Q2_ Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có thời gian cho bọn họ suy nghĩ, ba người nhanh chóng dùng khinh công phóng về hướng chân núi.

Những quả cầu tuyết khổng lồ từ trên đỉnh núi lăn xuống, Thiên Sơn chấn động ngày càng lớn, bọn họ có thể cảm nhận được ở sau lưng như có Tử Thần đang truy đuổi.

Trong ba người, Khúc Vô Nham có khinh công tốt nhất, tiếp đến là Thủy Nhược, Quân Lam Tuyết chỉ mới học nên không đủ sức để đuổi kịp. Vì vậy, Khúc Vô Nham và Thủy Nhược chỉ có thể nắm lấy nàng cùng nhau chạy băng băng.

"Nhanh lên!"

Tuyết lở với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lăn xuống chân núi

"Vô Nham, Thủy Nhược, các ngươi đi trước đi!" Ba người đi cùng nhau nhưng Quân Lam Tuyết hiểu tốc độ của nàng chậm nhất, với khinh công của Vô Nham vàThủy Nhược hoàn toàn có thể rời đi.

Trong lòng cảm thấy thất vọng, nàng quá yếu.

"Câm miệng." Âm thanh của Khúc Vô Nham ở bên cạnh truyền đến, ẩn chứa chút tức giận.

Hắn không cho phép nàng tự coi nhẹ mình, không có ai liên lụy ai, nàng không cần tự trách.

Khúc Vô Nham lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, liếc mắt nhìn một cái, tuyết đang lở rất nhanh. Lần này là sai lầm của hắn, chính hắn đã đưa bọn họ đến địa phương nguy hiểm này.

"Tiểu cô nãi nãi, đi thì cùng đi, chúng ta sẽ không có việc gì!" Thủy Nhược bớt thời gian trả lời nhưng dường như nàng đã cố gắng hết sức, lúc nói chuyện thở hồng hộc.

Quân Lam Tuyết mím môi không nói, nàng biết bọn họ không muốn nàng tự trách, bởi vậy cắn cắn môi, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Bỗng nhiên, thân hình Khúc Vô Nham dừng lại, khuôn mặt tuấn tú chìm xuống.

Quân Lam Tuyết và Thủy Nhược cũng dừng lại, trước mắt là khe sâu lúc trước đã chặn đường bọn họ.

Bọn họ lại đến khe sâu!

"Chết tiệt, lại là nơi này!" Thủy Nhược không nhịn được tức giận, mắng một tiếng.

"Nhảy qua." Khúc Vô Nham trầm giọng nói, trước mắt bọn họ không còn đường đi, chờ đợi thêm nữa, tuyết sẽ lở đến!

Quân Lam Tuyết hiểu được chỉ có thể làm như vậy.

Khoảng cách của khe sâu cũng không quá lớn, Khúc Vô Nham và Thủy Nhược muốn đi qua cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên, chỉ sợ lúc bay qua, dẫm lên là tuyết chứ không phải mặt đất.

"Ta sẽ đi trước." Khúc Vô Nham nói, nói xong liền hướng đối diện khe sâu lao đi.

"Vô Nham đại ca --"Thủy Nhược vội vàng ngăn cản, nói chưa xong, vội vàng chạy tới nhưng chỉ kịp đụng vào vạt áo của hắn, đứng sững sờ tại chỗ.

"Vô Nham!" Quân Lam Tuyết cũng bị dọa, không có xác định điểm dừng chân đã đi qua, lỡ như dẫm phải tuyết, rất có thể sẽ té xuống!

Trong nháy mắt, Khúc Vô Nham đã bay qua bên kia, may mà, hắn dẫm lên mặt đất chứ không phải tuyết, nếu không chỉ sợ sẽ rơi xuống vực sâu.

Nhìn thấy hắn an toàn rơi xuống đất, trong lòng Quân Lam Tuyết nhẹ nhàng thở ra.

"Nơi này là mặt đất, Thủy Nhược, mang theo Tuyết Nhi qua đây!" Khúc Vô Nham trầm giọng nói.

Thủy Nhược không nói hai lời, nhanh chóng nắm lấy Quân Lam Tuyết nhảy qua khe sâu.

Bởi vì hồi nãy leo núi tiêu hao nhiều năng lượng, võ công của Thủy Nhược lại không bằng Khúc Vô Nham, hơn nữa còn mang theo theo Quân Lam Tuyết. Nhất thời Thủy Nhược cảm thấy hơi quá sức, tốc độ cũng vì thế mà chậm lại.

Phía sau, lở tuyết đã cách bọn họ không còn xa, Thủy Nhược cắn răng, đẩy Quân Lam Tuyết về phía trước.

Đúng lúc đó, đột nhiên thân thể trở nên mềm nhũn, không có chút lực.

"Thủy Nhược?" Thân thể đột nhiên hơi rơi xuống, mơ hồ cảm thấy có điều không đúng nên Quân Lam Tuyết vội vàng quay đầu nhìn Thủy Nhược, chỉ thấy toàn băng tuyết, Thủy Nhược đầy mồ hôi, bộ dáng mệt lã do dùng sức quá độ.

Suy nghĩ vừa dứt, bỗng nhiên thân thể Thủy Nhược rơi xuống.

"Thủy Nhược!"

Hai người kinh hãi, Khúc Vô Nham vung trường bào vung, Ngàn nhân ti từ trong tay áo bay ra, quấn vào tay Thủy Nhược.

"Nắm chắc!"

Vừa dứt lời, những quả cầu tuyết từ trên cao lăn xuống, một tay Thủy Nhược nắm lấy Ngàn Nhân ti, lại bị tuyết đánh mạnh vào người, một tay nắm lấy Quân Lam Tuyết hơi buông lỏng.

"Thủy Nhược!" Quân Lam Tuyết cả kinh, không có gì chống đỡ, nàng liền nắm chặt cục đá ở bên cạnh khe sâu.

Nhưng vừa mới vươn tay, phía sau lưng nàng lại đột nhiên trầm xuống, trong chớp mắt có đồ vật gì đó đè lên lưng nàng

Ngẩng đầu, nhìn thấy tuyết lở khắp nơi, nháy mắt che mất bóng dáng Quân Lam Tuyết.

Con ngươi Khúc Vô Nham mở lớn, nhìn thấy Ngàn nhân ti trong tay chỉ kéo trở về một mình Thủy Nhược, đáy lòng chợt lạnh lẽo.

Tuyết Nhi. . . . . . Bị băng tuyết bao phủ, đã rơi xuống!

Khe sâu hơn mười thước ngăn lại lở tuyết, chỉ có một ít bay qua bên kia khe sâu.

"Đưa cho ta." Một đạo âm thanh khàn khàn đột ngột vang lên, trước mắt có bóng người rất nhanh hiện ra, Khúc Vô Nham chỉ cảm thấy trên tay căng thẳng, trong tay nắm chặt Ngàn nhân ti.

Nhìn bóng dáng người mặc áo đen nhanh chóng tiến đến khe sâu, đột nhiên Thủy Nhược mở to hai mắt nhìn, phía trên Thiên Sơn, trừ nhóm người nàng ra sao còn có thể có người khác?

Rơi xuống quá nhanh làm cho Quân Lam Tuyết cảm thấy không thoải mái, nàng nheo mắt lại nhìn thấy bên dưới khe sâu càng ngày càng đen, băng tuyết không ngừng đập vào người, nàng cố gắng huy động sức để tự cứu lấy mình nhưng không thể.

Nàng bắt đầu cảm thấy choáng váng, trên mặt Quân Lam Tuyết xuất hiện thần sắc bất đắc dĩ.

Chẳng lẽ. . . . . . Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của nàng?

Ý nghĩ này vừa mới nảy lên trong đầu, bên hông bỗng nhiên xuất hiện một cỗ sức mạnh cản trở tốc độ rơi xuống của nàng.

"Bắt lấy!" Phía trên khe sâu truyền đến một âm thanh khàn khàn.

Ngay lập tức, Quân Lam Tuyết bắt lấy Ngàn nhân ti quấn ngang hông, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một người mặc áo đen rộng thùng thình, trên mặt đeo một cái khăn màu đen, lúc này đang cầm lấy chủy thủ đâm vào một bên vách đá.

Trong mắt xẹt qua chút kinh ngạc, hắn là ai vậy? Tại sao cứu nàng?

Nàng đang muốn hỏi, hắn đã mở miệng.

"Nắm chặt." Nam nhân mang mặt nạ khẽ quát một tiếng, âm thanh có chút khàn khàn mà nàng chưa bao giờ nghe qua.

Hét lên một tiếng, Quân Lam Tuyết liều chết vội vàng ôm chặt Thiên Nhận ti, không buông lỏng chút nào, đáy lòng dần dần căng thẳng hơn, cũng biết, hiện tại cũng không phải thời điểm thảo luận việc này.

Từng đợt từng đợt sóng tuyết từ phía trên rơi xuống, nhìn từ đợt sóng tuyết rơi xuống này, chỉ sợ mất một lúc cũng sẽ không dừng được, đoản kiếm trong tay nam tử mặt nạ nhất thời không thể chống đỡ sức nặng của hai người, không ngừng trượt xuống, tiếng kim loại chói tai vang lên rõ mồn một, tạo thành không ít tia lửa.

"Ngươi bò lên, ống tay áo bên phải còn có một thanh đoản kiếm." Nam tử mặt nạ khàn khàn nói, hiện tại hai tay hắn không thể buông ra, chỉ có thể để cho Quân Lam Tuyết cầm lấy.

Quân Lam Tuyết gật đầu, một tay bám trên đá, một bên bò lên theo Thiên Nhận ti, bò đến bên cạnh nam tử mặt nạ, lấy đoản kiếm ra, găm chặt vào trên vách đá.

Nam tử mặt nạ bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm không ít, thân thể hai người cũng không hạ xuống, từ xa nhìn lại, giống như vải bố treo trên vách đá, lay động trong gió.

Vẻ mặt Quân Lam Tuyết hơi dịu đi một chút, giọng nói khẽ hổn hển, ngẩng đầu nhìn lên nam tử mặt nạ phía trước: "Ngươi là ai? Vì sao phải cứu ta?"

Nam tử mặt nạ lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, giọng nói khàn khàn khác thường: "Đi ngang qua."

"....." Đi ngang qua? Chỉ bởi vì đi ngang qua, nên mới cứu nàng? Quân Lam Tuyết tất nhiên là không tin, nhưng trong lòng vẫn cảm kích như cũ: "Đa tạ ra tay cứu giúp."

Nam tử mặt nạ không lên tiếng, tựa hồ như đang quan sát xem nên dùng cách nào để nhanh chóng leo lên, trông thấy Quân Lam Tuyết nói lời cảm tạ, hắn xoay đầu lại, giọng điệu có chút trào phúng: "Nữ nhân kia đá ngươi một cước, đạp lên lưng ngươi nhảy lên."

"....." Trái tim Quân Lam Tuyết dừng lại, thân thể căng thẳng, cứng nhắc nói: "Nàng là vì cứu ta, ngươi nhìn nhầm rồi."

Nam tử mặt nạ không nói, ánh mắt giấu bên dưới mặt nạ càng thêm mỉa mai.

"Làm sao đi lên?" Hiện tại nàng quan tâm nhất là vấn đề này, hiện tại hai người đều treo người trên vách đá tại vực sâu này, tiến thoái lưỡng nan, phải đi lên như thế nào?

Nam tử mặt nạ thản nhiên nhìn đỉnh cốc cao hơn mười thước, không nóng không lạnh quăng ra vài chữ: "Leo lên."

"Leo lên?" Quân Lam Tuyết nhìn độ cao, nhấp môi anh đào, có chút khó khăn.

Tuyết không ngừng rơi xuống ngày càng ít, mà khe sâu lại giống như cái hang không đáy, tuyết rơi xuống nhiều hơn nữa cũng không thể lấp đầy nó, thậm chí không nhìn thấy đáy.

Có lẽ tuyết lở sắp ngừng.

Không biết khe sâu phía dưới là nơi nào, tuyết đọng rơi xuống nhiều như vậy, thế nhưng vẫn mênh mông vô bờ tối đen như mực.

Xem ra chỉ có thể dùng phương pháp thực tế nhất, đáy lòng than nhẹ một tiếng, Quân Lam Tuyết không nói hai lời, vừa thận trọng tìm kiếm những hòn đá có vẻ vững chắc nhô ra trên vách đá, có thể chống đỡ trọng lượng của bọn họ, tay kia thì bò lên vách đá, từng bước từng bước giống như ốc sên bò lên đỉnh cốc.

"Ngươi leo như vậy, người ngày mười đêm cũng không thể leo lên." Nhìn thấy động tác của nàng, nam tử mặt nạ hừ một tiếng, đừng nói mười ngày, ngay cả tối hôm nay cũng không biết có chịu nổi hay không.

Quân Lam Tuyết quay đầu liếc hắn một cái: "Chẳng lẽ ngươi có biện pháp tốt hơn?"

"Nhìn" Nam tử mặt nạ đem Thiên Nhận ti cột vào chỗ khác bên hông, đoản kiếm chém sắt như chém bùn trong tay một đao cắm vào trong vách đá cứng rắn: "Đá tuyết, ngoài cứng trong mềm, dễ dàng leo lên."

Dứt lời, hắn liền cắm đoản kiếm vào sâu trong vách đá, nhảy lên trên một khoảng cách lớn.

Quả nhiên là biện pháp tốt.

Quân Lam Tuyết có chút kinh ngạc nhìn nam tử mặt nạ cư nhiên lại có thể biết rõ ràng như vậy, xem ra là người hàng năm sinh sống tại Tuyết Sơn, nghĩ đến đây, vội vàng dựa theo phương pháp của hắn, nhanh chóng nhìn về hướng đỉnh cốc leo lên.

Nhìn đỉnh cốc ngay trước mắt, đột nhiên, một sợi dây thừng ước chừng lớn bằng cánh tay nàng từ đỉnh cốc buông xuống.

Nhìn sợi dây này, nam tử mặt nạ bắt lấy trước, lạnh lùng phân phó: "Nắm chắc sợi dây."

Quân Lam Tuyết theo lời làm theo, chỉ thấy nam tử mặt nạ bắt lấy cánh tay nàng, mũi chân điểm một chút liền nhảy lên đỉnh cốc.

"Tuyết Nhi!" Quân Lam Tuyết một chân chưa đứng vững, liền bị Khúc Vô Nham đứng bên cạnh khe sâu ôm chặt.

Bên cạnh truyền đến một giọng nói trong trẻo của thư đồng: "A, ta đã nói, chủ tử nhà ta là cao thủ Tuyết Sơn, nói với ngươi sẽ không có việc gì, ngươi còn có ý muốn nhảy xuống đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro