Chương 13: Quá gian xảo mà !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Nam Tuấn kéo Trịnh Hạo Thạc trở về phòng anh, cậu có chuyện cần nói với anh. Cậu hy vọng anh có thể tin tưởng mình, tin tưởng tình yêu cậu dành cho anh, tin tưởng cậu sẽ không dễ dàng rời bỏ anh.

- Tuấn Tuấn, cha đã nói gì với em thế ?

Anh vui vẻ đi theo sau cậu.

- Ra kia ngồi đi.

Chỉ vào ghế tựa ngoài ban công, muốn anh qua đó ngồi xuống.

Vội chạy qua rồi ngồi xuống, thấy cậu cứ đi đi lại lại quanh phòng vẫn không tới ngồi cùng mình, anh bắt đầu nhìn xung quanh giống như con sâu giãy dụa trên ghế.

- Tuấn Tuấn, em không ngồi à ?

Nam Tuấn dừng lại, nhìn anh xoay xoay mông như ngồi phải đinh liền mỉm cười bước đến bên cạnh anh.

- Thạc có thích em không ?
- Thích.

Ra sức gật đầu rồi vươn tay ôm chặt cậu muốn cậu ngồi xuống cùng mình, thấy cậu lắc đầu, anh lập tức thở phì phò, chu môi lên.

Thấy anh giống như một đứa bé không được thỏa mãn yêu cầu liền chu môi lên khiến cậu buồn cười, vươn tay chạm nhẹ môi anh, tiếp tục hỏi.

- Vậy anh còn thích ai nữa ?
- Anh còn thích cha này, anh cả, anh hai, anh ba, anh tư, má quản gia ... Bác lái xe ...

Buồn phiền nhăn mặt, cố gắng nhớ ra những người mình thích.

- Anh làm vườn ... Bác đầu bếp ...
- Dừng.

Cậu đặt ngón trỏ lên môi anh ngăn không cho anh nói tiếp, còn để anh tiếp tục thì không biết sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu người kỳ quái nữa.

- Vậy anh có thích em nhiều không ? Hay là thích bọn họ hơn ?
- Khác nhau sao ?

Anh nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cậu. Cậu gật đầu, tỏ vẻ bất đồng.

- Vậy ... Anh thích bọn họ nhiều thế này ...

Vươn hai tay biểu đạt khoảng cách.

- Thích Tuấn Tuấn ...

Lại lấy tay biểu đạt, nhưng so sánh thế nào vẫn cảm thấy chưa đủ, chỉ có thể cố gắng kéo giãn hai tay cho đến khi giãn hết mức vẫn cảm thấy chưa hài lòng.

Cậu vươn tay kéo hai tay anh lại rồi nói.

- Được rồi, không thể so sánh, em hiểu rồi.

Đúng là cách nghĩ của một đứa trẻ mà, chỉ biết dùng tay để so sánh ít nhiều.

- Tuấn Tuấn biết rõ sao ?

Mở to hai mắt, cực kỳ hưng phấn nhìn cậu.
Cậu gật đầu rồi tiếp tục hỏi.

- Vậy anh làm sao biết em có thích anh không ?

Lần này đúng là làm khó anh mà, anh biết Tuấn Tuấn đối xử rất tốt với mình nhưng anh không biết đó có phải là thích hay không. Có người chẳng hề thích anh nhưng vẫn đối xử tốt với anh trước mặt cha cùng các anh ...

Sợ hãi nhìn cậu, anh nhỏ giọng nói.

- Không ... Không biết ... Vậy ...

Đột nhiên, hai mắt anh sáng lên rồi nắm lấy tay cậu.

- Vậy Tuấn Tuấn thích anh sao ?

Cậu đã sớm biết mà ! Rút tay về rồi vỗ nhẹ trán anh.

- Anh suy nghĩ kỹ xem mấy ngày qua em đối xử với anh thế nào, chờ anh nghĩ xong thì nói cho em biết đáp án.

Nói xong liền mỉm cười rồi tiếp tục.

- Em đi tìm má Du, em có việc muốn nói với bà ấy.

Bởi vì lời của cậu mà anh lâm vào trầm tư, phiền não nhăn mặt, cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu được ý của cậu.

Thấy dáng vẻ buồn phiền của anh, cậu cũng rất đau lòng nhưng vẫn cố nhịn xuống. Nếu không để anh tự mình suy nghĩ thì mãi mãi anh cũng chẳng biết được cậu thích anh, thậm chí là yêu anh nhiều đến đâu.

Trước khi đi ra ngoài còn bỏ lại một câu.

- Không suy nghĩ cẩn thận thì đừng nói chuyện với em.

Nói xong liền đóng cửa rời đi.

- A ?

Nghe xong lời cậu nói, anh sợ đến mức ngẩng đầu lên, thấy cậu đã sớm rời đi, anh suýt chút thì khóc nấc.

Nam Tuấn muốn anh tự suy nghĩ, nghĩ xem có phải cậu thích anh hay không, chưa nghĩ ra thì sẽ không cho nói chuyện với cậu, Tuấn Tuấn sao có thể xấu như thế chứ ...

---

- Má Du.

Cuối cùng thì Kim Nam Tuấn cũng tìm thấy má Du ở trong phòng bếp. Má đang bàn với đầu bếp xem tối nay nấu món gì, mà phòng bếp cũng đã được thu dọn sạch sẽ rồi.

- Cậu Kim, có chuyện gì vậy ?
- Má Du, bác đừng gọi con là cậu Kim, cứ gọi con Nam Tuấn là được rồi.

Mỉm cười, cậu đối với vị quản gia đã làm việc cho nhà họ Trịnh mấy chục năm qua vô cùng tôn kính. Cứ gọi cậu Kim, cậu Tuấn khiến cậu cảm thấy rất mất tự nhiên.

- Được. Có chuyện gì vậy cậu Nam Tuấn ?

Chủ nhân không so đo là một chuyện, bà vẫn nên làm tròn bổn phận của mình.

- Bác Trịnh bảo con tìm một nữ giúp việc, nói trong nhà chỉ toàn đàn ông nên sợ con khó xử, con muốn hỏi má Du một chút xem có biết người nào không ?

Má Du biết cậu tôn trọng mình nên mới đặc biệt tìm mình, cho dù tự cậu chọn người thì bà cũng không thể can thiệp. Nhưng hiện tại cậu lại tìm bà để hỏi ý kiến, càng khiến cho bà thêm yêu thích cậu chủ tương lai này. Bà ngẫm nghĩ rồi nói.

- Cậu Nam Tuấn, tôi có một đứa cháu gái vô cùng nhu thuận, cũng rất chăm chỉ, không biết ...
- Có biết phép tắc không ạ ?

Thật ra, có chăm chỉ hay không cũng chẳng sao, cậu cũng không có nhiều việc cần nhờ đến người khác. Dù sao bản thân cũng đã sống ở nước ngoài nhiều năm, có rất nhiều việc đều quen tự mình làm rồi. Cậu chỉ để ý có biết phép tắc hay không thôi, nếu chọn một nữ giúp việc không biết chừng mực thì cậu sẽ rất phiền phức.

- Tôi sẽ dạy nó.

Cũng phải, người giàu sang sợ nhất là thuê một người giúp việc không biết phép tắc.

- Được rồi, má Du tìm ngày mang cháu gái đến đây để con gặp mặt, nếu không có vấn đề thì sẽ thuê cô ấy được không ạ ?
- Vâng, cậu Nam Tuấn.

Bà gật đầu, đáp lại.

- Vậy con đi lên trước, chuyện này phải phiền má rồi.

Nhìn bóng lưng cậu khuất xa, đầu bếp ngồi bên cạnh bà liền cười nói.

- Cậu chủ tương lai này đúng là người lễ phép.

Người trẻ bây giờ, đặc biệt là những cậu trai nhà giàu được sống an nhàn từ bé hiếm có người lễ phép như thế, đối xử với người hầu thân thiết như vậy lại càng hiếm.

- Đúng vậy, đúng là một cậu trai tốt.

---

Buổi tối, lúc ăn cơm, đám người anh em kia lập tức phát hiện bầu không khí có chút khác thường.

Bình thường, Trịnh Hạo Thạc vẫn hay quấn lấy Kim Nam Tuấn, hôm nay lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, im lặng ăn cơm khiến cho mọi người có chút không quen.

- Em trai à, hôm nay cậu làm sao vậy ?

Thạc Trân không thể chịu nổi bầu không khí nặng nề này nữa.

Tủi thân liếc Nam Tuấn đang ngồi bên cạnh một cái lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm, ngay cả đồ ăn cũng không gắp, chỉ rầu rĩ đáp.

- Không sao.

Tuấn Tuấn xấu lắm, thật sự không nói với anh câu nào, anh đi gọi vào ăn cơm, cậu cũng chỉ ngồi một bên, mặc kệ anh ríu rít bên cạnh cũng không quan tâm đến anh.
Vừa thấy vẻ mặt kia của anh, mọi người đều biết vấn đề xuất phát từ phía Kim Nam Tuấn.

Nam Tuấn chỉ khẽ cười, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt dò hỏi của mọi người, vươn tay gắp đồ ăn bỏ vào bát anh.
Thấy cậu gắp thức ăn cho mình, anh liền vui sướng ngẩng đầu nhìn cậu. Anh còn tưởng cậu muốn nói chuyện với mình rồi, nhưng khi thấy cậu mỉm cười rồi lại tiếp tục ăn cơm, anh liền mất hứng chu miệng, tiếp tục ăn cơm.

- Nam Tuấn bắt nạt em à ?

Chung Quốc khó hiểu hỏi, lại chuyện gì nữa đây.

- Không ạ.

Bĩu môi, lại tủi thân liếc người bên cạnh một cái nữa.
Đây chẳng phải đang muốn nói, chính cậu bắt nạt anh sao ? Ha ha, anh thật đáng yêu !

- Nam Tuấn ?

Trịnh Hoàng khó hiểu gọi. Không phải buổi chiều hai đứa vẫn còn quấn quýt sao, làm sao mà mới có vài giờ đã thành thế này rồi ?

- Bác Hoàng ...
- Con ăn no rồi.

Trịnh Hạo Thạc đặt bát xuống, buồn bã nói.

- Thạc ...
- Em trai ...

Mọi người kinh hãi, thấy dáng vẻ ủ rũ của anh, tất cả đều đau lòng, chỉ có Kim Nam Tuấn vẫn như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm.

- Con về phòng trước.

Cúi đầu, hoàn toàn mất đi vẻ hoạt bát thường ngày. Đẩy ghế ra, hai tay anh vô lực buông thõng xuống, đi về phòng.

- Nam Tuấn, rốt cuộc là sao vậy ?

Trịnh Hoàng nhìn dáng vẻ chán nản của con trai liền lo lắng hỏi.

- Không có gì, chỉ là cháu muốn anh ấy tự mình suy nghĩ chút chuyện thôi.

Mỉm cười, cầm lấy khăn ăn, tao nhã lau miệng.

- Haha, trước khi anh ấy chưa nghĩ ra thì không được nói chuyện với cháu.
- A, cậu cũng hơi quá đáng đó.

Thạc Trân bất mãn nói.

Lấy chỉ số thông minh hiện tại của Thạc thì mười ngày, nửa tháng cũng chưa chắc đã nghĩ ra. Còn bảo nó chưa nghĩ ra thì không được nói chuyện với mình, cậu đúng là đang bắt nạt người ta mà. Với tình cảnh hiện tại của Thạc, cậu đối xử với nó như thế, nó có tinh thần mới là lạ.

- Cháu bảo nó suy nghĩ chuyện gì vậy Tuấn ?

Trịnh Hoàng cũng cảm thấy cậu hơi quá đáng, nhưng ông nghĩ cậu chắc có quyết định của riêng mình.

- Để anh ấy suy nghĩ xem, cháu có thích anh ấy hay không thôi.

Cậu bỏ qua vẻ mặt bất mãn của bọn họ.

- Cậu có thích nó không thì cứ trực tiếp nói ra chẳng phải sẽ tốt hơn sao, làm gì mà cứ để nó phiền lòng như thế.

Đây chẳng phải là đang muốn kiếm chuyện hay sao ? Tại Hưởng có chút bất mãn với hành động của cậu.

Thạc Trân và Chung Quốc đều gật đầu, dừng ăn nhìn cậu.

Duy trì tươi cười, trong lòng cậu đang suy xét có nên nói lý do cho bọn họ hay không.

- Rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì ?

Doãn Kỳ cảm thấy nụ cười của cậu có chút chướng mắt. Tính anh vốn nóng nảy, suýt nữa thì anh đã vỗ bàn đứng lên chỉ vào cậu mắng to rồi. Nhìn dáng vẻ oan ức của Thạc, anh đau lòng quá.

Bốn người đều biết cuộc sống trước kia của Thạc trôi qua như thế nào, đều biết được chính bọn họ đã đoạt mất tình yêu thương của cha nuôi nên họ rất yêu thương anh, chỉ mong anh sống vui vẻ. Vậy mà, cậu lại có thể khiến Thạc khổ sở, anh nhịn được mới lạ.

- Anh cho rằng tôi định làm gì ?

Hai tay chống cằm, thú vị nhìn anh.

- Cậu !
- Doãn Kỳ, em bình tĩnh lại đi.

Thạc Trân ngăn cản anh bùng nổ.

- Đúng vậy, chúng ta cứ nghe Nam Tuấn nói đã, cha tin rằng nó sẽ không tổn thương thằng Thạc.

Trịnh Hoàng cũng vội vàng giảng hòa.

- Vậy cha hãy bảo cậu ấy nói đi, cứ cười mãi như thế là có ý gì chứ ?

Đã rất lâu rồi, anh chưa có tức giận đến thế.

- Nam Tuấn ?

Ông nhìn cậu, hy vọng cậu có thể giải thích mục đích của mình.

Cậu nhìn lướt qua một lượt, biết mọi người cũng chỉ vì quá quan tâm đến anh nên đành thở dài, quyết định nói ra mục đích của mình.

- Chắc mọi người cũng biết, Thạc không dễ dàng tin tưởng một người ?

Năm người đồng loạt gật đầu, những tổn thương trong quá khứ vẫn còn ở trong lòng anh, cho dù có mất đi trí nhớ, trí lực suy giảm nhưng trong tiềm thức anh vẫn nhớ kỹ.

- Cháu muốn anh ấy mở rộng lòng mình, cảm nhận hạnh phúc thực sự.

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, cậu liền biết bọn họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Có lẽ bề ngoài anh cố tỏ ra vui vẻ nhưng thật ra trong thâm tâm lại chưa từng hạnh phúc.

- Nếu đã quyết định gả cho anh ấy thì cháu sẽ không bao giờ ly hôn, cháu muốn nói cho mọi người biết trước điều này.
- Cái đó có quan hệ gì với chuyện kia ?

Chung Quốc khó hiểu hỏi.

Cậu nhìn anh một cái rồi tiếp tục nói.

- Nếu tôi nói cho anh ấy biết tôi thích anh ấy thì anh ấy nhất định sẽ không thật sự tin tưởng, chỉ có để cho anh ấy tự suy nghĩ thì anh ấy mới thật sự hiểu được, tôi thích anh ấy thế nào.
- Ý cậu là gì ?

Doãn Kỳ nhất thời choáng váng, thích rồi lại không thích, anh sắp ngất rồi.

- Tôi hy vọng anh ấy có thể mở lòng đón nhận tôi, không cần bởi vì tôi mới rời xa vài phút mà bắt đầu sợ hãi, lo lắng tôi có thể rời xa anh ấy bất cứ lúc nào.

Cậu muốn loại bỏ hoàn toàn cảm xúc bất an trong lòng anh.

- Nhưng cậu không hướng dẫn nó thì nó sẽ chẳng thể hiểu được.

Thạc Trân nhíu mày, anh đồng ý là cậu chỉ muốn tốt cho Thạc nhưng như thế cũng hơi quá đáng.

Cậu không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.

- Không phải là cậu muốn chúng tôi đi thức tỉnh nó giúp cậu đó chứ ?

Tại Hưởng nhìn cậu, khó tin chỉ vào bốn người bọn họ. Vấn đề này đúng là quá khó mà.

- Đúng vậy.

Gật đầu, vẫn duy trì tươi cười.

- Nếu các anh không nỡ để anh ấy tiếp tục phiền muộn thì hãy cố gắng thức tỉnh anh ấy đi.
- Cậu ...

Chung Quốc khó tin nhìn cậu, cậu lại dám lợi dụng bọn họ.

- ... Quá gian xảo mà !

Cậu đứng dậy, mỉm cười nhìn lướt qua bốn người rồi hướng về phía Trịnh Hoàng, nhẹ gật đầu tỏ ý mình phải về phòng rồi.

- Cảm ơn lời khen.

Nhìn theo bóng lưng của cậu, ông Trịnh vui vẻ cười to rồi chỉ về hướng cậu rời đi, đắc ý nói.

- Vợ tương lai của thằng Thạc thật sự quá thông minh.
- Quá gian xảo thì có.

Doãn Kỳ oán giận nói.

Cậu trai kia lại có thể thản nhiên lợi dụng bọn họ nhưng vẫn không để cho người khác cảm thấy cậu quá đáng.

- Ăn cơm xong, cùng đến phòng thằng Thạc đi.

Thạc Trân nói.
Bọn họ tình nguyện để cậu lợi dụng.

---

- Thạc ?

Bốn người đẩy cửa phòng ngủ ra rồi bước vào liền thấy anh đang ngồi trên giường trầm tư. Lúc thì gãi đầu, lúc lại xoa mũi, lúc lại cười ngây ngô rồi lại biến thành tủi thân. Động tác cùng biểu cảm đa dạng kia khiến bọn họ không nhịn được lắc đầu.

Bốn người đi đến bên sofa ngồi xuống rồi lại gọi anh qua.

- Thạc, qua đây ngồi.

Chung Quốc hướng anh vẫy vẫy tay.

- A ?

Nghe thấy có người gọi mình, anh liền ngây ngốc ngẩng đầu lên. Chẳng phải trong phòng chỉ có mỗi mình anh thôi sao ?

Sau khi nhìn thấy bốn người đang ngồi trên sofa, anh lập tức giật nảy mình, vội vàng đứng dậy.

- Anh ... Anh cả, sao các anh lại ở trong này ?

Thạc Trân mỉm cười nhìn anh.

- Qua đây ngồi, anh có chuyện muốn nói với em.
- Vâng.

Anh ngoan ngoãn đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống rồi mù mịt nhìn Thạc Trân, không biết anh muốn nói gì với mình.

Bốn người liếc nhau một cái rồi quyết định để cho Thạc Trân nói trước.

_ 14/02/2022 _ Jis _
_ 12/03/2024 _ Jis _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro