27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một tuần trước khi khởi quay "Gai nhím", đạo diễn Đới Đức triệu tập các diễn viên tiến hành đọc kịch bản trong một tuần.

Vì để tiết kiệm thời gian, Vương Nhất Bác đến ở khách sạn mà đoàn phim ở trước.

Tiêu Chiến ỷ vào mình không có lịch trình vốn định đi theo cậu, ai ngờ đến ngày thì nhận được lời mời làm khách một chương trình lớn ở nước ngoài nên anh đành phải tạm thời chạy ra nước ngoài công tác.

Vương Nhất Bác bịn rịn tiễn Tiêu Chiến ra sân bay, lúc hai người đang lưu luyến ôm nhau ở sân bay còn bị người ta chụp được đăng lên mạng, nằm trên hot search cả ngày trời.

Tối đó chính thức vào đoàn phim đọc kịch bản, Vương Nhất Bác còn chưa ngồi xuống đã bị người trong đoàn phim trêu ghẹo.

Biên kịch Tiểu Điền mũm mĩm thấp người, đôi mắt lại không lớn, khi cười rộ lên thì híp thành một đường thẳng: "Thầy Vương à, tôi thấy hot search rồi nha, anh và thầy Tiêu ngọt ngào quá đi mất!"

"Tôi cũng thấy này!" Cô nàng tác giả nguyên tác Gai nhím cũng tới gần.

"Thời nay tình đầu đạt được kết quả rất hiếm thấy, nghĩ lại thầy Trần và cô Tư cũng thế này, ngọt không chịu được!"

"Đúng đó đúng đó! CP thật mới là đẹp nhất, hồi trước tôi còn xem show vợ chồng mà các anh quay nữa."

Cả đám nhân viên anh một câu tôi một câu bắt đầu thảo luận, Vương Nhất Bác hơi ngượng vì bị đưa ra thảo luận trước mặt nhiều người như vậy, nhưng lại không biết làm sao để ngắt câu chuyện của họ nên thỉnh thoảng đành phải mỉm cười đáp vài tiếng.

Mãi đến khi nam chính Lôi Tụng đẩy cửa đi vào: "Chào các thầy cô nhé, em mang trà sữa đến cho mọi người đây."

Lôi Tụng dáng cao, lại là con lai nên lúc cùng trợ lý đem một đống trà sữa vào thì lập tức được mọi người chào đón.

Trợ lý của Lôi Tụng khách sáo chia trà sữa ra, riêng Lôi Tụng xách mấy ly lễ phép chia cho bên chỗ đạo diễn Đới Đức, ly cuối cùng đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác.

"Thầy Vương, uống trà sữa này." Mặt Lôi Tụng đầy ý cười.

Vương Nhất Bác lịch sự nói cảm ơn: "Cảm ơn cậu."

"Anh đừng khách sáo." Lôi Tụng kéo cái ghế bên cạnh cậu ra ngồi xuống: "Vừa rồi thầy Vương đang nói chuyện gì với những người khác vậy?"

"Không..." Vương Nhất Bác còn chưa nói hết thì bên cạnh có nhân viên đang ngậm ống hút ngắt ngang lời cậu.

"Đang nói chuyện của thầy Vương và thầy Tiêu đó ạ, không phải hôm nay thầy Tiêu ra nước ngoài sao? Thầy Vương ra sân bay tiễn người."

"Vậy à." Lôi Tụng chống cằm bằng một tay: "Thầy Tiêu ra nước ngoài bao lâu thế?"

"Một tuần." Vì là lịch trình công khai không có gì để giấu nên Vương Nhất Bác nói rất dứt khoát.

"Vậy... Không phải là về ngày khởi quay sao?"

"Ừ." Vương Nhất Bác gật đầu.

Đới Đức ở bên cạnh cười nói: "Đến lúc đó mời thầy Tiêu đến tham gia lễ khởi quay, có Ảnh đế đứng ra, đoàn phim chúng ta khởi quay chắc chắn là cực kì thuận lợi."

Lần này Lôi Tụng chỉ cười mà không nói gì nữa.

Phần lớn các đoàn phim lúc làm lễ khởi quay ngoài việc tìm người coi phong thủy, còn có thể mời diễn viên nổi tiếng trong giới đến biểu diễn hoặc làm khách mời đặc biệt vì muốn có điềm tốt khi khởi đầu. Tiêu Chiến là huyền thoại cầm giải Ảnh đế đến mỏi cả tay, nằm trong danh sách được mời đương nhiên là hợp lý.

Sau khi bắt đầu đọc kịch bản chung, bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên nghiêm túc, không ít các thầy có thói quen hút thuốc, một vài người đã lấy thuốc ra chuẩn bị hút.

Vương Nhất Bác không chịu nổi mùi thuốc lá, huống chi phòng họp này xem như nửa kín nửa hở, cho nên khi khói thuốc bốc lên, cậu hơi nhíu mày nhẹ đến khó mà nhận ra.

Lôi Tụng ngồi bên cạnh cậu chợt mở miệng: "Đạo diễn Đới..."

Chỉ có điều cậu ta còn chưa nói hết câu thì Đới Đức như là nhớ đến chuyện gì, vỗ bàn một cái nhắc nhở: "Mọi người đừng hút thuốc! Cái phòng lớn như bàn tay thế này mà hút thuốc cái gì!"

Mọi người không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn dập thuốc, đổi thành uống trà.

Lúc này Đới Đức mới nhìn Lôi Tụng: "Vừa nãy thầy Lôi muốn nói gì?"

"Không có gì ạ." Lôi Tụng cười không nói nữa.

Không có mùi thuốc Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra, tập trung tinh thần vào kịch bản trên tay.

Bầu không khí đọc kịch bản chung không nghiêm túc như tưởng tượng của cậu, mọi người vừa đọc kịch bản theo thứ tự, vừa thảo luận tâm trạng phân tích tâm lý nhân vật để hiểu sâu hơn về nhân vật, có thể học được rất nhiều thứ.

Lần đọc kinh bản chung đầu tiên kết thúc sau ba tiếng đồng hồ, Đới Đức khép kịch bản lại: "Mọi người vất vả rồi, tôi mời ăn khuya, có muốn đi không nào?"

"Tuyệt vời!"

"Đạo diễn Đới hào phóng!"

"Tôi muốn đi tôi muốn đi!"

"Thầy Vương và Thầy Lôi cũng đi cùng nhé?" Đới Đức nhìn Vương Nhất Bác và Lôi Tụng.

Vương Nhất Bác vốn định từ chối, nhưng nghĩ đây là liên hoan tập thể của cả đoàn phim, nếu cậu không đi thì có vẻ rất không lịch sự, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: "Vâng."

Nơi Đới Đức chọn để liên hoan cũng không xa, vì đối diện với khách sạn có mấy quán ăn, họ chọn một quán có điều kiện khá ổn và có danh tiếng tốt.

Bây giờ đang giữa đêm, quán ăn khuya buôn bán rất được, nhìn thấy đoàn phim đông đúc kéo đến cũng không có gì ngạc nhiên, vì gần đây có phim trường nên thường sẽ có đoàn phim đến đây liên hoan. Nhưng không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh, đặc biệt Lôi Tụng là một trong những diễn viên nam nổi tiếng gần đây, còn đang có phim truyền hình ăn khách đang phát sóng cho nên có rất nhiều người nhận ra cậu ta.

Vương Nhất Bác đeo khẩu trang lại khá im lặng nên có vẻ vô cùng khiêm tốn.

Đợi bọn họ ngồi vào quán Vương Nhất Bác mới có thời gian trả lời tin nhắn của Tiêu Chiến gửi đến.

Người nọ đã trải qua chuyến bay và quá trình quá cảnh dài, một tiếng trước đã bình an đáp xuống đất nước lãng mạn.

Tiêu Chiến: Anh đến rồi [Định vị]

Tiêu Chiến: Đọc kịch bản chung vất vả, xong việc anh sẽ về tìm em ngay.

Vương Nhất Bác: Vâng, vừa xong ạ, đạo diễn Đới mời mọi người ăn khuya.

Vương Nhất Bác: Anh ơi, anh ăn cơm chưa? Ăn xong rồi thì nghỉ ngơi chút đi ạ.

Tiêu Chiến đang nửa dựa vào đầu giường nhận được tin nhắn trả lời thì nỗi nhớ vơi đi không ít, lập tức gõ chữ.

Tiêu Chiến: Anh ăn rồi, đang nằm trên giường.

Tiêu Chiến: Anh đang xem lịch trình mấy ngày tới, chút trời tối sẽ ngủ, bị lệch múi giờ.

Vương Nhất Bác định gõ "Vâng" thì Lôi Tụng đột nhiên kề sát vào: "Thầy Vương, nhìn thử xem ăn gì?"

Đối mặt với thực đơn đưa tới trước mắt, Vương Nhất Bác hơi giật mình, xua tay nói: "Gì cũng được, các thầy chọn là được rồi."

"Được, em nhớ thầy Vương rất thích ăn bắp." Lôi Tụng nói, thêm hai mươi xiên hạt bắp nướng vào trong danh sách gọi món.

Vương Nhất Bác bất ngờ vì Lôi Tụng lại biết, cậu lịch sự nói "Cảm ơn" rồi tiếp tục nói chuyện phiếm với Tiêu Chiến.

Đới Đức cầm mấy chai bia đặt lên bàn: "Đồ nướng hợp với bia, nhân lúc còn chưa khởi quay ăn nhiều uống nhiều vào, đừng khách sáo."

"Đạo diễn Đới, bọn em không uống rượu, xin nhận ý tốt của anh, cho bọn em một chai nước cam ạ." Lôi Tụng cười tủm tỉm từ chối.

Đới Đức không tin cậu ta: "Thằng nhóc cậu thể hiện với tôi đấy à, rõ ràng là uống rất được, Vương Nhất Bác không uống thì đừng uống, Tiêu Chiến đã dặn riêng rồi."

Nghe vậy Vương Nhất Bác mờ mịt ngẩng đầu lên: "... Gì ạ?"

"Tiêu Chiến đã dặn riêng tôi, không được để cho cậu uống rượu, không được hút thuốc." Đới Đức mang bộ râu quai nón nháy mắt với Vương Nhất Bác không hề phù hợp với hình tượng của anh ta.

Lôi Tụng ngồi bên cạnh hơi đổi sắc mặt, ý cười nhạt đi.

Vương Nhất Bác không nhìn thấy, cậu để ý đến nửa câu nói sau của Đới Đức.

Cuối cùng cậu cũng hiểu, tại sao hôm nay Đới Đức yêu cầu mọi người không hút thuốc lúc đọc kịch bản, thì ra là Tiêu Chiến đã dặn riêng trước.

Cậu thật sự rất vui, hơi không kiềm được niềm vui trên mặt: "Cảm ơn đạo diễn Đới, anh và các thầy vất vả rồi."

Chờ đến khi về, cậu phải lập tức gọi điện cho Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro