XIX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sướng á?

Sướng là sướng thế nào?

Điền Chính Quốc bị đè chặt xuống, không phản kháng được, cái mông bị Kim Thái Hanh đánh chẳng mấy đau nhưng cứ ran rát.

Cậu đã lớn thế này rồi mà mới bị mỗi mình hắn đánh mông – kể cả ông già hồi chưa bỏ đi mất cũng không làm thế bao giờ.

Điền Chính Quốc cứ ngỡ mình sẽ ấm ức, sẽ bực bội, nhưng cuối cùng... cậu lại hơi hưng phấn.

Vừa phân tâm một thoáng, ngón tay Kim Thái Hanh đã mò đến kẽ mông cậu.

Những ngón tay lành lạnh dính đầy dầu bôi trơn cọ vào nơi kia, cả người Điền Chính Quốc lập tức cứng đờ.

Cậu thít mông mình lại, tiện thể kẹp chặt cả đầu ngón tay Kim Thái Hanh.

Hắn bật cười: "Có thế mà đã không chịu nổi rồi à?"

Điền Chính Quốc quay đầu định chửi hắn – nhưng nhìn vào cặp mắt kia, trái tim cậu nảy lên thình thịch, lại nuốt nước bọt theo bản năng.

Tên Kim Thái Hanh này trâu bò quá, Điền Chính Quốc nghĩ, sao cái gì cậu ta cũng biết vậy nhỉ? Lại còn biết mê hoặc người khác nữa.

"Thả lỏng." Kim Thái Hanh lại đánh lên cánh mông bên kia.

Hai bờ mông Điền Chính Quốc đỏ hồng lại đối xứng, như đánh phấn vậy, màu sắc đẹp đến nỗi Kim Thái Hanh chỉ muốn cắm thẳng vào.

Mấy ngày nay, chẳng biết hắn đã tưởng tượng ra cảnh Điền Chính Quốc nằm trên giường mình biết bao nhiêu lần, đủ mọi tư thế, đủ loại lời hay ý đẹp, thậm chí ngay cả biểu cảm lúc lên đỉnh cũng cực kì phong phú.

Điền Chính Quốc khi chìm trong dục vọng quyến rũ vô cùng, dường như cả người cậu đã được tẩm thuốc thúc tình, giục giã Kim Thái Hanh và cũng giục giã chính mình.

Kim Thái Hanh không đợi nổi nữa, hắn muốn nhìn thấy một Điền Chính Quốc như vậy.

Nhưng hắn chưa điên mà đi ép buộc người ta. Đôi bên đồng thuận thì rõ ràng là thỏa mãn hơn cưỡng bức nhiều, mà kể cả lỡ như lúc đầu Điền Chính Quốc không muốn, Kim Thái Hanh cũng tin chắc rằng mình có thể khiến cậu chủ động bước tới.

"Thả lỏng nào." Kim Thái Hanh đột nhiên cúi xuống, hôn một cái sau bả vai Điền Chính Quốc. "Giờ đừng kẹp chặt như thế, lát nữa hẵng kẹp cũng chưa muộn."

Đầu Điền Chính Quốc như nổ tung, hình ảnh cậu bị Kim Thái Hanh đè ra làm xuất hiện ngay lập tức.

Cậu cũng chẳng hiểu tại sao khả năng tưởng tượng của mình lại mạnh đến thế, rõ ràng lúc đi học mình có bao giờ tưởng tượng được những gì giáo viên giảng giải trong thơ cổ đâu?

Cái gì cần thì không tưởng tượng, cái gì không cần thì lại thả trí óc đi chơi xa.

Điền Chính Quốc bắt đầu nghi ngờ cuộc đời này.

"Nghĩ gì đấy?" Kim Thái Hanh liếm lên tai cậu, ngón tay đã bắt đầu chầm chậm lần mò. "Tôi muốn vào."

Hắn vừa thốt ra câu ấy, vừa cố ý cọ cọ thứ kia vào người cậu.

Giờ phút này, chỉ có nửa người dưới của Điền Chính Quốc là trần trụi, chiếc áo rộng thùng thình bị xốc lên trên ngực, eo thon lõm xuống, trông rõ là mê người.

Kim Thái Hanh thì lại mặc quần áo chỉnh tề, cách một lớp quần jean cũng thấy nơi hạ bộ đang căng phồng lên thành bọc. Cái cọ kia cọ ra cả lửa trong lòng Điền Chính Quốc, mà ngọn lửa ấy cháy lan ra khắp đồng cỏ.

Điền Chính Quốc cực kì mẫn cảm, Kim Thái Hanh đã phát hiện điều ấy từ ngày hai người làm bừa trong căn phòng nhỏ nơi tiệm net.

Hắn liếm tai cậu một cái, cậu bèn thở gấp trong nháy mắt.

Nắm thóp Điền Chính Quốc là một việc rất dễ dàng – ít nhất là với Kim Thái Hanh thì thế.

Kim Thái Hanh vừa liếm tai Điền Chính Quốc, vừa bắt đầu thử đưa một ngón tay vào.

Tuy luôn tỏ ra thành thạo như một cao thủ tình trường, nhưng thực ra đây cũng là lần đầu tiên hắn làm thật.

Để ngăn Điền Chính Quốc phát hiện rằng mình cũng chỉ là kẻ biết lí thuyết suông, không để cậu phải thất vọng ngay lần đầu tiên tiếp xúc với ái tình, Kim Thái Hanh mở rộng cực kì tỉ mỉ.

Vừa kề sát ngón tay vào nơi kia, hắn đã cảm giác được rằng Điền Chính Quốc đang rất lo sợ – bàn tay cậu siết chặt ga trải giường, nổi cả gân xanh.

Kim Thái Hanh phủ tay mình lên bàn tay kia, siết chặt, nói bên tai Điền Chính Quốc như trấn an: "Đừng sợ, tôi sẽ làm chậm thôi."

Rồi hắn hôn nhẹ lên mặt cậu vẻ thương yêu, bầu không khí đột nhiên trở nên ấm áp.

Điền Chính Quốc hơi bất ngờ, cũng thấy thinh thích, nên cũng thả lỏng thật.

Cậu xoay mặt lại muốn hôn Kim Thái Hanh, nhưng phía sau lại bị thứ gì đó chen vào – Điền Chính Quốc kêu a một tiếng, rồi nhăn mặt chửi nhỏ: "Đệt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro