Chương 6: Thật dễ thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tự anh vào đi, tôi muốn đi ngủ.

Tiểu Đào dẫn Trịnh Hạo Thạc tới phòng Kim Nam Tuấn rồi ngáp dài một cái, giục anh mau chóng đi vào để cô còn đi ngủ tiếp.

- Được, cô đi đi.

Dùng sức gật đầu.

- Một mình anh không sao chứ ?

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, hoài nghi hỏi.

Lại dùng sức gật đầu.

- Không sao.
- Vậy được, tôi đi ngủ đây.

Nói xong liền quay người đi xuống lầu.

Thấy cô đi xuống rồi, anh mới nhẹ nhàng mở hé cửa, khẽ thò đầu vào nhìn xung quanh.

Thực ra, lúc chuông cửa vang lên, Nam Tuấn đã tỉnh rồi nhưng cậu chỉ ngồi dậy cũng không định xuống xem là ai. Song, cậu cũng có thể đoán ra được.

Khi nhìn thấy Hạo Thạc thò đầu vào cẩn thận dò xét, cậu liền nở nụ cười, cười đến vô cùng vui vẻ. Biết ngay là anh mà.

Nhìn về phía giường quả nhiên thấy được người thương. Trong giây phút anh nhìn thấy Kim Nam Tuấn liền lập tức bị mê hoặc, chỉ có thể ngây ngốc đẩy cửa vào, đứng bên cạnh cửa ngơ ngác nhìn cậu, chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Cậu đẹp quá !

Bị đánh thức từ trong mộng đẹp, Tuấn Tuấn tóc rối tung, ánh mắt có chút mông lung, môi cánh hoa đỏ tươi hơi sưng, mặc áo thun quần ngắn càng tôn lên nét đáng yêu của cậu, ánh đèn ngủ màu vàng từ phía sau chiếu lên khiến cho toàn thân cậu như toả ra một vầng sáng mê người.

Nhìn người đang ngây ngốc đứng cạnh cửa liền mỉm cười với anh.

- Lại đây.
- Ừ.

Từ từ nhấc chân lên.

- Đóng cửa lại.

Nhìn Trịnh Hạo Thạc bị mình mê hoặc đến đầu óc choáng váng, cậu càng cười tươi hơn, nụ cười rực rỡ suýt chút nữa làm anh bất tỉnh.

- Được.

Từ từ xoay người đóng cửa nhưng tầm mắt vẫn không nỡ rời khỏi cậu, chỉ thấy đầu anh quay một hướng còn thân lại ở một hướng khác, vất vả lắm mới đóng được cửa.

Sau khi đóng cửa, lại chậm rã bước về phía cậu. Động tác vô cùng chậm chạp, giống như sợ đi nhanh quá thì cậu sẽ biến mất. Anh đi rất chậm, đoán chừng để con rùa trên đất nó bò còn nhanh hơn anh.

Thật quá đáng yêu mà !

Lại giơ tay ra vẫy vẫy anh.

- Lại đây nhanh lên !

Thật sự nghe lời, chỉ thấy hành động chậm rì rì của anh trong nháy mắt liền thay đổi giống như một cảnh phim quay chậm đột nhiên bị tua nhanh lên, vút một cái đã đứng trước giường cậu.

Ai da, sao lại có một người đáng yêu đến vậy chứ ! Cậu yêu anh chết đi được !

Nằm xuống, kéo chăn đắp ngang người rồi nhấc lên một góc vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình.

- Vào đây, nằm bên cạnh em.
- Ừ.

Ngồi xuống cởi giày cùng bít tất.

- Cởi bỏ bớt quần áo ra đi.

Mặc nhiều như thế nằm ngủ sẽ không thoải mái.

- Ừ.

Đứng lên, bắt đầu cởi quần áo. Áo khoác, áo sơ mi, ... Anh vừa cởi vừa nhìn cậu, thấy cậu đang nhìn mình liền xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

Nhìn mặt anh đỏ bừng liền nở nụ cười, tuy cậu không chút đỏ mặt nhìn anh cởi quần áo nhưng thực ra cậu vẫn rất xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn một người đàn ông cởi đồ trước mặt mình, cậu phải tự chủ lắm mới khống chế được bản thân, ra sức nói với chính mình đừng ngại ngùng mới dám nhìn anh như thế.

Thấy anh cởi xong phần trên, đang định cởi nốt cái quần dài cuối cùng cậu liền không nhịn nổi nữa, vội ngăn lại.

- Không cần cởi cái đó.

Anh còn cởi nữa cậu sẽ mất máu mà chết mất.

Nhìn lồng ngực rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ, đôi chân thon dài cùng cơ bụng săn gọn cậu rốt cuộc không khống chế được nữa mà đỏ bừng mặt. Wow, không ngờ dáng người anh lại gợi cảm đến vậy.

Đỏ mặt, chui vào trong chăn, nằm nghiêng người, nhìn chằm chằm cậu. Lúc hai chân của mình chạm phải bàn chân mềm mại của cậu, mặt anh càng đỏ hơn, khoa trương nhất là cổ cũng đỏ theo.

Sau khi kéo chăn đắp tốt cho cả hai, cậu mới nhìn anh.

- Tuấn Tuấn ... Tuấn Tuấn ...

Vì quá lo lắng anh đến cả nói chuyện cũng lắp bắp, trong đầu trống rỗng không suy nghĩ được gì. Mặc dù bình thường anh cũng không nói được cái gì cho ra hồn cả.

Vươn tay ra giữ chặt mặt anh, cười dịu dàng.

- Đừng quá lo lắng, em cũng đâu có ăn anh.

Bật cười, đùa với anh, chắc anh cũng chẳng hiểu được ý của cậu đâu.

- Anh không ăn được.

Lắc đầu, có lẽ do chăn che khuất cơ thể nên anh cũng bớt đi ngại ngùng, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.

Cậu biết ngay mà !

- Sao anh đến sớm vậy?

Hiện tại chắc chỉ mới hai, ba giờ sáng thôi. Không phải là thức suốt đêm rồi nhìn lịch thấy đã sang ngày mới liền chạy đến đây đó chứ?

- Anh tỉnh dậy lập tức đến đón em ngay.

Tay lén lút chạm vào eo cậu rồi lập tức thu về giấu sau lưng, giống như làm như thế cậu sẽ không biết mình chạm vào cậu.

- Anh ngủ bao lâu?

Quá thần kỳ rồi, coi như là chín giờ ngủ thì cũng chẳng được bao lâu vậy mà vẫn tỉnh được. Dĩ nhiên cậu biết anh chạm vào mình nhưng vẫn im lặng chỉ mỉm cười nhìn anh.

Thấy cậu nhìn mình cười giống như chưa phát hiện ra, anh lại nhẹ nhàng chạm vào lần nữa, lần này đặt trong vài giây rồi lại lập tức rút về giấu sau lưng. Cười ngây ngô, may quá, Tuấn Tuấn chưa phát hiện ra.

- Em vừa đi thì anh lập tức đi ngủ luôn.

Cụ thể ngủ mấy giờ anh cũng không biết, chỉ biết rằng, đói bụng anh liền thức dậy.

Kinh ngạc thầm nghĩ, hôm qua lúc rời khỏi nhà anh hình như mới ba giờ chiều, lúc đó anh đã chạy đi ngủ rồi sao ? Chả trách hiện tại tinh thần anh lại tốt như vậy.

Vươn tay bóp nhẹ mũi anh.

- Vậy bây giờ có buồn ngủ không?

Lắc đầu, hiện tại nhìn thấy cậu tinh thần anh càng tốt hơn, căn bản không muốn ngủ nữa, đồng thời, anh lại vươn tay ra định chạm vào cậu, nhưng lần này, Kim Nam Tuấn trực tiếp giữ chặt tay anh đặt lên eo mình.

- A !

Tuấn Tuấn phát hiện rồi !

Sợ hãi nhìn cậu, muốn xem cậu có tức giận hay không, tức giận vì anh tùy tiện chạm vào mình.

Kéo cánh tay khác của anh từ trong chăn ra tìm một tư thế thoải mái gối đầu lên rồi ngáp một cái.

- Anh ngủ cùng em nhé ?

Nói xong liền chậm rãi nhắm mắt lại.

- Ừ.

Cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn của cậu ghé sát trong lòng mình, ngây ngốc nhìn hàng mi dày cong vút, anh liền có dũng khí đặt một nụ hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng nói một tiếng ngủ ngon.

Không nghe rõ anh nói gì, chỉ cảm nhận được nụ hôn còn vương lại trên trán mình, khẽ nhếch khóe miệng cười đến vô cùng hạnh phúc.

Nhìn vẻ mặt ngọt ngào lúc say ngủ của cậu anh liền cảm thấy thỏa mãn, giống như chính mình đã có được cả thế giới. Cũng chẳng biết đã nhìn cậu bao lâu, anh liền cảm thấy có chút nhàm chán, bắt đầu đếm lông mi của cậu.
Chờ anh đếm xong thì đã có chút buồn ngủ, ngáp một cái, thầm nhủ trong lòng: đợi cậu tỉnh lại nhất định phải nói cho cậu biết phát hiện của mình.

Hàng mi bên trái của Tuấn Tuấn có một trăn bảy mươi tám sợi, bên phải là một trăn chín mươi sáu sợi.

Cứ như thế, một tay anh khoác ngang eo cậu, tay còn lại bị cậu gối đầu lên, còn đầu anh lại dựa sát đầu cậu, hai người đều bình yên đi vào giấc ngủ.

_ 14/01/2022 _ Jis _
_ 12/03/2024 _ Jis _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro