Chương 3: Anh Chàng Bóng Rổ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16)


Cô không nghĩ ngồi xe lúc về lại có thể gặp anh chàng bóng rổ kia, một giây trước còn đang nghĩ hôm nay trong nhà muốn ăn gì, đột nhiên nhìn thấy hắn.


Anh cũng không nghĩ tới sẽ gặp học sinh cấp ba đó, ngẫm lại hình như đúng là trường cấp ba tan học, nhưng mà ánh mắt của học sinh cấp ba kia nhìn mình, có chút, có chút hơi lố.


Anh tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt liếc nhìn cô thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía hắn bên này, trong lòng khẽ cười.


Cô thỉnh thoảng quay đầu sang nhìn trộm hắn, trong lòng lòng hét lớn, oa, anh chàng bóng rổ nhìn càng gần càng đẹp trai mà!


Một mực nhìn lén kết quả chính là chuyển từ ngồi sang đứng, cô cũng phát hiện ra mình đã chuyển từ ngồi sang đứng, mà anh chàng bóng rổ lại chuẩn bị xuống xe, cô không hề nghĩ ngợi liền theo đuôi hắn, thật ra đây là đâu cô cũng không biết.


Khởi My cố ý đi chậm, giữ khoảng cách với anh, nhưng hắn vẫn biết phía sau có người đang theo dõi, nên hắn vòng vòng cạnh một hoa viên nhỏ, phát hiện ra một học sinh mặc đồng phục cấp ba, thì ra là cô.


Anh đột nhiên quay người, đi tới chỗ cô, cô sửng sốt một chút, không biết làm sao.


"Cô đi theo tôi lâu như vậy, có chuyện gì à?" Anh mở miệng trước.


"À phải, hôm nay không khí tốt lành, tản bộ, tản bộ thôi, tôi không có đi theo anh, tôi đi loạn mà."


"Được rồi, vậy không làm phiền cô tản bộ nữa."


"Chờ một chút," Cô giữ chặt góc áo của anh, chần chừ hồi lâu mới nói, "Ban nãy không biết tại sao tôi ra ngoài này nữa, tôi không biết đường, anh đưa tôi về một đoạn với, cảm ơn."


17)


Khởi My đậu đại học K, vừa trúng tuyển đã bị điều chuyển đến chuyên ngành văn học Hán ngữ.


Ngành Văn học Hán ngữ có một lớp, cả lớp có ba mươi hai người, chỉ có ba nam sinh. Không khí lớp cũng không gọi là tệ, đa phần các nữ sinh đều sôi nổi, Nhâm Lâm Chi và ba bạn cùng phòng, đều bị điều chuyển đến ngành này, tính cách cởi mở, bát quái náo nhiệt, cô cảm thấy thật may mắn khi được ở trong phòng này, tất cả đều ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, không, là cùng chung chí hướng.


Anh rất hài lòng với ngành mà cô chọn, vì ngành kĩ thuật và kinh doanh có số lượng nam sinh rất đông, bộ dạng của cô như vậy, chắc chắn có rất nhiều kẻ sài lang hổ báo thầm thương trộm nhớ, tính cách của cô lại rất tùy tiện qua loa, nhất định sẽ rất nhanh chóng làm quen được với họ, không ổn không ổn.


Vậy nên khi cô phàn nàn với hắn rằng lớp cô chỉ có ba nam, hơn nữa họ lại một lòng một dạ với sách vở, Khánh thực sự yên lòng. Cô không chỉ có một lần phàn nàn lớp thiếu học sinh nam, quanh đi quẩn lại đều là nữ sinh.


Đến ngày valentine, mấy nam sinh trong lớp cũng không thèm chúc mừng, đến cả bữa tiệc liên hoan cũng không có. Lớp khác cười đùa rôm rả, một đống hoa và chocolate được mang ra, nhưng lại không có một cái nào cho mình, hơn nữa cô và các bạn đều đi học cả ngày, từ sáng đến chiều, càng phiền hơn.


Nghe giảng bài mãi cũng chán, cô nhắn tin cho anh: "Ngày valentine mà không quà không hoa, không vui."


Anh không trả lời.


Cô lại nhắn, "Bạn trai không trả lời, không vui!"


Anh vẫn không trả lời.


"Bạn trai thật ác độc, muốn khóc."


Đến cuối giờ học anh vẫn không thèm trả lời, theo lời nói của bạn cùng phòng thì Khởi My giống như một gốc cây đứng yên một chỗ, nên bớt giận thôi, da sẽ bị bóng dầu, nhiều nếp nhăn đấy.


Cuối cùng cũng tan học, cô mới nhận được điện thoại của hắn, "Không vui, khóc đây."


Anh cười khẽ, "Đến đây cho mượn vai để khóc này, tan học thì ra cửa Tây, anh dẫn em đi ăn."


"Em qua ngay!" Bạn cùng phòng thấy cô hưng phấn như đánh tiết gà lao ra ngoài, đúng vậy, là lao ra.


Đến cửa Tây, cô đã thấy xe anh, nhanh chóng nhảy lên ghế phụ ngồi, "Em nhanh không? Ha ha."


Anh từ sau lưng cầm một bó hoa hồng đưa cho cô, lại mang ra một món quà, "Em đã có hoa và quà rồi đấy, có vui hơn chưa?"


Cô gật gật đầu, ôm lấy mặt anh hôn tới tấp, "Bạn trai em thật tốt, rất vui!"


Anh hài lòng trước phản ứng của cô, quả nhiên rất dễ thỏa mãn.


18)


Sắp đến ngày kiểm tra của ngành Khởi My học.


Đã quen gánh vác những việc nặng, tuy đầu óc cô hơi ngốc nghếch nhưng trí nhớ coi như không tệ. Sách ôn tập cuối kì vác đầy trên lưng, nhưng cô lại có thể chịu đựng được, vị trí của thư viện rất khó tìm, nếu muốn học thì đành chạy tới nhà trọ của Khánh, thực ra là cô muốn ở cùng anh nên mới kiếm cớ này đến cớ nọ.


Thư phòng của anh có hẳn một cái bàn học, cô bày bừa tứ tung sách của mình lên còn anh làm việc trên máy tính của mình.


Hắn nhìn cô nói, "Em nói muốn ôn tập nên anh mới cho phép em đến đây, anh không nói chuyện với em đâu, ôn tập cho tốt, thi xong anh dẫn đi chơi."


Cô cũng hẹn thề son sắt, "Em cam đoan sẽ tuyệt đối không nói chuyện với anh, chăm chỉ đọc sách, cũng sẽ không quấy rầy anh làm việc."


Ban đầu cô cực kì nghiêm túc, còn tỉ mỉ chọn lọc rồi ghi lại những chỗ quan trọng, nhưng được một lúc đã bắt đầu không tập trung.


"Khánh, anh khát không, em giúp anh rót nước."


"Anh không khát."


"Em khát, em đi uống nước đã."


"Khánh, em đi vệ sinh."


"Khánh, cho em mượn bút."


"Khánh..."


Anh biết rõ cô sẽ như vậy, "Nếu không học bài thì về trường đi, vừa nói thế mà giờ đã vậy rồi, nếu không học thì đợi đến lúc trượt đừng khóc đấy."


Cô đành phải buồn rầu chuyên tâm đọc sách. Nhưng được một chút lại không nhịn được, nhìn chằm chằm vào mặt hắn, anh bị cô nhìn đến khó chịu, "Đọc sách thì đọc sách đi, nhìn anh làm gì?"


"Nhìn mặt anh còn tốt hơn nhìn sách!"


Mặt người nào đó đen rồi...


19)


Anh nói với cô phải đi LA một tuần, cô cực kì không nỡ, "Giang Lệ, em sẽ ngoan ngoãn, em sẽ luôn nghĩ đến anh, anh cũng vậy, còn phải mang quà về cho em đấy, nhớ mỗi ngày gửi tin nhắn cho em đấy."


Ngày đầu tiên anh đến LA, cô nhắn, "Ngày đầu tiên bạn trai đi công tác, nhớ hắn." Kèm theo một ảnh chụp tự sướng.


Ngày hôm sau, "Ngày thứ hai bạn trai đi công tác, nhớ hắn, nhớ hắn." Kèm theo hai tấm ảnh tự sướng.


Ngày thứ ba, "Ngày thứ ba bạn trai đi công tác, nhớ hắn, nhớ hắn, nhớ hắn." Kèm theo tấm ảnh hai người chụp chung.


Ngày thứ tư, "Ngày thứ tư bạn trai đi công tác, nhớ hắn, nhớ hắn, nhớ hắn, rất nhớ hắn." Kèm theo một đống ảnh tự sướng.


Ngày thứ năm, cô theo cha và mẹ đi du lịch, "Ngày thứ năm bạn trai đi công tác, bạn gái đi du lịch." Không có nhớ hắn nhớ hắn nhớ tin tức của hắn, cũng không có ảnh tự sướng.


Ngày thứ sáu, không có tin tức, không có ảnh tự sướng, bởi vì ở đây cực kì đẹp, chỗ này quả thực là thiên đường, cô dường như không có thời gian để nhớ đến anh.


Ngày thứ bảy, ngày mai về nước rồi, anh còn đang băn khoăn nên tặng gì cho cô bạn gái chắc chắn là điên cuồng đi chơi rồi nên mới không nhắn tin cho hắn "Ngày mai về nước, bạn gái đi du lịch rồi, nhớ cô, rất nhớ cô."


Khởi My nhận được tin nhắn đúng lúc đang ghi bài cầu nguyện, nhìn thấy tin nhắn, trong lòng ấm áp lạ thường, bài cầu nguyện đã viết được một nửa, "Rất yêu, rất yêu anh, muốn cùng Khánh bách niên giai lão (1)."


(1) Sống hạnh phúc bên nhau đến già


Viết xong chụp tấm hình, gửi cho hắn.


Anh liền gọi điện thoại, "Em vui đến vậy sao?"


"Giang Lệ, em rất nhớ anh, Vân Nam rất đẹp, lần sau chúng ta cùng đến đây thêm lần nữa nhé." Giọng cô nũng nịu.


Khánh gần như mềm nhũn, "Được, mai anh bay về rồi, nhớ giữ gìn sức khoẻ, đến lúc đó sẽ ra sân bay đón em."


"Em thực sự rất nhớ anh, cũng rất yêu anh."


"Ừ, anh biết."


"Chẳng lẽ anh không nhớ em cũng không yêu em sao?"


"Ừm, anh cũng nhớ em, cũng rất yêu em."


Kết thúc điện thoại cô cảm thấy càng ngày càng yêu người này rồi rồi, chỉ muốn nhìn thấy hắn.


20)


Ký túc xá là một nơi rất bát quái, diễn đàn của trường học là nơi sở hữu tất cả những chuyện bát quái một cách rõ ràng, rành mạch nhất, hơn nữa những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy càng được chú ý. Đương nhiên, anh cũng là đối tượng cho đám bạn cùng phòng nhiều chuyện.


Mỗi tối, khi cô quay về kí túc xá, bạn cùng phòng thường gọi cô đến, "Mau đến xem, anh Khánh bị chụp hình trong cuộc hẹn hò này! Mẹ ơi, rốt cuộc là cô gái nào chứ, lại có thể tựa vào vai anh ấy như vậy! Các đồng chí, đào bới cho ra!"


Cô mất bình tĩnh, "Bị chụp lén rồi?!"


Ảnh chụp mơ mơ hồ hồ, nhìn có thể biết ngay chính là anh, may mắn là cô chỉ bị chụp phía sau.


Buổi tối anh quay lại trường để giao luận văn, thuận tiện gặp cô luôn, quả nhiên là cây to đón gió.


Cô lặng lẽ nhắn tin cho hắn, "Chúng ta bị chụp lén, fans hâm mộ của anh đều điên lên rồi."


Khánh trả lời rất nhanh, "Anh rất ăn ảnh nhỉ."


Cô lại nhắn, "Không biết xấu hổ, bóng người đen sì có gì mà ăn ảnh?" Thuận tay gửi cho hắn bức ảnh đó.


"Khánh là nam thần soái ca - by Trần Khởi My-." Hắn hồi âm.


Cô cười ha ha, xem ra da mặt anh càng ngày càng dày rồi. Nam thần soái ca, cô nghĩ lại thấy buồn cười, năm đó cô lại nói với hắn câu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro