Q2_ Chương 24: Trở về gia tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Uy. . . . . ." Tô Lăng Trạch đang đi tới, sau lưng chợt truyền đến tiếng la rất nhỏ của Quân Lam Tuyết.

Hừ.

Tô Lăng Trạch không quay đầu lại, không gọi tên hắn, hắn coi như không nghe thấy, xem tiểu nô tài làm thế nào.

"Tô Lăng Trạch?" Thấy hắn không có để ý, Quân Lam Tuyết lại kêu một tiếng, trong giọng nói mơ hồ mang theo vài phần nóng nảy và hốt hoảng.

Hốt hoảng?

Tô Lăng Trạch lập quay đầu lại "Thế nào?"

Vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, hai con quái vật siêu cấp kinh khủng ở trong hang động kia đã đứng ở phía sau bọn họ không xa, đang mở đôi mắt lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm hai người bọn họ,phát ra hàn quang lập lòe.

"Đáng chết, còn lo lắng cái gì, chạy?" Tô Lăng Trạch khẽ nguyền rủa một tiếng, ôm lấy Quân Lam Tuyết, nhanh chân mà bỏ chạy.

Quân Lam Tuyết không nói, buông lỏng thân thể của mình, cùng chạy theo hắn, bên trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, hé ra một ý cười không dễ phát giác.

Mê Vụ Sâm Lâm, đúng là nơi để rèn luyện con người.

Hai con quái vật thấy con mồi chạy trốn, nổi giận gầm lên một tiếng rồi đuổi theo.

Vì vậy, trò chơi chạy trối chết lần nữa bắt đầu. . . . . .

Dã thú ở phía sau vẫn đuổi theo không buông, hai con quái vật không hổ này cũng khiến bầy sói sợ mà chạy, không chỉ có tốc độ rất nhanh, chiều cao cũng khiến cho người ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Thử nghĩ, trong một sơn động cao ba trượng lại là sào huyệt của chúng, thì mức độ to lớn của hai con quái vật này còn phải nói sao.

Vì vậy, mặc kệ Tô Lăng Trạch cùng Quân Lam Tuyết có chạy thế nào, hai con quái vật này vẫn theo thật sát sau lưng.

Cũng may, trời cao ban cho hai con quái vật này khả năng vô cùng cường đại, cũng sẽ công bằng ban cho nó thiếu sót.

Ví dụ như -- sợ nước.

Đó là một cái hồ hẹp dài mà to lớn, hai bên bờ là mảnh rừng rậm rạp nối tiếp nhau, Tô Lăng Trạch đang đánh cuộc, đánh cuộc động tác hai con quái vật này ở dưới nước không nhanh nhẹn bằng trên đất, cho nên lôi kéo Quân Lam Tuyết nhảy thật nhanh vào trong hồ.

Ở Mê Vụ Sâm Lâm, chính là mọi lúc mọi nơi đều có thể đem mạng ra đánh cuộc.

Cũng may là hắn đã thành công, hai con quái vật này căn bản không dám xuống nước, mà lại đứng ở bên bờ không cam lòng rống giận, nước chính là thiên địch của bọn chúng, chúng hoàn toàn không dám tiến gần hồ nước, chỉ có thể đứng ở nơi cách hồ nước khá xa, hướng về phía bọn họ gầm thét.

Thấy bọn chúng không dám xuống nước, Quân Lam Tuyết nặng nề thở phào nhẹ nhõm, bị đuổi theo trong một thời gian dài, bọn họ cũng đã có chút không chịu nổi rồi, thời điểm chạy trên đường, còn phải quan sát phía trước xem có xuất hiện dã thú hung mãnh nào nữa không, tránh cho xuất hiện tình huống trước có cường địch sau có truy binh.

"Rống rống --" Tiếng kêu tức giận lại một lần nữa hướng về phía hai người bọn họ gầm thét.

Tô Lăng Trạch thấy bọn chúng không dám xuống, lúc này mới yên lòng lại, kiểm tra thân thể Quân Lam Tuyết từ trên xuống dưới, không có bị thương, lúc này mới hài lòng nhìn trên bờ.

Mà hai con quái vật này vẫn tiếp tục gầm thét kinh thiên động địa, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Quân Lam Tuyết lau lau một tầng mồ hôi đã rịn ra trên trán, rốt cuộc đã có thể bỏ rơi hai con quái vật này, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, không có ai thích trải qua việc liên tục chạy trối chết, mặc dù nàng đối với bản lĩnh của mình rất có lòng tin, nhưng là. . . . . . Nàng cũng không nhận ra nàng có thể mạnh mẽ như vậy, có thể cùng hai con quái vật cương đại như thế này đọ sức.

Suốt cả đoạn đường này nói là chạy trối chết, còn không bằng nói là Tô Lăng Trạch.

Lúc mang theo nàng chạy trối chết, rất sợ lại lạc nhau một lần nữa, ngay cả hiện tại đã an toàn, tay vẫn đặt ở eo nàng, còn không chịu lấy ra, điều này làm cho Quân Lam Tuyết không khỏi tức giận. "Đã không chạy nữa, ngươi còn không mau buông ra?"

Người này, rốt cuộc có biết nam nữ thụ thụ bất thân là thế nào không?

Nàng nghiêm mặt nói, giọng nói không tốt lắm, có chút tức giận thở gấp.

Tô Lăng Trạch giơ tay lên, thản nhiên nói: "Bổn Vương không có chạm vào ngươi." Chưa hết, giống như còn sợ nàng không tin, giơ hai tay của mình lên thật cao, ở trước mắt nàng quơ quơ.

Lập tức trong lòng có chút không vui, tiểu nô tài lại có thể không thích cùng hắn thân cận?

Cái thói quen này thật không tốt? Phải thay đổi.

Sau khi trở về vương phủ, nhất định phải làm cho thói quen của nàng tốt hơn?

Quân Lam Tuyết nhìn chằm chằm hai tay hắn, đúng là để không, như vậy. . . . . .

Vậy là tay ai ôm ngang hông mình?

Cảm nhận được sức lực ngang hông càng ngày càng chặc hơn, sắc mặt Quân Lam Tuyết cũng từng chút từng chút trầm xuống.

Tô Lăng Trạch lập tức phát hiện Quân Lam Tuyết không thích hợp, đang muốn nói gì thì sau đó, đột nhiên cảm thấy ngang hông mình chợt căng thẳng, giống như có thứ gì quấn lên hông của mình.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được một chút khiếp sợ và bất đắc dĩ.

"Cái gì vậy." Sắc mặt Quân Lam Tuyết thối lại, nghiêm mặt hỏi, cảm giác có gì đó quấn ở ngang hông mình càng lúc lại càng chặt, càng lúc lại càng chặt, chặt đến nỗi nàng không thể hít thở, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang từ từ trắng bệch.

Ánh mắt Tô Lăng Trạch nhanh chóng liếc xuống phía dưới, một cử động nhỏ cũng không dám làm, rất sợ kinh động con vật kia, làm nó tức giận sẽ tấn công bọn họ.

Chỉ thấy được một con vật gì đó vừa giống rắn lại vừa không giống lắm, thân thể trơn trượt như con cá chạch khổng lồ, bền ngoài được bao phủ bởi một lớp vảy, thoạt nhìn rất là dọa người.

Tô Lăng Trạch mấp máy môi, do dự một lát, cúi người nói: "Tiểu nô tài, ngươi đừng nhúc nhích, nín thở."

Quân Lam Tuyết theo lời hắn dừng hô hấp, khí nhược du ti (hơi thở mong manh), hô hấp rất nhỏ giống như không cảm nhận được.

Tô Lăng Trạch cũng cất dấu hơi thở, con vật gì đang quấn quanh trên hai người bọn họ có thân thể rất dài, ước chừng phải dài hơn một trượng, thân thể thật dài không ngừng đem hông hai người bọn họ sít chặt lại.

Sắc mặt Tô Lăng Trạch bắt đầu tái nhợt, lúc trước chỉ lo lắng muốn bỏ mặc hai con quái vật kia, lại quên mất ở trong nước có lẽ còn có quái vật càng hung mãnh hơn.

"Ngươi có vũ khí không." Hắn hỏi khẽ, thanh âm thấp trầm vừa đủ để thể nghe thấy.

"Trên lưng. . . . . ." Bị quái vật kia quấn, nếu không nàng đã sớm rút chủy thủ ra rồi.

"Đáng chết?" Tô Lăng Trạch khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn từ trước đến giờ không thích đeo binh khí, xem ra hôm nay không tiện thoát thân.

Nụ cười Quân Lam Tuyết càng thêm tái nhợt, nàng cảm thấy hông của mình sắp bị bóp vỡ rồi, nhưng con vật kia vẫn còn ở co rúc lại, huyết sắc trên mặt từng chút từng chút mất đi, giống như máu toàn thân cũng bị co lại, làm cho nàng vì hít thở không thông mà chết.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Quân Lam Tuyết, Tô Lăng Trạch cắn răng một cái, cũng không để ý bế khí ẩn núp nữa, khẽ quát một tiếng, đột nhiên đưa tay bấm vào bộ phận ở dưới đầu ba tất của quái vật kia, "Đâm nó?"

Đâu quái vật bị chế trụ, trong nháy mắt thân thể trở nên cứng ngắc, Quân Lam Tuyết thừa dịp nó đang cứng ngắc, vội vàng rút chủy thủ ở bên hông ra, chủy thủ chém sắt như chém bùn không chút do dự đâm xuống, lại phát ra âm thanh kim loại va chạm chói tai.

Nàng gần như dùng tới tám tầng sức lực, nhưng chỉ là đâm vào một chút da lông của con quái vật này, vậy mà cử động này cũng là hoàn toàn kích thích nó, thân thể to lớn dùng sức chặn lại, hung hăng đem Quân Lam Tuyết.

Ném qua một bên, rơi trên một tảng đá lớn, rồi sau đó miệng rộng mở ra, hướng về hai tay của Tô Lăng Trạch mà cắn --

Phát hiện ý đồ của nó, Tô Lăng Trạch vội vàng muốn rút tay về bóp cổ của nó, nhưng động tác của nó lại nhanh hơn, lúc tay hắn chưa kịp thu hồi, đã cắn xuống một cái.

Hàm răng bén nhọn đâm vào, trong nháy mắt máu tươi nhiễm đỏ trên mặt hồ, tựa như đóa hoa đang nở rộ, Quân Lam Tuyết trầm xuống, nắm chặt chủy thủ lên lần nữa, vậy mà nó thế nhưng há to cái miệng rộng, trực tiếp đem cây chủy thủ cực kỳ cứng rắn mà cắn gãy, mà cái đuôi của nó giống như có gai, quét qua bả vai Quân Lam Tuyết, lập tức tạo ra bốn năm vết thương.

"Đi mau?" Tô Lăng Trạch thấy nàng bị thương, thấp giọng rống to.

Quân Lam Tuyết không nói, nàng sẽ không vứt bỏ đồng bạn mình chạy trước, huống chi, hắn là Tô Lăng Trạch. Nàng cầm lấy chủy thủ, tỉnh táo mà cố chấp đâm tới quái vật.

Sắc mặt Tô Lăng Trạch hoàn toàn có thể dùng từ mặt than để hình dung, hắn hiểu được cách làm của Quân Lam Tuyết, cũng biết quyết định của nàng không ai có thể thay đổi, vì vậy chỉ có thể tức giận mắng một tiếng ở trong lòng, sau đó dùng tay không bắt lấy đoạn chủy thủ bị gãy rơi dưới đất lên, hung hăng đâm lên cổ nó.

"Ổ --"Quái vật bị đau gầm rú ra tiếng, cái đuôi dài trực tiếp đem vật khiến nó khổ sở như vậy ném văng ra ngoài, mắt Tô Lăng Trạch sáng lên, thừa dịp lúc nó vừa thả mình ra, một phát bắt được Quân Lam Tuyết, mượn sức lực cường đại nó bay ra thật xa, cuối cùng bị vứt lên bờ, mặc dù bất hạnh đụng vào thân cây.

Lên bờ đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là cứu mạng bọn họ, con quái vật kia vẫn còn ở trong nước vùng vẫy đuôi không ngừng, cũng không lên bờ được.

Tô Lăng Trạch cảnh giác nhìn chung quanh một cái, lần đầu nếm qua thiệt thòi, hiện tại hắn vô cùng đề phòng, cho đến lúc xác định chung quanh sẽ không còn có dã thú hay quái vật nào xuất hiện, mới kéo Quân Lam Tuyết, "Đi mau? Tìm một chỗ núp đi?"

Nơi này quá nguy hiểm, đặc biệt là trên người bọn họ đều bị thương, mùi máu tươi rất nặng, mà những dã thú kia đối với mùi vị của máu tươi.....rất nhạy cảm.

Quẹo trái rồi lại quẹo, ước chừng đi được nửa nén nhan, rốt cuộc tìm được một nơi có thể tạm thời ẩn núp an toàn, Quân Lam Tuyết lại đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng.

Vết thương ở trên vai. . . . . . mơ hồ nóng lên, hơn nữa lại còn càng ngày càng nóng thêm, cảm giác tê dại và yếu đuối dần dần từ trên bờ vai truyền xuống, lan tràn tới toàn thân, đầu óc mông luân có chút hoảng hốt.

Âm thanh của Tô Lăng Trạch mơ hồ từ bên cạnh truyền đến, mang theo vài phần cắn răng nghiến lợi: "Tiểu nô tài. . . . . . Chúng ta giống như. . . . . . Trúng độc. . . . . ."

Khóe miệng Quân Lam Tuyết giật giật, rất muốn đáp lại hắn một câu, "Không phải giống như, mà khẳng định là trúng độc."

Nhưng toàn thân nàng suy yếu, không còn nổi một chút hơi sức để nói, đầu hỗn loạn , Quân Lam Tuyết nhìn không rõ cảnh tượng trước mắt, cuối cùng trời đất quay cuồng một cái rồi ngất đi.

Tỉnh lại lần nữa, Quân Lam Tuyết cảm thấy thân thể mình như hòa vào trong một không khí nóng như lửa, giống như có cái gì vừa mềm mại lại ẩm ướt rơi vào trên trán, trên mặt, trên môi của nàng.

Nàng giật giật, thử đẩy vật nặng đang đè ở trên người ra, mờ mịch lặng lẽ mở mắt, phát hiện Tô Lăng Trạch đang dịu dàng lại cấp thiết hôn mình.

"Ách. . . . . . Ngươi. . . . . ." Hắn đang làm gì? Nàng muốn nói chuyện, lời vừa ra khỏi miệng, phát hiện âm thanh của mình trở nên khàn khàn.

Nhận thấy được Quân Lam Tuyết tỉnh lại, Tô Lăng Trạch vùi cả đầu vào cổ của nàng, nặng nề hít thở, lại lập lại lần nữa, "Tiểu nô tài. . . . . .Chúng ta trúng độc rồi. . . . . ." Thanh âm trầm thấp nhỏ giọng, giống như đang cố gắng ẩn nhẫn cái gì .

"Ưmh." Thân thể truyền đến từng đợt nóng ran, Quân Lam Tuyết khó khăn suy nghĩ, "Ta biết trúng độc. . . . . ." Nhưng hắn bây giờ đang ở làm cái gì?

Tô Lăng Trạch ẩm ướt và nóng bỏng hôn trên cổ của nàng, làm khô nóng khó chịu trong thân thể đổi thành một chút mát mẻ, làm cho nàng không khỏi thoải mái.

Hừ một tiếng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, giống như muốn tìm kiếm càng nhiều mát mẻ hơn để áp chế luồng nhiệt làm nàng bất an này.

Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra? Tại sao trúng độc lại biến thành cái bộ dáng này?

Đầu óc Quân Lam Tuyết hỗn loạn, nhưng trong lòng đột nhiên nảy lên một chút lo lắng, độc trong bọn họ sẽ không phải là. . . . . .

Quả nhiên, sau một khắc, âm thanh khàn khàn Tô Lăng Trạch lần nữa truyền đến. "Độc kia, ách, có tác dụng. . . thúc tình. . . . ."

Quả thật như thế?

Trên mặt Quân Lam Tuyết lộ ra vài phần sáng tỏ, khó trách bọn họ biến thành như vậy.

Chỉ là. . . . . . Không có biện pháp khác để giải độc sao? Hai người bọn họ cần phải xxoo mới có thể giải độc?

Đầu óc Quân Lam Tuyết hỗn loạn, chợt nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau phía sau núi Lăng vương phủ cả đêm, lúc đó hắn cũng đang bị người bỏ thuốc, cũng là nàng "Một cái nhấc tay." mới giúp hắn giải độc, không biết hiện tại. . . . . . Có phải hay không có thể?

A, không.

Hắn thì có thể, nhưng nàng thì sao đây?

Cũng không thể nói hắn dùng tay đối với nàng. . . . . . Còn không bằng giết nàng đi.

"Tô Lăng Trạch. . . . . ." Quân Lam Tuyết cố gắng kiềm chế chạm vào hắn, chạm vào nơi làm cho thân thể nàng run rẩy, nỗ lực duy trì chút thanh tỉnh, "Không thể, như vậy. . . . . ."

"Khụ. . . . . ." Tô Lăng Trạch rên lên một tiếng, mơ hồ có chút bất đắc dĩ, hắn làm sao muốn như vậy, nhưng mà hắn căn bản không thể khống chế được thân thể của mình, chỉ muốn bất chấp tất cả muốn nàng.

Những nụ hôn vụn vặt chậm rãi hạ xuống, nụ hôn của Tô Lăng Trạch làm hai mắt nàng khẽ run, giống như đang che chở một bảo vật vô cùng trân quý, thật cẩn thận. Sẽ không ai biết hiện tại hắn đang ẩn nhẫn thế nào để áp chế dục vọng, nhưng hắn vẫn không muốn dọa tiểu nô tài trong ngực sợ, chỉ có thể một lần lại một lần dùng một loại nhu tình che chở, nhẹ nhàng thương yêu nàng.

"Ưmh. . . . . . dừng, dừng tay. . . . . ." Quân Lam Tuyết vô lực đẩy hắn, chạm phải phần nóng ran kia càng làm nàng khó nhịn uốn éo người.

Chất độc kia trên người đã quá mãnh liệt rồi, lý trí nói cho nàng biết, không thể tiếp tục nữa, tuyệt đối không thể tiếp tục nữa, nhưng cảm giác trên lại làm cho nàng không nhịn được muốn càng nhiều, nhiều hơn, thế nên miệng nàng nói không muốn, thân thể lại càng thêm khó chịu .

"Tiểu nô tài. . . . . . Tiểu nô tài. . . . . ." Tô Lăng Trạch lẩm bẩm kêu gọi, đột nhiên cúi đầu, không còn ẩn nhẫn được nữa hướng đôi môi đỏ mọng mê người của nàng hôn xuống, trằn trọc.

Nụ hôn của hắn rất nhẹ, rất nhu hòa, không giống với dáng vẻ bá đạo trước kia ngược lại có vẻ dịu dàng khác thường.

Mà lúc trước Tô Lăng Trạch hôn nàng, nàng cực kỳ thanh tĩnh, một mực muốn giãy giụa và đẩy ra, cũng không có sâu sắc cảm nhận được cảm giác răng môi hòa tan giữa hai người, còn lần này, có lẽ là do tác dụng của độc thúc tình, Quân Lam Tuyết cảm giác cả người mơ mơ màng màng, những nơi bị hắn hôn qua, giống như không thoát khỏi ma lực, làm cho nàng than nhẹ ra tiếng, cảm giác tê dại.

"Ừ. . . . . ." Tiếng thở khàn khàn trầm muộn, càng tăng thêm vài phần mê người và gợi cảm, giống như là một loại khích lệ, khích lệ hắn tiếp tục thăm dò, tiếp tục xâm nhập.

Tô Lăng Trạch gầm nhẹ một tiếng, đầu óc trống rỗng, cuối cùng dứt khoát để mặc cho tâm tình của mình, để mặc cho lý trí của mình, thuận theo cảm giác của thân thể nặng nề đè ép đi lên. . . . . .

Thân thể Quân Lam Tuyết nhịn không được khẽ run, sống hai đời, lần đầu tiên gặp phải loại cảm giác này, làm cho nàng vừa xa lạ, lại có chút phứt tạp nói không nên lời, nàng nghĩ đẩy người phía trên thân thể mình ra, đôi tay nhỏ bé mới vừa chạm vào thân thể của hắn, lại vội vàng rụt trở về.

Hắn. . . . . . Trên người của hắn thế nhưng còn nóng hơn so với nàng, Quân Lam Tuyết đột nhiên phát hiện, con quái vật kia là cắn thẳng vào tay của hắn, nên độc trong người hắn sẽ sâu hơn.

Cứ như vậy, Tô Lăng Trạch đã gấp rút cởi ra xiêm y của nàng, lộ ra cơ thể dịu dàng yêu kiều.

"Tiểu nô tài. . . . . ." Nhìn thân thể hoàn mỹ bên dưới, trong nháy mắt đồng tử Tô Lăng Trach bùng lên hai ngọn lửa, cuộn trào mãnh liệt, giống như sẽ phun ra bất cứ lúc nào?

Quân Lam Tuyết dường như cũng hiểu, có lẽ hôm nay bọn họ thật sự sẽ đi đến một bước kia, không biết vì sao, đột nhiên trong lòng có chút chua xót.

Đây là cảm giác và tâm tình nàng chưa bao giờ có, tất cả dường như không nên, rồi lại cứ như vậy thuận theo tự nhiên.

Nàng thừa nhận đối với Tô Lăng Trạch quả thật có động lòng, nhưng toàn bộ còn chưa đạt tới yêu, dĩ nhiên, ở hiện đại bao nhiêu nam nam nữ nữ vì theo đuổi khoái cảm thân thể, không có tình cảm cũng là có thể kết hợp, chỉ là, đó cũng không phải ý muốn của nàng.

Nàng biết trong lòng Tô Lăng Trạch có nàng, nhưng biết là một chuyện, nàng vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói ra.

"Ừ. . . . . . Ta. . . . . ." Quân Lam Tuyết không thoải mái chuyển động thân thể, thân thể yêu kiều vừa như khát vọng vừa như đang sợ điều gì đó, làm cho nàng hơi bất an chuyển động.

"Ách." Tô Lăng Trạch rên lên một tiếng, bị độc thúc tình kích thích, hắn giống như sắp không cầm lòng được nữa rồi, chỉ có trời mới biết hắn nhịn khổ cực bao nhiêu, vậy mà tiểu nô tài lại không biết an phận.

Giương mắt, hắn đột nhiên nhìn Quân Lam Tuyết, chợt thấy trong mắt nàng có mờ mịt và cam chịu, nhất thời , động tác đột nhiên dừng lại, một chỗ nào đó trong lòng bị kéo xuống.

Hắn đã nói, muốn tiểu nô tài cam tâm tình nguyện giao mình cho hắn, như vậy, hắn bây giờ đang làm cái gì?

Nghĩ đến đây, Tô Lăng Trạch đột nhiên đứng dậy.

Thật ra thì, cách giải độc thúc tình tốt nhất, chỉ cần hai người viên phòng, có vợ chồng chi thực, độc sẽ được giải hết.

Vậy mà Tô Lăng Trạch lại không khống chế được tâm tư làm cho nàng khổ sở, càng không muốn lợi dụng dưới loại tình huống bất đắc dĩ này có được nàng, cái hắn muốn phải là . . . . . nàng cam tâm tình nguyện.

Vì vậy, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Sự đè ép trên thân thể chợt rời đi, Quân Lam Tuyết không hiểu giương mắt lên nhìn hắn, chỉ thấy đầu Tô Lăng Trạch rịn đầy mồ hôi, như đang cắn răng ẩn nhẫn cái gì đó.

Quân Lam Tuyết nhếch môi dưới, vừa muốn nói gì đó, Tô Lăng Trạch đột nhiên đưa tay, điểm vào huyệt đạo của nàng, trong nháy mắt không thể động đậy.

Hắn muốn làm cái gì? Chăm chú nhìn Tô Lăng Trạch, Quân Lam Tuyết không hiểu nhìn hắn.

"Đừng sợ, Bổn vương sẽ không làm ngươi bị thương . . . . . ." Tô Lăng Trạch nhỏ giọng an ủi nàng, động tác trên tay lại không ngừng một bước, hai ba cái hạ xuống cởi xong áo ngoài của nàng, cái yếm khéo léo lộ ra trong không khí.

Tô Lăng Trạch căn bản không dám nhìn những nơi khác, ánh mắt chuyên chú đặt ở vết thương trên vai trái của nàng, nếu không, hắn sợ mình sẽ giống như dã thú mà nhào tới.

Do dự một lát, Tô Lăng Trạch một hít sâu một hơi, miệng hắn hạ xuống vết thương của nàng mút vào, Quân Lam Tuyết chỉ cảm thấy vết thương đau rát, rồi sau đó, Tô Lăng Trạch ngẩng đầu, phun ra một ngụm máu đen bên cạnh, sau đó lại cúi đầu tiếp tục mút vào, cứ lặp lại như thế ba bốn lần, lúc này mới hơi khàn khàn mà hỏi: "Tiểu nô tài, đã khá hơn một chút nào chưa?"

Quân Lam Tuyết nghiêm túc cảm thụ, thân thể dường như không còn khó chịu như trước nữa, vì vậy nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Đồng tử màu mực của Tô Lăng Trạch sáng lên một chút, không tiếp tục nói lời vô nghĩa, trực tiếp cúi đầu, tiếp tục mút vào vết thương của nàng, đem máu độc từng chút từng chút hút ra, cho đến khi hút khô mới thôi.

Toàn thân Quân Lam Tuyết không thể động đậy, chỉ có thể kinh ngạc nhìn cử động của hắn, hắn thế nhưng. . . . . . Không có muốn nàng.

Mặc dù nàng chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng ở thế kỷ 21 cởi mở, giáo dục hun đúc qua , nàng tự nhiên đã nghe qua hoặc gặp qua không ít chuyện, không phải nói, nam nhân ở thời điểm này, hoàn toàn không dừng lại được sao, hắn làm sao lại. . . . . .

Huống chi, trên người bọn họ đều trúng độc thúc tình, nó giống như một loại xuân dược, càng làm cho người ta khó có thể chịu đựng được, nhưng hắn chẳng những có thể nhịn xuống được, còn tỉ mỉ hút độc vì nàng. . . . . .

Nghĩ tới đây, một cảm giác không biết tên trong lòng nàng chậm rãi tụ lại, Tô Lăng Trạch cái nam nhân rối loạn này, còn có thể rối loạn hơn một chút nữa không, còn có thể. . . . . . dịu dàng một chút không.

Một lúc sau, đến khi máu hút ra là màu đỏ, Tô Lăng Trạch mới đứng dậy, thuận tay khai giải huyệt đạo cho nàng, trầm giọng nói: "Dồn khí đan điền, quán thông nhâm mạch."

Quân Lam Tuyết sửng sốt, liền lập tức làm theo, đây là phương thức điều khí đơn giản nhất, lúc trước ở Mê Vụ Sâm Lâm Khúc Vô Nham đã dạy nàng một chút, nàng đã có thể ngưng tụ ra một chút nội lực.

Quả nhiên, trong chốc lát, nàng lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái không ít.

Quân Lam Tuyết thật cẩn thận mặc quần áo tử tế, mắt Tô Lăng Trạch lúc này vẫn nhắm lại trầm mặc không nói, nhưng trên trán mồ hôi rịn ra càng lúc càng nhiều cho thấy hắn sắp vì kiềm nén liên tục mà bạo phát.

Nàng do dự một lát, vội vàng đỡ hắn dậy nửa ngồi, dùng phương pháp hắn vừa làm, hướng về vết thương của hắn hút độc.

Làm như vậy mặc dù có thể dễ dàng bị nhiễm độc lần nữa, nhưng là đối với độc này mà nói, đây chỉ là một chút nhỏ, tương đối dễ dàng vận công bức ra, mà bây giờ, bọn họ cũng hoàn toàn không cón biện pháp nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời dần dần tối, sắc mặt xanh xám của Tô Lăng Trạch cũng đã dịu xuống, không còn giống như vừa rồi nữa.

Một lúc lâu sau, Quân Lam Tuyết có vẻ hơi mỏi mệt ngồi ở một bên, ngay trước mặt bọn họ, là một vũng máu màu đen rất kinh khủng.

Cảm thấy nội lực từng chút từng chút trở lại, Tô Lăng Trạch thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khôi phục, quay đầu lại nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Quân Lam Tuyết,đồng tử đen chìm xuống trái tim nặng nề: "Tiểu nô tài?"

"Ừ." Nhàn nhạt gật đầu một cái, nhẹ giọng lên tiếng, Quân Lam Tuyết ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ cười với hắn, "Ta còn tốt."

Tô Lăng Trạch lúc này mới yên lòng lại, an tâm ngồi xuống điều dưỡng hơi thở.

Mê Vụ Sâm Lâm cây cối tươi tốt, cho dù là ban ngày thoạt nhìn cũng là mờ mờ âm trầm, màn đêm vừa buông xuống lại càng thêm âm trầm hơn, ở cửa ải sống chết quanh quẩn nhiều vòng lúc này bọn họ vô cùng đã mệt mỏi, nhưng vẫn là không quên để lại một phần tâm thần mà cảnh giác động tĩnh xung quanh.

Vì không muốn thu hút dã thú đến, bọn họ cũng không có đốt lửa, nhưng bóng tối đối với người tập võ mà nói, cũng không có tác dùng gì, vì vậy bọn họ vẫn có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng rành mạch).

Tô Lăng Trạch thu hồi nội lực, nhìn Quân Lam Tuyết bên cạnh một cái, đột nhiên đưa tay lên, đem nàng kéo vào trong vòng tay của mình, trầm giọng nói: "Ngủ."

Nghỉ ngơi dưỡng sức để rời đi, đây mới là kế sách tốt nhất đối với bọn họ.

"Ừ." Quân Lam Tuyết không có giãy giụa, đầu nhỏ dán ngực của hắn, nghe tiếng tim của hắn đập trầm ổn mà có lực khẽ, trong đầu lại không khỏi nghĩ đến những chuyện xảy ra cùng Tô Lăng Trạch vào ban ngày, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, đặc biệt là hắn nói hi vọng nàng cam tâm tình nguyện nói một câu kia, không ngừng quanh quẩn ở trong đầu, xua đi không được.

Trong bóng tối, không có ai lên tiếng nói chuyện nữa, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong lúc mơ hồ, một tia ấm áp lặng lẽ tràn ngập.

Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, thể lực đã khôi phục nên bọn họ không cần dừng lại nữa, trực tiếp đi về hướng lối ra.

Trí nhớ Quân Lam Tuyết rất tốt, trong rừng rậm đã xuất hiện hình ảnh mơ hồ, lúc sương mù còn chưa hoàn toàn bao phủ, bằng trí nhớ siêu cường của nàng, cuối cùng cũngtìm được đường ra trong rừng rậm phức tạp này.

Khi lại một lần nữa ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm, Quân Lam Tuyết cho là sẽ thấy mọi người, nhưng không nghĩ đến chỉ có Dương thành, Quân Tiểu Ngôn và một lão nhân mặc áo choàng.

Lão nhân mặc áo choàng này chính là Độc Lão, cái ngày bầy sói công kích, hắn và Tô Lăng Trạch lạc mất nhau, lại không ngờ đụng phải Dương Thành, biết được Quân Lam Tuyết cùng Điện Hạ đã gặp nhau, hắn liến theo Dương Thành đi ra.

Nhìn thấy Tô Lăng Trạch bình an vô sự, lão nhân mặc áo choàng lại lặng lẽ biến mất không tiếng động, người của Ảnh Lâu, vĩnh viễn chỉ biết ẩn trong chỗ tối bảo vệ chủ nhân.

"Điện Hạ, Lam Tử?"

"Tỷ tỷ, Vương Gia đại thúc?"

Dương Thành và Quân Tiểu Ngôn hưng phấn nhào tới bọ họ.

"Các ngươi cuối cùng cũng ra rồi, Điện hạ, ngài không có việc gì chứ ?" Dương Thành quan sát trên dưới Tô Lăng Trạch, thấy trên người hắn mặc dù có vết máu nhưng không có vết thương nào nỗi bật lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Không sao." Tô Lăng Trạch thản nhiên nói, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra lúc trước.

"Sao chỉ có các ngươi?"Quân Lam Tuyết nhíu nhíu mày, "Tiểu Ngôn, bọn người Nham thúc thúc đâu rồi?"

Quân Tiểu Ngôn nói: " Nham thúc thúc đã sớm đi ra, nhưng mà Cát Đang thúc thúc và Cát Long thúc thúc bị trọng thương, Nham thúc thúc nói muốn dẫn bọn hắn trở về trước để chữa thương, nói sẽ ở Hào Châu chờ chúng ta."

"Bị thương? Chuyện gì xảy ra?" Quân Lam Tuyết vội nói: "Có nặng lắm không?"

"Ai nha tỷ tỷ ngươi yên tâm đi, có Nham thúc thúc ở đó sẽ không có chuyện gì đâu..., chờ chúng ta về đến nhà là có thể đi xem bọn hắn rồi đó?" vẻ mặt Quân Tiểu Ngôn biểu hiện không có chuyện gì, gia tộc hắn có rất nhiều người cả ngày chẳng có việc gì để làm, bọn họ sẽ đem hai Cát thúc thúc đều chữa trị thật tốt.

"Còn có Mỹ Nhân thúc thúc, Mỹ Nhân thúc thúc cũng đã quay trở lại, nhưng mà tỷ tỷ vẫn còn ở trong rừng rậm, Mỹ Nhân thúc thúc nói hắn có chuyện muốn trở về Minh Sùng quốc, nên không thể tiếp tục đi cùng chúng ta, hắn chỉ để cho ta nhắn lại với tỷ tỷ, phải cẩn thận người bên cạnh trong gia tộc. "Thật ra thì việc này căn bản không cần Mỹ Nhân thúc thúc nhắc nhở, Quân Tiểu Ngôn cũng biết, Đại Trưởng Lão gia gia vẫn không thích hắn và tỷ tỷ, hắn đã sớm biết, hừ, không thích thì không thích, hắn và tỷ tỷ còn nhiều người thích mà, chỉ là một người trong nhiều trưởng lão mà thôi, thiếu một người cũng giống như không thiếu.

"Vũ Thú mỹ nhân đi rồi sao." Trong lòng Quân Lam Tuyết có chút cảm khái, còn chưa ở trước mặt hắn, cám ơn hắn trong đoạn đường này hắn đã bảo bảo vệ và làm bạn bên cạnh nàng.

Không biết hắn lần này đi Minh Sùng quốc. . . . . . Có thể lên đường bình an hay không.

"Hào Châu, Quân gia?" mi tâm Tô Lăng Trạch nhíu lại, thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, trong trí nhớ của hắn, Tàng Thư Các của Hoàng Thất trong một quyển điển cố bí mất, hình như đã từng đề cập tới một gia tộc như vậy. . . . . .

Hào Châu. . . . . . Quân gia. . . . . .

Sẽ không phải là. . . . . .

Tròng mắt Tô Lăng Trạch khẽ nheo lại, trong lòng không khống chế được kinh ngạc và giật mình, nghiêng đầu,nhìn Quân Lam Tuyết, chẳng lẽ tiểu nô tài, chính là người của Quân gia kia?

"Ngươi biết đó là nơi như thế nào?"Quân Lam Tuyết có chút mong đợi nhìn hắn, đối với gia tộc này của mình, hiểu biết của nàng hoàn gần như bằng không.

Tô Lăng Trạch lẳng lặng nhìn nàng một cái, nhìn vào ánh mắt có chút mờ mịt của nàng, lắc đầu, "Không biết."

Nhưng mà hắn nghĩ, rất nhanh bọn họ sẽ biết đó là nơi như thế nào.

Hào Châu.

Vương triều Tĩnh Uyên ngoại trừ Kinh Thành ra, đây là một tòa thành phồn hoa bậc nhất

Nơi này là vùng sát biên giới của vương triều, và lân cận Minh Sùng quốc, nên được coi như là một cứ điêm rất qua trọng.

Nghe nói Hào Châu là một tòa cứ điểm không công phá được.

Mấy chục năm trước, khi vương triều Tĩnh Uyên còn chưa trở thành cường quốc trên đại lục, không ít quốc gia cũng muốn xâm chiếm vương triềuTĩnh Uyên, lúc binh lực của Tĩnh Uyên yếu kém, liên tiếp bị đánh bại, không thủ được biên cảnh, không ngừng bị địch quốc đánh trực tiếp tới thành Hào Châu.

Hào Châu phồn hoa, là một tòa thành lớn giàu có, địch quốc tất nhiên sẽ nhìn chằm chằm vào nó, muốn một lần hành động mạnh mẽ đoạt lấy Hào Châu.

Thế mà, chuyện quái dị cứ xảy ra như vậy.

Khi 30 vạn quân binh vây đánh , binh lính thủ thành đã sớm bị dọa sợ đến đầu hàng, đầu hàng thì đầu hàng, chạy mất thì chạy mất, chỉ để lại dân chúng trong thành Hào Châu tuyệt vọng.

Đang lúc dân chúng Hào Châu tuyệt vọng cho là, sẽ trở thành tù nhân của địch quốc, đột nhiên trong một đêm, 30 vạn đại quân này thế nhưng bị tiêu diệt hoàn toàn, không một tiếng động.

Không có ai biết là cái gì đã tiêu diệt bọn họ, chỉ biết lúc bọn họ đến vô cùng hung hãn.

Thì lúc đi, lại yên lặng một cách khác thường.

Từ đó về sau, quốc gia kia cũng không dám khởi xướng tiến công Hào Châu nữa.

Vì vậy khi chuyện kỳ là đó truyền ra, lúc đầu còn có một số quốc gia không tin, cảm thấy quốc gia của mình cường đaị và giàu có, mạnh mẽ thâu tóm vương triều Tĩnh Uyên là chuyện đơn giản, nên tiến công lại bắt đầu.

Nhưng, đều không có một ngoại lệ nào xảy ra, cuối cùng cũng chẳng có một ai thành công đánh hạ thành Hào Châu, thành Hào Châu của vương triều Tĩnh Uyên trở tành cứ điểm mạnh nhất.

Cũng bởi vì có tòa thành Hào Châu là cứ điểm vô cùng cường đại này,lúc này vương triềuTĩnh Uyên mới nhờ đó mà phát triển nhanh chóng, cùng với Minh Sùng quốc được liệt vào đế quốc hùng mạnh bậc nhất.

Bước vào cửa thành Hào Châu, đập vào tầm mắt đầu tiên, hấp dẫn mọi người, không phải phô sá phồn hoa náo nhiệt không dứt này, mà là hai bên đường phố là những kiến trúc hùng vĩ và uy nghiêm, từng loạt từng loạt phố sát đứng san sát nhau, nhìn như nối liền, rồi lại như độc lập nhau, giống như đã đứng vững vàng trong sương gió mấy trăm năm nay,vẫn chắc chắn hùng vĩ như xưa.

Đồng tử Quân Lam Tuyết không ngừng xoay chuyển nhìn cảnh vật xung quanh, trong đầu mơ hồ thoáng qua một vài hình ảnh, có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ.

Có lẽ đây là nơi thân thể này lớn lên, đối với nơi này khắc sâu, vì vậy còn lưu lại trong trí nhớ những hình ảnh quen thuộc đã từng tiếp xúc qua, lần nữa mãnh liệt hiện ra.

"Đây chính là Hào Châu sao? So với Kinh Đô, còn hơn." Dương Thành có chút cảm khái, hắn vẫn sống bên cạnh Tô Lăng Trạch, mà Tô Lăng Trạch thân là Trữ Vương của hoàng thất từ trước đến giờ cũng chỉ sống ở Kinh Thành, đây là lần đầu tiên bọn họ đến nới này, bị cảnh trí nơi này hấp dẫn.

Tô Lăng Trạch cũng không khỏi gật đầu một cái, ở sâu trong đôi mắt tĩnh mịch, thầm ngưng tụ một ánh sáng nhạt.

Quân Tiểu Ngôn rất là hài lòng, "Kinh Thành thì coi là cái gì, Hào Châu của bọn ta mới chân chính là đệ nhất đại thành, đúng không tỷ tỷ."

Quân Lam Tuyết cười cười, đang chuẩn bị trả lời, đột nhiên thấy một nhóm hơn mười người đi tới, một thân áo xám sạch sẽ, cùng nhau đi đến trước mặt bọn họ, khom người cung kính.

"Cung nghênh tiểu thiếu gia, tiểu thư trở về gia tộc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro