Chương 16: Anh cũng chưa có ý định đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thạc à, nhớ kỹ ngày mai phải đến công ty với bọn anh đó.

Trên bàn cơm, Thạc Trân mở miệng nhắc nhở anh. Đã hơn hai tháng rồi, bọn họ chưa có bắt nó đến công ty làm việc là do châm chước cho chuyện vui của nó. Nhưng nay vợ con đều có cả rồi thì đương nhiên nó phải đến công ty làm việc tiếp.

- Em không đi đâu.

Công ty chẳng có gì chơi cả, một mình anh ngồi trong phòng, đến cả một người để nói chuyện cũng chẳng có, anh mới không muốn đến đó đâu.

- Vì sao ?

Tuy trước kia Thạc không thích đi nhưng cũng chưa từng kiên quyết từ chối như vậy.

- Em đã hứa với cha là phải chăm sóc tốt cho Tuấn Tuấn.

Anh dùng sức gật đầu, hiện tại anh là Tráu Đất còn Kim Nam Tuấn là Mặt Trời, anh sẽ mãi mãi vây quanh cậu.

- Thì bảo Nam Tuấn đến công ty cùng với em.

Chung Quốc cho rằng, đó chẳng phải là vấn đề gì lớn cả.

Khẽ nhăn mặt, chu môi, anh thật sự không muốn đến công ty chút nào. Anh đến đó cũng chỉ bị các anh bắt nhìn vào mấy đường cong trên máy vi tính rồi bắt lựa chọn mà thôi.

- Trịnh thị không phải do bốn người các anh điều hành sao ? Thạc theo đến đó làm gì chứ ?

Nam Tuấn khó hiểu hỏi.

- Bốn người bọn anh là giám đốc đại diện còn nó mới là tổng giám đốc, nó không đến công ty làm thì sao.

Doãn Kỳ tức giận nói.

Cậu hoàn toàn không bất ngờ với câu trả lời của anh, chỉ ''a'' một tiếng rồi im lặng.

- Hiện tại cậu chủ rất dễ mệt mỏi, không thể để cậu ấy vất vả như thế được.

Má Du đang đứng một bên vội lên tiếng phản đối quyết định của bọn họ. Đến lúc đó, nếu có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây.

- Đúng vậy, cơ thể Nam Tuấn hiện giờ không còn giống như lúc trước nữa.

Trịnh Hoàng cảm thấy má Du nói rất có lý, ông cũng không muốn có chuyện gì bất trắc xảy ra với đứa cháu bảo bối của mình.

Thinh Thinh đứng phía sau Nam Tuấn vừa chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ vừa cẩn thận tính toán trong lòng.

Không ai chú ý đến cô ta đang suy nghĩ điều gì, tất cả sự chú ý đều đặt hết lên người Nam Tuấn và Hạo Thạc.

- Vậy em cũng không muốn đến công ty.

Muốn tách anh với Nam Tuấn ra, anh mới không cần.

- Em trai à, mai em nhất định phải đến công ty.

Thạc Trân hiếm khi nghiêm khắc như thế với anh.

- Vì sao ạ ?

Bất mãn, bất mãn, anh thở phì phò nhìn anh cả.

- Thạc, mai anh đến công ty cùng các anh ấy đi, em ở nhà chờ anh.

Nam Tuấn cũng cảm nhận được Thạc Trân rất kiên quyết, nếu không phải có chuyện quan trọng thì chưa chắc anh ấy đã kiên trì muốn Thạc đến công ty như vậy.
Tủi thân nhìn cậu, anh thật sự không muốn rời khỏi cậu quá lâu, nếu anh đến công ty thì phải đợi rất rất lâu mới được về nhà. Nhưng thấy Kim Nam Tuấn gật đầu, anh cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.

- Được rồi.

Bốn người kia thấy anh đồng ý, mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Hai tháng nay, bọn họ đầu tư vào cổ phiếu toàn bị lỗ, tuy không tổn thất nhiều lắm nhưng sau khi cộng cộng, trừ trừ thì số lượng cũng chẳng nhỏ. Trước kia, bọn họ đều cho Thạc tùy tiện chọn vài cổ phiếu để đầu tư, có dự án đầu tư nào cũng để anh tùy tiện chọn đối tác. Tuy nói mỗi lần đều là tùy tiện nhưng chẳng hiểu vì sao, chẳng biết là do số anh may mắn hay trong tiềm thức của anh có sẵn khái niệm đầu tư cùng kinh doanh, anh chọn cổ phiếu nào cũng thu được nhiều lợi nhuận, chọn đối tác nào cũng đều hợp tác rất vui vẻ.

Cho nên sau hai tháng, bọn họ đành phải kéo anh đến công ty làm việc. Nếu hiệu suất đủ cao thì có thể để anh chọn dự án cho công ty trong một, hai tháng tiếp theo. Như vậy, anh có thể ở nhà trong vòng một, hai tháng tới.
Vốn bọn họ còn định mời thiên tài đầu tư Nam Tuấn ra mặt nhưng vì cậu đang mang thai, với cả cha nuôi sẽ không cho phép cậu vất vả nên bọn họ đành phải dời sang mục tiêu khác.

---

Sáng sớm hôm sau, Hạo Thạc bị ép tách khỏi vợ yêu, bị áp tải đến công ty, còn Nam Tuấn cũng có thêm thời gian để quan sát Triệu Thinh Thinh kỹ hơn.

Thinh Thinh đến nhà họ Trịnh sắp được một tuần rồi, chỉ vì do Thạc suốt ngày quấn lấy cậu cộng thêm cả mang thai rất dễ mệt mỏi nên cậu cũng không còn sức lực chú ý đến cô ta.

Qua hết buổi sáng, cậu phát hiện cô ta đúng như má Du đã nói, là một người chịu khó. Nếu không phải vì tâm tư cô ta không tốt thì cậu nghĩ mình sẽ thật sự tin tưởng cô ta. Bởi vì cậu thích người chăm chỉ.

- Thinh Thinh.

Ngồi trước bàn nhỏ bên trong vườn hoa, Nam Tuấn đang nhàn nhã thưởng thức bánh ngọt. Mang thai đúng là một việc quá vất vả, tuy cậu không bị nghén nhưng rất dễ mệt mỏi, luôn thích ngủ cũng rất mau đói, lúc nào cũng muốn ăn. Mấy ngày nay, cậu hết ăn rồi lại ngủ, có lẽ người khác nhìn vào sẽ hâm mộ cậu nhưng cậu chỉ cảm thấy vô cùng vất vả.

- Cậu chủ có chuyện gì ạ ?

Cô tỏ vẻ ngoan ngoãn bước đến trước mặt Kim Nam Tuấn, hơi cúi người hỏi.

Nhìn dáng vẻ cung kính giả tạo của Triệu Thinh Thinh, cậu chỉ mỉm cười, vờ như không biết tâm tư của cô ta, chỉ quan tâm hỏi.

- Mấy ngày nay cô đã quen với công việc ở nhà họ Trịnh chưa ?

Nói thật, với trí thông minh của Nam Tuấn, nghĩ muốn lén lút làm chuyện xấu dưới mí mắt của cậu là hoàn toàn vô ích.

- Mọi người đều rất tốt với tôi, cám ơn cậu chủ đã quan tâm.

Cô khéo léo trả lời.

- Vậy thì được rồi.

Nói xong, Tuấn Tuấn liền tách một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, từ từ nhấm nháp.

Nhìn sắc mặt hồng hào, đôi tay thon dài, da thịt mịn màng của cậu, Thinh Thinh chỉ cảm thấy vô cùng đố kỵ. Đều cùng tuổi hai mươi nhưng vì sao lại khác biệt đến vậy ?

Chỉ vì cậu ta là cậu chủ nhà giàu nên mới có thể gả cho một người chồng giàu sang như thế, nhận được tất cả tình yêu của người thân và chồng. Còn cô chỉ là một đứa con gái lưu manh, vô học cho nên chưa tới mười tám đã đến quán bar làm việc, bị những tên đàn ông xấu xa chà đạp. Nếu không phải nhờ bác giới thiệu cô đến đây làm việc thì không biết cô còn phải chịu bao đau khổ nữa.

- Còn việc gì à ?

Thấy Triệu Thinh Thinh cứ nhìn mình chằm chằm đầy vẻ oán hận, cậu liền vờ như khó hiểu hỏi lại.

- Không, không có gì.

Cô vội vàng che giấu đi ánh mắt oán hận của mình.

- Cậu chủ, tôi đi làm việc tiếp đây.

Tuy Nam Tuấn chưa có phát hiện ra ý đồ của cô nhưng cô vẫn nên cẩn thận một chút, tránh cho cô chưa kịp hành động đã bị đuổi đi rồi.

- Cô đi đi.

Dứt lời lại tiếp tục ăn bánh ngọt.

Thinh Thinh giống như nhận được lệnh đặc xá, vội vã rời đi.

Cô ta vừa quay người, Tuấn Tuấn liền đặt dĩa bạc trong tay xuống, hai mắt rực sáng nhìn Tiểu Thinh.

- Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn.

Một bóng dáng hưng phấn chạy đến trước mặt cậu, vội vàng kéo tay cậu giống như chú chó nhỏ nhìn thấy chủ liền vẫy vẫy đuôi.

- Sao anh về sớm vậy ?

Vừa nhìn thấy anh, tâm tình của cậu liền tốt lên. Vỗ vỗ đầu anh, cậu thầm nghĩ, nếu anh có thêm cái đuôi thì chắc chắn sẽ vẫy rất nhiệt tình.

- Ừ, anh vô cùng cố gắng hoàn thành việc anh cả giao rồi bám lấy anh hai đòi anh ấy đưa về.

Anh vươn tay bế cậu lên rồi đi vào trong nhà.

- Em còn muốn ăn bánh ngọt mà.

Cậu đấm nhẹ mấy cái lên vai anh.

- Tuấn Tuấn không muốn về phòng sao ?

Anh dừng lại, khó hiểu nhìn cậu.

Nghe thấy anh hỏi như vậy, cậu liền biết là anh chỉ muốn trở về phòng.

- Anh không thấy em đang ăn bánh ngọt sao ? Em nói muốn trở về phòng lúc nào ?
- Được rồi.

Anh ngoan ngoãn bế cậu quay lại phía bàn nhỏ rồi ngồi xuống, sau đó để cậu ngồi lên đùi mình.

Cậu mỉm cười hạnh phúc, cầm lấy dĩa bạc tách một miếng bánh đưa đến bên miệng anh.

- Anh cũng ăn thử đi.

Anh là một trong số ít những người đàn ông thích ăn đồ ngọt, có đôi khi cậu cảm thấy đồ quá ngọt nhưng anh vẫn ăn sạch bách.

Há miệng ăn miếng bánh ngọt cậu đút, anh vui vẻ đến híp cả mắt.

- Ngon quá.

Anh lại cầm lấy một chiếc dĩa bạc khác, tách một miếng bánh đưa đến bên môi cậu, vui vẻ nói.

- Tuấn Tuấn cũng ăn đi.

Vì thế, hai người bọn họ cứ anh một miếng, em một miếng, chỉ một lúc sau đã giải quyết hết một bàn đầy bánh ngọt. Mà cảnh thân mật của hai người lúc rơi vào trong mắt Thinh Thinh đang trốn một bên nhìn lén lại thành tội ác không thể tha thứ.

---

Thời gian trôi qua rất nhanh, bất giác đã qua hai tháng, mà hai tháng này đối với một người mới đến nhà họ Trịnh thì cũng đủ để quen với cuộc sống nơi đây.

Tiểu Thinh cũng bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch của mình.

Tuấn Tuấn mang thai đến tháng thứ ba, cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng nôn nghén. Cứ mỗi buổi sáng, việc đầu tiên sau khi cậu thức dậy là chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, lúc ăn cơm cũng thấy mặt mày cậu tái nhợt, ăn được một nửa lại chạy vào nhà vệ sinh nôn. Mấy người đàn ông thấy tình cảnh như vậy đều vô cùng kinh hãi.

Trong đó, Trịnh Hạo Thạc là người khẩn trương nhất, mỗi lần thấy cậu dựa vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo là anh lại gấp như con kiến bò trên chảo nóng, chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng cho cậu mà thôi.

Thân thể cậu cũng được xem như là cân xứng nhưng giờ, chẳng những không mập lên do mang thai mà ngược lại do nôn nghén mà gầy đi không ít.

- Nam Tuấn, hay là con đến bệnh viện kiểm tra đi, cái gì con cũng không ăn được, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.

Trịnh Hoàng lo lắng nhìn cậu. Lúc vợ ông mang thai hình như cũng đâu có khổ sở đến thế.

Lắc đầu, cậu vươn tay nhận lấy cốc nước má Du đưa cho để tẩy hết vị chua trong miệng. Uống một ngụm rồi nhổ đi, cậu cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

- Lần trước con đi kiểm tra đã hỏi qua rồi, bác sĩ nói đó là hiện tượng bình thường.

Thực ra, lúc trước cậu đi kiểm tra còn chưa có bị nôn nghén, chỉ thuận tiện hỏi thôi, ai ngờ mới qua mấy ngày mà đã bị nó hành hạ rồi.

- Tuấn Tuấn ...

Trịnh Hạo Thạc vô cùng lo lắng cho cậu, thấy cậu trong khoảng thời gian này luôn mệt mỏi, anh lại cảm thấy đau lòng.

- Không sao đâu, anh đừng lo.

Cậu nắm tay anh, dịu dàng an ủi.

- Anh nghĩ em vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại đi.

Thạc Trân lên tiếng khuyên bảo. Hiện tại nhìn vẻ mặt, thân thể cậu đã kém hơn nhiều so với lúc mới mang thai.

- Đúng thế, em vẫn nên đi kiểm tra lại đi.

Doãn Kỳ nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cậu cũng rất lo lắng.

- Nhân tiện hỏi một chút xem có biện pháp gì giảm bớt tình trạng nôn nghén này hay không.

Chung Quốc cũng chen miệng vào.

Hàng ngày, lúc ăn cơm thấy nôn nghén như vậy hại anh chẳng còn thèm ăn nữa. Kéo kéo quần áo trên người mình, anh lại cảm thấy mình gầy đi một chút rồi.

- Đúng đó, vừa khéo ngày mai anh không có bận gì cả, anh sẽ đưa em đi.

Tại Hưởng đưa ra đề nghị.
Trịnh Hoàng đồng ý ngay lập tức.

- Cũng được, ngày mai Hưởng đưa Nam Tuấn đi kiểm tra xem.

Vất vả lắm mới kiếm được con dâu tốt, ông cũng không muốn cậu xảy ra chuyện gì.

- Con cũng muốn đi.

Vừa nghe nói cậu phải ra ngoài, Hạo Thạc vội kêu to.

- Em trai à, em ngoan ngoãn ở nhà đi, để anh Hưởng đưa Nam Tuấn đi rồi sẽ đưa cậu ấy về cho em.

Thạc Trân nói.

- Nhưng mà ...

Anh không muốn rời Nam Tuấn. Tuy anh chẳng giúp được gì nhưng cha và cha vợ đã từng dặn, chỉ cần anh ở cùng Tuấn Tuấn thì bọn họ sẽ thoải mái hơn rất nhiều, cho nên anh vẫn muốn ở cùng cậu.

- Thạc.

Chung Quốc nghiêm mặt nhìn anh, nghiêm túc nói.

- Hiện tại, tình huống của vợ em rất đặc biệt, em đi theo lại phải chăm sóc em nữa, đến lúc đó vợ em sẽ rất mệt mỏi đó.

Dù sao hiện tại nó có làm chuyện gì tùy hứng, chỉ cần lôi Nam Tuấn ra là hoàn toàn có thể ngăn cản nó.
Vừa nghe thấy Tuấn Tuấn sẽ mệt mỏi, anh lập tức gật đầu đồng ý ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu.

- Con trai à, con bế Nam Tuấn về phòng nghỉ ngơi đi, cha thấy sắc mặt nó càng ngày càng kém đó.

Trịnh Hoàng nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng với dáng vẻ có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào của Kim Nam Tuấn, liền vội vàng nói.

- Vâng ạ.

Anh đi đến ôm lấy cậu, rời khỏi phòng ăn nhanh chóng về phòng.

- Cậu ấy không có việc gì đó chứ ?

Doãn Kỳ vô cùng lo lắng cho cậu. Tuy bình thường anh cũng không thích cậu lắm, nhưng dù sao thì cậu vẫn là một phần của nhà họ Trịnh, lại còn đang mang bảo bối quý giá nhất của nhà họ cho nên anh cũng phải quan tâm đến cậu một chút.

- Trước kia, mẹ thằng Thạc mang thai nó cũng không vất vả đến thế đâu.

Ông Trịnh nhìn thấy cậu như vậy, chợt cảm thấy vợ mình lúc đó cũng rất vất vả nhưng lại không có phản ứng lớn như Nam Tuấn, song chắc cũng chẳng mấy dễ chịu. Hơn nữa, sức khỏe của của nó vẫn còn tốt hơn vợ mình rất nhiều.

Chung Quốc lắc đầu, tỏ vẻ không chịu nổi.

- Nếu lúc phụ nữ mang thai đều vất vả như thế thì sau này chắc con cũng không dám để vợ mình mang thai nữa.

Thạc Trân liếc anh một cái, tức giận mắng.

- Có giỏi thì em cứ cưới vợ về rồi cả đời không chạm vào cô ấy xem.

Nói lời ngu ngốc gì thế không biết.

- Hả ?

Dọa người à, nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, khó khăn lắm mới cưới được vợ lại không có chạm vào, vậy thì cưới vợ về làm cái gì chứ.

- Có lẽ ... Rất khó thực hiện ... Không chạm vào ...

Vậy phải làm sao bây giờ, hiện tại nhìn vợ người ta mang thai đã khổ sở như thế, nếu sau này vợ mình mang thai thì anh sẽ khổ sở đến mức nào nữa.

- Anh có hay không cũng đều được mà.

Tại Hưởng chế giễu anh.

- Đúng thế, đầu óc vô dụng.

Doãn Kỳ cũng góp tiếng.

- Cái gì gọi là có hay không đều được.

Anh tức giận đến giậm chân.

- Hai đứa không thấy Nam Tuấn mang thai rất vất vả sao? Hai đứa nhẫn tâm để vợ mình chịu khổ sao ?

Chết tiệt, lại dám ghét bỏ anh, anh như vậy gọi là biết suy tính sâu xa, suy nghĩ lâu dài.

- Em còn chưa có vợ.

Doãn Kỳ đứng dậy, bỏ khăn ăn trong tay xuống, tức giận đáp lại anh rồi rời đi.

- Ha ha, em cũng chưa kết hôn.

Tại Hưởng bật cười to, hướng về phía Trịnh Hoàng khẽ gật đầu rồi cũng đi ra khỏi phòng ăn.

- Anh cũng chưa có đối tượng.

Thạc Trân đứng dậy rồi cũng đi ra ngoài.

---

Nhìn ba người bọn họ lần lượt đi khỏi, Chung Quốc hoàn toàn sửng sốt, một lúc sau mới hồi thần.

- Em cũng chưa có bạn gái ... Em chỉ là ...

Lẩm bẩm nhìn về phía cha nuôi.

Ông Trịnh nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ. Bốn đứa nhỏ này, thật là, quá hài hước mà.

Nhìn thấy ông cười, Chung Quốc cũng đành cam chịu, lủi thủi rời khỏi phòng ăn.

Đứng im lặng một bên, Triệu Thinh Thinh vẫn âm thầm quan sát tình hình, trong lòng đã dần hình thành lên một kế hoạch, ngày mai chính là ngày tốt nhất. Mấy cậu chủ kia phải đi làm, người không đi làm thì phải đưa cậu chủ đến bệnh viện, ông chủ cũng không có nhà, vậy chỉ còn mỗi anh ở nhà thôi. Đó chính là lúc cô bắt đầu đổi đời.

_ 14/02/2022 _ Jis _
_ 12/03/2024 _ Jis _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro