Chương 9 - Chào chú Phạm, cháu tên là Chu Tỏa Tỏa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Cẩn Ngôn, em muốn hôn anh......

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Diệp Cẩn Ngôn trằn trọc xoay người, sau đó liền trực tiếp bò xuống giường, đi tới phòng khách, cầm điếu thuốc cùng gạt tàn, đi đến bên cửa sổ.

Diệp Cẩn Ngôn ngồi trên sô pha bên cửa sổ sát đất, Thượng Hải sau 12 giờ đêm vẫn náo nhiệt ồn ào náo nhiệt như cũ, châm một điếu thuốc, nhìn thế giới bên ngoài, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, gạt tàn thuốc bên cạnh cũng rất nhanh cắm đầy tàn thuốc.

Mấy năm nay, Tỏa Tỏa trưởng thành, tiểu nha đầu trước đây còn chưa cao tới ngực mình, chỉ chớp mắt đã trưởng thành. Anh sẵn sàng cho cô tất cả ánh nắng và hạnh phúc, và khi màn đêm buông xuống, anh sẵn sàng một mình gánh chịu mọi u ám, bất an.

Người ta nói những điều chưa biết mới đáng sợ, nhưng lúc này Diệp Cẩn Ngôn lại bị bao phủ trong tầng tầng sợ hãi của những điều đã biết.

Chân trời lặng lẽ nổi lên trắng bệch, Diệp Cẩn Ngôn mới trở lại giường ngủ một lát. Buổi sáng thức dậy đau đầu, mắt cay cay, phiền não và vui vẻ của một ngày ùn ùn kéo đến.

Vành mắt thâm quầng đi tới công ty, Phạm Kim Cương trước sau như một đến vị trí làm việc sớm hơn ông chủ một giờ.

"Diệp tổng, văn kiện ngài muốn! "Phạm Phạm kiềm chế tính khí của mình.

"Cứ để đó đi, chuẩn bị cho tôi một tách cà phê. Trưa hôm nay tôi sẽ làm thêm giờ." Diệp Cẩn Ngôn cầm bản vẽ bước nhanh vào văn phòng.

"Diệp tổng, tối nay anh có việc gì khác phải làm không?" Phạm Phạm biết rõ còn hỏi.

"Ừm!"

"Diệp tổng, gần đây anh có giấu em điều gì không?"

"Phạm Kim Cương, ta làm gì còn muốn báo cáo với cậu sao? "Diệp Cẩn Ngôn híp mắt nói.

Phạm Kim Cương không nói gì, ủy khuất nắm chặt nắm đấm, "Mặt người và trái tim thú dữ ..." Anh ta thầm nguyền rủa.

"Không có việc gì đi ra ngoài đóng cửa lại. " Diệp Cẩn Ngôn tức giận nói.

Phạm Kim Cương thật sự sắp bị Diệp Cẩn Ngôn tức điên rồi, mấy năm nay mình đi theo bên cạnh anh ấy, chịu mệt nhọc, mặc dù tính tình anh ấy không tốt, nhưng thẳng thắn thành khẩn đối đãi với mình, hai người coi như là tri kỷ, hôm nay sao cứ như vậy che che giấu giấu, tại sao bây giờ họ lại bí mật đến vậy ?

Ngày hôm nay, Phạm Phạm cũng không chủ động nói chuyện với Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy, nhưng thật sự lười để ý tới thư ký Phạm.

"Phạm nhi, ta tan tầm, cậu cũng đi sớm một chút đi! " Diệp Cẩn Ngôn vỗ vỗ bả vai Phạm Phạm, vừa đi vừa mặc áo gió.

Sau khi gặp Tỏa Tỏa, hai người cùng nhau về đến nhà.

"Diệp Cẩn Ngôn, em để em đọc bài Xích Bích Phú cho anh nghe..." Tỏa Tỏa vừa cởi áo khoác vừa nói.

"Nha đầu, chúng ta cơm xong, em đi rửa tay trước, được không?"

"Ừm... Diệp Cẩn Ngôn em nói với anh, em hôm nay làm bài thật sự có tiến bộ nha..." Tiểu cô nương vui vẻ nói.

"Em thật tuyệt, Tỏa Tỏa..." Anh cười ha hả.

Đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên.

Vừa mở cửa, đó là Phạm Kim Cương.

Diệp Cẩn Ngôn sửng sốt một chút, "Sao cậu lại tới đây, cũng không nói trước cho ta biết!

"Em cho anh một cái..." Phạm Kim Cương tùy tiện tìm lý do tới, tự nhiên là muốn nhìn xem ông chủ rốt cuộc đang làm trò gì, hai chữ "văn kiện" còn chưa ra khỏi miệng, chỉ thấy phía sau Diệp Cẩn Ngôn cất giấu một tiểu cô nương mặc đồng phục học sinh, tiểu cô nương ánh mắt linh động, thân thể dán sát Diệp Cẩn Ngôn, hai tay còn túm cánh tay anh ấy.

" Tỏa Tỏa, vị này là chú Phạm! " Diệp Cẩn Ngôn cũng không trốn tránh, không e dè giới thiệu.

"Chào chú Phạm, cháu tên là Chu Tỏa Tỏa!" cô bé cười hì hì chào hỏi, nói xong nhìn Diệp Cẩn Ngôn lè lưỡi.

Lúc này Phạm Kim Cương hung hăng bóp bóp đùi, xong đời...... Không phải nằm mơ, "Diệp Cẩn Ngôn... Anh quả thực không phải là người!!!" anh ở trong lòng tức giận mắng.

Ba người cứ như vậy đứng ở cửa hai mặt nhìn nhau, cuối cùng là Diệp Cẩn Ngôn phá vỡ xấu hổ.

"Nha đầu, em ăn một mình trước đi, anh cùng ngươi Phạm thúc có một số việc muốn nói, anh đi đem đồ ăn đều hâm nóng một chút, em ăn xong thì học tập trước nhé, được không?"

Từng đợt từng đợt kích thích quả thực làm cho Phạm Kim Cương chịu không nổi, Diệp Cẩn Ngôn khi nào ôn nhu như vậy, cái từ "Được không" này, là từ trong miệng lãnh khốc vô tình nói ra?! Phạm Kim Cương bị tức đến lồng ngực phập phồng rất nhanh.

"Phạm nhi, cậu đi ra ngoài chờ ta, chúng ta đi ra ngoài nói!" Diệp Cẩn Ngôn ở trước mặt Tỏa Tỏa, đối với Phạm Kim Cương cũng ôn nhu một chút.

Hai người đi vào trong xe, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng là Phạm Kim Cương thiếu kiên nhẫn mở miệng trước.

"Diệp tổng, em đều thấy được... Anh thật quá đáng, cái kia cái gì Tỏa Tỏa... Nhìn vẫn là học sinh. Những gì anh đã làm trước đây... Em sẽ không nói nữa. Tất cả là chuyện giữa anh và em, tiểu cô nương kia nhìn như chỉ bằng tuổi Mẫn Nhi sao anh có thể... làm được? Anh đang... vi phạm pháp luật!!" Phạm Phạm không thể kiềm chế được bản thân và giận dữ dùng nắm đấm đánh vào đùi anh ta.

"Này, Phạm Kim Cương, sao cậu lại bẩn thỉu như vậy? Cậu nói ta không sao, đừng làm bẩn tiểu cô nương người ta!! "Diệp Cẩn Ngôn giận dữ mắng mỏ.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, Diệp Cẩn Ngôn mở miệng.

"Phạm nhi, từ 14 tuổi đến 17 tuổi... ta trông coi nha đầu này ba năm rồi..." Anh châm điếu thuốc.

"Anh Diệp, cô ấy mới 17 tuổi?... Anh năm nay 41 tuổi, cô ấy mới 17 tuổi. Điều này đối với anh là không đúng, điều này trong mắt mọi người là vô đạo đức!" .

"Trên thế giới này, người tôi sẽ không làm tổn thương nhất, chính là Chu Tỏa Tỏa, tôi chưa bao giờ làm chuyện tổn thương cô ấy, ít nhất lần này... không có..." Anh hít một hơi thuốc, xắn đầu lưỡi thè ra một vòng khói, đây là thói quen nhiều năm của anh.

"Phạm nhi, thái độ làm người của Diệp Cẩn Ngôn ta, chẳng lẽ em không tin?"

Phạm Kim Cương không lên tiếng.

"Có một số việc bây giờ em không cần biết... Haha, em có nói thì em cũng không tin." Anh dập điếu thuốc, "Em biết điều này và anh cũng biết, anh sẽ nói cho em biết." phần còn lại tính sau."

Để lại Phạm Kim Cương mình trong xe.

Diệp Cẩn Ngôn đứng ở cửa cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhẹ nhàng túm lấy góc áo, còn chưa gõ cửa, Tỏa Tỏa đã tới mở cửa cho anh.

"Diệp Cẩn Ngôn, ông ấy tìm anh gây phiền toái cho anh sao? " Nàng cau mày hỏi.

"Nha đầu ngốc, chú Phạm của em rất tốt, chú ấy tìm anh là chuyện của công ty. "Anh xoa nhẹ tóc cô.

"Chú ấy giống như không thích em..." Chu Tỏa Tỏa bĩu môi, lôi kéo Diệp Cẩn Ngôn ngồi ở bàn ăn, "Anh mau ăn cơm..." Nàng đem cơm đã múc xong đặt ở trước mặt anh, ngồi ở một bên nhìn anh.

"Nha đầu, anh hôm nay 41 tuổi..." Diệp Cẩn Ngôn thấp giọng nói, gắp thức ăn lại đặt vào trong đĩa.

Diệp Cẩn Ngôn cho rằng mình không sợ năm tháng, nhưng lời nói của Phạm Kim Cương làm cho anh bỗng nhiên ý thức được, đó là một vấn đề không tránh khỏi.

"Chúng ta tuổi tác chênh lệch rất lớn, em không sợ người khác nói sao?"

"Em không sợ... Em sợ... Anh sợ..." Cô lo sợ bất an, cô sợ mình lại là người bị bỏ lại.

Diệp Cẩn Ngôn thấy nha đầu này hốc mắt đỏ, buông đũa nghiêng người dùng hai tay cầm tay nàng.

"Trừ phi em ghét bỏ anh..... Anh sẽ luôn chăm sóc ngươi cho đến khi ta chết, Chu Tỏa Tỏa......" Lời còn chưa nói xong, tiểu cô nương đứng dậy, đem anh ôm vào trong lòng.

Diệp Cẩn Ngôn bị nha đầu này làm cho kinh ngạc, cái ôm nho nhỏ của tiểu cô nương, lại có thể khiến anh an tâm như vậy.

Tiểu cô nương nhẹ vuốt tóc anh, nhỏ giọng nói: "Diệp Cẩn Ngôn, từ khi tôi còn nhỏ, mẹ em đã bỏ rơi em trước, sau đó cha em đã bỏ rơi em ở nhà chú em. Em luôn là người bị bỏ rơi......" với một tiếng kêu.

"Diệp Cẩn Ngôn, anh phải luôn ở bên cạnh em, cho nên em... phải rời khỏi thế giới này sớm hơn anh...."

Tiểu cô nương còn chưa nói xong, Diệp Cẩn Ngôn đã thoát khỏi lòng nàng.

"Chu Tỏa Tỏa! Em câm miệng!

Tiểu cô nương bị anh dọa đến ngẩn ra, nàng lần đầu tiên thấy Diệp Cẩn Ngôn như vậy.

"Chu Tỏa Tỏa, anh có thể cam đoan chính là chỉ cần anh còn sống, anh sẽ luôn bảo vệ em, nhưng anh nhất định phải đi sớm hơn, em không cần kỳ vọng những thứ không thực tế kia... Tuổi còn nhỏ.... Em mới bao nhiêu tuổi? Những lời vô nghĩa này... Em phải sống khỏe mạnh và an toàn, em biết không?" Diệp Cẩn Ngôn nói những lời này gần như mất kiểm soát

Chu Tỏa Tỏa sững sờ đứng tại chỗ.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm hai mắt nàng, "Chu Tỏa Tỏa, em biết chưa?"

"Ừ...... " Tiểu cô nương ngơ ngác trả lời.

Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu ăn cơm, anh ăn rất nhanh, giống như sợ chậm lại sẽ bại lộ tâm tình của mình.

Sau khi cơm nước xong hai người liền bắt đầu học bổ túc.

"Vậy là anh ấy uống rượu và rất vui vẻ. Anh ấy cúi xuống thuyền và hát. Bài thơ có đoạn: '....." Chu Tỏa Tỏa như thế nào cũng nghĩ không ra phía sau nội dung, ngày nửa ngày, cũng không có viết ra, xấu hổ gãi đầu, "Vừa rồi còn nhớ kỹ... Hiện tại đã quên..."

"Tỏa Tỏa, ăn chút đồ ăn nhẹ, lát nữa anh cho em nghĩ một lát, nếu không ghi nhớ được nữa thì sẽ bị trừng phạt!" Diệp Cẩn Ngôn giả vờ nghiêm túc.

"Diệp Cẩn Ngôn anh muốn trừng phạt em như thế nào a? "Chu Tỏa Tỏa nghiêng đầu híp mắt hỏi.

Diệp Cẩn Ngôn bị nha đầu kia hỏi đến đỏ mặt, bị ý niệm xấu xa của mình dọa sợ.

"Phạt em chép lại toàn bộ bài văn 5 lần!" Diệp Cẩn Ngôn ra vẻ bình tĩnh nói.

"Diệp Cẩn Ngôn anh thật nhẫn tâm...... "Tiểu cô nương thở dài.

Diệp Cẩn Ngôn cười, "Anh nhẫn tâm, ân?" Đưa tay vặn vặn khóa hai má.

Tiếng chuông di động vang lên, anh liếc mắt một cái liền vội vàng điều chỉnh tới trạng thái im lặng.

Gần mười giờ, Diệp Cẩn Ngôn liền đứng dậy thu dọn sách vở, chuẩn bị đưa nàng về nhà.

Bọn họ đi trên đường, Diệp Cẩn Ngôn bảo vệ nàng ở bên trong, ngẫu nhiên có xe cộ đi qua, nàng đều nhẹ nhàng cúi người để cho anh tới gần. Bọn họ không nói gì, mặc cho gió nhẹ nhàng thổi trên mặt, Diệp Cẩn Ngôn nghĩ, vận mệnh đối xử với anh rất tốt.

Chu Tỏa Tỏa nghịch ngợm gãi gãi lòng bàn tay anh.

Thật ngứa ngáy, Diệp Cẩn Ngôn nghĩ thầm.

"Diệp Cẩn Ngôn, ở phòng của em nhà cậu em, cứ đến ba giờ chiều, bánh mì tươi mới ra lò, là có thể ngửi được mùi bánh mì nướng..." bánh mì tươi mới ra lò, có thể ngửi thấy mùi thơm của bánh nướng..." Khi cô bé nói những lời này Cô nheo mắt, ngẩng đầu lên hít hà, giống như ngửi được mùi thơm, rất say lòng người.

"Em rất thích bánh mì nướng đó sao, Tỏa Tỏa? " Anh lắc lắc tay cô trong túi.

"Ừ, chờ em lớn lên, muốn mua thật nhiều thật nhiều..."

"Sao phải đợi em lớn lên? Khi em lớn lên... có thể em sẽ không thích" Anh chăm chú nhìn cô.

"Nếu như bây giờ em thích, anh mỗi ngày đều mua cho em, để em có thể ăn bao nhiêu tùy thích!" Diệp Cẩn Ngôn nói ra lời yêu thương này một cách tự nhiên, không chút đỏ mặt hay tim đập, bởi vì anh toàn tâm toàn ý muốn cho cô những gì tốt nhất.

"Hiện tại em thích ăn xíu mại, tôm hùm, anh liền dẫn em đi ăn...." Diệp Cẩn Ngôn nghiêng mặt cười nói.

"Ăn chán rồi... làm sao bây giờ? "Cô hỏi.

"Ăn chán thì đi tìm thứ em thích hơn..." Anh sưởi ấm trái tim cô bằng từng lời nói.

Chu Tỏa Tỏa đỏ mặt trước.

"Diệp Cẩn Ngôn, anh đã nói câu này với bao nhiêu phụ nữ rồi?"

Trong lòng Diệp Cẩn Ngôn ôn nhu lan tràn: "Tỏa Tỏa, từ đầu đến cuối, đều chỉ có em!"

"Em không tin..." Tiểu cô nương ánh mắt né tránh, quay đầu nhìn về nơi khác.

Cô bé nhìn thấy một cặp đôi hôn nhau bên đường, liền dùng bàn tay nhỏ bé chọc vào tay anh, nói: "Diệp Cẩn Ngôn, anh nhìn xem..." Cô ngẩng đầu về hướng đó.

Diệp Cẩn Ngôn quay đầu nhìn thấy cảnh tượng kia, quay đầu lại kinh ngạc nhìn nàng.

"Diệp Cẩn Ngôn, em cũng muốn hôn anh..." Lời cầu xin của cô mềm mại như trẻ con.

"Chậc, Chu Tỏa Tỏa em... đừng nói nữa" lôi kéo nàng bước nhanh đến.

"Chậc... em vẫn còn nhìn... đừng nhìn..." Nói xong, tay đem đầu tiểu cô nương quay lại.

Rồi sau đó tiểu cô nương mới ý thức được mình vừa mới nói lời ngu ngốc, mặt nóng rát đỏ lên, cúi đầu bước nhanh tới, hy vọng nhanh một chút về đến nhà.

Đi được một đoạn đường dài, Diệp Cẩn Ngôn vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Hai người không nói chuyện cho đến khi chia tay.

"Nha đầu, lên đi, nghỉ ngơi sớm một chút. " Diệp Cẩn Ngôn hé miệng cười. Nhưng vẫn nắm tay cô.

Nàng nhẹ nhàng rút bàn tay nhỏ bé ra, Diệp Cẩn Ngôn lại nắm thật chặt, đưa tới bên miệng, hạ xuống một nụ hôn.

"Nha đầu, em còn nhỏ, đừng nghĩ những thứ vô dụng kia... Đem tâm tư đặt ở học tập..."Diệp Cẩn Ngôn không biết rằng cô bé mà anh luôn vô tình tán tỉnh là đủ thứ.

Tiểu cô nương trưởng thành, trên mặt mày có thêm cái gì đó, trong lúc hoảng hốt Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa nói muốn cùng anh nói chuyện yêu đương.

Ôn Tồn bị điện thoại cắt ngang, Diệp Cẩn Ngôn quyết đoán cúp máy, bỏ điện thoại vào túi.

Ôn nhu cùng tiểu cô nương tạm biệt.

"Tỏa Tỏa, người đưa em về là ai?", anh họ đứng ở cửa hỏi.

"Bạn bè... " Tỏa Tỏa vừa cất cặp sách vừa đáp.

"Tối mai... chúng ta đi xem phim nhé..." người anh họ vừa nói vừa bước vào phòng.

Tỏa Tỏa phòng thủ tiến lên một bước lớn, "Anh họ, muộn quá rồi, em muốn ngủ.

Chu Tỏa Tỏa chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, đóng cửa lại liền gọi điện thoại cho Diệp Cẩn Ngôn, nhưng đối phương vẫn bận.

Cô liền gửi một câu "Ngủ ngon!" rồi chìm vào giấc ngủ sâu. ​​​​​​​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro