Q1_ Chương 68 - 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Q.1 - Chương 68

Edit: Jade

Tiểu Tam. . . . . . Cư nhiên gọi nàng là tiểu Tam. . . . . .

Trong lòng Quân Lam Tuyết chửi rủa người kia, yên lặng thăm hỏi cả nhà đối phương đều là tiểu tam sau đó rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.

Người có thể xuất hiện ở nơi này lại mở miệng ôn chuyện cũ với nàng rất có thể chính là người quen biết với thân thể này.

Cũng có khả năng là người của Ám Lâu.

Nàng không thể bại lộ bí mật, nếu để cho đối phương biết nàng đã không còn là sát thủ của Ám Lâu, nói không chừng người kế tiếp bám riết không tha muốn giết người chính là nàng.

Vì vậy, nàng khẽ day trán, lộ ra vẻ mặt đạm mạc, hờ hững nói: "Tại sao ngươi lại đến đây."

Nàng nói rất bình tĩnh.

Quả nhiên người áo choàng đối diện không có phát hiện, chỉ là giọng nói hơi không vui trả lời, "Tại sao ta lại ở nơi này à? Tiểu Tam? Chẳng lẽ ngươi không biết mình phạm sai lầm gì sao?"

Quân Lam Tuyết lạnh lùng nói: "Sai lầm? Ta không nghĩ là ta mắc sai lầm gì."

Thân mình người áo choàng vừa động, đột nhiên quay lưng đi, mặt ngó về phía Lăng vương phủ, thanh âm âm trầm hoàn toàn nghe không ra rốt cuộc là nam hay là nữ.

"Không cho là?" Người áo choàng nở nụ cười, trong đêm tối nụ cười âm trầm xen lẫn gió lạnh, có vẻ rất quỷ dị, " Như vậy ngươi nói một chút xem, một tháng qua này, tại sao Tô Lăng Trạch còn chưa chết?"

Quân Lam Tuyết nghe vậy cảm thấy rùng mình.

Xem ra, nàng không đoán sai.

Quả nhiên người này là người của Ám Lâu.

Mà nàng. . . . . .Thật sự là sát thủ Ám Lâu phái tới, mục đích mai phục ở Lăng vương phủ chính là vì muốn giết Tô Lăng trạch.

Điều này làm cho lòng Quân Lam Tuyết sóng cuộn biển ngầm dân lên cảm xúc phức tạp.

Nàng đang nhớ đến Tô Lăng trạch.

Người nam nhân âm tình bất định này phải chăng hắn đã sớm hoài nghi thân phận của nàng?

Nói như vậy thì tại sao mấy ngày nay lại đối xử tốt với nàng?

Hoặc giả nói chính xác đây là một cách thăm dò khác?

Nhưng đáp án rõ ràng như vậy, thật còn cần thăm dò sao?

"Thế nào? Nói không ra lời sao?" Thấy nàng trầm mặc, thanh âm âm trầm của người áo choàng lại nhẹ nhàng ẩn chứa giễu cợt, "Hay là nói, chỉ là trong thời gian một tháng không gặp, ngươi đã kém xa như vậy, ngay cả Tô Lăng Trạch cũng giết không chết?"

"Đây là ngươi đang phủ định năng lực của ta sao?" Giọng nói Quân Lam Tuyết cũng trầm xuống, khí thế kinh người trên người một chút cũng không thua với bất luận kẻ nào.

Mặc dù Quân Lam Tuyết không phải là sát thủ, nhưng thân là thiên tài phân tích số liệu cấp cao của Liên Hợp Quốc, dạng cục diện gì mà nàng chưa từng thấy qua, quanh năm nàng luôn tiếp xúc với những nhân vật đứng đầu trong xã hội, chút phong thái và khí thế này, nàng hoàn toàn không cần phải xây dựng cũng có thể thể hiện ra .

Quả nhiên, người áo choàng nghe vậy trầm mặc một chốc, tựa hồ đang kiêng kỵ cái gì, một hồi lâu kỳ quái nói: "Dĩ nhiên không dám, ngươi là sát thủ đứng hàng thứ ba ở Ám Lâu, đương nhiên là năng lực của ngươi không thể nghi ngờ."

Đứng hàng thứ ba. . . . . .

Khóe miệng Quân Lam Tuyết không thể không co quắp xuống.

Trời.

Đứng hàng thứ ba ở Ám Lâu?

Khó trách nàng lại được gọi là tiểu tam. . . . . .

Chỉ là. . . . . . Đứng hàng thứ ba, có lầm hay không, đời trước của cơ thể này xấu như vậy, cả Ám Lâu có bao nhiêu sát thủ, nàng lại đứng hàng thứ ba?

Quân Lam Tuyết nhìn một chút tay của mình, nàng làm sao có thể nói ra, giờ nàng không có một chút nội lực nào, thân thủ như vậy nếu như trở lại Ám Lâu. . . . . .

Mẹ nó, còn không phải bị người ta lột đến không còn một mảnh vụn?

Trong lòng Quân Lam Tuyết sóng cuộn biển ngầm, trên mặt như cũ không biến sắc thử dò xét nói: "A? Đã như vậy thì xin hỏi, một tháng không gặp, bây giờ sát thủ như ngươi xếp hàng thứ mấy?"

Người áo choàng ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo mấy phần kiêu ngạo, "Nhờ hồng phúc của ngươi đã thuận lợi từ hàng thứ mười sáu lên hàng thứ năm."

Sắc mặt Quân Lam Tuyết khẽ biến từ sát thủ đứng hàng thứ mười sáu vọt lên hàng thứ năm, xem ra loại người tàn nhẫn này không phải người bình thường. . . . . .

Gió đêm thổi qua giữa hè mùa, Quân Lam Tuyết thấy có hơi lạnh từ lòng bàn chân lan ra.

Sau mái hiên, không người nào phát hiện một con mèo nhỏ có con ngươi đỏ tươi nhảy thật nhanh qua biến mất trong bóng tối.

Q.1 - Chương 69

Edit: Jade

Lúc này, ở trong một lầu các cao ngất của Lăng vương phủ, bên trong đèn đuốc sáng ngời. Mạc Bạch cúi đầu quỳ gối không nhúc nhích ngoài cửa.

Bên trong lầu, vẻ mặt Tô Lăng Trạch không chút thay đổi ngồi ở chủ vị, ánh mắt hơi lạnh nhìn Mạc Bạch quỳ gối trước mặt.

Cận vệ Dương Thành đứng bên cạnh Tô Lăng Trạch, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không nói một câu.

Gió lạnh thổi lên tóc Tô Lăng Trạch tán loạn.

Hai tay Mạc Bạch nắm chặt thành nấm đấm, hồi lâu mới thả lỏng, gầm nhẹ một tiếng, "Thuộc hạ cũng vì muốn tốt cho điện hạ, nếu như điện hạ muốn trách tội thuộc hạ, thuộc hạ không còn lời nào để nói!"

"Muốn tốt cho bổn vương?" Mắt Tô Lăng Trạch khẽ híp lại, "Muốn tốt cho bổn vương nên phải giết tên tiểu nô tài kia không lưu người sống sao?"

"Điện hạ! Nàng là sát thủ do Ám Lâu phái tới giết ngài!" Mạc Bạch nóng nảy ngẩng đầu lên tiếng phản bác, "Chẳng lẽ điện hạ quên mất mấy ngày nay, Ám Lâu phái bao nhiêu người tới ám sát điện hạ sao?"

Bởi vì có nhiều lần bọn họ nhất thời lơ là nên thiếu chút nữa đã hại điện hạ mất tánh mạng, chuyện quan trọng như vậy tại sao hắn có thể không coi trọng?

Tô Lăng Trạch nghe vậy lại chậm rãi nở nụ cười, có chút giễu cợt, cũng có chút khinh miệt, "Tiểu nô tài là sát thủ sao?" Hắn nhìn Mạc Bạch, hỏi ngược lại: "Sát thủ mà một chút khinh công cũng không biết? Sát thủ mà một chút nội lực cũng không có?"

"Việc này. . . . . ." Lam Tử có nội lực hay không, Mạc Bạch hiểu rõ, cho nên trước kia mới có thể không có phòng bị gì với nàng, nói cho cùng thì ngoại trừ ngày thường gặp nguy hiểm thì Lam Tử trốn biến dạng, thêm nữa ngoại trừ dựa vào tài ăn nói và tính toán làm người ta khen thì dường như nàng . . . . . . Thật đúng là không có chỗ gì đặc biệt.

"Mạc Bạch, ngươi nói cho bổn vương biết, sát thủ như vậy thì giết người như thế nào?" Tô Lăng Trạch giễu cợt nói, "Hay là ở trong mắt ngươi, bổn vương giống như người yếu đuối, ngay cả một tiểu nô tài không có nội lực cũng không đối phó nổi?"

"Không, thuộc hạ không có ý này!" Mạc Bạch vội vàng phản bác, võ công của điện hạ sao lại có thể đem so với hắn, làm sao lại là người mềm yếu, "Chỉ là độc trên người nàng. . . . . ."

Giờ phút này, Dương Thành cũng xen vào một câu cắt đứt lời hắn, nói: "Chỉ dựa vào loại độc này, quả thật không cách nào phán định một người, Mạc Bạch đừng quên, người của Ám Lâu không người nào không ác, tất cả họ đều có thủ đoạn độc ác giết người không chớp mắt, nói không chừng Lam Tử huynh đệ đắc tội với người của Ám Lâu ở đâu đó nên trúng độc của bọn họ cũng không chừng, ngươi cũng biết tính tình của Lam Tử huynh đệ, không có quy củ, không có trên không có dưới, tinh thần nghĩa hiệp lại mạnh mẽ, có lẽ nàng thật không phải là người của Ám Lâu."

"Nhưng nếu như giống với những gì ngươi nói, nàng cần gì dùng loại giải dược khắc chế độc trong một thời gian dài? Dương Thành chẳng lẽ ngươi quên rằng loại giải dược này mỗi một sát thủ của Ám Lâu một tháng mới có thể được cấp một lần sao."

". . . . . . Như vậy, ta cũng không rõ." Dương Thành thở dài bất đắc dĩ, hắn luôn rất tin tưởng Lam Tử, nhưng lời Mạc Bạch nói cũng không phải là không có lý.

Đang lúc ấy thì một bóng màu xám nhỏ tròn xông vào lầu các, nhào vào trong ngực Tô Lăng Trạch là con mèo Tiểu Phong.

Ánh mắt Tô Lăng Trạch khẽ hòa hoãn một chút, vuốt bộ lông của mèo Tiểu Phong, nhỏ giọng nói: "Ừ? Đi ra ngoài đã trở lại rồi sao?"

"Meo meo ~" Mèo Tiểu Phong bất mãn kháng nghị, nó mới không có đi ra ngoài, nói chính xác là nó đi làm chính sự có được hay không?

Mèo Tiểu Phong nũng nịu liếm tay Tô Lăng Trạch một lát lại không ngừng kêu meo meo, không ngừng cắn tay áo của Tô Lăng trạch dường như đang muốn nói gì đó.

Mắt Tô Lăng Trạch khẽ trầm xuống, "Người có thân phận không rõ ràng? Ừ, ngươi dẫn đường đi."

Đầu nhỏ của mèo Tiểu Phong gật một phát, được lệnh của chủ nhân liền khí phách hiên ngang oai vệ xông ra ngoài.

Dương Thành và Mạc Bạch hai mặt nhìn nhau, có người ngoài xông vào Lăng vương phủ sao? Nghĩ tới đây, cũng gấp rút đứng dậy chạy theo sau Tô Lăng Trạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro