Chương 12: Thoại bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Thoại bản

Tuy nói muốn đi tìm Trương Thành Lĩnh, Diệp Tu cũng không dự định lập tức đón cậu nhóc về, bốn người đi theo đám người Triệu Kính đến Lạc Dương, dọc đường nhìn bọn họ ăn ăn nghỉ nghỉ, hoàn toàn không giống đang đi gấp, ngược lại như đang du sơn ngoạn thủy vậy.

Đã như vậy, lại vẫn có thể an toàn đầy đủ đi đến Lạc Dương, không thiếu mất một người, không gặp bất cứ chuyện gì trên đường.

Vấn đề đã quá rõ ràng.

Chu Tử Thư từng hỏi Diệp Tu vì sao nghĩ đến đi Long Uyên các, Diệp Tu rất nghiêm túc trả lời, "Những người biết chân tướng sự việc hai mươi năm trước, hoặc là đã chết, hoặc là không thể hỏi, còn lại chỉ là những kẻ bị lòng tham che mắt táng tận lương tâm trên thực tế cái gì cũng không biết. Nhm bên này tạm thời không động được, chỉ có thể đi tìm một đường khác. Từng có tin đồn Long Uyên các có thể mở kho võ mà không cần chìa khóa, bất kể tin tức này là thật hay giả, người tản nó ra nhất định phải là người biết chuyện."

Những lời này trên thực tế là đang nói cho Ôn Khách Hành nghe, Chu Tử Thư chỉ là vì Trương Thành Lĩnh mới dính đến lưu ly giáp, bản thân y vốn không có bất cứ gút mắc gì với nó, tự nhiên cũng không cần biết những bí mật xưa cũ này, chỉ là thuận miệng hỏi một câu.

Dù sao, nói đến Long Uyên các, cũng coi như có sâu xa với Tứ Quý sơn trang bọn họ. Lão các chủ Long Tước của Long Uyên các, là bằng hữu của sư phụ y, hai mươi năm trước giữa hai người xảy ra chút hiểu lầm, rất lâu không liên lạc. Đến khi sư phụ nhận được chim sẻ cơ quan cầu cứu của lão các chủ mới nhận ra chuyện không đúng, quay đầu đi tìm thì đã không tìm được người, toàn Long Uyên các cũng không thấy tung tích.

Bản thân Chu Tử Thư sau này sáng lập Thiên Song, cũng từng phái người đi Thục Trung tìm kiếm, lại luôn luôn vô công mà về. Lúc này nghe Diệp Tu nhắc đến, tự nhiên cũng có chút tò mò.

"Ngươi biết Long Uyên các ở đâu?"

"Ta không biết a." Diệp Tu trả lời rất đương nhiên, "Nhưng chúng ta có thể tìm. Không được nữa còn có Mộc Thu, Mộc Thu có vài món đồ chơi nhỏ rất tiện dụng."

Chu Tử Thư nghe xong mà muốn trợn mắt, những lời này của Diệp Tu thật sự rất không đáng tin, nhưng trong lòng cũng biết, đây đều là bất đắc dĩ, giống như Tứ Quý sơn trang bọn họ, Long Uyên các đã ẩn cư rất nhiều năm, trước đây sư phụ và y đều không tìm được, hiện tại cũng chỉ có thể tiếp tục tìm. Chỉ hi vọng "đồ chơi nhỏ" Diệp Tu nói có thể giúp ích một chút, đừng tốn thời gian quá dài, mà bọn họ, đều không có thời gian.

Đến ngoài thành Lạc Dương, trời đã mờ tối, bốn người theo nhóm Triệu Kính Thẩm Thận chân trước chân sau vào một khách điếm. Ôn Khách Hành không biết đi đâu, Tô Mộc Thu cũng chạy đi mua ít đồ, Diệp Tu đánh chết không chịu đi cùng Tô Mộc Thu liền ở lại khách điếm cùng Chu Tử Thư đợi cơm tối.

Hai người vừa ngồi xuống khâu lâu Triệu Kính cũng dẫn người đi vào, Trương Thành Lĩnh theo sau lưng bọn họ, cậu nhóc quay đầu một cái liền nhìn thấy một bóng người rất giống Chu thúc, nhưng Chu thúc không tuấn tú như vậy, mà Diệp Tu ngồi đối diện vừa vặn bị tiểu nhị chặn mất, nếu không Trương Thành Lĩnh tuyệt đối sẽ lập tức nhận ra hai người.

Diệp Tu theo ánh mắt Chu Tử Thư, cũng nhìn thấy Trương Thành Lĩnh, lại đều không có ý định chào hỏi. Trương Thành Lĩnh cần đón đi, nhưng không phải bây giờ.

Tiểu nhị đưa rượu lên, Chu Tử Thư rót đầy chén một hơi cạn, mà Diệp Tu chỉ thong dong cầm bình trà, rót một chén.

Chu Tử Thư có chút tiếc hận nhìn Diệp Tu, y và Diệp Tu là bằng hữu coi như hợp phách, chủ yếu là hai người nhìn chuyện đều rất thông thấu, tính cách cũng có vài nét tương đồng, chung đụng tự nhiên thoải mái. Chỉ đáng tiếc một điều, Diệp Tu không uống rượu, mà Chu Tử Thư lại là một con sâu rượu chính hiệu.

Rượu uống một mình, đôi khi cũng không sảng khoái như vậy.

Vẫn cần người chia sẻ.

Nói như vậy, trong ba người còn lại, Diệp Tu có thể nói một giọt rượu không dính, Tô Mộc Thu nhiều lắm vài chén, chỉ có Ôn Khách Hành coi như uống được.

Nhắc đến Ôn Khách Hành, người này thân phận thần bí, võ công cao siêu, tuy rằng Chu Tử Thư không cảm nhận được hắn có ác ý gì với bản thân, lại nhìn ra hắn hoàn toàn không muốn tiết lộ một chút chuyện của bản thân hắn cho người khác, mỗi lần đề cập đến, đều bị Ôn Khách Hành tránh đi, không tránh cũng sẽ lấp liếm cho qua.

Chu Tử Thư đã qua cái tuổi kết bạn còn phải hỏi quá khứ xuất thân, hiện tại chỉ là hiện tại, cho nên, Ôn Khách Hành làm bạn, coi như hợp mắt, nhưng cũng chỉ là như vậy không hơn.

Ôn Khách Hành chưa bao giờ che giấu sự khinh thường trào phúng thậm chí căm hận của bản thân với nhm, không khó nhìn ra có ân oán với bọn họ. Người sống trên đời có thù báo thù có ơn trả ơn, Chu Tử Thư sẽ không can thiệp chuyện cá nhân của hắn. Chỉ là đứng ở góc độ của một người bạn, nếu Ôn Khách Hành cần giúp đỡ, y không ngại giúp một tay.

Vấn đề bây giờ là, chuyện xảy ra ở Kính Hồ, có liên quan đến Ôn Khách Hành hay không.

Chu Tử Thư chưa bao giờ là người ngu ngốc, ban đầu y chỉ là không để tâm, cẩn thận suy nghĩ, thân phận của Ôn Khách Hành thực ra rất dễ đoán, nhưng y sẽ không vì vấn đề lập trường mà phủ định một người, Ôn Khách Hành có lẽ là ôm mục đích đến gần Trương Thành Lĩnh, lại thật sự không có ý định làm hại cậu nhóc. Chu Tử Thư mơ hồ có cảm giác, chân tướng tốt nhất đừng nên quá xấu, nếu không tương lai sẽ rất tệ.

Trong lúc Chu Tử Thư nhìn chén rượu xuất thần, Diệp Tu đã uống xong chén trà của mình, chống cằm nhìn Chu Tử Thư một hồi, Diệp Tu đột nhiên hỏi, "A Nhứ, giả sử ngươi có thể trường sinh bất lão, cái giá phải trả là phải ở trên núi tuyết ăn băng uống tuyết cả đời, ngươi chấp nhận không?"

Chu Tử Thư có chút ngạc nhiên, "Vì sao lại hỏi như vậy?" Hơn nữa, trên đời này làm gì có cái gọi là trường sinh bất lão, đều là lừa người mà thôi. Diệp Tu không giống kiểu người tin vào quỷ thần, đột nhiên nhắc đến thật đúng là làm người bất ngờ.

Diệp Tu vẻ mặt vô tội nhìn Chu Tử Thư, "Ta nói là giả sử mà. Ừ, một mình quá cô đơn, cho ngươi thêm một tri kỷ ngươi hiểu hắn nhưng hắn không hiểu ngươi, hai người cùng nhau ăn băng uống tuyết, thế nào?"

Chu Tử Thư bị lời nói của Diệp Tu chọc cười, đã nói tri kỷ còn có thể "ngươi hiểu hắn nhưng hắn không hiểu ngươi", cũng là kỳ lạ. Nói vậy, Chu Tử Thư vẫn rất nghiêm túc theo giả thiết của Diệp Tu suy nghĩ, "Nếu là ta hiện tại, đương nhiên sẽ không đồng ý."

Lý do vì sao hai người đều ngầm hiểu, không cần Chu Tử Thư nói quá rõ ràng.

Diệp Tu lại tiếp tục, "Vậy nếu lúc đó ngươi đã không còn muốn chết, nhưng chỉ có một phương pháp như vậy mới có thể tiếp tục sống, ngươi nguyện ý không?"

Tuy rằng Chu Tử Thư không cho rằng sẽ có một ngày như vậy, nhưng như Diệp Tu nói, đều là giả thiết mà thôi.

"Nói thật đi, vẫn có chút không cam lòng."

Diệp Tu nâng mi, chờ Chu Tử Thư giải thích.

"Đầu tiên nói đến, trường sinh bất lão vốn không phải thứ tốt lành gì. Lần lượt trơ mắt nhìn người thân bạn bè chết đi, chỉ còn lại bản thân, cảm giác này thật sự rất không dễ chịu." Y không muốn cảm nhận lại một lần nữa.

"Thứ hai, cho dù có người cùng, như ngươi nói, ta hiểu hắn mà hắn không hiểu ta, thời gian lâu dài khả năng có thể tốt hơn, cũng không tẫn nhân ý."

"Hơn nữa, cả đời vây ở một góc, còn không bằng hiện tại tranh thủ thời gian tự do thỏa thích dạo chơi một hồi, chết đi đào một cái hố chôn liền xong hết mọi chuyện."

Nói xong lại rót một chén rượu.

Diệp Tu nghe cũng không cảm thấy bất ngờ, những lời này là Chu Tử Thư hiện tại có thể dễ dàng nói ra, nhưng trong những hình ảnh y nhìn thấy, Chu Tử Thư cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, lúc đó y đã muốn hỏi, ngươi cam tâm sao, hôm nay rốt cuộc hỏi ra.

Chu Tử Thư quả nhiên giống như đánh giá của Ôn Khách Hành, mạnh miệng mà nhẹ dạ, một Chu Tử Thư lạnh lùng bạc tình, vĩnh viễn chỉ là đối với người ngoài.

"Ta không biết nguyên nhân cụ thể vì sao ngươi không muốn sống, nhưng chỉ có người không còn lưu luyến mới một lòng muốn chết. A Nhứ, nếu bây giờ có một cố nhân xuất hiện, hắn cầu xin ngươi đừng chết, ngươi sẽ làm sao?"

Chu Tử Thư cầm chén kỳ quái nhìn Diệp Tu, "Tiểu Diệp, hôm nay ngươi làm sao, càng hỏi càng thái quá. Lại nói, trên đời ở đâu ra nhiều nếu như vậy."

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng rốt cuộc vẫn có vài phần để tâm. Cố nhân... còn thật là có, chỉ là, sẽ không ai xuất hiện, đến thời gian, y cũng sẽ như nguyện chết đi.

Diệp Tu liếc mắt liền nhìn ra Chu Tử Thư cũng không thong dong như vẻ bề ngoài, cười hì hì nói, "Đột nhiên nhớ lại một cuốn thoại bản Mộc Tranh, chính là muội muội Mộc Thu, từng ném cho ta xem."

"Nhân vật chính trong thoại bản cũng coi như là hoàng thân quốc thích, bởi một vài nguyên nhân, hắn đi làm thích khách, chủ tử của hắn ban đầu đúng là người tốt, chỉ là về sau bị quyền lực che mắt, đi sai đường, cũng trở nên đa nghi hỉ nộ vô thường.

Nhân vật chính mất nửa cái mạng thoát khỏi tổ chức sát thủ kia, ngược lại bước vào giang hồ, một lòng làm thiên nhai lãng khách, chết đâu chôn đấy, không may lại cuốn vào một cuộc báo thù đẫm máu.

Lúc nhân vật chính rời khỏi tổ chức sát thủ đã không còn sống được bao lâu, hắn cũng không muốn sống, bởi vì tất cả huynh đệ của hắn đều đã chết, mà hắn cho rằng đây là lỗi của mình, thời gian còn lại là sự trừng phạt hắn dành cho bản thân.

Sau đó, hắn gặp được một người. Người kia tử triền lạn đả, tự nhận là tri kỷ cắn chặt không buông đi theo nhân vật chính.

Nhân vật chính ban đầu rất phiền, về sau lại dần dần phát hiện người kia cũng không xấu, ngược lại đáng giá kết bạn. Chẳng qua hắn không biết, người kia chỉ không xấu trước mặt hắn mà thôi.

Rất nhanh, nhân vật chính cũng phát hiện, người kia ôm một mối thù vô cùng lớn, lúc này đang trong quá trình trả thù."

Diệp Tu dừng lại rót một chén trà, trong lòng âm thầm cảm thán nói nhiều thật đúng là mệt, không biết Thiếu Thiên làm sao mỗi ngày nói nhiều như vậy.

Chu Tử Thư nghe mồi hồi đã ngây ra, nói thật, câu chuyện này cho y ký thị cảm rất mạnh, bởi vì... hoàn cảnh của nhân vật chính, thật sự rất tương tự, với chính bản thân y.

Thấy Diệp Tu dừng lại, Chu Tử Thư vô thức hỏi, "Sau đó thì sao?"

Diệp Tu uống nước xong, cũng không thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói, "Kế hoạch báo thù của người kia rất điên cuồng, bao gồm tất cả những kẻ trực tiếp gián tiếp có thù, kể cả bản thân hắn, trong tính toán của hắn, vốn đều phải xuống địa ngục.

Nhưng mà, hắn gặp nhân vật chính.

Thì ra sư môn của nhân vật chính là số ít người từng giúp đỡ người kia, hai người cũng coi như có chút duyên phận, thậm chí kém chút nữa đã trở thành sư huynh đệ.

Nhân vật chính nhận ra sư đệ, biết được hắn chịu khổ, bản thân lại ôm thẹn với sư môn, liền đổ toàn bộ tình cảm của mình với sư môn lên người sư đệ mới tìm lại được này. Bất kể sư đệ muốn như thế nào, hắn đều lần lượt dung túng, lần lượt chiều theo, cho dù trong lòng còn có khúc mắc.

Sư đệ đối với nhân vật chính tổng thể thì nhìn rất tốt, đáng tiếc mỗi một chi tiết mỗi một việc nhỏ, lại không giống có bao nhiêu để ý nhân vật chính. Hơn nữa mỗi khi nhắc đến chuyện báo thù, hắn liền trở nên điên cuồng, còn không nghe khuyên.

Kế hoạch của hắn hại chết rất nhiều người vô tội, minh chủ võ lâm dưới thiết kế của hắn chết không toàn thây. Châm chọc chính là, chết nhiều người như vậy, hắn còn không tìm ra hung thủ thật sự hại cả nhà bản thân. Nhân vật chính đi khuyên, lại bị hắn đâm ngược một câu, nói 'Ngươi dám cam đoan người ngươi giết đều là người xấu?!' trực tiếp đâm vào tim nhân vật chính.

Sau đó hai người vẫn cùng nhau điều tra hung thủ thật sự.

Mỗi lần nhân vật chính nói muốn giúp, sư đệ hắn bên ngoài thì gật đầu, lại cắn răng không nói nửa chữ, thậm chí nhân vật chính không ngần ngại xé rách vết thương lòng của bản thân, hi vọng hắn chia sẻ với bản thân, kết quả chỉ nhận được một câu 'Trong phòng quá áp lực, ta ra ngoài hít thở không khí'.

Rất nhiều chuyện xảy ra, tình cảm giữa hai người càng sâu, dây dưa càng nhiều. Sư đệ từ bỏ trả thù cả thế gian, nguyện ý quay về sư môn, nhân vật chính cũng nguyện ý đi tìm đại phu cứu mạng."

Tuy rằng Chu Tử Thư biết chuyện này không thể coi là thật, không thể áp đặt lên người mình, lại vẫn bị những lời Diệp Tu kể kéo đi, tim đập thình thịch.

"Nghe có vẻ rất tốt?"

Chu Tử Thư miễn cưỡng bình tĩnh bình luận một câu, nhìn nụ cười trên môi Diệp Tu lại có dự cảm không tốt lắm.

"Ha ha, chuyện tốt hơn còn ở phía sau." Tiếng cười của Diệp Tu trào phúng không thêm che giấu.

"Sư đệ sau khi điều tra ra hung thủ hại cả nhà mình chính là người thay mặt minh chủ võ lâm hiện tại, đã lập ra một kế hoạch làm hắn thân bại danh liệt.

Chuyện này vốn là không thành vấn đề. Chỉ là, thân phận hiện tại của hắn không thể dùng, vì vậy, hắn nghĩ ra một kế khác, giả chết để lừa đối phương, sau đó sẽ đường đường chính chính dùng thân phận thật của bản thân trả thù.

Vấn đề là, hắn giấu nhân vật chính. Nhân vật chính cứ thế mắt mở trừng trừng nhìn sư đệ mình bị đánh rơi xuống vách núi, lập tức nhảy theo, lại được người cứu lên.

Vết thương của nhân vật chính vốn đã ổn định, cũng có biện pháp chữa trị, nhưng vì báo thù giúp sư đệ, hắn uống thuốc khôi phục công lực, cái giá phải trả chính là chỉ có thể sống thêm mười ngày.

Trong đại hội võ lâm, nhân vật chính vốn đã cho rằng bản thân phải tử chiến một trận, sư đệ hắn lại đột nhiên xuất hiện, lành lặn, khỏe mạnh, bạch y phiêu phiêu, vạch trần toàn bộ tội ác của kẻ thù, cuối cùng chém hắn dưới kiếm.

Mà nhân vật chính, một mình đứng một bên, cảm giác bản thân như một trò cười, nhưng hắn biết bản thân đã không còn sống được bao lâu, cũng không tức giận, cũng không oán trách, chỉ cười vì sư đệ còn sống, cũng thành công báo thù.

Sư đệ cùng một đám người mở tiệc ăn mừng, không một người để ý nhân vật chính uống rượu một mình trong góc.

Sư đệ rốt cuộc biết được nhân vật chính sống không lâu, cấp bách tìm cách cứu người. Đúng lúc này, hắn được một vị thế ngoại cao nhân truyền cho một bộ công pháp, chỉ cần người còn một hơi thở, đều có thể cứu được. Nhưng cái giá phải trả, chính là ở trên núi tuyết ăn băng uống tuyết cả đời.

Sư đệ dùng công pháp này cứu nhân vật chính, lại không nói cho hắn, đây là công pháp lấy mạng đổi mạng, luyện công pháp này, một trong hai người luyện phải làm lô đỉnh luyện hóa nội lực truyền cho người còn lại, mà người làm lô đỉnh, sẽ chớp mắt bạc đầu, kinh mạch toàn thân đứt đoạn.

Cho nên, khi nhân vật chính mở mắt, nhìn thấy chính là sư đệ một đầu tóc bạc ngã gục trước mắt mình."

Diệp Tu nói đến đây liền ngừng, Chu Tử Thư đợi một hồi vẫn không thấy y nói tiếp, có chút không nhịn được hỏi, "Hết rồi?"

Diệp Tu gật đầu, "Hết rồi."

"Trước đó ngươi nói là hai người cùng ở trên núi tuyết?" Chu Tử Thư nghĩ một chút liền đoán được câu hỏi ban đầu của Diệp Tu là dựa vào nội dung thoại bản này, nhưng hai bên rõ ràng là có chút chênh lệch.

"À, đó là vì sau khi ra đại kết cục, quá nhiều độc giả mắng chửi, cho nên tác giả lại ra thêm một phiên ngoại ngắn, nói đại khái sư đệ cũng không chết, công pháp là phá rồi sau đó lập, không phá không lập được. Sau đó hai người liền ẩn cư trên núi tuyết, thỉnh thoảng chỉ dạy đồ đệ vân vân linh tinh gì đó. Nhưng vẫn có rất nhiều người không hài lòng, chỉ là tác giả cũng không để tâm, cố sự liền dừng ở đây, sống chết mặc bay."

Chu Tử Thư trầm mặc, câu chuyện Diệp Tu kể bị tóm tắt rất nhiều chi tiết, không thể đánh giá điều gì, nhưng từ tư tâm mà nói, Chu Tử Thư cảm thấy tiếc hận cho nhân vật chính có số phận giống bản thân y kia. Cho rằng có thể tự do, thực tế lại chỉ là từ một nhà tù này chạy đến một nhà tù khác, còn không thoát ra được, cũng là bi ai.

Chu Tử Thư đột nhiên cầm chén rượu, ngửa đầu một hơi cạn, chén sứ chạm mặt bàn cạch một tiếng, "Cuộc đời ta, hoặc là sống đàng hoàng, hoặc là chết thẳng thắn. Không ai có thể ép ta đi con đường thứ ba!"

Diệp Tu ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt, tương lai là thứ vô định nhất, ngươi không bao giờ có thể đoán chắc được, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng y hi vọng, Chu Tử Thư có thể được như mong muốn. Cuộc đời Chu Tử Thư đã quá khổ, bất kể kết quả là tốt hay xấu, vì chính bản thân y, sống cho chính y một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro