1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BETA :  niccce

Thật nóng.

Lâm Nguyên cảm giác như mình đang ngâm trong một dòng nước suối ấm áp, cả người đều ướt đẫm.

Hơi thở cường thế của người đàn ông bao trùm lấy cậu.

Đau đớn, tê dại.

Cậu vô thức rầm rì, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, giọng mũi mềm mại quyến rũ.

Nửa mê nửa tỉnh, Lâm Nguyên mơ mơ màng màng mở to mắt. 

 Bóng dáng lờ mờ của một người đàn ông hiện ra ngay trong tầm mắt cậu.

Hốc mắt sâu, con ngươi đen nhánh, sống mũi cao và thẳng tắp đường cong viền môi sắc sảo.

Như một con sói hung hăng——

Những chiếc răng nanh cắn vào cổ cậu, nghiến một cách nhẹ nhàng ôn nhu vừa dữ dội.

Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, lại bị bao phủ một mùi nhớp nháp ngọt ngào.

Trong phòng ngủ, hô hấp hai người giao triền.

Không biết mệt mỏi.
--

Ý thức lại lần nữa trở lại, thì bên ngoài trời đã sáng.

Lâm Nguyên trở mình.

Cảm giác đau đớn từ lòng bàn chân xông thẳng đỉnh đầu, cơ bắp trên toàn thân như là bị búa tạ chạm qua, nhích người một chút lại đau.

Cậu khó chịu mà nhăn mày.

Trong lòng thầm nói chính mình đêm qua chẳng lẽ mộng du đi đào than đá ?

Mí mắt run rẩy, cậu chậm rãi mở mắt ra mọi thứ đều là xa lạ, bao gồm cả người đàn ông ngồi ở mép giường.

Lâm Nguyên ngây ngốc chớp mắt một cái, đại não trống rỗng hỏi: "Anh à, xin hỏi anh là ai?"

Cậu mới vừa nói xong, ánh mắt tình cờ lướt qua ngực người đàn ông, cả người cậu sững sờ.

Nó được bao phủ bởi những vệt đỏ đan xen, vừa thấy liền biết là như thế nào mà lưu lại.

Lâm Nguyên sững sờ.

Ký ức về đêm qua tựa như thủy triều đánh tới.

Đó là những gì cậu để lại, lúc đó cậu cho rằng mình đang nằm mơ. Thân là một tiểu xử nam độc thân mười tám năm, cứ nghỉ chỉ là mơ một giấc thôi thì cứ vui vẻ đi.

Sau đó......

Lâm Nguyên rất muốn giơ tay che mặt, hoàn toàn không muốn thừa nhận mình tối hôm qua chủ động ở phương diện kia.

Không phải đang nằm mơ sao!

Trong đầu chợt có suy nghĩ táo bạo muốn đánh người, Lâm Nguyên giương mắt liếc nhìn bắp thịt cuồn cuộn trên cánh tay khi người đàn ông hút thuốc, rồi nhìn đến cánh tay và đôi chân gầy gò của mình.

Coi như bị chó cắn một phát.

Cậu bọc chăn xoay người xuống giường.

"Đi đâu?" Người đàn ông vừa mới hút thuốc, giọng nói trầm thấp và nặng nề.

"Kệ tôi!" Lâm Nguyên rất tức giận.

Một giấc ngủ dậy, không biết hiện tại mình đang ở đâu, lại còn bị đàn ông ngủ, khó có ai có thể bình tĩnh chấp nhận cả.

Hơn nữa, cậu còn không thể đánh người vì đánh không có lại.

Cũng không thể ủy khuất, tối hôm qua chính cậu cũng rất chủ động, còn...ây...

Thật sự siêu cấp không biết xấu hổ.

Bàn chân mới vừa dẫm lên tấm thảm, hai chân đã bủn rủn.

Lâm Nguyên đứng không vững, liền ngã ngồi trên mặt đất.

Chỗ nào đó lại lần nữa bị thương, cậu đau đến nhe răng trợn mắt.

Mẹ kiếp!

Giống như bị mỏ hàn chọc vào.

"Không đi được sao?" Viêm Đình ấn tàn thuốc vào gạt tàn, giọng nói khàn khàn.

Xương cốt cả người đều đang kêu gào đau đớn, Lâm Nguyên chật vật mà ngồi dưới đất, nghiến răng nghiến lợi "Câm miệng!"

Mắt cậu trợn lớn, lúc này mới thấy rõ ràng dung mạo của người đàn ông.

Các đường nét trên khuôn mặt có chiều sâu, sống mũi cao thẳng tắp. Đôi môi mỏng hơi mím lại vẽ thành một hình vòng cung sắc nét, trông rất hung hãn.

Đặc biệt là cặp mắt đó, đen và sâu thẳm, giống một loài động vật hung dữ.

Đó là một con sói!

Lâm Nguyên đột nhiên cảm thấy mình đã trở thành mục tiêu bị nhắm, một cơn ớn lạnh chảy dọc sống lưng.

Giây tiếp theo, cảm giác hoảng sợ này lại biến mất.

Bởi vì cậu bị ôm lên.

"Trên mặt đất lạnh." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, từ tính vang vọng trong lồng ngực. 

Toàn thân cậu run lên, chiếc quần duy nhất trên người ướt đẫm chất lỏng rỉ ra.

Biểu tình trên mặt Lâm Nguyên cứng đờ.

Mắt thấy người đàn ông muốn đem mình đặt ở trên giường, vội vàng kêu lên: "Chờ đã!"

"Hửm?" Viêm Đình rũ mắt xuống, bắt gặp ánh mắt né tránh của cậu.

"Trước tiên đừng để tôi xuống." Lâm Nguyên vừa lo lắng vừa xấu hổ, hoảng sợ mà ôm lấy cổ người đàn ông, treo lên người hắn như một con gấu túi.

Đôi mắt xinh đẹp tròn xoe giống động vật nhỏ chấn kinh trợn tròn, biểu tình lại một lời khó nói hết.

Hình như mình tè trong quần?

Không đúng đi, dụng cụ tiểu là ở phía trước, tại sao lại ở phía sau?

Trong không khí, mùi nhớp nháp chui vào khoang mũi.

Lâm Nguyên theo bản năng hít hít cái mũi.

Cái này mùi này quen quá, hình như là...

Sắc mặt nháy mắt đột biến.

Lâm Nguyên rốt cuộc cũng biết, chất lỏng thấm ướt quần mình là cái gì.

Mẹ nó là...

Ngón tay thon gầy trắng nõn hơi cong lại, Lâm Nguyên tức giận mà nắm lấy cổ áo người đàn ông, gầm nhẹ: "Tối hôm qua anh không đeo bao cao su?"

"Ừm." Viêm Đình nhẹ nhàng đáp lời, đôi lông mày nhấp nhô lạnh lùng và sắc bén.

Phản ứng hờ hững của hắn làm Lâm Nguyên càng tức giận, lửa giận ở trong lồng ngực bùng nổ, "Ai biết anh mẹ nó có bệnh hay không."

Mới vừa rống xong, 'bốp' một thanh âm vang lên.

Lâm Nguyên: "..."

Anh đánh tôi, anh vậy mà lại đánh mông tôi!

Cậu mở to đôi mắt, giống một con sư tử đang nổi giận.

Nhưng mà, khi chạm vào đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm của người đàn ông, khí thế vừa nãy liền mất hết.

"Đừng nói lời thô tục." Viêm Đình nhẹ nhàng đặt cậu trên giường, thu liễm khí tức đàn áp người lại.

Lâm Nguyên bĩu môi, tức giận mà duỗi duỗi chân đá nhẹ vào chân hắn, "Tôi muốn đi tắm."

Không thể trêu vào, cậu còn trốn không được sao.

Hơi nước bốc lên nghi ngút, toàn bộ phòng tắm đều phủ tầng sương trắng.

Lâm Nguyên ngâm mình trong làn nước ấm áp, sảng khoái mà thở dài.

Chống tay lên thành bồn tắm hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô tình dừng lại, một cái ví tiền màu đen, lẻ loi nằm ở trên giá bên cạnh.

Lâm Nguyên rướn người, đem ví tiền cầm trong tay.

Mở ra.

Thật nhiều thật nhiều thẻ.

Màu vàng, đen, lóe mù con mắt.

Nhưng đó không phải trọng điểm, tầm mắt Lâm Nguyên dừng lại ở hình ảnh trong chứng minh thư, biểu tình bình tĩnh nứt ra từng chút.

Viêm Đình.

Người đàn ông bên ngoài tên Viêm Đình!?

Đây không phải nhân vật trong tiểu thuyết tối hôm qua cậu xem sao?

Hình như là... chú của công chính .

Trong đầu Lâm Nguyên đột nhiên như có cánh cổng bị mở ra, những ký ức xa lạ tựa như thủy triều dũng mãnh tràn vào.

Thời gian từng phút từng giây trôi đi, ngón tay đáp ở mép bồn tắm hơi hơi cong lên, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Một lúc sau, Lâm Nguyên thở ra một hơi trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Hình ảnh trước mắt cùng với ký ức trong đầu, chứng tỏ bản thân cậu đã xuyên thư, xuyên thành tiểu pháo hôi trong sách cùng tên trùng họ.

Càng quan trọng là, ở giai đoạn này, cậu vẫn là bạn trai của công chính.

Nhưng đêm qua, cậu đã ngủ cùng chú của công chính.

ĐM!

Lâm Nguyên vô cùng chấn động.

Rồi...... Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Lâm Nguyên có chút hoảng.

Lúc này, di động đặt ở trên giá bên cạnh đột nhiên vang lên.

Trong nháy mắt cậu bị dọa đến giật mình, suýt nhảy ra khỏi bồn tắm.

Thật tốt, thì ra chỉ là tiếng chuông vang.

Tốt cái rắm, di động là của nguyên chủ.

Thấy trên màn hình biểu hiện hai chữ Anh Lang, cánh tay Lâm Nguyên run lên.

Điện thoại suýt nữa nằm trong bồn tắm.

Anh Lang, tên đầy đủ là Viêm Lang, trên danh nghĩa là bạn trai hiện tại của thân thể này.

Hiện tại đây là......Tới kiểm tra?

Lâm Nguyên giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, run run định cúp điện thoại.

Đây là cốt truyện Tu La Tràng gì đây, quả thực làm người ta muốn đâm đầu vào tường. Ngón tay cậu lại không nghe lời, không cẩn thận nhấn nghe.

"Này, cậu ở đâu?"

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ ống nghe, không hề có chút thân mật mà giữa những người yêu nhau nên có.

Lâm Nguyên nhíu mày khó hiểu, buột miệng nói: "Là ai vậy?"

"Cậu lại giở trò gì nữa? Tôi không rãnh cùng cậu nói chuyện tào lao." Giọng điệu của Viêm Lang rất mất kiên nhẫn, cao cao tại thượng ra lệnh: "Gửi hai vạn cho tôi."

Rất hợp tình hợp lí, rất đương nhiên.

Nghe thấy lời này, Lâm Nguyên đang ngâm mình trong nước ấm mới nhớ tới, vị Viêm đại thiếu gia này sau khi bỏ nhà ra đi vẫn luôn dựa vào bạn trai nuôi dưỡng, chi phí ăn mặc đều là nguyên chủ chi, lại còn tùy ý sai sử nguyên chủ.

Rồi giống người yêu chỗ nào, rõ ràng chính là người hầu.

Hai vạn tệ.

Mua xương sườn ăn còn không ngon hơn sao?

"Không có tiền." Lâm Nguyên lạnh nhạt nói.

Viêm Lang tức khắc liền lớn tiếng "Cậu có ý gì......"

Lâm Nguyên cúp máy.

Vì để lỗ tai thanh tịnh, cậu liền dứt khoát trực tiếp khóa máy.

Nước ấm ôm lấy cơ thể quá thoải mái, cậu mơ màng ngủ thiếp đi lông mi dính hơi nước run rẩy, đôi mắt chậm rãi khép lại .

——

Trong thang máy, Viêm Lang gọi mấy cuộc đều không được, tức giận đến mức muốn đem di động ném đi.

Lúc trước khi tên ngốc kia nhận được cuộc gọi của anh, đều nghe theo chuyển liền cho anh.

Lần này, còn dám cúp điện thoại trước anh.

Viêm Lang hùng hùng hổ hổ một đường.

Đi đến một gian phòng, vội vàng thu liễm phẫn nộ cùng sự thiếu kiên nhẫn trên mặt, sửa sang tốt quần áo trên người, lúc này mới kính sợ mà giơ tay.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Viêm Đình dựa vào đầu giường nghỉ ngơi mở mắt ra, khí lạnh trong nháy mắt tụ lại con ngươi mang màu sắc đen lãnh trầm lại, không có chút độ ấm.

Hắn đi qua, mở cửa.

Cháu trai Viêm Lang đứng ở ngoài cửa, cung kính gọi: "Chú"

Viêm Đình lãnh đạm mà ừ một tiếng.

Từ nhỏ anh đã sợ hãi người chú này, Viêm Lang ngày thường cũng không dám chủ động xuất hiện ở trước mặt.

Nhưng hôm nay có việc muốn nhờ, anh chỉ có thể căng da đầu lên tiếng hỏi: "Chú, cháu có thể đi vào không?"

Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, Viêm Đình nghĩ đứa nhỏ hẳn là muốn ngâm mình lâu, liền để người đi vào trong.

Viêm Đình vừa ngồi xuống.

Viêm Lang lập tức đi qua, cũng không dám tùy tiện ngồi, cuối người đứng ở bên cạnh "Chú, người giúp cháu nói với mẹ cháu mấy câu, cho cháu về nhà đi."

Nửa tháng trước, Viêm Lang không chịu đính hôn cùng với cô gái mà người trong nhà sắp xếp, dưới sự tức giận bỏ nhà đi.

Viêm Đình trầm giọng nói: "Tính nghe theo sắp xếp trong nhà?"

"Không phải!" Viêm Lang đột nhiên kích động lên, ý thức được mình đang cùng chú nói chuyện, lại vội vàng giảm nhỏ âm lượng, rụt cổ nói: "Cháu đã có người mình thích."

"Là người đi mua sắm với anh lần trước?" Viêm Đình rút ra một điếu xì gà, niết ở trong tay thưởng thức.

Lúc trước hắn tình cờ nhìn thấy cháu trai mình và một cậu bé đi cùng nhau, nhưng hắn cũng chỉ nhìn lướt qua, không nhìn kỹ.

"Không phải cậu ta" Viêm Lang lại nghĩ tới Lâm Nguyên ngu xuẩn kia, mặt lộ vẻ ghét bỏ, chán ghét nói: "Là người nọ dây dưa cháu, cháu thích chính là em trai cậu ta."

Con lợn ngu ngốc Lâm Nguyên kia vừa yếu đuối vừa hèn nhát, làm sao có thể so được với Tiểu Kỳ vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, Viêm Lang nghĩ.

Viêm Đình châm điếu xì gà.

"Chú, cháu thật sự rất thích em ấy, chú có thể giúp cháu..." Viêm Lang bị vẻ mặt lạnh lùng của chú dọa sợ, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

"Ừm" Viêm Đình phun ra một vòng khói, ngữ điệu không chút để ý "Việc này tôi không giúp được anh."

"Nhưng..." Viêm Lang nóng lòng nói"Cháu sẽ cùng em ấy kết hôn."

Tiền của Lâm Nguyên ngu xuẩn kia đã tiêu gần hết rồi, bây giờ ngay cả hai vạn cũng không lấy ra được, làm sao có thể đi mua quà cho Tiểu Kỳ được.

Viêm Lang không đành lòng để người mình thích chịu bất kỳ sự ủy khuất nào một chút cũng không, anh muốn khôi phục lại thân phận đại thiếu gia Viêm gia của mình.

Nhưng mọi chuyện không diễn ra như kế hoạch.

"Muốn cùng ai kết hôn là chuyện của anh, không cần phải nói với tôi" Viêm Đình kẹp điếu xì gà trong tay, đôi mắt thâm sâu hơi khép lại, giống một con sói đang ngủ trưa trên cỏ.

Giọng nói lạnh lùng lãnh đạm, khí thế bức người.

Viêm Lang bị dọa đến không dám lên tiếng nữa.

Trong phòng tắm.

Lâm Nguyên nhấc chân đặt lên thành bồn tắm, cắn môi kiềm chế mình phát ra những âm thành kỳ lạ, tốn không ít công sức mới có thể rửa sạch sẽ ở phía sau.

Sau khi làm xong, cậu hoàn toàn không còn sức lực mềm như bông mà dựa vào bồn rửa mặt.

Trong gương, những vết đỏ trên khắp cơ thể cậu hiện rõ.

Trùng điệp đan xen.

Nhìn sơ qua có thể khiến người ta nóng bừng cả da thịt.

Đặc biệt là sau cổ, nóng rát đau đớn.

Lâm Nguyên xoay thân thể nhìn kỹ xem, phát hiện một mảnh da bị cắn xung quanh có một vòng vết răng sâu.

ĐM

Ông chú đó là chó à ?

Lâm Nguyên nghiến răng nghiến lợi, tầm mắt liếc qua cái kệ phía sau, càng nóng máu hơn.

Cũng không biết cái khách sạn này bị cái gì, rõ ràng là phòng giường lớn hai người, mà chỉ để một cái áo choàng tắm dầu và một cái khăn.

Áo choàng tắm đã được sử dụng rồi.

Lâm Nguyên duỗi tay sờ khăn lông, ướt, đã bị dùng qua.

Sau khi tùy tin lau nước còn sót trên người, cậu đem tầm mắt dịch về hướng chiếc sơ mi trắng ở trên giá, cái mũi nhăn lại cẩn thận ngửi ngửi, không có mùi là sạch sẽ, hẳn là có thể mặc.

Cơ thể Viêm Đình so với Lâm Nguyên cao lớn hơn, kéo theo quần áo cũng lớn.

Mặc ở trên người cậu, vạt áo rũ đến phía dưới, che khuất bộ vị mấu chốt.

Rất tốt.

Lâm Nguyên vừa lòng chỉnh sửa lại đầu tóc, lại đem quần lót đặt ở trên kệ mặc vào. Tuy nhiên eo đau cong xuống không được, chân mềm đứng không vững, tay bất giác run run, nửa ngày mới mặc được.

Trên mặt gương mang một tầng hơi nước.

Lâm Nguyên lười lau đi, tùy ý cài hai nút cổ áo, xoay người chậm rì rì đi ra bên ngoài.

Quá đau, xương cốt cả người như là muốn tan thành từng mảnh nhưng cậu còn không thể tìm người đàn ông bên ngoài kia tính sổ.

Bởi vì tối hôm qua chính cậu cũng rất chủ động.

Fuck!

Lâm Nguyên đỡ eo, dùng sức đạp vào cửa.

Tiếng đạp cửa đột ngột vang lên có vẻ đặc biệt lớn trong không gian im lặng.

Bên cạnh sô pha Viêm Lang kinh ngạc quay đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Chú, trong phòng chú còn có người khác?"

Nếu mình có sai chỗ nào mọi người chỉ thẳng mình sửa lại, và lấy đó làm kinh nghiệm. Cảm ơn.

Mình cảm ơn vì sự ủng hộ của các bạn nhìu lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro