C1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điều cuối cùng Sunghoon nhớ là bị ngã xuống băng và sau đó chân anh đau rát.

Khi mở mắt ra, anh ta hoảng sợ. Tầm nhìn của anh mờ đi và tất cả những gì anh nhìn thấy là một màu trắng: trần nhà trắng và ánh đèn sáng chói khiến mắt anh đau nhức. Anh ấy phải đóng chúng lại vì cảm giác như võng mạc của anh ấy đang bị đốt cháy. Điều duy nhất anh ấy có thể nghĩ ra là anh ấy chắc chắn vẫn còn ở sân băng. Có lẽ lại trượt chân khi cố gắng thực hiện cú triple axel và đáp đất bằng đầu.

Anh ấy không thể nhớ lại bất cứ điều gì sau đó.

Đầu anh như bị nhồi bông và có cảm giác đau nhói ở phía sau hộp sọ. Miệng anh khô khốc khủng khiếp, lưỡi dính vào vòm miệng. "Tôi biết mà. Tôi chết rồi phải không? Đây là thiên đường."

"Sunghoon? Anh có thể nghe thấy em không?"

Một giọng nói ngọt ngào phát ra từ phía bên trái của anh ấy và anh ấy mở một mắt ra.

Có chàng trai đẹp nhất anh từng thấy đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh anh. Phía sau em là một cửa sổ lớn có rèm kéo về phía sau. Bên ngoài trời tối. Sunghoon nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời và ánh đèn huỳnh quang của thành phố bên dưới. Buồn cười thay, anh chưa bao giờ mong đợi Thiên đường lại trông như thế này; anh luôn nghĩ mình sẽ được bao quanh bởi những đám mây và bầu trời xanh vô tận.

"Vậy là tôi thực sự đã chết," anh tiếp tục. "Thiên thần thực sự tồn tại phải không?"

"Cái gì? Không, em là của anh-," Cậu bé ngắt lời, mắt đảo quanh và cắn môi dưới trước khi nói tiếp. "Anh có nhớ gì không?"

Sunghoon nhắm mắt lại cho đến khi màu sắc nhảy múa sau mí mắt anh. "Tôi... tôi nghĩ tôi đang tập luyện. Em đến đây để đưa tôi qua cổng à? Tôi chỉ có thể nói – Em thật xinh, ôi chúa ơi. Không, trông đẹp, quá đẹp? Giống như, thật đau lòng khi nhìn em vì làn da của bạn quá mềm và sáng và đôi mắt của em  có màu kỳ lạ nhất, phải không? Nhưng chúng cũng đẹp như phần còn lại của em

Thiên thần đang nhìn anh bằng đôi mắt mang màu nắng chiều xuyên qua cửa sổ tháng Mười, giống như buổi sáng 8 giờ được đắp chăn ấm áp. Sunghoon cố gắng ngồi dậy nhưng đầu anh nặng trĩu và anh rên rỉ nằm xuống, đưa tay che đi mí mắt đau nhức của mình.

"Đừng cố di chuyển quá nhiều nếu không  có thể làm rách vết khâu."

"Thiên thần không có cánh sao?"

"Ồ, em chỉ giấu cái của em ra sau lưng thôi. Sunghoon, anh là -,"

"Em tên là gì?"

Cậu bé thở dài nhẹ nhàng, "Park Sunoo."

"Sunoo? Chúa ơi, ngay cả tên của em cũng đẹp."

"Sunghoon, anh đang ở bệnh viện. Anh đã hôn mê được ba ngày rồi."

"Ồ." Sunghoon chớp mắt. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Anh đã cố gắng thực hiện động tác triple axel và bị trượt trên băng. Anh bị gãy chân và chúng em đã đưa  đến bệnh viện để phẫu thuật cấp cứu ".

Vậy là anh ấy đã đúng về điều đó. Triple axel luôn làm khó anh ta .

Khoan đã-

"Chúng em?"

"Em và các bạn của chúng mình. Bây giờ  anh có nhớ không? Heeseungie và Jaeyun, Jungwonnie và Jongseong, Riki?"

Khi Sunghoon cố gắng suy nghĩ, nhịp đập trong đầu anh lại vang lên. Anh rên rỉ, lắc đầu.

"Không sao đâu," Sunoo, thiên thần, nói. "Bác sĩ nói có thể phải mất một hai ngày anh mới nhớ được. Đầu anh đập khá mạnh vào mặt băng." Sunoo đưa tay đặt lên trán anh, không khỏi há hốc mồm trước cái đầu của Sunoo thật nhỏ nhắn và đáng yêu. Ngoài ra còn có một chiếc nhẫn trên ngón tay anh, bạc và sáng bóng. "Chà, ít nhất là anh không bị bỏng ."

"Em đã kết hôn," anh thông báo với vẻ thất vọng. "Có lẽ tôi đã đến quá muộn. Có phải tôi cũng đang yêu ai đó không?"

Sunoo lại thở dài, rút ​​tay lại và vặn chiếc nhẫn quanh ngón tay. "Các bạn gặp nhau ở trường trung học và cùng nhau vào đại học. Anh là một vận động viên và cậu ấy là một kỹ thuật viên thú y. Thực ra anh cũng đã kết hôn sau khi tốt nghiệp."

"Không đời nào. Tôi không tin bạn. Đã bao lâu rồi?"

"Anh đã kết hôn được bốn năm rồi."

"Đã cưới?"

"Anh cần nghỉ ngơi nhiều hơn, Sunghoon. Em sẽ gọi y tá và bảo cô ấy mang nước cho anh, được chứ? Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi anh không quá choáng váng vì thuốc mê."

"Em có  ảnh không?"

"Cái gì?"

"Một bức ảnh về người mà tôi đã kết hôn. Em phải làm vậy, đúng không, vì các thiên thần các em biết tất cả về con người chúng tôi."

Sunoo không cử động trong một giây. Có lẽ Sunghoon đã hỏi quá nhiều về thiên thần, có thể đó là điều mà họ thậm chí không được phép chia sẻ khi con người đến Thiên đường nhưng rồi Sunoo gật đầu với anh và rút điện thoại ra khỏi túi. Sunghoon nhìn anh vuốt màn hình rồi Sunoo nghiêng người cho anh xem một bức ảnh.

Wow , đó là tất cả những gì anh có thể nghĩ được.

Chồng của anh ấy thực sự tuyệt đẹp. Em ấy có mái tóc vàng, lông mi dài khiến bất cứ ai cũng phải ghen tị, làn da trông thật mềm mại và mịn màng, thậm chí còn có nụ cười khiến tim anh loạn nhịp. Trên thực tế, em ấy thực sự trông rất giống–

"Xin chào, em là Park Sunoo và em là chồng của anh."

Chiếc điện thoại trượt khỏi tay anh xuống giường.

Sunoo mỉm cười và vẫy tay nhẹ với anh, má anh ửng hồng. Sunghoon không thể tin được. "em đang đùa giỡn với tôi đấy."

"Không."

"Tôi-Chúng ta đã kết hôn?! "

"Ừm, trong bốn năm."

"...Em đang nói với tôi rằng chúng ta đã kết hôn? Tôi đã kết hôn với em, thiên thần đang ngồi cạnh tôi phải không?

"Chuẩn rồi. Hãy xem qua những bức tranh khác."

Sunghoon nhìn chằm chằm vào Sunoo thêm một giây trước khi bắt đầu lướt qua những bức ảnh trên điện thoại của Sunoo. Có một tấm được chụp từ phía sau, họ đang đi bộ và nắm tay nhau. Có một cảnh Sunoo đội một trong những chiếc vương miện sinh nhật mỏng manh với chiếc bánh phết trên má và anh ấy đang mỉm cười trước ống kính và hôn lên môi Sunoo. Có hình ảnh anh ấy đang ngủ trên đùi Sunoo, mặt úp vào bụng Sunoo. Hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là khuôn mặt của anh và Sunoo ép vào máy ảnh với một con chó đang liếm mặt Sunoo.

"Chúng ta cùng nhau nuôi một con chó à?"

"Gaeul. Chúng tôi đã giải cứu cô ấy sau khi emtìm thấy cô ấy đang lang thang quanh bệnh viện thú y ".

"Chúng ta... cũng sống cùng nhau à?"

Sunoo mở to mắt. "Tất nhiên là có."

"Và chúng ta ngủ chung giường?"

"Chà, điều đó và những thứ khác nữa, bạn biết đấy..." Má Sunoo ửng hồng đậm hơn và đôi mắt anh ấy lấp lánh ấm áp như mật ong.

Sunghoon bị sặc. Không đời nào anh ấy có thể làm những điều đó với người chồng thiên thần của mình. "Tôi đang mơ."

"Anh yêu," Sunoo cười khúc khích và vươn tay nắm lấy một tay anh, hôn lên các đầu ngón tay anh. Chúa ơi, cách xưng hô thân mật đó chỉ khiến bụng anh cồn cào thôi. "Anh phải nghỉ ngơi một chút, được không?"

Sunoo vuốt tóc ra sau trán và anh chỉ muốn nhắm mắt lại, chìm đắm trong cảm giác đó. Nhưng sau đó anh ấy nhìn xuống tay mình và nhận ra anh không đeo nhẫn cưới của chính mình. "Nhẫn của tôi đâu?" Anh bĩu môi.

"Họ phải loại bỏ mọi thứ khi anh bước vào phẫu thuật. Chúng em sẽ đưa tất cả đồ đạc cho anh khi anh sẵn sàng xuất viện. Em... em thực sự lo lắng khi bạn ngã, Sungie. Âm thanh mà đầu anh tạo ra khi chạm vào băng..."

Sunoo sụt sịt và Sunghoon siết chặt những ngón tay của mình trên tay Sunoo, lông mày nhíu lại khi thấy Sunoo bây giờ trông thật nhỏ bé. "Này, này, đừng khóc. Tôi ổn, thấy chưa?"

Sunoo gật đầu và mỉm cười, một nụ cười nhỏ đầy nước mắt, lau nước mắt. "Đi ngủ đi, được không? Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn vào ngày mai."

"Em sẽ ở đây chứ?"

Sunoo dịch ghế lại gần giường hơn và bắt đầu luồn ngón tay vào tóc anh. Sunghoon thở dài sung sướng, cảm giác buồn ngủ kéo đến mi mắt khi những ngón tay của Sunoo nhẹ nhàng di chuyển trên da đầu anh. "Tôi sẽ ở lại cả đêm," Sunoo nói.

"Và chúng ta vẫn sẽ kết hôn khi tôi tỉnh lại chứ?"

"Ừ, tất nhiên rồi, đồ ngốc," Sunoo nhẹ nhàng mắng và nở một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt khi nhìn xuống anh. "Em không thể thoát khỏi anh gay cả khi em muốn."

Sunghoon mỉm cười, nhắm mắt lại rồi vụt tắt như một tia sáng. Mặc dù anh nghĩ mình có nghe thấy Sunoo đang lẩm bẩm câu Em yêu anh bên tai anh.

Và nếu Sunoo cho bạn bè của họ xem đoạn video mà em ấy đã bí mật quay lại khi anh vẫn đang bị gây mê vào ngày hôm sau cho bạn bè của họ, thì anh ấy cũng không quá tức giận vì Sunghoon vẫn kết hôn với chàng trai xinh đẹp nhất, thiên thần nhất mà anh ấy từng thấy. .

Lời tác giả:

Sunoo có sự kiên nhẫn của một thiên thần heh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro