Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ôm nhau ngủ đến tối, đến khi Ran thức dậy cũng đã gần 8h tối
Vừa mới thức dậy là gương mặt bầu bĩnh của nó đã đỏ ao
Bối rối vô cùng, kì lạ! Rõ ràng hồi trưa mình ngủ trên ghế sofa mà sao bây giờ lại nằm trên giường thế này. Còn ông chú tại sao lại nằm kế mình
Nó định khều hắn dậy để hỏi cho ra lẽ thì đột nhiên không kìm lòng được trước gương mặt anh tuấn ấy. Bình thường đã đẹp trai rồi bây giờ ngủ còn dễ thương gấp 1000 lần nữa. Đôi môi trái tim nhìn có nét giống anh Sơn Tùng ca sĩ ở trên TV quá, thật tình muốn cắn một cái
(Sếp lạc trôi :))))
Ý khoan...... Ran có phải mày ở gần ông chú này quá rồi nên bị lây tật xấu đó không
Đột nhiên hắn lấy tay choàng qua vòng eo con kiến của nó
(Trong trạng thái ngủ say)
- Ran, anh yêu em, đừng trốn khỏi anh nữa!
Chỉ ba chữ anh yêu em đó thôi mà đã làm trái tim của nó đập thình thịch cả lên
Dù rất thích nhưng nó lấy một cái cớ là hắn đang ngủ say nên chỉ nói mớ thôi
Ông chú này, ngủ say lại còn nói mớ nữa
Nó đỏ mặt nhìn qua chiếc đồng hồ bây giờ cũng đã hơn 8h tối, làm sao mà về đây
Chợt hắn tỉnh giấc, nhưng có vẻ không được khỏe
- Em thức rồi sao
- Chú ơi....(dường như nó nhớ ra điều gì đó) à không anh Shinichi ơi, bây giờ tối rồi làm sao cháu về đây
- Anh đã gọi nói với papa của em rồi, đừng quá lo
- Anh lạnh lắm phải không?
Nó sờ lên trán hắn rồi ép trán mình vào, bị sốt rồi
- Hình như anh bị sốt rồi?
- Không sao đâu em, chỉ cần uống một viên panadol là sẽ ổn ngay thôi
(Panadol hân hạnh tài trợ bộ truyện này :)))
Nó bèn đè hắn xuống giường
- Không được, anh đã bị bệnh rồi, tuy chỉ là một căn bệnh nhỏ nhưng không thể ỷ y như thế đâu!- Nó nghiêm nghị
- Thế anh phải làm sao?
- Anh yên tâm, Ran sẽ chăm sóc cho anh, Ran sẽ không bỏ rơi anh đâu
Câu nói của nó giúp hắn cảm thấy có chút gì đó ấm lòng
Nhưng cô nhóc nhỏ này thì có thể làm gì để chăm sóc mình đây hả?
- Em có thể sao?
- Anh không được xem thường em! Ở nhà con Đô Đô của em bị bệnh là của do một tay em chăm sóc
Sập hố hoàn toàn, hân chết đứng với câu trả lời của nó kiềm nén lửa giận trong lòng
Em dám đem anh so với chó saoooo!
Nhưng hắn không dám nói ra vì hắn sợ mất hình tượng nam thần ấm áp đó
- Anh nằm ở đây đi, không được bước xuống giường, đây là lệnh!
_Anh biết rồi
Ran nhanh chóng kiếm một chiếc khăn bông sạch nhúng vào nước nóng rồi đắp lên trán cho Shinichi, nhìn cái dáng bé nhỏ vụng về ấy nấu cháo cho mình lại làm cho hắn thèm khát có một mái ấm gia đình....
Đợi tôi hết bệnh thì sẽ mau chóng bắt em về làm vợ
Cả tiếng đồng hồ sau, cháo được bưng ra, chỉ đơn giản là món cháo hành để giải cảm
- Anh há miệng ra, em đút cho anh ăn
- Anh đâu phải con nít đâu
Hắn có phần hơi ngượng
- Nhưng đây là lệnh của em
Hắn đành ngoan ngoãn cho nó đút cháo....như một đứa trẻ....15 phút sau nó xuống bếp rửa bát
Rồi lên phòng xem tình hình sức khỏe của hắn
Sờ lên trán có vẻ anh ấy đã bớt nóng hơn rồi, tự nhiên bây giờ muốn đi tắm quá
- Em muốn gì sao?- thấy bộ dáng e dè của nó khiên hắn hơi tò mò
- Em muốn đi tắm nhưng ở đây không có đồ để thay- mặt Ran đỏ ửng cả lên

Hết chap 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro