Cảm giác được khoảng cách Voldemort và cậu càng ngày càng gần, xạ hương nồng đậm không ngừng xâm nhập vào mũi cậu, chân Harry có chút nhuyễn, không còn khí lực, muốn ngã ra sau, lại rơi vào cái ôm của Voldemort. Vì thế cậu khó khăn nuốt nước miếng, hung hăng nhéo một cái trên đùi mình, cắn răng, bộ dáng oai phong lẫm liệt, ” Đương nhiên, người nọ nhất định cực kỳ ngu ngốc, ta liếc mắt có thể nhận ra.”

” Ồ?” Voldemort cười quỷ dị mà âm trầm, ” Nhưng ta nghĩ nên nói tên cho em thì tốt hơn, em nghĩ sao?”

” Ta nghĩ, ta nghĩ……” Harry cười đổ mồ hôi lạnh, hai mắt to liếc trái liếc phải, phóng ra tín hiệu cầu cứu mãnh liệt.

Mục tiêu một: Nagini. Không hổ là cảm giác linh mẫn của rắn, Nagini lập tức nhận được tín hiệu cầu cứu của Harry, chỉ thấy nó cúi đầu, mở miệng, một nhát nuốt mười con chuột bạch, như bình thường lẻn đến một chỗ khác của phòng sinh hoạt chung, bắt đầu thưởng thức mỹ vị.

Đáng giận, thân thể lớn như vậy nhưng tốc độ chạy trốn là số một! Harry căm hận, di chuyển mục tiêu.

Mục tiêu hai: Snape. Snape là bạn thân của Harry, cũng là người đầu tiên cảm giác được lo lắng cùng sợ hãi của Harry, vì thế hắn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cầm một cái cốc bên cạnh, hướng Harry nâng lên, làm bộ dáng uống rượu, thậm chí là say sưa.

Uống, uống, uống, uống đến ngu ngốc! Trong lòng Harry mắng to, một người có thể uống rượu trong một cái cốc không có rượu thật đúng là quá ngu ngốc! Tên chết tiệt không có nghĩa khí! Không làm gì được, đành tiếp tục di chuyển mục tiêu.

Mục tiêu ba: Lucius. Lucius thật ra cũng tốt, không dùng vận tốc ánh sáng để chạy trốn, cũng không giả vờ uống rượu, hắn đang nói chuyện phiếm với Narcissa, nhìn Narcissa, nhìn trần nhà, nhìn sàn nhà, xem các ngóc ngách của phòng sinh hoạt chung, nhưng cái chính là hắn không nhìn đến hướng của Harry.

Harry nổi giận, hừ, Lucius, đừng hòng có được quá trình chế tạo bom nguyên tử!

” Harry, Harry?”

” Ầm ĩ cái gì, không thấy tâm trạng ta không tốt sao?” Harry quay đầu quát, mới phát hiện hai tay Voldemort ôm chặt mình, nở nụ cười đặc biệt sáng lạn, để lộ hai răng nanh trắng sáng, thật chói mắt.

Harry bỗng nhiên nghĩ tới răng cá mập.

” Làm phiền ngươi, thật sự là xấu hổ. Ta cũng bị ngươi làm cho tâm trạng không được tốt, làm sao bây giờ?”

Chương 86

Voldemort giữ lấy thắt lưng Harry, cưỡng ép cậu mang về tẩm thất, ném thật mạnh cậu trên giường, đệm giường mềm mại nhẹ nhàng cuốn lấy thân thể Harry, chậm rãi nâng cậu lên.

Phù thủy trưởng thành đứng trước giường, cười hiền hòa, cười khiến Harry run sợ, ” Nói đi, em cho rằng em nên nhận trừng phạt như thế nào? Ta đếm tới ba, nếu em không thể trả lời được cách trừng phạt khiến ta vừa lòng, ta sẽ dùng phương thức ta hay dùng phạt em – ta tin rằng, em sẽ không thích chúng.”

Gì? Harry choáng váng, phương thức trừng phạt khiến Voldemort vừa lòng? Vậy hắn chắc chắn sẽ không vừa lòng.

” Một.” Voldemort không đợi Harrysuy ngẫm, lạnh lùng nhổ ra từ đầu tiên.

” Voldy!” Harry nhanh trí nhảy xuống giường, ngoan ngoãn đứng trước mặt Voldemort, mở to đôi mắt xanh lá vô tội, giống như một con nai con đáng yêu. ” Ta sai rồi, ta biết sai rồi, lần sau ta không dám nữa, ta thề!” Cậu kiên định giơ tay phải lên, ” Ta tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không làm chuyện gì nguy hiểm nữa!” Hai con ngươi đáng thương dưới hàng lông mi thật dài trộm xem biểu tình của Voldemort, ” Đừng tức giận, được không, Voldy?” Cậu nhẹ nhàng tiến vào trong lòng Voldemort.

Chỉ vài giây như vậy, Voldemort như ngừng hô hấp, hai tay đưa lên, muốn ôm Harry, nhưng lập tức buông xuống, nhanh chóng mở miệng nói:” Harry, em biết không?”

” Chuyện gì, Voldy?” Harry nâng đầu lên, cõi lòng đầy hi vọng, hỏi.

” Sau nhiều lần thất hứa, Harry, lời cam đoan của em đã không thể tin, ta sẽ không dễ dàng tin tưởng.” Voldemort nghiêm nghị nói.

” Hả!” Harry suy sụp cúi đầu.

” Hai.”

” Voldy!” Harry vươn hai tay, ôm chặt cổ Voldemort, ánh mắt xinh đẹp tràn ngập dịu dàng, ” Voldy, ta là Slytherin, ta hy vọng nhà của chúng ta có thể thắng, ngươi cũng hy vọng, đúng không? Bộ dáng James Potter vô cùng đắc ý hôn lên cúp Quidditch cho đến bây giờ ta còn nhớ rõ, như vậy rất đáng giận! Lúc ấy ta liền thề, ta nhất định phải thắng, phải đánh bại hoàn toàn sự kiêu ngạo của James Potter cùng Gryffindor, cho nên, trận đấu hôm nay ta thấy James Potter sắp bắt được trái Snitch, ta thật sự không còn cách nào, nếu ta không làm thế, tiệc chúc mừng hôm nay cũng không diễn ra ở nhà Slytherin, chúng ta sẽ bại sáu lần liên tiếp dưới tay Gryffindor. Voldy, ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra! Thực lực của Slytherin mạnh hơn Gryffindor, mỗi lần đều thua là do không đột phá ở thời điểm mấu chốt, ta phát hiện điểm này nên ta phải sửa ngay, sau này các cầu thủ khác cũng như vậy. Hơn nữa….” Cậu mỉm cười ngọt ngào, hai má nhàn nhạt ửng đỏ, bộ dáng ngượng ngùng mang theo vui vẻ, ” Bởi vì có ngươi ở đó, ta mới yên tâm mạo hiểm như vậy. Ngươi chắc chắn sẽ không để ta gặp nguy hiểm, đúng không?”

Biết rõ còn hỏi. Trận đấu hôm nay, dưới tình huống nguy cấp như vậy, nếu không có Voldemort, chắc chắn cậu sẽ làm bạn với James Potter cùng đến nằm ở phòng y tế.

Nhưng vấn đề này đối với Voldemort mà nói cũng không phải là biết rõ còn hỏi, hắn cố gắng không thay đổi biểu hiện trên mặt, nhưng mà trong mắt khóe miệng vẫn có ý cười. Bất đắc dĩ, hắn ho khan thật mạnh, rốt mới xua tan cảm giác kiêu ngạo. Không thể mắc mưu, không thể mắc mưu, tiểu quỷ gian xảo này muốn nịnh nọt hắn, để hắn đắc ý mà từ bỏ ý định trừng phạt. ” Ta không thể không thừa nhận, Harry, lời nói của em rất có sức thuyết phục.”

Harry bĩu môi.

” Nhưng vẫn không thể thay đổi ý định của ta. Em không thể nào hiểu rõ khi em liều mình nhảy xuống chổi thì ta có cảm gì – ta không thể nào chịu đựng được đau khổ khi mất đi em, ta tình nguyện ta chết đi cũng phải thấy em còn sống. Bởi vậy ta chắc chắn phải trừng phạt em, có dạy dỗ về sau em mới bớt mạo hiểm một chút.”

Harry nghe vậy, tức giận trừng mắt nhìn Voldemort, hận không thể cắt thịt lột da nam nhân trước mắt, ” Ngươi…… Ngươi……”

” Ba.” Voldemort không hề thương cảm nhổ ra từ thứ ba.

” Được, như ngươi mong muốn!” Harry tức giận buông tay, đẩy Voldemort ra, nhanh chóng rút đũa phép, nhắm ngay chính mình, ” Ta dùng lời nguyền tra tấn trừng phạt chính mình! Cru …”

Đũa phép bị Voldemort đánh bay, rơi tại góc xa xa.

Harry nâng cằm, cao ngạo nhìn nam nhân, ” Để làm gì? Không phải ngươi muốn ta trừng phạt chính mình sao? Ta đã quyết định trừng phạt, sao ngươi còn đánh bay đũa phép của ta?”

Voldemort nghiến răng ken két, không còn cách nào với Harry, tên gian xảo này thực sự làm hắn tức chết. Không thể làm gì, quên đi, hắn nhận thua.

Tức giận, không cam lòng, hắn ôm Harry, hôn lên đôi môi hồng nhuận đang nở nụ cười vô cùng đắc ý kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro