Chương 3: Thiên Vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam sinh mặc bộ đồng phục của trường Hành Dương, vóc dáng cao lớn, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đen bóng.

Anh ta không nhìn Chúc Yểu mà nghiêng người, mặt hướng về phía cậu học sinh đang ôm quả bóng rổ. Chúc Yểu nhìn nửa bên mặt của anh: sống mũi cao, môi hơi mím lại, không mỉm cười. Không biết có phải do chiều cao hay không mà nhìn anh tuy ôn hòa trẫm tĩnh nhưng vẫn khiến người ta cảm giác được chút gì đó xa cách.

Là... là thái phó.

Đôi mắt bình tĩnh của Chúc Yểu bỗng chốc run nhè nhẹ, sóng mắt dập dờn lóng lánh rồi nhanh chóng bị bao phủ bởi một làn sương mờ. Môi cô mấp máy, rất kích động: "Thái... thái..."

"Đẹp trai quá!"

Tưởng Điềm Nha càng kích động, bấu cánh tay Chúc Yểu một cái, nói khẽ câu đó.

Sắc mặt cậu học sinh ôm bóng rổ nhanh chóng chuyển sang nịnh nọt, cười bảo: "Thì ra là bạn cùng bàn với anh Nguyên Trạch, em vô lễ quá, cứ tưởng là bạn học lớp 10 chứ."

Nguyên Trạch là báu vật của trường Hành Dương. Từ khi nhập học lớp 10 đến nay, gần như là ngồi vững ngai vàng học sinh xuất sắc nhất khối với một thành tích khủng. Càng kinh khủng hơn là con mọt sách này có ngoại hình quá xuất chúng. Khi những học sinh nam khác còn đang vỡ giọng tuổi dậy thì thì người ta đã có vóc người hoàn hảo: chân dài, vai rộng, hông nhỏ.

Đứng giữa đám học sinh nam, hiển nhiên là giống hạc giữa bầy gà, ưu tú hơn người.

Cậu học sinh ôm bóng rổ kia xin lỗi Chúc Yểu: "Chị à, hồi nãy em vô ý quá, không ném trúng chị chứ?" Rồi lại: "Hay là khi nào đó em mua cho chị ly trà sữa để tạ lỗi."

Nếu đã xin lỗi, đương nhiên Chúc Yểu sẽ không hơn thua, cũng không cần cậu ta mua trà sữa gì đó. Vì vậy cô lắc đầu, giọng mềm mại nhưng cũng chững chạc. "Không sao. Lần sau cậu cẩn thận chút là được."

Ánh mắt cô vẫn cứ dán vào Nguyên Trạch. Tên giống nhau, ngoại hình giống nhau, Chúc Yểu không tin đây chỉ là trùng hợp. Hơn nữa, tuy cô tiếp xúc với thái phó không nhiều lắm nhưng lại hiểu rất rõ khí chất trên người ngài ấy. Chàng trai trước mắt này, rõ ràng chính là thái phó. Ngoại trừ trông trẻ tuổi hơn một chút thì tất cả đều không khác.

Cậu học sinh kia "ồ" một tiếng rồi vừa đập bóng vừa đi vào sân bóng rổ.

Nguyên Trạch thu mắt lại, sau đó khẽ liếc qua Tưởng Điềm Nha, cuối cùng nhìn thẳng vào Chúc Yểu.

Cô gái có gương mặt trắng trẻo xinh xắn, mắt hơi ươn ướt, trông như chú nai ngơ ngác giữa rừng, mềm mại yêu kiều. Anh nhìn rất lâu, đôi môi hơi mím khi nãy nhếch lên tạo thành một vòng cung rất nhẹ.

Tưởng Điềm Nha nhìn bộ dáng thẫn thờ của Chúc Yểu, nghĩ rằng bình thường cô và lớp trưởng tuy là bạn cùng bàn nhưng lớp trưởng lạnh lùng, Chúc Yểu hướng nội, hoàn toàn không trò chuyện với nhau. Cô nhát gan như vậy, làm sao dám mở miệng xin lớp trưởng, cho nên mình đành phải lên tiếng: "Lớp trưởng à, chuyện là..." Tưởng Điềm Nha bình thường hoạt bát cởi mở, nhưng cứ cảm thấy trên người lớp trưởng có cái gì đó làm cô không dám nói lớn: "Sáng nay Yểu Yểu quên mang phù hiệu, bị ghi tên. Cậu xem có thể nào..."

Không từ chối lạnh lùng như trong tưởng tượng, Nguyên Trạch nói: "Ừ, không có lần sau đâu."

Đây là... đang có ý bỏ qua cho? Tưởng Điềm Nha gần như không dám tin vào tai mình.

Trời, trời, trời... Sao tự nhiên vị lớp trưởng lạnh lùng vô tình của họ bỗng trở nên nhân đạo đến thế nhỉ?

Tưởng Điềm Nha không ngừng nói cảm ơn. "Cảm ơn lớp trưởng, cậu thật là tốt bụng. Yểu Yểu của tôi có một người bạn cùng bàn như cậu đúng là tu từ kiếp trước."

Nói xong còn kéo ống tay áo của Chúc Yểu. "Mau cảm ơn người ta đi."

Chúc Yểu nhìn anh, bởi vì gặp được thái phó mà cảm thấy vui mừng, nhưng rồi cũng cảm thấy mất mát vì dường như thái phó không nhận ra mình. Cô cụp mắt, giọng trong trẻo. "Cảm, cảm ơn."

Nguyên Trạch lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt rất ôn hòa. "Sắp đến giờ truy bài rồi, đừng đi lung tung nữa."

Tưởng Điềm Nha gật đầu lia lịa, biết Nguyên Trạch vừa từ phòng gác trước cổng trở về, chuẩn bị đến phòng làm việc của hội học sinh tổng hợp danh sách bị trừ điểm. Chuyện đã được giải quyết, không ở đây làm lỡ thời gian của anh nữa.

......

"Ái chà..." Đi theo sau lưng Nguyên Trạch chính là Trịnh Hàng, thành viên của ban kỷ luật, cũng là người ghi tên Chúc Yểu sáng nay. "Đội trưởng, không ngờ anh lại tốt với bạn cùng bàn như vậy đó."

Trịnh Hàng vừa vào ban kỷ luật là đã theo Nguyên Trạch làm việc, rất ngưỡng mộ tác phong hành sự của anh, chưa bao giờ thấy anh thiên vị lần nào. Trước đây hoa khôi của lớp họ đến xin Nguyên Trạch, lúc đó cậu cũng ở bên cạnh. Con gái người ta xinh đẹp nho nhã như vậy mà vị đội trưởng này cũng không liếc nhìn một cái, chẳng nể nang chút mặt mũi nào. Cuối cùng, nhìn ánh mắt thất vọng của hoa khôi, cậu thấy mà đau lòng thay.

Bởi vì chuyện ấy, cậu rất tò mò là mẫu con gái thế nào mới có thể khiến đội trưởng của họ phá vỡ nguyên tắc để che chở.

Nhưng mà... cô bạn cùng bàn này của đội trưởng quả là xinh đẹp. Trịnh Hàng rất hiếu kỳ. "Em đã đến lớp 12.9 nhiều lần rồi mà không thấy có chị nào xinh đẹp đến thế. Theo em ấy à, chị này vừa mới chuyển trường đến đúng không đội trưởng, chứ không sao trước kia chưa từng gặp?"

Bước chân của Nguyên Trạch khựng lại. Hiếm khi thấy anh trả lời những câu hỏi vô vị thế này. Anh không nhìn Trịnh Hàng, chỉ khẽ ừ một tiếng. "Đúng vậy... vừa mới đến."

Mới đến hôm nay.

Trịnh Hàng nhất thời cũng không nghĩ đến hai anh em Chúc Hằng, Chúc Yểu tiếng tăm lừng lẫy. Bởi vì trong trường phần lớn là tin đồn về Chúc Hằng, còn cô em Chúc Yểu thì rất im hơi lặng tiếng. Hơn nữa nhìn dáng vẻ tự nhiên thoải mái của chị này khi gặp hồi nãy, hoàn toàn khác với cô em gái hướng nội của Chúc Hằng mà người ta vẫn đồn nên cậu không nghĩ đó là cùng một người.

Thì ra chị ấy vừa chuyển đến.

Trịnh Hàng gãi đầu, cười bảo: "Thảo nào... Có thể ngồi cùng bàn với lớp trưởng, chắc chắn thành tích của chị ấy rất tốt."

Hoàn toàn trái ngược với những gì Trịnh Hàng nghĩ, thành tích của Chúc Yểu rất kém. Cô chỉ biết học vẹt, không hiểu cũng không dám hỏi. Hồi cấp 1, cấp 2 còn đỡ, lên cấp 3 thì hậu quả bắt đầu bộc lộ ra. Dù cô có học chăm cỡ nào, học khuya bao nhiêu, nỗ lực tới đâu thì thành tích cũng không có chút cải thiện.

Lúc này, Tưởng Điềm Nha đưa Chúc Yểu trở về lớp, ngồi bên cạnh nhìn cô chuẩn bị tập sách, thấy hai cuốn vở toán vẫn còn trắng trơn.

Tưởng Điềm Nha cầm vở toán lên, hơi ngạc nhiên: "Yểu Yểu, lớp phó phụ trách môn toán ngồi ngay bên cạnh cậu, vậy mà cậu không ghi bài ư?"

Nói rồi, lấy vở bài tập toán ra xem tiếp. Cũng chưa làm.

Tưởng Điềm Nha nhìn Chúc Yểu, trên mặt như có dòng chữ: "Con cờ hó, cậu đổi tính à."

Chúc Yểu sợ nhất là môn toán, nhưng vì Nguyên Trạch phụ trách môn này nên mỗi lần đều ưu tiên hoàn thành bài tập toán trước. Không phải vì nể bạn cùng bàn, mà vì... Chúc Yểu thầm mến cậu ấy. Cách yêu thầm của thời học sinh đều rất đơn thuần. Người ta là lớp phó phụ trách môn toán nên mình cũng phải học môn toán cho thật tốt. Nếu học không tốt thì ít nhất cũng phải nghiêm túc làm bài tập cho đầy đủ.

Chúc Yểu tự ti, lần nào cũng ưu tiên làm xong bài tập toán trước, đó coi như là điều mà cô cố gắng nhất trong quá trình thầm mến Nguyên Trạch.

Tuy Chúc Yểu xin nghỉ một tuần nhưng ngày nào Tiêu Minh Châu cũng cho người quay lại bài giảng và mang bài tập về làm. Nhưng lần này vừa đúng lúc Chúc Yểu chuyển kiếp đến cho nên bà không nhớ được những chuyện vụn vặt thế này. Cô cứ mơ mơ màng màng đeo cặp sách mà đi học thôi.

Đội trưởng, lớp trưởng, trưởng bộ môn... Quả nhiên ở đâu thái phó cũng đều ưu tú như vậy. Còn mình thì... Chúc Yểu cắn môi. Tiểu công chúa cao sang như vàng như ngọc của Đại Ngụy không khỏi cúi gằm cái đầu cao quý của mình xuống.

Bất luận thái phó có nhớ cô hay không, cô cũng không thể lưu lại ấn tượng lưu manh dốt nát như anh trai mình trong lòng ngài ấy. Vì thế, cô hơi kích động, ra sức nắm chặt tay của Tưởng Điềm Nha bên cạnh, nói với giọng rất nghiêm túc. "Cậu dạy mình được không?"

"Mình..." Tưởng Điềm Nha trợn tròn mắt.

Vấn đề là thành tích của Tưởng Điềm Nha cũng không được tốt cho lắm. Tuy rằng vở toán có chi chép đầy đủ, nhưng biết làm là một chuyện, còn bảo cô giảng giải thì lại là chuyện khác.

Tưởng Điềm Nha nhìn Chúc Yểu: tay cầm bút, bộ dáng vô cùng nghiêm túc. Cô không nỡ lòng nào giảng qua loa cho xong nên bèn nhoài người qua, nói thật khẽ: "Hay là... cậu chép bài của mình đi."

Hả?

Mắt tiểu công chúa bỗng nhiên sáng bừng lên.

Chúc Yểu khác với ông anh trai hư hỏng của mình. Cô được Tiêu hoàng hậu dạy bảo rất cẩn thận. Những chuyện hèn hạ như sao chép copy thế này chắc chắn là không bao giờ dính vào. Nhưng lúc này, Chúc Yểu lật lật vở bài học môn toán, những con số nhỏ bé trên đó quả thật làm người ta thấy đau đầu.

Ở Đại Ngụy, nữ tử không có tài chính là có đức. Công chúa hoàng gia cũng không ngoại lệ.

Công chúa cao quý của Đại Ngụy, bây giờ đến hiện đại chẳng khác nào kẻ mù chữ.

Mặc dù ký ức của kiếp này đang từ từ khôi phục, những tri thức trong đầu cũng dần dần hiện lên nhưng những thứ viết trên cuốn vở toán này, nào là dãy số và tổ hợp, định lý nhị thức, đại lượng biến thiên... thoạt nhìn là thấy hack não.

Điều này chứng tỏ, bản thân Chúc Yểu trước kia cũng không biết những thứ này.

Một bên là mớ bài tập toán nhìn như vẽ bùa, một bên là thái phó sắp đi thu vở bài tập toán, cô công chúa trước giờ vốn kiêu ngạo cắn môi, cuối cùng không thể không cúi đầu trước hiện thực.

Đôi mắt to tròn, trong veo nhìn cô bạn thân rồi nói khẽ: "Ừ, cũng được."

Chỉ cần không bị thái phó phát hiện là được.

Chúc Yểu cầm lấy vở bài tập Tưởng Điềm Nha đưa, ngồi ngay ngắn lại, chậm rãi chép bài trong cảm giác chột dạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro