Quyển 2 - Chương 2: Cha và con gái gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi này là Hoàng thành Thương Lang quốc, phố phường phồn hoa thịnh vượng, tiếng người ồn ào, thỉnh thoảng có xe ngựa xa hoa chạy ra từ ngã tư đường, những tiếng rao của người bán hàng rong liên tiếp vang lên.

Lúc này, trên đường phố Hoàng thành có hai bóng dáng tuyệt mỹ bóng dáng khiến ánh mắt mọi người không tự chủ được mà bị hấp dẫn.

Thiếu nữ ở bên trái có làn da như ngọc thoạt nhìn trắng nõn mà bóng loáng, đôi mắt giống như cái động màu đen sâu không thấy đáy, dường như nếu không cẩn thận có thể sẽ bị hút vào trong, mũi nàng sắc sảo, đôi môi mỏng màu hồng nhạt nhẹ vểnh lên, gương mặt trẻ con vẫn không chút biểu cảm gì như trước.

Bên cạnh thiếu nữ là nam tử có ánh mắt lạnh lùng, giữa hai lông mày mang theo ngang ngược trời sinh, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nam tử này xinh đẹp mà yêu dã, bản tính tàn nhẫn coi rẻ chúng sinh dường như tất cả người trong thiên hạ này đều không thể tiến vào mắt hắn.

Hai người này đều mặc một thân hồng y, phong thái xinh đẹp như vậy làm kinh diễm thiên hạ.

"Thương Lang quốc, cuối cùng cũng đã tới..." Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn trời, ánh sáng ban mai trải đầy hai má nàng làm cho nàng ít đi một phần lạnh nhạt và càng tăng thêm một chút nhu hòa.

Nam tử yêu dã đưa mắt nhìn thiếu nữ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ngón tay thon dài xoa nhẹ con mắt của mình, vốn dấu hiệu đặc trưng của hắn là đôi mắt yêu dã thế nhưng nay lại biến thành màu đen bình thường nhất.

Trong bốn nước, người đã gặp qua hắn lại càng ít, về cơ bản có thể đã gặp qua hắn một lần nhưng đều chết dưới kiếm của hắn. Mà nhận thức của mọi người đối với hắn đó là âm lãnh cuồng mị, yêu dã mê hoặc thế gian.

Vì che dấu thân phận, Hạ Như Phong tạm thời dùng đan dược thay đổi con mắt màu đỏ của, chẳng qua, làm cho Ma Ngạo Thiên tò mò là tại sao đan dược kia lại có công dụng kỳ lạ như vậy, ngay cả màu mắt cũng đều có thể che dấu.

"Hiện tại ngươi dự định làm gì?" Giọng điệu Ma Ngạo Thiên lộ ra một cỗ âm lãnh, ngay cả con mắt yêu đồng đã biến thành màu đen, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện ánh sáng yêu dã hiện lên trong con ngươi màu đen.

Khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh, tầm mắt Hạ Như Phong dường như xuyên thấu qua tầng mây tiến thẳng tới mục đích.

"Nghiêm gia." Gắt gao nắm hai quả đấm, ý lạnh trong mắt chợt lóe rồi lập tức biến mất.

Nghiêm gia, nếu như các ngươi đối xử tốt với mẫu thân và tam ca thì có lẽ ta sẽ lưu lại một con đường sống cho các ngươi, nhưng nếu, các ngươi lại không có đối xử tốt với bọn họ, như vậy, ta sẽ cho các ngươi vì chính sai lầm của mình mà trả giá đại giới thê thảm nhất.

Nắng sớm trải khắp sân, cửa lớn màu đỏ của Nghiêm gia rộng mở, hai thị vệ giống như tượng đứng cạnh nhau.

Trước cửa là con sư tử đá miệng ngậm hạt châu, ánh mắt hung mãnh nhìn chằm chằm người đi đường đi ngang qua trước cửa, trên bậc thang trải một cái thảm màu đỏ, màu sắc rực rỡ và tươi sáng.

"Người nào?"

Ngay khi hai người thị vệ giữ cửa đứng vững như Thái Sơn, không chút bất, thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai bóng dáng màu hồng lọt vào mắt hai người.

Thiếu nữ xinh đẹp khuynh thành, khí thế cao ngạo như nữ thần, mà nam tử bên cạnh nàng, dung nhan yêu dã, ánh mắt lạnh lùng ngoan độc, dưới ánh mắt hắn lại làm cho người ta có cảm giác chính mình không thể địch nổi lại hắn.

Cước bộ đột nhiên dừng lại, Hạ Như Phong nhìn đại viện cao cao của Nghiêm gia, khóe miệng châm chọc càng sâu, ánh mắt lạnh như băng nhìn trực tiếp hai người thị vệ giữ cửa.

"Đi nói với Nghiêm Nhân, nói Hạ Như Phong ta đã trở lại."

"Ngươi thật to gan, dám gọi thẳng tên của gia chủ chúng ta." Người thị vệ bên trái nâng cằm vẻ mặt khinh thường: "Cái gì Hạ Như Phong, Đông Như Phong, chúng ta nghe cũng chưa nghe nói qua, còn không nhanh cút, nếu không gia chủ nhà chúng ta mà đi ra thì ngươi tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết."

Ánh sáng trong mắt trầm xuống, Hạ Như Phong nhìn Ma Ngạo Thiên nháy mắt, Ma Ngạo Thiên gật gật đầu, kiếm trong tay giương lên, một ngọn lửa bổ ngang tới chính giữa đại môn Nghiêm gia, một tiếng "Ầm" vang lên, đại môn màu đỏ đổ sập xuống làm bụi đất bay khắp nơi.

Hai người thị vệ sững sờ, ngón tay run run chỉ vào Ma Ngạo Thiên nói không ra lời...

Không biết khi nào mà xung quanh tập trung rất nhiều người và chỉ về hướng này, nhưng mà bọn hắn cũng duy trì khoảng cách hơi xa, chỉ sợ sẽ mang lại tai họa cho mình.

"Người nào lại lớn mật như vậy, dám đến Nghiêm gia ta càn rỡ!"

Tiếng hét phẫn nộ từ trong sân truyền đến, chỉ thấy một người mặc cẩm y hoa phục, diện mạo anh tuấn, ánh mắt trung niên nam tử mang theo sự uy nghiêm từ cửa bước nhanh ra ngoài.

Đi theo phía sau hắn là một vị nữ tử xinh đẹp chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt nữ tử khéo léo, gương mặt như vẽ, một đôi mắt gợn song như nước mùa thu, dưới vài lọn tóc lưa thưa là một cái trán trơn bóng no đủ.

Không được hoàn mỹ chính là sống mũi nữ tử không được cao lắm, mà đôi môi lại như máu tiên diễm xinh đẹp.

Nếu như bỏ qua phần dưới của khuôn mặt thì có lẽ nàng sẽ xinh đẹp hơn.

Sau đó chính là một nhóm gia đinh hung thần ác sát, chẳng qua là những gia đinh đó chỉ có bộ mặt hung ác nhưng thực chất thân phận bọn họ chỉ là người hầu hèn mọn của một đại gia tộc mà thôi.

Người như thế làm cho người ta có cảm giác chính là lấn thiện sợ ác.

Hạ Như Phong tự nhiên nhận ra vị trung niên nam tử kia, chính là phụ thân trên danh nghĩa của khối thân thể này, là Nghiêm gia gia chủ Nghiêm Nhân, trong ấn tượng của Hạ Như Phong, từ trước cho tới giờ hắn đối với người ngoài đều là uy nghiêm lạnh lùng nhưng lại sợ chính thê tử mình.

Phía sau Nghiêm Nhân chính là Tứ nữ nhi Nghiêm Như Hoa của Nghiêm Nhân và Huyết Hoàng, vừa có thủ đoạn vừa có dung mạo như hoa, nhưng mà, cho dù dung mạo Nghiêm Như Hoa xinh đẹp nhưng lại không có cách gì đấu lại với Hoa Tranh Diễm.

"Ngươi là..." Hai mắt Nghiêm Nhân lãnh khốc quét về phía Hạ Như Phong, nhíu mày, đột nhiên giống như nhận ra người tới, bất giác giọng nói lạnh hơn mấy phần: "Cư nhiên lại là phế vật ngươi, hừ, sáu năm trước ngươi đã bị trục xuất khỏi Nghiêm gia, mà từ đường Nghiêm gia cũng đã xoá tên của ngươi, không ngờ ngươi lại còn dám trở về, Nghiêm gia chúng ta không chào đón phế vật như ngươi."

Phế vật? Lời của Nghiêm Nhân lại làm cho Ma Ngạo Thiên kinh ngạc mấy phần.

Ngay khoảnh khắc quay đầu kia, thông qua gò má tinh xảo hoàn mỹ của thiếu nữ và nhìn thấy trong mắt nàng là lạnh nhạt thờ ơ, lúc này Ma Ngạo Thiên không tự chủ được mà nắm chặt nắm đấm.

Thì ra, khí tức cô độc trên người nàng nàng và sự thành thục không hợp với số tuổi kia, là từ sự khuất nhục từ thời thơ ấu.

Lúc trước nàng nói bọn họ là cùng một loại người.

Như vậy, nàng đã từng trải qua cái gì mà làm cho tính cách của nàng lại trở nên như vậy?

Vào lúc này, trái tim Ma Ngạo Thiên từ trước đến nay đều là lạnh lùng tuyệt tình, thế nhưng lại đau lòng vì thiếu nữ này, khi nhìn thấy trên mặt Nghiêm Nhân là sự trào phúng và khinh thường, hắn thật hận không thể một kiếm đem hắn chém thành hai nửa.

Hít một hơi thật sâu, Ma Ngạo Thiên dùng sức ngăn chặn nội tâm xúc động, thu lại tròng mắt, không có người phát hiện trong mắt hắn thoáng qua sát ý lạnh lẽo.

"Rất xin lỗi, cho dù về sau Nghiêm gia các ngươi có khóc lóc cầu xin ta trở về, ta cũng khinh thường quay đầu lại, hôm nay ta đến đây là muốn đón mẫu thân và tam ca đi" Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn hắn một cái, khóe miệng châm chọc càng sâu.

Đây là sau năm năm cha và con gái gặp lại, nhưng cảnh tượng như thế thật đúng là buồn cười đến cực điểm.

"Ha ha, chê cười, Nghiêm gia chúng ta sẽ khóc lóc cầu xin ngươi trở về? Ngươi tưởng ngươi là ai? Cường giả Linh Quân hay là Đại Sư Luyện Dược? Ta nói cho ngươi biết, ngươi chính là phế vật, là phế vật cái gì cũng đều không phải." Giọng nói Nghiêm Nhân lãnh khốc vô tình, không xem thiếu nữ trước mặt là nữ nhi của hắn.

"Còn có, Hạ Chi Nhược và Phong Hành sống là Nghiêm gia người ta, chết cũng là người Nghiêm gia ta, cho nên cho dù là chết thì cũng phải chết ở Nghiêm gia, ngươi còn chưa có tư cách để dẫn bọn họ đi."

Để cho nàng dẫn hai mẹ con kia đi, làm sao có thể?

Hơn hai mươi năm trôi qua, chu dù Hạ Chi Nhược dung mạo có xinh đẹp thì hắn cũng đã muốn chán ghét.

Nhưng mà Nghiêm Phong Hành lại là đệ nhất thiên tài ở Thương Lang quốc, có hắn ở đây thì chắc chắn Nghiêm gia sẽ bước lên đỉnh cao hơn, nói không chừng sau này, hắn có hi vọng đột phá đến Linh Tôn, thì làm sao còn có người nào nào có thể vượt qua được thế lực và địa vị của Ngiêm gia?

Chẳng qua, nếu như Hạ Chi Nhược rời khỏi Nghiêm gia thì Nghiêm Phong Hành tuyệt đối sẽ không để ý hắn uy hiếp mà rời đi, kết quả như vậy thì chỉ có thể hạ sát thủ, đem hắn bóp chết từ khi mới phát sinh, nhưng mà một thiên tài như vậy, hắn làm sao có thể bỏ được?

Vì vậy, cho dù là Hạ Chi Nhược hay là Nghiêm Phong Hành cũng không cho phép bọn họ rời khỏi Nghiêm gia.

"Im miệng." Ma Ngạo Thiên thấy hắn vũ nhục Hạ Như Phong, nhất thời sắc mặt trầm xuống, ánh mắt âm u tĩnh mịch quay qua: "Đầu của ngươi, không muốn?"

Vừa rồi Nghiêm Nhân chỉ tập trung chú ý trên người Hạ Như Phong, cho đến lúc này mới phát hiện Ma Ngạo Thiên bên cạnh nàng.

Khi nhìn thấy con ngươi Ma Ngạo Thiên tràn đầy tàn nhẫn thì sắc mặt đại biến, tu vi của hắn đã là Linh Vương Thất cấp, vì sao ánh mắt nam tử này lại làm hắn sinh ra một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm?

Chẳng lẽ hắn là Linh Vương Bát cấp hoặc là Linh Vương cửu cấp? Không, không có khả năng, hắn trẻ tuổi như vậy làm sao có khả năng có loại tu vi này? Trên đại lục này khi nào lại nhiều ra một thiên tài như vậy?

Hơn nữa, vì sao hắn lại đi cùng một chỗ với phế vật này?

Khuôn mặt thay đổi mấy lần mới ổn bình tâm trí, gương mặt lại lần nữa khôi phục lãnh lùng, đôi tay vung lên nói: "Người tới bao vây bọn hắn lại cho ta."

Cho dù hắn thiên tài ra sao thì đối phó với tất cả bọn họ cũng không thể thoát khỏi vận mệnh phải chết.

Tay Ma Ngạo Thiên gắt gao nắm kiếm, ngay lúc hai bên sắp đánh nhau thì một giọng nói quyến rũ êm tai bỗng nhiên xen vào: "Ôi, Tiểu Phong Phong, ngươi tới Thương Lang quốc làm sao lại không đi tìm bản thiếu."

Nghe được cái giọng nói này, cả người Hạ Như Phong nổi da gà, trong nháy mắt sắc mặt trở nên rất là khó coi, nắm chặt hai đấm, từ hai hàm răng ép ra vài từ: "Hoa yêu nghiệt!"

"Haiz, Tiểu Phong Phong, kêu Bản thiếu thâm tình như vậy làm gì? Bản thiếu sẽ bị cảm động."

Bên cạnh đi tới là nam tử yêu nghiệt tay cầm quạt lông, tươi cười mị hoặc đa tình, một đôi mắt đào hoa phóng điện lung tung xung quanh, hồng y xinh đẹp như lửa, lúc Hạ Như Phong nhìn lại thì ném một cái mị nhãn làm cho nội tâm Hạ Như Phong không khỏi một lần nữa mắng câu yêu nghiệt.

"Hoa thiếu chủ, không biết Hoa thiếu chủ đến Nghiêm gia ta là có gì chỉ giáo." Nghiêm Nhân không ngờ tại thời khắc mấu chốt này Hoa Vô Tuyệt lại xuất hiện, nhìn tình huống này có thể thấy quan hệ của hắn và nàng cũng không đơn giản, cho nên sắc mặt không khỏi chìm xuống.

Đối với hắn, Hoa Vô Tuyệt trực tiếp không nhìn, hướng người phía sau nháy mắt một cái: "Mẫn trưởng lão, phiền toái ngươi thiết hạ cấm chế, ta và Tiểu Phong Phong có lời bí mật cần nói, không hy vọng người không quan hệ nghe được."

Lúc nói lời này, vẻ mặt Hoa Vô Tuyệt cười ái muội, làm cho những người có mặt đều biết, bí mật trong lời nói của hắn nhất định là chuyện riêng tư giữa nam nữ.

Mẫn trưởng lão tự nhiên chính là vị Linh Vương kia, người từng được Hạ Như Phong cứu chữa ở trong Linh Thú sơn mạch, cho dù cấp bậc của Mẫn trưởng lão không cao bằng Nghiêm Nhân nhưng nàng lại am hiểu tạo ra cấm chế.

Nàng tạo ra cấm chế thì trừ phi là cường giả Linh Quân bằng không đều không có cách gì phá bỏ.

Nghiêm Nhân đưa tay ra, vài lần muốn giáo huấn Hoa Vô Tuyệt, nhưng từ sau sự kiện lăng mộ Linh Tôn thì Nghiêm gia tổn thất một Linh Quân, nếu không liên hợp với Huyết Quy môn thì không có cách gì đả bại Hoa gia.

Cho dù là hai nhà liên hợp diệt trừ Hoa gia thì hai nhà chắc chắn cũng chịu tổn thất nặng nề.

Cho nên hắn chỉ phải kiềm chế tính khí, âm trầm nhìn về phía hai người kia, biết trước bọn hắn sẽ cũng không nói cái gì tốt đẹp và cũng không nảy sinh ảnh hưởng gì đối với mình.

"Hoa yêu nghiệt, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Sắc mặt Hạ Như Phong rất không thân thiện, đợi sau khi Mẫn trưởng lão thiết hạ cấm chế nàng mới nghiến răng nghiến lợi nói.

Ma Ngạo Thiên có chút kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong, thông qua một đường đi cùng nhau thì hắn biết Hạ Như Phong chính là một thiếu nữ lạnh nhạt thờ ơ, từ đầu tới cuối đối với tất cả mọi chuyện đều là bộ dáng không liên quan.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy, không biết nam nhân này đã từng đã làm cái gì mà khiến cho nàng không kiên nhẫn như vậy.

"Tiểu Phong Phong, giọng điệu ngươi như vậy làm Bản thiếu rất thương tâm nha." Hoa Vô Tuyệt vỗ vỗ ngực, vẻ mặt ủy khuất: "Bản thiếu có lòng tốt tới cứu ngươi nhưng ngươi lại còn đối Bản thiếu lạnh nhạt như vậy."

"Có lời gì, ngươi cứ nói đi!" Sờ sờ mũi, vẻ mắt Hạ Như Phong lại lần nữa trở lại lạnh nhạt.

Nàng cũng không có ngăn cản Mẫn trưởng lão thiết lập cấm chế, là do nàng biết chuyện làm cho Hoa Vô Tuyệt cư xử nghiêm túc như vậy thì sẽ không phải là chuyện nhỏ, bởi vậy, cho dù trong lời nói của Hoa Vô Tuyệt dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm thì nàng vẫn là chấp nhận.

"Tiểu Phong Phong, ta biết ngươi rất mạnh mà thế lực bên cạnh ngươi cũng rất mạnh, nhưng mà với thực lực hiện tại của ngươi vẫn là không có cách nào đối kháng với Nghiêm gia."

"Vì sao?" Nhất thời sửng sốt, Hạ Như Phong không hiểu nhíu nhíu mày.

Với thực lực hiện tại của nàng, chỉ cần không gặp Linh Quân cao nhất thì nàng có mười phần nắm chắc chiến thắng. Chẳng lẽ Nghiêm gia còn có Linh Quân Cửu cấp nào nữa sao?

Tự giễu cười cười, Hạ Như Phong lắc lắc đầu.

Nếu Nghiêm gia có Linh Quân Cửu cấp, thì làm sao lại chỉ phát triển có một chút như vậy? Còn bị các thế lực khác khắp nơi quản chế? Vì vậy, chắc chắn Nghiêm gia cũng không có Linh Quân Cửu cấp.

"Chuyện này là ta trong lúc vô ý biết được." Hít sâu một hơi, Hoa Vô Tuyệt vì không muốn người ngoài biết nên trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười ái muội như cũ: "Trong tay phu nhân Nghiêm gia Huyết Hoàng, có một Triệu Hoán Phù, nghe nói, có thể triệu hồi Linh Thú cường đại, tuy rằng chỉ có một cơ hội nhưng như vậy cũng đủ rồi."

"Linh Thú cường đại?"

"Đúng, còn là Linh Thú hóa người, ha ha, đều do nhi tử ngốc của Huyết Hoàng kia, lần trước ta chuốc say hắn, hắn liền đem bí mật này nói ra, chẳng qua chuyện này có rất ít người biết."

Hạ Như Phong thu lại vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Tin tức có thể tin?"

"Lời nói của Nhị thiếu gia Nghiêm gia không có sai, hơn nữa, Nghiêm gia có gian tế của Hoa gia ta, ta để cho hắn chặt chẽ chú ý, hắn nói đã từng nhìn thấy Huyết Hoàng xuất ra Triệu Hoán Phù như vậy, vốn định để cho hắn lấy trộm đi tiêu hủy nhưng đáng tiếc Huyết Hoàng giấu rất kỹ."

Linh Thú hóa người, cấp bậc thấp nhất cũng là ở Thất giai.

Hạ Như Phong hút một ngụm khí lạnh, chuyện này so với nàng tưởng tượng còn khó giải quyết hơn. Trái lại nàng thà rằng Nghiêm gia có một Linh Quân Cửu cấp, ít nhất nàng còn có khả năng liều mạng.

Nhưng mà thú Thất giai cũng đã không phải là phạm vi nàng có thể đối phó.

"Tiểu Phong Phong, kỳ thật Bản thiếu bội phục nhất chính là cơ trí của ngươi, ta nghĩ, ngươi hẳn là biết phải làm thế nào."

Khóe môi xuất hiện nụ cười khổ, thần sắc Hạ Như Phong có vẻ có chút không biết làm sao.

Kỳ thật, vì cứu Mẫu thân và Tam ca mà phải đối kháng với Nghiêm gia thì như thế nào chứ? Nhưng vấn đề là, nếu mình không có cách gì tiêu diệt được Linh Thú hóa hình kia, không chỉ chính mình sẽ chết mà còn sẽ liên lụy đến người nhà.

Chết? Nói thật, không có người không sợ chết, Hạ Như Phong nàng cũng đồng dạng sẽ sợ hãi, bằng không sau khi xuyên qua sẽ không lại liều mạng tăng lên thực lực.

Nhưng mà nàng cũng có nguyên tắc của chính mình, cho dù có chết thì cũng tuyệt đối không bỏ qua nguyên tắc.

Một nguyên tắc trong đó chính là, cho dù có phải liều mạng hết sức lực thì cũng phải bảo vệ những người mà mình công nhận. Nếu không phải vì nguyên tắc này thì đoạn thời gian trước, nàng sẽ không mạo hiểm luyện chế đan dược Thất phẩm cứu Sư phụ.

Nếu chính mình ngã xuống như vậy thì Tam ca, Mẫu thân, Ngoại công và những người khác thì phải làm sao bây giờ? Trong lúc đối kháng với Nghiêm gia mà ngã xuống, thì Nghiêm gia sẽ bỏ qua mẫu thân và tam ca sao?

Nàng như vậy không phải là cứu bọn họ mà là đang hại bọn họ nha!

Hơn nữa, chính mình ngã xuống thì Ngoại công và Sư phụ khẳng định sẽ liều lĩnh báo thù cho nàng, lão sư ở học viện Linh Phong rất mạnh nhưng mà Nghiêm gia dù sao cũng là người ở Thương Lang quốc, Thương Lang quốc làm sao sẽ để thế lực bên ngoài thương tổn Nghiêm gia?

Nói không chừng, Hạ gia và học viện Linh Phong đều sẽ vì sự ích kỷ của mình mà bị chôn vùi.

Nàng làm sao có thể nhẫn tâm?

Cười khổ một tiếng, Hạ Như Phong khe khẽ thở dài, nàng luôn luôn sát phạt quyết đoán, nhưng tại thời điểm này nàng thế nhưng lại do dự, dường như là có những người ở trong lòng nàng chiếm phân lượng quá nặng, nàng không muốn vì chuyện này mà hại tính mạng bọn họ.

"Tiểu Phong Phong, thiên phú của ngươi rất mạnh, ta tin tưởng, không bao lâu ngươi có thể bằng vào cố gắng của mình mà đạt tới vị trí cao hơn, đến lúc đó trở lại cũng không muộn, ngươi yên tâm, Huyết Hoàng tuy ghen tị nhưng cũng là người rất sĩ diện và rất để ý dư luận của thiên hạ, cho nên, nàng là sẽ không giết hại Mẫu thân ngươi mẫu thân, nếu nàng muốn giết hại thì Mẫu thân ngươi đã không còn sống từ lâu."

Nói tới đây, Hoa Vô Tuyệt ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: "Hơn nữa, nàng ta đối phó với Tam thiếu cũng chỉ thực hiện ở trong tối, dù sao nàng cũng không muốn người khác mắng nàng là ác phụ, chẳng qua Tam thiếu mỗi lần bị ám sát đều sẽ có người ra tay cứu giúp nên tạm thời Tam thiếu sẽ không có nguy hiểm."

"Ta đã biết." Hạ Như Phong khẽ thở dài và ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Hoa Vô Tuyệt, đa tạ."

Nụ cười của nàng mang theo cảm kích, lần này, nàng là thật lòng cảm tạ Hoa Vô Tuyệt đã đến nói cho nàng biết những điều này.

Hoa Vô Tuyệt nói rất đúng, nàng còn trẻ, còn có cơ hội trưởng thành, nếu như vậy, không bằng tạm thời buông tha Nghiêm gia, đợi cho Tuyết Thiên thăng cấp xong thì nàng sẽ trợ giúp trợ Thiên hóa thành người, đến lúc đó, chính là thời điểm nàng tìm Nghiêm gia một lần nữa.

Nàng có đan dược, chỉ cần Linh Thú hóa người chưa đạt tới Bát giai thì nàng có thể làm cho Tuyết Thiên đánh bại nó.

Dù sao, tạm thời nàng cũng không nóng lòng đi đối phó với Nghiêm gia. Dù sao nàng không phải chỉ có một người, nàng còn rất nhiều chuyện phải lo lắng, không thể không chỗ nào cố kỵ mà liều mạng được, chỉ khi nàng chuẩn bị tốt hết tất cả thì mới có thể động thủ đối phó Nghiêm gia.

"Ha ha, Tiểu Phong Phong, nếu ngươi thật sự hận Nghiêm gia thì ngược lại ta có thể tìm chút phiền toái cho bọn họ, nói ví dụ như mấy đứa con của Huyết Hoàng và thế lực dưới trướng của Huyết Quy môn, chỉ cần Nghiêm gia không có thảm họa diệt môn thì nàng sẽ không triệu hồi đầu Linh Thú kia."

Hoa Vô Tuyệt cười cực kỳ yêu nghiệt, trừng mắt nhìn Hạ Như Phong, hoa đào trong mắt xẹt qua đùa bỡn tàn bạo.

Triệu Hoán Phù kia, cơ hội chỉ có một lần nên Huyết Hoàng sẽ không dễ dàng triệu hoán, cho nên mặc kệ Hạ Như Phong làm quá đáng như thế nào, nếu không có nguy hiểm đến an nguy bản thân Huyết Hoàng thì nàng làm sao có thể triệu hoán?

"Hơn nữa, Tiểu Phong Phong, ngươi không cảm thấy chậm rãi tra tấn sẽ thống khoái hơn sao? Nếu làm cho người Nghiêm gia biết thiên phú của ngươi và thân phận Luyện Dược Sư Lục phẩm, ngươi nghĩ bọn họ sẽ như thế nào?"

Sẽ như thế nào? Chắc chắn sẽ hối hận và nuối tiếc, thậm chí với tính cách chỉ có lợi ích của Nghiêm Nhân thì sẽ dùng trăm phương nghìn kế làm cho chính mình trở về, nếu như xử lý thích đáng thì còn có thể châm ngòi quan hệ giữa Nghiêm Nhân và Huyết Hoàng.

Chỉ là, Nghiêm Nhân bị thê tử trông nom rất nghiêm từ lâu rồi, cho tới bây giờ đều là giận mà không dám nói, lúc này, trước làm một chút chuyện tốt giúp Nghiêm Nhân thoát khỏi loại cục diện này.

Dù sao, bí mật giải quyết Huyết Quy môn thì chắc chắn Huyết Hoàng cũng sẽ không biết.

Còn về Triệu Hoán Phù kia, tạm thời không hề trong phạm vi lo lắng của nàng, chỉ cần Huyết Hoàng không có nguy hiểm tính mạng nguy hiểm thì nàng sẽ không dễ dàng động vào nó, dù sao cơ hội bảo vệ tính mạng của nàng chỉ có một lần.

Suy nghĩ điểm này, Hạ Như Phong nhịn không được mà nhìn Hoa Vô Tuyệt, không ngờ yêu nghiệt này rất có tiềm chất để trở thành ác ma.

"Như thế nào? Tiểu Phong Phong, ngươi phát hiện thấy thích bản thiếu sao?" Nhíu nhíu đôi môi mọng, Hoa Vô Tuyệt mị hoặc cười, giang hai cánh tay ra và bổ nhào tới: "Một khi đã như vậy, Tiểu Phong Phong trước hết cho Bản thiếu ôm một cái."

Khi Hoa Vô Tuyệt muốn xông lại đây, Hạ Như Phong trực tiếp nâng lên chân đạp một cước qua, đồng thời giận giữ hét lên: "Cút!"

"Phanh."

Hoa Vô Tuyệt quăng ngã mặt hướng lên trời, khóe miệng vừa kéo, giọng nói u oán: "Tiểu Phong Phong, ngươi thật nhẫn tâm a!"

Mẫn trưởng lão nhìn thấy bọn hắn giống như đã nói chuyện xong nên bỏ cấm chế, sau khi cấm chế biến mất, Ma Ngạo Thiên đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, giọng điệu trầm thấp nói: "Ngươi... Lựa chọn như thế nào?"

Nhưng cấm chế kia không có tác dụng đối với hắn, cho nên những lời nói của Hoa Vô Tuyệt hắn đều lọt vào tai hắn.

Hạ Như Phong thản nhiên cười, không có trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại đưa ánh mắt nhìn Nghiêm Nhân bên cạnh: "Nghiêm Nhân, ta cam đoan, sau này ngươi nhất định sẽ hối hận."

Mặc dù, lúc này nàng không tính đối phó Nghiêm gia nhưng mà nàng sẽ không từ bỏ tôn nghiêm của mình, vì vậy khi đối mặt với Nghiêm Nhân tự nhiên sẽ không có sắc mặt tốt.

"Hừ, hối hận? Ngươi nghĩ ngươi tìm Hoa gia làm chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Lại dám mở miệng nói phóng đại, ta nói cho ngươi biết, ta cho tới bây giờ cũng không biết hối hận là cái gì, có lẽ ta sẽ hối hận vì quyết định trong tương lai, nhưng mà ngươi không có tư cách làm cho ta vì ngươi mà hối hận."

"Phải không?" Hạ Như Phong nhẹ nở nụ cười, ánh sáng trong mắt của nàng lộ rõ thật sâu khinh thường: "Vậy chúng ta sẽ mỏi mắt mong chờ."

"Ha ha, mỏi mắt mong chờ thì không cần, bởi vì hôm nay, ngươi đừng nghĩ rời khỏi nơi này."

Hắn không dám làm gì Hoa Vô Tuyệt, Hoa Vô Tuyệt bị thương thì Hoa gia còn không tìm hắn liều mạng sao? Nhưng mà, cho dù Hoa Vô Tuyệt thích nàng thì Hoa gia cũng sẽ không vì một cái phế vật mà khai chiến với Nghiêm gia, huống chi phía sau Nghiêm gia còn có Huyết Quy môn.

Bởi vì nắm chắc như vậy nên hắn mới tính toán hôm nay sẽ không buông tha cho nàng.

Mặc dù nàng chính là nữ nhi của mình, nhưng con cái lại không vâng lời của mình thì hắn không cho phép nàng còn sống.

Hoa Vô Tuyệt sắc mặt lạnh lùng, lúc này trên gương mặt xinh đẹp tươi cười đã biến mất không thấy thay vào đó là gương mặt âm hàn, sau khi người Nghiêm gia bao vây hai người Hạ Như Phong thì một mình hắn chắn trước mặt bọn họ.

"Bản thiếu xem ai trong các ngươi có can đảm thương tổn nàng?"

"Hoa thiếu chủ, ta khuyên ngươi vẫn là đừng xen vào việc của người khác." Nghiêm Nhân lãnh khốc liếc Hoa Vô Tuyệt một cái nói.

"Nếu như chuyện này Bản thiếu nhất định phải quản thì sao?" Hoa Vô Tuyệt cười lạnh một tiếng không chút nào thoái nhượng: "Có Bản thiếu ở đây, ta xem người nào trong các ngươi dám can đảm động một phân một hào vào nàng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro