Chương 44. Quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Ngư Chi Thiền

Edit by Cà phê Phin

Trương Minh Chính trở về khiến Cố Cửu Niên trong lòng một trận ồn ào, bộ dáng lừa dối của Sở Hành Ngọc chỉ hữu dụng với đệ tử trong phái, thế nhưng ở trước mặt chưởng môn một phái tu vi cao thâm, có thể nói là lỗ thủng tầng tầng.

Giấu tâm tình bất an trong lòng, Cố Cửu Niên cùng Sở Hành Ngọc đi tới thư phòng, đến nơi liền thấy Trương Tế Nghiên ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Mà Trương Minh Chính thì lại cau mày, ngón tay nhanh chóng lật sách. Trên bàn cùng mặt đất rải rác đủ loại thư tịch, ngổn ngang không thể tả.

Cố Cửu Niên kinh ngạc, đến cùng là chuyện gì mà khiến chưởng môn luôn thận trọng tự tin trở nên nôn nóng bất an.

"Sư phụ, xin hỏi người để chúng ta tới là có chuyện gì?"

Cố Cửu Niên nhìn Trương Tế Nghiên một chút, ánh mắt đối phương nhìn về phía hắn ngập tràn thương hại, nhìn về phía Sở Hành Ngọc lại nhu tình như nước, làm Cố Cửu Niên trong lòng khó chịu.

Trên bàn sách vang lên âm thanh gõ vật nặng, Trương Minh Chính buồn bực mất tập trung đứng lên, xem nhiều điển tịch như vậy, vẫn không tìm thấy biện pháp giải cứu.

"Cửu Niên, không lâu sau bí cảnh Tử Thiên sẽ mở ra, đây là một hồi thử thách, cũng là một lần mạo hiểm. Trong bí cảnh Tử Thiên dị bảo quý hiếm nhiều không kể xiết, các ngươi có thể tìm cho mình một duyên cơ trong đó, tăng cao tu vi. Thế nhưng, cũng rất nguy hiểm, hơi bất cẩn một chút sẽ chết."

Cố Cửu Niên trong nháy mắt sáng tỏ, chính là lúc ở trong bí cảnh này, dòng máu Ma Tôn trong cơ thể Sở Hành Ngọc hoàn toàn thức tỉnh, cả người giống như thoát thai hoán cốt(*) vậy, tu vi tăng mạnh.

(*) thoát thai hoán cốt : đổi thai phàm thành thai thánh, đổi xương phàm thành xương tiên

Mà sau bí cảnh đó, y phản bội Vân Hiển Tông, được Ma tộc đón về Ma giới, trở thành tân Ma Tôn.

"Các ngươi suy nghĩ kĩ đi, có tham gia hay không." Trương Minh Chính không khuyên bảo nhiều, chuyện này liên quan đến sống chết, có làm hay không là do bọn tiểu bối này tự mình lựa chọn.

Cố Cửu Niên nhìn Sở Hành Ngọc một chút, hoàn toàn không thấy vẻ mặt từ chối, trong lòng có chút âm u.

"Sư phụ, chúng ta là đệ tử Vân Hiển Tông, tuyệt không phải hạng người tham sống sợ chết, bí cảnh lần này ta cùng Sở sư đệ sẽ tham gia."

"Ta cũng đi."

Trương Tế Nghiên nói phụ họa.

"Đã như vậy, ta cũng không nói thêm gì nữa, các ngươi ứng đối lẫn nhau, mọi việc cẩn thận."

Trương Minh Chính nói, nhìn về phía Trương Tế Nghiên một chút, "Là tiểu sư muội, ngươi cũng lớn rồi, đi tới bi cảnh, đừng tạo thêm phiền cho các sư huynh."

"Ta mới không có." Trương Tế Nghiên kêu rên một tiếng, bất mãn với nghi vấn của Trương Minh Chính.

Lần này bí cảnh, nơi luyện tập ở phụ cận Thiên Tâm Các, nửa tháng sau bí cảnh sẽ mở ra, đến lúc đó người có tài ở tu chân giới sẽ đi vào.

Cố Cửu Niên dự định trước đó tìm một thanh kiếm thích hợp làm vũ khí cho Sở Hành Ngọc.

Kiếm sơn chính là nơi tụ tập đủ loại danh khí, bảo kiếm càng có linh tính càng lợi hại, tương đương yêu cầu đối với người nắm giữ cũng càng cao.

Tiến vào kiếm sơn, kiếm ý lạnh lẽo âm trầm phả vào mặt, Cố Cửu Niên trực tiếp đem Sở Hành Ngọc đi tới tận sâu bên trong, lấy tư chất của Sở Hành Ngọc đủ để xứng được với kiếm tốt nhất.

Trên vách núi treo đầy các loại kiếm, thân kiếm sáng sủa, cảm ứng có người tiến vào, thanh kiếm đều phát ra tiếng reo, chấn động đến mức trong hang núi vang lên ong ong.

Cố Cửu Niên đánh giá một phen, cuối cùng chọn một thanh kiếm treo trong góc.

Thương Hồng kiếm.

Thanh kiếm này vốn là bội kiếm sau khi Cố Cửu Niên xuất sư, có thể chém sắt như chém bùn, cũng được tính là bảo kiếm tốt nhất.

Sở Hành Ngọc cũng biết chuyện này, chẳng qua sau đó y cũng sẽ không dùng vũ khí, đối với việc chọn kiếm hoàn toàn nghe theo ý Cố Cửu Niên.

"Sư huynh ánh mắt thật tốt, thanh kiếm này bình thường không có gì lạ, lưỡi kiếm đúng là hàn khí tùy ý, thanh âm thanh thúy, thực không tệ." Sở Hành Ngọc thử một chút âm thanh, lanh lảnh sáng sủa.

"Sư đệ, ngươi thích thì tốt."

Hai người chọn kiếm xong, ra khỏi kiếm sơn liền gặp phải Phong Tiêu Tiêu.

Lúc này đã là buổi tối, mà dáng vẻ Phong Tiêu Tiêu như đã chờ đợi từ lâu.

"Cửu Niên, ta có lời muốn nói với ngươi."

Cố Cửu Niên trong lòng đạp một cái, bộ dáng nghiêm túc này của Phong Tiêu Tiêu khiến bên trong lòng người không chắc chắn.

Sở Hành Ngọc thức thời lui qua một bên, đợi khi hai người nói xong, lúc thấy Cố Cửu Niên cũng là dáng vẻ trầm trọng. Trở về Thương Lan phong, Sở Hành Ngọc hỏi, "Sư huynh, Phong sư thúc nói gì với ngươi vậy?"

"Không có gì, sớm nghỉ ngơi chút."

Thái độ qua loa khiến Sở Hành Ngọc bất mãn hết sức, thế nhưng Cố Cửu Niên cố chấp cũng làm y không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời đè xuống việc này, ngày sau hỏi lại.

Thời gian bí cảnh mở ra ngày càng tới gần, tất cả mọi người đều tới Thiên Tâm Các.

Người đến đây đều không thể không thán phục Thiên Tâm Các hoa lệ.

Các chủ Thiên Âm Các Trầm Tần Viễn dẫn theo chúng đệ tử ở trước sơn môn nghênh tiếp mọi người, nhân vật cấp bậc chưởng môn do hắn tự mình tiếp đón, còn lại giao cho Trầm Thanh Lưu phụ trách.

Nhóm Cố Cửu Niên tới trước, theo Trầm Thanh Lưu tới nơi nghỉ ngơi, không khỏi có chút líu lưỡi.

Gian phòng thông gió có ánh sáng vô cùng tốt, nơi đối diện trước cửa sổ là một ao sen, có thể mơ hồ ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt. Các loại dụng cụ có thể thấy được là đồ tốt, nhìn liền khiến cho người ta có cảm giác khinh nhu, thư thái.

"Trầm huynh, lần chiêu đãi này thật khiến Cố mỗ thụ sủng nhược kinh."

Trầm Thanh Lưu mở quạt giấy, cười phong lưu "Cố huynh thỏa mãn là tốt rồi, Trầm mỗ còn sợ chiêu đãi không chu toàn."

"Trầm mỗ còn phải chiêu đãi các vị khách khác, hai vị mời từ từ dùng."

Trầm Thanh Lưu cười giống như con hồ li, con mắt đều yêu mị như nhau.

Cố Cửu Niên không rõ, cũng không hỏi nhiều.

"Sư đệ, cảnh sắc nơi này thực sự là đẹp, một gian nhà lớn như vậy chỉ có hai chúng ta, cách bài biện giống như ở Thương Lan phong, chỉ là đồ dùng tinh xảo hơn rất nhiều."

"Hắn đúng là có tâm."

Sở Hành Ngọc đánh giá một phen, không thấy một tia bất mãn. Mục đích của Trầm Thanh Lưu y cũng ít nhiều đoán được một chút, như vậy cũng đúng ý y.

Là khách mời, Cố Cửu Niên bọn họ đúng là vô cùng nhàn tản, chỗ sân cũng rất hẻo lánh, ánh mắt không nhìn thấy những người khác, như bị cô lập tại thế ngoại đào nguyên.

(*)Thế ngoại đào nguyên : nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, không có tranh đua, chỉ có thiên nhiên và con người hiếu khách. (nguồn : google)

"Sư đệ, cảnh sắc này so với Thương Lan phong còn tú mỹ hơn vài phần, nhưng thật ra cũng có chút phong tình." Cố Cửu Niên ngắt xuống một đóa sen đưa cho Sở Hành Ngọc, "Tuy rằng nữ tử mới thích tặng hoa, chẳng qua sư đệ rất hợp"

Nói xong sắc mặt khẽ biến hồng.

Sở Hành Ngọc cười tiếp nhận, "Không biết Phong sư thúc nói gì với sư huynh?"

Cố Cửu Niên nghe xong lời này, mặt lộ ý cười, "Sư đệ, Phong sư thúc tùy tiện nói với ta vài câu, không có chuyện gì."

Nhìn ánh mắt Cố Cửu Niên tránh né, Sở Hành Ngọc trong lòng đã có tính toán, "Sư huynh, bất kể như thế nào, ta đều sẽ bảo vệ ngươi."

"Sư đệ, đừng nghĩ nhiều, lần luyện tập này chúng ta đều sẽ không có chuyện gì."

Sở Hành Ngọc không có được đáp án mình muốn, cũng không nhiều lời, nếu y cứng rắn ép hỏi, Cố Cửu Niên cuối cùng vẫn là sẽ nói, chỉ là y không muốn miễn cưỡng người này.

"Ừm."

Đơn giản đáp một tiếng, Sở Hành Ngọc liền yên lặng ngồi một bên, nhìn hoa sen trong tay không nói lời nào. Bóng lưng cô đơn ấy khiến Cố Cửu Niên không khỏi sinh ra mấy phần hổ thẹn. Không nhịn được giải thích vài câu.

"Sư đệ, ngươi đừng nghĩ nhiều, chuyện Phong sư thúc nói với ta cũng không phải là chuyện gì quá lớn."

Thế nhưng cũng không phải chuyện nhỏ.

Cố Cửu Niên trong lòng yên lặng bỏ thêm một câu.

"Ta biết, sư huynh, ngươi không cần giải thích."

Bộ dạng thông tình đạt lí này càng để Cố Cửu Niên không dễ chịu, có gan kích động muốn nói ra toàn bộ, thế nhưng Phong Tiêu Tiêu đã căn dặn hắn không thể nói cho những người khác nghe.

Vì bồi thường sự hổ thẹn này, mấy ngày nay Cố Cửu Niên đối với Sở Hành Ngọc rất ân cần, hữu cầu tất ứng.

"Sư huynh, ta thực sự không sao."

Sở Hành Ngọc cũng cảm giác mình hơi quá mức, đau lòng vì Cố Cửu Niên ở trước mặt y đều dùng thái độ khiêm nhường, nhưng lại cao hứng vì địa vị chính mình trong lòng đối phương.

Cố Cửu Niên ngày càng cảm giác sự tình biến lớn, sư đệ ngoài miệng nói không ngại, kỳ thực trong lòng vẫn là rất chú ý. Nếu không tại sao sẽ lộ ra vẻ mặt oan ức như thế.

"Sư đệ, ngươi đừng động đậy, ta qua ôm ngươi."

Sở Hành Ngọc xem như là trả nghiệm phục vụ tự động, Cố Cửu Niên chăm sóc y tỉ mỉ chu đáo, cơm nước dâng lên tận miệng, y phục bên người hầu hạ mặc, ra ngoài càng là các loại nhắc nhở cẩn thận, chỉ có việc ôm y khiến y không vừa ý.

"Sư huynh, đường này tuy lầy lội nhưng ta tự đi được."

"Không được, sư đệ, sẽ làm bẩn giày của ngươi."

Đúng lúc này, truyền đến âm thanh Trương Tế Nghiên cách đó không xa.

"Đại sư huynh, Sở sư huynh, các ngươi ở đây à, hại ta tìm lâu."

Trương Tế Nghiên nhấc theo váy,bất mãn nhìn con đường lầy lội, "Sở sư huynh, ngươi xem, giày của ta đều bị bẩn."

"Sư muội, vậy ngươi mau trở về thay giày." Cố Cửu Niên tiếp một câu, sau đó bị người trừng mắt.

"đại sư huynh, ngươi không muốn nhìn thấy ta đến thế sao?"

Cố Cửu Niên vốn muốn đáp lại nàng, nhưng nhìn dáng vẻ rưng rưng muốn khóc kia không nhịn được cau mày,"Sư muội ngươi hiểu lầm."

Trương Tế Nghiên nhảy lên, đi tới bên người Sở Hành Ngọc,rất thân thiết kéo tay đối phương, vô tình hoặc cố ý chen tách Cố Cửu Niên, "Sở sư huynh, ta có lời muốn nói với ngươi."

Sở Hành Ngọc vốn định trực tiếp từ chối, nhìn Cố Cửu Niên một chút, thay đổi chủ ý, vui vẻ đáp "Được."

"Không cho Đại sư huynh nghe trộm, đây là bí mật giữa ta và Sở sư huynh."

Cố Cửu Niên đang muốn đi theo không thể làm gì khác hơn là nghe lời, ăn giấm nhìn hai người họ đứng ở một bên xì xào bàn tán, mà Sở Hành Ngọc thỉnh thoảng còn mỉm cười gật đầu. Nhìn bóng người thân mật kia của hai người càng xem càng chướng mắt, Cố Cửu Niên buồn bực đi tới đi lui.

Rốt cục đợi đến lúc hai người nói xong, vội vã không nhịn được nói "Sư đệ, sắc trời đã tối, chúng ta nên về thôi."

Sở Hành Ngọc nhìn canh giờ vẫn còn sớm, nở nụ cười giảo hoạt, không nói lời nào, dáng vẻ bình chân như vại nhìn Cố Cửu Niên lườm y một cái.

Trương Tế Nghiên nhịn không được chu mỏ, "Đại sư huynh, rất nhiều ngày rồi ta không thấy Sở sư huynh. Trầm Thanh Lưu sắp xếp cho các ngươi ở cái nơi hẻo lánh này, rõ ràng là xem thường Vân Hiển Tông chúng ta."

Góc nhảm nhí : Hôm nay Niên ca còn đòi ôm Ngọc ca kiểu công túa, rồi sau này có muốn đảo chính không ta? (°∀°)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro