[SERIES] Chronicle Of Kalimdor: Start Of The Magister - SooSica, YulTi, YoonHyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: 

Chronicle of Kalimdor: Start Of The Magister

Author:

 HellKeeper & jentzeng

Disclaimer:

 Nhân vật trong fic ko thuộc về author, nhưng author nắm giữ số phận họ  

Pairings

: SooSica, YulTi, YoonHyun, ...

Rating:

 PG-15 (thế này cho chắc ăn  )

Warnings

: PG hot scene chắc không nhưng sẽ có những cảnh đánh nhau rất máu.

Category: 

Action, Fantasy, SuperNatural, Romance , ...

Note:

 Hơi dài, các bạn chịu khó đọc qua nhé  

Link gốc : http://www.soshivn.com/forums/index.php?showtopic=51165

 _-E cắt đoạn 2 au note nhớ. dài muốn chết-_

Prologue

Kalimdor – Land of Eternal Starlight, vùng đất huyền thoại được tạo dựng, nhào nặn bởi các Titans trong truyền thuyết. Họ đã khám phá ra thế giới này và đã thay đổi chúng, gọt đẽo nên những đỉnh núi hùng vĩ, đào nên những đại dương bao la. Hơi thở của họ là bầu trời, là không khí cho vạn vật. Họ cần cù với công việc, kế hoạch đã đặt ra ngay từ những ngày đầu khai phá thế giới mới, từ đó tạo nên một lục địa trù phú, đa dạng. Ở trung tâm của đại lục, nơi chỉ có bóng tối bao phủ, có một hồ nước bí ẩn, chứa đựng một nguồn năng lượng vô tận và lạ kì. Đó chính là Nguồn nước của sự vĩnh cửu do các Titans tạo ra. Nó là trái tim, là nguồn sống, chứa tất cả năng lượng pháp thuật và sức mạnh tự nhiên của cả thế giới Kalimdor. Hấp thụ năng lượng từ vùng không gian vô tận Great Dark ở bên kia thế giới, hồ nước mang nguồn năng lượng hữu ích của nó đi khắp nơi để nuôi dưỡng sự sống dưới tất cả những hình thức đa dạng và lạ lùng.

Nhưng như thế cũng không có nghĩa là trật tự thế giới sẽ tự đi vào khuôn khổ dù cho các Titans luôn nhớ đến mục đích đó khi xây dựng nên vùng đất này. Chính vì thế, khi nhiệm vụ đã hoàn thành, họ phải rời khỏi nơi này để tìm đến những vùng đất mới, tiếp tục công việc của mình. E ngại những nguy hiểm sẽ rình rập đến vùng đất này, các Titans đã trao nhiệm vụ canh giữ Kalimdor cho Ngũ Đại Thần Long – năm chúa rồng to lớn của loài rồng ở Kalimdor, trở thành những Great Aspects. Mỗi con rồng được các vị thần Titans trao cho những sức mạnh tượng trưng cho nó. Nozdormu, chúa rồng vàng to lớn, được trao quyền cai quản cả thời gian, kiểm soát sự xoay tròn của vận mệnh và số phận, và Nozdormu được gọi là Timeless One - Sự vô tận của thời gian. Rồng đỏ khổng lồ Alexstrasza được gọi là Life Binder - Kẻ liên kết sự sống, và rồng đỏ có nhiệm vụ bảo vệ tất cả sinh vật sống trên thế giới. Thừa hưởng trí tuệ siêu phàm và lòng trắc ẩn vô hạn cho tất cả mọi sự sống, Alexstrasza trở thành nữ hoàng của loài rồng, có quyền lực cao nhất với tất cả đồng loại. Rồng xanh Ysera mang sức mạnh của thiên nhiên, Ysera rơi vào một giấc ngủ vĩnh hằng. Được gọi với cái tên Dreamer , Ysera có thể cai quản tất cả những sự trưởng thành của tự nhiên hoang dã ngay tại vương quốc của riêng Ysera - Emerald Dream (Giấc mộng màu lục bảo). Spell – Weaver, tên gọi của rồng xanh dương Malygos, có nhiệm vụ canh giữ phép thuật và những bí ẩn. Neltharion - một con rồng đen cực kì mạnh mẽ được trao quyền cai quản đất đai và những vùng nằm sâu dưới lòng đất, sau này được gọi là Earth Warder - Kẻ bảo vệ đất. Neltharion chính là hiện thân cho sức mạnh của thế giới, và phục vụ như là một trợ thủ đắc lực nhất cho Alexstrasza. Và với việc tăng sức mạnh cho năm con rồng to lớn, các Titans đã trao nhiệm vụ canh giữ Kalimdor cho chúng mãi mãi ... 

Kalimdor – vùng đất của nhiều chủng tộc cùng sinh sống từ những ngày đầu được khai phá. Cũng chính vì thế, những cuộc chiến tranh giành lãnh thổ và khẳng định sức mạnh luôn diễn ra. Các Human, truyền nhân của tộc Night Elf xưa, những con người yêu hòa bình, luôn tìm cách để duy trì và xây dựng lại cái thế giới của tổ tiên họ dựng nên từ xa xưa. Nhưng cuộc sống của họ lại chạm trán với những giống loài khác, trong số đó là Trolls, làn da chúng xanh màu của rêu, có khả năng tự phục hồi vết thương và những phần bị mất của cơ thể một cách nhanh chóng. Một chủng loài cực kì nham hiểm và độc ác đến từ sâu trong rừng, sẵn sàng giết hại bất cứ ai dù vô tình hay cố ý xâm phạm lãnh thổ của chúng. Chính vì thế, Hội Mặt trăng Bạc (Convocation of Silvermoon) được thành lập có nhiệm vụ bảo vệ Human, nhằm ngăn chặn những cuộc tấn công man rợ của bọn Trolls hung tợn. 

Trong suốt cuộc chiến sơ khai đó, một gia tộc dũng mãnh đã đứng lên, nhận trách nhiệm đi vào rừng sâu và ngăn không cho loài Trolls lộng hành. Đó là gia tộc Arathi khôn ngoan, thiện chiến, đã đẩy lùi được bọn Trolls trở lại rừng sâu. Thất bại khủng khiếp này khiến loài Trolls không thể nào tự phục hồi được nữa, lịch sử cũng không còn được thấy loài Trolls xuất hiện như một bầy đàn nữa, chúng chỉ còn là những nhóm nhỏ sống chui lủi, rải rác sâu trong những khu rừng nguyên sinh đầy bí ẩn.

Sau cuộc chiến hao tổn với bầy Trolls, người đứng đầu Arathi đã quyết định xây dựng một pháo đài ở phía Nam Kalimdor – thành phố Dalaran, là kinh đô của Vương quốc Arathor. Về sau, cư dân ở Kalimdor lần lượt kéo về Vương quốc Arathor đang phát triển lớn mạnh, tìm sự bảo vệ an toàn của kinh đô Dalaran. Và Arathor không chỉ có một thành phố, ở phía Bắc, một thành phố trung tâm của phép thuật được xây dựng nên, gọi là StormWind. Sự ra đời của thành phố phép thuật này vô hình chung lại trở thành mục tiêu bè lũ quỷ dữ bởi sự thiếu cẩn trọng của các pháp sư trong việc điều khiển và sử dụng phép thuật. Cũng từ đây, cư dân ở Vương quốc Arathor biết thêm sự xuất hiện của hai chủng loài mới: WereWolf và Vampire. Đánh hơi được sự rò rỉ từ những dòng phép thuật cũng như sức mạnh to lớn chứa đựng bên trong nó, những loài sinh vật vốn dĩ trước đây chỉ sống chui rúc trong rừng sâu thăm thẳm, trong những thung lũng mang đầy sự chết chóc hay trên những đỉnh núi quanh năm tuyết phủ dày đặc, nay tìm đến Vương quốc Arathor, tìm cách quấy nhiễu cuộc sống yên bình chưa được bao lâu của các Human.

Trước tình hình đó, một lần nữa, Hội Mặt trăng Bạc lại được tập hợp với trọng trách ngăn chặn những cuộc tràn đến bất ngờ của bè lũ quái vật. Cũng từ đây, một kế hoạch sống còn được đặt ra. Theo đó. Hội Mặt trăng Bạc sẽ lấy tên là Hội Bàn tay Bạc (Council of Siverhand), tiến hành chọn lọc và đào tạo phép thuật cũng như những năng lực đặc biệt cho các pháp sư trẻ tuổi. Những pháp sư đó dần dà được gọi chung bằng cái tên Priest - cộng đồng những cá nhân mang trong người những năng lực đặc biệt, là hiện thân của sức mạnh và sự khôn ngoan, có sứ mệnh to lớn trong cuộc chiến với những loài sinh vật hung dữ ở phương Bắc tràn về. Trước khi có thể trở thành những Priest dũng mãnh, họ được rèn luyện ngay khi còn nhỏ, được học tất cả những gì có thể để sử dụng triệt để những dòng năng lượng dồi dào trong cơ thể, được tiếp xúc với nhiều loại vũ khí khác nhau nhằm chuẩn bị thật tốt cho những cuộc chạm trán ác liệt sau này. Và Priest cũng không phải chỉ là những con người cứng nhắc, lúc nào cũng chỉ quan tâm đến những cuộc chiến đẫm máu, họ cũng có tình người, cũng có những cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố như những người bình thường khác. Chính điều đó đã khiến họ không còn cảm thấy đơn độc trên chiến trường rộng lớn … 

Sau những cuộc chiến ban đầu với bè lũ WereWolf và Vampire, loài WereWolf bị tiêu diệt gần như hoàn toàn, chỉ còn lại rải rác những nhóm nhỏ. Run sợ trước đoàn quân hùng mạnh của các Priset thành StormWind, những con WereWolf còn lại rút hết về nơi mà trước đây tổ tiên chúng sinh sống, không dám bén mảng đến vùng đất của các Human nữa. Tuy nhiên, loài Vampire lại khôn ngoan hơn, trước khi các cuộc chiến đến hồi kết thúc, chúng đều lần lượt rút hết về vùng Northrend đầy bão và tuyết. Các Human quyết định không đuổi theo mà quay lại xây dựng lại những thiệt hại mà Kalimdor phải hứng chịu trong thời gian diễn ra những trận chiến ác liệt. Và đó là một sai lầm mà loài người vẫn còn hối hận mãi cho đến tận trăm năm sau …

Loài Vampire sau khi rút khỏi sự truy sát của Human đã tìm đến vùng đất Northrend, chúng tấn công những làng mạc của các bộ lạc nhỏ ở Azeroth, nơi hoàn toàn không nhận được bất cứ sự bảo vệ nào. Tiếp xúc với gen người, chúng tự chuyển hóa thành một giống loài cao hơn, nguy hiểm hơn khiến cho con người phải e sợ - loài dơi quỷ Vampiric. Đứng đầu loài Vampiric là Queen Akasha, độc ác và tàn nhẫn đến cùng cực. Sự bất tử của mụ ta đã đem đến nỗi khiếp sợ cho tất cả các giống loài khác ở Kalimdor. Một lần nữa, cuộc sống trên vùng đất Kalimdor lại bị khuấy động và đứng trước nguy cơ bị khuất phục bởi những thế lực xấu xa …

Trong tình cảnh khi mà cuộc chiến giữa thiện và ác chỉ mới bắt đầu, một lời sấm truyền đã được ban ra trên toàn lãnh thổ Kalimdor. Một nhà tiên tri đã phán rằng sợi dây định mệnh sẽ chọn lựa ra chín người con ưu tú nhất, mang trong người những năng lực vượt trội, gắn kết họ với sự mệnh cao cả của Kalimdor. Lời sấm chỉ ra rằng đó là chín cô gái với hoàn cảnh khác nhau, tính cách khác nhau, nhưng gắn kết với nhau bởi số mệnh đã được định sẵn, bắt đầu chung bước trên một cuộc hành trình mới, đầy thú vị và thử thách …

------------------

*Magister: người nắm giữ phép thuật.

Chap 1

Part I: Start Of The Magister

Chap 1: Phoenix and The Beast

Chiếc xe ngựa vẫn chạy không ngừng nghỉ trên con đường mòn trong khu rừng ma quái, đâu đó lại vang lên từng hồi ghê rợn của những sinh vật bí ẩn nơi đây. Bên trong xe, con bé ấy vẫn còn đang mê man như vừa trải qua một cơn chấn động. Người phụ nữ trung niên ngồi cùng nó thỉnh thoảng lại quay sang trông chừng, nét mặt đầy vẻ suy tư, có lẽ bà ấy đang nghĩ về những gì mà nó đã phải trải qua. 

Chẳng biết là thật hay là mơ, cô bé luôn cảm thấy xung quanh mình sáng bừng lên, vây lấy nó khiến nó không thể nhìn thấy gì ngoài cái thứ ánh sáng đỏ rực ấy, nó hoa cả mắt. Những vầng sáng ấy như những ngọn đuốc rực lửa, cứ bừng bừng thổi lên, như đang nhảy múa ở khắp nơi, dưới sàn, trên trần, trên tường nhà. 

Rồi nó bỗng cảm thấy toàn thân mình nóng ran, hơi nóng lan tỏa khắp người, nó gần như không thể kiểm soát được cơ thể mình nữa. Sức nóng cứ tỏa ra, nó thấy nóng cả trong lòng ngực. Mồ hôi túa ra nhễ nhại. Trong cơn mê sảng nó cảm thấy như không thở được, cứ như bị ai đó lấy mất hơi thở. Và nó bắt đầu sợ, nó muốn thoát khỏi nơi này, nhưng cả người lại cứng đơ, xung quanh nó chỉ là thứ ánh sáng mơ hồ. Dần dần, có lẽ đã quá mệt mỏi và không thể chịu đựng thêm được nữa, nó lại chìm vào trong cơn mộng mị … 

Người phụ nữ ngồi cạnh bên nhận ra cô bé chắc hẳn đang hoảng loạn, bà lấy khăn tay nhẹ nhàng lau những giọt mô hôi trên gương mặt thanh tú và chảy xuống tận cổ nó. Rồi bà kiên nhẫn chờ, chờ đến khi nó tỉnh lại, để bà có thể biết hơn về nó. 

Ngày hôm qua, khi gặp nó tại ngôi làng ở thượng nguồn sông trên vùng núi Alterac, nhìn vẻ bần thần trên gương mặt ấy, không khó để nhận ra nó vừa trải qua chuyện khủng khiếp nào đó. Dáng người dong dỏng cao, ánh mắt ảm đạm luôn nhìn về ngôi nhà đã cháy ra tro, chỉ còn lại một màu xám đen của tro tàn, chẳng còn gì nữa. Sau một lúc thuyết phục, nó cũng đồng ý đi với bà vì bây giờ nó đã trở thành kẻ không nhà, cũng chẳng còn ai là người thân. 

Gần ba tiếng sau, nó bắt đầu khẽ cựa mình, hai hàng mi từ từ chuyển động. Vài giây sau, nó mở mắt và đảo nhìn khắp một lượt, nét mặt vẫn còn chút hoang mang. Giọng nói của người phụ nữ vang lên chiếm lấy sự chú ý của nó:

- Con tỉnh rồi àh SooYoung ?

Nó không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, cũng không thắc mắc mình đang ở đâu như những người khác, nó không quan tâm đến chuyện đó nữa. Vì nó biết người phụ nữ đó đang đưa nó đi đâu.

- Con đã thấy đỡ hơn chưa ?

Người phụ nữ lại hỏi và SooYoung cũng chỉ lại gật đầu, bây giờ nó chỉ thấy mệt mỏi sau một giấc ngủ dài như vậy. Bà ấy đỡ nó ngồi dậy, chăm chú nhìn nó như chờ đợi một điều gì đó. Hồi lâu sau, bà khẽ cất giọng:

- Mọi chuyện đã xảy ra như thế nào vậy ?

SooYoung đưa mắt nhìn người phụ nữ, rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay đang đan lại của mình, thở dài. Tâm trí nó bắt đầu nhớ về khoảng thời gian trước, vào cái ngày định mệnh cách đây ba hôm …

~~~

Đêm ấy, tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi. 

Nhà Choi cũng như bao nhà khác, đều đã say giấc. Lúc ấy đã qua nửa đêm, trong cơn mơ màng, SooYoung nghe thấy tiếng nổ lách tách gần bên tai, nghe như tiếng gỗ cháy. Con bé vội vàng bật dậy và dáo dác nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm cái thứ âm thanh đó phát ra từ đâu. Bất chợt SooYoung thấy có khói tỏa ra từ dưới gầm giường mình, có thêm hơi nóng bức lên, nó liền nhìn xuống và phát hiện một đám cháy nơi góc giường. 

Hốt hoảng, SooYoung nhảy xuống và nhanh tay quơ lấy cái rèm đang treo trước giường, nhưng điều kì lạ là khi nó vừa chạm vào, tấm rèm vải liền bốc cháy, và ngọn lửa dưới gầm giường càng cháy to hơn, tạo nên một sự hỗn loạn ngay trong phòng ngủ của nó. SooYoung vội vã tung cửa chạy ra khỏi phòng, vừa chạy nó vừa hét lên cho cả nhà biết:

- CHÁY !!! CHÁY NHÀ RỒI MỌI NGƯỜI ƠI !!! MAU DẬY ĐI !!!!!

SooYoung chạy đến cái giếng sau nhà, chụp vội sợi dây để kéo nước trong thùng lên. Một lần nữa, sợi dây thừng liền bốc cháy ngay khi nó vừa chạm tay vào, cái thùng cũng rơi lại xuống giếng, ko thể lấy nước lên được nữa.

Con bé lại chạy vào nhà, căn phòng nó đã cháy to hơn lúc nãy, lửa lan sang bên vách gây nên những tiếng gỗ cháy dữ dội, cả ngôi nhà đầy khói mù mịt nhưng gia đình nó vẫn chưa hay biết gì. Nó ngay lập tức chạy sang phòng của ba mẹ nó, cánh cửa gỗ im lìm trước ngọn lửa phừng phừng cháy, nó đập tay lên cửa và y như những lần trước, cánh cửa bén lửa và bốc cháy, lần này dữ dội hơn. SooYoung hoảng lên, ba mẹ nó vẫn còn đang trong phòng, ngôi nhà thì cháy rất to, nếu không gọi họ, chắc chắn họ sẽ mắc kẹt trong đám cháy mất.

Rồi bỗng nhiên đầu nó đau dữ dội, cảm giác như muốn nổ tung. SooYoung liền đưa tay ôm lấy đầu mình, cơn đau khiến nó khụy xuống nền nhà, nó chống tay xuống sàn, sàn nhà lại vụt lửa ngay tức khắc. Nhưng nó không còn đủ sức để chạy nữa, cả ngôi nhà rực lửa quanh nó, mùi than gỗ nồng nặc xộc vào mũi. SooYoung rên lên, đầu nó đau buốt, cả người bắt đầu nóng hừng hực như những ngọn lửa đang liếm vào cái cơ thể nhỏ thó của nó đang gập mình trên sàn. Mắt nó mờ dần đi, chỉ thấy những quầng sáng mờ ảo đang nhảy múa trước mắt, toàn thân nó run lên theo từng cơn co giật từng hồi, nó nghĩ mình sắp chết … 

Miệng nó khô đắng, nó cố gào lên những âm thanh yếu ớt của một đứa trẻ mới lớn, nhưng tiếng kêu của nó đã bị tiếng gỗ cháy át cả đi. SooYoung chỉ muốn khóc toáng lên thôi nhưng nước mắt lại không thể rơi, nó bất lực trước thảm cảnh này. Không chịu đựng được nữa, nó ngã rạp xuống sàn, chỉ kịp nhìn thấy trần nhà vặn mình răng rắc dưới sức mạnh ngọn lửa, mạt gỗ cháy mù mịt. 

Và một mối nối nứt ra. Một thanh xà ngang nứt nẻ vì lửa đang chúc thẳng xuống mặt nó … 

Chỉ có thế rồi SooYoung ngất đi …

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, SooYoung ngạc nhiên khi thấy mình vẫn còn sống. Đêm qua nó tưởng mình đã chết cháy trong trận hỏa hoạn đó. SooYoung nhìn quanh, nhận ra già làng đang nhìn nó chăm chăm. Hồi lâu sau, nó mới biết ba mẹ nó đã chết, nhưng điều kì lạ là nó vẫn an toàn dù hôm qua vẫn còn mắc kẹt trong đám cháy. Ngoại trừ vài vết cháy xém trên quần áo, SooYoung không bị thương gì cả, nó vẫn lành lặn, và điều đó khiến tâm trí nó càng thấy tệ hơn. 

Ngôi nhà gỗ đã cháy ra tro, xác ba mẹ nó cũng đã hóa cát bụi, trên mảnh đất nhà nó chỉ còn là một vùng màu xám đen kịt, vài mảnh gỗ còn sót lại rơi trên nền đất. Một khung cảnh tan hoang mà SooYoung không bao giờ có thể ngờ tới …

Mọi người trong làng nhìn nó bằng ánh mắt khinh miệt, rằng nó là đứa đã làm cháy nhà giết chết cả ba mẹ nó, và giờ nó vẫn còn sống mà không bị thương tổn gì. 

Giờ thì cả làng coi nó là một thứ quái dị không thể lí giải. SooYoung cảm thấy lạc lõng tại chính cái nơi mà nó sinh ra, sự thật đó quá cay đắng với một đứa trẻ như nó, đôi lúc nó cảm thấy như muốn chết quách theo ba mẹ cho xong …

~~~

Và giờ thì SooYoung đang đi cùng người phụ nữ ấy đến miền trung du Arathi. Bà Seo – tên của người phụ nữ - đã đến đón nó vào hôm qua, đưa nó đi khỏi nơi đã khiến nó thành một tấn bi kịch. SooYoung sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở đó, vì nó biết nó không thuộc về thế giới của những con người bình thường, SooYoung biết mình là một đứa trẻ đặc biệt. SooYoung kéo nhẹ tay áo mình lên và nhìn vào đó, cánh tay nó chằng chịt những kí tự kì lạ chạy dọc từ kẽ tay lên đến bả vai, không đứa trẻ bình thường nào có điều đó.

Ngồi trên chiếc xe ngựa rung lắc, SooYoung tựa đầu ra sau, không muốn nói chuyện gì cả, nó chỉ muốn yên tĩnh thôi. Thỉnh thoảng nó lại quay sang bà Seo, bà chỉ nhìn nó rồi mỉm cười, nụ cười hiền từ đó lại khiến nó nhớ tới mẹ nó. Bất giác một giọt nước mắt rơi xuống, nó liền quay vào vách và đưa tay lau đi. SooYoung không muốn bà Seo trông thấy, nó không muốn bà ấy quan tâm tới nó, nó sợ nó sẽ nhớ về người mẹ đã mất của mình.

Lại liếc nhìn bà, lúc này SooYoung mới để ý kĩ khuôn mặt của người đàn bà phúc hậu. Mái tóc đen nhánh của bà được búi lên gọn gàng. Ở bà toát lên vẻ quí phái, lịch lãm đầy hiểu biết, mà nó ấn tượng nhất là đôi mắt sáng như sao và nụ cười ấm áp của bà. 

Không gian im lặng trong xe lại khiến SooYoung cảm thấy buồn ngủ, rồi thì nó lại lim dim. Đôi mắt khẽ nhắm hờ, và nó chỉ ngồi đó vậy thôi, không ngủ cũng không nói gì.

Xe vẫn đang chạy thì đột nhiên thắng gấp lại cùng tiếng ngựa hí vang làm cả SooYoung và bà Seo giật mình. Nó ngồi thẳng dậy, ngó ra ô cửa nhỏ, rồi lại quay sang nhìn bà Seo như thắc mắc chuyện gì đang xảy ra. Bà ấy nhìn nó rồi căn dặn trước khi bước ra khỏi xe:

- Con ngồi yên trong này, dù có chuyện gì cũng đừng bước xuống xe !

Rồi bà Seo bước ra xe và đóng cửa lại. Phía bên ngoài, hai Priest đang đợi bà, một trong hai người họ đang giữ một đứa bé trong chiếc khăn choàng đã ngất đi trên yên ngựa của mình. Trông thấy bà, họ liền xuống ngựa và cúi đầu chào:

- Giáo sư Seo.

- Đứa bé đó là ai vậy ?

Ánh mắt bà Seo hướng về đứa bé, một trong hai vị Priest đó liền bế nó xuống, từ tốn đáp:

- Thưa Giáo sư, khi đi ngang sa mạc Hillsbrad, gia đình cô bé đã bị tấn công, khi chúng tôi đến nơi thì cả nhà đã bị bọn chúng giết hại, riêng cô bé thì trở thành như vậy.

- Bọn chúng là ai ?

- Chúng tôi nghĩ là bọn Vampire ở Hillsbrad, bọn chúng rất tàn độc, vết cắn trên cổ cô bé cho thấy như thế.

Nói rồi vị Priest liền cẩn thận trao đứa bé cho bà Seo. Bế đứa bé trên tay, bà vén mép vải ra một chút và không khỏi ngạc nhiên, thân hình của nó thật kì dị, kẻ khác nhìn thấy chắc chắn sẽ không cho nó là người.

Bà bảo hai vị Priest đi cùng đến vùng Arathi, và quyết định đặt ấn chú lên người cô bé trước khi đưa nó vào trong xe, tránh cho con nhóc kia thấy sợ hãi. Bà kéo tay áo cô bé lên, trừ đôi bàn tay, từ phần cổ tay của cô bé trở lên được bọc trong một thứ như một lớp da xám đen, nhăn nheo... Bà Seo cắn vào 2 đầu ngón tay rồi quẹt ngang một đường trên mu bàn tay nó. Bà lẩm nhẩm đọc một loại cổ ngữ nào đó, vệt máu trên ta cô bé nhanh chóng khô lại thành một màu đen tuyền rồi biến thành những kí tự chạy từ kẽ tay đến hết bả vai, giống như SooYoung vậy, dòng chữ chạy đến đến đâu làn da nó hồng hào trở lại ngay lập tức.

Bà bế cô bé vào trong xe, SooYoung đang ngồi trong góc, nhìn thấy bà cùng một người khác liền ngồi bật dậy, bà chỉ ra hiệu cho nó im lặng. Rồi bà đặt cô bé xuống băng ghế đối diện nó và kéo cái mũ trùm trên áo choàng xuống. SooYoung bất ngờ khi nhìn thấy con nhóc đó, hai đứa có vẻ trạc tuổi nhau, và cô bé kia rất đáng yêu với chiếc mũi cao cùng mái tóc da cam sáng hơi gợn sóng. Cô bé vẫn còn đang mê man đến tận bây giờ. SooYoung ngồi đó, chăm chú nhìn bà Seo chăm sóc cho cô bé kia. Hồi lâu bà quay sang nhìn nó trong khi tay đang khẽ vuốt tóc bé kia:

- Đứa trẻ này cũng vừa mất đi gia đình, cả nhà nó bị tấn công bởi một đám quái vật rất độc ác. Ta nghĩ hai con có cùng cảnh ngộ đấy.

- Nhưng nó cũng đâu tự tay giết chết ba mẹ nó !

Vừa dứt lời, trong lòng SooYoung lại dấy lên một cảm giác tội lỗi, nó không bao giờ dám nghĩ rằng ba mẹ sẽ ra nông nỗi này vì nó. Mắt nó ngấn nước, nó chỉ cúi đầu xuống, không muốn phải nói về vấn đề này nữa. Thật điên rồ khi nhắc với nó về gia đình vào lúc này. Bà Seo trông thấy thế liền sang ngồi cạnh nó, bà khẽ kéo nó vào một cái ôm, xoa nhẹ trên cánh tay nó, cố gắng khiến nó cảm thấy thoải mái hơn. Bà nói thầm vào tai nó khi nước mắt nó đã rơi:

- Không sao đâu SooYoung, con đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, hoàn toàn không phải lỗi do con, chỉ là vô tình năng lực của con bộc phát và con không thể làm gì được thôi. Con còn sống sót đã là một kì tích rồi. Hãy trân trọng điều đó SooYoung àh. Đừng suy nghĩ nhiều nữa con ạ !

SooYoung không biết nói gì hơn, chỉ lặng lẽ khóc trong vòng tay bà Seo, dù gì nó cũng chỉ là một đứa trẻ, nó không thể tỏ ra mạnh mẽ sau tất cả những chuyện tồi tệ đã xảy ra với nó …

~~~

Ánh mặt trời len qua ô cửa nhỏ của chiếc xe ngựa và lăn tăn tìm đến gương mặt SooYoung. Nó nhăn mặt và nhíu mày, giấc ngủ của nó đang bị làm phiền. Một lúc sau, SooYoung đưa tay lên dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy, nó nhìn quanh trong xe, không thấy bà Seo đâu cả, chỉ thấy cô bé hôm qua còn đang nằm ngủ trên băng ghế đối diện.

SooYoung nghe thấy nhiều tiếng ồn bên ngoài, nó nhướn người nhìn ra ô cửa và thấy chiếc xe ngựa đang đậu cách một khu chợ không xa. Nó tựa vào vách, đảo mắt nhìn mọi người ra vào khu chợ nườm nượp, nó nhớ ngày trước mẹ nó cũng hay dẫn nó đi chợ như thế. SooYoung thích thú nhìn khung cảnh tấp nập trước mặt, mắt nó sáng lên lấp lánh.

Bất ngờ SooYoung nghe thấy tiếng ậm ừ trong xe, nó quay lại nhìn thì thấy con bé kia vừa mới dậy. Nó đưa tay dụi mắt rồi nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt nó dừng ở chỗ SooYoung. SooYoung cũng nhìn lại, nó hơi bối rối khi con bé cứ nhìn nó chằm chằm, từ từ nó ngồi xuống lại ngay ngắn trên ghế và bắt đầu lảng tránh ánh mắt ngạc nhiên của con bé.

- Sao tớ lại ở đây ?

Con bé hỏi, SooYoung liền quay đầu sang nhìn nó, chậm rãi trả lời:

- Cô Seo nói cậu gặp nạn nên đã giữ cậu lại.

- Cô Seo ?

- Phải, Seo Young Ah, cô ấy là một Arch Priest, cô ấy nói sẽ chăm sóc cho cậu.

Rồi cả hai đứa lại im lặng. SooYoung nhìn ra ngoài xe, cô bé thì nhìn lên trần xe. Có vẻ như mỗi đứa đang suy nghĩ về bản thân mình, liệu chúng có tìm được sự đồng cảm khi cả hai đều không còn ai là người thân ? 

Một lúc sau, cô bé kia lại lên tiếng và mỉm cười với SooYoung:

- Tớ là Kim HyoYeon !

- Uhm … Choi SooYoung.

SooYoung ngập ngừng trả lời và cũng gượng cười đáp lại.

Đúng lúc ấy cánh cửa xe bật ra và bà Seo bước vào, trên tay bà cầm một túi giấy, mùi thơm phức của bánh mì lan ra khắp xe. Bà đến ngồi cạnh HyoYeon, mỉm cười nói với hai cô nhóc đang dán mắt vào túi bánh trên tay bà:

- Hai đứa con đã làm quen với nhau rồi chứ ?

Bọn trẻ chỉ gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào túi bánh. Chúng nó chỉ chờ được ăn thôi khi mà cái dạ dày trẻ con đã trống rỗng. Bà Seo trông thấy thế liền bật cười, đưa tay xoa đầu HyoYeon, rồi bà rút trong túi ra đưa cho mỗi đứa một chiếc bánh mì còn đang thơm nức mùi pho mát.

- Nhìn hai con kìa, chắc là đói lắm rồi. Đây này, khi nào chưa no thì cứ ăn thêm !

- Cảm ơn cô Seo !

SooYoung và HyoYeon nói cùng lúc, lễ phép đón lấy cái bánh và bắt đầu ăn một cách vội vã. Bà Seo chỉ nhìn chúng và mỉm cười hiền từ như một người mẹ. Kể từ bây giờ bà sẽ chăm sóc và dạy bảo hai đứa trẻ đặc biệt này. Bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu vàng cam của HyoYeon và hỏi cô nhóc:

- Con tên gì thế ?

- Kim HyoYeon ạ. – Con bé vừa nhai vừa trả lời.

- Ta là Seo Young Ah, ta sẽ đưa các con đến StormWind, ở đó các con sẽ được học những bài học đặc biệt để nâng cao năng lực riêng của bản thân.

Hai đứa trẻ nghe thế chỉ gật gù. Bọn chúng hài lòng với những gì mình đang có, một người tốt bụng đã cưu mang và chăm sóc, và sau này sẽ dạy dỗ chúng nó những thứ bổ ích. SooYoung và HyoYeon không đòi hỏi gì hơn thế.

- HyoYeon, con có thể nói cho ta nghe là con đã gặp phải chuyện gì hay không ?

Bỗng HyoYeon chùng xuống, nó ngừng ăn và cúi đầu xuống. Chuyện gì đã xảy ra với nó ư? Tất cả là một cơn ác mộng mà nó không bao giờ dám mơ tới khi mà một ngày nào đó, cả gia đình nó bị tàn sát bởi một loài sinh vật bí ẩn, nguy hiểm và dã man. Và bây giờ thì HyoYeon chẳng còn lại gì cả, cũng giống như SooYoung vậy…

~~~

Con đường mòn trải dài tít tắp trên vùng Dan Garos. Một đoàn người và ngựa đang chậm rãi đi theo con đường ấy xuyên qua sa mạc Hillsbrad. Đoàn du canh chủ yếu xuất phát từ vùng đầm lầy Sorrows tìm đến Loch Modan màu mỡ để canh tác.

Những cơn gió khô nóng, bụi cát và cái nắng chói chang như bào mòn thể lực con người. Mọi người ai cũng quấn khăn kín mít, chậm rãi bước đi, chỉ có tiếng ngựa hí vang đòi nước.

Trên một chiếc xe bò trong đoàn. Một cô bé với mái tóc da cam rực rỡ dưới ánh nắng, vẫn rất hồn nhiên tíu tít với mẹ nó để xua đi cơn mệt mỏi.

Đêm trên sa mạc buông nhanh, đoàn người dừng lại dựng lều trại để nghỉ ngơi và ăn uống sau một ngày dài mệt nhọc. Ai cũng hân hoan, còn nửa ngày đường nữa là vượt qua sa mạc, đặt những bước chân đầu tiên đến vùng đất mơ ước.

Cả đoàn đốt lửa trại. Mùi thịt quay thơm phức lan tỏa. Mọi người vui vẻ nói cười, kể về dự định sẽ làm của mình tại vùng đất mới, cùng chờ đợi những tháng ngày sung túc trước mắt. Phụ nữ nhảy múa quanh đống lửa, đàn ông đánh đàn, hát vang ...

Đám trẻ con vui vẻ nô đùa, rượt đuổi quanh lều trại ... Khung cảnh tươi vui bừng lên giữa đêm tối sa mạc ...

HyoYeon nằm trong lều, ôm lấy cái hình nhân bằng gỗ mà ba nó đẽo cho nó. Nó nhắm mắt mỉm cười mãn nguyện. Con bé đang mơ về Loch Modan, mơ về vùng đất màu mỡ đầy hoa thơm cỏ lạ ...

...

Tiếng thét thất thanh làm HyoYeon tỉnh giấc. Con bé dụi mắt, ngơ ngác nhìn em trai nó, cũng vừa tỉnh giấc bởi tiếng đổ vỡ bên ngoài. Tiếng hét hoảng loạng ngày một lớn...

Mẹ nó lo lắng ôm chặt nó cùng em trai. Ba nó vớ lấy khẩu súng trong hòm, lao vội ra ngoài...

Sự việc xảy ra nhanh như chớp.

Mẹ nó vừa khóc vừa nắm tay nó chạy, ba nó đang cõng đứa em trai. Mặt ai cũng đầy hoảng loạn.Con bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng với linh cảm của con trẻ, nó biết cả gia đình nó đang gặp nguy hiểm.

Tiếng la hét thất thanh vẫn vang lên sau lưng nó. Lửa cháy rực cả một khoảng trời.

Ba nó nổ súng vào mặt con quái vật đang bay đến, rồi sau đó thì im bặt, nó không nghe tiếng ba nó hay tiếng súng nữa. Mẹ nó một tay bế em, một tay kéo nó chạy.

Con quái thú đập cánh bay vù vù trên đầu rồi bất ngờ đáp xuống trước mặt mẹ con nó. Sau đó thì vài con cũng lao đến, nhập cuộc chung với lũ đồng bọn. Mẹ nó giấu hai đứa ra sau lưng mình, nhặt một hòn đá sắc nhọn lên tự vệ. Rồi lần lượt một con, hai con lao đến chỗ mẹ nó, chộp lấy em trai nó. Thêm một lũ quái thú xông vào, hất nó văng ra xa khỏi đó.

HyoYeon đau đớn nằm đó, trước mắt nó là cả lũ quái vật với những chiếc cánh dơi dị hợm đang ngấu nghiến tranh nhau hai con người tội nghiệp. Nó không chạy được, chân nó đang rất đau vì cú hất thô bạo lúc nãy, nó hoảng sợ nhìn cảnh tượng kinh khủng đang xảy ra trước mắt … Mùi máu tanh tưởi được gió đưa lan ra khắp một vùng.

Bỗng một con ngước lên, nó từ từ tiến lại chỗ HyoYeon và xốc cô bé lên, nhìn thẳng vào mắt nó, cái mùi tanh khó chịu phả vào mặt khiến nó muốn khóc thét lên. Trong chốc lát tay nó buông thõng xuống, cái hình nhân bằng gỗ rơi xuống đất. Mắt nó trợn ngược, chân giật giật, cả người nó tê cứng lại. Con quái vật cắn vào cổ nó, nóng ran. Cơ thể nó như bị thiêu đốt từ bên trong. 

HyoYeon không còn nhớ gì nữa. Chỉ mang máng cái cảm giác đầy sức mạnh và khát máu …

Cho đến hôm sau HyoYeon tỉnh dậy, con bé nhìn xung quanh và thấy mình đang ngồi giữa một đống ghê tởm. Những con quái vật ghê rợn đêm qua nằm chất chồng lên nhau, không con nào sống sót. Con mất đầu, con đứt tay đứt chân, con bị xé rách nửa người, một hình ảnh kinh dị đập vào mắt nó.

HyoYeon chợt ôm lấy người mình, toàn thân nó run lên, đầu nó ong ong, móng tay nó dài ngoằng. Cả người nó có màu xám đen như những con thú kinh tởm. Đôi cánh sau lưng nó đập nhẹ. Cô bé ôm mặt khóc cho đến khi gặp hai vị Priest tình cờ đi ngang qua ...

~~~

SooYoung và bà Seo chỉ im lặng, về hoàn cảnh của HyoYeon, họ không biết nên nói gì. SooYoung đã nghĩ rằng không ai phải chịu thiệt thòi như nó, phải trải qua những gì mà nó đang nếm trải. Nhưng nghĩ lại thì … nó vô tình hại chết ba mẹ nó cũng đủ khiến nó thấy tội lỗi lắm rồi. Còn HyoYeon lại tận mắt chứng kiến cả nhà nó bị giết hại bởi những con vật quái ác, suy cho cùng thì cả hai cũng chỉ là những đứa trẻ bất lực nhìn người thân của mình ra đi. Chúng nó cũng chẳng khác nhau là mấy.

HyoYeon chỉ khẽ nhún vai, nó không muốn nhắc nhiều đến những chuyện ấy nữa.

- Chúng ta sẽ đến StormWind sao ?

HyoYeon lém lỉnh hỏi, bà Seo mỉm cười gật đầu.

- Con đã từng được nghe ba kể một lần về nơi đó. Đó là nơi đào tạo những thánh chiến sĩ đi tiêu diệt quái vật cứu dân lành. Nếu được, con cũng muốn được là một Priest tài giỏi, sẽ không còn nhiều đứa trẻ phải chịu cảnh bất hạnh như con nữa …

HyoYeon trầm ngâm nói. Lời nói của nó khiến SooYoung khẽ chạnh lòng, HyoYeon mạnh mẽ hơn nó nghĩ, con bé không như nó, cứ luôn day dứt với những chuyện đã xảy ra. HyoYeon lạc quan hơn nó nhiều. Và SooYoung thầm nghĩ rằng mình cũng nên mạnh mẽ như con nhóc đó ...

Chap 2

Chap 2: The StormWind

StormWind là một kinh thành cổ kính nằm trong khu rừng Elwynn, phía Nam Kalimdor, được xây dựng bởi gia tộc Arathi - xuất thân là một phần trong gia tộc Magrocrats tại Dalaran. Với phép thuật hùng mạnh cùng sự thông minh, cả gia tộc đã xây dựng nên StormWind, bảo vệ nó trước mọi quái vật hung dữ nơi đây. Sau này StormWind được hội Bàn tay bạc (Council of Siverhand) tiếp quản, có nhiệm vụ chọn lọc và đào tạo ra các Priest xuất sắc, chiến đấu trường kì với kẻ thù chủ chốt của loài người - loài Vampiric hung dữ phương Bắc.

Phải mất một ngày đường để đi từ Duskwood đến khu rừng Elwynn hùng vĩ, cây cối rậm rạp che khuất cả mặt trời trên cao. Ngay từ bìa rừng, StormWind hiện lên sừng sững như một ngọn núi. Tòa thành cổ kính với những ô cửa kính to nổi bật giữa nền rừng núi Elwynn ở phía Nam mảnh đất Kalimdor huyền bí.

Bà Seo vẫn đang huyên thuyên thuyết giảng về vùng đất kì bí này cho hai cô nhóc ngồi đó, bà thích thú mỉm cười khi hai đứa trẻ đang cố nghểnh cổ để nhìn rõ hơn cái tòa nhà đang khuất dần sau rặng cây. 

Phải mất thêm gần hai giờ nữa, chiếc xe ngựa mới ra khỏi khu rừng rậm rạp. Ấn tượng đầu tiên của SooYoung về ngôi trường là cái gì cũng rất vĩ đại. Ngay cả cánh cổng trường, nơi nó đang đứng chờ bà Seo xách hành lí xuống xe cũng thật là to so với những cánh cổng bình thường khác.

- The Guardian. - Bà Seo đã đứng sau bọn trẻ từ lúc nào – Kẻ canh giữ ngôi trường. Không một ai, kể cả quái vật lẫn con người có thể mở được cánh cửa này ngoài chúng ta - những Priest. Cả các con nữa, bước vào ngôi trường này nhưng các con mới chỉ là những Novice thôi - Bà Seo nở nụ cười đe dọa - Đừng đứa nào có ý định trốn ra khỏi đây!

SooYoung rùng mình, ý nghĩ không thể đùa với người phụ nữ này thoáng qua đầu nó. Nó nuốt khan, gật đầu lia lịa. HyoYeon đứng bên cạnh cũng làm tương tự.

- Tốt – Bà Seo hài lòng - Thôi, nhanh lên. Chúng ta bị muộn rồi!

Hai đứa liền hối hả xách hành lí chạy dọc hành lang dát gỗ rất sang trọng với những cây cột cao khắc hoa văn tinh tế. Bọn trẻ phải cố gắng lắm mới có thể theo kịp bà Seo, chúng nó không thể hiểu được tại sao bà ấy lại có thể "đi" nhanh đến vậy.

Bà Seo dẫn SooYoung và HyoYeon đến một căn phòng có cánh cửa gỗ khá to, màu huyết dụ, chạm trổ tinh xảo.

- Được rồi! Chúng ta tạm thời chia tay ở đây. Các con vào phòng này rồi đợi ta! - Bà Seo nói vội rồi nhanh chóng khuất sau ngã rẽ cuối hành làng, bỏ lại hai đứa đứng ngơ ngác nhìn nhau.

- Erm... chúng ta cứ vào thôi nhỉ? – HyoYeon nhìn quanh rồi quay sang SooYoung.

- Chắc vậy. - SooYoung nhún vai.

Vừa đẩy cánh cửa ra, hành lang lúc nãy đang im bặt bỗng rộn lên những tiếng rì rầm bàn tán. SooYoung và HyoYeon đứng cứng đơ trước cửa. Hai đứa ngạc nhiên vì có nhiều đứa trẻ khác trạc tuổi chúng đang lố nhố trò chuyện trong phòng.

Hai đứa nó ngại ngùng lách vào đám đông. HyoYeon thấy hơi lo lắng khi nghe những đứa trẻ xung quanh nói rằng sẽ có một bài kiểm tra trước khi vào học. Nó nói với SooYoung nhưng SooYoung lại chỉ im lặng và thở dài với cái vẻ mặt “tớ chả quan tâm” làm HyoYeon xụi lơ. Vốn dĩ SooYoung chả hứng thú để mà học cái quái gì ở nơi này cả.

Khoảng một tiếng sau, bà Seo trở lại căn phòng. Bà đã thay bộ váy màu bạc lúc nãy bằng một bộ váy đen bằng da. Một biểu tượng thánh giá cách điệu to bằng bạc ở bên ngực phải. Bà ra hiệu trật tự rồi nói lớn:

- Xin chào các Novice - những thế hệ Priest tiếp theo. Ta là giáo sư Seo Young Ah - là một Arch Priest. Ta sẽ phụ trách môn Ruins (cổ ngữ) và đồng thời là giáo viên chủ nhiệm của khóa Novice năm nay. 

Bà dừng lại, đưa mắt một lượt nhìn lũ trẻ ở bên dưới rồi mỉm cười:

- Những con người ở đây, mai sau sẽ là những con người của một tầng lớp cao quý, một tầng lớp vượt trội. Các con phải có trách nhiệm với những người xung quanh và đồng đội của mình. Các con là những chiến binh đặc biệt, những cỗ máy phục vụ Chúa trời tiêu diệt đội quân Vampiric ở phương Bắc. Các con có mặt ở đây cũng chính là hiện thân của lời tuyên thệ nguyện hiến thân mình cho cuộc chiến đấu trường kì với loài sinh vật hung hãn ấy. Và chúng ta - những Arch Priest ở đây sẽ có trách nhiệm giúp các con thực hiện lời tuyên thệ của mình. Trở thành những Priest dũng mãnh, xả thân vì người dân vô tội, vì một thế giới mới, tốt đẹp hơn.

Căn phòng đang im phăng phắc bỗng vỗ tay rầm rộ khi bà Seo vừa dứt lời. SooYoung ngán ngẩm nhìn sang bên cạnh, HyoYeon đang tích cực vỗ tay với khuôn mặt cực kì hưng phấn. Bà Seo một lần nữa giơ tay lên ra hiệu trật tự.

- Là giáo viên chủ nhiệm, ta có trách nhiệm phải nói với các con một thứ gọi là “Nội Quy Trường Học”. Và đừng đứa nào khiến ta phải bắt phạt các con. Tin ta đi, các con không muốn biết đâu. – Bà Seo nghiêm túc nhìn vào mặt từng đứa - E hèm ... Đầu tiên, không tùy tiện sử dụng năng lực ngoài giờ học. Không gây gổ. Hòa đồng, giúp đỡ các đồng nghiệp mai sau của mình. Thứ hai, tuyệt đối không bước ra khỏi kí túc xá sau 12h. Đó là giờ giới nghiêm! Thứ ba, cấm bén mảng đến khu rừng BlackWood bên cạnh, đó là nơi thực tập của các Sub Priest năm cuối ... Vậy thôi, ta sẽ gửi cho các con bản nội quy sau, nhưng ba điều ta vừa nói là ba điều cấm kị trong những năm học tại trường, và ta không muốn bất kì học sinh phạm phải, dù là cố ý hay vô tình.

Bà Seo bước xuống bục, xoa hai bàn tay vào nhau:

- Nào! Nghe ta đọc tên rồi tiến lên trên đây. Các con sẽ thể hiện sức mạnh năng lực của mình để ta đánh giá, qua đó sẽ sắp xếp các con vào lớp học phù hợp với từng đứa. Bắt đầu với ... erm ... Lee ChaeMi?

Một đứa con gái tóc đen buộc túm hai bên rụt rè giơ tay.

- Lên đây nhanh nào, chúng ta chỉ có một buổi chiều cho việc này thôi. - Bà Seo giục.

Đứa con gái liền nhắm mắt lại. Từ chỗ đầu gối nó trở xuống, một thứ chất màu đen ứa ra từ bên trong da nó chảy ra ngoài rồi khô lại ngay lập tức. Nhìn từ xa như một đôi bốt bằng da bọc lấy chân nó. Rồi chỉ trong một cái chớp mắt, nó đã đứng cạnh bà Seo trước sự trầm trồ của lũ trẻ.

- Super speed ư? Tuyệt đấy! - Bà Seo mỉm cười thích thú trong khi ghi ghi chép chép về thông tin của bọn trẻ.

- Tiếp theo, Hwang MiYoung. – Bà Seo gọi lớn - Tiffany Hwang?

Lũ trẻ nhìn nhau, ngó quanh, rì rầm bàn tán. Bà Seo trở nên sốt ruột:

- Tiffany Hwang có ở đây không?

- Dạ em ở đây ạ!

Một tiếng nói lí nhí cất lên cạnh bà Seo. Cả căn phòng im phăng phắc khi một đứa con gái dần dần hiện ra trên trước lớp. Đứa con gái với mái tóc dài đen nhánh ngại ngùng cúi mặt, tránh ánh mắt của mọi người. Khuôn mặt nó đỏ như gấc.

- Cloak? - Bà Seo tỏ vẻ hài lòng - Còn gì nữa không?

Bà ấy vừa dứt lời, chỗ mà 1s trước đứa con gái ấy còn đang đứng, giờ chỉ còn là một làn khói, 1s sau nữa nó rụt rè giơ tay lên ở phía sau lưng tụi trẻ:

- Em ở đây ạ …

- Cloak và giờ là Blink. – Bà Seo vỗ tay - Em sở hữu một năng lực khá đặc biệt. Đội Do thám sắp tới sẽ có một con át chủ bài rồi ... Được rồi, tiếp theo!

Tay SooYoung nhễ nhại mồ hôi. Giờ nó mới bắt đầu lo lắng, nó thể hiện cái sức mạnh năng lực gì đây? Đến giờ nó còn chả biết nó có sức mạnh gì? Năng lực sống sót trong hỏa hoạn? ... Đầu nó ong ong. Cái áp lực này đang giết chết nó.

- Lee Soon Kyu!

Một đứa con gái có vóc người nhỏ nhắn với mái tóc cắt ngắn màu vàng óng ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh ngồi gần đó giơ tay.

- Erm ... Sunny, con gái trưởng của gia tộc Havok phải không? - Bà Seo khẽ nhíu mày - Thôi, em không cần làm gì đâu. Em sẽ gây hỗn loạn ở đây mất!

Sau câu nói của bà Seo, lũ trẻ tự động dạt ra, cách xa Sunny một khoảng "an toàn". Còn con bé Sunny thì ôm bụng phá lên cười một cách ... hơi quái dị.

- Được rồi ... Tiếp theo là ... Choi Soo Young.

SooYoung giật bắn người. Là nó hả? Nó quay ngang quay ngửa. Một Choi SooYoung khác chứ không phải nó phải không? … Chả có ai giơ tay cả. Vậy là nó ... Tim SooYoung đập thình thịch, đầu óc nó giờ quay cuồng. 

- Người khác đi cho tôi nhờ. - Nó lẩm bẩm.

- Nhanh lên đây đi nào.

SooYoung lê từng bước lên đứng cạnh bà Seo, nó nhìn bà như cầu cứu. Bà Seo chỉ mỉm cười:

- Đưa hai tay con đây.

SooYoung làm theo một cách thụ động, nó thầm nguyền rủa bản thân mình tơi tả. Nó sẽ bị mọi người cười vô mặt đây. Nhưng rồi SooYoung bỗng thấy cơn nóng ập đến, cả người nó nóng bừng kì lạ. Nó thấy bà Seo đang xóa đi những kí tự trên tay nó, những kí tự đó dần dần biến mất, làn da SooYoung cũng dần ửng đỏ vì sức nóng. Nó gần như không thể kiểm soát được cơ thể mình nữa. Bây giờ nó mới hiểu, những kí tự kì lạ trên cánh tay nó được bà Seo dùng để chế ngự cho năng lực nó không bộc phát bất ngờ.

Sau khi xóa hết những kí tự khỏi tay SooYoung, bà Seo bước lùi lại:

- Được rồi. Cho ta xem đi nào.

Xem? Xem cái gì mới được chứ. Cho nó vào một căn nhà đang cháy rồi nó cứ thế sống sót mà nhe răng đi ra ngoài ư? Đầu nó lại đau nhói. Đống tro tàn vụt xuất hiện trong đầu Sooyoung. Khó chịu quá đi mất! Lũ trẻ bắt đầu sợ hãi và lùi dần lại. SooYoung ôm lấy đầu mình:

- Không! … argh... argh…

SooYoung thấy bố mẹ nhìn nó trách móc. Đầu nó đau như sắp nổ tung, nó gần như ko thể chịu đựng nổi cơn đau này nữa.

- KHÔNGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!

Tay nó bắt đầu lách tách những tia lửa như dùng hai viên đá lửa đánh vào nhau. Nhưng rồi chỉ một giây sau lại bùng lên như một quả bom thu nhỏ. Sức nóng hừng hực mãnh liệt tỏa ra cả căn phòng, ngọn lửa lan dần lên vai nó rồi cuối cùng lan ra toàn thân. Người nó sáng rực như ngọn đuốc, chói lòa, nó không còn thấy nóng nhưng đầu nó vẫn đau nhức ... SooYoung cảm giác như sức lực nó đang bị rút cạn đi.

Sàn nhà dưới chân bắt đầu nứt ra vì nhiệt, kêu lách cách. Đúng lúc bọn trẻ bắt đầu nhao nhao lên tìm cách chạy thoát thân thì một cột nước khổng lồ dội thẳng xuống SooYoung, nó ướt như chuột lột. Không phủ nhận là nó thầm cảm ơn ai đó đã dội nước vào người nó, dù sao thì cơn đau đầu cũng biến mất rồi. SooYoung hé mắt nhìn xem ai là người vừa "giải thoát" cho nó và không khó để nhận ra người duy nhất còn đứng trong một tư thế rất chi là "anh hùng", giải cứu cho mọi người đang nhốn nháo bò trên đất để tìm cách tránh ngọn lửa sống.

- Và em là? – Bà Seo thì vẫn điềm tĩnh ghi chép liên hồi.

- Yuri. Kwon Yuri. 

Đứa con gái dong dỏng cao với nước da bánh mật trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn SooYoung. Ánh mắt tội nghiệp, thương hại ấy bất giác làm SooYoung cảm thấy … khó ưa quá xá.

- Hiếm có năm nào mà có nguyên đủ bộ nguyên tố như năm nay. - Bà Seo gật gù - Tốt lắm. Tiếp theo!

SooYoung lủi thủi đến bên cạnh Hyoyeon, bây giờ nó có cảm giác ai cũng nhìn nó tội nghiệp một cách kì lạ. Nó chỉ muốn chui xuống một cái lỗ nào đó và sống cả đời còn lại cho xong. À không, có khi chết luôn lại hay hơn. Thật là mất mặt!

Buổi kiểm tra nhanh chóng đến những người cuối cùng và Hyoyeon nữa thôi thì sẽ kết thúc. Cũng như SooYoung, bà Seo cũng giải ấn cho HyoYeon. Ngay khi vừa giải ấn xong, đôi mắt HyoYeon lập tức thay đổi, đồng tử của nó bỗng dưng dẹt lại thành một đường thẳng như mắt của bọn mèo vậy, răng nó mọc dài một cách kinh dị như răng nanh. Sau lưng HyoYeon mọc ra một đôi cánh khổng lồ, toàn thân chuyển sang một màu xám đen, chỉ còn mỗi mái tóc da cam là không thay đổi, đó cũng là điểm nhận dạng duy nhất khi HyoYeon ở trạng thái Hybrid như thế này.

Thật may vì HyoYeon là người cuối cùng, có thể nói đó là màn kết thúc hoành tráng cho buổi kiểm tra hôm nay. Vì khi nó biến thành Hybrid Vamp, xòe cánh, một số đứa đã lăn quay ra đất ngất ngưởng, ngay cả SooYoung cũng thấy lạnh sống lưng. Người duy nhất thấy thích thú chắc chỉ có mỗi bà Seo, bà vẫn đang săm soi đôi cánh sau lưng HyoYeon và phải một lúc sau, bà mới buông tha cho con nhóc.

Kết thúc buổi kiểm tra, bà Seo đóng quyển sổ ghi chép lại và ngước nhìn cả lớp trước khi lên tiếng:

- Được rồi, buổi kiểm tra kết thúc tại đây. Quản giáo của trường sẽ đưa từng đứa về phòng mình, hẹn gặp các con trong bữa tối. Riêng Choi SooYoung và Kwon Yuri, hai con ở lại với ta một lát.

Nghe bà Seo gọi tên mình, SooYoung giật bắn người, nó quay sang nhìn HyoYeon với ánh mắt ‘sao-lại-là-tớ’. HyoYeon cũng ngạc nhiên chẳng kém gì SooYoung, nó đưa mắt nhìn bà Seo đang nheo mắt nhìn chúng nó mỉm cười, rồi lại nhìn con nhóc da màu kia đang đứng trong góc phòng, vẻ mặt có chút tự mãn, trước khi ánh mắt nó chuyển về phía SooYoung, con nhóc này thì lại đang nhìn nó trân trân. HyoYeon khẽ lắc đầu và nhún vai, nó nhanh chóng thu dọn đồ đạc khi các học sinh khác đều đã ra ngoài gần hết.

- Gặp lại cậu sau nhé SooYoung!

HyoYeon đi thẳng ra khỏi phòng, bỏ lại SooYoung đứng ngơ ngẩn nhìn theo con nhóc đó. Nó bắt đầu suy nghĩ, liệu có phải vì màn thể hiện năng lực tệ hại của nó lúc nãy nên nó mới bị gọi ở lại. Còn con nhóc kia thì lại có được màn ra mắt khá ấn tượng với cả lớp, giúp mọi người “dập lửa”, khí thế như một vị cứu tinh vậy.

SooYoung dứt ra khỏi dòng suy nghĩ khi thấy Yuri đang nhìn mình, mỉm cười. Nó chợt rùng mình và cả thấy ớn lạnh, nó cũng chả hiểu vì sao nó lại như thế. Chắc tại gió, cửa sổ đang mở toang kìa, chắc vậy. Mà cũng có thể là do năng lực của Yuri khiến nó cảm thấy thế, còn năng lực thật sự là gì thì nó không biết.

- Được rồi. – bà Seo lên tiếng, kéo sự chú ý của hai đứa trẻ về phía mình – Các con có biết tại sao ta gọi các con ở lại ko?

Hai đứa trẻ nhìn thoáng qua nhau và lắc đầu. Bà Seo tiếp lời:

- Ta muốn các con gặp một người. Cô bé này cũng sở hữu năng lực đặc biệt như hai con vậy.

Cả ba cùng đi đến một căn phòng trong khu Hội đồng, đó là phòng làm việc của Giáo sư Seo. Một căn phòng rộng lớn, gọn gàng với bốn bức tường là những kệ sách khổng lồ, chứa hàng trăm quyển sách đủ loại. Với lối thiết kế cổ kính, trang nghiêm, căn phòng như hòa cùng với phong thái nghiêm túc nhưng không kém phần sang trọng của Giáo sư Seo Young Ah.

Vừa bước vào phòng, SooYoung liền bắt gặp ngay một cô bé khác đang đứng ngắm nghía những quyển sách trên kệ. Cô bé ấy trạc tuổi nó, dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, đặc biệt là nước da trắng bóc như trứng gà lột, khác hẳn với con nhóc sô-cô-la kia. Nghe thấy có người vào phòng, cô bé liền quay người lại, lần này thì SooYoung nhìn thấy một cô bé khá dễ thương với khuôn mặt búng ra sữa rất trẻ con, khiến nó nghĩ rằng cô bé này chắc có quan hệ gì đó với bà Seo.

Cô bé liền đứng ngay ngắn lại và cúi đầu chào người phụ nữ đang đứng trước mặt:

- Oh, Giáo sư Seo!

- Con đến rồi đấy àh, tốt lắm!

Bà Seo mỉm cười rồi đảo mắt nhìn một lượt cả ba đứa, thầm nghĩ không ngờ cũng có ngày ngôi trường StormWind lại tập hợp được nhiều hơn một người mang năng lực nguyên tố như vậy. Bà ra hiệu cho đám trẻ ngồi xuống cái ghế dài trong phòng:

- SooYoung, Yuri, đây là người ta muốn hai con gặp, Kim TaeYeon. – rồi bà nhìn sang cô bé kia – Còn đây là Choi SooYoung và Kwon Yuri.

Cả SooYoung và Yuri ngạc nhiên nhìn bà Seo, tụi nhỏ không ngờ cô bé ấy lại sở hữu năng lực đặc biệt như bà ấy nói, dù tụi nó chưa chắc đã thật sự hiểu năng lực đặc biệt đó là gì, nhưng nói tóm lại thì thật là khó tin. Còn TaeYeon, cô bé nhìn hai đứa nó rồi cười tươi rói, sẵn sàng làm quen với bạn mới, và những gì mà nó nhận được là cái nhìn hoài nghi của hai đứa kia.

- Hai con có biết tại sao ta nói cả ba đứa đều mang năng lực đặc biệt trong người không?

Bà Seo ám chỉ SooYoung và Yuri, hai đứa lại lắc đầu, phải nói là hai nhóc này cái gì cũng không biết. Bà Seo từ tốn giải thích cho cả bọn hiểu:

- Năng lực của các con thuộc nhóm Element, nhóm nguyên tố. Những người sở hữu năng lực thuộc nhóm này rất ít, và cũng mang một sức mạnh rất lớn, khác hẳn với những năng lực khác. Thông thường những Priest của nhóm Element luôn là những thủ lĩnh, những người đi đầu trong các cuộc chiến đấu với bè lũ quái vật. Ta không ngờ năm nay StormWind lại có đến ba Novice mang năng lực đặc biệt nhất của Element, thật sự là một điều may mắn. Ta gọi các con đến đây là để các con biết rằng các con đang có được những sức mạnh ưu tú nhất trong thế giới, và theo đó trọng trách trên vai các con cũng rất to lớn, những Priest tương lai ạ! 

Bà Seo ngừng lại giây lát khi thấy nét mặt ngờ nghệch của ba cô nhóc, tự hỏi liệu chúng có hiểu bà đang nói gì hay không trước khi nói tiếp cho hết:

- Nhóm Element sẽ là những người dẫn dắt các Priest trong bất kì cuộc chiến nào, thắng hay thua đều tùy vào sự can đảm và mạnh mẽ trong con người họ. Và cũng hãy nhớ rằng, Element luôn là mục tiêu hàng đầu của bọn Vampiric hay bất cứ loài yêu thú nào, nên các con phải luôn cẩn thận với năng lực của mình.

Kết thúc bài thuyết giáo của mình, bà Seo điềm nhiên mỉm cười, trong khi ba đứa trẻ thì đầu óc đã xoay như chong chóng. Đặc biệt là SooYoung, nó chẳng có một chút khái niệm gì về chuyện này cả.

- Ta muốn cả ba biết được bản thân đang sở hữu những gì và nhiệm vụ của các con trong tương lai như thế nào. Vì vậy ngay khi còn trong ngôi trường này, các con phải luyện tập thật nghiêm túc, sử dụng được thành thạo năng lực của bản mình, như vậy thì sau này các con mới có thể trở thành những Priest xuất sắc nhất. Đặc biệt là con đấy, Choi SooYoung!

Bà Seo nhấn mạnh câu cuối khi nhìn SooYoung, nụ cười đầy ẩn ý, bà cần phải khiến cho con nhóc này không còn thấy chán nản khi bước vào những ngày tháng ở StormWind này nữa.

Sau hơn nửa giờ đồng hồ ngồi thuyết giảng những điều cần thiết cho bọn trẻ, cuối cùng bà Seo cũng buông tha cho chúng. Bà đứng dậy và bọn trẻ cũng vội vàng đứng lên theo:

- Được rồi, những gì cần nói ta đều nói hết cho các con biết hết rồi. Bây giờ thì TaeYeon, con đưa hai bạn ấy về phòng giúp ta nhé! Cảm ơn con!

Cả ba đứa cùng đi ra khỏi phòng. Trên đường về kí túc xá, một không khí không thoải mái bao trùm. Chẳng ai nói tiếng nào, tự ai nấy đi, dù không biết đường cũng lủi thủi đi … đại. Một lát sau, TaeYeon ngại ngùng lên tiếng tự giới thiệu về mình:

- Erm … tớ là Kim TaeYeon!

- Erm … biết rồi, lúc nãy Giáo sư Seo có nói! - SooYoung không biết câu nói của nó có thể khiến người ta bị hẫng. Yuri thấy thế liền huých nhẹ vào vai nó:

- Hey! Đó đâu phải là chào hỏi nhau!! – Rồi nó quay sang TaeYeon, nét mặt niềm nở - Chào cậu, tớ là Yuri, Kwon Yuri!

- Chào! Tớ luôn muốn có các Novice khác cùng học lớp Element với mình từ lâu rồi! Còn cậu?

Taeyeon nhìn SooYoung khi phát hiện nhóc đó nãy giờ vẫn đang im lặng quan sát hai đứa nó và Yuri.

- Erm … Choi SooYoung!

- Ah, SooYoung, rất vui được làm quen với các cậu. Thế là tớ không còn cô đơn trong nhóm Element nữa rồi.

Khác hẳn với cô nhóc rụt rè lúc nãy, TaeYeon đã vui vẻ và hòa đồng với hai người bạn mới hơn. Yuri cũng thể hiện được tính cách của một cô nhóc con nghịch ngợm, luôn thấy thú vị với những điều mới mẻ. Còn mỗi SooYoung, nó chưa thực sự quen với cuộc sống ở đây cùng với những thứ liên quan đến cái năng lực kì lạ của nó.

Yuri khoác vai TaeYeon và kéo cô nhóc đi cùng với mình, mặc kệ SooYoung đang đứng tần ngần ở đó:

- Tớ cũng rất vui đó. Cứ mặc kệ đồ dở hơi ấy, cậu dẫn tớ về kí túc xá đi, tớ muốn xem phòng của tớ ở đây có to như cái phòng ở nhà hay không!

SooYoung tròn mắt nhìn theo hai con người kia đang đi trước mà không thèm để ý gì tới nó. Tự nhiên bây giờ nhìn con nhóc sô-cô-la kia mà sao SooYoung thấy khó ưa không tả được …

Chap 3: First Class

SooYoung lười biếng lê từng bước với cái bụng no căng của mình đi về khu kí túc xá của lớp Novice. Nói như thế nhưng nó cũng chỉ mới tạm no với những món ăn ngon miệng của nhà ăn, nơi mà nó đánh giá là tuyệt nhất trong ngôi trường này, ai biết được cái bụng của nó sẽ không còn réo nữa trong buổi đêm cho đến hết ngày. Phòng của nó ở tận tầng 3, tức là còn phải trèo thêm một đoạn cầu thang nữa mới được bước vào căn phòng ấm áp. SooYoung ngán ngẩm thở dài, thầm nghĩ cái năng lực chết tiệt chả giúp gì được cho nó vào lúc này.

Vừa đi vừa cằn nhằn trong lòng, cuối cùng SooYoung cũng về đến phòng của nó ở cuối dãy hành lang tầng 3. Bước vào phòng, nó còn chả thèm cởi giày, cứ thế quăng người lên giường. Lôi từ trong túi quần ra mấy tờ giấy gấp vội, nó lật tờ màu bạc đầu tiên ra: "Bản Nội Quy". Nó liếc cái tiêu đề rồi thẳng tay liệng sang một bên. Tờ màu trắng tiếp theo là lịch học, sáng mai nó sẽ có giờ Ruin, tiếp theo là Monster, toàn những môn nhàm chán, đáng ngáp ngủ là những gì mà nó nhận định. Buổi chiều SooYoung có lớp Element, là lớp học của nó và hai nhóc TaeYeon, Yuri. Đọc xong cái lịch ngày mai nó lại ném đại sang một bên. Tờ cuối cùng màu nâu là bản đồ trường học - tờ duy nhất mà nó thấy là có giá trị và luôn-luôn-phải-có-trong-túi.

Trường StormWind và thành StormWind là một, cả tòa thành khổng lồ ấy là một trường học. Cái gì cũng to lớn. Từ chiếc cổng trường, những hành lang dài tít tắp, các phòng học, phòng chuyên dụng cho đến nhà ăn mà SooYoung vừa rời khỏi đều thật là vĩ đại, mà theo như nhận xét của một đứa trẻ như nó thì nhẩm chừng có thể chứa một lúc cả ngàn học sinh.

Sau cổng trường là một con đường lát gạch dài có cây cầu bắc qua chiếc hồ nuôi cá lớn rồi nối với một hành lang có mái che, chạy thẳng đến phòng thể chất - mà chiều nay vừa có bài kiểm tra. Đi tiếp hành lang và rẽ trái, phía sau phòng thể chất là phòng truyền thống với các phòng khác của Ban lãnh đạo Nhà trường. Rẽ trái cuối hành lang sẽ đến khu nhà học năm tầng, mỗi tầng một khóa, tầng trệt là tầng của Hội đồng và Hiệu trưởng. Rẽ phải là khu tổng hợp, phòng thay đồ, phòng tắm sau giờ thể chất và tủ chứa đồ. Bên cạnh là nhà kính trồng thảo dược và nhà ăn. Ngoài ra còn có các sân trống để tập thể thuật, luyện súng và thí nghiệm máy móc xung quanh khu nhà học. Về phía bên phải sát tường thành là bốn dãy nhà kí túc xá cho bốn khóa quây xung quanh khu nhà sinh hoạt chung của mỗi khóa với thư viện thiết thế theo hình lục giác.

SooYoung ngắm nghía cái bản đồ, lẩm nhẩm tên và hướng của từng khu nhà. Nó ưng ý nhất là cái khoản thiết kế của ngôi trường này. Chứ còn sao nữa, kí túc xá Novice sát với khu nhà ăn sẽ phục vụ cho cái dạ dày thỉnh thoảng hay dở chứng vào ban đêm của nó, mà đồ ăn của trường lại ngon miễn chê ấy chứ.

Nó cứ xoay vần cái bản đồ hết hướng này tới hướng khác, rồi nghĩ tới bữa tối với món cừu nướng và bánh mì bơ tuyệt vời mà nó vừa nhét đầy cả bụng. 

Được một lúc thì cơn buồn ngủ ập đến, thế rồi nó lăn quay ra ngủ thẳng giấc, chẳng còn biết trời trăng gì nữa.

~~~

Tiếng gõ cửa liên hồi làm SooYoung bừng tỉnh, ngay sau đó là tiếng réo của một đứa con gái:

- SooYoung àh!!! Dậy nhanh đi, chúng ta sắp muộn rồi đấy!!!

Nó giật nảy mình bật dậy mở to mắt khi nghe HyoYeon gọi. Trời vẫn còn tờ mờ sáng, nó chợt nhớ tới cái lịch học của mình thì vội cuống cuồng quơ đại bộ quần áo treo trên giá rồi phóng cái vèo vào phòng vệ sinh. 

15 phút sau, mọi người quay ra nhìn nó với HyoYeon đã có mặt trong lớp học, thở dốc. Cái người ngồi ở bàn bên cạnh SooYoung quay sang nhìn hai đứa nó rồi nở nụ cười tinh quái. Chậc, mới sáng ra mà đã toe toét thế kia thật khiến SooYoung cảm thấy con người này có gì đó không bình thường. Ít ra thì cũng nên tỏ ra uể oải một chút như nó chứ!!!

- Chào buổi sáng, vẫn chưa quá muộn ha SooYoung?

Như biết được sáng nay SooYoung dậy muộn, con nhóc đó lên tiếng như trêu ngươi, cái giọng điệu này ngoài Kwon Yuri ra thì còn ai khác nữa chứ. Từ ngày gặp SooYoung, nó tự nhiên rất khoái chọc con nhóc này, theo nó nghĩ thì nhìn cái vẻ mặt khó chịu của SooYoung trông rất tức cười. 

SooYoung nhìn nhìn Yuri, khẽ nhăn mặt, không nói gì cả. Thật ra thì nó vẫn còn đang buồn ngủ nên không muốn đôi co, hơn nữa cũng sắp tới giờ vào lớp chứ không phải nó sợ con nhóc kia đâu ah! Yuri lại cười cười rồi chuyển ánh mắt sang phía HyoYeon đang ngồi bên cạnh, một lần nữa vừa vẫy tay vừa hớn hở:

- Xin chào, tớ là Kwon Yuri!

SooYoung ngồi đó nhìn nó chằm chằm rồi thở dài. Có cần phải khoa trương thế không, ai chả biết tên nó là Kwon Yuri, cứ phải giới thiệu mãi sao?? SooYoung tỏ vẻ không quan tâm nhưng trái lại HyoYeon lại rất hứng thú, con bé mừng như bắt được vàng, vẫy tay lại khí thế. 

- Chàooo!!! Tớ là Kim HyoYeon ahh!!

Ai mà không hào hứng mỗi khi làm quen với bạn mới chứ? Có mỗi SooYoung là cảm thấy điều đó không có gì thú vị thôi!

Đúng 6h, Giáo sư Seo vào lớp. Lẽo đẽo theo sau bà là con nhóc TaeYeon hôm trước, hai người ôm hai chồng sách và vở khệ nệ vào lớp học. TaeYeon đi từng bàn một phát sách và vở cho mọi người trước khi ổn định vị trí của nó bên cạnh con nhóc Yuri, chẳng là chỉ có chỗ đó là còn ghế trống thôi. SooYoung nhìn theo cái thân ảnh nhỏ nhắn đó, thầm nghĩ con nhỏ này nhìn vậy mà phải bưng cả chồng sách vở nhiều như thế, hèn chi cũng chỉ có nhiêu đó àh!!

- Chào buổi sáng, Giáo sư Seo! - Cả lũ đồng thanh.

- Chào các con. Đêm qua ngủ ngon chứ? – Bà Seo ngồi xuống mỉm cười, không đợi tụi nhỏ trả lời, bà nói luôn - Buổi học đầu tiên của khóa Novice mới sẽ là Ruin do ta giảng dạy.

Bà kéo ngăn tủ lấy ra một chiếc kính màu vàng hình nửa mặt trăng có gắn một ngôi sao ở gọng kính, đeo vào rồi nhìn tụi nó.

- Ruin còn được gọi một cách dễ hiểu là Cổ ngữ. Đó không phải là một môn ngoại ngữ bình thường. Ruin là bản chất, là hiện thân của những thứ mà chúng ta có thể nghĩ đến. Đơn giản thế này trước, theo các con nghĩ, gió là gì?

Cả lũ ngơ ngác nhìn nhau sau câu hỏi của bà Seo. Tất nhiên gió là … gió? Nhưng tại sao bà Seo lại hỏi một câu hỏi mặc nhiên như vậy? Tụi nó rì rầm bàn tán. Rốt cục cũng chỉ có thể nói rằng gió là gió! Bà Seo mỉm cười:

- Tất nhiên, gió là gió, theo như mọi người đều nói. Nhưng chỉ là nói đó là gió, chứ không gọi tên của gió, không nêu ra bản chất của gió. Aeriales - là tên của gió.

Bà Seo vừa dứt lời, những ngọn nến trên tường khẽ lay động ngay lập tức.

- Aer et aqua, facti nebula illis somnum brevem!

Bà Seo đọc lớn một đoạn cổ ngữ, rồi bất ngờ một cơn gió lùa vào phòng, đem theo hương hoa thoang thoảng cùng hơi nước. SooYoung hít một hơi cái bầu không khí trong lành ấy, một cảm giác tươi mới len lỏi trong cơ thể, đầu nó mụ mị dần và cứ thế nó gục xuống ngủ ngon lành. 

Bà Seo như cũng biết trước điều này, nhìn tụi nhỏ gà gật rồi che miệng cười. Lát sau bà vỗ tay hai cái, kéo bọn trẻ khỏi cơn mơ ngắn ngủi với hoa và đồng cỏ.

- Mọi thứ đều có tên của nó. Biết bản chất, với một trái tim không vụ lợi, các con có thể gọi ra, tạo ra bất cứ thứ gì làm đồng minh của mình. Và để làm được điều đó, để biết tên của vạn vật, các con phải biết cổ ngữ.

Dừng một lúc, bà Seo nói tiếp:

- Và giống như hầu hết tất cả các loại ngôn ngữ khác, chỉ cần cần cù chịu khó, ta tin không một ai sẽ bị đánh trượt môn này và phải thi lại. - Bà Seo rõ ràng là cố ý nhấn mạnh câu cuối - Nhiệm vụ của các con sau mỗi giờ học bao gồm làm bài tập được giao, đọc trước bài sau. Hrrm ... nói chung là chăm chỉ.

Tiếng giở vở sột soạt ngay lập tức khi bà Seo cầm viên phấn và quay lưng lên bảng.

Hai giờ sau, đầu SooYoung đã quay mòng mòng với những kí tự kì lạ, bài vở thì chưa hiểu gì, nó chỉ biết cái bụng của nó đang réo liên hồi, đòi nó phải đút cái gì vào mồm ngay lập tức.

Chuông reo một cái là nó phóng ra khỏi cửa và cứ nhà ăn thẳng tiến, rồi bưng ra bàn đầy những bánh, mứt, với sữa. HyoYeon xuống đến nơi chỉ thấy SooYoung đang khí thế chén phần ăn mà nó vừa mới lấy. Cô nhóc bật cười rồi lấy quyển vở giáng nhẹ xuống đầu SooYoung, nói giọng trách mắng:

- Lần sau làm ơn nhớ tới sách vở như nhớ tới thức ăn nhé!

SooYoung nhe răng cười rồi tiếp tục bữa ăn của mình, gì chứ nó sẽ không bao giờ bị phân tâm trong lúc ăn được. Toàn bộ các giác quan của nó đều đã tập trung vào việc cảm nhận sự ngon lành của những món ăn kia rồi. Trong khi nó vẫn đang tận lực làm cái việc cả đời nó yêu thích thì một giọng nói vang lên kèm theo là những tiếng cười hoan hỉ:

- Chậc chậc, SooYoung ah, sao không đợi bọn tớ cùng ăn??

Suýt nữa thì mắc nghẹn!

Khỏi cần ngước lên cũng biết cái giọng lanh lảnh đó từ đâu phát ra. Thật là muốn yên bình mà ăn cũng không được ah! SooYoung thở hắt ra, hậm hực tọng vào miệng miếng bánh đang cầm trên tay. Nói rồi, cái gì cũng không thể khiến nó bỏ lỡ món ngon được, huống gì phần bánh này lại ngon và thơm nức mũi!!

Cái người kia mỉm cười với HyoYeon rồi lại nghiêng nghiêng đầu nhìn SooYoung, tiện tay vớ lấy miếng bánh ở ngay trước mặt nó, rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của nó. Nhìn thấy miếng bánh mì bơ đang ở trên cái đĩa trước mặt mình đột nhiên lơ lửng bay lên, SooYoung vội vàng ngước lên, sẵn giọng hậm hực mà hét lên:

- Yahh!! Của tớ mà!!!

Nó-rất-ghét-bị-cướp-đồ-ăn!

Đúng như nó đoán, là Kwon Yuri chứ không phải ai khác, đứng bên cạnh là Kim TaeYeon đang cười cười! Yuri nhìn nó chằm chằm một lúc, Sooyoung cũng không vừa, trừng mắt nhìn lại người ta. Ai bảo lấy đồ ăn của nó làm gì!! Một lúc sau, Yuri bĩu môi nói giọng hờn dỗi trước khi nhét miếng bánh vô miệng:

- SooYoung thiệt là xấu! Chia sẻ một miếng cũng không được hay sao?

Lại còn nói thế nữa chứ, làm như nó xấu tính lắm vậy?! SooYoung thật chỉ muốn bưng đống đồ ăn đi chỗ khác mà ngồi thôi, nhưng nhìn lại thì bưng liền một lúc là hơi khó khăn, tại nhiều quá mà!! Ngồi ở bên cạnh, TaeYeon và HyoYeon gần như nhịn không nổi, bật cười thành tiếng vì màn cãi cọ của hai nhóc kia, giống như đang xem hài kịch vậy. TaeYeon mỉm cười với tất cả trước khi lên tiếng hỏi, nhằm giảm hỏa khí trong người Sooyoung:

- Tớ đi lấy đồ ăn, các cậu có muốn lấy gì không, SooYoung, Yuri, erm…

TaeYeon dừng lại khi nó chuyển ánh mắt tới HyoYeon, cũng đúng, hai nhóc này chưa gặp nhau mà. Thấy TaeYeon có hơi bối rối, HyoYeon như cũng hiểu nó đang nghĩ gì, liền mỉm cười rồi tự giới thiệu:

- Kim HyoYeon.

- Woah!!! Giống tên tớ quá ah! Tớ là Kim TaeYeon đó!

TaeYeon kêu lên, trong giọng nói rõ ràng là rất vui. Nó tiếp tục tíu ta tíu tít một hồi rồi mới chợt nhớ tới vấn đề bữa ăn của cả bọn, liền gãi đầu nói:

- Uhm … các cậu muốn ăn gì, tớ lấy cho. – Thật là tốt bụng ah!

- Lấy cho tớ những món y chang như SooYoung áh, cám ơn trước nha Taeyeon!

Yuri nói rồi toe toét cười. Con nhóc này thật không biết ngại, người ta đề nghị đi lấy đồ ăn giúp cũng đâu có nghĩa là có thể hành hạ người ta như vậy! Đồ ăn y chang như SooYoung là cũng nhiều lắm đấy!!! HyoYeon thì tốt tính hơn, nó đứng lên cười cười rồi đi về phía TaeYeon:

- Tớ đi với cậu!

Sau khi TaeYeon và HyoYeon đi đến quầy ăn, bỏ lại hai cái người mới gặp mà như oan gia. Yuri vẫn cười cười nhìn SooYoung, với nó thì nụ cười này nhìn sao mà … khó ưa quá!! SooYoung quyết định không để ý tới cái con người kia nữa mà tiếp tục bữa ăn của mình, nãy giờ bị gián đoạn quá nhiều rồi, đồ ăn cũng nguội, không khéo mất ngon. Còn một điều nữa, nhất định SooYoung phải lấy lại được miếng bánh mì lúc nãy bị “ai kia” cuỗm mất!

~~~

Môn học thứ hai của bọn trẻ là Monster - Quái vật học do Giáo sư Negima đảm nhiệm

- Một Arch Priest có kinh nghiệm lâu năm, là người có công nghiên cứu tập tục và phương thức hoạt động của nhiều loài quái vật nhất trong giới Priest.

HyoYeon cắm mặt vào tờ giới thiệu đọc cho SooYoung nghe. Còn SooYoung thì lại không hứng thú, lỗ tai nó như đang bị tra tấn, nó cằn nhằn thở dài:

- Chỉ là quảng cáo thôi mà!

Ấn tượng đầu tiên của SooYoung về vị Giáo sư này là ở đôi mắt màu trắng từng trải cùng mái tóc bạch kim dài được buộc gọn qua một bên của ông. Má trái của ông còn có một vết sẹo dài màu bạc. Dáng vẻ đạo mạo của ông làm SooYoung phải thay đổi ngay suy nghĩ của mình.

- Chào các em! - Đôi mắt trắng sắc lạnh lướt qua cả phòng.

- Chào Giáo sư Negima! - Lũ trẻ đồng thanh

- Là một Priest, biết thứ mà mình phải đối mặt, tỉ lệ chiến thắng của các em đã cao hơn 50%. Nắm rõ điểm mạnh điểm yếu của kẻ thù, tập tục của từng loài giúp các em là kẻ chủ động trong cuộc chơi cân sức này. - Giáo sư hào hứng nói và chỉ vào vết sẹo trên má ông - Liệu có ai biết rằng loài Vampiric có nọc ngay cả ở móng tay của mình. Nếu không có vị Giáo sư đáng kính của ta khử độc cho bằng bạc lúc bấy giờ, liệu bây giờ ta có đứng ở đây, trước mặt các em?

HyoYeon khẽ rùng mình khi nhớ lại đêm đó ... Mồ hôi từ tay nó túa ra ướt đẫm. Những hình ảnh máu me ghê rợn vụt chạy qua mắt nó. Máu nó sôi lên. Đồng tử nó co lại, răng bắt đầu mọc ra nhọn hoắt. Bất ngờ, một đôi cánh khổng lồ xé rách lưng áo nó, xòe rộng đầy kiêu hãnh ...

Cả lớp trở nên nhốn nháo. SooYoung bị đôi cánh của HyoYeon hất ngã ngay ra đất. Trái lại, Giáo sư Negima lại rất giống bà Seo trong ngày hôm qua, vỗ tay đầy phấn khích:

- Vậy ra là em, đứa trẻ duy nhất có thể sống sót với nọc Vampiric trong người.

HyoYeon bây giờ mới loay hoay như cố thu lại đôi cánh của nó. Nhìn bộ dạng lóng ngóng của HyoYeon, SooYoung liền bật cười quên béng mất cú đập đầu vào chân bàn khi nãy. Phía bàn bên cạnh, TaeYeon và Yuri cũng không nén được, bật cười trước bộ dạng của HyoYeon, dù là tiếng cười không có gì ác ý. Phải, sau bữa ăn trưa vừa rồi, cả bốn đứa nhóc này đã dần thân thiết với nhau hơn!

- Nhìn qua hình dáng thì có lẽ em bị dòng Hunter tấn công. - Giáo sư ngắm nghía đôi cánh của HyoYeon, tay mân mê cằm – Thế thì hôm nay chúng ta sẽ học về dòng Hunter này.

Trông vẻ mặt đắc ý của ông ấy thật là giống bà Seo ngày hôm qua, khi kiểm tra năng lực của từng đứa. Rồi thì không ngừng ngắm nghía, trầm trồ lẩm bẩm về chúng, mặc cho lũ trẻ đứa nào cũng ít nhiều thấy khổ sở. Giáo sư ở đây hình như ai cũng như ai về cái khoản đó!

- Đầu tiên, ai có thể nói cho ta biết chút gì về loài Vampiric được không?

Cả lớp ngay lập tức im lặng, đơn giản có đứa nào biết tí gì về vấn đề này đâu. Tuy nhiên, lại có một cánh tay giơ lên, vẫy lia lịa, như muốn gây chú ý mạnh mẽ.

- Ờ ... erm ... Còn ai khác nữa không?

Giáo sư Negima có phần hơi lưỡng lự, nhưng nhìn khắp lượt lại chẳng thấy ai hào hứng giơ tay như cô bé kia. Ông đành miễn cưỡng nói:

- Thôi được rồi, SeoHyun nói cho các bạn nghe nào!

Cô bé kia ngay lập tức đứng phắt dậy, giống như là đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi, dõng dạc trả lời một cách đầy tự tin:

- Vamp, đầy đủ là Vampiric, là loài quái vật xuất thân từ loài dơi quỷ khổng lồ xứ Nothrend. Báo cáo đầu tiên về tấn công con người là vào năm 340 trước Công nguyên. Trải qua gần 1000 năm đến nay, loài dơi quỷ đã tiến hóa nhanh chóng thành loài Vampiric nhờ hút máu chứa gen con người. Chúng đã xây dựng nên một xã hội có trật tự, có địa bàn, có ngôn ngữ riêng, cấp bậc phân hóa rõ rệt. Thấp nhất là Rattle, cao nhất là Queen. Trở thành kẻ thù tối trọng nhất đối với loài người, vượt qua cả loài Werewolf sau Warcraft I năm 140 sau Công nguyên.

Tụi trẻ ngơ mặt ra, tai ù ù, não chúng nó vẫn chưa thông suốt được những gì mà con nhóc nhỏ nhắn kia vừa bắn liên hồi.

- Quả không hổ danh là con gái của Giáo sư Seo! – Giáo sư Negima vỗ tay, đồng thời giúp SooYoung tập trung vào ông hơn - Rất đầy đủ! Đó là những điều cơ bản nhất về loài Vamp mà các em cần biết. Tiếp theo là về dòng Hunter. Các em giở sách, trang 124.

SooYoung giở sách ra, nó nhìn hình ảnh minh họa các Hunter mà không khỏi rùng mình. Nó lại liếc nhìn HyoYeon, tự nhiên cảm thấy có chút gì đó hơi sợ sợ. Làm sao HyoYeon có thể sống sót trước những tên Hunter hung tợn này, cho dù là nó có thể kháng được nọc Vamp? Đó là câu hỏi mà nó cứ nghĩ đến nhiều nhất trong lúc này.

- Nhìn vào sách, ai có thể nói cho ta biết vài điều về dòng Hunter này được không?

Một lần nữa không gian trong phòng lại trở nên yên lặng, không một ai dám nhúc nhích. Và một lần nữa cánh tay nhỏ nhắn, trắng trắng của con bé ấy lại giơ lên thật cao.

- Chà ... thật sự là không còn ai khác ngoài SeoHyun hả?? – Giáo sư Negima gãi gãi cằm – Được rồi, mời em!

SeoHyun, một lần nữa, đứng dậy ngay tức thì, hai bàn tay đặt trước bụng. Dáng vẻ đạo mạo của cô bé làm SooYoung liên tưởng đến bà Seo một cách kì lạ.

- Thưa Giáo sư, Hunter là một dòng thuộc loài Vampiric. Báo cáo xuất hiện lần đầu tiên là vào năm 319 trước Công Nguyên. Là cấp bậc thứ hai trong bốn bậc: trước Rattle và sau Slayer. Đặc điểm nhận dạng ở chúng là đôi cánh to và rộng, có khả năng bay xa và cao nhất trong loài Vamp. Vũ khí cơ bản là nọc độc ở móng tay và răng. Nhược điểm là khá chậm chạp, tuy khả năng bay là tốt nhất trong loài Vamp nhưng do có đôi cánh rộng nên gia tốc rất chậm và hoàn toàn không có khả năng phòng bị trong thời gian này. Là dòng chiếm phần lớn số lượng trong loài, là lực lượng chiến đấu chính của loài Vamp trong các cuộc không đối không và không đối đất ...

Con bé bắn liền tù tì một hơi. Kinh dị hơn khi SooYoung thấy con bé đó còn chả thèm mở sách ra mà nhìn. Lại nghĩ không chừng nó có thể nói đến hết buổi nếu Giáo sư không giơ tay ra hiệu nó dừng lại.

- Chậc ... Em nói thế thì còn gì để ta dạy nữa! – Giáo sư thở dài - Được rồi, cám ơn SeoHyun, mời em ngồi! 

Giáo sư vẫy tay ra hiệu, đến lúc này con bé đó mới ngồi ngay ngắn, bắt đầu giở sách vở đã dày đặc, chi chít chữ của nó ra.

SooYoung len lén quay ra nhìn con bé đó, muốn biết là ai mà có thể làu làu một hơi những mớ kiến thức khó nhằn về loại quái thú kia. Không khỏi bất ngờ, đó là một cô bé rất xinh xắn, tóc đen dài thắt hai bím, vẻ mặt rất ngây thơ nhưng ánh mắt lại cũng vô cùng sắc sảo, ẩn chứa sự thông minh, nhạy bén của một người tri thức. 

SooYoung cứ như thế ngây ra nhìn cô bé tên SeoHyun đó, một phần vì nét dễ thương ấy vừa nhìn vào đã thấy mến ngay. Đột nhiên, SeoHyun ngước lên, bắt gặp ngay ánh mắt của một người khác đang nhìn mình, nó hơi hơi … bối rối, chỉ ngại ngùng mỉm cười rồi lại dán mắt vào quyển sách dưới bàn. SooYoung cũng được một trận xấu hổ, vội vàng quay đi. Nhìn lén người ta và bị phát hiện, hỏi còn chuyện nào có thể xấu hổ hơn nữa không?

Định đưa mắt về phía trước, SooYoung lại bắt gặp ánh mắt Yuri đang nhìn nó, mỉm cười mờ ám. Không chừng cái việc lúc nãy đã bị Yuri trông thấy, cho nên nó mới cười châm chọc như vậy. Sao mỗi lần nhìn tới là đều thấy con nhóc này cười với nó không thôi? Thế nào cũng sẽ bị nó trêu cho xem! Nghĩ tới đó, SooYoung chỉ biết gục đầu xuống bàn mà … rủa thầm trong lòng.

Khác với những hình dung ban đầu của SooYoung, bộ môn này có chút thú vị đối với nó khi được tiếp xúc với cách giảng hóm hỉnh của Giáo sư Negima, nó cứ nghĩ với cái dáng vẻ nghiêm nghị của Giáo sư thì sẽ rất là nhàm chán.

Mà cho dù hứng thú như thế nào thì với SooYoung, không thể không nghĩ đến thức ăn của buổi trưa sắp tới. Bụng nó nhanh chóng kêu réo cùng với những mẩu truyện của Giáo sư Negima, thật sự là bắt đầu đói nữa rồi!!.

Sau khi buổi học kết thúc, lần này SooYoung nghiêm chỉnh hơn, đem sách vở của mình cất về phòng rồi mới kéo HyoYeon xuống nhà bếp. Không chờ được nữa, cái bụng của nó tầm này là lại biểu tình dữ dội.

Ngay khi lấy thức ăn xong, trong khi cả hai vẫn còn đang ngó nghiêng tìm chỗ ngồi thì có ai đó gọi giật lại.

- Đây này, SooYoung ah, qua đây!

Không khó để nhận ra đó là TaeYeon nhưng SooYoung lại có phần hơi lưỡng lự khi ngồi bên cạnh TaeYeon là con nhóc sô-cô-la ấy. Phải, là Kwon Yuri! Trái ngược với SooYoung, HyoYeon lại khá vui vẻ với lời mời gọi, một tay bưng đĩa thức ăn, tay còn lại nắm lấy cánh tay SooYoung mà lôi đi xềnh xệch. Đặt đĩa xuống bàn, nó hứng khởi hỏi:

- Chào! Hai cậu đến sớm nhỉ?

- Phải đến sớm mới có chỗ cho các cậu cùng ngồi chứ!

TaeYeon cười cười nói, còn Yuri thì lại nhìn vào đống đồ ăn trước mặt SooYoung khiến nó không khỏi đề phòng. Ai bảo nó lấy toàn những món ngon không làm gì! Thấy thái độ dè chừng của SooYoung, Yuri không thể nhịn được, lại lên giọng:

- Xì!! Tớ cũng có đồ ăn nè, không thèm ăn của cậu đâu!

- Thế sao lúc sáng còn lấy bánh của tớ!?

- Lúc đó tớ chưa có gì trong bụng, còn cậu thì đồ ăn ê hề, cho một ít không được àh?! Với lại cậu cũng đã lấy lại rồi còn gì?? 

- Cậu …

- Được rồi hai cậu!! – Lúc này TaeYeon mới nói chen vào – Đừng cự nhau nữa! Vui vẻ mà ăn nào!! Người ta thường nói “Trời đánh tránh bữa ăn” đó!

Đến nước này hai nhóc kia mới chịu im lặng mà tập trung vào “chuyên môn”, chắc tại bị quê nên mới thế. Mà ngẫm lại thì TaeYeon cũng thiệt là có uy, chỉ nói một câu đã có thể khiến cho hai cái miệng liến thoắng nãy giờ ngậm lại. HyoYeon ngồi bên cạnh thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nó cũng có thể yên yên bình bình mà ăn trưa, ít nhất là không phải nghe hai tên kia cãi cọ nhau như lúc sáng, cứ như trẻ con vậy, có chút đồ ăn mà cũng làm ầm ĩ lên. Bất chợt Yuri lại không yên được, tài lanh lên tiếng:

- Chà chà, HyoYeon àh, bây giờ cậu khá nổi tiếng rồi đó nha!

- Vậy sao? – HyoYeon chỉ khúc khích cười.

- Ừh, làm quái gì có đứa nào có đôi cánh .. Áhh!!

Chưa dứt lời nó đã nhận ngay cái nhéo đau điếng vào hông từ TaeYeon cho cái tội tài lanh. SooYoung và HyoYeon liền bật cười nghiêng ngã trước cái cảnh đó, nhìn Yuri bị như vậy cũng đáng lắm chứ!

Bây giờ thì bốn đứa nó đang tập trung ăn trưa. Phải, là bữa ăn trưa! Lúc nãy chỉ là bữa phụ dành cho những ai chưa kịp ăn sáng thì có đồ mà lót bụng thôi, ngay tại thời điểm này mới là bữa ăn chính trong ngày!!

~~~

Buổi chiều là đến môn học của riêng SooYoung cùng với TaeYeon và Yuri, nên HyoYeon không cùng nó học môn này. Nó rảo bước dọc hành lang dài lát đá hoa cương, miệng lầm bầm tờ giấy giới thiệu, thường thì là HyoYeon sẽ đọc cho nó nghe chứ nó cũng chả thích thú gì với mấy thông tin này.

- ... Giáo sư trẻ nhất trường. Priest duy nhất sở hữu cùng lúc hai năng lực Element trong người. Tốt nghiệp Arch Priest năm 15 tuổi, là hạt giống số một trong đội giải cứu và trinh sát. Đồng thời cũng là người có mặt trong nhóm nghiên cứu của trường StormWind …

SooYoung nhún vai, gấp kĩ tờ giấy giới rồi nhét vào trong túi. Nó đã thay đổi cách suy nghĩ sau khi gặp Giáo sư Negima trong môn học Monster lúc sáng: không nên xem thường các Giáo sư hay giáo viên nào trong trường.

Chưa đến cửa lớp SooYoung đã nghe thấy chất giọng cao cao của TaeYeon. Bước vào lớp, điều đầu tiên mà nó nhìn thấy là con nhóc sô-cô-la Kwon Yuri đang khoác vai TaeYeon, miệng oang oang. Vừa nhìn thấy SooYoung, nó nheo nheo mắt:

- Ốh ồh, ngọn gió nào đưa cậu đến đây thế??

SooYoung chọn cách lơ Yuri đi, nó vẫy tay chào TaeYeon rồi bước vào trong. Yuri thấy vậy liền nhe răng cười nhăn nhở định trêu ngươi thì lập tức nhận lấy cái cốc đầu từ TaeYeon.

- Cậu có thôi ngay đi không? Vào chỗ đi, giáo viên sắp đến rồi đấy!

Nó vừa dứt lời thì có một cô gái trẻ gõ cửa, hắng giọng, nhìn tụi nó tủm tỉm cười:

- E hèm!! Chào mọi người!

Tụi nhóc giật mình quay lại, lập tức đơ người. Đứng trước mặt chúng là một cô gái trẻ, rất xinh đẹp với mái tóc dài đen nhánh vắt qua một bên vai. Nụ cười để lộ hai bên má lúm đồng tiền nhưng ánh mắt lại rất bí ẩn, cho thấy đây không phải là một người tầm thường. 

SooYoung cứ thế mà nhìn không chớp mắt. Không rõ đây có phải là giáo viên lớp hay không nhưng nói thật là người sao mà đẹp quá!!

TBC :V 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro