Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngô Sâm nói với Ngô Thế Huân: Đã đến lúc con phải kết hôn rồi.

Ngày hôm sau, không đợi Ngô Thế Huân đến Lâm Duẫn Nhi tự làm thủ tục ra viện.

Mấy ngày sau, cô không gặp lại Ngô Thế Huân, cũng không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào.

Việc cô đến giúp Tiết Lễ Giai, ngoài Tiểu An gọi điện cảm ơn ra, cô không nhận được tin tức nào khác.

Chắc là Tiết Lễ Giai cũng chẳng bao giờ nói chuyện đó với Ngô Thế Huân.

Chỉ có Hướng Diễn gọi điện hỏi cô xem cuối tuần có đi xem phim không.

Cũng chẳng có việc gì, Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ giây lát rồi nhận lời.

Cô trang điểm nhẹ, thay chiếc váy màu xám nhạt, kết hợp cùng chiếc cài áo màu lông chim bồ câu, xách túi đi ra cửa.

Hướng Diễn đã đỗ xe trước cổng khu nhà cô ở.

Anh xuống xe mở cửa, mỉm cười nói: “Hôm nay em rất đẹp”.

Lâm Duẫn Nhi cũng trả lời: “Còn anh thì vẫn đưa đẩy thế”.

Hướng Diễn không nhịn được cười, lên xe nổ máy phóng đi.

Vẫn là chiếc Passat hôm nọ, có điều hôm nay trong xe đã lắp thêm điều hòa, đồ trang trí và đệm ghế, trông ra dáng và sinh động hơn lần trước rất nhiều.

Không biết là do trùng hợp hay dự đoán, Hướng Diễn mặc một bộ quần áo thường ngày màu xám, hình ảnh phản chiếu của hai người trên cửa kính phía trước, ăn ý bất ngờ, trông cứ như là trang phục đôi của các cặp tình nhân.

Ngồi trong xe, Lâm Duẫn Nhi cầm tấm vé xem phim Hướng Diễn đưa, lật xem, vé xem phim bây giờ vẫn xấu xí và kèm theo các mẩu quảng cáo nhỏ.

Không biết đã bao nhiêu lần Lâm Duẫn Nhi phải đi mua vé cho Ngô Thế Huân và bạn gái, còn bản thân cô thì chưa từng xem.

Vật vẫn ở đây mà người ở đâu.

Cũng đến lượt cô một lần vào vai nữ chính sao?

Hướng Diễn dừng xe trước cổng rạp chiếu phim, chưa vội vào ngay mà còn đi mua hai bịch bỏng ngô to nhất và hai cốc Coca cola.

Lâm Duẫn Nhi nhìn hai bịch đồ to tướng vừa bị bỏ vào trong lòng, không biết nói gì.

“Anh mua nhiều thế này, chúng ta ăn làm sao hết được?”.

“Ăn không hết thì bỏ đi”. Hướng Diễn cười híp cả mắt: “Đại gia có tiền mà”.

“…”

“Anh đùa thôi, ai vào rạp chiếu phim mà chẳng đem theo những thứ này? Trước đây không có cơ hội, bây giờ… anh hy vọng ít nhất thì có thể làm cho mọi việc hoàn hảo”.

Giọng nói của Hướng Diễn rất chân thành, Lâm Duẫn Nhi cũng cảm thấy xúc động.

Không để cô kịp nói thêm, Hướng Diễn kéo cô vào rạp.

Khi họ tìm thấy chỗ ngồi vẫn còn sớm, cũng chưa đông lắm, rồi mọi người dần dần kéo vào, ngồi kín xung quanh.

Bỗng vang lên một giọng nữ chói tai.

“Hàng này, chỗ của anh là mười lăm, của em là mười sáu”.

Lâm Duẫn Nhi nhìn qua, thấy Ngô Thế Huân và bạn gái mới của anh đang đứng phía bên kia hàng ghế của cô, Ngô Thế Huân vẫn cái dáng vẻ không lộ cảm xúc, còn cô gái thì có vẻ thận trọng e dè.

Âm hồn không tan.

Đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Duẫn Nhi.

Bình tĩnh thì biết rằng việc gặp nhau cũng chẳng có gì to tát, thành phố này không quá rộng lớn, đi xem phim đa phần ai cũng chọn rạp này.

Được bịch bỏng ngô to đùng che khuất, Ngô Thế Huân và Ngô Kỳ không nhìn thấy cô mà tìm thấy chỗ của mình và ngồi xuống.

Hai kẻ đáng chết mà không chết đang ngồi ngay ở hàng ghế trước mặt cô.

Rõ ràng là Hướng Diễn cũng đã phát hiện ra, đang định nói gì với Lâm Duẫn Nhi, cô ra dấu “suỵt” một tiếng, rồi tiện tay nhét bỏng ngô vào miệng Hướng Diễn, Hướng Diễn cố ăn cho hết chỗ bỏng ngô, nín thinh.

Buổi chiếu bắt đầu, đèn trong rạp tắt hết.

Quảng cáo chút xíu rồi chiếu phim, hiệu ứng âm thanh trong rạp rất tốt, cho dù là ngồi ở giữa rạp, âm thanh vẫn vang rõ bên tai.

Lâm Duẫn Nhi vừa ăn bỏng ngô vừa uống Coca cola, nhưng không còn lòng dạ nào xem phim.

Cô gái ở hàng ghế trước, từ lúc phim bắt đầu chiếu đã dựa đầu vào vai Ngô Thế Huân như một con chim nhỏ, Ngô Thế Huân không hể đẩy ra.

Hàng ghế của họ thấp hơn hàng ghế của cô một bậc, không hề che khuất tầm nhìn, nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn cảm thấy vô cùng chướng mắt, trông cô nhai bỏng ngô mà không khác gì đang nghiến răng nghiến lợi.

Thứ tình cảm đang ức chế trong người… gọi là đố kỵ.

Không khó khăn gì để nhận ra.

Bên cạnh, Hướng Diễn nhẹ nhàng: “Khó chịu à?”.

Anh không còn hỏi cô có thích Ngô Thế Huân không.

Lâm Duẫn Nhi do dự một lát rồi gật đầu.

Hướng Diễn vỗ vỗ vào vai cô, trong bóng tối ánh mắt anh sáng rực, lóa mắt người đối diện: “Anh có thể cho em mượn bờ vai, em dựa vào vai anh… cứ coi như là đang dựa vào vai của Ngô Thế Huân”.

Không cử động, không nói gì, Lâm Duẫn Nhi chỉ quay sang nhìn Hướng Diễn.

Im lặng mấy giây, cô lãnh đạm nói: “Anh hà tất phải như thế, em không có ý biến anh thành vật thế thân”.

Hướng Diễn cười: “Nếu anh nói anh không ngại làm vật thế thân thì sao?”.

“Anh…”.

So với phụ nữ, đàn ông càng để ý đến lòng tự tôn và sự tự tin, làm vật thế thân cho người đàn ông khác trước mặt người phụ nữ của mình, việc này… đúng là quá uất ức rồi.

Thấy Lâm Duẫn Nhi không biết nói gì, Hướng Diễn nhướng mắt, cười ra vẻ tự nhiên: “Em đừng có nghĩ anh thành thánh mẫu thế, anh làm thế vì tin rằng rồi sẽ có một ngày anh có thể thay thế vị trí của anh ta, thế nên hiện giờ anh có thể không phiền lòng mà an ủi em”.

Tiếng nói chuyện bất giác lớn dần, không ai để ý đến hàng ghế trên có người khẽ quay xuống.

Nghe Hướng Diễn nói xong, Lâm Duẫn Nhi cũng không hiểu mình buồn hay vui.

Trái tim cô trở nên mềm yếu.

Kiên cường trong cái vỏ bọc mạnh mẽ quá lâu, cũng đến lúc không còn sức lực, người phụ nữ nào không mong muốn được ở trong vòng tay của người ta, đã yêu chiều, nũng nịu.

Nhắm mắt lại, ôm bịch bỏng ngô to tướng đến buồn cười, Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu dựa vào vai Hướng Diễn.

Tiếng ồn trong rạp chiếu phim bỗng chốc trở nên im ắng.

Cô tưởng tượng mình đang dựa đầu vào vai Ngô Thế Huân, trong lòng dần trở nên yên ổn tĩnh lặng.

Hồi ức xuyên qua biển ý thức, trào lên mạnh mẽ.

Một lần đi công tác, xe bị hỏng giữa đường, Ngô Thế Huân quyết đoán bỏ xe lại, dẫn theo Lâm Duẫn Nhi bắt một chiếc xe hàng trên đường cao tốc, đến thành phố gần nhất.

Không gian trong xe hàng chật hẹp, mùi hôi nồng nặc, hai con người ăn mặc chỉnh tề chen chúc trong đó.

Do thiếu ngủ và hơi say xe nên Lâm Duẫn Nhi ngủ gà ngủ gật, rồi dần dần dựa vào vai của Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân sau khi hỏi han tình hình, không những không đẩy cô ra, mà còn vòng tay ôm cô, giữ cô khỏi ngã.

Cô say lên say xuống, không kịp có ý gì khác, chỉ cố kiếm chỗ dựa cho chắc.

Nhiệt độ cơ thể và khí chất lạnh lùng của riêng anh đã truyền qua người Lâm Duẫn Nhi trong cự ly gần nhất, cô dần dần chìm trong giấc ngủ, cảm giác yên ổn trong tĩnh lặng, nếu có thể, cô muốn cả đời đã dựa vào bờ vai ấy.

Cả cuộc đời.

Hàng mi rung rung, cảm giác ươn ướt.

Trên màn ảnh đang đến đoạn âu yếm quấn quýt.

Hai nhân vật nam nữ chính ôm chặt lấy nhau, nam chính cẩn thận cúi xuống bờ môi người con gái, lúc đầu nhẹ nhàng, càng về sau càng dữ dội…

Trong rạp phim người lớn bịt mắt trẻ con, những đôi yêu nhau thì rục rịch chuyển động.

Lâm Duẫn Nhi mở to hai mắt, ở hàng ghế trên Ngô Kỳ đang xích lại gần Ngô Thế Huân hơn nữa, như muốn ngầm ra hiệu điều gì.

Ngô Thế Huân không có phản ứng gì.

Ngô Kỳ lại lấy khuỷu tay huých huých anh, Ngô Thế Huân nghiêng mặt qua, trong ánh sáng đan vào nhau, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi đường nét trên khuôn mặt anh.

Một khuôn mặt đẹp, nhưng tận cùng băng giá.

Ngô Kỳ có vẻ phẫn nộ.

Lâm Duẫn Nhi không nhịn được, cười ra thành tiếng, chẳng lẽ cô ta hoang tưởng rằng Ngô Thế Huân có thể hôn cô ta ở chốn công cộng thế này?

Ngô Thế Huân là ai chứ? Mộng tưởng anh ta trở thành cao thủ tình trường hay công tử phong lưu là một suy nghĩ hão huyền. Ngô Thế Huân thậm chí còn máy móc và lạnh lùng hơn một người máy, người máy ít nhất có thể xảy ra sự cố, Ngô Thế Huân thì… hoàn toàn không thể, anh ta lý trí như một người chết.

Điệu cười mỉa mai quen thuộc khiến cho Ngô Kỳ chú ý.

Cô ta quay lại, nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đang dựa đầu vào vai Hướng Diễn thì thay đổi ngay nét mặt, vẻ phẫn nộ lúc nãy hoàn toàn biến mất, cô ta khoác lấy cánh tay Ngô Thế Huân, cười tươi như hoa, cứ như là hai người họ vẫn ân ái mặn nồng, tất cả những gì Lâm Duẫn Nhi vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

“Trợ lý… cô Lâm, cô và bạn trai cũng đi xem phim à, thật là trùng hợp quá!”.

Lâm Duẫn Nhi ngồi thẳng dậy, cười duyên: “Vâng, trùng hợp thật”.

Cô cảm giác Hướng Diễn thoáng nhìn mình kinh ngạc, nhưng anh đã kịp lấy lại nụ cười thân thiết, hỏi thăm Ngô Kỳ: “Rất vui được gặp cô, không biết cô là…”.

Ngô Kỳ nhanh nhảu đáp lời: “Tôi là bạn gái của Ngô Thế Huân, chúng ta đã gặp nhau lần trước rồi mà”.

Hướng Diễn như thể giờ mới nhớ ra, xấu hổ xoa xoa sống mũi: “Tôi nhớ ra rồi, trí nhớ của tôi thật chẳng ra sao, sao lại có thể không nhớ ra một cô gái đẹp như thế này chứ?”.

Lâm Duẫn Nhi nghĩ, Hướng Diễn miệng lưỡi trơn tru như thế… có phải vì bản năng của một luật sư?

Nhưng trong lúc họ hàn huyên, Ngô Thế Huân không nói một lời nào, ngồi nhìn ba người, cứ như thể… anh hoàn toàn là một người ngoài cuộc.

Bất giác cô quay sang nhìn Ngô Thế Huân, phát hiện ra Ngô Thế Huân cũng đang nhìn cô từ lúc nào. Ánh mắt đen như màn đêm khiến người ta không thể đoán biết những suy nghĩ bên trong.

“Nếu hai người rảnh, chi bằng xem xong phim chúng ta cùng đi ăn?”.

“Cung kính không bằng tuân lệnh”.

Khi Lâm Duẫn Nhi định thần lại, Hướng Diễn và Ngô Kỳ đã hẹn hò cả hội đi ăn cơm.

Hơi quay lại, Lâm Duẫn Nhi lạnh mặt nhìn Hướng Diễn: “Anh quyết định thay em đấy à?”.

Hướng Diễn nhún vai cười: “Ăn một bữa cơm cũng có làm sao, xem phim đi”.

Thái độ thoải mái của Hướng Diễn khiến Lâm Duẫn Nhi không thể tỏ ra tức giận, trong lòng bực bội mà ngồi đó xem phim.

Tất nhiên là cô càng chẳng có lòng dạ nào tiếp tục xem phim, có điều, có thể đã biết sự có mặt của họ đằng sau, hai người đằng trước không còn chướng mắt như lúc trước. Bộ phim kết thúc.

Cho dù không cam tâm tình nguyện, nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn đi theo bọn họ đến một nhà hàng gần đó.

Lâm Duẫn Nhi không hề thích ăn cơm trong những nhà hàng sang trọng, đi theo Ngô Thế Huân bao nhiêu năm, đã phải đi ăn ở không biết bao nhiêu nhà hàng, chỗ nào cũng như chỗ nào, một kiểu thức ăn, một kiểu thái độ phục vụ, chỉ cần vào đó là thói quen nghề nghiệp phát tác, những cảm xúc bị kìm nén cứ ùa về.

“Không muốn đi à?”. Hướng Diễn khẽ hỏi.

Lâm Duẫn Nhi muốn gật, nhưng cuối cùng cô lại lắc đầu.

Ổn định chỗ ngồi xong, phái nữ gọi món.

Lâm Duẫn Nhi nhìn qua, chọn đại hai món rồi đưa thực đơn cho người phục vụ.

Ngô Kỳ ngồi phía bên đối diện cầm lấy quyển thực đơn, cẩn thận chỉ tay và đọc tên từng món, rồi lại chỉ từng món ăn hỏi người phục vụ.

Nhìn ba người kia ngồi đó, Lâm Duẫn Nhi không muốn mở miệng tí nào.

Cô không bao giờ nghĩ lại có thể gặp mặt Ngô Thế Huân, nếu biết thế này, chẳng đời nào cô chịu ra khỏi cửa.

Người duy nhất thoải mái trong ba người là Hướng Diễn.

Anh nghịch ngợm chiếc cốc uống trà trong lòng bàn tay, lịch sự bắt chuyện với Ngô Thế Huân.

Những câu chuyện bên bàn ăn, dạo này làm gì, làm ở đâu, rồi thì thị trường cổ phiếu, đầu tư thế nào…

Ngô Thế Huân trả lời đơn giản, không ra lạnh lùng cũng không ra nồng ấm.

Hai người nói qua nói lại, khiến không khí bớt lãnh đạm.

Ngô Kỳ dường như cũng muốn bắt chuyện với cô.

“Cô Lâm giờ làm gì rồi?”.

“Không làm gì hết, ở nhà thôi”.

Tuy là nói thật, nhưng lại chặn ngang Ngô Kỳ, khiến cô ta không biết tiếp tục thế nào.

Biết rằng Ngô Kỳ chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của Ngô Thế Huân, Lâm Duẫn Nhi không hề có ý muốn làm khó đối phương, cô định chuyển đề tài.

Đột nhiên, Ngô Thế Huân lên tiếng: “Cô đã suy nghĩ xong chưa?”.

Lâm Duẫn Nhi ngớ người một lúc mới hiểu ra ý của Ngô Thế Huân.

Ở tiệc đính hôn lần trước, Ngô Thế Huân nói: “Tôi sẽ giữ lại vị trí cho cô một tuần”.

Cô không hề có ý định quay lại, nhất là sau khi gặp Tiết Lễ Giai.

Cô không thể không thừa nhận, cô không thích Tiết Lễ Giai, không thích chút nào.

Thế là, cô gần như buột miệng: “Anh Ngô, anh đã có trợ lý mới rồi, còn hỏi tôi làm gì”.

Hình như Ngô Thế Huân không phát hiện ra mùi thuốc nổ trong ngữ khí của cô, vẫn bình tĩnh trần thuật: “Ý cô là trợ lý Tiết đúng không? Năng lực làm việc của cô ấy không thể bằng cô, nếu cô quay về, cô ấy sẽ làm phó cho cô”.

Lâm Duẫn Nhi không ngờ Ngô Thế Huân lại nói như thế.

Tiết Lễ Giai ngồi vào vị trí trợ lý của Ngô Thế Huân, chắc chắn phải có những thao túng đằng sau, điều này thì không cần suy nghĩ cũng biết. Có bao nhiêu người cả năng lực và phẩm chất đều trội hơn Tiết Lễ Giai mà Ngô Thế Huân lại đồng ý nhận cô ta đã chứng tỏ điều này, còn bây giờ… cô không nghĩ Ngô Thế Huân có thể để cho người không bệ đỡ gì như cô trở về và bắt Tiết Lễ Giai dễ dàng hạ vị.

Liên tưởng đến thái độ của mình đối với Ngô Thế Huân từ lúc nghỉ việc, Lâm Duẫn Nhi chợt cảm thấy thái độ đối đầu của mình thật chẳng ra làm sao.

Cô có thể oán thán Ngô Thế Huân, còn nhiều không nhất thiết phải có tình cảm với cô.

Là một cấp trên, Ngô Thế Huân đối xử với cô thế là quá tốt rồi.

Cô quay sang cười, định xua tan mùi thuốc nổ lúc nãy: “Lúc ăn cơm không nên nói chuyện này”.

“Được rồi”.

Bốn người chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng ngoài hai món Lâm Duẫn Nhi gọi, trên bàn còn sáu bảy món khác.

Lâm Duẫn Nhi ngắm nghía, giá không rẻ chút nào.

Cô hơi lắc đầu, đúng là Ngô Thế Huân có tiền, nhưng có tiền không đồng nghĩa với lãng phí, Ngô Thế Huân không bạc đãi bản thân, nhưng cũng không tiêu hoang một đồng nào, tính cách tiêu biểu của một thương nhân.

Quả nhiên, nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, Ngô Thế Huân liếc xéo Ngô Kỳ. Ngô Kỳ nắm lấy khuỷu tay Ngô Thế Huân, lắc khẽ, cười rất ngọt ngào: “Anh đừng trách em gọi nhiều quá nhá, toàn những món em thích ăn”.

“Không sao”. Ngô Thế Huân bình thản trả lời.

Nghe thấy thế, Ngô Kỳ lại cười rất ngọt ngào với Ngô Thế Huân và quay sang nhìn Lâm Duẫn Nhi đầy ẩn ý.

Lâm Duẫn Nhi cúi đầu cười nhẹ, nhưng không thành tiếng.

Đã chẳng còn gì phải tranh chấp nói nhau.

Tiếng bát đĩa va vào nhau lách cách, Lâm Duẫn Nhi cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

Hai món cô chọn đều là món thanh đạm, khẩu vị của Ngô Kỳ thì đậm đà hơn, toàn những món nhiều dầu, nhiều đạm và cay.

Lâm Duẫn Nhi không ăn được cay, vừa thử một tí đã uống bao nhiêu trà, chẳng mấy chốc, cốc trà đã cạn hết.

Cô thở nhẹ, để tan hết vị cay.

Đột nhiên có người nói bên tai cô: “Không ăn được cay thì đừng ăn”. Có thể đôi chút quan tâm đã bị che lấp hết bởi giọng nói lạnh băng.

Lâm Duẫn Nhi lại hít vào một hơi, mới trả lời: “Không sao…”.

Chưa nói xong, Hướng Diễn đã cắt ngang: “Tiểu Nhi, không ăn được cay à? Lần trước mình đi ăn lẩu, anh thấy em ăn rất vui nên không phát hiện ra, xin lỗi nhé…”.

Nói xong, anh giơ tay định vẫy phục vụ mang thêm trà, chẳng ngờ bị Ngô Kỳ nhanh nhảu chặn lại: “Anh Hướng, gọi trà chi bằng gọi rượu giải cay”.

Không đợi Hướng Diễn lên tiếng, Ngô Kỳ lại làm ra vẻ nhớ ra: “Mà cô Lâm trước đây làm trợ lý, chắc uống rượu giỏi lắm, thật là xin lỗi, lúc này tôi quên chưa gọi rượu”. Nói xong quay sang gọi mấy chai rượu vang.

Đúng là Lâm Duẫn Nhi biết uống rượu, nhưng đó là tiếp khách. Rượu lên, Lâm Duẫn Nhi chỉ để rót ra nửa ly rồi ra hiệu ngừng.

Ly của Ngô Thế Huân gần đầy.

Lâm Duẫn Nhi chợt hiểu ra ẩn ý của Ngô Kỳ… muốn chuốc rượu Ngô Thế Huân.

Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến chẳng ai kịp phản ứng.

Hướng Diễn nhìn Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi khẽ lắc đầu, không nói gì.

Cô hoàn toàn không biết tửu lượng của Ngô Thế Huân.

Người đủ tư cách mời Ngô Thế Huân uống rượu không nhiều, anh ta không ham uống, được mời thì sẽ uống, nhưng không phải cái kiểu giả vờ hào khí một hơi cạn sạch, thường thì chỉ nhấp môi thôi, vì thế cô chưa bao giờ nhìn thấy Ngô Thế Huân uống say, cũng không biết anh đã say bao giờ chưa.

Nghĩ đến đây, Lâm Duẫn Nhi lại cảm thấy bất lực vì mình một lần nữa lại nghĩ tới Ngô Thế Huân.

Thói quen xấu, không biết khi nào mới bỏ được.

Lâm Duẫn Nhi vẫn cảm thấy cay, theo thói quen, cô uống thêm vài ngụm rượu.

Thần trí vẫn tỉnh táo, chỉ là hai gò má ửng hồng lên.

Chợt nhận ra là, cũng lâu rồi cô chưa uống nhiều rượu thế này, chắc tại lâu ngày mới uống, nên hơi rượu đã lên mặt.

Bất giác cô quay sang nhìn Ngô Thế Huân đã bị Ngô Kỳ chuốc cho không ít rượu, tuy chưa say nhưng rượu cũng đã ngấm vào người khiến ánh mắt trở nên ôn hòa hơn, như có mây mù lãng đãng che phủ.

Lâm Duẫn Nhi chỉ liếc qua, rồi quay lại ngay.

Chỉ riêng ánh mắt ấy cũng đủ khiến cô ngất ngây thêm vài phần.

Say rồi sao?

Lâm Duẫn Nhi chớp mắt, cảm thấy đầu nặng trịch, cô vô thức dựa vào vai Hướng Diễn.

Cô khẽ nhắm mắt, cười vu vơ.

Hướng Diễn: " Lâm Duẫn Nhi, em không sao chứ?”.

Lâm Duẫn Nhi lắc đầu, ấn ấn vào hai bên Thái Dương: “Em không sao, chỉ hơi đau đầu, một lát là hết ngay”.

Trong giây lát cô mở mắt ra, nhìn thấy hai con mắt đen láy của Ngô Thế Huân bỗng chuyển từ hiền hòa sang giá lạnh, cảm thấy ánh nhìn của cô, Ngô Thế Huân quay đi chỗ khác.

Lâm Duẫn Nhi cũng im lặng, mặc cho thoáng ngất ngây dần dần tan đi.

Cuối cùng cũng ăn xong, không biết tại sao Lâm Duẫn Nhi cảm thấy như trút được gánh nặng, đối với cô, ở bên cạnh Ngô Thế Huân luôn có một áp lực vô hình.

Nhưng không ngờ là lúc thanh toán đã xảy ra chút vấn đề.

Là vì có hai người đàn ông nên việc tranh nhau trả tiền khá quyết liệt, Ngô Thế Huân định thanh toán thì Hướng Diễn không chịu.

Tuy rằng hai người vẫn người này băng giá lạnh lùng người kia tươi cười hớn hở, nhưng chẳng ai có ý nhường ai.

Tranh nhau vì việc này, thật là…

Kết quả cuối cùng là mỗi bên nhượng bộ một ít, mỗi người trả một nửa, rồi đưa bạn gái của mình về nhà.

Ngồi trong xe của Hướng Diễn, Lâm Duẫn Nhi vẫn thấy đau đầu, cô hạ cửa xe, mặc gió mơn man trên mặt.

Gió nhẹ thổi tan hơi rượu khiến Lâm Duẫn Nhi cảm thấy thoải mái hơn, nói năng cũng tùy hứng: “Lúc nãy hai anh thật là ấu trĩ”.

“Em nói gì… à việc giành nhau trả tiền ấy à? Đàn ông ai cũng thế cả thôi, huống hồ đối tượng là anh ta, đi cùng em mà ăn cơm miễn phí của người ta thì thật mất hình tượng quá, tuy cuối cùng cũng không gọi là thành công…”.

Nghe Hướng Diễn giải thích một hồi, Lâm Duẫn Nhi cắn nhẹ môi đáp: “Cảm ơn anh tối nay nhé”.

“Cảm ơn cái gì?”. Hướng Diễn mỉm cười: “Người nói cảm ơn phải là anh chứ, cảm ơn cô bạn gái xinh đẹp đã nhận lời mời của anh. Không biết điều này đồng nghĩa với việc chúng ta có thể tiến thêm một bước để tìm hiểu nhau không?”.

Cái kiểu được voi đòi tiên này đúng là phong cách của luật sư.

Lâm Duẫn Nhi bật cười: “Em không có dự định này”.

“Nhưng mà…”. Hướng Diễn nhìn Lâm Duẫn Nhi, thái độ trở nên thành thật: “Nhưng mà, lúc nãy em đã ngầm nhận anh là bạn trai em, em không sợ bị phát hiện sao?”.

“Em không quan tâm”.

“Được rồi, em thắng rồi…”. Giọng nói của Hướng Diễn đầy vẻ cam chịu thất bại.

Lâm Duẫn Nhi không nhịn được cười: “Cảm ơn đã nhường”.

“Thật hết cách, thành lũy quá chắc, không thể tấn công, xem ra anh phải lùi một bước, quay về điểm xuất phát”.

Nói thế, nhưng khuôn mặt Hướng Diễn vẫn nguyên một nụ cười rạng rỡ.

Không khí khi ở bên Hướng Diễn rất hòa hợp, giống như những người bạn thân thiết lâu ngày, cười đùa vui vẻ, nói năng thoải mái.

Nhưng… đó không phải cảm giác ở bên cạnh người yêu, tim không đập nhanh, càng không có sự hấp dẫn nguy hiểm, cũng không có cái khí chất có thể ảnh hưởng đến tình cảm và thế giới của cô.

Hướng Diễn không đem đến được cho cô điều đó.

Giờ làm việc.

Ngô Thế Huân cúi xuống xem tập tài liệu Tiết Lễ Giai vừa đem đến, rất ngắn gọn súc tích, không một chữ thừa, đề mục rõ ràng, số liệu so sánh phân tích gọn ghẽ sắc sảo, đây là thành quả công việc đầu tiên của Tiết Lễ Giai kể từ khi đến làm việc tới nay.

Tiết Lễ Giai có thể ở lại làm việc, một phần vì có người gửi gắm, một phần vì Ngô Thế Huân không thể xác định người trợ lý tiếp theo sẽ thế nào, nên quyết định nhẫn nại.

Người trợ lý mà anh mong muốn chính là Lâm Duẫn Nhi, anh cũng hy vọng cô sẽ quay trở lại.

Làm trợ lý của anh ba năm, Lâm Duẫn Nhi là một trợ lý mẫn cán không ai bì kịp, từ khởi đầu không biết gì đến bước có thể giúp anh giải quyết mọi việc một cách toàn mỹ, sự tiến bộ của cô khiến người khác phải nể phục.

Vì thế khi cô bỏ đi anh mới cảm thấy không thể… thích ứng được.

Sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn trong lòng, Ngô Thế Huân bấm nút gọi Tiết Lễ Giai.

Cô gái mặc một bộ đồ màu phấn hồng, mái tóc thẳng xõa xuống vai, ánh mắt ươn ướt nhìn anh lo lắng, dáng điệu thật khiến người khác thương cảm.

“Bản tài liệu này làm rất tốt, cô về chuẩn bị tài liệu hợp tác với Kỳ Hâm vào tháng sau”. Ngô Thế Huân uống một ngụm café, khẽ chau mày, đặc cốc xuống: “Đi pha cho tôi một cốc café nữa”.

Nói xong, cũng chẳng thèm nhìn Tiết Lễ Giai.

Tiết Lễ Giai cẩn thận lấy lại tập tài liệu, tiếng giày cao gót cộp cộp hai tiếng, rồi im ắng trở lại.

Bị người khác nhìn chằm chằm, ngay cả Ngô Thế Huân cũng cảm thấy không thoải mái.

“Còn có việc gì không?”.

Tiết Lễ Giai chớp mắt, định nói gì lại thôi.

Tất nhiên là Tiết Lễ Giai có việc, bảo cô làm việc gì đơn giản còn được, đằng này bắt cô giống như người máy nữ kia làm ra một bản kế hoạch mà cô không hiểu gì, hoàn toàn là một việc bất khả thi.

Thấy cô vẫn không nói gì, Ngô Thế Huân lạnh lùng: “Nếu không có việc gì thì đi ra đi”.

Thật là không có tình người.

Tiết Lễ Giai cắn môi, khẽ bước tới chiếc bàn làm việc to rộng của Ngô Thế Huân, đặt ngón tay tô móng màu hồng lên trên tập tài liệu Ngô Thế Huân đang xem, ngón tay bình thường trắng mịn giờ càng trắng thêm: “ Ngô tổng”.

Có người gọi vào điện thoại bàn, Ngô Thế Huân lạnh lùng nghe đầu dây bên kia nói xong, ngắn gọn ra lệnh cho Tiết Lễ Giai: “Ra ngoài”.

“Tôi còn có việc…”.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn cô, hai con mắt đen lạnh lùng như muốn bảo cô đừng nhiều lời.

Bị ánh mắt tối om đó chiếu thẳng vào, Tiết Lễ Giai trở nên hoảng loạn, không biết nói gì.

Anh không nhìn cô nữa, rõ ràng là cô đang đứng ở đây, trước mặt Ngô Thế Huân, mà anh hoàn toàn như không nhìn thấy gì, cho dù xét về tâm lý hay sinh lý, cũng thật khó chịu.

Đứng đó chưa đến một phút, Tiết Lễ Giai cầm tập tài liệu, chuẩn bị ra ngoài.

Tay cô chưa kịp đặt vào nắm đấm cửa, cửa đã mở toang.

Một cô gái trang điểm rất đậm xách túi hùng hổ xông vào, hình như không nhận thấy sự có mặt của Tiết Lễ Giai, cô gái quay lại đóng cửa, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ.

“ Ngô Thế Huân, tại sao anh có thể như vậy?”.

Ngô Thế Huân bình tĩnh nhìn cô gái, trong mắt ánh lên một tia nhìn nghi hoặc.

“Hôm qua là sinh nhật của tôi, sinh nhật lần thứ hai mươi sáu, tôi chờ anh cả một ngày, đến một tin nhắn chúc mừng cũng không có! Ngô Thế Huân, anh không cảm thấy anh làm thế là quá đáng lắm sao?”.

Biết là Ngô Kỳ đã trút giận xong, Ngô Thế Huân mới nhớ ra, những việc như thế trước đây đều giao cả cho Lâm Duẫn Nhi, cho dù là lễ tết sinh nhật, Lâm Duẫn Nhi đều chuẩn bị chu đáo từ quà cáp cho đến những thứ khác… trong đó bao gồm cả quan hệ đối tác làm ăn và cả đối tác yêu đương – trên thực tế, đối với Ngô Thế Huân mà nói, cả hai quan hệ đều chẳng khác nhau là mấy.

“Xin lỗi, anh quên mất”. Giọng nói bình tĩnh đều đều: “Sau này những việc như thế này em có thể gọi điện cho anh, còn nữa, tốt nhất đừng tìm anh những lúc anh đang làm việc”.

Có lẽ Ngô Kỳ cũng chỉ muốn tìm Ngô Thế Huân để oán thán, để nhõng nhẽo chút ít, nhưng kết quả này… như một gáo nước lạnh dội thẳng vào cô.

Quên sinh nhật bạn gái một lần thực ra cũng chẳng có gí to tát, vấn đề là… chưa bao giờ Ngô Thế Huân có ý định ghi nhớ gì về cô, thậm chí còn bảo cô đừng vì những việc này mà ảnh hưởng đến công việc của anh

Nhìn người đàn ông lạnh lùng băng giá trước mặt, Ngô Kỳ đã dao động.

Cho dù thân thế tướng mạo anh ra là cả một mỏ vàng, nhưng… lấy một người đàn ông như thế này, ngoài tiền ra, anh ta có thể dành cho cô những gì…

Khoan nói về tình yêu, ngay cả sự quan tâm tối thiểu của một người đàn ông dành cho người phụ nữ, anh ta cũng không làm được, nếu lấy nhau… cô có thể hạnh phúc không?

Cô nhìn thẳng anh ta, hạ giọng: “ Ngô Thế Huân, có phải anh hoàn toàn không muốn phát triển quan hệ với tôi không?”.

“Không”. Ngô Thế Huân trả lời rất nhanh.

“Thế tại sao, tại sao anh… không thể đối tốt với tôi một chút? Tôi không hy vọng anh phải quan tâm chăm chút như những người khác, nhưng ít nhất anh cũng phải làm được những việc mà một người bạn trai nên làm!”.

“Anh sẽ cố gắng”.

Cảm giác bất lực một lần nữa lại trào dâng, ở nhà cả bố mẹ và anh em đều nghe lời cô, còn với anh ta, cô phải khom lưng uốn gối hết lần này đến lần khác, nhưng đổi lại cũng chẳng được gì.

Cảm giác uất ức trào dâng nhấn chìm Ngô Kỳ, lần trước cô đã chịu ấm ức lắm rồi, chẳng lẽ cô lại tiếp tục nhẫn nhịn, tiếp tục bù đắp, Ngô Kỳ xách túi, nén nỗi đau trong lòng, lạnh lùng nói với Ngô Thế Huân:

“Nếu anh không có hứng thú, tôi cũng không ép buộc anh. Quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc, anh ở đấy mà sống cả đời với công việc của mình!”.

Nói xong, quay người đi thẳng.

Thấy đối phương hùng hổ đi vào lại tất tả đi ra, Ngô Thế Huân nhất thời không biết nên làm gì cho phải.

Nhưng Ngô Thế Huân đã nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng thường nhật, bạn gái cũng chỉ theo sự sắp đặt mà thôi, ai chẳng như ai, đối với anh mà nói chẳng có gì khác biệt.

Tiết Lễ Giai hứng thú đứng xem nào nhiệt từ đầu đến cuối, ánh mắt độc ác chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Cô hỏi Ngô Thế Huân với ý chẳng tốt đẹp gì: “ Ngô tổng không đuổi theo cô Ngô sao?”.

“Không có việc gì thì ra ngoài đi”.

Không phải là Ngô Thế Huân không biết Ngô Kỳ thích anh, mong muốn điều gì, nhưng mà… có cần thiết không?

Vốn dĩ cũng chỉ là một giao dịch mà thôi.

Đã qua rồi cái thời tin vào cái gọi là tình yêu, cũng quên mất… cảm giác yêu một người.

Đang định rời khỏi văn phòng, anh nhận được thông báo có email, cùng lúc điện thoại báo có tin nhắn.

Mở ra xem, cùng một nội dung.

Tám giờ tối nay, họp mặt gia đình, tầng trên cùng khách sạn Thánh Đỉnh.

Ký tên: Ngô Sâm.

Đó là tên của bố anh, cũng một bản tính lạnh lùng như anh.

Mẹ mất từ khi mới lên hai, Ngô Thế Huân không còn nhớ gì về người mẹ dịu dàng nhân hậu đoan trang đẹp nổi tiếng giới xã giao ngày đó. Thứ duy nhất xuất hiện trong ký ức của anh là người bố lạnh lùng trầm mặc kiệm lời và hàng loạt người tình thay như thay áo của ông.

Những người phụ nữ đó có muôn vàn xuất thân, muôn vàn hình dáng, muôn vàn các kiểu quần áo xa xỉ khác nhau, mỗi người một kiểu nước hoa riêng biệt, đền rồi đi… Cuối cùng cả ngôi biệt thự to lớn chỉ còn lại hai bố con Ngô Sâm và Ngô Thế Huân im lặng đối diện nhau.

Quan hệ giữa bố con họ giống như quan hệ nuôi dưỡng giữa người giám hộ và người được giám hộ, quan hệ đó khiến cho Ngô Thế Huân sớm có được ý thức độc lập hơn các bạn cùng lứa, thời còn đi học, anh cũng chẳng bao giờ tâm sự với bất cứ ai về hoàn cảnh gia đình mình.

Còn sau đó…

Ngô Thế Huân khẽ nhắm mắt lại. … Sau đó anh theo học về tiền tệ, thi MBA(1), ngay từ thời đại học đã học cách phân tích thị trường, tìm cơ hội kinh doanh.

(1) MBA là cụm từ viết tắt của Master of Business Administration, thạc sĩ quản trị kinh doanh.

Về phương diện này, bố anh rất đãi ngộ con mình, tuy không ra mặt giúp đỡ và tương trợ, nhưng ít nhất bố đã cho anh một khoản tiền lớn để khởi nghiệp, công khai hoặc ngầm cho Ngô Thế Huân sử dụng các quan hệ của mình. Mang trong mình dòng máu của một thương nhân cộng với đầu óc nhanh nhạy, Ngô Thế Huân chỉ gặp chút ít khó khăn thuở ban đầukhởi nghiệp, giai đoạn tiếp theo mọi việc hoàn toàn thuận buồm xuôi gió.

Thời gian này anh dọn ra ngoài biệt thự của gia đình, mua nhà riêng, còn quan hệ bố con thì vẫn thế, chỉ là ít gặp nhau hơn, Ngô Thế Huân cũng không biết ở nhà, bố anh có còn liên tục thay đổi tình nhân như trước nữa hay không.

Bố anh cũng không bao giờ nói gì với anh về chuyện đó, không phải vì có gì khó nói, chỉ là ông coi đó là việc riêng của bản thân mình, không liên quan gì đến Ngô Thế Huân.

Cứ như thế hết năm này qua năm khác, Ngô Sâm dần dần giao cho Ngô Thế Huân một số doanh nghiệp nhỏ, đều không phải những doanh nghiệp ăn nên làm ra, cùng lắm duy trì được thu chi cân bằng. Khi tiếp nhận những doanh nghiệp này, Ngô Thế Huân lập tức tiến hành khảo sát và chỉnh đốn nội bộ doanh nghiệp, xây dựng những kế hoạch mới. Doanh nhiệp nào không thể cải tiến thì tiến hành thủ tục phá sản hoặc chia tách sát nhập, gần như là đi đến đâu là cải cách đại phẫu đến đó. Sự thực đã chứng minh Ngô Thế Huân có một tố chất kinh doanh bẩm sinh, không bao lâu sau, những doanh nghiệp đó đềuchuyển mình mạnh mẽ từ thua lỗ sang làm ăn có lãi, chỉ cần vào tay Ngô Thế Huân là mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa.

Tất cả mọi người đều công nhận anh là một trong những người trẻ thành công nhất, là lớp kế cận ưu tú, chỉ có bố anh vẫn không hề lên tiếng, hai bố con vẫn tiếp tục giữ trạng thái im lặng, Ngô Sâm rất bận, Ngô Thế Huân cũng vậy.

Bước chuyển lớn nhất là ngày sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Ngô Thế Huân, bố anh tặng anh một chiếc xe Lamborghini màu đen, kèm theo bên trong một chân dài eo thon mặc nội y bằng ren đen.

Kết quả là Ngô Thế Huân trả về nguyên đai nguyên kiện. Còn Ngô Sâm thì nói với Ngô Thế Huân một câu: Đã đến lúc con phải kết hôn rồi.

Thế là, mượn cớ họp mặt gia đình, ông đã sắp xếp cho Ngô Thế Huân đi xem mặt hết lần này đến lần khác.

Cũng có thể không thể gọi là xem mặt, mà là bố anh mang đến trước mặt anh đủ loại cô gái, sau đó bảo anh rằng, nếu không phản đối thì có thể thử xem.

Ngô Thế Huân không nói hẳn ra là đồng ý, cũng không một lời cự tuyệt.

Cho dù kết quả cuối cùng luôn là thất bại, nhưng bố anh cũng chẳng nói câu nào, lại như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục dẫn anh đi xem mặt người con gái khác.

“Anh Ngô, đến rồi ạ”.

Tiếng nói cung kính cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngô Thế Huân, người phục vụ đã ra mở cửa xe.

Ngô Thế Huân vào thang máy VIP đi thẳng lên tầng trên cùng. Đây là một khách sạn khá xa hoa, cả tầng trên cùng chỉ chia làm bốn khu, nhìn qua tường kính sát nền nhà, thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn thu gọn vào tầm mắt, thiết kế tổng thể đơn giản nhưng chỗ nào cũng toát ra vẻ sang trọng.

Đi theo người phục vụ, Ngô Thế Huân bước vào khu Ngô Sâm đã đặt trước, bên trong là một vị đã quen biết từ trước, Đỗ tổng Đỗ Thừa, đối tác lớn của Ngô Thế Huân.

Đỗ tổng có có một người con gái hai mươi mốt tuổi, vừa đi du học ở Mỹ về, nghe nói học về mỹ thuật, từng được giải thưởng ở nước ngoài. Lúc này, cô Đỗ đang ngồi bên cạnh Đỗ tổng, hai chân vắt lên nhau duyên dáng, ngũ quan khoáng đạt, cử chỉ tự nhiên thoải mái.

Ngô Thế Huân nhìn đồng hồ, bảy giờ năm mười bảy phút.

“Tiểu Ngô, đây là Đỗ Hàn con gái bác, hồi nhỏ hai đứa đã gặp nhau rồi đấy”.

Cô gái lịch sự đứng lên, chìa tay ra với Ngô Thế Huân, mỉm cười: “Chào anh Ngô”.

Ngô Thế Huân bắt tay cô gái, vừa thả ra, Ngô Sâm đã đến nơi, ở tuổi ngoài năm mươi, ông vẫn rất nhanh nhẹn, bước chân vững chãi, khuôn mặt cương nghị giống hệt như Ngô Thế Huân, chỉ là từng trải hơn.

Lại xem đồng hồ, đúng tám giờ, không sai một phút.

“Anh, thế nhất định em phải đi à?”.

Cô gái trong gương mặc chiếc váy quây màu trắng, thân váy xếp ly đơn giản, ôm nhẹ lấy cơ thể, sóng tóc tự nhiên buông nhẹ trên bờ vai, đẹp dịu dàng và đơn giản, dáng vẻ hơi chần chừ.

Lâm Duẫn Nhi nhìn mình trong gương, không nén nổi sự nghi ngờ.

Rõ ràng là Lâm Tề đi xem mặt, sao lại muốn cô ăn mặc thế này?

Lâm Tề cũng mặc một bộ vest trắng cổ điển, e hèm một tiếng, rồi nói: “Rất đẹp, cứ thế đi, sắp muộn rồi, mẹ đang chờ bên dưới đấy”.

Mẹ Lâm Duẫn Nhi đang ngồi trong xe, ngón tay gõ trên đầu gối, dáng vẻ sốt ruột, có điều khi trông thấy Lâm Duẫn Nhi đi xuống cũng phải thốt lên một câu: “Ăn mặc thế này còn ra dáng con người”. Xem thời gian, bà giục: “Nhanh lên, đã hẹn tám giờ ở khách sạn Thánh Đỉnh, đừng để người ta cảm thấy chúng ta đến muộn”.

Lâm Duẫn Nhi không nói gì, chuyển đề tài sang chuyện khác.

“Anh ơi, chị kia con gái nhà ai? Có xinh không?”.

“Không biết, cứ đến khắc biết”.

Câu trả lời khiến Lâm Duẫn Nhi không hỏi được gì thêm.

Bỏ đi, Lâm Duẫn Nhi quay ra ngắm nhìn khung cảnh lướt qua ngoài xe, cô cũng nên ra ngoài một chút.

Có điều, xem mặt… Lâm Duẫn Nhi cười chua chát, Ngô Thế Huân không biết đã đi xem mặt bao nhiêu lần…

Ăn cơm xong, chỉ còn lại Ngô Thế Huân và Đỗ Hàn, hai vị phụ huynh đều tìm cớ rút lui từ lâu, hai người trẻ tuổi cũng không níu kéo gì, rõ ràng là họ đã quá quen rồi.

Lấy khăn ướt lau các ngón tay, Đỗ Hàn lịch sự hỏi: “Anh Ngô đến đây lần thứ mấy rồi?”.

Nghe có vẻ như hỏi lần thứ mấy Ngô Thế Huân đến đây ăn cơm, nhưng trên thực tế, rõ ràng cô gái đang hỏi lần thứ mấy Ngô Thế Huân đi xem mặt.

“Cũng không nhớ nữa”.

Đỗ Hàn khẽ cười thành tiếng.

“Anh Ngô, hình như anh cũng không có hứng thú gì với tôi”.

Hơi ngạc nhiên, nhưng Ngô Thế Huân cũng thẳng thắn trả lời: “Vâng”.

“Rất tốt”. Đỗ Hàn chẳng hề tức giận, cười nói Hàn Mặc Ngôn: “Anh có dự định gì chưa?”.

Suy nghĩ giây lát, Ngô Thế Huân đáp: “Chưa”.

Cô gái xách túi lên, tiếp lời Ngô Thế Huân, giọng nói dứt khoát: “Tôi cũng không có việc gì, chúng ta về thôi”.

Tuy không hiểu ý Đỗ Hàn, nhưng Ngô Thế Huân cũng không từ chối.

Những việc không vi phạm đến nguyên tắc, trước nay Ngô Thế Huân vốn rất khoan dung.

Vào thang máy, Ngô Thế Huân ấn nút đi xuống, chậm rãi chờ cửa đóng.

Trong một giây chuẩn bị khép lại, cánh cửa hoa văn sáng bóng lại mở ra, hai người một trước một sau đi vào, ấn nút đóng cửa, cánh cửa khép lại.

“Anh, anh về thế này không sợ mẹ sẽ mắng sao?”. Giọng nói có vẻ hí hửng khi người khác gặp nạn.

Giọng nói trả lời có vẻ ương ngạnh: “Cứ ở đấy, anh sợ không giữ nổi vẻ quý ông lịch sự mà đánh người ta mất”.

“Cũng chỉ là một cô gái thôi mà? Cô ấy cũng có vẻ thích anh…”.

“ Lâm Duẫn Nhi!”. Một giọng nam hơi gằn có vẻ đe dọa.

Một người luôn nhìn thẳng về phía trước như Ngô Thế Huân khi nghe tiếng cô gái cũng phải hơi quay lại, nhìn thấy anh em nhà họ Lâm đứng ngay bên cạnh mình. Cô gái lúc nãy còn vui vẻ cười đùa vừa thấy ánh mắt anh, mặt liền biến sắc, nụ cười hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một điệu bộ không ra xa cách cũng chẳng ra gần gũi: “Anh Ngô, trùng hợp thật đấy”.

Cùng lúc đó, Lâm Tề cũng quay lại nhìn Ngô Thế Huân.

Khuôn mặt anh băng giá giống hệt Ngô Thế Huân, đã không còn vẻ hiền hòa khi đứng cạnh em gái lúc nãy, trán anh nhăn lại, nhưng dù gì anh và Ngô Thế Huân từng hợp tác với nhau, có ghét nhau đến mấy cũng không thể làm mất mặt nhau, nên cố nặn ra một câu: “Chào anh Ngô”.

Không ngờ người trả lời lại không phải là Ngô Thế Huân, mà là cô gái suýt bị lãng quên đang đứng bên cạnh.

Đỗ Hàn cười nhìn Lâm Tề: “Anh Lâm, chẳng gì chúng ta cũng gặp nhau rồi, mà anh chỉ nhìn thấy mỗi anh Ngô thôi sao?”.

Lâm Tề giờ mới chú ý đến cô gái bị Ngô Thế Huân che khuất, sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt cổ quái lướt qua Đỗ Hàn và Ngô Thế Huân, tựa hồ khó khăn lắm mới nói nên lời: “Cô và anh Ngô đi chung với nhau à?”.

“Tôi đến xem mặt anh ấy, đúng không, anh Ngô?”.

Ngô Thế Huân vẫn im lặng nhìn hai người trước mặt, một người trước giờ cũng xuất sắc như anh trong giới doanh nhân mới nổi, một người là trợ lý cũ, tuy đã biết họ là anh em từ trước, nhưng giờ gặp nhau ở đây vẫn cảm thấy lạ lùng.

Có điều Ngô Thế Huân không để lộ những ý nghĩ này ra ngoài, chỉ khẽ trả lời: “Vâng”.

Vừa dứt lời, có người bật cười, rất khẽ, nhưng vì thang máy rất nhỏ nên ai cũng nghe thấy.

Đỗ Hàn quay lại, thoáng chút kinh ngạc, cô đi đến trước mặt Lâm Duẫn Nhi, giơ tay ra, ngữ điệu thiết tha: “Rất vui được gặp cô Lâm, tôi là Đỗ Hàn”.

Lâm Duẫn Nhi không vội giơ tay ra, cô bình tĩnh nhìn Đỗ Hàn, ánh mắt lãnh đạm, nếu luận về chiều cao cô còn kém cô ta, ít nhất đôi giày cao gót sáu phân hôm nay cũng phát huy tác dụng.

Lâm Duẫn Nhi vẫn đang suy nghĩ không hiểu tại sao cô gái này lại chạy tới bắt tay cô, chẳng lẽ là để thị uy.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ hoang đường đó, nếu có thị uy thì cũng chẳng tới tìm cô, mà không phải Ngô Thế Huân vừa có bạn gái mới sao?

Có điều… Ngô Thế Huân đã có bạn gái rồi, sao vẫn tới xem mặt!?

Lâm Duẫn Nhi vẫn chưa nghĩ xong, Lâm Tề đã kéo cô sang một bên.

Bàn tay Đỗ Hàn vẫn dừng giữa không trung, nhưng cô gái này vẫn không hề bối rối.

“Bính boong”.

Tiếng kêu của thang máy phá vỡ không khí im ắng.

“Tạm biệt hai vị”.

Lâm Tề kéo Lâm Duẫn Nhi ra khỏi thang máy trước, bước nhanh về chỗ đỗ xe của mình.

Đỗ Hàn thu tay về, nhìn theo bóng hai người rời đi, làu bàu: “Thật đáng tiếc… thật đáng tiếc quá…”.

Tuy không nói rõ, nhưng thái độ của cô rõ ràng không phải là nói Lâm Tề… chẳng lẽ là nói Lâm Duẫn Nhi?

“Tại sao lại đáng tiếc?”. Ngô Thế Huân vừa đi vừa buột miệng hỏi.

Cùng lúc đó, Lâm Duẫn Nhi đã ngồi trong xe, hỏi anh trai: “Sao anh đi nhanh thế?”.

Sắc mặt của Lâm Tề lúc ẩn lúc hiện trong ánh sáng mờ mờ của bãi đậu xem, nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn nhận ra vẻ hơi hung dữ trên khuôn mặt anh mình lúc này: “Tiểu Nhi, sau này em phải tránh Đỗ Hàn ra xa xa một chút”.

“Dạ?”.

“Cô gái đó…”. Chưa nói hết, Lâm Tề đã cau mày vẻ ghét bỏ.

Lâm Duẫn Nhi vô cùng tò mò trước cô gái có thể làm cho ông anh trầm tĩnh của mình có thể thay đổi sắc mặt như vậy, nên cố tình truy hỏi.

Lâm Tề chau mày xoay vô lăng như không muốn nói nhiều, đại khái anh chỉ cho biết đã tình cờ gặp Đỗ Hàn khi cô này đang có mâu thuẫn với người khác, cô ta không chỉ đơn phương đánh người mà còn lừa gạt bạn gái người khác đi mất. Cô gái này tuy vừa từ nước ngoài trở về, nhưng tiếng tăm chẳng hay ho gì.

Nói tới đây, Lâm Tề lại nhắc đi nhắc lại rằng Lâm Duẫn Nhi phải tránh cô ta ra xa xa một chút.

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy thật buồn cười, tuy Lâm Tề không nói ra, nhưng cô có thể tưởng tượng được ông anh mực thước tính tình bảo thủ của mình gặp cảnh tượng đó sẽ có biểu hiện thế nào.

Lâm Duẫn Nhi chống cằm, nhìn cảnh đêm bên ngoài, nụ cười cũng chìm khuất vào màn đêm.

Đối tượng xem mặt của Ngô Thế Huân, thật là… càng ngày càng ly kỳ…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro