Phiên ngoại: valentine- một ngày của Lỗ Ban

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ăn chay vài ngày, các tiểu công đã muốn nghẹn thành bệnh, lễ tình nhân đến cũng phải tranh thủ đi thôi ~~ ôi ôi ~~

Ngày 14 tháng 2.

Sáng sớm, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào tấm lịch, hôm nay là lễ tình nhân a, lại trúng vào ngày nghỉ nữa! Quay đầu lại nhìn Triển Chiêu vẫn còn nằm trên giường ôm chăn ngủ vùi . . . vai và chân đều lọt ra ngoài ~~ con mèo này!

"Miêu Nhi ~~" Bạch Ngọc Đường ghé vào tai Triển Chiêu nhẹ giọng gọi: "Miêu Nhi ~~~ "

"Hả ~~" Triển Chiêu loáng thoáng nghe thấy có người gọi, càng rúc sâu vào trong chăn, mệt chết đi được, muốn ngủ a!

"Hôm nay được nghỉ ~~" hôn vào tai Triển Chiêu một cái, Bạch Ngọc Đường bắt đầu vói tay vào trong chăn, "Lại là lễ tình nhân a."

"Ừ ~~" Triển Chiêu vùi đầu vào chăn, không thèm để ý, chính vì lâu lắm rồi mới được nghỉ ngơi, nên phải ngủ cho hết ngày a!

"Chúng ta hẹn hò nhé?" Bàn tay Bạch Ngọc Đường đã tiến vào trong áo ngủ của Triển Chiêu, vuốt ve thắt lưng trơn láng, "Cậu nói xem nên đi đâu?"

"Ưm ~~" Triển Chiêu lăn qua lăn lại vài vòng, rồi dùng chăn quấn chặt lấy mình, tự dặn với lòng, nhẫn nại a, nếu để ý đến cậu ta sẽ không được ngủ nữa!

"Chúng ta đi công viên trò chơi nhé? Đã nhiều năm không đi rồi." Bạch Ngọc Đường không ngừng cố gắng, cũng chui cả vào trong chăn, hôn a hôn lên cái cổ xinh đẹp.

. . ."Tôi muốn ngủ!" Triển Chiêu không nhịn được nữa phải nghiêm túc quấn lại chăn thật kỹ càng.

"Miêu Nhi ~~" Bạch Ngọc Đường ôm cả chăn cả người vào lòng, "Chúng ta đi công viên trò chơi trước, sau đó dạo phố rồi kiếm chỗ nào đó ăn tối, tiếp đó đi xem phim, thế nào?"

Triển Chiêu oán hận ló đầu ra —— đã triệt để bị đánh thức.

"Con chuột thối, trả lại giấc ngủ cho tôiii!" Càng nghĩ càng không cam lòng, Triển Chiêu vươn tay cấu véo Bạch Ngọc Đường, vì vậy, con mèo nào đó đang phát khùng cùng con chuột nào đó đang thừa cơ ăn đậu hũ lăn qua lăn lại trên giường, nhéo a nhéo, sờ a sờ.

Giữa trận náo nhiệt, chợt nghe chuông cửa vang lên ~~

"Mới sáng ra mà . . . Ai vậy?" Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức ở trên đầu giường ——8 giờ!

Tâm không cam lòng không muốn bước xuống giường, ra mở cửa, nhìn—— không có ai.

Chẳng lẽ có kẻ đùa dai? Bốn phía nhìn một vòng, phát hiện trên mặt đất có để một cái thùng, trên thùng có một phong thư.

"Ai thế?" Triển Chiêu cũng xuống giường, đi tới gần hỏi.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, cầm lá thư lên mở ra, bên trong chỉ có mấy dòng thế này:

Ngọc Đường, Chiêu Chiêu:

Bọn mẹ phải đi xa, ba ngày sau mới về, trong khoảng thời gian đó hai đứa chăm cho tốt bảo bối trong thùng nga ~~

Kí tên —— mama x2

... . . .

Không nói gì nhìn lá thư trong tay, Bạch Ngọc Đường cúi đầu liếc cái thùng, mí mắt chợt giật giật hai cái.

"Bảo bối gì thế?" Triển Chiêu ngồi xổm xuống, mở thùng ra xem, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng "meo meo~~".

"Lỗ Ban? !" Triển Chiêu vươn tay ôm Lỗ Ban đang nằm trong thùng lên —— hảo nặng a!

"Mày là mèo hay là heo vậy? !" Bạch Ngọc Đường giật mình nhìn con mèo trước mắt đã béo không thua gì Garfield, vươn tay bóp bóp cái bụng của nó.

"Meo meo~~" Lỗ Ban tuốt móng vuốt . . .

"A . . ." Bạch Ngọc Đường nhìn vết xước hồng hồng trên mu bàn tay mình, mí mắt lại giật thêm vài cái.

"Con mèo chết bầm, ông làm thịt mày nấu canh uống!" Vừa nói vừa tóm lấy gáy Lỗ Ban xách lên.

Lỗ Ban meo meo meo meo kêu, sống chết ôm lấy cánh tay Triển Chiêu, quay đầu lại nhe răng với Bạch Ngọc Đường.

"Cậu đừng khi dễ nó, cậu mà thịt nó coi chừng mẹ cậu thịt cậu đó ! !" Triển Chiêu vội bảo vệ Lỗ Ban, ôm chặt vào lòng rồi lùi lại hai bước. Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Lỗ Ban ở trong lòng Triển Chiêu chớp mắt mấy cái như đang khiêu khích —— vội vã vỗ vỗ đầu mình, hỏng rồi, mới sáng đã bị ảo giác ~~

"Miêu Nhi, vậy lễ tình nhân thì sao?" Nhìn Triển Chiêu ôm Lỗ Ban đi tới sô pha, Bạch Ngọc Đường xáp lại, "Đi khu vui chơi, dạo phố xem phim a!"

"Nhưng còn Lỗ Ban?" Triển Chiêu có chút bối rối nhìn con mèo ở trong lòng, "Ai chăm nó bây giờ? Mà đồ ăn cho mèo có ở trong thùng không?"

"Có . . ." Bạch Ngọc Đường cầm cái thùng lên, suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ ra gì đó, vội cầm lấy bút viết vài chữ, sau đó nhét con mèo nào đó vào lại trong thùng.

"Miêu Nhi, cậu đi rửa mặt thay đồ, chờ tôi về rồi chúng ta đi!" Nói xong, ôm cái thùng ra khỏi cửa.

Triển Chiêu ngơ người chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết lắc đầu đi đánh răng rửa mặt.

Tiếng chuông cửa gấp gáp đánh thức Bạch Cẩm Đường, anh ngồi dậy, ra khỏi phòng ngủ, bỗng thấy Công Tôn vội vã chui qua cái "cửa" thông giữa hai nhà.

Bạch Cẩm Đường có chút giật mình, Công Tôn thế nhưng rất ít khi chủ động qua phòng anh bằng cái cửa đó.

"Tôi tưởng cậu chưa dậy. . ." Công Tôn nói xong muốn quay về phòng, lại bị Bạch Cẩm Đường ôm lấy, "Gấp cái gì, ăn sáng chưa?" Vừa nói vừa hôn lên cổ Công Tôn.

"Cậu còn không ra mở cửa? !" Công Tôn trừng mắt.

"Mới sáng sớm, ai vậy?" Bạch Cẩm Đường vừa oán giận vừa bước lại cửa, mở ra —— chỉ thấy một cái thùng ~~ không thấy người!

Cầm lấy bức thư đặt trên thùng, mở ra, chỉ thấy trên đó có vài chữ gì đó đã bị gạch đi, phía dưới viết:

Anh hai:

Em với Miêu Nhi muốn đi hẹn hò, chiếu cố thứ phiền phức trong thùng 3 ngày giùm em.

Kí tên —— em zai anh x 2

Bạch Cẩm Đường đen mặt mở thùng, bên trong là con mèo đang nằm một đống.

"Đây không phải Lỗ Ban sao?" Công Tôn đưa tay ôm lấy nó, "Sao nặng vậy? Hàm lượng mỡ rất cao nha!"

Bạch Cẩm Đường lấy điện thoại di động ra, ấn số gọi cho Bạch Ngọc Đường —— tắt máy. Lại ấn số gọi cho Triển Chiêu, chuông reo chán chê nhưng chẳng ai tiếp, sắc mặt không khỏi đen thêm vài phần.

Triển Chiêu vừa gặp bánh bao Bạch Ngọc Đường mua cho, vừa hỏi: "Tiểu Bạch, thấy điện thoại của tôi đâu không?"

"Không." Bạch Ngọc Đường vừa thay đồ vừa giục, "Tìm nó làm gì, nhanh thay đồ rồi đi thôi!" Trở tay đóng cửa tủ quần áo, nghĩ bụng, điện thoại cậu tôi giấu dưới 3 tầng chăn gối trong tủ rồi, tìm được mới là lạ!

Hai người ra cửa, trời hôm nay thật đẹp a ~~ Bạch Ngọc Đường cực kỳ vui vẻ —— có điều sao mí mắt cứ giật mãi vậy? ! Lỗ tai cũng nong nóng, có ai đang mắng mình à? !

Công Tôn cho Lỗ Ban ăn một cái bánh nhỏ, rồi gãi gãi cổ nó: "Hôm nay tao được nghỉ, mày theo tao đi, tắm rửa xong dẫn mày ra ngoài tản bộ!" Nói xong, đi qua "cửa", về phòng mình.

Bạch Cẩm Đường phiền muộn nhìn con mèo đang uống sữa ở đối diện mình, bất đắc dĩ ngồi xuống, lúc này mới nhìn lên tờ lịch—— lễ tình nhân!!! Càng thêm phiền muộn.

Suy nghĩ một chút, anh đi qua "cửa" vào phòng Công Tôn, nghe được tiếng nước xối "ào ào" trong phòng tắm, Bạch Cẩm Đường nhướn nhướn mày, tưởng tượng đến cảnh bọt nước vương vấn trên người Công Tôn, bộ dáng người ta lúc ướt sũng, sao đột nhiên thấy đói vậy ~~

"Meo meo. . ." Đang nghĩ ngợi, bên chân truyền đến tiếng mèo kêu, cúi đầu nhìn thì thấy Lỗ Ban chẳng biết đã chạy qua đây từ lúc nào, đang cọ a cọ vào chân mình. Bạch Cẩm Đường nhìn thấy bên chân Lỗ Ban có cái gì đó màu trắng —— Gì đây? Nhặt lên nhìn, hóa ra là áo blouse của Công Tôn, sao nó lại nằm ở đây?

Vừa định để lại chỗ cũ, Bạch Cẩm Đường đột nhiên nghĩ ra gì đó, khóe miệng khẽ nhếch, đưa tay nhấc Lỗ Ban lên, "Chủ ý của mày không tệ . . ."

Tiếng chuông cửa "leng keng leng keng" đánh thức cặp song sinh đang trong mộng đẹp . . .

"Anh ra mở cửa đi." Tiểu Đinh chùm chăn lên đầu, "Ồn muốn chết."

"Em đi đi" Đại Đinh chụp gối lên đầu, "Anh muốn ngủ."

Chuông cửa vẫn kiên trì kêu, đến tiếng thứ 40 thì hai bạn Đinh thực sự không thể nhịn được nữa.

Đại Đinh ném gối đầu, "Mẹ nó, thằng vương bát đản nào, xem ông làm thịt nó!"

Nổi giận đùng đùng phóng ra mở cửa —— không có ai, chỉ có một cái thùng và một lá thư trên mặt đất.

"Cái gì thế?" Tiểu Đinh mở tín, chỉ thấy trên đó có hai hàng chữ bị gạch đi, dòng thứ ba viết:

Tôi muốn ăn cà ri, chiếu cố thứ trong thùng 3 ngày, dám gửi lại sẽ ném hai cậu xuống Thái Bình Dương!

Kí tên —— sếp x2

Tiểu Đinh nhìn nửa ngày, hỏi Đại Đinh: "Anh, sao lại có tận hai sếp?"

Đại Đinh trợn tròn mắt: "Cà ri đó! Đại tẩu cũng là sếp!"

Mở thùng ra . . ."Meo meo~~~ "

Cặp song sinh đen mặt, Tiểu Đinh nhéo Đại Đinh: "Em muốn ra ngoài chơi, không muốn làm bảo mẫu chăm mèo đâu!"

Đại Đinh tiu nghỉu: "Hay gửi lại? ?"

"Em không biết bơi." Tiểu Đinh đau khổ, "Em không muốn làm mồi cho cá đâu."

... Trầm mặc một lúc lâu, Đại Đinh nhìn Tiểu Đinh: "Đại ca chỉ nói không được gửi lại, chứ không nói không được gửi cho người khác đúng không?"

Tiểu Đinh gật đầu: "Em cũng nghĩ thế!"

Hai người trao nhau điệu cười gian, rồi mặc thêm quần áo đi ra ngoài.

Công Tôn tắm rửa xong đưa tay ra ngoài phòng tắm lấy y phục. . . Sờ mãi sờ mãi . . .

Thò đầu ra nhìn thoáng qua, đồ vừa treo lên giá chẳng thấy đâu nữa . . . Cúi đầu nhìn, đều đã rớt xuống đất dính nước cả rồi.

Công Tôn có chút chán nản nhìn đống đồ ướt sũng dưới chân, làm sao bây giờ, cũng không thể để thế mà ra ngoài . . . Vừa chuyển mắt, bỗng thấy bên vách tường có treo một cái áo blouse.

Không nhớ đã treo nó lên lúc nào, nhưng giờ có thể dùng tạm!

Tháo xuống mặc vào người, Công Tôn muốn mau mau đi tìm đồ để thay, mới vừa ra khỏi phòng tắm, chợt cảm thấy sau lưng nhột nhạt.

"A. . ." Giật mình kêu lên, quay đầu lại thì thấy Bạch Cẩm Đường trong mắt ngập tràn vui thích.

"Cậu . . ." Công Tôn trong nháy mắt đã hiểu ra, "Là cậu quăng đồ của tôi xuống đất, cậu . . . ưm ~~ "

Chưa nói xong, Bạch Cẩm Đường đã ôm chầm lấy anh hôn xuống, bàn tay lần theo vạt áo tiến vào trong, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại, "Đã sớm muốn thấy anh mặc như vậy . . . Thật gợi cảm."

"Đồ biến thái, tay không được sờ loạn. . . A!" Công Tôn bị ấn lên tường, giãy không được, Bạch Cẩm Đường khẽ cắn cắn quai hàm anh, thấp giọng nói: "Bảo bối, tôi đói lắm rồi."

"Cậu đói thì đi ăn đi, nha ~~ tay . . . bỏ ra." Công Tôn bị giữ chặt không thể nào nhúc nhích được, lại cảm thấy thắt lưng bị Bạch Cẩm Đường vuốt dọc xuống, rồi ngón tay của người nọ không biết từ bao giờ đã đi vào. . .

"Cậu!" Công Tôn nổi giận, "Ban ngày ban mặt cậu phát dục cái gì hả? !"

Bạch Cẩm Đường cười, lại gặm gặm quai hàm của người ta, "Hôm nay là lễ tình nhân, đương nhiên phải động dục cả ngày!"

"Nha . . ." Công Tôn hoảng hốt nhận ra Bạch Cẩm Đường đã vói gel bôi trơn lành lạnh vào, ngay cả thứ này cũng có sẵn, tên này sớm đã có âm mưu, thật muốn chửi ầm lên, chỉ tiếc hiện tại mở miệng ngoại trừ tiếng kêu mị nhân ra, cái gì cũng không phát ra được.

"Khoan đã . . . Vào . . . Vào phòng đi . . ." Công Tôn bấu tay lên tường, thấp giọng nói.

"Trước tiên ở trong phòng tắm đã, sau đó qua phòng khách, rồi phòng sách, cuối cùng lại vào phòng tắm . . . Được không?" Bạch Cẩm Đường vừa nói, vừa đột ngột tăng thêm lực đạo, khiến Công Tôn phải cắn chặt răng, thầm mắng cầm thú.

"Ngoan . . ." Bạch Cẩm Đường cười hì hì ôm lấy Công Tôn đã không còn chút sức lực nào, "Hôm nay ngày mai anh được nghỉ, ngày kia tôi sẽ giúp anh xin nghỉ. . ." Nói xong, bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc nhân ngày lễ tình nhân của mình.

Tiểu Bạch Trì vừa ăn sáng xong, đang quét dọn phòng, trong đầu thầm nghĩ xem hôm nay sẽ làm gì, đi nhà sách hay về nhà.

Chính lúc này, điện thoại di động vang lên —— người gọi là Triệu Trinh.

"A lô?" Bạch Trì bắt máy, chợt nghe Triệu Trinh la lên: "Trì Trì, mau tới cứu mạng a!"

"Hả?" Bạch Trì giật mình, "Anh sao thế? Triệu Trinh? A lô?" Đầu kia đã vang lên tiếng tút tút. Xảy ra chuyện gì rồi? Bạch Trì buông điện thoại, chợt nghe chuông cửa vang lên —— chẳng lẽ Triệu Trinh lại đùa giỡn?

Đi ra mở cửa, trên mặt đất có một cái thùng, và một phong thư.

Cầm thư lên, thấy ba dòng trên đã bị gạch bỏ, dòng thứ tư viết:

Trông giúp ba ngày đi.

Kí tên —— Đinh x2

Nghi hoặc mở thùng . . ."Oa!" Bạch Trì nhìn thấy con mèo mập nằm trong đó càng thêm hoảng sợ, tỉ mỉ ngẫm lại, "Mày không phải Lỗ Ban hai anh nuôi à? Sao lại béo thế?"

Lỗ Ban tựa vào cạnh thùng oán niệm nhìn người chủ thứ tư trong buổi sáng nay của nó, chẳng thèm phản ứng gì nữa, ngay cả kêu cũng đã kêu rồi.

"Ừm . . ." Bạch Trì vươn tay ôm nó lên, xoa xoa bụng nó hỏi: "Ăn sáng chưa?"

Lỗ Ban "meo meo" một tiếng, quay đầu lại nhìn túi đồ ăn còn chưa xé tem trong thùng —— chết đói lão tử rồi!

Bạch Trì thay quần áo đi ra cửa, ôm cả Lỗ Ban cả đồ ăn lên xe, để lên ghế trước một tấm đệm, đổ đồ ăn ra đĩa cho Lỗ Ban ăn, sau đó đóng cửa xe, đi "cứu" Triệu Trinh. Lỗ Ban tựa vào đêm gặm đồ ăn, thầm nghĩ cuối cùng cũng gặp được người tốt ~ hương vị mới này cũng không tồi.

Ở công viên trò chơi, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vừa leo xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, đi tới bên xe bán đồ lạnh, "Miêu Nhi, muốn vị trái cây hay vị chuối?"

"Chocolate đi!"

Triển Chiêu nhận lấy ly kem Bạch Ngọc Đường đưa cho, đưa tay chỉ vòng đu quay khổng lồ ở phía xa: "Tiểu Bạch, cái đu quay đó mới có đúng không? Lúc trước chưa từng thấy."

"Chắc thế . . ." Bạch Ngọc Đường cười thầm, con mèo này thích nhất là kem vị trái cây với vị chuối —— hôm nay dĩ nhiên lại muốn ăn chocolate.

Triển Chiêu túm lấy anh lôi về phía trước, "Đi! Chúng ta đi ngồi cái đó."

Bạch Trì xuống xe, ôm Lỗ Ban đi vào biệt thự của Triệu Trinh, liếc mắt nhìn bao quát, phát hiện không có cháy, phòng ốc cũng không có dấu hiệu sụp đổ . . . Thở phào nhẹ nhõm.

Đẩy cửa lớn ra . . . Quả nhiên lại không khóa.

"Triệu Trinh?" Bạch Trì vừa đi vừa gọi, "Lisbon?"

Kêu vài tiếng, chợt nghe tiếng thở dốc "hồng hộc" cùng tiếng bước chân vội vã, là Lisbon chạy tới.

"Nha! Lisbon mày làm sao thế?" Bạch Trì thấy Lisbon vừa vọt tới trước mắt cả người đều ướt sũng, thì giật mình kêu lên.

"Trì Trì ~~" Triệu Trinh lao tới ôm lấy Bạch Trì, "Cứu mạng a!"

Bạch Trì thấy tóc tai áo quần của Triệu Trinh cũng ướt nhẹp, "Hai người làm gì vậy? Nghịch nước à?"

Triệu Trinh lắc đầu, chỉ chỉ toilet: "Anh muốn tắm cho Lisbon, nhưng cái vòi nước đó khóa mãi không được."

... . . .

Bạch Trì vọt vào phòng tắm thì thấy dưới sàn ngập nước, bồn tắm lớn chuyên để tắm cho Lisbon đã ngập nước, nhìn y như hồ bơi, mà vòi nước vẫn đang phun ào ào xối xả . . .

"Ống nước nóng hả? !" Bạch Trì cởi đôi giày sũng nước ra, đi tới khóa vòi nước thử, vặn vài cái thấy nó không đóng lại được . . ."Đưa cho tôi cái cờ lê." Bạch Trì hét về phía Triệu Trinh đang đứng ngoài cửa.

"Cờ lê là cái gì?" Triệu Trinh ôm Lỗ Ban Bạch Trì vừa đưa cho, hỏi.

. . . Bất lực liếc tên thiếu gia không có khả năng lo cho sinh hoạt bản thân nào đó, Bạch Trì nói: "Đi tìm cho tôi một thùng dụng cụ."

"Nga." Triệu Trinh đặt Lỗ Ban xuống, chạy đi tìm thùng dụng cụ.

Lisbon rất hứng thú với Lỗ Ban, cúi đầu ngửi a ngửi. Lỗ Ban ngẩng đầu nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, không phản ứng.

Bạch Trì cười ha hả giới thiệu: "Lisbon, đây là Lỗ Ban, Lỗ Ban, bé bự đó là Lisbon nga."

Một mèo một sư lại nhìn nhau, Lỗ Ban nghiêm túc "meo meo" với Lisbon —— ông anh phải giảm béo đi.

Lisbon há miệng, nhìn con mèo mập trước mắt, kêu không ra tiếng.

Mèo là một loài động vật rất mâu thuẫn, nó thích sạch sẽ nhưng lại rất ghét nước. Lỗ Ban phát hiện xung quanh đều là nước, lại có xu hướng tiếp tục lan tràn, nên bắt đầu tìm chỗ khô ráo nào đó tránh nước, liếc mắt liền thấy được bồn rửa mặt ở trên cao. Mèo dù sao cũng là mèo, cho dù nó có béo đi chăng nữa vẫn có thể nhẹ nhàng nhảy lên óc nhà . . . Một cái bồn rửa mặt thì tính là gì?

Lỗ Ban áng chừng một chút rồi nhún người, nhảy phốc lên bồn rửa mặt —— dù sao cũng có chút béo, nên chiếm diện tích hơi nhiều, khiến cục xà bông ở trên đó trượt khỏi chỗ ban đầu, "tõm" một cái rớt vào trong nước.

"Cái nào là cờ lê?" Triệu Trinh xách một thùng dụng cụ trở lại, cầm ra vài thứ ở bên trong.

"Là cái đó!" Bạch Trì chỉ vào một cái cờ lên: "Đúng rồi! Cầm lại đây!"

"Nga." Triệu Trinh cầm cờ lê lõm bõm lội nước đi về phía Bạch Trì, sắp tới nơi thì chân đạp phải một thứ gì đó —— là cục xà bông vừa rớt xuống nước.

"A ~~" Triệu Trinh bị trượt chân ngã chổng vó.

Bạch Trì nhịn cười chạy lại kéo hắn dậy.

"Thứ gì vậy?" Triệu Trinh ngơ ngác vất vả ngồi dậy, Bạch Trì kéo hắn lui về phía sau một chút, vừa định mở miệng, lại cảm thấy mình vừa đạp vào cái gì đó —— "Nha ~~ "

Thấy Bạch Trì sắp ngã, Triệu Trinh vội kéo cậu lại, chẳng ngờ cục xà bông vạn ác kia vừa bị đạp hai phát nên đã để lại trên sàn vài chỗ khá là trơn trượt —— Triệu Trinh lại trượt chân, cùng Bạch Trì ngã thẳng về phía trước . . .

"Ùm" một tiếng, Lisbon và Lỗ Ban nhắm chặt mắt lại, lúc mở ra thì phát hiện Bạch Trì và Triệu Trinh đồng thời ngã vào "hồ bơi" —— ướt đẫm ~~

"Khụ khụ ~~" uống một ngụm nước, Triệu Trinh vội ôm Bạch Trì lên, ấn vào thành bồn muốn hôn.

"Anh anh anh anh định làm gì? !" Bạch Trì đẩy mặt Triệu Trinh ra.

"Hô hấp nhân tạo a." Triệu Trinh trả lời rất nghiêm túc.

Bạch Trì trầm mặc trong nháy mắt, rồi đưa tay ấn Triệu Trinh xuống nước: "Hô cái đầu anh, vì sao mỗi lần gặp anh đều xui xẻo như vậy, tên sao chổi này! Sao chổi aaa! ! !"

...

Bận rộn nửa ngày, rốt cuộc cũng làm vòi nước thân thiện hữu hảo trở lại, Triệu Trinh lau khô người rồi ngồi xuống sô pha uống hồng trà, hồng trà Bạch Trì pha uống ngon thật.

Lúc này, cửa mở, Bạch Trì cầm khăn tắm xoa xoa tóc đi ra, Triệu Trinh giương mắt —— ngây người.

Bạch Trì mặc áo sơ mi và quần của Triệu Trinh, áo sơmi rộng thùng thình, cổ tay trống không, chẳng thấy bàn tay đâu cả. Ống quần được xắn lên, lộ ra hai cẳng chân gầy trắng nõn, bàn chân để trần mềm nhỏ, đầu ngón chân tròn vo. . .

Triệu Trinh vội bịt mũi cúi đầu uống trà, nghĩ bụng cậu nhóc này thật sự là —— khả ái!

Bạch Trì không biết được tâm tư của Triệu Trinh, chỉ luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, chỉ là nghĩ không ra.

Đi tới ngồi xuống cạnh Triệu Trinh, hỏi, "Anh có muốn tìm một quản gia khác không? Cứ thế này cũng không phải cách hay."

Triệu Trinh trầm mặc một hồi, "Em qua ở với anh là được mà?"

"Tôi là cảnh sát, bận rộn nhiều việc, không thể luôn để ý đến anh." Bạch Trì lau tóc, "Anh đi thuê người về đi."

Triệu Trinh ngẩng đầu, đột nhiên nói: "Hồng trà hình như bị hỏng rồi."

"Có không?" Bạch Trì kỳ quái, cầm ly trà hắn đang uống dở lên ngửi ngửi, "Chắc là không đâu, hồng tra cao cấp thế sao hỏng được? !"

"Không tin em nếm thử." Triệu Trinh xáp lại.

Bạch Trì cầm cái ly lên định uống, lại bị Triệu Trinh đoạt đi, "Không phải ở đó. . ." Nói xong, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, hôn xuống.

Bạch Trì mở to hai mắt, trong lúc răng môi gắn bó nếm được vị hồng trà nhàn nhạt, lần thứ hai xác định —— hồng trà không có hỏng.

Nụ hôn thật dài kết thúc, Triệu Trinh buông Bạch Trì ra, chuẩn bị tốt tinh thần để bị đánh, nhưng lại nghe thấy Bạch Trì hô to: "Á! !"

"..." Triệu Trinh khó hiểu nhìn Bạch Trì, chợt nghe cậu hoảng loạn hô lên: "Không thấy Lỗ Ban đâu!"

Hai người đứng lên tìm một vòng —— thực sự không thấy!

Bạch Ngọc Đường rốt cuộc biết vì sao mí mắt cứ giật mãi —— cái bánh xe khổng lồ này cứ xoay a xoay, vòng vòng mãi không chịu dừng, một mực phá hỏng kế hoạch nguyên ngày hôm nay, mà anh với Triển Chiêu, đang bị kẹt ở độ cao mấy trăm mét.

Một buổi chiều đã trôi qua, lúc đầu hai người còn nói ngồi đây nhìn toàn cảnh thành phố S kỹ một chút cũng được, nhưng dần dần, trời tối sầm xuống.

Bạch Ngọc Đường vô cùng phiền muộn, kế hoạch của mình a, đi dạo phố xem phim chiếu rạp, ăn cơm dưới ánh nến rồi nhân tiện ăn con mèo này luôn aaa! !

Đảo mắt nhìn Triển Chiêu, thấy cậu ấy có lẽ chờ lâu mệt mỏi, đang tựa đầu vào vai mình chợp mắt . . . Mái tóc mềm mại, cần cổ trắng nõn, lông mi đen dài, toàn bộ được thu cả vào mắt Bạch Ngọc Đường, bàn tay bất giác đã vươn tới.

Ban đầu chỉ đặt ở trên hông xoa a xoa, Triển Chiêu không có phản ứng gì, nhưng lại chui vào lòng Bạch Ngọc Đường cọ a cọ, lựa chọn một chỗ thoải mái hơn tiếp tục ngủ.

Bạch Ngọc Đường khóe miệng khẽ nhếch . . . Đây là trên cao mấy trăm mét, mình với Miêu Nhi lại ở trong một không gian kín mít, cái này có tính là cơ hội trời cho không nhỉ? Nghĩ tới đây, liền mở vạt áo khoác của Triển Chiêu, luồn tay vào trong, chậm rãi tìm kiếm, rất nhanh mò được điểm nhỏ trước ngực, liền khe khẽ ngắt vài cái.

"Ưm ~~" Triển Chiêu nhăn mặt, lại cọ cọ trong lòng Bạch Ngọc Đường, nhưng vẫn không tỉnh.

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, cúi đầu hôn lên cổ và tai Triển Chiêu, tay chậm rãi lần xuống phía dưới, cẩn cẩn dực dực tháo khóa quần Triển Chiêu, luồn tay vào.

"Ưm ~~~" Triển Chiêu có chút khó chịu, mi mắt khẽ rung như muốn tỉnh, Bạch Ngọc Đường hoạt động bàn tay nhanh hơn, rồi mừng rỡ phát hiện, người trong lòng đã bắt đầu có phản ứng. . .

"Ừm ~ cậu đang làm gì thế ?!!!" Triển Chiêu mở mắt. Bạch Ngọc Đường cúi đầu hôn xuống, bàn tay dồn thêm sức, tốc độ cũng nhanh hơn . . .

"A!" Triển Chiêu giật mình hoàn toàn tỉnh ngủ, "Đang ở bên ngoài mà, cậu điên rồi, a ~~ mau buông tay."

Bạch Ngọc Đường vươn tới cắn lên dái tai mềm mại của Triển Chiêu, cười nói: "Miêu Nhi, giờ mà dừng, cậu sẽ khổ sở lắm . . ."

"Không . . . A!" Triển Chiêu tay chân như nhũn ra, cảm giác được tay kia của Bạch Ngọc Đường đang luồn ra phía sau, ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn lối vào, rồi bất ngờ gãi nhẹ, sau đó trượt về phía trước, ấn nhẹ lên cái vùng trung gian vừa mềm mại lại mẫn cảm ấy, trong nháy mắt da đầu tê dại, tay chân vô lực.

"Ngọc Đường, cậu . . . đừng náo loạn." Triển Chiêu vươn tay muốn phản kháng, lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường mò trong túi lấy ra một lọ gì đó nho nhỏ.

"Cậu? !" Triển Chiêu mở to hai mắt trừng Bạch Ngọc Đường, "Cậu ra ngoài sao lại mang theo thứ này?"

Bạch Ngọc Đường cười, đổ một ít ra tay, đưa vào trong cơ thể Triển Chiêu, cảm giác lành lạnh làm Triển Chiêu rụt người cắn răng thở gấp, ngón tay Bạch Ngọc Đường cũng thức thời gia tăng tốc độ.

Tiến hành khuếch trương một lúc, rồi ôm lấy Triển Chiêu, đặt ngồi xuống đối mặt với mình . . .

"Cậu . . . Cậu muốn ở chỗ này . . . A!" Triển Chiêu còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đã cười cười ôm thắt lưng anh ấn xuống . . .

"Miêu Nhi. . . Như vậy rất kích thích." Bạch Ngọc Đường cảm giác được sự bao bọc ấm áp mềm mại, vô cùng thoả mãn thở phào nhẹ nhõm, "Chúng ta thế nhưng đang ở trên bầu trời thành phố."

"Con chuột điên . . . Biến thái. . . A, đừng cử động!" Triển Chiêu lần đầu tiên bị xâm nhập bằng tư thế này, kiểu tự mình chống đỡ để Bạch Ngọc Đường đi vào thế này chưa từng có tiền lệ, lại muốn làm ở một nơi công cộng rõ như ban ngày . . . Con chuột này chắc chắn bị điên rồi.

"Miêu Nhi. . ." Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu, ngẩng đầu hôn người ta, lúc này, đột nhiên "cách" một tiếng, xe cáp chậm rãi di động. . .

"A!" Triển Chiêu mặt đỏ bừng, "Nhanh dừng lại . . . Kiềm chế . . . A!"

Bạch Ngọc Đường cười: "Lúc này mà dừng, cậu muốn lấy mạng tôi sao? Chúng ta tranh thủ làm xong trước khi nó xuống tới nơi là được!" Nói xong, tranh thủ thời gian, bắt đầu ăn mèo.

Chờ cabin của bọn họ tiếp đất thì, Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường ôm ra, thấy nhân viên công tác lộ ra ánh mắt nghi hoặc, Bạch Ngọc Đường nói: "Cậu ấy ở trên đó lo lắng quá độ nên đã té xỉu, các anh làm ăn quá vô trách nhiệm!"

Nhân viên công tác vội vã cúc xin lỗi, Bạch Ngọc Đường vui vẻ ôm Triển Chiêu mặt đỏ tới tận mang tai về nhà —— tiếp tục!

Vào đêm, Bạch Trì và Triệu Trinh chán nản trở về, Bạch Trì sắp khóc tới nơi, tìm mãi chẳng thấy Lỗ Ban đâu, phải ăn nói thế nào với hai anh đây, mà chính mình thực sự cũng quá vô dụng nữa, Triệu Trinh nhìn thấy rất thương tiếc, an ủi: "Đừng nóng vội, sẽ tìm được mà."

"Anh nói . . . có khi nào bị Lisbon ăn rồi không?" Bạch Trì ngẩng đầu cẩn cẩn dực dực nhìn Triệu Trinh.

"Không có đâu . . ." Triệu Trinh sờ sờ đầu cậu, "Lisbon không ăn thứ còn sống . . ."

Hai người đang bất an đi vào phòng làm việc, thì thấy Lisbon đang nằm tựa vào sô pha, thấy hai người trở về thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

"A?" Bạch Trì mãnh liệt phát hiện trong lòng Lisbon có một đám lông màu rám nắng không phải của nó . . . Đi lên vài bước, gạt móng vuốt của nó ra, nhìn vào thì thấy Lỗ Ban đang tựa trong lòng Lisbon ngủ ngon lành.

Hai người thở phào một cái, Bạch Trì ngả người tựa vào bụng Lisbon nằm bất động, hôm nay sợ đến mức xém rớt mất nửa cái mạng rồi. Triệu Trinh vươn tay xoa xoa tóc Bạch Trì, thấp giọng cười, "Cũng trễ rồi, ở lại đây đi."

Bạch Trì đưa tay xoa xoa lỗ tai Lỗ Ban, khẽ gật đầu: "Ừ ~~ "

Bạch Cẩm Đường ôm Công Tôn "mệt mỏi nguyên một ngày" trở về giường, xoay người lấy từ trong tây trang ra một cái hộp, thấp giọng nói, "Cái này, tôi đã để trong người đã lâu . . ." Vừa nói, vừa mở hộp lấy ra một chiếc nhẫn thiết kế tinh xảo, đeo vào cho Công Tôn, "Đừng tháo ra. . ." Nói xong, đứng dậy muốn chạy, lại cảm thấy Công Tôn vươn tay túm lấy góc áo mình.

Có chút khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy Công Tôn đưa tay mò xuống dưới gối lấy ra một cái hộp nhỏ, ném cho mình.

Tiếp lấy mở ra —— bên trong là một chiếc nhẫn màu vàng, kiểu dáng rất cổ xưa, như đã được vài thập niên rồi . . . Bạch Cẩm Đường có chút giật mình nhìn Công Tôn, chợt nghe người nọ buồn bực nói vọng ra từ trong chăn: "Đồ gia truyền, đưa cho vợ."

Chiếc nhẫn rất nhỏ, Bạch Cẩm Đường lấy ra, đeo vào ngón út thì vừa đẹp, anh ngồi xuống giường, cách chăn hỏi Công Tôn: "Tôi có thể dọn qua đây không, che cái cửa kia lại . . ."

Một lúc lâu sau, Công Tôn rầu rĩ lên tiếng: "Ừ ~~ "

Bạch Ngọc Đường tựa vào đầu giường đẩy đẩy Triển Chiêu đang quấn chăn kín mít không thèm để ý đến mình: "Miêu Nhi, còn giận hả?"

Triển Chiêu không thèm phản ứng, nghĩ bụng con chuột này càng ngày càng quá phận, nhất định phải hảo hảo làm cậu ta nhớ đời.

Một lát sau, chợt nghe Bạch Ngọc Đường xáp lại hỏi: "Miêu Nhi, ngày mai muốn ăn gì?"

Triển Chiêu có chút do dự, hiếm lắm mới được nghỉ hai ngày cuối tuần, rất muốn ăn đồ Ngọc Đường nấu a ~~

"Sườn kho tiêu, dạ dày bóp giấm, gạch cua đậu phụ, thêm súp cá hồi nữa, thế nào?" Bạch Ngọc Đường tựa cằm lên vai Triển Chiêu, duỗi một tay đẩy đẩy góc chăn.

Một lúc lâu, Triển Chiêu buồn bực "ừ" một tiếng. . . Mỹ thực quan trọng hơn, giáo huấn để sau cũng được.

"Miêu Nhi. . ." Bạch Ngọc Đường cười đến híp mắt, cúi đầu hôn lên tóc người kia, "Lễ tình nhân vui vẻ."

... Lại trầm mặc một hồi, Triển Chiêu mới "ừ" một tiếng, cũng cách một lớp chăn trả về một câu hờn dỗi: "Lễ tình nhân vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro