[R18 - Fic dịch] 𝐂𝐎𝐍𝐃𝐔𝐂𝐓𝐈𝐕𝐈𝐓𝐘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


𝙒𝙖𝙧𝙣𝙞𝙣𝙜 𝙍18

---

ᴀᴜᴛʜᴏʀ: clysmian
Link: https://archiveofourown.org/works/28820832?view_adult=true

Translate/repost with author's permission,  please do not remove or repost without it.

---

"Urg, di chuyển đi!"

"Tôi đang cố đây, đồ ngốc. Dừng--"

"Ah- !! Tay anh đang đặt ở đâu đó hả!"

"Làm như tôi muốn chạm vào chỗ đó vậy! Ugh. Ai lại nghĩ được mấy củ cà rốt cho thỏ mà cô ăn lại phát triển hết vào--"

"Nếu anh nói xong câu đó, tôi sẽ đấm thẳng vào cổ họng anh."

Thật không may cho họ, một tai nạn đã xảy ra.

Một cuộc xô xát giữa hai người dẫn đến một hang động; những khối đất đá nặng nề rơi xuống xung quanh và nhốt họ vào một góc chật hẹp thế này. Sự thay đổi về thể tích do những tảng đá va vào hồ nước khiến cho mực nước dâng lên gần giữa đùi. Bằng cách nào đó, mũ của cả hai người đều rơi ra từ lúc nào.

Và họ đã phải ở đây, theo đúng nghĩa đen là bị mắc kẹt tại một nơi hẹp và cứng. Có cả nước.

Và cơ thể ướt át của hai người chạm vào nhau một cách khó chịu.

“Tất cả là do tia sét ngu ngốc của anh,” Mona càu nhàu.

“Không, đó là vì cô đã làm chệch hướng tia sét của tôi thay vì nhận lấy nó như đã định.” Scaramouche sửa lại câu nói của cô bằng một tiếng gừ.

"Ồ, ra là anh muốn tôi trúng đòn và bỏ mạng?"

"Cô bị ngốc à?"

Cả hai nghiến răng, bị sụt xuống trong bực dọc và vô lực.

“Được rồi, chậc, cãi nhau như thế này sẽ không giúp chúng ta thoát khỏi tình huống khó khăn này." Mona thở dài bực bội thừa nhận. Đầu ngón tay cô lướt trên mặt nước, quan sát những gợn sóng tỏa ra dưới cái chạm nhẹ nhàng của cô.

Scaramouche quan sát cử chỉ của đối phương và suy nghĩ. "Tôi cho rằng trong không gian kín này, cô không thể nhìn thấy các ngôi sao của mình."

“Đúng, thật không may là như vậy.” cô thở dài. "Và tôi ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng cuộc xô xát nhỏ của chúng ta đã khiến tôi kiệt sức ... Tôi sợ rằng tôi không có đủ thể lực cần thiết để chuyển thành dạng nước và trượt ra ngoài qua các vết nứt nữa."

Gã quan chấp hành liền ai oán "Vậy hiện tại cô vô dụng rồi."

"Cũng vô dụng như anh thôi," cô lạnh lùng đáp trả, "nếu anh sử dụng sức mạnh lôi của mình, cả hai chúng ta đều sẽ tiêu đời, như mấy con cá rán vậy."

Hắn cau có. "Vậy, sao đây? Chúng ta phải chờ?"

Mona cắn nhẹ môi. "Ít nhất là đủ lâu để tôi nghỉ ngơi." Cô dừng lại. "Một lát."

Trước khi Scaramouche có thể nói thêm lời nào, Mona hít một hơi thật sâu rồi thả mình xuống nước; gã trai bối rối trước hành đồn đột ngột nọ và nhìn chằm chằm vào hai bên tóc dài của nữ thuật sĩ nổi lên mặt nước. Một đôi bàn tay đeo găng chạm vào ống chân của hắn, và tất cả những gì Scaramouche có thể làm là cố không đá vào mặt người kia theo phản xạ. Sau một vài giây, Mona trở lại, thở hắt ra, hoàn toàn ướt đẫm.

"Có một chút khoảng trống dưới tảng đá mà tôi có thể chui qua khi tôi đã được nghỉ ngơi đầy đủ." Cô trầm ngâm nói, chống cằm. "Sau đó sẽ là vấn đề tìm cách đánh bật tảng đá để đưa anh ra ngoài. Có ánh sáng xuyên qua, vì vậy tôi tin rằng chúng ta sẽ không phải lo lắng về mực nước dâng ..." Lời nói của cô đột ngột dừng lại khi cô nhìn thấy Scaramouche đã quay mặt đi nơi khác, ánh nhìn cũng chuyển sang hướng kia. "Này, anh có đang nghe tôi nói không đấy?"

"Tôi đang nghe đây, thuật sĩ!" hắn trả lời cộc lốc.

Cô nói huỵch toẹt. "Thể nào anh cũng sẽ bị trẹo cổ."

"Tôi chỉ đang cố trở nên lịch sự."

"Lịch sự? Nghe nực cười quá đấy. Đầu anh bị đập vào đâu à?" Cô giễu cợt.

Hắn hắng giọng một cách tế nhị. "Tôi không phải là người sắp gặp vấn đề về trang phục."

Gì cơ?

Mona nhìn xuống chính mình, vừa đủ, để thấy rằng phần áo trên của bộ đồ cô mặc gần như sắp tuột hoàn toàn khỏi ngực của cô.

Cô hét lên và di chuyển để che chắn bản thân - đó là nếu không gian chật hẹp giữa họ cho phép cô làm vậy. Trong suốt quá trình này, ngón tay cô bắt lấy quần áo của Scaramouche, vô tình làm tuột phần áo trên xuống khỏi vai hắn một chút. Nếu hắn chấp nhặt với chuyện này, hắn ta sẽ trả đũa lại, nhưng thay vào đó, Scaramouche chỉ đợi cô sửa lại tình trạng trang phục của mình.

Sự im lặng bao trùm lấy họ.

Tí tách. Âm thanh những giọt nước rơi xuống mặt hồ là âm thanh duy nhất ở đây khi từng giây kéo dài thành phút, và từng phút trôi qua cảm giác như hàng giờ.

Tuy nhiên, liệu nó có thực sự kéo dài hàng giờ hay không vẫn còn là điều cần tranh luận.

Scaramouche chuyển trọng lượng của mình lên chân còn lại, và Mona đột nhiên thở gấp khi cô cảm thấy một cảm giác sốc xuyên qua cơ thể. Cô giận dữ vỗ vào vai hắn. "Đừng có làm vậy, đồ ngốc!"

Hắn nhìn cô một cách khó chịu. "Làm gì?"

"Anh sốc điện tôi! Anh đang cố giết cả hai chúng ta đấy à?!"

Hắn chớp mắt. Ánh mắt của cô dịu đi và cô cũng chớp mắt "Tôi không có sốc điện cô."

"Gì cơ?" Cô thốt lên một cách ngờ vực. "Vậy cảm giác vừa rồi là cái gì?"

Ánh mắt của Scaramouche hướng xuống giữa họ… và lông mày hắn ta nhướn lên. "Ý cô là thế này?"

Hắn lại di chuyển, và một đợt va chạm khác xuyên qua cơ thể Mona kèm theo một tiếng kêu lên. "Đúng vậy, là nó! Cái quái gì vậy?!"

Ánh mắt cả hai người giao nhau. Đôi mắt của tên Quan Chấp Hành nhìn cô như thể cô là một con ngốc. Cô cau có đầy bực dọc. "Mona." hắn lên tiếng, khiến cô ngạc nhiên khi đối phương gọi tên mình. "Nhìn xuống đi."

Cô chớp mắt nhìn hắn. Hắn ta đang làm cái quái gì vậy? Đây là trò đùa à? Đôi mắt màu bạc của cô nhìn xuống--

À.

Cô ấy đang kẹp lấy chân hắn.

"... Huh?"

Scaramouche cố gắng để nhịn cười nhưng lại không thành, và sau đó bật thành tiếng, khiến Mona nổi đóa lên trước phản ứng của đối phương. "Hahaha, wow! Ôi, cô bé tội nghiệp, đây có phải là lần đầu tiên có ai đó chạm vào cô không? Hahahahaha!" Hắn đưa tay lên mắt, đầu ngả ra phía sau. "Chỉ là một lần chạm vào chân của tôi-- và cô thậm chí không thể chịu được nó! Hoàn toàn là một tai nạn! Ôi, Mona, Mona Megistus, tôi cảm thấy rất tiếc cho cô. Pfft ... hahaha!"

Sự xấu hổ chạy dọc tâm trí Mona khi cô nhận ra mọi chuyện. Xấu hổ và tức giận. Không ngờ rằng cô đã quá tập trung vào tình huống khó khăn của hiện tại đến nỗi không nhận ra ngay cảm giác đó - và hắn ta, đang cười nhạo cô vì chuyện này! Ôi, cô muốn ngay lập tức dẫm chết gã đàn ông nhỏ bé này ngay dưới chân mình.

Vậy ra, cô vô tình bị kích thích. Thế thì sao chứ?

Hai người có thể chơi trò đó mà.

Tiếng cười của Scaramouche biến thành một âm thanh bị bóp nghẹt một cách ngượng nghịu khi Mona thúc chân mình vào giữa hai chân hắn. Hắn mở to mắt, liếc cô một cái, bắt gặp đôi môi Mona đang cong lên thành một nụ cười tự mãn.

"Chúa ơi, Scaramouche," cô kêu lên, "Khuôn mặt anh đang ửng hồng một cách đáng yêu kìa! Và- Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ là tôi hiểu được âm thanh mà anh tạo ra."

Không cảnh báo gì thêm, cô lại nghiêng đầu gối thẳng lên phía hắn lần nữa, tạo ra tiếng rên nhẹ, như trẻ con từ hắn khi đầu hắn đang chạm vào tường đá phía sau.

Ôi không, cô nghĩ, cái này công kích mạnh quá. Cô nhích lại gần hơn, thích thú nhìn cái cách yết hầu của hắn nhấp nhô nơi cổ họng, và cô cũng cố gắng phớt lờ cách nhiệt độ đang bắt đầu tích tụ trong lòng ngực. “anh trông có vẻ ngây thơ đến ngạc nhiên đấy.” cô cười khúc khích."Giống như một cậu học sinh đang đỏ mặt vậy. Đúng hơn là ... tôi có nên nói không? Rất dễ thương."

Đôi mắt màu chàm loé lên một tia nguy hiểm khi Scaramouche lao vào cô, đập tay vào tảng đá ở hai bên đầu cô. "Cô nghiêm túc muốn thử tôi đấy à, thuật sĩ?"

Khuôn mặt hắn chỉ cách cô vài inch và cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả trên môi mình. Gắn ta đang ở rất gần - hầu như không còn chỗ để thở và hắn đang đe dọa cô, nhưng… nhưng…

Mona nhếch miệng. Không có cách nào để cô có thể phủ nhận sự hồi hộp trong chuyện này. Một người lý trí sẽ không kích động một tên Quan Chấp Hành trong lúc này - không phải về vấn đề tình dục trong một không gian chật chội, không thoải mái, nơi hắn ta rất có thể khiến cô bị điện giật chết như thế này.

Tuy nhiên, niềm mong muốn được nhìn thấy người kia chật vật mạnh đến mất lấn át cả ý nghĩ không được bắt nạt đối phương. Một ngón tay mảnh khảnh vươn ra để thọc mạnh vào ngực của hắn.

"Đừng có mà chọc giận tôi lúc này."

Hắn cáu kỉnh.

Scaramouche gừ gừ và áp sát vào người cô, răng của hắn khẽ chạm vào tai cô. Mona gằn giọng để đáp lại, ngực cô áp sát vào ngực hắn và tảng đá đằng sau đẩy cô vào gần hơn nữa. Một tiếng cười run rẩy bật ra khỏi môi cô và biến thành một tiếng rên rỉ đột ngột khi gã trai trẻ cọ sát hông của mình vào cô. Một tay cô luồn vào những lọn tóc màu chàm của hắn trong khi tay kia trượt xuống thân hắn, mò mẫm bất cứ thứ gì Mona có thể qua lớp quần áo ướt sũng của đối phương, nhận ra rằng phần cơ bụng của Scaramouche săn chắc một cách đáng kinh ngạc.

Hắn kề vào tai cô những hơi thở nóng bỏng, cúi xuống, dùng môi mình ngậm lấy tai của cô, kéo nhẹ nó rồi thả ra. Tay hắn vòng qua eo cô và nâng cô lên, một tiếng la phát từ Mona khi Scaramouche kéo cô ngồi lên trên đùi đang nâng lên của mình. Đôi tay thiếu kiên nhẫn cởi bỏ áo choàng của cô và đẩy nó sang một bên, mở đường cho miệng hắn hôn lên vùng cổ mảnh mai của cô, hàm răng cắn sâu vào da thịt trắng ngần ướt át, khiến những tiếng thở hổn hển vì đau đớn biến thành thở hổn hển vì sung sướng.

Mona sốt ruột giật mạnh chiếc áo truyền thống mà Scaramouche mặc để kéo nó trượt xuống vai, và hắn nương theo cô để kéo hẳn chiếc áo ra; vải áo khẽ lay động quanh hông khi nó nổi trên mặt nước, cố định lại trên thắt lưng ngang hông. Cô dựa vào đùi hắn và thở hắt ra một cách thích thú, một tay vẫn đan vào tóc hắn trong khi tay kia luồn xuống để chạm vào đũng quần của hắn qua lớp quần đùi. Scaramouche hơi giật mình vì cảm giác nọ với một tiếng rên rỉ khe khẽ, liền trả đũa bằng cách dừng động tác của cô lại và kéo phần trên trang phục cô mặc xuống để lộ phần ngực. Mona thở hổn hển trước hành động kia khi không khí mát lạnh đột ngột phả vào da thịt; nhũ hoa của cô vốn đã căng cứng vì tiếp xúc với nước (và đó là điều mà cô sớm đã quen), nhưng bây giờ chúng nổi cộm lên vì nhiệt độ đang tăng và sự phấn khích của cô.

Lưỡi của Scaramouche trượt qua những dấu vết khác nhau mà hắn để lại trên da cô, rồi lùi lại để nhìn xuống bộ ngực đã lộ ra của cô. Đôi mắt màu chàm hướng lên khuôn mặt ửng hồng của Mona khi một tay hắn ta thô bạo nắm lấy bầu ngực nọ. Môi cô nhả ra một tiếng rên rỉ, Scaramouche quan sát kĩ khi gò má cô ửng hồng lên như thế nào, hàng mi dài của cô rung lên như thế nào, và mái tóc ẩm ướt dính vào mặt như thế nào. Cô ghì chặt lấy hắn để đáp trả và hắn hít vào một hơi thật sâu.

Tay còn lại của Scaramouche đặt trên eo của cô trong khi hắn sờ soạng cô như thể Mona là một quả bóng mềm mại. Tay của hắn di chuyển, cọ cọ ngón tay cái vào nhũ hoa đang căng mọng của cô.

"A! Mmn…"

Gã Quan chấp hành khẽ bật ra vài tiếng cười khi hắn ôm cô, đưa mặt mình sát vào mặt cô hơn, hắn liếm môi. "Vậy ra đây là những gì cô muốn? Luôn xen vào kế hoạch của tôi, cản trở tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình, tất cả chỉ vì cô muốn ngủ với tôi?" Hơi thở của Mona càng dồn dập khi nghe thấy giọng điệu khó chịu của hắn thì thầm bên tai cô, và hắn tiếp tục. "Ai có thể nghĩ rằng Mona Megistus lừng danh đây lại hư hỏng đến mức này?"

Mona cắn môi, đôi mắt cô mở to hơn, có thể thấy rõ dục vọng đang hiện hữu từ đáy mắt kia, nhìn thẳng vào hắn. Trước sự ngạc nhiên của Scaramouche, có một ánh nhìn đầy tinh quái trong đôi mắt Mona khi cô nhếch mép một cách gian xảo. "Vậy mà anh lại kẹt ở đây, Quan chấp hành thứ sáu đáng gườm ạ. Đánh mất tự chủ của bản thân dưới bàn tay của người mà anh gọi là 'hư hỏng' này."

Lời nói của Scaramouche nghẹn lại trong cổ họng khi cô đột nhiên giật mạnh đầu hắn ra sau với một cái nắm tóc. Một tiếng kêu kinh ngạc bật ra từ hắn; Mona rướn người về phía trước và thèm khát luồn lưỡi dọc theo đường viền xương hàm của hắn, rồi lại chơi đùa với vành tai của đối phương như cách hắn đã làm với cô lúc nãy. Tay còn lại của Mona bận rộn với việc vuốt ve cái vật đang cứng lên của hắn qua lớp quần đùi với tốc độ nhanh dần. Trông cái cách hắn lưỡng lự, cô chắc rằng lớp vải ướt khiến hắn cảm thấy khó chịu, ngay cả khi hắn đang trở nên cứng hơn theo từng giây trôi qua.

Những tiếng rên rỉ thở dốc mà hắn không thể kiềm lại được đang dần lớn hơn, và ý nghĩ rằng cô có thể rút thứ này ra khiến chút sự bình tĩnh cuối cùng của hắn sụp đổ trong tay cô làm da Mona đột nhiên ngứa ran khắp người, dây thần kinh bùng lên vì cảm giác phấn khích khi nhiệt độ liên tục tích tụ trong lòng cô. Làn da của hắn tiếp xúc với da của cô có cảm giác như điện giật, không giống như bị giật bằng sức mạnh hệ lôi mà là cảm giác gì đó chỉ riêng hắn mới đem lại được, chẳng thể nào diễn tả thành lời. Đúng vậy, chính là cảm giác đó, và cô cũng có thể cảm nhận nó ngay lúc này.

Miệng Mona nhả tai Scaramoche ra khi cả hai tay hắn di chuyển để chạm lấy mông cô khiến cô kinh ngạc bật thành tiếng. Scaramouche dùng sức đẩy cô về phía sau để lật ngược lại vị thế giữa họ, và trong khi tóm lấy cô, hắn tách hai chân cô ra và chuyển sang áp sát hông của mình vào Mona. Một đợt ma sát đột ngột nhưng, đầy cảm giác thích thú chạy dọc sống lưng Mona, và nó đủ để khiến cô mất tập trung vào việc tay mình đang làm.

Những ngón tay thon dài của Scaramouche liên tục ghìm vào mông cô trong khi hai chân hắn đẩy chân của Mona ra xa nhau hơn. Đầu cô ngả ra sau, ánh mắt mờ mẫn không tiêu điểm. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào bên má cô khi hắn lên tiếng, giọng khàn khàn và tràn đầy dục vọng. “Tôi nghĩ cô cũng khá dễ thương,” hắn giễu cợt, cạ đầu mũi vào lồng ngực cô nơi nhịp tim đang đập rộn ràng. "Tôi thích nghe cô rên rỉ và thở dốc hơn là nghe cô nói chuyện."

Mona cắn môi. Chúa ơi, hắn ta đúng là một tên phiền phức, tuy nhiên, giọng nói kia lại nghe dễ chịu hơn hẳn. Bàn tay đang luồn vào tóc Scaramouche buông lỏng, vòng qua vai và nắm lấy lớp vải ướt của áo trong dính chặt vào da hắn. Cô khẽ nuốt nước bọt khi nhận ra một điều rằng, mặc dù Scaramouche có một thân hình có vẻ mảnh mai, nhưng thực ra, hắn vẫn có cơ bắp săn chắc, nhỏ nhắn ẩn bên dưới lớp quần áo của mình, và nhận ra điều này khiến Mona tự hỏi hắn sẽ trông như thế nào nếu không mặc gì cả.

Cơ bắp của hắn trông như thế nào? Làn da nhợt nhạt của hắn vẫn nguyên vẹn hay chằng chịt những vết sẹo từ những trận chiến sinh tử? Hắn ta có thực sự gầy như vẻ ngoài của mình không? ...

Suy nghĩ của cô trượt xuống dưới thân thể hắn, và giờ Mona biết rằng phía dưới đó của Scaramouche chắc chắn không nhỏ.

Một giọng nói đưa Mona ra khỏi dòng suy nghĩ khi nhìn thấy nụ cười tự mãn trên khuôn mặt Scaramouche. "Có vẻ như cô cuối cùng cũng chịu nghe theo lời tôi và cư xử đúng cách. Giờ thì, hãy là một cô bé ngoan và mmph!"

Lời nói của hắn bị cắt ngang khi Mona áp môi vào môi hắn. Tay còn lại của cô đưa lên sau gáy Scaramouche để giữ anh cố định, sau đó cô lùi ra xa, nhìn thấy đôi mắt người kia mở to vì kinh ngạc. “Anh chỉ cần im lặng và hôn tôi thôi." cô càu nhàu, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại. Mọi lời phàn nàn của hắn giờ đều đã biến mất trong miệng cô khi hắn nhiệt tình đáp trả nụ hôn kia, như thể Scaramouche vừa nhận ra mình thèm khát thế nào sau miếng ăn đầu tiên đó.

Môi của họ quấn chặt vào nhau một cách mãnh liệt và tách ra ngay sau đó; cô là người đầu tiên đưa lưỡi ra, chọc ghẹo hắn bằng xách liếm lên đôi môi hé mở của hắn. Gã quan chấp chính liền trả đũa bằng cách lướt lưỡi qua môi dưới của Mona trước khi cắn nó. Bàn tay đặt trên mông Mona đẩy hông cô đến gần hắn hơn và cả hai cùng phát ra tiếng rên rỉ không buồn che giấu.

Cuối cùng họ tách nhau ra giữa những hơi thở nặng nề, sự thỏa mãn dâng trào trong lồng ngực cả hai khi nhìn thấy người kia trang phục xộc xệch, đầu tóc rối bời, đồng tử mở to, đôi môi ửng đỏ và thâm tím. Scaramouche một lần nữa nắm chặt eo Mona và nâng cô lên; nữ thuật sĩ nương theo động tác của đối phương và quấn chân quanh eo hắn, mắt cá chân kẹp chặt vào lưng Scaramouche. Hắn đưa tay xuống phần tiếp giáp giữa hai đùi cô và thoáng chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất hài lòng khi phát hiện ra có vài chiếc khuy bấm ở đó, cố định những mảnh trang phục của Mona lại.

Chà, những thứ này không cần thiết nữa - Scaramouche kéo lớp phục trang ngoài xuống và khám phá Mona kĩ hơn một lần nữa. Chiếc quần tất màu nâu che chắn đôi chân cô thực ra không che được đũng quần của cô, cũng không có bất kì mảnh đồ lót nào. Vải bộ đồ của cô có phần giống với vật liệu may đồ bơi. Sau đó, hắn nhếch mép cười, và lướt một đầu ngón tay dọc theo vùng nhạy cảm của cô, khiến cô gái kia rùng mình, vòng tay qua vai kéo hắn lại gần hơn. Scaramouche thích cái cách hắn có thể cảm thấy ngực của cô đang cạ vào người hắn qua lớp áo của mình.

“Ai đó háo hức kìa.” Hắn trêu chọc, tò mò ấn vào giữa vùng nhạy cảm bên dưới của cô. Nụ cười nhếch mép của hắn càng rõ khi Scaramouche cảm nhận được phía dưới đã trở nên vô cùng ướt, khác hẳn với độ đặc của nước xung quanh họ. Ít nhất thì thứ chất lỏng ấy sẽ không bị cuốn trôi nếu hắn nâng Mona lên cao hơn như thế này. Scaramouche cho ngón tay giữa vào, Mona đẩy ngực mình áp sát vào hắn hơn, vài tiếng rên rỉ bật ra bên tai. "Ồ, cảm giác thế nào?" Hắn cong ngón tay của mình lại và di chuyển theo hướng khác.

Khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể bởi hành động của Scaramouche, và đây cũng là lần hiếm hoi Mona không đáp trả lại những lời chế nhạo của Scaramouche. Cô quá tập trung vào một ngón tay đang di chuyển bên trong mình, vào cảm giác hưng phấn khi cảm nhận được vách tường phía dưới đã bớt thắt chặt hơn. Hắn bắt đầu đưa ngón tay thứ hai vào, khiến Mona nức nở, vòng tay siết chặt lấy hắn.

Gã trai cười khúc khích khi hắn dùng tay còn lại vuốt ve đùi của cô một cách chiếm hữu. Bằng cách nghiêng cổ tay, hắn ấn lòng bàn tay vào âm vật của cô, làm Mona ngửa đầu thở hổn hển vì cảm giác hưng phấn. "Ah-- ohh ... mmn ...! Chỗ đó..."

"Hah, cô đúng là đồ hư hỏng." Hắn chế giễu, tông giọng có phần khá trầm. "Cô thật sự không thể chờ để được lắp đầy nữa, đúng chứ? Thừa nhận đi." Hắn từ từ trườn lưỡi của mình lên phần cổ mảnh mai, tiếp tục chơi đùa với nơi kín đáo bên dưới và di chuyển những ngón tay thon dài của mình ở bên trong cô, thích thú ngắm nhìn Mona run rẩy trước mắt mình. "Chỉ cần nói rằng cô muốn tôi vào bên trong thôi."

"Đúng." cô thở hắt ra, thừa nhận rằng từng đợt khoái cảm thật sự đang truyền khắp cơ thể mình, "Và tại sao anh vẫn chưa, ah-- chưa rút nó ra, Scaramouche? Mmn - lo lắng tôi sẽ cười vì kích cỡ của anh à?"

Scaramouche dừng lại mọi hành động lại, lùi về sau đủ để cô thấy ánh mắt khó chịu của hắn.

Mona cười đầy ẩn ý. "Ô kìa, quan chấp hành nhỏ bé đây biết tự nhận thức rồi đấy hả?"

Hắn thu tay lại. "Nếu đã như vậy, thôi thì--"

"Tôi đùa thôi!" Cô cười, vỗ vai hắn. "Nhanh lên nào!"

"Ồ?" Đôi mắt màu chàm thoáng nheo lại. "Vậy thì tốt hơn cô nên nói chuyện một cách tử tế."

Ồ, trò này sẽ rất vui. Mona nhếch mép và hắng giọng. Cô cúi người, đưa bộ ngực căng tròn của mình vào tầm nhìn của đối phương khi cô rướn người lại gần và nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin. “Làm ơn, Scaramouche, hãy cho tôi xem cậu bạn nhỏ của anh.” Cô khẽ cười khi việc nhấn mạnh vào từ đó rõ ràng khiến hắn thêm phần căng thẳng, tay giữ chặt lấy cô hơn nữa. "Tôi muốn cảm nhận khi nó ở bên trong tôi - tôi muốn nó xâm chiếm lấy tôi."

Scaramouche nuốt nước bọt.

Mona đến gần hơn, cho đến khi môi cô chỉ cách môi hắn một chút. Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nắm chặt tóc hắn, với giọng nói đã trở về bình thường của mình. "Giờ thì nhanh tay lên nào."

Không phàn nàn gì thêm, Scaramouche làm theo, chiếm lấy môi cô để kéo vào một nụ hôn sâu nóng bỏng khác. Hắn hạ thấp tay để nhanh chóng kéo quần trong xuống, vừa đủ thấp để giải phóng hạ thân đang khó chịu vì cương cứng. Mona dứt khỏi nụ hôn với một nhịp thở hổn hển, hài lòng khi cảm giác được vật cứng kia đang chạm đến vùng kín của mình; cô đổi tư thế và di chuyển hông của mình theo hạ thân của hắn. Scaramouche rùng mình, nghiến răng, hông lùi về phía cô theo phản xạ.

"Nhanh lên," cô chạm vào môi hắn, "nhanh lên nào--"

Với một vài điều chỉnh nhỏ, hắn hướng phần đầu đến cửa dưới đẩy bên trong cô, tiếng rên rỉ khẽ thốt lên bởi cảm giác tường thịt của cô đang bao bọc lấy hắn.

Mona bật ra một tiếng kêu nhỏ đầy thích thú khi cô từ từ duỗi người ra để thích ứng với Scaramouche, phần dưới của hắn ta lan truyền cảm giác nóng rực bên trong cô khi nó tiến vào. Ngón chân Mona co lại khi cô cảm nhận rõ được từng đường gân và mạch máu, ra vào rồi lại vào ra cho đến khi hắn chạm vào tận cùng. Cô run lên với vài âm thanh khe khẽ trong cổ họng, đưa tay vuốt ve những lọn tóc màu chàm của hắn trong khi cô đang cố thích nghi với đối phương.

Scaramouche hôn lên xương quai xanh của cô, lần này nhẹ nhàng hơn. Hắn không phải đợi lâu cho đến khi Mona ra hiệu cho hắn di chuyển bằng một cái vỗ nhẹ vào vai. Với một tiếng rên rỉ, hắn lùi lại và bắt đầu đẩy vào, nghe được một âm thanh nức nở từ cô gái kia. Hắn lặp lại chuyển động, nhanh chóng tìm một nhịp di chuyển ổn định để duy trì.

Nữ chiêm tinh khẽ mỉm cười khi hắn đẩy mạnh vào phía cô. Hắn ta lấp đầy cô một cách rất vừa vặn, không nhỏ và không quá lớn, và cô cho rằng hắn ta đã có kinh nghiệm trong chuyện này. Hơi thở của Mona càng lúc càng nóng bỏng hơn mỗi khi hông của Scaramouche chạm vào hông cô. Nước nhẹ nhàng tản ra xung quanh theo từng chuyển động; âm thanh ào ạt này sẽ sớm bị át đi bởi tiếng thở đều đặn của họ.

Scaramouche lẩm bẩm, dừng việc hôn lên cổ cô, thay vào đó hắn ngắm nhía gương mặt Mona và vùi đầu vào vai cô. Hắn giữ cô dựa vào mình một cách chắc chắn khi nhịp thúc vào phía dưới vẫn đều đặn, đầu ngón tay ấn vào làn da mềm mại của cô.

“Mmn… tuyệt…” Mona buông lời khen ngợi, di chuyển hông giúp hắn vào sâu hơn. "Anh thật sự, ah, rất tuyệt ..."

Và hắn đã làm theo đúng như cô muốn. Bắt đầu tăng tốc độ nhanh hơn mức cần thiết, nhưng cô vẫn chịu được. Mona chỉ có thể tưởng tượng rằng chuyện này sẽ tốt hơn thế nào ở một nơi nào đó thoải mái hơn - một nơi nào đó có giường, hoặc ít nhất là có nhiều không gian hơn để ở thay vì cái hang nhỏ bé đẫm nước này. Họ sẽ quấn quít nhau nhiều thế nào? Họ sẽ vật lộn với nhau đến mức nào để giành quyền chủ động? Nơi nào khác mà hắn có thể đánh dấu cô, nơi nào khác mà hắn sẽ mò mẫm và chiếm lấy cô bằng từng cái đụng chạm đầy khát khao, chiếm hữu đó?

Với một sự thay đổi tư thế nhỏ của cô trong vòng tay Scaramouche, hắn thay đổi góc xâm nhập của mình và chạm vào một điểm nhạy cảm. "Ôi! Mẹ kiếp!" Cô thốt lên một cách chẳng có lấy sự xấu hổ nào. "Nhiều hơn nữa!"

Scaramouche nghiến răng, cố gắng không rên rỉ khi các tường thịt của cô siết chặt quanh hắn. Hắn đẩy nhanh hơn, mạnh hơn và Mona giúp hắn bằng cách đáp lại bằng hông. "Mẹ kiếp, Mona…"

"Ahh ~" Đầu cô ngẩng lên với một nụ cười mê mẩn. Mỗi cú thúc vào từ phần dưới của hắn lại khiến ngọn lửa trong người cô bừng lên. Hai chân Mona siết chặt quanh hắn một cách thèm thuồng và tâm trí nhuốm đầy dục vọng của cô đang say sưa với ý nghĩ muốn giữ hắn bên cạnh chỉ vì điều này. "Sâu hơn nữa...!"

Scaramouche rủa thầm và làm theo, tăng gấp đôi nỗ lực của mình để đâm vào cô mạnh hơn, nhanh hơn. Cô cúi người dựa vào hắn - giá như có đủ không gian để hắn có thể kéo cô lên cao hơn, hắn nghĩ, khi hắn nhìn xuống và trông thấy ngực Mona nảy lên đúng lúc với những cú thúc vào hắn của, vừa tầm với miệng hắn. Scaramouche nghiến răng, hôn lên cổ cô một cách thèm muốn, khao khát và thở dốc khi hắn đánh dấu cô lần nữa.

Mỗi đợt tiếp xúc đều khiến dây thần kinh của Mona trở nên nhạy cảm và truyền đi một loạt các tín hiệu khoái cảm suốt cơ thể cô. Áp lực trong bụng cô gần như quá lớn, và cô biết mình sẽ sớm đạt đến giới hạn. Scaramouche cũng vậy, cô nghĩ, những cú đẩy của hắn bắt đầu lệch nhịp. "A- mmn- Scaramouche-"

"Kunikuzushi," hắn sửa lại.

"--Gì cơ?"

“Gọi tôi là Kunikuzushi,” hắn từng hơi thở nóng lên da cô, ngón tay ghìm chặt vào làn da trắng ngần.

Có phải là ... Hắn ta vừa nói cho cô nghe tên thật của mình không?

Bằng cách nào đó, điều mới mẻ này làm cho sức nóng tăng lên trong lồng ngực cô. Mona không biết nó có nghĩa là gì, nhưng mẹ kiếp nếu nó khiến mọi thứ trở nên tệ hơn. Mona bám chặt lấy hắn khi một cú đâm mạnh khác khiến cô thở gấp. "K-Kuniku - zushi--"

Scaramouche thở hổn hển, và Mona thề rằng cô cảm thấy hắn ta đang thúc vào bên trong cô sâu hơn. "Ngh, mẹ kiếp ..."

Có vẻ như việc gọi tên thật của Scaramouche đã khiến khả năng tự chủ cuối cùng đều vỡ vụn khi lực đẩy của hắn ngày càng nhanh hơn, sâu hơn và đột ngột hơn. Dòng điện xuyên qua cơ thể Mona với từng nhịp đẩy và cô biết, cô ấy biết mình cũng sắp mất hết lí trí. Một bàn tay cô trượt xuống để chà xát âm vật của mình. Scaramouche thúc vào cô một cách thô bạo nhưng quá tuyệt khiến vách tường của Mona co giật và siết chặt xung quanh hắn như thể cô ấy đang khao khát hắn cực độ, như thể cô cần hắn lắp đầy bên trong cô--

Scaramouche ngẩng đầu ra khỏi cổ Mona và ánh nhìn của hai người giao nhau, khuôn mặt Mona nhuốm một màu hồng đậm, khuôn mặt Scaramouche thì lại có những sợi tóc màu chàm dính lên hai gò má đẫm mồ hôi, đôi môi sưng hé mở khi hắn thở hồng hộc.

"Mona--"

Cô ôm lấy mặt Scaramouche và áp môi vào môi hắn để đối phương nuốt chửng hết thảy những tiếng rên rỉ trong cổ họng cô.

Hắn tiếp tục thúc vào Mona như một tên điên cuồng cho tới khi cô đến giới hạn, hắn nhả tiếng rên rỉ vào miệng cô khi các vách tường dưới của của Mona co giật xung quanh hắn, vắt chặt những gì hắn sắp giải phóng. Hông của hắn vẫn còn bị kẹp lại khi hắn ra bên trong cô.

Cơn cực khoái của cô giống như một cú va chạm của thiên thạch, và khi Mona gục xuống, cảm giác bên trong nóng hổi và đầy tinh dịch khiến cơ thể cô dựa vào Scaramouche, và hắn gần như không thể giữ vững cô được nữa. Môi họ mím lại, trán tựa vào vai nhau khi cả hai gục xuống.

Scaramouche nhẹ nhàng xoa lưng cô khi lí trí của hắn bắt đầu quay trở lại. Hắn rút ra, nhưng sau đó lại đẩy trở lại vào cô một lần nữa, đẩy tinh dịch của mình vào sâu hơn. Mona rên lên một cách mệt mỏi và một tiếng rên rỉ nữa vì cảm giác hụt hẫng khi hắn rút ra khỏi cô.

Scaramouche cẩn thận đặt cô nằm xuống dưới chân, nhưng Mona loạng choạng, hai chân mềm nhũn, và ngã vào người hắn. Lần này thì hắn không phàn nàn.

Mona chắc chắn cũng không phàn nàn gì khi hắn kéo cô vào một nụ hôn khác nhẹ nhàng hơn.

---

“Chà, vừa rồi tuyệt thật đấy.” Mona nói khi cô đã hoàn thành việc chỉnh lại trang phục của mình.

Scaramouche khẽ cằn nhằn và cúi gằm mặt. "Chắc chắn rồi, nhưng việc này không phải sẽ khiến cho ta phải ở lại đây lâu hơn sao?"

"Ý anh là gì?"

“Cô nói rằng cô đã quá mệt để sử dụng Vision.” hắn nhắc lại và nhíu mày. "Như vậy không phải càng thêm kiệt sức sao?"

Ồ. Môi Mona nhếch lên thành một nụ cười ngượng nghịu. "Ừ thì, về chuyện đó ..."

Đột nhiên, cô biến thành dạng nước và khiến nước trong hồ bắn tung tóe. "Cái quái--" Scaramouche hét lên, hắn lùi lại và dựa vào tảng đá.

Mona chuyển lại dạng người ở phía đối diện và hắng giọng. "Xin lỗi vì để anh chờ. Hãy để tôi nhận xét lại tình hình hiện tại..."

"Cô- làm gì?" Giọng của Scaramouche hơi bị bóp nghẹt, nhưng cô dễ dàng nhận ra rằng hắn đang khá cáu kỉnh. "Có phải cô đã lừa tôi không, thuật sĩ? Có phải cô đã nói dối-- để đánh lừa rồi để tôi bị mắc kẹt ở đây?!" Giá như cơn giận dữ của hắn có thể di chuyển tảng đá này. "Tôi sẽ làm cho cô hối hận--"

"Kunikuzushi," cô nhẹ nhàng lên tiếng.

Hắn dừng lại.

Cô lại hắng giọng, cảm thấy hơi ấm lại lan tỏa trên má. "Hãy để tôi nói rõ. Tôi ... là kiểu người sẽ cảm thấy sảng khoái sau, ừm, những hoạt động như vậy." Chúa ơi, cô không thể tin rằng mình phải giải thích chuyện này. "Vì vậy, trong khi anh có thể cảm thấy mệt mỏi, tôi lại cảm thấy mình có đủ năng lượng để sử dụng Vision rồi. Chỉ vậy thôi."

Sự im lặng bao trùm bầu không khí, và trong giây lát Mona phải tự hỏi mình nên làm bộ mặt như thế nào. Có phải hắn ta đang giận dữ một cách âm thầm? Có phải hắn ta đang cảm thấy khó tin? Hay hắn ta vừa đột tử bằng cách nào đó--

"Được rồi."

Ồ. Được rồi. Mona chờ đợi tiếp tục, nhưng nó đã không bao giờ đến. Ôi chúa ơi, gã quan chấp hành đó đang nghĩ thứ gì trong đầu? Lắc đầu, cô di chuyển để cẩn thận xem xét tảng đá mà hắn bị kẹt.

"Đúng là khoảng thời gian tồi tệ." Hắn càu nhàu, lội qua nước và leo ra khỏi hồ bơi để lấy chiếc mũ của mình giữa những mảnh vỡ. "Còn kẹt lâu nữa thì tôi sẽ phát điên mất."

"Không phải anh đã điên rồi sao?" Mona chế giễu, phủi bụi chiếc mũ của mình, rồi đội nó trở lại lên đầu.

Scaramouche lườm cô một cái, nhưng sau đó môi hắn cong lên thành một nụ cười tự mãn. "Có lẽ vẫn đủ điên cuồng để lắp đầy cô."

Nếu là những lúc khác, cô sẽ quay sang hắn và cáu kỉnh quát mắng hắn ta vì quá thô lỗ, và rồi có lẽ họ sẽ bắt đầu một cuộc chiến khác. Sự rù quyến rõ ràng ở đó khi khuôn mặt cô nóng lên với vẻ cáu kỉnh quen thuộc, nhưng cô dừng lại.

Không. Mona sẽ không làm vậy. Thay vào đó, chúng ta hãy thử một cái gì đó mới.

"Quả thực là vậy." cô ấy nói, khoanh tay trước ngực, cằm nghiêng lên. "Và đủ điên rồ để tiết lộ một cách thắm thiết thứ mà tôi chỉ có thể cho rằng đó là tên thật của anh."

Scaramouche như đóng băng tại chỗ.

"Tôi phải thừa nhận rằng, đó là một bước đi không quá thông minh từ phía anh, Scaramouche." Cô nhếch mép. "Hay tôi nên gọi là Kunikuzushi?"

Khuôn mặt của gã trai trẻ đỏ lên, và Mona ước gì cô ấy đã dừng lại đúng lúc. Hắn lao về phía cô, tay đặt ngang hông, tia điện tím phóng ra từ bàn tay hắn. "Tôi thề, nếu cô nghĩ đến việc ..."

“Ôi, im đi,” cô cắt lời hắn, cuối cùng cũng leo được ra khỏi hồ nước. "Làm như tôi có thể trục lợi gì được vậy. Inazuma vẫn còn ở phong tỏa cảng và một cái tên cũng chẳng làm được gì đâu." Mona dừng lại để nhìn lên cái khe hở trên trần đá. Chắc chắn, trời đủ tối để các ngôi sao ló dạng. Cô ngâm nga một giai điệu và triệu hồi kính thiên văn của mình. "Trừ khi tôi hỏi ý kiến ​​các vì sao, sẽ là ..."

“Cô dám à.” hắn rít vào tai cô. Hắn ta đã đến gần như vậy từ khi nào?

Tuy vậy, Mona vẫn nhếch mép một cách hững hờ và gạt đi chiếc kính thiên văn bằng một cái vẫy tay. "Ôi, tin tôi đi, tôi sẽ không làm gì đâu." Cô nói bằng một giọng nhẹ bẫng tựa đang hát, quay gót lại đối mặt với hắn. "Nhưng chỉ khi anh giúp tôi một việc."

Scaramouche chế giễu cô với vẻ mặt cau có. "Vậy ra, ngay cả thuật sĩ chiêm tinh Mona Megistus vĩ đại đây cũng biết tống tiền. Được thôi. Cô muốn gì?"

… Mona nhận ra chính mình không thể kiềm chế trước ánh nhìn của hắn lâu hơn nữa khi nụ cười nhếch mép của cô thu lại thành một nụ cười lo lắng. Cô đan hai tay vào nhau, trái tim đập mạnh vào lồng ngực một cách khó chịu.

"Đ ... đưa tôi đi hẹn hò ..."

"Gì cơ."

Vẻ mặt lo lắng của cô nhanh chóng biến thành một cái bĩu môi khi cô khoanh tay và quay đi chỗ khác. "Tôi nói đưa tôi đi hẹn hò!"

"Tôi nghe từ lần đầu rồi!" Hắn thở dài, đưa tay xoa mặt mình một cách bực dọc. "Nhưng tại sao cô lại muốn như vậy?"

"Bởi vì," cô gằn giọng, "đó là điều kiện tôi đang đặt ra!"

"Nói gì đó thuyết phục hơn đi, đồ chết tiệt."

Cô hắng giọng, bĩu môi ấp úng. “Bởi vì…” Chết tiệt. Làm thế nào để cô có thể nói điều này? Vì tôi thích cái cách mà anh đã đủ tin tưởng để nói cho tôi biết tên thật của anh? Bởi vì anh và phần còn lại của Fatui đều là những kẻ cặn bã, tôi có cảm giác rằng có lẽ một phần nào đó trong anh có tiềm năng trở thành một điều gì đó tuyệt vời hơn? Vì cách anh nói tên tôi và nhìn vào mắt tôi khiến tôi trở nên yếu đuối? Bởi vì sau những gì chúng ta đã làm, tôi có lẽ đã bị anh thu hút, nó nghe có vẻ như thật điên rồ đúng không?

Cổ họng cô khô khốc.

"Bởi vì," cô nhếch môi ngắn gọn, "Tôi đã rất vui."

Im lặng.

Chết tiệt. Tốt lắm, Mona. Tự biến mình thành con ngốc vì có một người bạn tình tuyệt vời. Hắn ta là Fatui, vì chúa! Một quan chấp hành! Một người xúc phạm đến các vì sao, không tốt lành gì! Tại sao mình lại đối xử như vậy với chính mình? Tại sao. Sao mình lại như vậy. Hắn ta cũng có thể khiến mình xấu hổ và--

"Được chứ."

Đợi đã. Gì cơ?

Scaramouche thở dài và xoay vai lại khi nhìn thấy đôi mắt mở to kinh ngạc của Mona. "Một buổi hẹn hò, đúng không? Tốt thôi. Tôi có thể làm được, mặc dù tôi không thể hứa rằng tôi sẽ không bị cô dụ vào hồ nước lần nữa."

Cô chớp mắt nhìn hắn đầy hoài nghi. "... Có thật không?"

"Gì cơ, cô không tin rằng tôi có thể cho một cô gái trẻ khoảng thời gian vui vẻ trong thị trấn à? Nếu đó là ý tưởng của cô về buổi hẹn hò." Hắn nhìn cô một lần nữa và chế giễu. "Cô có thể đừng nhìn tôi như vậy nữa rồi đấy."

Cô lắc đầu. "K-không, xin lỗi, tôi chỉ ... không nghĩ rằng anh sẽ chấp nhận." Scaramouche nheo mắt nhìn cô. Cô đang đợi hắn nói điều gì đó, nhưng… hắn đã không làm vậy. "S-sao nào?"

Hắn nhếch mép và nghiêng người lại gần một cách nguy hiểm. "Có lẽ cô chỉ muốn có cớ để tôi ngủ với cô một lần nữa? Bởi vì trong trường hợp đó, chúng ta cũng có thể nhảy luôn đến phần đó."

"C-ái gì--"

Trước khi cơ thể Mona có thể xử lý hoàn toàn phản ứng của não đối với lời nói của Scaramouche và sự gần gũi của đối phương, dạ dày của cô chọn đúng thời điểm này để vang lên sự không hài lòng và phát ra tiếng thật to.

Mona đứng yên tại chỗ, hóa đá.

Năm giây trôi qua.

Scaramouche mất bình tĩnh và cười thành tiếng. Mona cảm thấy toàn thân đỏ bừng vì xấu hổ khi Scaramouche quay lưng lại với cô và bắt đầu bước đi, ôm chặt bụng khi hắn tiếp tục cười không kiểm soát. "Hahahahah! Ôi, Mona, Mona, Mona! Đừng nói với tôi yêu cầu của cô thực ra là muốn được cho ăn! Ahahahah! Ahah ..." Tiếng cười của hắn tắt ngấm và hắn đột nhiên quay lại nhìn cô. "Chờ đã. Có thật không vậy?"

Cô nghiến răng. Ồ, đột nhiên đôi giày của cô ấy rất thú vị. "K-không…"

"Ồ," hắn ta nói một cách tinh nghịch. "Vậy ra, vẫn muốn làm tình. Thật tốt khi biết vậy." Hắn gật đầu với chính mình và lại quay lưng bước đi.

"Cái g..." Mona nhìn lên hắn và dậm chân. Bụng cô lại phản kháng. "Í-ít nhất hãy mua bữa tối cho tôi trước đã-- !!"

Cô đuổi theo hắn khi hắn cười, họ cùng nhau trở về Liyue.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro