Chương 99. Phiên ngoại một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuần trăng mật là cái gì?

Vấn đề này lúc trước Ngô Thế Huân đã cho đáp án rồi.

Nhưng mà Lâm Duẫn Nhi cảm thấy đáp án của anh củi cái gì lửa đó lại lộ ra vẻ không đứng đắn, vì thế cũng không tiếp thu.

Sau khi hôn lể kết thúc, khách mời lục tục rời khỏi hòn đảo. Ngô Thế Huân đặt khách sạn một tuần, cho nên bọn họ sẽ ở riêng thêm mấy ngày ở nơi được xưng là "Thánh địa tuần trăng mật" trên đảo.

Trước khi Trịnh Xuyến Xuyến đi có tới chào tạm biệt Lâm Duẫn Nhi.

Cô gái nhỏ thừa dịp không có ai, lén giữ chặt vạt áo của Trịnh Xuyến Xuyến, khẽ hỏi: "Chị Xuyến Xuyến, rốt cuộc "Tuần trăng mật" là gì?"

Trịnh Xuyến Xuyến ngăn lại: "Hừm, còn không phải là chuyến du lịch của hai người sao!"

Lâm Duẫn Nhi khẽ thở ra, đúng là! Nào có kỳ lạ như Ngô Thế Huân nói chứ!

Nhưng mà Trịnh Xuyến Xuyến lại nhíu mày, nở nụ cười xấu xa: "Đương nhiên, du lịch này không giống với du lịch kia. Nếu mà cứ bình yên trôi qua thì coi như lãng phí số tiền lớn của Ngụy tổng nhà em... Em biết căn phòng này của em khó đặt trước thế nào không! Anh ta còn đặt lâu như thế!"

Lập tức Lâm Duẫn Nhi cảm thấy hơi tiếc: "Vậy không thể lãng phí không thể lãng phí!"

Nụ cười trên mặt Trịnh Xuyến Xuyến có hơi xấu xa, nhìn Lâm Duẫn Nhi từ trên xuống dưới: "Đến đây... Lần này chị mang tới hàng tốt cho em, vốn còn muốn thừa dịp này sử dụng nhưng vẫn không dùng được, vẫn còn mới nha!"

Lâm Duẫn Nhi ngây thơ hỏi: "Là cái gì thế?"

Mấy phút sau, cô nhìn chằm chằm đồ trên tay, đỉnh đầu xuất hiện mấy dấu hỏi.

Dường như cái này là một bộ quần áo.

... Nhưng, nhưng không phải bộ đồ bình thường.

Nửa trên chỉ có vài miếng vải và mấy sợi dây nhỏ, còn ở dưới... Ở dưới cũng không kém bao nhiêu!

Càng khoa trương hơn là lại phối với một chiếc cài... Chiếc cài lỗ tai thỏ bằng nhung trắng.

Lâm Duẫn Nhi giương mắt: "Đây, đây để làm gì?"

Cũng không thể mặc được? Cái này không thể nào mặc nha!

Trịnh Xuyến Xuyến tỏ vẻ sâu xa vỗ vỗ bả vai nhỏ của cô: "Cái này chị không nên dạy..."

Nói xong, cô Trịnh vỗ vỗ tay chạy đi như một áng mây.

Thâm tàng như tên vậy!

Để lại một mình Lâm Duẫn Nhi trừng mắt nhìn bộ đồ kia.

Cô thật sự không nhìn ra là gì nhưng cảm giác khá bỏng tay. Cuối cùng cô nghĩ một chút, dứt khoát nhét vào ngăn tủ đầu giường.

Mắt không thấy thì tâm không phiền!

Đảo nhỏ không có mùa đông, biển xanh trời trong, ánh nắng xán lạn, thời tiết mỗi ngày đều đẹp.

Tiễn khách mời đến tham gia hôn lễ xong, hai người bọn họ bắt đầu chuẩn bị đi tham quan đảo nhỏ.

Lâm Duẫn Nhi không có ý định xuống nước, cô chỉ mặc một bộ áo thun to rộng rãi, chiếc áo che đi mông cũng che lại chiếc quần đùi của cô. Phía dưới lộ ra đôi chân thẳng tắp tinh tế, trắng nõn đến phát sáng.

Trước khi ra cửa, cô cúi đầu nghiêm túc bôi kem chống nắng cho mình.

Ngô Thế Huân ra khỏi phòng thay đồ, nửa người trên trần trụi, vừa đi vừa mặc áo chữ T màu trắng, cơ bụng như ẩn như hiện. Anh mặc xong thì cúi đầu nhìn Lâm Duẫn Nhi đang ngồi ở mép giường bôi kem chống nắng lên chân.

Ngô Thế Huân đi tới ngồi xuống trước mặt cô, nắm cổ chân xinh đẹp của cô.

Lâm Duẫn Nhi: "Làm gì thế?"

Kem chống nắng vừa được bôi xong, chất kem trắng dính áp lên làn da bóng loáng nhẵn nhụi.

Khớp xương ngón tay của Ngô Thế Huân phủ lên: "Giúp em."

Hai chân dài nhỏ của cô rơi vào tay anh, lòng bàn tay nóng hổi của anh đi theo đùi từng tấc đi xuống, xoa kem chống nắng ra, tán đều.

Động tác rất đơn giản nhưng không biết sao Lâm Duẫn Nhi lại cuộn tròn mũi nhân, gương mặt phiếm hồng áp lên đầu gối: "Để em làm..."

Ngô Thế Huân cụp mắt, khóe miệng khẽ nở nụ cười: "Còn ngượng ngùng sao?"

Lâm Duẫn Nhi che mặt.

Ngô Thế Huân giương mắt, mắt sắc đen nhánh: "Chỗ nào anh chưa sờ qua?"

Lâm Duẫn Nhi tức giận, dùng mũi chân đá anh một chút: "Em đi đây."

Ngô Thế Huân cười nắm chặt cổ chân của cô, dụ dỗ nói: "Bôi xong ngay đây."

Thật vất vả mới có thể ra cửa, Lâm Duẫn Nhi cúi đầu chạy về phía cổng, đôi chân dài trần trụi vô cùng gây chú ý.

Ánh mắt Ngô Thế Huân nhìn theo, gọi cô lại: "Lâm Duẫn Nhi."

Lâm Duẫn Nhi quay đầu: "Sao?"

Anh im lặng, mở miệng: "Có muốn thay váy không?"

Lâm Duẫn Nhi cúi đầu nhìn mình một chút, cách ăn mặc của cô nhẹ nhàng thoải mái, cô ngẩng đầu: "Như vậy không đẹp sao?"

Ngô Thế Huân gật gật đầu, sau đó đi vào phòng thay đồ ngây người hai phút, cầm một chiếc váy ra.

Kiểu dáng sọc đỏ trắng, nhìn cũng không tệ. Lâm Duẫn Nhi cũng không có ấn tượng với chiếc váy này, đi hai bước về phía anh: "Tung ra cho em xem một chút."

Ngô Thế Huân tung ra.

Lâm Duẫn Nhi: "..."

Anh giơ ra như thế, chiều dài đã đến đầu gối của anh! Vậy nếu cô mặc vào không phải sẽ đến bắp chân sao!

Vậy thì cô còn bôi kem chống nắng làm gì nữa!

Lâm Duẫn Nhi tức giận trừng mắt với anh: "Anh đùa em à?"

Ngô Thế Huân trầm mặc một chút: "... Không có."

Cô gái nhỏ rất tức giận: "Vậy có đi hay không?"

Ngô Thế Huân thở dài: "Đi thôi."

Ra khỏi cửa, Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng vui vẻ trở lại.

Dưới bầu trời quang đãng, khắp nơi là màu cỏ xanh biếc, nơi đó cư dân có nụ cười thân thiện, người đi đường tới lui cũng đang hưởng thụ nơi này.

Lâm Duẫn Nhi đi theo Ngô Thế Huân, đi không hề hoang mang, Cô đưa điện thoại di động của mình cho Ngô Thế Huân để anh chụp hình. Đầu tiên là hai người đi đến hoàng cung nổi tiếng trên đảo, nhìn vườn hoa có suối phun nước, sau đó lại đi dạo phiên chỗ cổ xưa lớn nhất.

Phiên chợ vẫn giữ lại những nét đặc sắc khi xưa, đi vào đủ loại đồ chơi đầy màu sắc đập vào mắt. Có vải vóc màu sắc sặc sỡ, gỗ điêu khắc thiên hình vạn trạng, còn có nhiều loại quà vặt đặc sắc.

Nơi này đường hẹp nhiều người, Lâm Duẫn Nhi được Ngô Thế Huân che ở phía trước.

Đi một vòng ra, trên đầu cô đội thêm một chiếc mũ rơm rộng, trong ba lô nhỏ đựng một con mèo gỗ điêu khắc tinh xảo, trên cổ còn buộc một chiếc khăn lụa nhỏ.

Tất cả đều là do Ngô Thế Huân tiện tay mua.

Cô sờ sờ khăn lụa của mình, lại nhấc vành nón lên ngửa mặt cười với anh.

Thời tiết nắng nóng, trên chóp mũi xinh đẹp của cô đổ mồ hơi, Ngô Thế Huân rủ mắt xuống: "Đi ăn gì nhé?"

Lâm Duẫn Nhi rất vui vẻ: "Được!"

Đi vào một nhà hàng Indonesia có thiết kế khác lạ ở trên đường, trong nhà hàng trồng rất nhiều cây trúc. Lâm Duẫn Nhi kéo Ngô Thế Huân tìm chỗ ngồi xuống, chọn cơm hải sản xào cà ri và rau quả BBQ, còn có một số món ngọt.

Buổi chiều bọn họ còn muốn ngồi xích đu ở vách núi, Lâm Duẫn Nhi muốn chụp vài bức ảnh đẹp, ăn cơm xong thì kéo tay Ngô Thế Huân đi về phía bên đó. Nhưng mà cảnh ở đây quá nóng, lúc bọn họ đi qua đây đã có rất nhiều người. Nơi xếp hàng chẳng có một cái cây nào, không bao lâu sâu Lâm Duẫn Nhi đã ỉu xìu, nhưng lại tiếc xích đu.

Cô quét mắt nhìn một vòng, chỉ vào tiệm nước giải khát ven đường, kéo tay Ngô Thế Huân: "Muốn cái kia."

Ngô Thế Huân nhìn thoáng qua: "Sinh tố dâu sao?"

Lâm Duẫn Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Ngô Thế Huân sờ sờ đầu của cô: "Chờ anh một lát, đừng chạy lung tung."

Lập tức Lâm Duẫn Nhi hớn hở: "Ừm ừm!"

Ngô Thế Huân rời đi, cô kéo vành nón xuống, cúi đầu nhìn điện thoại. Không bao lâu sau, dưới vành nón lại xuất hiện một đôi chân.

Lâm Duẫn Nhi giương mắt.

Đứng trước mặt cô là một thanh niên tóc vàng mắt xanh, xem ra cũng là du khách, dáng vẻ cũng anh tuấn. Anh ta gãi đầu một cái, hai mắt nhìn chằm chằm cô gái châu á trước mặt.

Cô ấy quá đẹp!

Chỉ nhìn một chút cũng đã khiến cho người ta không thể rời mắt, dù cho cô dùng vành nón che khuất mình nhưng nửa khuôn mặt xinh đẹp lộ ra khiến người ta không tưởng tượng nổi.

Thanh niên kia chưa từng thấy cô gái châu á nào đẹp thế, trong phút chốc rung động nên đi tới. Nhìn gần thì cô gái này lại càng đẹp, bị đôi mắt trong suốt của cô nhìn chằm chằm, tim anh ta đập rộn lên.

Sau đó anh ta mở miệng, dùng tiếng mẹ đẻ của mình bày tỏ vừa gặp cô đã yêu.

Đương nhiên là Lâm Duẫn Nhi nghe không hiểu. Từ nhỏ cô đã ở tiên giới, chưa từng gặp người phương tây trên thế gian.

Cô gái xinh đẹp không có phản ứng, thanh niên kia rất gấp: "Lần đầu tiên tôi thấy em đã cảm thấy tôi bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng. Anh nghĩ em chính là nàng thơ phương Đông của tôi, là nữ thần sắc đẹp mà Thượng Đế điêu khắc ra..."

Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu một chút.

Thanh niên kia còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên Lâm Duẫn Nhi bị kéo ra phía sau, trong tay bị nhét vào một món đồ lạnh buốt như băng.

Vị dâu ngọt lịm thấm vào chóp mũi, Lâm Duẫn Nhi vui vẻ cúi đầu xuống, cầm ống hút hút một hớp sinh tố lớn. Dâu là dâu tươi, đá lạnh còn có dâu tươi, vừa ngọt ngào vừa tươi mát.

Ở phía trước, Ngô Thế Huân nhìn về phía người ngoại quốc đang đỏ mặt, vẻ mặt lạnh lùng.

Người thanh niên kia cũng nhìn về phía người đàn ông Trung Quốc đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là ánh mắt mang theo địch ý, sau đó có vẻ ảo não khẽ nói gì đó.

Anh ta không thể không thừa nhận thừa đàn ông Trung Quốc này cực kỳ đẹp trai, đứng cạnh cô gái xinh đẹp bên cạnh vô cùng xứng đôi.

Anh ta vô cùng buồn bã nói: "Anh và cô gái xinh đẹp này có quan hệ thế nào?"

Lâm Duẫn Nhi uống hai hớp sinh tố, cô ló đầu nhỏ ra khỏi vai Ngô Thế Huân, hỏi: "Anh ta nói gì thế?"

Ngô Thế Huân ấn đầu cô lại, sau đó lạnh lùng mở miệng: "Vợ của tôi, cút xa một chút đi."

Chờ người kia đi xa, Lâm Duẫn Nhi mới ngậm ống hút đưa ly tới trước mặt Ngô Thế Huân, tò mò hỏi: "Hai  người nói gì thế?"

Ngô Thế Huân thuận miệng nói: "Anh ta thấy em nhỏ, hỏi em có đủ tuổi ngồi bàn đu dây này hay không?"

Lâm Duẫn Nhi chớp mắt một cái: "Anh gạt em."

Vẻ mặt Ngô Thế Huân khó coi, gật gật đầu: "Ừm."

Lâm Duẫn Nhi hút ừng ừng mấy hớp sinh tố, sau đó bỗng nhiên cười: "Có phải người kia đang tỏ tình với em không?"

Vẻ mặt của Ngô Thế Huân càng khó coi, đôi mắt đen nhánh nhìn qua: "Còn nói chuyện với anh ta nữa hả?"

Lâm Duẫn Nhi uống xong sinh tố dâu, trên môi ngọt ngào, sau đó bỗng nhiên nhón chân lên hôn môi của anh.

"Em muốn nói..." Cô gái nhỏ cười thật ngọt ngào, nâng bàn tay trắng nõn của mình lên, nhẫn kim cương trên ngón tay áp út lóe sáng: "Em muốn cho anh ta nhìn cái này."

Vẻ mặt Ngô Thế Huân cứng lại, ôm eo của cô, cẩn thận mút nước ngọt ngào trên môi, sau đó khẽ hỏi: "Nói cái gì?"

Lâm Duẫn Nhi cười dựa vào ngực anh, khẽ nói: "Em muốn nói..."

"Nếu anh không đi thì chồng tôi sẽ đánh anh đó!"

Lâm Duẫn Nhi đã được ngồi bàn đu dây và chụp hình như mong muốn. Buổi tối sau khi trở về khách sạn, cô ngồi trên giường lớn lướt điện thoại nhìn xem.

Kỹ thuật chụp ảnh của Ngô Thế Huân luôn rất tốt, anh không chụp nhiều nhưng đều lưu lại khoảnh khắc đẹp nhất của cô. Lâm Duẫn Nhi tùy tiện lướt qua, vô cùng hài lòng.

Cô nghĩ hưởng tuần trăng mật đúng là hai người đi du lịch mà!

Mà bạn đồng hành của cô lại rất biết chụp ảnh, thật sự may mắn.

Lâm Duẫn Nhi quơ bắp chân, lay điện thoại di động, không bao lâu sau điện thoại đã bị anh cầm đi.

Cô ngẩng đầu một cái, ở trước mặt là ngực bụng trần trụi của Ngô Thế Huân. Anh xoay người ôm ngang bắp chân và lưng cô đi vào phòng tắm.

Dép lê trên chân của Lâm Duẫn Nhi rơi xuống đất, bàn chân tuyết trắng mượt mà vùng vẫy trong không trung, cánh tay cô ôm cổ Ngô Thế Huân mà hỏi: "Làm gì thế?"

Ngô Thế Huân: "Tắm rửa."

Lâm Duẫn Nhi mở to hai mắt: "Sao phải tắm chung?"

Ngô Thế Huân cong môi: "Bởi vì đến tối rồi."

Cửa phòng tắm bị mở ra, Ngô Thế Huân đặt cô lên bàn đá cẩm thạch, ngón tay cởi vạt áo thun của cô.

"Tuần trăng mật chính thức bắt đầu."

....

Đối với chuyện kia Lâm Duẫn Nhi rất kháng cự.

Bởi vì... Lần trước thật sự quá đau.

Mặc dù phía sau không hoàn toàn đau, nhưng dù sao kí ức đau đớn vẫn khắc sâu đến mức cô nghĩ tới đã muốn kháng cự.

Trong phòng tắm, Lâm Duẫn Nhi bị lột đồ xoa nắn một phen, sau đó cô được bọc trong khăn tắm lớn lau khô, lại bị anh ngồi xuống ôm ra ngoài, đặt dưới rèm che màu hồng phấn.

Cô gái nhỏ lăn lộn trên giường: "Em biết anh đang suy nghĩ gì nhưng em không muốn."

Trên người của Ngô Thế Huân chỉ mặc một chiếc quần, chiếc quần lỏng ở dưới đường nhân ngư, cơ bắp xinh đẹp rắn chắc.

Anh xoay người lên giường, ngăn chặn cô lăn qua lăn lại, cúi đầu cắn gương mặt cô: "Vì sao không muốn?"

Lâm Duẫn Nhi tắm rửa xong cả người hồng hồng mũm mĩm, mắt hạnh đen bóng vô cùng thẳng thắn: "Em đau, còn chưa hết đau đâu."

Cô quá ngây thơ, nghĩ là những lần sau còn đau như thế. Ngô Thế Huân không có cách nào, đành phải kiên nhẫn dạy.

"Lần sau sẽ không đau như thế." Giọng nói của anh dịu dàng dụ dỗ: "Sẽ khiến em dễ chịu."

Lâm Duẫn Nhi cuốn mền lăn qua một bên, lẩm bẩm: "Anh cho rằng em còn tin anh sao?"

Anh đã làm thì không nghe hiểu tiếng người!

Không bằng chưa bắt đầu đã từ chối!

Ngô Thế Huân ôm cô dỗ nửa ngày, lần này thái độ của cô gái nhỏ rất kiên quyết, dù ở trong ngực anh bị vò thành nước thì cũng lẩm bẩm không cho.

Không bao lâu sau, anh dỗ cuống lên, miệng nhỏ của cô cong lên, rơi mấy giọt nước mắt: "Anh cũng chỉ nghĩ đến chuyện này! Anh kết hôn với em có phải cũng vì chuyện này, anh thế này không hề yêu em huhu."

Giả vờ khóc rất giống.

Ngô Thế Huân thở dài, cánh tay chống lên kéo tủ đầu giường ra tìm khăn tay: "Đừng khóc, chúng ta không làm..."

Trong lòng Lâm Duẫn Nhi thả lỏng, lén mở hai mắt mông lung đẫm lệ.

Sau khi anh kéo ngăn kéo ra thì bỗng nhiên dừng lại.

Gò má của anh tạo thành đường cong hoàn mỹ, anh nhìn chằm chằm vào ngăn kéo hai giây, sau đó ngồi dậy, ngón tay lấy ra một món đồ bằng nhung trắng.

Lâm Duẫn Nhi xoa xoa con mắt nhìn sang: "Cài gì thế..."

Ngô Thế Huân dừng một chút, sau đó bỗng nhiên cười.

Anh quay đầu lại, lấy chiếc cài kia cài lên đầu Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi sờ lên, ừm, là lỗ tai thỏ.

Tiếp theo, ngón tay Ngô Thế Huân móc ra một mảnh vải nhỏ từ ngăn kéo, mở ra.

Sau đó anh nói: "Suýt chút nữa đã hiểu lầm em rồi."

Lâm Duẫn Nhi chớp mắt một cái, cảm thấy không ổn, cũng không để ý đến chuyện mình đang vờ khóc: "Em, em, em cảm thấy anh thật sự hiểu lầm rồi..."

Ngô Thế Huân cười khẽ, bóng anh bao phủ xuống, khàn khàn nói: "Chuẩn bị đầy đủ như thế... Suýt chút nữa anh đã phụ lòng em rồi."

Lâm Duẫn Nhi co rúm lại: Không phải em, em không có QAQ!

Mười phút sau.

"Em không mặc cái này huhu..."

Ngô Thế Huân khẽ dụ: "Ngoan nào, nhấc cánh tay lên một chút."

Một con thỏ nhỏ, lỗ tai rũ xuống uất ức nằm co quắp trên giường, làn da non mịn xấu hổ đến mức hồng hồng.

Mà dã thú chậm rãi nâng người lên, nhìn chằm chằm con mồi của anh.

Sau đó bắt đầu bữa ăn chính.

Lâm Duẫn Nhi khóc đến mức sắp choáng váng.

Cô không biết mấy mảnh vải trên người có ý nghĩa gì.

Nhưng cô biết những vật này khiến cho Ngô Thế Huân càng không giống người!

Lại là nửa đêm.

Cô gái nhỏ thút tha thút thít ôm lấy chân, đuôi mắt đỏ hoe: "Em không phải thỏ tinh..."

Anh cúi người đè cô: "Ừm?"

Lâm Duẫn Nhi oan ức nghẹn ngào: "Người ta là tiểu tiên nữ, không phải yêu tinh..."

Ngô Thế Huân cười khẽ một tiếng.

Anh rủ mắt xuống, nhìn qua vòng eo mềm mại và đường cong chập trùng của cô.

Anh cúi người lần nữa, cắn bờ môi khóc sướt mướt của cô: "Sao mà không phải?"

Rõ ràng là tiểu yêu tinh mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro