C42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở rừng cây nhỏ chờ chúng ta

Nhớ nhung ngày càng sâu, giai điệu lại gần kết thúc, buồn bã chậm rãi vang lên. Giống như đang đuổi theo cái gì, lại giống như tình yêu say đắm không bệnh tự chết đi.

Hội trường xung quanh im lặng chỉ còn âm nhạc, trước mắt mỗi người đều có hình ảnh thuộc về mình, một câu chuyện xưa của riêng mình, đả động đến bản thân mình, có thể đi vào nơi sâu nhất trong linh hồn người khác, âm nhạc của bọn họ chính là như thế. Lục Tử Ninh không biết, lúc chính mình còn đang nhịn xuống xúc động, rất nhiều người ở hội trường đã muốn rơi lệ. (Chi: Ta nghe tác giả tả mà cũng muốn rơi lệ a.)

Cho dù là Từ Cường không hiểu lắm về âm nhạc cũng không nói nữa, chỉ là im lặng nghe, thời gian diễn tấu ngắn ngủi, lại giống như qua cả một thế kỷ, nhớ lại một thời gian thật dài, sau khi chấm dứt, mọi người không như trước ồn ào, hội trường một mảnh im lặng.........

Lục Tử Ninh lúc ngẩng đầu lên, hô hấp của mình thiếu chút nữa ngừng, hai người trên sân khấu lúc này ăn ý mười phần cùng hướng về phía dưới mỉm cười, ngọn đèn nhu hòa chiếu vào trên mặt bọn họ, đẹp đến làm cho cậu thiếu chút nữa cũng muốn hét lên, áo đuôi tôm màu trắng suất khí mười phần, thật sự có điểm giống như hai thiên sứ rơi xuống thế giới nào....Lục tử Ninh thế nhưng cảm thấy ý tưởng đột nhiên xuất hiện làm cho cậu hoảng sợ.

Cùng lúc khi hai người đứng lên mỉm cười, phía dưới lại vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng thét.

Lục Tử Ninh trộm lau khóe mắt, sau đó ngẩng đầu, điều cậu không thể nghĩ đến chính là, đúng lúc này, tầm mắt Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh đồng thời đều dừng lại trên người mình, Lục Tử Ninh lúc đầu còn không xác định được bọn họ có thấy mình hay không, khi thấy đến hai người đối mình lộ ra nụ cười quen thuộc, đột nhiên hai má nóng lên, ngay cả tim đập cũng càng lúc càng nhanh.

"Tử Ninh, bọn họ giống như đang nhìn về phía chúng ta a."

"Cậu nhìn lầm rồi đi? Hay là hai người họ thích nữ sinh nào bên cạnh." Lục Tử Ninh khẳng định trả lời Từ Cường.

Đối phương cũng chỉ gật gật đầu, không chú ý đến 'điều không bình thường' của Lục Tử Ninh. Mà Ngô Tĩnh Vũ cũng chỉ nhìn mặt cậu, không nói, trong mắt hình như lóe ra cái gì.

Lực chú ý của Lục Tử Ninh toàn bộ đều đặt trên hai người ở sân khấu, nhìn bóng dáng bọn họ thản nhiên cười cảm ơn trên sân khấu cùng mỉm cười với mình, tiếng gào thét dưới đài vẫn còn, Lục Tử Ninh lại cảm thấy được cả thế giới im lặng, chỉ còn hai người bọn họ, kỳ thật cũng không hiểu vì sao hai người có duyên với con gái như thế, trừ bỏ khuôn mặt, còn có loại khí chất mà học sinh không thể có, càng giống với vương tử quý tộc, hơn nữa bài hát như vậy, cũng không phải tùy tiện liền có thể đàn ra như vậy, từ bốn tuổi bắt đầu học, đến bây giờ, cũng đã mười mấy năm đi, bọn họ vẫn không ngừng luyện tập sao?

Là thích?

Hay là thật sự vì lời hứa kia........Vì tương lai muốn đàn cho mình nghe bài hát này......

Lục Tử Ninh mơ hồ biết đáp án, cũng không muốn tin tưởng, chỉ cảm thấy trái tim có cảm giác chua xót lại đau, thì ra bọn họ vẫn không quên mình, là thật sao............

Rõ ràng là có cảm giác hạnh phúc, lại cảm thấy được trái tim rất đau, đều do hai người bọn họ, không có chuyện gì lại hợp tấu bài này, làm hại mình, chắc chắn đêm nay sẽ không ngủ được.

Hai người đi xuống dưới sân khấu còn chưa hết dư âm, đều gọi bọn họ lại hợp tấu thêm một khúc, bất quá hai người chỉ là cười cười không nói gì.

Năm trước đón người mới không biết là ai vô tình nghe được bọn họ có tài có phương diện này mà dốc lòng đề cử, sau bất đắc dĩ mới ra biểu diễn, năm nay là bọn họ tự yêu cầu diễn, liền diễn cho một mình Lục Tử Ninh, tiểu thúc thúc cũng không nói bọn họ đàn, bọn họ vẫn làm như thế.

Thấy các học sinh cũng không đi, trường học lại bảo Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh lên sân khấu nói vài câu với học sinh, vì thế hai người lại chào cảm ơn một lúc rồi mới xuống đài.

Lúc thấy bọn họ đi xuống Lục Tử Ninh cũng không thể ngốc nữa, cùng xá hữu bên cạnh nói mình đi trước liền đẩy ra đám người. Cơ hồ là một đường chậm chạp đi đến hậu trường, Lục Tử Ninh lúc này mới phát hiện trước phòng nghỉ đã bị ngươi vây chặt.

"Xin tránh ra một chút." Lục Tử Ninh có chút ngượng ngùng muốn cho mọi người nhường đường, nhưng lại phát hiện không có ai để ý đến mình.

"A tránh ra tránh ra." Từ sau khi bọn họ biểu diễn xong có rất nhiều nữ sinh đều chạy đến đây, học sinh trong ngành cùng Lục Thiếu Hoàng và Lục Thiếu Linh không ít. Lục Tử Ninh nhìn liền biết chính mình không có biện pháp chen vào.

Thật vất vả bọn họ mới đi ra, chung quanh lại không ít nữ sinh, làm cho Lục Tử Ninh không thể tiến lên. Bất quá cho dù xung quanh nhiều người, ánh mắt đầu tiên của mọi người đều là nhìn đến hai người bọn họ, vô luận là ở đâu cũng sẽ tỏa sáng.

Mà hai người lại tâm ý tương thông có thể tìm thấy cậu, Lục Tử Ninh không khỏi suy nghĩ, vì sao mỗi lần bọn họ đều có thể nhanh chóng tìm thấy mình. Lục Thiếu Linh muốn tiến lên, lại bị học muội chặn lại hỏi chuyện, chỉ chốc lát sau, hai người cơ đều đều là càng ngày càng bị nhiều người bao phủ.

Nhìn thấy bọn họ được hoan nghênh như vậy, Lục Tử Ninh thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

Mà hai người bên kia cũng muốn hỏng mất. Căn bản không nghĩ đến bọn họ vừa vào trong đi vào thay quần áo thì bên ngoài lại có nhiều người như vậy, nếu tiểu thúc thúc bọn họ sinh khí thì làm sao bây giờ.

"Anh nói tên Hứa Dực Dương kia thật đúng là mau lẹ, đem mọi chuyện rối rắm lưu lại cho chúng ta."

"Trong đầu hắn chỉ có lão cha, bằng không vì sao để người ta đem tiết mục của mình quăng lên trước như vậy, còn không phải nghĩ muốn biểu diễn sớm một chút để trở về cùng lão cha lăn trên giường sao?"

"Chậc chậc, thật là kẻ trộm, sớm biết sau khi xong sẽ có nhiều người như vậy thì chúng ta đem tiết mục lên diễn đầu tiên." Hai người nhỏ giọng thầm nói.

.

Không biết lúc nào bọn họ mới đi ra, ngay lúc Lục Tử Ninh không thể vào, điện thoại rung vài cái, lấy ra nhìn, thấy là tin nhắn của Lục Thiếu Hoàng.

[Ninh Ninh, em tới rừng cây phía sau ký túc xá chờ chúng ta.]

Lục Tử Ninh cất di động, hướng bên trong nhìn thoáng qua, sau đó xoay người rời đi.

Nơi này hôm qua Lục Tử Ninh đi loạn cũng thấy, quả thật rất bí ẩn, luôn cảm thấy sẽ có không ít cặp đôi đến nơi này, Lục Tử Ninh không dám đi vào bên trong, chỉ đi ở đường nhỏ bên ngoài, không biết bọn họ khi nào mới thoát được nữ sinh mà tới.

Lục Tử Ninh cũng không nghĩ đến chưa chờ được bao lâu, hai người lại hiện ra, quần áo diễn xuất màu trằng được thay, hai người cho dù mặc quần áo nào cũng không thể che được khí chất của mình, quả thật như hai vương tử, vì sao lúc trước không có phát hiện bọn họ đẹp như vậy, Lục Tử Ninh âm thầm nghĩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro