Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dĩ nhiên, Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi không thể đi bán bánh bao được, nhưng anh vẫn thuê một căn phòng ngoài cổng Tây. Nơi đó chủ yếu là tứ hợp viện kiểu cổ xưa, đã có nhiều năm tuổi, mái ngói liền kề, một khoảng không gian trống ở giữa sân gọi là giếng trời. Trước và sau giải phóng, nơi đây từng là chốn cư ngụ của nhiều gia đình thế hệ danh gia vọng tộc, tuy điều kiện ngày nay đã giảm sút đi nhiều, nhưng cũng đủ khắc rêu phong lịch sử. Xen giữa những mảnh sân trong là hẻm nhỏ, đến nay đã tập trung nhiều dân tỉnh lẻ đến Bắc Kinh kiếm kế sinh nhai, đa phần giống như đôi vợ chồng bán bánh bao ngoài cổng tây. Sinh viên đại học X sau khi tốt nghiệp không mấy ai ra đấy thuê nhà.

Ngày đó, Ngô Thế Huân dọn tới nơi ở mới, Lâm Duẫn Nhi đã giúp anh bài trí nhà cửa, trải những thứ đồ như là ga giường do cô mang tới. Ga giường lẫn vỏ chăn đi liền một bộ, in cùng màu sắc hoa văn, và thoáng mùi hương đặc biệt chỉ có ở những vật dụng còn mới. Gian phòng chật chội, tối tăm, chỉ có một cửa sổ bé tí, để lọt mấy tia nắng trời. Khi đã sắp xếp xong xuôi, anh mới đảo mắt ngắm nghía căn phòng, đoạn cười bảo cô:

"Cả căn nhà này, được mỗi đồ đạc em mang tới là đẹp, bộ ga giường này chắc còn đắt hơn cả giá thuê nhà mất."

Mãi mà không tìm được việc làm thích hợp, anh bèn tiếp tục công việc gia sư. Nhưng cũng không thể dựa vào đồng lương gia sư để duy trì cuộc sống lâu dài được, anh bèn nhận việc tại một công ty nhỏ, lương ở đó rất thấp, mà lại không có phúc lợi, tăng ca là chuyện cơm bữa hàng ngày, được về lúc chín giờ là sớm sủa lắm rồi, thậm chí không có cả bữa ăn tăng ca. Ngô Thế Huân sợ muộn, không bắt kịp xe bus, bèn mua lại một chiếc xe đạp cũ mà một người bạn sau khi đã ra trường chuẩn bị quẳng đi, để hàng ngày hai lượt đi về trên chiếc xe cà tàng. Chỉ cần nghe tiếng chuông leng keng vang vọng, là Lâm Duẫn Nhi biết ngay anh đã về tới nhà.

Trên người anh vẫn là chiếc áo phông trường phát, mà anh đã mặc trong lần gặp gỡ đầu tiên giữa họ. Có điều, so với dạo mới quen, chắc bởi vóc dáng anh gầy guộc hẳn đi, khiến chiếc áo trở nên lùng bùng hơn nhiều, mặc lên người mà rộng thùng thình.

Ngày nào cũng vậy, Ngô Thế Huân đạp xe đi làm từ sáng sớm tinh mơ, đến tờ mờ tối mới trở về nhà, da dẻ cháy sạm, cả người đen đúa. Nhưng chỉ cần về nhà gặp Lâm Duẫn Nhi là trên khuôn mặt anh tức khắc nở nụ cười rạng rỡ niềm vui, hàm răng trắng bóc càng tố cáo làn da đen sạm. Trông anh vừa huýt sáo, vừa đun nước nấu mì mà cô không sao nén nổi xót xa trong lòng.

Lâm Duẫn Nhi thấy anh lanh lẹ bóc gia vị trong gói mì ăn liền, dốc khoảng một phần hai ra bát. Gương mặt anh lúc nhìn nghiêng vẫn đẹp trai như thuở nào, đường nét sắc cạnh, trẻ trung, dáng vóc cao ráo thẳng tắp.

Miệng anh huýt sáo một điệu nhạc vui nhộn mà Lâm Duẫn Nhi không thể lập tức nhớ ra tên bài hát. Rót nước nóng vào bát, đặt phích xuống, anh quay sang bên nhoẻn miệng cười, đủng đỉnh bước lại gần, ngồi xuống cạnh bên, vòng tay ôm vai cô, vùi đầu vào cổ cô, thủ thỉ:

"Cả ngày hôm nay đi làm, anh chỉ nhớ em thôi."

Lâm Duẫn Nhi vuốt ve gương mặt anh, lòng buồn vô hạn. Mấy phút sau, phỏng chừng mì đã chín tới, Lâm Duẫn Nhi toan giục anh thì phát hiện anh đã ngủ gục trên vai mình, có thể do quá mệt nên tiếng thở của anh phát ra rõ rệt. Lòng cô buồn man mác. Không hiểu vì đâu nhớ tới ba mình.

Hôm sau, cô đến văn phòng của Lâm Bỉnh Sơn, nói với ông rằng:

"Ba, ba muốn phản đối con với Thế Huân thì cứ nhằm vào con đây này, ba làm vậy với Thế Huân thì ích gì? Ba vốn không hiểu Thế Huân, ba có biết Thế Huân là sinh viên xuất sắc ở trường con, anh ấy hoàn toàn có thể làm nên việc lớn. Vậy mà bây giờ ba khiến cho anh ấy không kiếm nổi một công việc đúng nghề."

Nghe con gái trách móc, Lâm Bỉnh Sơn mới liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi, đoạn cất lời:

"Tiểu Nhi, nếu con thấy tiếc thay cho Thế Huân, vậy chia tay nó đi, chỉ cần vậy, ba sẽ lập tức tha cho nó. Hoặc…."

Nói đến đó, Lâm Bỉnh Sơn thoáng ngừng một lúc, rồi tiếp lời:

"Hoặc bảo nó chấp nhận điều kiện của ba, làm vậy cũng chỉ để chứng minh tình yêu của nó dành cho con. Giữa con và lòng tự trọng, nó tình nguyện vứt bỏ tự tôn của mình."

"Ba, hành động của ba là hoàn toàn vô lý, ba làm vậy là muốn cưỡng ép Thế Huân phải không?"

"Phải, ba ép nó đấy, nhưng cũng nó ép ba trước."

"Ba…"

Lâm Duẫn Nhi nghẹn họng, không thốt ra lời. Nhìn người cha của mình, và ông cũng nhìn cô. Không một ai chịu nhường ai, họ nhìn nhau như thể so mắt. Giờ lâu, cô mới cất tiếng:

"Ba, ba đừng phản đối bọn con nữa, con đã ngủ với anh ấy rồi, nên ba phản đối cũng chẳng ích gì đâu. Cùng lắm con sẽ sinh cho anh ấy một đứa con, đến lúc đó, con xem ba phản đối ra sao."

Những lời của Lâm Duẫn Nhi càng khiến Lâm Bỉnh Sơn thêm phẫn nộ. Ông bước tới trước mặt con, thẳng tay tát cô một cú trời giáng. Liền đó, ông ôm lồng ngực nhìn cô trân trối, mặt đỏ bừng bừng, lập cập lấy lọ thuốc từ bàn làm việc, dốc mấy viên, đưa lên miệng, người vẫn lẩy bẩy không thôi. Bờ môi ông mấp máy không lên lời, ông quơ lấy tách trà trên bàn, ném thẳng xuống chân cô

Lâm Duẫn Nhi bưng lấy mặt mình, chẳng rõ đau hay thẹn. Dẫu đã lớn bằng chừng này nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô bị ba đánh. Tách trà mà Lâm Bỉnh Sơn quăng xuống, vấy nước lên cả mu bàn chân cô. Cô gắng cầm dòng nước mắt, không để lệ tràn khóe mi.

Vào đúng lúc hai ba con đang căng thẳng thì Tống Phương Như gõ cửa, bước vào. Thoạt trông, bà đã hiểu hai ba con lại đang cãi vã bèn mỉm cười lại gần, đỡ lấy Lâm Bỉnh Sơn:

"Lại tái phát bệnh cũ à? Hai cha con làm gì mà hục hặc thế này?"

Nói đoạn bà dìu Lâm Bỉnh Sơn ngồi xuống, sau mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Duẫn Nhi:

"Duẫn Nhi, con biết ba mình bị bệnh tim, sao còn chọc ông ấy. Con làm thế này là không phải đâu, mau xin lỗi ba đi."

Thấy Lâm Duẫn Nhi vẫn đứng tại chỗ, không chịu nhún nhường, bà đành khuyên nhủ Lâm Bỉnh Sơn:

"Cha con có gì mà không dàn xếp được, để thành ra nông nỗi này. Duẫn Nhi hẵng nhỏ, có chỗ nào chưa phải anh từ từ dạy nó, việc gì phải nổi đóa lên như thế."

Lời còn chưa dứt, Lâm Bỉnh Sơn đã mắng át bà:

"Cô im đi, tôi dạy con tôi, cô thì biết cái gì!"

Tống Phương Như sững sờ chết trân tại chỗ. Nhìn Lâm Duẫn Nhi, bà nở nụ cười sượng sùng, tiến lùi không biết phải chọn đằng nào. Chứng kiến thái độ đó của ba mình, cô đành lên tiếng:

"Ba đừng giận lây sang dì Tống. Ba không quan tâm con, chẳng lẽ cấm cả dì Tống quan tâm con?"

Nói rồi, cô mới quay sang Tống Phương Như, nước mắt lưng tròng, gọi:

"Dì ơi..."

Bấy giờ, Tống Phương Như mới tiến tới, cười nói:

"Hay qua bên phòng của dì hẵng nói, đừng chọc giận ba con nữa."

Tống Phương Như liền dắt Lâm Duẫn Nhi về phòng mình, vừa bước vào đã hỏi han:

"Nào, rốt cuộc có chuyện gì?"

Nghe bà hỏi mà cô không sao kìm nén được nỗi ấm ức trong lòng, lệ cũng theo đà tuôn rơi. Nhìn Tống Phương Như qua làn nước mắt nhòa nhạt, cô thốt lên:

"Dì ơi…."

Tống Phương Như không khác gì mẹ đẻ Lâm Duẫn Nhi, phải chăng mối quan hệ giữa bà và Lâm Bỉnh Sơn không đơn thuần chỉ là cấp trên cấp dưới. Thực tình Lâm Duẫn Nhi luôn mong ba mình tìm được một người bạn đời thích hợp, mấy bận cô còn đề cập với Lâm Bỉnh Sơn rằng, mình không để bụng nếu ông và dì Tống xây dựng gia đình cùng nhau.

Nhưng lần nào nghe cô nói vậy, Lâm Bỉnh Sơn cũng chỉ cười xòa bảo:

"Trẻ con thì biết cái gì? Đời này ba chỉ có duy nhất một người vợ, đó là mẹ con."

Văn phòng làm việc của Tống Phương Như khá rộng rãi và ngăn nắp, ngoại trừ chậu cây đặt dưới chân tường ra, căn phòng không hề có vật dụng bài trí rườm rà. Ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô nước mắt lã chã, bà chưa vội lên tiếng ngay mà tự mình đi rót nước, đặt xuống trước mặt cô. Đợi cô bình tâm trở lại rồi nói:

"Uống cốc nước đã."

Lâm Duẫn Nhi cảm kích nhìn Tống Phương Nghiên, đoạn bưng cốc nước trước mặt, nhấp ngụm to, rồi nói:

"Con có bạn trai, nhưng ba con một mực phản đối hai đứa yêu nhau. Không biết ba con làm chuyện gì mà Thế Huân không tài nào tìm được việc làm."

Tống Phương Như cười nói: "Cậu bạn trai con tên là Thế Huân à?"

Lâm Duẫn Nhi thoáng ngớ người, nhìn Tống Phương Như, gật đầu đáp:

"Sao dì lại biết?"

"Khi nãy con kể đó thôi. Vì sao ba con lại không tán thành hai đứa?"

"Ba con chê anh ấy nghèo."

Sau tiếng “Ồ”, Tống Phương Như không còn gì nói thêm. Nhưng tưởng bà hiểu lầm, Lâm Duẫn Nhi vội vàng tiếp lời:

"Nhưng con người anh ấy tốt lắm, anh ấy rất có tài, là sinh viên xuất sắc của trường con, sau này nhất định sẽ thành đạt."

"Vậy sao con không giải thích để ba con hiểu ra ưu điểm của cậu ta?"

"Ba con thậm chí không thèm hiểu Thế Huân, mới gặp lần đầu mà đã kịch liệt phản đối hai đứa yêu nhau."

Tống Phương Như đăm chiêu một hồi, đoạn cười nói:

"Thôi vậy, có cơ hội nhất định dì sẽ khuyên nhủ ba con."

Nghe Tống Phương Như nói mà cô hí hửng mừng thầm trong bụng, rồi sực nghĩ tới điều gì đó, bèn nhìn Tống Phương Như rồi thỏ thẻ:

"Dì Tống ơi, con còn một việc này nữa muốn nhờ dì gi úp. Bởi ba con mà đến tận giờ này Thế Huân chưa tìm được một công việc tử tế. Dì có thể giúp anh ấy không?"

Tống Phương Như bật cười trước lời nài nỉ của Lâm Duẫn Nhi, bà mới mở miệng trêu:

"Lâm tiểu thư cũng có lúc nhờ cậy người khác cơ đấy, đúng là con gái đến tuổi lấy chồng, muốn giữ cũng khó."

Lâm Duẫn Nhi thẹn thùng cười trừ, phụng phịu nói: "Dì này!"

Nom cô ra vẻ hờn dỗi, bà không trêu nữa mà nói:

"Nếu ba con đã nhúng tay vào, vậy dì cũng không tiện can thiệp, dù gì ba con cũng là sếp của dì. Thái độ của ông ấy, con cũng thấy rồi đấy. Con cứ mang hồ sơ của cậu kia tới đây, để dì xem xét trước đã, có cơ hội dì nhất định sẽ nghĩ cách, vậy được không?"

Lâm Duẫn Nhi nghe bà nói vậy, liền phấn khởi gật đầu, rối rít nói:

"Được ạ, có dì Tống ra tay giúp đỡ, nhất định chuyện sẽ thành."

______

Khi quay trở về phòng trọ của Ngô Thế Huân, thật hiếm khi cô thấy anh rảnh rỗi ngồi dưới ánh đèn, lật mở cuốn sách chi đó, mà không phải tăng ca. Thấy Lâm Duẫn Nhi, anh liền tươi tỉnh đứng dậy. Ánh đèn rót lên gương mặt anh thật êm dịu. Đón cô vào nhà, anh nắm tay cô, nói:

"Hôm nay anh tan làm sớm, mình đi ăn bánh bao ngoài cổng tây nhé."

Lâm Duẫn Nhi ngước lên nhìn anh, miệng nhoẻn cười mà không đáp lời. Nom vành mi cô còn đọng vệt nước mắt chưa khô, một bên má đỏ ửng, hơi sung tấy, khiến Ngô Thế Huân giật mình, nhẹ nhàng xoa má cô, khẽ hỏi:

"Em đến tìm ba em à?"

Cõi lòng cô lại ứ lên nỗi tấm tức. Cô gật đầu mà mắt đỏ hoe. Anh dịu dàng vỗ về bên gò má còn hằn vết tát, giờ lâu mới thì thầm hỏi:

"Có phải vì anh nên ông ấy mới đánh em?"

Giọng anh trầm xuống, dường như mang theo nỗi đau không lời. Lâm Duẫn Nhi gắng cầm giọt nước mắt, nhoẻn miệng cười, giả vờ chẳng mấy bận tâm, cô nói:

"Thực ra cũng không hẳn tại anh, anh cũng biết tính khí em rồi đấy, tại em làm ba em tức quá mà thôi."

Anh mím chặt môi, xót xa nhìn cô. Không để Lâm Duẫn Nhi kịp nói trọn câu, anh đã ôm ghì cô vào lòng. Ánh mắt đượm buồn man mác, anh dịu dàng hôn lên mái tóc cô, thủ thỉ:

"Anh xin lỗi.."

Vòng tay anh ấm áp, dịu dàng, thoang thoảng mùi dầu tắm thanh khiết vấn vương trên cơ thể. Vuốt ve gương mặt cô, Ngô Thế Huân hỏi:

"Đau lắm phải không?"

Lâm Duẫn Nhi lắc đầu đáp:

"Không đau tí nào, nhưng em lớn bằng ngần này, lần đầu mới bị ba đánh đấy."

Nhắc đến việc bị đánh mà Lâm Duẫn Nhi thấy tủi thân vô cùng, tiếng nấc nghẹn ngào khó lòng nén được.

Lâm Bỉnh Sơn không thể ngờ được rằng Ngô Thế Huân sẽ đến tìm mình. Ông kinh ngạc gọi anh vào văn phòng. Thấy anh, ông ngẩng lên hỏi:

"Sao? Nghĩ thông suốt rồi, nên đồng ý điều kiện của tôi phải không?"

Ngô Thế Huân ngước lên, nhìn ông một thoáng rồi tiến lên phía trước. Đột nhiên, anh quỳ sụp xuống, nhìn thẳng vào mắt Lâm Bỉnh Sơn mà nói:

"Bác Lâm, cháu biết bản thân mình không thể khiến bác hài lòng, nhưng cháu thực lòng yêu Duẫn Nhi. Mong bác cho phép cháu được ở bên cô ấy. Tuy cháu chỉ là một đứa cô nhi nghèo khó, nhưng từng này tuổi đầu, trừ ba mẹ đã khuất, cháu chưa từng cầu xin ai, bây giờ, cháu cầu xin bác. Xin bác chấp thuận cho cháu và con gái bác được bên nhau."

Người như Lâm Bỉnh Sơn dẫu từng trải sự đời, song chứng kiến cảnh Ngô Thế Huân bất ngờ phủ phục xuống trước mặt ông khiến ông không tránh khỏi ngạc nhiên, trong thâm tâm như có thứ gì đó lay động. Ông lặng lẽ nhìn chàng trai đang quỳ trước mặt mình, nắng sớm đổ trên người cậu ta, phác họa lên dáng vẻ ôn hòa, thiết tha. Cậu ta quỳ trong tư thế nghiêm trang, tựa gốc đại thụ vươn mình thẳng tắp, Lâm Bỉnh Sơn không nén được tiếng thở dài, nói:

"Đã vậy, sao cậu không chấp nhận đề nghị của tôi?"

Ánh mắt Ngô Thế Huân nhìn ông như hằn lên nỗi đau, anh khẩn khoản nói:

"Nếu thứ bác muốn lấy chỉ là lòng tự trọng của cháu, vậy thì bây giờ bác đã làm được điều đó. Nếu chấp thuận điều kiện của bác, vậy thì cả đời cháu sẽ không thể nào bình đẳng yêu Duẫn Nhi giống như cách cô ấy yêu cháu vào lúc này."

Phòng làm việc của Lâm Bỉnh Sơn rất kín, ngoại trừ tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên bên ngoài văn phòng, thì hầu như không để lọt bất kì một âm thanh nào. Nắng rọi qua cửa sổ như được chắt lọc, để lại một màu vàng kim chói lòa. Lâm Bỉnh Sơn ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài, những tòa cao ốc mọc lên như cây rừng, trùng trùng điệp điệp, gần đến nỗi tưởng chừng vươn tay ra là tới. Mãi lâu sau, ông mới thu tầm nhìn, cúi đầu nhìn Ngô Thế Huân, ra chiều thông cảm:

"Ngô Thế Huân, không phải tôi vô lý. Tôi sẽ để thực tế chứng minh cho cậu thấy, chí ít cậu của ngày hôm nay và Duẫn Nhi của lúc này không hề xứng với nhau."

Rời văn phòng của Lâm Bỉnh Sơn, Ngô Thế Huân bắt xe bus về trường. Lúc này đang là giờ hành chính, khách đi xe thưa thớt, nhân viên bán vé uể oải dựa vào cửa kính, bơ phờ chào hành khách lên xuống. Tài xế cầm lái đưa xe lao vun vút, khiến một chiếc xe đi sát cạnh bên phải bấm còi hồi dài, biểu lộ thái độ bất mãn.

Anh về trường, đi tìm Lâm Duẫn Nhi, đúng lúc cô và Phó Nhã Lâm đang bàn bạc gì đó. Thấy anh đến, cô bèn nhoẻn miệng cười, nhìn anh cất bước lại gần. Thấy bạn như vậy, Phó Nhã Lâm cũng dừng câu chuyện đang dang dở, cố tình hích bạn một cái rồi cười toe toét, lánh mặt đi chỗ khác.

Đợi Ngô Thế Huân đến gần, cô nhìn anh rồi hỏi:

"Sao anh đến đây, hôm nay không đi làm à?"

Thay vì trả lời, Ngô Thế Huân chỉ siết chặt tay cô, dường như anh sợ một khắc lỏng ta của mình sẽ đánh mất cô. Ánh mắt anh nồng nàn yêu thương, cứ đắm đuối nhìn cô, như thể cô chính là toàn bộ thé giới của mình.

Giờ lâu, anh mới cất tiếng:

"Duẫn Nhi, chúng mình kết hôn nhé!"

Ánh mắt anh nhìn cô như có ngọn lửa hừng hực, khiến cô cũng bùng cháy theo. Giọng anh ra chiều gấp gáp, khiến con tim cô xốn xang nhịp đập.

Chưa bao giờ cô bắt gặp một Ngô Thế Huân như lúc này, cô mới bột miệng khẽ gọi:

"Thế Huân..."

Anh mỉm cười, khẽ khàng buông lòng bàn tay đang siết chặt tay cô. Nhìn cô mỉm cười, trịnh trọng lùi lại phía sau, một tay đặt lên ngang ngực, tay kia hơi chìa về phía cô. Nụ cười vẫn tươi tắn, trông anh oai phong, tuấn tú chẳng khác nào chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích.

Ngô Thế Huân nắm lấy bàn tay trái của cô, một chân quỳ xuống. Đôi mắt anh sáng ngời tựa như dòng nước lấp lánh ánh bạc, nhìn cô đắm đuối. Anh từ tốn cất lời:

"Duẫn Nhi, em bằng lòng làm vợ anh chứ?"

Lâm Duẫn Nhi vẫn nhớ như in Ngô Thế Huân của ngày hôm đó. Nắng rót xuống người anh, dát lên tấm thaan một lớp hào quang ánh kim, thậm chí đôi mày, cặp mắt cũng như phát ra ánh sáng. Cái nhìn anh trao cô tràn ngập ánh cười và cả sự ngóng đợi, như toát ra hơi thở ấm áp của mùa xuân. Khung cảnh ấy đẹp đẽ tựa như mơ.

Cô nhìn anh, nhoẻn miệng cười, khóe mi trào dâng giọt nước mắt hạnh phúc, chỉ ngân ngấn chứ không chịu tuôn rơi, như giọt sương e ấp bên cánh hoa trong sân trường buổi sớm mai. Đáy mắt cô ngập tràn niềm vui sướng, soi bóng chàng trai trẻ đang quỳ một gối trước mặt mình. Niềm hạnh phúc như con buồm no gió, vun vút lao đến.
Cô nắm lấy tay anh, mỉm cười toan nói câu “đồng ý”, nhưng hạnh phúc tuôn trào, để rồi không nén được tiếng hét:

"Em đồng ý! Thế Huân, em đồng ý."

Cô cất cao giọng nói, tiếng sau cao hơn tiếng trước, cho đến khi bốn bề tràn ngập tiếng cười khoan khoái của cô và cả câu “em đồng ý”.

Hoa quế trong trường đã hé nở, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp không gian, như thấm vào gan ruột. Đường trong trường rợp bóng cây xanh, uốn lượn quanh co. Trên con đường nhỏ, người lại người qua, họ trao nhau nụ hôn dịu dàng, tưởng trọn đời trọn kiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro