Chương 21: Gặp tình địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như lời Điền Chính Quốc nói, buổi tối ngày bị cảm đầu tiên là thời điểm cậu khó chịu nhất, cứ ngủ một giấc sáng hôm sau sẽ tốt hơn nhiều.

Nửa đêm, Kim Thái Hanh qua phòng Điền Chính Quốc, y không bật đèn, nương theo ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ, đi đến bên giường, sờ lên trán Điền Chính Quốc. Quả thật không phát sốt.

Kim Thái Hanh vừa định rút tay lại, đột nhiên Điền Chính Quốc trở mình, khuôn mặt cậu khẽ cọ vào lòng bàn tay y, Kim Thái Hanh ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy như suối nguồn mát rượi.

Điền Chính Quốc mấp máy môi, không rõ nói gì, Kim Thái Hanh phỏng đoán có lẽ trong giấc mơ cậu đang hùng hùng hổ hổ, vì thế gõ nhẹ hai cái lên trán coi như khiển trách, quả nhiên, Điền Chính Quốc không hề nói mớ nữa, yên lặng ngủ say.

Hôm sau, bệnh tình của Điền Chính Quốc đã thuyên giảm đáng kể.

Hôm nay Kim Thái Hanh không bận như hôm qua, vẫn tận chức đưa Điền Chính Quốc đi học.

Tinh thần Điền Chính Quốc đã tốt trở lại, nói chuyện cũng nhiều hơn, cậu nhìn Kim Thái Hanh, kiềm chế hưng phấn lẫn thẹn thùng trong lòng, hỏi: “Tối qua ngài qua phòng cháu ạ? Qua thật ạ?”

Kim Thái Hanh trả lời: “Không đi, đêm qua tôi ngủ say, không tỉnh giữa chừng.”

Điền Chính Quốc thoáng có điểm thất vọng: “Cháu sợ ngài nhìn thấy tư thế ngủ không tốt của cháu, lúc lên giường đi ngủ, cháu còn cố ý nằm ngay ngắn ấy.”

“Thế sao? Vậy thì xem ra nằm ngay ngắn cũng không được bao lâu.” Kim Thái Hanh nhìn di động, nhàn nhạt nói. “Lúc tôi qua đó, cậu đang ngồi xổm.”

“Phụt……” Tài xế lần đầu tiên nghe Kim Thái Hanh kể chuyện cười, nhất thời không nhịn nổi.

Kim Thái Hanh liếc tài xế, anh lập tức ngừng cười, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, an phận thủ thường.

Điền Chính Quốc nghẹn cười, nói: “Thật thế ạ?”

Kim Thái Hanh khẽ gật đầu.

Tâm trạng của cậu nhoáng cái đã high vô cùng. Điền Chính Quốc lại nói: “A đúng rồi! Nếu mà đi chơi, thế thì cuối tuần không thể về chỗ mẹ cháu rồi.”

“Tối qua tôi đã gọi cho mẹ vợ rồi.” Kim Thái Hanh liếc Điền Chính Quốc một cái, nói tiếp, “Cũng tiện thể nói luôn, cuối tuần sau sẽ đưa cậu về chơi.”

“Hí hí hí……” Điền Chính Quốc toét miệng cười, “Tối nay cháu cũng phải gọi điện xin lỗi mẹ, Hàn thúc à…… Chỗ chúng ta sẽ tới có lạnh không? Cháu không mang quần áo thu đông qua bên này.”

“Có lẽ lạnh……” Kim Thái Hanh cũng không rõ nữa, “Để nay tôi bớt chút thời gian gọi cho người bạn kia hỏi một chút, bên kia là trên núi, có lẽ sẽ lạnh hơn ở đây một chút, muốn về nhà lấy quần áo sao?”

Điền Chính Quốc gật đầu: “Cũng muốn gặp mẹ nữa.”

“Vậy thì tối thứ sáu đưa cậu về, sáng thứ bảy cho xe qua đón.” Kim Thái Hanh ngẫm nghĩ một lát, nói tiếp, “Tối thứ sáu tôi có hẹn, không thể cùng cậu về ăn cơm được.”

Điền Chính Quốc cười cười: “Không sao đâu ạ, mẹ cháu cũng hiểu mà.”

Kim Thái Hanh “uhm” một tiếng, Điền Chính Quốc im lặng trong chốc lát, lại nhịn không được lên tiếng, “Có phải là tối chủ nhật chúng ta đi về không ạ……”

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc cười.

Điền Chính Quốc cảm giác bản thân lắm chuyện quá, ngượng ngùng im miệng.

“Tối chủ nhật về cũng tốt, nếu mà không ngại dậy sớm, thì sáng sớm thứ hai trở về cũng được.” Kim Thái Hanh áng chừng lộ trình từ khu nghỉ dưỡng về bên trường của Điền Chính Quốc, nói “Nếu không muốn trễ học, ít nhất phải dậy từ 5 giờ, có dậy nổi không?”

Điền Chính Quốc cố gắng giãy giũa, cuối cùng đành nhận mệnh đáp: “Thôi cứ về từ tối chủ nhật đi.”

Kim Thái Hanh mỉm cười: “Tập trung vào, thi xong rồi tính tiếp.”

Điền Chính Quốc cười gật đầu, lấy ra vở ghi nhớ từ mới.

Hai ngày kế tiếp, Điền Chính Quốc tận lực không nghĩ tới Kim Thái Hanh nữa, tập trung toàn lực cho kì thi.

Nền tảng kiến thức của Điền Chính Quốc không tốt, mặc dù được Kim Thái Hanh phụ đạo hai tháng, nhưng muốn đuổi kịp các bạn học là chuyện quá khó, cũng may tố chất tâm lý của cậu khá ổn, gặp đề khó không hoảng, cố gắng làm trọn vẹn những câu trong khả năng.

Thứ sáu thi xong, có thể rảnh rang nghĩ đông nghĩ tây.

Tuy rằng thứ hạng chắc hẳn vẫn đội sổ, nhưng lại khác với lần trước, mình đã cố gắng nhiều, nên tâm trạng vui vẻ hẳn.

Tâm trạng vui vẻ duy trì đến thử bảy, sáng đó lúc nhìn thấy Kim Thái Hanh, đang từ vui vẻ lập tức thăng cấp thành háo hức.

Kim Thái Hanh không mang tài xế, mà tự mình lái xe tới.

Điền Chính Quốc nhìn ngó xe mới của y, nói: “Ngầu quá đi…… Ngài mới mua ạ?”

“Hôm qua mới vừa về tới.” Kim Thái Hanh đón lấy vali từ tay Điền Chính Quốc, cất cẩn thận sau cốp.

Y lặng lẽ quan sát nét mặt Điền Chính Quốc, thầm nghĩ mình đoán đúng rồi, con trai tầm tuổi này, hẳn đa số đều thích xe.

“Nhiều năm rồi tôi chưa lái xe đưa rước ai, kĩ thuật có khả năng thua tài xế Lý.” Sau khi lên xe, Kim Thái Hanh thắt đai an toàn giùm Điền Chính Quốc, “Cho nên vẫn cứ phải cẩn thận một chút.”

Lúc Kim Thái Hanh nói chuyện, hơi thở phả vào cần cổ Điền Chính Quốc, giọng điệu có chút khó kiềm nén. “Cháu sắp thi bằng lái rồi, đến lúc đó cháu sẽ lái xe cho ngài.”

Kim Thái Hanh mỉm cười: “Được.”

Hai người trò chuyện vui vẻ, khiến quãng đường hai giờ chạy xe dường như ngắn hơn rất nhiều, lúc tới nơi, nhân viên đã chờ sẵn từ lâu, xe cùng hành lý đều có người lo, hai người xuống xe, sóng vai đi vào khách sạn.

Khách sạn này dựa núi hướng sông, cảnh sắc cực xinh đẹp, chỉ là không khéo, trên núi nhiều sương mù, hai người ngắm cảnh trong chốc lát rồi trở về.

Khách sạn trang trí theo phong cách hoàng gia Trung hoa, xa hoa diễm lệ, Điền Chính Quốc khẽ chạm vào bản đồ điện tử trong đại sảnh, chọn chọn một hồi, liền bật cười: “Đến cả sòng bạc cũng có……”

“Xuỵt……” Kim Thái Hanh mỉm cười, “Ai kêu là sòng bạc? Đó là phòng giải trí.”

Điền Chính Quốc cười thấu hiểu, không nói tiếp nữa, nhưng trong lòng vẫn cứ tò mò cái gọi là ‘phòng giải trí’ kia.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, đột nhiên lên tiếng: “Chơi với tôi hai ván không?”

Điền Chính Quốc xin tha: “Mấy đồng tiêu vặt của cháu không đủ cho ngài chơi đâu?”

Kim Thái Hanh vẫy phục vụ sinh mang cho 10 chip, đưa cho Điền Chính Quốc: “Phòng chúng ta đặt có tích hợp sẵn, mỗi ngày đưa 10 chip, cầm đi.”

Điền Chính Quốc nhìn mấy chip màu đỏ trong tay, trong lòng ngứa ngáy, cậu thoáng do dự: “Ngài đưa thẻ khách sạn cung cấp cho cháu, thế ngài thì sao?”

Kim Thái Hanh cười: “Nếu tôi thua, thì sẽ tặng cậu……”

“Nếu ngài thua, thì phải đồng ý một yêu cầu của cháu.” Điền Chính Quốc chặn ngang lời Kim Thái Hanh, ngoài mặt thì thản nhiên nhưng trong lồng ngực, trái tim đang điên cuồng đập, cậu rũ mắt, không dám nhìn vào y, “Được không?”

Kim Thái Hanh cười nhạt, vừa rồi y định nói, nếu y thua, sẽ tặng cho Điền Chính Quốc chiếc xe mới mua kia.

Kim Thái Hanh không thích xe thể thao, chiếc xe kia vốn dĩ vì Điền Chính Quốc mà mua.

Chỉ có điều, nếu Điền Chính Quốc đã nói như thế, y cũng không nhắc lại chuyện xe cộ nữa, tránh cho khiến Điền Chính Quốc tụt hứng, thế là y gật đầu: “Được.”

Điền Chính Quốc thở phào một hơi, mười đầu ngón tay thi nhau run rẩy.

Nếu ông trời thương cậu, tốt nhất làm cậu thắng đi.

Kim Thái Hanh sóng vai cùng Điền Chính Quốc vào thang máy, bấm lên tầng, Kim Thái Hanh mở lời: “Chơi thì chơi, nhưng đừng nói cho người khác biết.”

Trái tim Điền Chính Quốc còn đang đập bình bịch như trống trận, cậu giương ánh mắt khó hiểu nhìn Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh khẽ nhếch miệng cười: “Để mẹ cậu biết tôi dẫn cậu tới mấy chỗ bài bạc…… có lẽ sẽ đập tôi một trận.”

Điền Chính Quốc bật cười, không còn khẩn trương nữa, cậu gật đầu đảm bảo: “Ngài yên tâm, tôi sẽ không nghiện đâu…… tôi chỉ chơi ván này, không thắng được, thì sau này không chơi nữa.”

“Không tiền đồ.” Cửa thang máy vừa mở, Kim Thái Hanh nhàn nhạt nói, “Thua vài lần liền sợ……”

Kim Thái Hanh nhìn mười mấy người ở trong phòng, sửng sốt.

“Kim tổng tới rồi! Tôi đều vì ngài mà mời người tới, tối qua mọi người đều có mặt hết rồi, Dương công tử còn kém cởi quần chờ ngài thôi!” Ông chủ khách sạn này – Đỗ Trạch, thảy 2 chip qua cho bạn gái, tươi cười lại gần, “Cậu ta vừa nãy còn nhắc tới ngài đó, không ngờ ngài lại có thể tới nơi đây…..

Đỗ Trạch nhìn Điền Chính Quốc đứng đằng sau Kim Thái Hanh, dại ra: “Sao sớm……”

Điền Chính Quốc nhìn mọi người trong ‘phòng giải trí’, nhìn nhìn Đỗ Trạch, nhoáng cái liền hiểu ra.

Kim Thái Hanh tự dưng lại đưa cậu theo.

Cởi quần chờ……

Điền Chính Quốc nhìn về quầy bar cách không xa, một đám nam thanh nữ tú khuôn mặt tinh xảo, quần áo quá mức hấp dẫn nam nhân, khuôn mặt vốn đang ửng hồng, nháy mắt tái xanh.

Kim Thái Hanh khẽ mấp máy đôi môi mỏng, nhìn Đỗ Trạch: “Lúc nào mà tôi……”

“Đột nhiên tôi nhớ ra, bài tập tôi còn chưa làm xong.” Chút dũng khí nãy vất vả tích cóp được thoáng cái trở thành hư không, cậu không muốn khiến Kim Thái Hanh nan kham, chỉ nghĩ sớm rời khỏi chỗ này, “tôi lên phòng làm bài tập, ngài cứ thoải mái chơi đi.”

Cách đó không xa, một người nghe thấy Điền Chính Quốc nhắc tới làm bài tập, nhịn không được cười phá lên, Điền Chính Quốc nghe được, cảm thấy hết sức chói tai.

“Đừng đừng đừng.” Đỗ Trạch không ngờ Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc tới, người đều choáng váng, thấy Điền Chính Quốc sắp đi, vội phục hồi tinh thần, ngăn cậu lại, “Tôi đây…… là hiểu lầm! Thật sự là hiểu lầm thôi, cậu là Điền công tử nhỉ? Lúc đầu tôi cũng không nghĩ tới……”

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng rút cánh tay đang bị Đỗ Trạch lôi kéo ra, tay kia nắm thật chặt rồi thả lỏng, cố hít sâu một hơi, tận lực trả lời bằng giọng điệu tự nhiên nhất: “Ngại quá…… Tôi không muốn chơi, tôi lên phòng trước, mọi người cứ tự nhiên đi.”

“Như thế không hay lắm đi.” Người vừa nãy cười phá lên, Dương công tử, vừa đi vừa tủm tỉm cười, “Đều là lỗi của Kim tổng, lát tôi sẽ bắt y bồi tội với cậu, nếu đã tới rồi, thì cứ vào chơi một lát đi, bằng không cậu đi cái, mọi người đều không thoải mái.”

Kim Thái Hanh nhìn Dương công tử, lạnh lùng nói: “Dương Dịch Triết.”

Dương công tử đứng buông tay, cười không nói.

Nguyên bản Kim Thái Hanh chỉ muốn cảnh cáo Dương công tử, để gã ngậm miệng, không nghĩ tới lời này vào tai Điền Chính Quốc, lại thành hàm ý khác.

Kim Thái Hanh biết gã tên họ là gì.

Cho nên khẳng định trước đây…….

Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn Kim Thái Hanh một cái, hít một hơi, xoay người đi ra ngoài.

Kim Thái Hanh tính nhường cậu thắng một ván, làm cho cậu vui vẻ, lại thuận nước đẩy thuyền tặng chiếc xe kia cho Điền Chính Quốc, đâu ngờ tự nhiên có biến, sắc mặt trầm xuống, quét mắt nhìn toàn phòng một cái, rồi đi theo Điền Chính Quốc.

“Thật đáng tiếc…… Còn tưởng cùng Điền công tử chơi mấy ván cơ.”

Giọng nói khàn khàn mềm nhẹ của Dương công tử từ đằng sau truyền đến, gã thổi thổi bột xoa đầu gậy, cùng người bên cạnh nhỏ to: “Trẻ con mà, làm gì dám chơi……”

Điền Chính Quốc dừng bước, khẽ cắn môi, xoay người, nhìn thẳng vào Dương công tử, nhàn nhạt lên tiếng: “Anh am hiểu chơi trò gì?”

Dương công tử ngẩn ra, lát sau ý thức được Điền Chính Quốc đang nói chuyện với gã.

Trước kia, Dương công tử với Kim Thái Hanh từng qua lại, Kim Thái Hanh kết hôn, gã liên hệ y vài lần, nhưng đều bặt vô âm tín.

Tuy gã có tìm bạn chơi, nhưng hiện tại thấy Điền Chính Quốc, nhớ lại tin tức mấy ngày trước, trong lòng vẫn chẳng hề thoải mái.

Dương công tử cười nhếch mép cười, mắt đào hoa tự mang phong tình, đáp: “Bi-a, cậu biết chơi không?”

Kim Thái Hanh không rõ Điền Chính Quốc có biết chơi hay không, nhưng y biết, Dương Hạ Triết hay dạo chơi ở mấy câu lạc bộ, người bình thường chẳng ai thắng được gã.

Không đợi Kim Thái Hanh nói muốn đánh thay Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc đã thảy 10 chip đỏ chói trong tay lên bàn.

Điền Chính Quốc lạnh nhạt nhìn Dương công tử: “Nói nguyên tắc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro