Chương 52: Vạch trần Phác Chi Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phác Chi Tinh, cô đi đi, sau này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi."Nếu không, hắn sợ hắn sẽ tự tay đâm chết cô ta.

Phác Chi Tinh khóc lóc lắc đầu, lao lên, ôm lấy lưng Kim Tại Hưởng từ đằng sau: "Tại Hưởng, anh là yêu em, anh chỉ là nhất thời bị chị mê hoặc, Tại Hưởng, anh quay lại đi, nhìn em đi, em vẫn yêu anh, yêu anh như ba năm trước."

"Buông tay." Trên mặt Kim Tại Hưởng, lạnh lùng hơn bao giờ hết.

"Tại Hưởng, anh đừng như thế, anh chỉ là thương xót chị nên mới mềm lòng, anh không hề yêu chị ấy, người anh yêu là em, em hối hận rồi, em hối hận ba năm trước đã rời xa anh.

Em biết, anh nhất định là vì muốn trừng phạt em đã ích kỷ rời đi, mới giả vờ để ý đến chị, có đúng không?"

Khóe miệng Kim Tại Hưởng nhếch lên nụ cười chế giễu........Tại sao hắn lại ngu muội, mờ mắt những tận mười mấy hai mươi năm chứ?

Người phụ nữ này, tại sao lại có thể là người con gái lương thiện dễ gần trong kí ức của hắn chứ?

"Tại Hưởng, anh nghe em nói, ba năm trước, em vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký của chị rơi trước cửa phòng em, em mới biết, thì ra chị cũng thích anh, em từ nhỏ cùng lớn lên với chị, từ nhỏ chị đều chăm sóc em, em, lúc đó em lẫn lộn, muốn rời khỏi đây, tác thành cho chị.

Nhưng, Tại Hưởng, em bây giờ hối hận rồi! Em thật sự hối hận rồi! Tại Hưởng, anh vốn dĩ là bạn trai của em mà."

Nghe những lời nói này, trong lòng Kim Tại Hưởng như có lửa cháy.

Có những lời, vốn dĩ hắn không muốn nói, nhưng có những người nghĩ hắn như kẻ ngốc để lừa.

Kim Tại Hưởng đưa tay gỡ bàn tay của Phác Chi Tinh đang ôm hắn, quay người nói: "Vốn dĩ tôi cũng không phải bạn trai của cô. Từ đầu đến cuối, tôi nhận nhầm người rồi. tôi nhận nhầm người, là sai lầm của tôi, tôi thừa nhận.

Nhưng tôi nhận nhầm người, cũng là do cô cố ý dẫn đến.

Cô khiến tôi cho rằng cô chính là người con gái năm đó luôn động viên khích lệ tôi trong tang lễ của ba mẹ tôi năm đó, cô không hề giải thích, thậm chí cô còn sai vẫn mắc sai. Phác Chi Tinh, có phải cô cho rằng, cô làm những đó không ai hay biết?

Tôi thật khó tưởng tượng, khi chúng ta gặp nhau, cô mới hơn 10 tuổi, một đứa trẻ hơn mười tuổi mà trong lòng đã có dã tâm sâu như thế."

Phác Chi Tinh hoảng loạn hét lên: "Tại sao anh lại biết?"

Cô ta nói bật ra, đột nhiên phát hiện mình nói sai rồi, cô ta nên giữ lời, giả bộ như không biết gì.

Thầm trách mình ngu ngốc.

"Làm sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là, Phác Chi Tinh, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cô cho rằng có thể giấu tôi cả đời sao?"

"Nhưng, nhưng sau này chúng ta cũng yêu nhau, chúng ta rất hạnh phúc, nếu không phải cuốn nhật ký của chị, em cũng không biết việc chị thích anh, em cũng sẽ không giả lòng vị tha mà chọn lực tác thành chị, em không rời đi, chúng ta bây giờ rất hạnh phúc."

"Cô luôn nhấn mạnh cuốn nhật ký của chị cô, không phải nhắc tôi, cuốn nhật ký đó là do chị cô cố tình làm rơi ở cửa phòng cô sao? Nhưng Phác Chi Tinh, khi cô đem cuốn nhật ký đó cho tôi xem, cô nhất định chưa từng nghĩ, tôi còn lật cuốn nhật ký đó xem lại lần sau, càng sẽ không phát hiện, bị cô dùng keo dán mặt giấy đó lại......cô muốn giấu cái gì chứ?"

"Hu hu...........anh............"

"Tôi đã nhìn thấy hết rồi, mặt giấy bị keo dán dính lại đó. Chỉ cần cẩn thận một chút, là có thể xé rách hai tờ giấy mà cô dán lại với nhau, có thể nhìn thấy những tờ nhật ký bị cô giấu đi."

Kim Tại Hưởng lạnh lùng nói: "Đó là những kí ức về thời thơ ấu của tôi và cô ấy, cô muốn dùng cuốn nhật ký này, để tôi chán ghét cô ấy, cô không muốn để tôi nhìn thấy những ghi chép về hồi ức đó, đồng thời cô lại sợ xé rách tờ giấy đó, sẽ khiến tôi nghi ngờ.

Cho nên cô dùng keo dán dán hai mặt giấy lại với nhau.

Phác Chi Tinh, cuốn nhật ký đó, thực ra không phải giống như cô nói, chị cô không cẩn thận làm rơi trước cửa phòng cô chứ, là cô lấy trộm từ trong phòng cô ấy, phải không?"

"Em, em không biết anh đang nói gì, em một chữ cũng không hiểu. Tại Hưởng, anh là yêu em, anh chỉ là tạm thời bị Phác Tú Anh mê hoặc."

"Câm mồm!"Kim Tại Hưởng bực tức, đến lúc này, Phác Chi Tinh vẫn còn chưa biết sợ, "Cô có biết tôi đang nói gì, có hiểu hay không, không liên quan gì đến tôi, tôi không để ý. Nhưng cô, từ nay về sau, cũng đừng xuất hiện trước mặt cô ấy."

Phác Tú Anh e rằng cho đến hôm nay, vẫn nghĩ là em họ Phác Chi Tinh của cô, là một người con gái ngây thơ.

Phác Tú Anh, trong tay Phác Chi Tinh, chỉ là thân phận chịu thiệt thòi.

"Tại Hưởng, Tại Hưởng........"

Dù cho Phác Chi Tinh khóc gào thế nào, Kim Tại Hưởng quay người đi vào phòng, khóa cửa lại.

Phác Chi Tinh đứng ngoài cửa, căm giận nắm chặt tay lại.......tên trộm Phác Tú Anh này, trộm đi Kim Tại Hưởng của cô ta! Trộm thân phận Kim phu nhân của cô ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro