Chương 96. Như kẹo như sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian qua đi hơn năm tháng, Lâm Duẫn Nhi xuất hiện lần nữa trong tầm mắt của công chúng.

Lúc đám paparazi ngồi chờ cô thì hơn nữa ngày cũng không nhận ra được... Bởi vì Lâm Duẫn Nhi mặc áo khoác lông thật dày, quấn mình lại như con gấu ngủ đông.

"Ôi đệch! Anh mau nhìn xem có phải là Lâm Duẫn Nhi không?"

"Lâm Duẫn Nhi? Không thể nào... Trời má, hình như đúng rồi."

Cô gái nhỏ mặc đồ vô cùng ấm áp, lúc này loạng choạng đi ra khỏi tiệm thuốc, trong tay còn cầm theo một túi nhựa.

Ban đầu, paparazi đang ngồi xổm chờ cô, đây đúng là niềm vui bất ngờ! Dù sao Lâm Duẫn Nhi giống như người bốc hơi khỏi nhân gian, đột nhiên xuất hiện lại ăn mặc dày dặn che kín thế này, lại đi ra từ tiệm thuốc... Như thế giống như khẳng định lời đồn thời gian này cô bị bệnh nặng!

Hơn nữa cô vẫn một thân một mình! Má ơi, chuyện bệnh nặng + ly hôn đều là thật!

Ở trong xe, hai paparazi vốn đang buồn bực ngán ngẩm buồn ngủ, khi xác định đó là cô thì lập tức tinh thần như ăn thuốc, tỉnh ngày, chụp tạch tạch mấy trăm tấm ảnh.

Đêm nay độc nhất vô nhị!

Lâm Duẫn Nhi cũng không biết mình lại đối mặt với bản thảo truyền thông, cô mặc như thế này thật ra vì sợ lạnh mà thôi.

Mà thuốc trong tay cô cũng không phải mua cho cô.

Ngô Thế Huân dừng uống thuốc ngủ, nhưng giấc ngủ không khôi phục nhanh như thế. Lâm Duẫn Nhi hỏi bác sĩ, có thể uống vitamin B1 hoặc là an thần bổ não để hỗ trợ điều trị kết hợp với thuốc.

Nói ra thì gần đây Lâm Duẫn Nhi phải dỗ dành Ngô Thế Huân đi ngủ, cô cũng muốn mua chóng giải quyết vấn đề giấc ngủ cho anh.

Sau khi người qua cơn đau thì sẽ có phản ứng sợ hãi. Lâm Duẫn Nhi trở về được mấy ngày, cô cảm thấy Ngô Thế Huân hơi... dính lấy cô. Dù cho ở trong một ngôi nhà, cô ở nơi nào thì Ngô Thế Huân sẽ ở đó.

Mặc dù anh không nói, nhưng anh không còn quay lưng đi trước mặt Lâm Duẫn Nhi nữa, càng thích đi sau lưng cô, có thể thấy được cả người cô.

Lâm Duẫn Nhi vừa nghĩ đến chuyện vì sao anh lại như thế thì trong lòng vô cùng chua xót.

Tất cả cảm xúc của anh cô đều thấy hết, đồng thời phải chịu trách nhiệm đến cùng.

Lâm Duẫn Nhi mua thuốc ở tiệm thuốc, sau đó trở về nhà. Cô để túi nhựa lên bàn, lấy ra nhìn.

Gần đây Ngô Thế Huân trở nên ôn hòa hơn nhiều, lúc này đang lười nhác dựa vào ghế sa lon trong phòng khách, nhìn cô gái nhỏ nghiêm túc đọc hướng dẫn trong hộp thuốc.

Tóc đen mềm mại của cô chải ra sau ót, để lộ cổ tuyết trắng non mềm, khuôn mặt lớn chừng bàn tay tràn đầy vẻ nghiêm cẩn chăm chú.

Ngô Thế Huân không nói lời nào, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn cô.

Lâm Duẫn Nhi nghiên cứu hơn nửa ngày, ngẩng đầu nói: "Thế Huân, nước an thần bổ não này anh có thể uống hai bình."

Ngô Thế Huân nghe lời đứng lên, nhận lấy: "Ừm."

Hương vị hơi đắng, nhưng mà anh không biểu lộ gì, cụp mi mắt xinh đẹp, yên lặng uống.

Anh vừa uống, Lâm Duẫn Nhi vừa giải thích nói: "Trong sách hướng dẫn có nói, cái này trị mất ngủ, hay quên, còn có choáng váng không hề có sức. Ừm... Còn suy nhược thần kinh nữa."

Ngô Thế Huân ngậm ống hút, từ chối cho ý kiến: "Ừm."

"Uống nó có thể bổ máu dưỡng khí, mạnh não an thần." Lâm Duẫn Nhi cúi đầu lại đọc mấy hàng, mỗi câu mỗi chữ đều nhìn cẩn thận. "Còn có thể sinh tinh bổ tủy, cải thiện thận tinh không đủ."

Ngô Thế Huân: "..."

Anh im lặng uống cạn thuốc, sau đó kéo Lâm Duẫn Nhi qua, cúi đầu hôn môi cô.

Vừa uống thuốc, cả người anh đều mang vị đắng. Lâm Duẫn Nhi không muốn hôn anh, ngẩng đầu nhỏ trốn về phía sau: "Làm gì thế... Chưa uống xong mà."

"Thận tinh không đủ?" Ngô Thế Huân ôm cô vào lòng, ánh mắt đen nhánh, ý vị không rõ áp sát vào cô. "Cần anh chứng minh chút không?"

Lúc Lâm Duẫn Nhi đọc lên cũng không có suy nghĩ nhiều, lúc này mới mơ hồ cảm nhận được gì đó, đỏ mặt chạy đi: "Không cần đâu."

Mặc dù cô chưa trải nghiệm qua, nhưng cũng thấy qua...

Cũng sờ, sờ qua rồi..."

Lâm Duẫn Nhi chạy vào bếp, rót cho anh một ly nước ấm, hơi nóng trên tay tỏa khắp trên mặt.

Tinh, tinh khí cái gì, nhìn vẫn đủ, vẫn đủ...!

Trong đầu Lâm Duẫn Nhi hiện lên hình ảnh ngổn ngang, nhịp tim tăng nhanh chóng. Trong cảm giác xấu hổ còn có sự khát vọng xuất hiện.

Cô nghĩ đến hầu kết gợi cảm của Ngô Thế Huân, cơ ngực rắn chắc của anh, lại đến cơ bụng xinh đẹp, lại đến...

Ôi ôi!

Lâm Duẫn Nhi cầm ly lên uống hết ly nước mà cô đem cho Ngô Thế Huân.

Cũng trong hôm đó trước khi đi ngủ, Lâm Duẫn Nhi mặc áo ngủ mềm mại ngồi trên đầu giường chơi điện thoại, định xem một chút rồi đi ngủ. Kết quả cô không để ý, bỗng nhiên nhìn thấy tên mình.

Cô thật sự cảm thấy ngạc nhiên, không biết mình có thể chất đặc biệt gì mà ba ngày thì lại lên hot search hai lần.

Lúc này hot search là # Lâm Duẫn Nhi đi mua thuốc#

Hình ảnh cô một thân một mình đi mua thuốc bị post lên mạng, người mất tích trở về + hành động sâu xa rất nhanh đã lên hot search thứ ba.

Trong chỗ bình luận, có người qua đường tiếc nuối "Xem ra đã bệnh thật rồi? Thảo nào lâu như thế mà không xuất hiện!"

Có fan hâm mộ của Lâm Duẫn Nhi đang gào sống "Bảo bối chỉ cần sống lâu để tôi nhìn thấy là được rồi! Có bệnh cũng đừng sợ, mẹ sẽ mãi mãi ở bên con!"

Có fan cp lại rống to "Tôi bị ngược thế này, chỉ cần nhìn thấy bóng người cũng đã cảm thấy ngọt ngào! Tôi không có bệnh tôi không điên! Fan trân trọng mau tới đi"

Lâm Duẫn Nhi dở khóc dở cười.

Các tin tức trên mạng cô không thể nào đáp lại được, nhưng mà lại có thể trả lời tin nhắn của chị Thiến Thiến, Cố Tiểu Mộng, Tống Linh, Hình Lập. Sau đó cô để điện thoại di động xuống, vén chăn lên nằm xuống.

Ngô Thế Huân vẫn chờ cô dỗ ngủ đó.

Cô nằm xuống, Ngô Thế Huân tự nhiên ôm chầm cô giống như gối ôm, ôm vào ngực xoa nhẹ hai lần.

Lâm Duẫn Nhi cười hì hì lăn trong chăn ấm áp dễ chịu, sau đó nói với anh: "Khoa trương quá, ở trên mạng nói em mắc bệnh nan y đó!"

Ngô Thế Huân cắn chóp mũi cô: "Sao thế?"

Lâm Duẫn Nhi rụt rụt bả vai, bàn chân nhỏ trong chăn đá anh: "Bởi vì em mua thuốc cho anh bị chụp hình, bây giờ trên mạng đều nhận định chúng ta ly hôn, cũng đến bước chia gia sản rồi."

Ngô Thế Huân nhíu đuôi lông mày lên.

Lời đồn thật đáng sợ.

Thật vất vả anh mới biểu thị công khai chủ quyền, dù cho bỏ bê mấy tháng nhưng cũng không chịu được người khác phủ định.

Huống chi bây giờ anh cũng đủ sức rồi.

Ngày hôm sau, Ngô Thế Huân lái xe sang không phô trương dẫn theo Lâm Duẫn Nhi đi Khánh Tỷ. Hôm nay, Hình Lập sẽ tới tìm Lâm Duẫn Nhi bàn kế hoạch công việc.

Ngô Thế Huân ăn mặc giống như trước, mặc áo khoác màu đen, bên trong mặc áo sơ mi thêu trắng tinh, cổ áo cài chặt đè lên nốt ruồi ở cổ. Trên cổ tay anh đeo đồng hồ cơ, chính xác đến từng giây, cả người lộ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

Lâm Duẫn Nhi nhìn anh một cái, nhịn không được lại liếc mắt nhìn.

Anh nhìn rất đẹp trai nha.

Trên mạng nói người đàn ông cấm dục sẽ khiến người ta muốn cởi từng chiếc nút của anh, nhìn anh vì tình dục mà thay đổi.

Lâm Duẫn Nhi nhìn Ngô Thế Huân, cảm thấy cũng đúng.

Cô nhịn không được hơi đỏ mặt, sau đó vội vàng lắc lắc đầu.

Cô phải đứng đắn một chút.

Xe dừng lại ở bên ngoài cao ốc, Lâm Duẫn Nhi đưa tay cởi dây an toàn nhưng bị một bàn tay lạnh lẽo đè xuống.

Ngô Thế Huân xuống xe, vẻ mặt lạnh lùng vòng qua đầu xe, sau đó mở cửa xe bên Lâm Duẫn Nhi, xoay người, tháo dây an toàn cho cô.

Mùi hương tuyết tùng thơm mát trên người anh ập tới, Lâm Duẫn Nhi tựa vào ghế, mắt hạnh ngây thơ nhìn anh.

Ngô Thế Huân nắm tay cô, đưa tay che trần xe để cô đi xuống. 

Bình thường anh vẫn rất cưng chiều, nhưng đến mức này thì Lâm Duẫn Nhi hơi mờ mịt.

"Làm, làm gì thế."

Ngô Thế Huân rủ mắt xuống, bình tĩnh mở miệng: "Chứng minh."

Lâm Duẫn Nhi đã sớm quên đi câu chuyện phiếm nói tối hôm trước, khó hiểu hỏi: "Chứng minh cái gì?"

"Không ly hôn." Ngô Thế Huân cong môi, áp vào bên tai cô khẽ nói: "... Như keo như sơn."

Mặt Lâm Duẫn Nhi đỏ lên.

Cùng ngày, Weibo lại bùng nổ lần nữa.

Lần này là fan cp vợ chồng trân trọng khua chiêng gõ trống, tự tay đốt pháo hoa.

Ngô Thế Huân hiếm khi khoa trương, paparazzi không phụ sự mong đợi của mọi người, soi rõ từng hành động ba trăm sáu mươi độ của hai người bọn họ ở cổng Khánh Tỷ.

Fan cp bị hành hạ hơn năm tháng nhận miếng đường từ trên trời rơi xuống này là nghẹn suýt chết... Đương nhiên, chết không thành nên từng người đứng lên, quỷ khóc sói gào trên mạng.

[Xin hỏi có người truyền tin ly hôn sao! Xin hỏi mặt mấy người Đau! Không!]

[Huhu cảm ơn trời, cảm ơn tôi còn tin tưởng tình yêu, chỉ cần còn sống thì đường gì cũng có]

[Tôi tuyên bố hôm nay tôi ăn Tết! Tết! Ai cũng không ngăn được tôi bay lên không trung. A a a mẹ thương các con!!!]

Vì thế, cp ngọt nhất trên mạng  đã quay lại mạnh mẽ sau khi BE.

Mà kẻ đầu têu vô cùng bình tĩnh, dường như anh ta không làm những chuyện thể hiện tình cảm màu mè hôm đó.

Lâm Duẫn Nhi nhìn Ngô Thế Huân đang giải quyết công việc trên máy tính, thầm nghĩ có đôi khi đàn ông thật ngây thơ.

Nhưng mà ngây thơ... Còn đáng yêu nữa.

Thời gian đang dần dần trở về quỹ đạo, Lâm Duẫn Nhi trân trọng cuộc sống. Trân trọng cảm giác hạnh phúc trong cuộc sống, cũng trân trọng cảm giác ý nghĩa của hôn lễ khi hai người ở chung.

Nghi thức quan trọng nhất đang được chuẩn bị, cuối cùng hôn lễ này cũng có thể tiếp tục, mà lần này có cô tham dự.

Nhưng mà, Lâm Duẫn Nhi tham dự ở chỗ hơn phân nửa đưa ra sở thích của mình, mà những chi tiết nhỏ nhặt đều để Ngô Thế Huân xử lý, cô làm bà chủ vung tay nên rất vui vẻ.

Ban ngày, hai người ai cũng bận rộn, chỉ có buổi tối mới có thể bàn bạc chuyện này.

Bàn bạc trên giường.

Lâm Duẫn Nhi nằm trong ngực anh, bàn bạc một hồi, nhanh chóng không có hứng thú với chi tiết hôn lễ.

Cô không thể không thừa nhận, trên người Ngô Thế Huân có hormone trời sinh rất quyến rũ người khác. Lâm Duẫn Nhi ôm eo anh, cọ cọ khuôn mặt trơn mềm lên cổ anh, đôi môi lại hôn lên cằm anh.

Ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon thật đáng sợ, Lâm Duẫn Nhi biết mình không thể chống lại tục dụ hoặc ở hồng trần nên cuối cùng từ bỏ chống lại.

Cô muốn ngọt ngào.

Muốn thân mật "Như keo như sơn".

Tâm tư của cô gái nhỏ sạch sẽ ngay thẳng, một chút khát vọng đều có thể yêu mãnh liệt.

Ngô Thế Huân vứt cặp văn kiện, ôm eo cô, đầu ngón tay vòng qua áo ngủ của cô, lòng bàn tay đi khắp bốn phía.

Lâm Duẫn Nhi ngượng ngùng, rất nhanh tinh thần đã bị ném đến ngoài chín tầng mây, ôm quần áo trên ngực anh mà lẩm bẩm.

Đôi mắt của Ngô Thế Huân sâu thẳm, đầu ngón tay sờ qua, cô gái nhỏ run rẩy.

Anh hít vào một hơi, muốn đè xuống nhưng chợt nhớ ra gì đó.

Hôn lễ được tổ chức ở nước ngoài, đương nhiên phòng cưới được chuẩn bị rất chu đáo. Thời gian, địa điểm, bầu không khí vừa vặn. Vì thế, Ngô Thế Huân có thể kiềm chế một chút.

Cho cô thứ tốt nhất.

Anh không tiếp tục tiến lên nữa, khóe mắt của Lâm Duẫn Nhi ướt át, mở hai mắt mông lung ra, từ mũi phát ra âm thanh dinh dính: "Ừm?"

Ngô Thế Huân kéo quần áo cô lại, ôm cô vào ngực: "Ngủ đi."

Vừa rồi Lâm Duẫn Nhi cũng nếm được sự ngon ngọt, trái lại không có dị nghị gì.

Phòng ngủ tắt đèn, màu đen kịt tĩnh mịch, cô bị Ngô Thế Huân ôm, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nhưng dù sao cũng cảm thấy suýt chút nữa có gì đó.

Suýt chút nữa.

Qua nửa ngày, cô gái nhỏ trong ngực cũng không ngủ, giống như con mèo con ủi hai lần.

Ngô Thế Huân mở to mắt, khẽ hỏi: "Không ngủ được à?"

Giọng nói của Lâm Duẫn Nhi mềm nhũn "Ừm" một tiếng, sau đó ôm chặt anh, dịu dàng nói: "Thế Huân..."

Ngô Thế Huân: "Ừm?"

Lâm Duẫn Nhi ngẩng mặt lên: "Anh hôn em đi."

Cô hơi tham lam.

Còn thiếu một chiếc hôn, sau đó cô ngoan ngoãn đi ngủ.

Tiếng cười khẽ vang lên bên tai, hơi thở của anh ấm áp tới gần: "Làm nũng thế sao."

Lâm Duẫn Nhi nhắm mắt lại không đáp.

Qua hai giây, đôi môi bị anh cắn dịu dàng, trằn trọc một lát.

"Ngoan không?" Anh khẽ hỏi, dung túng đến mức khó tin.

Cô gái nhỏ như trộm được bình đường, thỏa mãn liếm môi, cuộn tròn trong ngực anh.

"Ngủ ngon nha."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro