Chương 149: Kết cục (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên Chân Bảo Lộ, đi ra từ mật đạo, liền đến hậu viện một tòa nhà. Hoắc Thanh Thược đỡ hai mẹ con Chân Bảo Lộ đi ra, nhịn không được trêu ghẹo nói: “Ngọc phi thật có ý tứ.”

Xác thực.

Chân Bảo Lộ nghĩ tới bộ dáng Ngọc phi bình tĩnh trấn định, hoàn toàn bất đồng bộ dáng mảnh mai đơn thuần xưa nay, đâu chỉ là “Có ý tứ”, quả thực là ngoài dự đoán mọi người.

Chân Bảo Lộ nhìn nhìn nữ nhi trong ngực, vốn là gương mặt trắng non mềm, không biết sao lại dính một chút bùn đất. Tiểu tử không bướng bỉnh như Trường Phúc vậy, bất cứ lúc nào đều là sạch sẽ, khi nào có bộ dáng mèo con bẩn thế này.

Ra cung, phảng phất nhất thời dễ dàng rất nhiều. Chân Bảo Lộ cười cười, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nữ nhi, sít sao ôm nàng vào trong lòng.

Đường Đường cũng khó được nhìn nương nhà mình cười cười, sau đó nhu nhu nói: “Nương, để ta tự đi.”

Nữ nhi săn sóc, sợ nàng ôm mệt mỏi. Trên thực tế, Chân Bảo Lộ ôm thật có chút ít tay mỏi.

Chân Bảo Lộ cũng không do dự, lập tức liền để nữ nhi trong ngực xuống, sau đó dắt bàn tay nhỏ bé của nàng.

Chân Bảo Lộ nói với Hoắc Thanh Thược: “Chúng ta đi nhìn bốn phía một chút.”

Hoắc Thanh Thược gật đầu.

Đi ra sân nhỏ, Chân Bảo Lộ liền lờ mờ nghe được có chút ít thanh âm. Trong cung quen cảnh giác, lúc này cũng là theo bản năng dừng bước.

Đúng lúc này, một tiểu béo mặc tiểu bào màu lam cách đó không xa chạy đến, giọng thanh thúy lại kích động gọi: “Nương... Nương! Nương!” Tiểu tử béo ụt ịt, vốn là cầm tay thiếu niên bên cạnh, lúc này nhìn thấy nương, liền lập tức chạy tới.

Chân Bảo Lộ cũng ngẩn ra, đợi nhìn thấy tiểu gia hỏa kia, vội ngồi xổm xuống, duỗi tay ôm nhi tử xông đến vào trong ngực, nữ nhi trong tay cũng xoay người, cùng ôm lấy nhau.

Trường Phúc phi thường kích động, tay mập ôm cái cổ nương nhà mình, như thế nào cũng không chịu buông ra, khóc thút tha thút thít, phảng phất là bị thiên đại ủy khuất.

Chân Bảo Lộ vốn là đau lòng, nhi tử vừa khóc, lại là mềm lòng rối tinh rối mù, gấp rút an ủi chốc lát. Qua rất lâu, tiểu tử mới dần dần bình tĩnh lại, bất quá đại khái là tách khỏi nương quá lâu, tay bé ôm lấy Chân Bảo Lộ, gò má cũng dính sát, phảng phất chỉ có như vậy, nương mới sẽ không rời khỏi mình nữa.

Chân Bảo Lộ không có cách với nhi tử này, khuyên can mãi, tiểu tử mới nín khóc mỉm cười.

Chân Bảo Lộ dùng khăn lau sạch sẽ nước mắt nước mũi trên mặt nhi tử, nàng thích sạch sẽ như vậy, làm nương, nhưng không hề ghét bỏ hài tử của mình bẩn. Những chuyện này, trước khi Chân Bảo Lộ làm nương, là hoàn toàn không lý giải được.

Chân Bảo Lộ trấn an nhi tử xong, mới biết mấy ngày nay vẫn luôn là Thượng nhi mang theo Trường Phúc, liền nhìn qua đệ đệ thanh tú lỗi lạc nói: “Vất vả ngươi.”

Chân Cảnh Thượng ngược lại không có cảm thấy cái gì, chỉ nhìn tỷ tỷ khách khí với hắn, nhất thời tâm tình có một chút vi diệu.

Hôm đó Chân Bảo Lộ đến đi vội vàng, Chân Cảnh Thượng căn bản không có kịp nhìn, hiện nay thấy nàng nhỏ nhắn điềm tĩnh, so sánh với Nhị tỷ ái mộ hư vinh trong ký ức của hắn, đã hoàn toàn không thể trùng hợp.

Chân Cảnh Thượng thoáng liễm lông mi, sắc mặt thản nhiên nói: “Nhị tỷ không cần khách khí như vậy, đây là ta phải làm.” Hắn lại nói, “... Tỷ phu muốn ta cùng Trường Phúc đợi ở chỗ này, Tề Quốc Công Phủ chúng ta cùng An Quốc công phủ, cũng được an trí đến chỗ an toàn, Nhị tỷ không cần lo lắng.”

Chân Bảo Lộ vừa nghe liền yên tâm, dù sao nàng không hy vọng thân nhân mình gặp chuyện không may, lại hỏi: “Vậy tỷ phu ngươi đâu?”

Tiết Nhượng đâu? Hắn đến tột cùng như thế nào? Đây mới là chuyện Chân Bảo Lộ lo lắng nhất.

Chân Bảo Lộ nghĩ tới điều gì, đột nhiên trợn to hai mắt, nói: “Không được, ta phải tìm cách thông báo đại biểu ca, Tuyên Vũ Đế bày quỷ kế, chỉ cần đại biểu ca bước vào hoàng thành, liền sẽ gặp nguy hiểm.”

Chân Cảnh Thượng gấp rút tiến lên phía trước nói: “Nhị tỷ, tỷ phu đều đã nghĩ tới, hơn nữa trước mắt...” Hắn khó được lộ ra tươi cười cực nhẹ, nhìn Chân Bảo Lộ, trấn an nói, “Tỷ phải tin tưởng tỷ phu.”

Chân Bảo Lộ vẫn luôn biết rõ, đệ đệ nàng xưa nay kính trọng Tiết Nhượng, cũng không biết là nguyên nhân gì. Bất quá nghĩ đến, thật là nàng quá lo lắng - - lấy bản lãnh của Tiết Nhượng, nơi nào cần nàng đề điểm? Đệ đệ nàng nói không sai, nàng biết rõ, Tiết Nhượng sớm cũng đã nghĩ đến.

Bất quá, Chân Bảo Lộ vẫn không có nghĩ đến, lần này Tiết Nhượng hồi hoàng thành, thế nhưng làm ra thanh thế to lớn như vậy.

Tuyên Vũ Đế vừa nghe mẫu tử Chân Bảo Lộ mất tích, trực tiếp đi Trường Xuân Cung, nhìn thấy Chân Bảo Chương, liền nâng tay túm xiêm y nàng ép hỏi: “Người đâu? Không phải là để ngươi coi chừng cho tốt sao? Đến cùng đi nơi nào!”

Lúc Chân Bảo Chương biết tin tức mẫu tử Chân Bảo Lộ không cánh mà bay, cũng là bị hù dọa sắc mặt tái nhợt, biết nếu thật xảy ra chuyện, Tuyên Vũ Đế tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng. Trong ngày thường nàng kiêu căng lớn lối, nuông chiều ương ngạnh, nhưng ở trước mặt Tuyên Vũ Đế, thân thể run như cầy sấy, khóc sướt mướt nói: “Nô tì cũng không biết, hôm qua rõ ràng còn tốt...” Chân Bảo Chương vốn đinh ninh, Chân Bảo Lộ là nữ tử, bên cạnh lại dẫn một hài tử bốn năm tuổi, nếu muốn chạy ra khỏi hoàng cung, trừ phi là có cánh bay.

- - nhưng Chân Bảo Lộ thật biến mất!

Xấu hổ nhìn Tuyên Vũ Đế, Chân Bảo Chương nhanh chóng suy nghĩ một phen, nhân tiện nói: “Nô tì nhớ tới, mấy ngày trước đây Ngọc phi muội muội đến chỗ nô tì, còn đưa một cái hà bao cho nam oa kia.”

Tuyên Vũ Đế bỗng chốc hiểu ý tứ Chân Bảo Chương. Hắn vốn là giận lây sang Chân Bảo Chương, lúc này, Chân Bảo Chương còn dám nói xấu Ngọc phi, lập tức liền khiến Tuyên Vũ Đế giận không kềm được, nhấc chân đạp nàng ta một cước.

Tuyên Vũ Đế không phải là một nam tử ôn nhu, hoàn toàn ngược lại, trong lòng hắn tàn bạo, đối với nữ tử cũng là không có phân nửa thương hương tiếc ngọc. Chân Bảo Chương không kịp chuẩn bị bị đạp một cái, sống lưng đụng vào chân ghế dựa hoa hồng, trực tiếp phun máu, nhất thời châu trâm trên đầu rơi xuống, bộ dáng chật vật không chịu nổi.

Mà bọn cung tỳ thái giám quỳ gối hai bên run lẩy bẩy, nguyên một đám không dám tiến lên nâng đỡ.

Tuyên Vũ Đế nói: “ Tính tình Ngọc phi đơn thuần, mặc dù xuất thân không hiện, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể vu oan!”

Chân Bảo Chương nào dám nói Ngọc phi không phải? Nhưng mấy ngày nay, đến Trường Xuân Cung của nàng, cũng chỉ có Ngọc phi. Bất quá Chân Bảo Chương cũng chỉ là nóng lòng muốn trốn tránh trách nhiệm, tinh tế nghĩ đến, lấy tính tình cùng lập trường Ngọc phi, không thể làm chuyện này. Coi như là nàng ta, cũng không có khả năng làm được. Là nàng quá gấp, chạm đến nghịch lân Tuyên Vũ Đế.

Tuyên Vũ Đế ra khỏi cung của Chân Bảo Chương ra, liền nghe được tin tức Mộc thái hậu chạy đến ngự thư phòng tìm hắn. Hắn đi vào, Mộc thái hậu liền vội vàng tiến lên phía trước nói: “Hoàng nhi, cuối cùng là thế nào?”

Khuôn mặt Tuyên Vũ Đế bình tĩnh, hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay nói: “Trẫm đã an bài xong xuôi, Tiết Nhượng cùng Tiêu Lễ dùng danh tiếng hoàng huynh đến, hoàng huynh trẫm bất quá là cái giá áo túi cơm, muốn trẫm nhường ngôi vị hoàng đế cho hắn, quả thực là người si nói mộng!” Chuyện này mặc dù ngoài ý muốn, nhưng trong lòng Tuyên Vũ Đế cũng rõ ràng, dù cho Tiết Nhượng lại lợi hại như thế nào, cũng không đủ lý do bắt hắn thoái vị. Nếu là cưỡng chế, không có cái gì khác biệt đồng mưu soán vị.

Tuyên Vũ Đế trấn an, khiến Mộc thái hậu thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, tin tức Tiết Nhượng cùng Tiêu Lễ truyền đến, quả thực làm người ta đứng ngồi không yên.

Tuyên Vũ Đế cũng không nhịn được mắng một câu: “Phế vật! Một đám phế vật!”

Mộc thái hậu cũng hơi có chút khó nói.

Lúc trước nàng là sủng phi, mọi chuyện luôn cẩn thận, không dám mưu chức cho người nhà mẹ đẻ, đỡ phải bị người bắt được tay cầm. Nơm nớp lo sợ nhiều năm, nhi tử cuối cùng làm hoàng đế, người nhà mẹ đẻ, Mộc thái hậu không thể thiếu trông nom, một chút công việc béo bở lần lượt cấp người trong nhà. Nhưng mà dựa vào quan hệ cạp váy mưu được vị, nơi nào có cái gì chân tài thực học. Ngày thường ứng phó cũng coi như xong, đến thời điểm mấu chốt, vậy có thể làm được cái gì?

Đang lúc Tuyên Vũ Đế nổi giận, Ngọc phi chậm rãi vào, bộ dáng sốt ruột. Tuyên Vũ Đế thấy thế, tiến lên vài bước, cầm tay nàng nói: “Không đợi trong cung, đi ra làm cái gì?” Mặc dù là lời tức giận, nhưng lại là xuất từ lo lắng.

Ngọc phi giương cao gò má bạch ngọc thanh tú, chân mày cau lại, lo lắng nói: “Nô tì nghe được một chút về Mục Vương cùng Tiết tướng quân, lo lắng Hoàng thượng, mới nghĩ tới lại đây.”

Vào lúc hết sức khẩn cấp này, Tuyên Vũ Đế còn là nhịn không được cảm thấy trong nội tâm mềm mại. Hắn đưa tay vuốt mặt Ngọc phi, nói: “Nếu ngươi bình an sinh hạ tiểu hoàng tử, trẫm liền lập ngươi làm hoàng hậu.”

“Hoàng thượng!” Mộc thái hậu nhưng là ngồi không yên.

Hoàng hậu hiện thời của Tuyên Vũ Đế, chính là chất nữ Mộc thái hậu. Nhưng chất nữ nàng tiến cung sau, mới bị khám ra vô sinh. Những ngày này thân thể khó chịu, tĩnh dưỡng ở Khôn Ninh cung. Dù như thế, chỉ cần có Mộc thái hậu ở đây, Tuyên Vũ Đế cũng tuyệt đối sẽ không phế đi hoàng hậu, lập tân hậu khác. Chính là đáp ứng để Ngọc phi ngưng thuốc, Mộc thái hậu cũng suy tính, nếu là hoàng tử, đứa nhỏ này liền dưỡng dưới danh nghĩa hoàng hậu.

Tuyên Vũ Đế mỉm cười nhìn qua tiểu nữ nhân trước mặt, vào lúc khẩn cấp này, càng có thể phát giác được tình cảm của mình. Cùng một chỗ với Ngọc phi, hắn mới đầu bất quá là cảm thấy không có gánh nặng, nàng không chỗ nương tựa, mình chính là trời của nàng, không có nhiều tâm địa gian xảo như vậy, càng sẽ không như nữ nhân khác trong hậu cung, cả ngày tính kế hắn, chính là vì được chỗ tốt trên người hắn. Từ nhỏ Tuyên Vũ Đế bên cạnh Mộc thái hậu, thường thấy bà tính kế, sớm mất đi tín nhiệm với nữ nhân. Cho đến khi có một ngày, hắn có thể gặp được một người như vậy, cùng một chỗ với nàng, không cần lo lắng, không cần tính kế.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, gằn từng chữ: “Quân vô hí ngôn.”

Ngọc phi giật mình, nhìn thoáng qua Mộc thái hậu, sốt ruột lắc đầu nói: “Nô tì, nô tì không cần. Nô tì cái gì đều không cần.”

Tuyên Vũ Đế biết nàng nhát gan, ôn nhu trấn an nói: “Không cần lo lắng, có trẫm ở đây, không có gì phải sợ.”

Mộc thái hậu mặc dù tức giận, nhưng lúc này, còn có chuyện lửa cháy đến nơi, nhất thời cũng chỉ có thể nghẹn cái gì cũng chưa nói. Dù sao có nàng một ngày, tuyệt đối không cho phép bé gái mồ côi làm hoàng hậu.

Tuyên Vũ Đế sai người đưa Ngọc phi về Tàng kKều cung, này mới tư thái đoan trang, chậm rãi đi điện Kim Loan.

Trong điện Kim Loan, Tuyên Vũ Đế mặc long bào, ngồi cao trên ghế rồng, lạnh nhạt nhìn văn võ bá quan phía dưới, nghe tin tức Tiết Nhượng cùng Tiêu Lễ vào cửa cung, yên tĩnh ngồi ở trên chờ. Mà các quan viên, lại là nguyên một đám mồ hôi chảy ròng ròng, hai chân căng thẳng run lên.

Chờ Tiêu Lễ, Tiết Nhượng mang binh xâm nhập, Tuyên Vũ Đế gắt gao nhìn chằm chằm hai người, mở miệng nói: “Tiêu Lễ, Tiết Nhượng, các ngươi là nghĩ mưu phản?”

Tiết Nhượng một thân nhung trang, thân thể cao ngất, mà nam tử cao gầy thanh tú bên người hắn, đúng là Mục Vương Tiêu Lễ, cũng là muội phu Tiết Nhượng. Tiêu Lễ nhàn nhạt mỉm cười, vẻ mặt không giống lúc trước đối mặt Tuyên Vũ Đế mềm yếu kính cẩn nghe theo.

Tiết Nhượng bước lên một bước nói: “Hôm nay mạt tướng cùng vương gia đến đây, bất quá là muốn phơi trần chuyện tiên hoàng bị hại khắp thiên hạ, còn như mưu phản... Giết huynh giết cha, ngược lại Hoàng thượng nói một chút, ai mới chân chính là mưu phản?”

Tuyên Vũ Đế hơi chậm lại, sau đó ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Nhượng: “Ngươi - - “

Giết huynh giết cha, lại là xảy ra chuyện gì?

Tiết tướng quân này công trạng hiển hách, lúc Tuyên Vũ Đế còn chưa đăng cơ, đã trung thành bên cạnh Tĩnh vương, sau nhiều lần lập chiến công, chẳng những không có được ban thưởng xứng đáng, ngược lại điều hắn đi Đồng Châu, vừa đi chính là ba bốn năm. Chuyện này, không chỉ khiến một đám võ tướng rét lạnh tâm, ngay cả những quan viên khác, đối Tuyên Vũ Đế cũng là rất có phê bình kín đáo. Mà Tuyên Vũ Đế giam lỏng thê tử Tiết tướng quân ở hoàng cung, chuyện này mặc dù hiếm có người biết rõ, nhưng trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, quan viên ở đây, cũng là lòng dạ biết rõ. Còn có, người ta Mục Vương ngoan ngoãn ở Kỳ châu, an phận, cứng rắn muốn ép Tiết tướng quân đi đánh, này còn chưa đủ, Tiết tướng quân dù khải hoàn, trong cung cũng sẽ thiết hạ mai phục, không chút lưu tình giết trung thần. Đến tột cùng là tàn bạo như thế nào, mới có thể làm chuyện vô duyên vô cớ sát hại trung lương này.

Nhưng dù là như thế, các đại thần cũng biết, Tiết tướng quân cùng Mục Vương cho dù mượn danh nghĩa Đại hoàng tử ngày xưa, lý do đến cùng không đủ sung túc.

Tuyên Vũ Đế nói: “ Lời loạn thần tặc tử nói, há có thể tin tưởng? Lúc trước bệnh tình phụ hoàng nguy kịch, trẫm chăm sóc trước giường rồng mấy tháng, tận tâm tận hiếu, tại sao mưu hại phụ hoàng?” Lúc ấy Tuyên Vũ Đế mặc dù giao hảo Tiết Nhượng, nhưng từ nhỏ sinh trưởng trong hoàn cảnh đó, hắn dưỡng thành tính tình không tin người khác. Chuyện kia, Tiết Nhượng tuyệt đối không thể nào biết rõ. Dù biết rõ, cũng không có bằng chứng.

Tiết Nhượng nói: “Như thế, vậy mạt tướng mời Hoàng thượng gặp một người...” Dứt lời, liền có một nam tử trung niên tóc hoa râm mặc trường bào thanh sam đi ra từ trong đám người, đi đến phía trước.

Tuyên Vũ Đế nhìn, mới đầu còn không nhìn ra, tinh tế nhìn lần nữa, mới trợn to hai mắt.

Mà mọi người ở đây, cũng có nhận ra người này, đúng là Từ thái y thái y viện. Y thuật Từ thái y cao siêu, lúc trước cùng vài thái y khác trong thái y viện, chuyên bắt mạch cho tiên hoàng. Chỉ là Từ thái y năm xưa, có thể nói là ôn nhuận trầm ổn, sao hôm nay lại là bộ dạng này?

Từ thái y chậm rãi nói mọi chuyện.

Nguyên lai lúc trước Tĩnh Vương dùng thê nhi uy hiếp Từ thái y cùng một Ngô thái y khác, trong dược của tiên hoàng, thêm một vị vô sắc vô vị đòi mạng, mới khiến tiên hoàng sớm băng hà.

Tuyên Vũ Đế đứng dậy giận dữ hét: “Ngậm máu phun người, cá mè một lứa loạn thần tặc tử này, quả thực là hồ ngôn loạn ngữ!”

Từ thái y nói: “Hoàng thượng hẳn không nghĩ tới, thần còn sống đi. Lúc trước thần cùng Ngô thái y, vì thê nhi, mới gây sai lầm lớn. Nhưng cuối cùng Hoàng thượng lại muốn đuổi tận giết tuyệt, thần may mắn hơn Ngô thái y chút ít, trốn thoát khỏi trận lửa lớn kia, nhặt về một cái mạng nhỏ, chỉ là thê nhi thần...” Nghĩ đến thê nhi mình, Từ thái y liền không nhịn được đỏ mắt. Hắn ngẩng đầu lên, nói, “Chỉ là, lúc trước thư Hoàng thượng tự tay viết cho thần, bị thần giấu ở một chỗ bí ẩn, cũng không có bị trận lửa lớn kia thiêu hủy.”

Nói, liền lấy ra bức thư được cất kĩ kia, để chúng đại thần thay phiên xem duyệt. Trong thơ này có ấn tín của Tuyên Vũ Đế lúc còn là Tĩnh Vương, mà chữ trong thư, cũng là cực giống nét chữ của Tuyên Vũ Đế trong tấu chương. Cộng thêm mấy năm trước, nguyên một đám thái y từng chữa trị cho tiên hoàng lần lượt mất tích, như vậy giờ phút này này lời Từ thái y nói, đủ để khiến người tin phục.

Một kẻ lấy mạng tiên hoàng, có tư cách gì làm hoàng đế?

Sắc mặt Tuyên Vũ Đế có hơi trắng bệch, nắm chặt tay chậm rãi ngồi xuống ghế rồng, sau đó lại nói: “Thư này có thể giả tạo, chữ viết cũng có thể bắt chước, không có nửa điểm tin cậy.” Mắt sắc lạnh thấu xương, mơ hồ có chút ít đỏ tươi, “ Trên tay trẫm có di chiếu của tiên hoàng.”

Vừa dứt lời, liền có một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn chậm rãi bước vào điện.

Đã có người nhận ra người này, liền thức thời tránh ra một lối.

Mà văn võ bá quan, tự nhiên cũng nhận ra, nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn thanh tú mặc cung trang này, đúng là Ngọc phi gần đây được Tuyên Vũ Đế sủng ái nhất, hơn nữa trong bụng đang mang long tự, rất là tôn quý.

Tuyên Vũ Đế nhìn Ngọc phi tiến vào, nhất thời kìm nén không được, rất sợ Tiết Nhượng nhân cơ hội cầm nàng uy hiếp mình. Nếu là phi tử khác, hắn tất nhiên là khinh thường, ngay cả hoàng hậu, hắn cũng tuyệt đối sẽ không chớp mắt một cái, nhưng Ngọc phi này không giống - - đó là nữ nhân đầu quả tim hắn.

Giọng Tuyên Vũ Đế có chút ít kích động: “Ngươi tới làm cái gì?”

Mới vừa nói chuyện, Tuyên Vũ Đế liền mơ hồ phát hiện, nữ nhân xưa nay khiếp đảm, hôm nay phảng phất có nơi nào không đúng. Hắn chợt nghĩ tới điều gì, giương mắt chăm chú nhìn nàng.

Không giống sạch sẽ trong suốt ngày xưa, mà là có một cỗ thâm trầm thấy chết không sờn.

Ngọc phi từ từ đi lên, đứng ở trước mặt Tuyên Vũ Đế, mảnh mai nhỏ nhắn xinh xắn, cứ như vậy đứng ở đó, chậm rãi mở miệng nói: “Hoàng thượng từng lén lút nói chuyện giả tạo di chiếu tiên đế với Bản cung, Bản cung có thể lấy hài nhi trong bụng thề, những lời này là thật. Tiên hoàng đột nhiên băng hà, cũng không có lưu di chiếu, di chiếu này là Thịnh tổng quản bên cạnh tiên hoàng ấn bút tích tiên hoàng giả tạo, trộm ấn quốc tỷ.”

Vừa dứt lời, ở đây liền xôn xao.

Lúc trước tiên đế băng hà, mới đầu chẳng hề biết có di chiếu, Mục Vương thân là hoàng thúc, quyền cao chức trọng, hắn một lòng ủng lập Đại hoàng tử, mà Tuyên Vũ Đế, mặc dù cũng có đại thần ủng hộ, nhưng đến cùng không kịp hoàng thúc. Sau là tìm ra di chiếu của tiên hoàng, Tuyên Vũ Đế mới lên đế vị, giả sử không có di chiếu kia, lúc này ngồi ở bảo điện Kim Loan, chỉ sợ không phải là Tuyên Vũ Đế.

Nhưng nếu là, tiên hoàng bị Tuyên Vũ Đế mưu hại, di chiếu này cũng là giả, vậy mọi người đều có lý do, kéo Tuyên Vũ Đế xuống khỏi ngôi vị hoàng đế.

Hơn nữa Ngọc phi này là bé gái mồ côi, trong bụng có mang hoàng tử duy nhất của Tuyên Vũ Đế, lại chính trực thịnh sủng, nói ra lời nói này, đối với nàng cũng không có nửa điểm tốt. Như vậy, tự nhiên không có lý do nói láo.

Tuyên Vũ Đế dùng sức cầm cổ tay Ngọc phi, hai mắt đỏ ngầu nói: “Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?”

Ngọc phi đỏ vành mắt, nước mắt lã chã rơi, mềm mại nói: “Nô tì chỉ là không nghĩ Hoàng thượng lại sai thêm sai, coi như là tích đức cho hài tử trong bụng.”

Nhìn nữ nhân mảnh mai trước mặt, Tuyên Vũ Đế nơi nào còn không rõ ràng, đây hết thảy đều là nàng gải, cho tới bây giờ, nàng vẫn đang giả bộ!

Tuyên Vũ Đế nắm thật chặt cổ tay nàng, xem sắc mặt nàng trắng bệch, lại là hận không thể cứ như vậy bóp nát nàng. Nữ nhân này, cuối cùng là không có tâm. Từ đầu tới đuôi, coi hắn như ngốc tử, bị nàng đùa giỡn xoay quanh!

Tuyên Vũ Đế cúi đầu cười lạnh vài tiếng, sau đó buông lỏng tay, ánh mắt rơi vào cổ tay mảnh mai nàng bị bóp đỏ, hơi lảo đảo, lui về phía sau mấy bước, chật vật ngã ngồi trên ghế rồng.

Chân Bảo Lộ liên tục đứng chờ ở trong sân, Tiết Nhượng chưa trở về, tâm nàng vẫn liên tục treo.

Mà Đường Đường cùng Trường Phúc, tiểu oa nho nhỏ, cũng cảm nhận được nương lo lắng, mỗi người đều an lặng yên tĩnh, đứng ở bên cạnh nương chờ. Chân Cảnh Thượng lại đây, gọi bọn họ ăn cơm, Chân Bảo Lộ cũng lắc đầu, nói: “Ta vẫn chưa đói.”

Chân Bảo Lộ không ăn, Đường Đường cũng lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Cữu cữu, ta cũng vậy không đói bụng.”

Trường Phúc mở mắt to ngập nước, nhìn nương cùng tỷ tỷ một cái, rồi sau đó mân mím môi, cũng nói: “Trường Phúc cũng không đói bụng.”

Chân Cảnh Thượng nơi nào không biết tâm tư tiểu cháu ngoại trai, nhìn Chân Bảo Lộ nói: “Nhị tỷ, ăn một chút đi, ăn no mới có khí lực chờ tỷ phu.”

Chân Bảo Lộ có chút ít phân vân, nhưng nàng thật không cảm giác đói. Nàng liếc mắt nhìn hai hài tử bên cạnh, mới nhìn đệ đệ: “Ngươi mang bọn họ đi ăn cơm đi, ta lại đợi lát nữa.”

Trường Phúc mặc dù đói, lại cũng không muốn tách khỏi nương, móng vuốt gắt gao siết chặt ống tay áo Chân Bảo Lộ, nước mắt lưng tròng nói: “Nương. Trường Phúc không cần ăn.”

Chân Bảo Lộ cười cười, nói: “Ngoan ngoãn, ngươi cùng tỷ tỷ đi ăn cơm. Kỳ thật nương cũng có một chút đói, như vậy, ngươi cùng tỷ tỷ ăn cơm trước, hai ngươi ăn xong. Nương lại đi ăn, được hay không?”

Trường Phúc lập tức liền hiểu ý tứ nương, gật gật đầu, giương cao mặt bánh bao béo ụt ịt nói: “Được, vậy Trường Phúc nhất định ăn thật nhanh!”

Chân Bảo Lộ nhịn không được vuốt vuốt mặt hắn.

Xem đệ đệ dẫn con trai con gái đi xa, nụ cười trên mặt Chân Bảo Lộ mới dần dần thu lại. Nàng cúi đầu siết chặt tay, trong đầu sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Hắn thực sẽ bình an sao? Chân Bảo Lộ vẫn là không yên lòng. Nghĩ tới mấy ngày này chia lìa, chóp mũi nàng đều có chút chua xót, nếu Tiết Nhượng thật ra chuyện gì, nàng tuyệt đối không thể như nương nàng đời trước vậy, buồn bực mà chết, nhất định phải nuôi dưỡng hai hài tử này thật tốt.

Người chính là như vậy, ngày thường dù lạc quan, đến trình độ này, không thể không chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Vừa mới bọn nhỏ đều ở đây, Chân Bảo Lộ cố gắng khống chế tâm tình mình, lúc này vừa buông lỏng, nước mắt liền rơi xuống. Chân Bảo Lộ đưa tay, lung tung xoa xoa con mắt, đã làm nương, cũng không thể yếu ớt như vậy. Nàng hít sâu một hơi, nhìn nhìn phía trước, đợi nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đi về phía nàng, mới nhịn không được mấp mấp môi.

Thân thể nam nhân anh tuấn cao to, bước chân kiện tráng, nàng vui mừng đến phát khóc, nước mắt vừa mới nghẹn trở về lại rơi xuống, lúc nhìn hắn, cũng mơ mơ hồ hồ, có chút ít không rõ ràng.

Nàng nghĩ đưa tay lau, lại có người trước nàng một bước, xoa gò má nàng, lòng bàn tay mang kén mỏng, nhẹ nhàng giúp nàng lau chùi nước mắt, ôn hòa nói: “Sao lại khóc?”

Giọng điệu này, phảng phất như bọn họ còn ở Đồng Châu, nàng ở nhà mang hài tử, hắn mới vừa xong việc, trở về từ nha môn.

Chân Bảo Lộ nhịn không được, hai tay vòng cái cổ hắn, kiễng chân, ngẩng mặt, liền hôn lên.

Bàn tay nam nhân chế trụ đầu nàng, cúi đầu dùng sức hôn nàng, căn bản không có bất kỳ băn khoăn. Hắn càng hôn càng sâu, hôn đến người trong ngực thở không nổi, thút tha thút thít dựa vào trong lòng hắn, Tiết Nhượng mới dùng sức ôm nàng, hôn đỉnh đầu nàng nói: “Sẽ không, về sau ta sẽ không để nàng lo lắng nữa, để nàng mạo hiểm nữa. Tiểu Lộ, đã không sao...”

Tội danh Tuyên Vũ Đế mưu hại tiên đế, giả tạo di chiếu được xác định, tự nhiên phải thoái vị, mà hoàng tử của tiên đế, đã bị Tuyên Vũ Đế giết hại không sai biệt lắm, chỉ còn lại một trưởng tử không dùng được. Tuy nói là chỉ được cái vỏ, nhưng vẫn tốt hơn Tuyên Vũ Đế tàn bạo không chừng mực. Nhất thời chúng đại thần cũng tự nhiên tiếp nhận, nâng đỡ hắn đăng cơ, thay đổi phong hào Tuyên Bình đế.

Còn Tiết đại tướng quân, lại được Tuyên Bình Đế phong vương, giữ chức nhiếp chính. Chuyện này mặc dù dẫn tới chỉ trích trên triều đình và dưới dân gian, nhưng Tuyên Bình Đế có bao nhiêu phân lượng, mọi người cũng là rõ ràng, hiện tại trên triều đình cũng đã không còn ai có năng lực hơn Tiết Nhượng, cho nên vị nhiếp chính vương này, chỉ cần có thể trợ giúp Tuyên Bình Đế quản lý triều chính, vững chắc giang sơn, mọi người cũng không có gì để nói.

Hôm nay Mục Vương Tiêu Lễ phải về thái ấp Kỳ châu, Tiết Nhượng đi tiễn, nhìn Tiêu Lễ đạo: “Thật không định lưu lại?”

Tiêu Lễ cười cười, đưa tay chụp vỗ vai hắn, nói thẳng: “Bản vương sớm muốn cùng Nghi Phương đi du sơn ngoạn thủy, lúc trước là không có biện pháp, hiện thời đại cục đã định, còn lưu lại đây làm cái gì? Ở Kỳ châu đã quen, không thích ứng được hoàng thành phồn thịnh, còn ngươi, sợ là muốn cả đời lưu ở hoàng thành, vất vả ngươi.”

Tiêu Lễ vẫn luôn rõ ràng, hắn không giống phụ vương hắn. Cha hắn vẫn muốn Đông sơn tái khởi, tâm tâm niệm niệm cái vị trí kia, hắn là con trai duy nhất, có một số việc chỉ có thể tòng mệnh, nhưng hôm nay hắn chỉ muốn sống hạn phúc với thê tử mình, lại sinh mấy hài tử, trải qua ngày bình bình đạm đạm, nhàn vân dã hạc vậy.

Tiết Nhượng cũng không nói gì thêm, đưa mắt nhìn hắn lên xe ngựa, dần dần đi xa.

Mà Tuyên Vũ Đế Tiêu Trạch, tội danh chứng thực, vốn nên xử tử, nhưng Hoàng thượng nhớ tới tình huynh đệ, cấm túc hắn ở Tĩnh Vương phủ, cả đời không cho hắn bước ra vương phủ nửa bước.

Một ngày kia, Tiêu Trạch đứng trong lương đình cho cá ăn, chợt nghe được tiếng bước chân, cho là Từ công công, ngược lại cũng không có xoay người. Đợi nghe sau lưng truyền đến giọng của một cô gái, khẽ run lên, xoay người.

Hắn nhìn qua nữ tử thanh tú nhỏ nhắn xinh xắn đứng ngay trước mắt, Ngọc phi hắn yêu nhất. Không, hiện thời hắn không phải là hoàng đế, nàng tự nhiên cũng không phải là Ngọc phi, nàng bất quá là một bé gái mồ côi gọi Dung Ngọc. Tiêu Trạch cũng không có như kích động lúc trước vậy, một lần nữa xoay người, vung đồ ăn cho cá vào trong hồ, thản nhiên nói: “Ngươi tới làm cái gì?”

Dung Ngọc đặt xiêm y đã chuẩn bị lên bàn đá, nói: “Thời tiết chuyển lạnh, vương gia chú ý thân thể.”

Dáng người Tiêu Trạch thẳng tắp, không quay đầu nhìn, nhưng khóe mắt lại liếc qua bàn đá. Hắn nhớ lại, lúc trước nàng đáp ứng làm áo choàng cho hắn. Nàng còn hỏi hắn thân là Hoàng thượng, muốn áo choàng bình thường như vậy làm gì, lúc ấy hắn không có trả lời, hắn nguyên vốn là muốn chờ nàng thai nhi an ổn, mang nàng xuất cung một chút, chung đụng mấy ngày như một đôi phu thê bình thường vậy.

Hiện thời nghĩ đến, nàng từ vừa mới bắt đầu liền đã gạt hắn, trăm phương ngàn kế... Thậm chí ngay cả mang thai, đều là làm bộ.

Tiêu Trạch hít sâu một hơi, không nói một lời.

Dung Ngọc đứng trong chốc lát, sắc mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, nói: “Vậy ta không quấy rầy vương gia.”

Nàng đi vài bước, mới nghe được sau lưng có người gọi nàng: “Đứng lại!”

Dung Ngọc khẽ run, đứng ở tại chỗ, sắc mặt lại thật là bình tĩnh, không chút biểu tình.

Lại nghe hắn hỏi: “Ngươi có từng yêu trẫm?”

“Không có.” Phảng phất là cực kỳ tự nhiên trả lời, không cần phải nghĩ nhiều, liền bật thốt ra.

Tiêu Trạch dừng một chút, mới nói: “Cút đi.”

Dung Ngọc chậm rãi ra sân nhỏ, lẳng lặng đứng ở một chỗ dưới cây đa, đưa tay, nhẹ nhàng, vuốt bụng mình một cái một cái, lẩm bẩm nói: “... Chưa từng có.”

Chân Bảo Lộ không có nghĩ tới Tiết Nhượng sẽ làm vương gia, nhưng hôm nay hắn thành nhiếp chính vương, toàn gia trụ vương phủ cách Tề Quốc Công Phủ không xa. Vinh vương phủ này xa xỉ khí phái, lớn gấp ba An Quốc công phủ. Một tòa nhà lớn như vậy, Trường Phúc tự nhiên rất thích, mỗi ngày chạy tới chạy lui ở trong sân, hết sức là hoạt bát.

Chân Bảo Lộ xem nhi tử béo sung sướng như thế, nhớ tới mình đời trước, cũng cảm thấy có chút buồn cười. Đời trước nàng tham mộ hư vinh, hy vọng có thể ăn sung mặc sướng, nhưng hết lần này tới lần khác không chiếm được. Đời này, nàng chuẩn bị con đường thực tế gả cho người đàng hoàng, lại không nghĩ rằng, một ngày kia mình lại thành vương phi.

Chân Bảo Lộ không có ý kiến gì, dù sao có phu quân cùng bọn nhỏ ở bên người, cái khác nàng đều không thèm để ý. Mặc kệ Tiết Nhượng là võ tướng hay là vương gia, với nàng mà nói chỉ là phu quân nàng mà thôi.

Chỉ là nghĩ đến mấy ngày này, Tiết Nhượng ngày ngày đều gấp rút, nàng có chút ít rầu rĩ. Có đôi khi xem hắn ở thư phòng thay Tuyên Bình Đế phê duyệt tấu chương, bộ dáng kia, thật có vài phần rất quen, phảng phất đời trước đã làm qua loại sự tình này.

Nàng mặc dù đau lòng, nhưng cũng hiểu, Tiết Nhượng là muốn cho mẹ con bọn họ trôi qua khá hơn một chút. Nàng có thể làm, chính là thay hắn quan tâm hai hài tử.

Ngày trôi qua cực nhanh, một cái nháy mắt liền là ba năm.

Trong ba năm này, mới đầu Tuyên Bình Đế còn sẽ nghe một chút ý kiến người bên cạnh, nghiêm túc phê duyệt tấu chương, nhưng về sau, chỉ lo hưởng thụ chỗ tốt làm hoàng đế mang đến, lại cũng không tâm tư phê duyệt tấu chương. Hơn nữa, Tiết Nhượng phê duyệt tấu chương chưa từng có ra sai lầm, đã như vậy, hắn còn quản chuyện này làm gì?

Vốn là phía bên phải Tuyên Bình Đế, chuẩn bị thêm một ghế dựa, lúc vào triều, Tuyên Bình Đế ngồi ngay ngắn long ỷ, nhiếp chính vương ngồi vị trí bên phải. Nhưng dần dần, Tuyên Bình Đế vào triều liền là hai mắt biến thành màu đen, một bộ túng dục quá độ, văn võ bá quan phía dưới nhìn thấy ào ào lắc đầu, cuối cùng nửa tháng cũng không thèm lâm triều.

Một ngày kia, trong cung thiết yến, Chân Bảo Lộ mang theo một đôi trai gái tiến cung dự tiệc.

Hiện nay thân phận của Chân Bảo Lộ khác xưa, tự nhiên không ít người gấp gáp nịnh bợ. Dù sao này toàn bộ Đại Chu người nào không biết, hiện thời thật sự làm chủ thiên hạ này nhưng là Vinh vương, mà Vinh vương lại là sủng thê như mệnh. Chân Bảo Lộ ít đi ra ngoài, lại không thích gặp khách, mọi người muốn nịnh bợ cũng không có cách, hôm nay khó được gặp, tự nhiên mỗi một người đều lại đây nói chuyện.

Chân Bảo Lộ một thân quý khí, gò má mềm mại phấn nhuận như cũ, so với nữ nhi mười ba mười bốn tuổi phụ nhân mang theo còn muốn mềm mại hơn. Tuyệt sắc nhân gian như thế, không trách được nhiếp chính vương sủng ái như thế. Lại nhìn một đôi trai gái đáng yêu, lại là khiến người khác ao ước chết được.

Chân Bảo Lộ không chịu nổi nhiều người như vậy, tìm cớ liền ra ngoài hít thở không khí.

Hoắc Thanh Thược bồi Chân Bảo Lộ đi, cười hì hì nói: “Vương gia thật sự là tăng thể diện cho vương phi.”

Chân Bảo Lộ cười cười, biết Hoắc Thanh Thược là đang trêu ghẹo nàng. Liền theo nàng ấy đi ngự hoa viên.

Lại không biết, đúng lúc gặp được Tuyên Bình Đế.

Tuyên Bình Đế tự nhiên nghe nói Tiết Nhượng này có thê tử tuyệt sắc vô song, sủng như châu bảo, đã nhiều năm như vậy, không chỉ không có nạp thiếp, ngay cả thông phòng cũng không có một cái. Theo Tuyên Bình Đế, nữ nhân dù đẹp, lúc nào cũng là sẽ ngán, Chân thị này có thể đẹp đến mức nào a?

Hôm nay nhìn, nhưng khiến Tuyên Bình Đế không thể dời mắt. Mắt hắn đục ngầu, không chớp mắt rơi trên người thiếu phụ xinh đẹp trước mặt, thấy tư thái nàng thướt tha mảnh mai, tuyết trắng trước ngực mặc dù bao cực kỳ chặt chẽ, nhưng vẫn vểnh lên no đủ, phảng phất là muốn dâng ra, mà vòng eo kia, lại là mảnh mai như liễu, quả thực câu Tuyên Bình Đế sắc tâm đại động, dưới đũng quần lúc này làm ra trò cười cho thiên hạ.

Chân Bảo Lộ nhíu mi lại, cũng nghe nói qua tác phong Tuyên Bình Đế này, quả thực so với tiên đế còn hoang dâm vô đạo hơn. Lúc này ánh mắt hắn nhìn mình, lại khiến Chân Bảo Lộ muốn nôn mửa.

Nhìn Chân Bảo Lộ hành lễ, Tuyên Bình Đế kín đáo cười, tiến lên định đi đỡ nàng: “Vinh vương phi không cần đa lễ...” Ánh mắt lại liên tục rơi vào ngực nàng.

Chân Bảo Lộ nghĩ tới lui về phía sau một bước, mà lúc này đây, lại có một cánh tay chen ngang, ôm nàng đến bên người, nhìn Tuyên Bình Đế nói: “Tham kiến Hoàng thượng.”

Giọng nói lạnh như băng, khiến Tuyên Bình Đế chợt lấy lại tinh thần, nhìn nam tử cao lớn lạnh lùng bên cạnh mỹ nhân, mồ hôi lạnh trên trán Tuyên Bình Đế chảy ròng, cười cười nói: “Vinh vương cũng ở chỗ này.”

Tuyên Bình Đế từng chứng kiến thủ đoạn của Tiết Nhượng, nếu nói lúc trước trong triều còn có người bởi vì hắn ta nhiếp chính có chút bất mãn, như vậy hiện thời, sợ là không ai dám nói một chữ không. Thậm chí, nếu là một ngày kia, Tiết Nhượng muốn làm hoàng đế, hắn cũng không có phân nửa sức lực phản kháng, nhẹ nhàng vừa bấm liền bị hắn ta bóp chết.

Ở trước mặt Tiết Nhượng, Tuyên Bình Đế nào có phân nửa uy phong hoàng đế, hàn huyên vài câu, liền xoa xoa mồ hôi trên trán, chật vật đi.

Hoắc Thanh Thược cũng thức thời nói: “Vậy ta đi về trước.”

Chân Bảo Lộ nhìn qua nam tử bên cạnh mặt như băng sương, mới đưa tay, lặng lẽ ôm hắn, nhìn hắn cười cười: “Đại biểu ca.”

Cử chỉ thân cận như vậy, sắc mặt Tiết Nhượng nhất thời thay đổi nhu hòa, sau đó cúi người, hôn nàng một cái mặt bất đắc dĩ nói: “Quả nhiên là không để ta bớt lo.”

Chân Bảo Lộ tức giận, chuyện hôm nay nàng sai chỗ? Nàng khí, ngẩng mặt liền cắn một cái dưới cằm hắn.

Tiết Nhượng cười cười, sủng ái ôm nàng vào trong lòng, cằm gối lên đầu vai nàng mảnh khảnh, bàn tay vuốt lưng nàng một cái một cái, ánh mắt nhìn thoáng qua phương hướng Tuyên Bình Đế ly khai, đột nhiên trầm xuống.

Một ngày kia, Chân Bảo Lộ ở trong sân bồi hai hài tử hái cây sơn trà. Sơn trà vàng óng, hái được đầy một giỏ. Chân Bảo Lộ lười biếng, ngồi bên cạnh bàn đá nhìn bọn trẻ.

Chúc ma ma như kiến bò chảo nóng, vội vã lại đây. Chân Bảo Lộ mỉm cười nhìn qua nữ nhi linh hoạt leo cây như con khỉ nhỏ, còn nhi tử đứng dưới tàng cây hưng phấn cầm lấy giỏ trúc, nhìn thoáng qua Chúc ma ma: “Chuyện gì sốt ruột đến vậy?”

Chúc ma ma nói: “Hoàng thượng băng hà. Ở trên giường huệ phi nương nương.”

Đây cũng không phải là chuyện nhỏ!

Chân Bảo Lộ căng thẳng, lập tức liền lo lắng chuyện như vậy có thể liên lụy đến trên người Tiết Nhượng hay không. Dù sao mấy năm này, hắn ở trên triều đình đã có xu thế một tay che trời, mặc dù người chống hắn không nhiều, nhưng Chân Bảo Lộ vẫn cảm thấy, trong lòng những người kia, không biết nói Tiết Nhượng như thế nào đâu. Nàng thân là thê tử Tiết Nhượng, mặc kệ khi nào, đều là hướng về hắn.

Mà huệ phi này, chính là Chân Bảo Chương. Lúc trước Tuyên Bình Đế kế vị sau, thuận thế tiếp nhận một số tần phi hậu cung của Tuyên Vũ Đế, Chân Bảo Chương cũng nằm trong số đó. Tuyên Bình Đế túng dục cũng không phải là ngày một ngày hai, bất quá chết ở trên giường nữ nhân, cũng không phải là một chuyện vẻ vang.

Nàng đang muốn hỏi, mặt Chúc ma ma liền lộ vẻ vui mừng nói: “Hiện tại các đại thần ào ào nghị luận, sau đó quyết định, ủng lập vương gia chúng ta làm tân hoàng...” Thấy vương phi nhà mình còn vẻ mặt mê man, Chúc ma ma tiếp tục nói, “Vương phi, vương gia chúng ta sắp làm Hoàng thượng, ngài sắp trở thành Hoàng hậu nương nương.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro