Chương 55: Đêm nay có thể ở nhờ trong phòng của em không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lấy cậu vi tôn, lấy cậu làm trọng.

Tang Gia Ý cơ hồ là đóng đinh tại chỗ một lúc lâu cũng chưa phục hồi lại được tinh thần.

Cậu theo bản năng duỗi tay vuốt ve chỗ ngón áp út trên tay trái của mình, trống rỗng.

Tựa hồ phát hiện người vẫn chưa theo kịp, Giản Tễ lại quay lại, duỗi tay nắm lấy cổ tay cậu: "Đang nghĩ gì vậy?"

Cho dù vẫn luôn tiếp xúc với không khí lạnh, nhưng chiếc nhẫn vẫn mang theo độ ấm trên người nam nhân.

Chiếc nhẫn trên ngón áp út của đối phương có chút ấm áp, khi chạm vào cổ tay cậu cảm giác tồn tại phá lệ rõ ràng.

Ngay chỗ mạch đập, độ ấm theo động mạch chạy thẳng đến trái tim cậu.

Ngay cả máu quanh lồng ngực cũng bắt đầu sôi trào lên.

Tang Gia Ý lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên, gắt gao nắm chặt lấy người đàn ông.

Khoảnh khắc ngón tay cậu chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của đối phương, cậu nghĩ, thật đáng tiếc, không có nghe được âm thanh thanh túy khi hai chiếc nhẫn chạm vào nhau như lần trước.

Hai người đến sau cùng, lúc bọn họ tiến vào đại sảnh, Đường Trạch Vũ đang trêu chọc Vu Chanh, Diệp Trăn ở một bên nói chuyện cùng một người đàn ông cao lớn xa lạ.

Đối phương mặc một cái áo màu đen đơn giản cùng chiếc quần màu xanh quân đội, cho dù cái gì cũng không lộ ra nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng người săn chắc, cường tráng cỡ nào.

Hắn có chút lười nhác tỳ lên cạnh bàn, nhưng vẻ bề ngoài quá mức sắc bén mang theo tính công kích nồng đậm.

Người như vậy, cho dù lớn lên có được một khuôn mặt trời cao ưu ái, cũng khiến người khác không dám tiếp cận.

Tựa hồ là chú ý tới động tĩnh bên này, ánh mắt của người đàn ông thẳng tắp nhìn sang, sau đó đứng thẳng dậy, nâng tay hướng về phía bên này chào hỏi.

"Giản Tễ."

Giản Tễ gật đầu gọi: "Biên Nam." Ngay sau đó hắn bắt tay, giới thiệu với Biên Nam "Người nhà tôi, Tang Gia Ý."

Chào hỏi xong, Giản Tễ cúi đầu, nhìn đứa nhỏ đứng một bên có vẻ phá lệ ngoan ngoãn nói: "Đây là ông chủ của khu nghỉ dưỡng, Biên Nam."

Đáy lòng Tang Gia Ý có chút kinh ngạc, đây là người Giản Tễ vừa mới nói, sẽ chịu thua, sẽ xây khu nghỉ dưỡng để dỗ người, còn sẽ lấy loại tên "Vi Chuẩn" này?

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Biên Nam, Tang Gia Ý thầm nghĩ, ai mà dám náo loạn gây nhau với người này chứ?

Hắn thoạt nhìn dữ như vậy, cả người ẩn chứa khí chất hung hãn có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Trong chớp mắt, Tang Gia Ý đột nhiên sinh ra lòng hiếu kỳ dày đặc đối với người hắn yêu.

Rất mạnh.

Nhưng mặt ngoài Tang Gia Ý vẫn lễ phép chào hỏi đối phương: "Xin chào."

Biên Nam nhướng mày, vẫn bộ dáng lười nhác như cũ, trời sinh đã mang theo tư thái khinh khỉnh không ai dám coi thường.

Hắn đánh giá khuôn mặt đơn thuần thiên chân của Tang Gia Ý, giống một bạn nhỏ, sau đó cười trả lời: "Xin chào."

Sau khi nói xong ánh mắt Biên Nam dừng trên người Giản Tễ, Giản Tễ vừa nhìn đã hiểu ánh mắt khác thường của hắn, hắn là đang dùng ánh mắt hỏi: "Cậu có phải con người hay không vậy?"

Giản Tễ coi như không thấy, cũng không phải lần đầu tiên bị người khác nghi ngờ như vậy.

Sau đó Biên Nam mở miệng trước: "Người nhà Giản Tễ."

Tang Gia Ý: "......?"

Đang gọi cậu?

"Ánh mắt cậu vừa nhìn tôi là có ý gì?"

Cũng không phải có ý chất vấn gì, chỉ là thuần túy tò mò.

Không biết vừa rồi Giản Tễ nói gì với cậu, Biên Nam nhìn thấy cậu nhóc này giật mình kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Không cần biết Biên Nam dùng cái ngữ khí gì nói chuyện, chỉ cần đi kèm với gương mặt này, đều có vẻ hơi hung dữ.

Tang Gia Ý trong lòng bồn chồn, liền cảm giác được Giản Tễ ôm lấy vai cậu, kéo cậu vào ngực mình.

Giản Tễ sờ sờ sườn cổ Tang Gia Ý, mang theo chút trấn an.

Hắn một bên mở miệng nói: "Em ấy cảm thấy cậu quá dữ, giống một tên mãng phu, nhìn qua không giống như người biết dỗ dành vợ mình, mà giống như sẽ đánh vợ hơn."

Biên Nam: "......"

Tang Gia Ý: "!!" Cậu lớn tiếng "Em cái gì cũng chưa nói nha!"

Giản Tễ nhàn nhạt "Ân" một tiếng: "Anh nói."

Đường Trạch Vũ bên cạnh không nhịn được cười, sau đó vất vả nhịn lại, mới mở miệng hỏi: "Nói tới đây, Trì Vũ ca đâu?"

Tang Gia Ý liền nhìn thấy biểu cảm lãnh lệ trên mặt đối phương phai nhạt bớt, thậm chí trong mắt còn mang theo vài phần ý cười: "Ngủ phía sau."

Mí mắt Giản Tễ khẽ nhúc nhích, nhìn đồng hồ trên tường, gần 12 giờ trưa rồi.

Hắn cũng không nói gì, chỉ là đem ánh mắt vừa rồi Biên Nam nhìn mình ném trở về.

Biên Nam: "......"

Đang nói chuyện phiếm, nhân viên phục vụ đã đưa thẻ phòng tới.

Biên Nam: "Mọi người đi thu dọn hành lý trước đi, nghỉ ngơi một lát rồi cùng nhau ăn bữa cơm."

Cả đoàn đều lục tục rời khỏi nới này, đi về phòng mình.

Biên Nam lại khôi phục bộ dạng lười nhác tỳ lên cạnh bàn, nhìn bóng dáng bọn họ.

Chỉ là nhìn một hồi liền phát hiện không thích hợp.

Giản Tễ nắm cổ tay cậu nhóc ngoan ngoãn, đang nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện cùng cậu, trong mắt là thuần túy ôn nhu, không mang theo một chút bộ dáng tính kế tâm tư thâm trầm thường ngày.

Hẳn là cực kỳ thích.

Tang Gia Ý nhìn Giản Tễ ánh mắt tràn đầy thân mật cùng tin cậy, ngẫu nhiên mí mắt rũ xuống, cũng là vì thẹn thùng.

Nhưng là......

Biên Nam rũ mắt xuống, dừng trên tay hai người.

Mỗi người cầm một thẻ phòng.

Chia phòng ngủ?

Trong lúc nhất thời, Biên Nam cười thành tiếng.

Lúc Giản Tễ đang thu dọn hành lý, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Hắn cũng không ngẩng đầu lên: "Cửa không khóa, vào đi."

Biên Nam đẩy cửa đi vào, cười như không cười nhìn hắn.

Giản Tễ nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta: "Có việc thì nói?"

"Xem ra không phải kết hôn thật nha."

Bị Biên Nam nhìn ra, cũng không có gì kỳ quái, Giản Tễ sớm đã đoán được, cho nên phản ứng rất lãnh đạm: "Sớm hay muộn cũng thành thôi."

"Cậu có được không vậy nha? Ra ngoài chơi còn chia phòng ngủ? Lúc trước tôi cùng Trì Vũ chưa yêu nhau, lúc cùng nhau ra ngoài chơi ......"

Hắn còn chưa nói xong, Giản Tễ đã làm một cái thủ thế ngừng lại: "Tôi không muốn nghe kênh người lớn của hai người."

Biên Nam nghẹn họng: "Vậy cậu thật sự cứ khắc chế thủ lễ như vậy?"

Bàn tay đang dọn đồ của Giản Tễ khựng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Hôm nay đợi trễ một chút, khu nghỉ dưỡng của cậu sẽ hết phòng, điều hòa phòng tôi bị hư."

Tuy rằng đã qua mùa đông, nhưng nhiệt độ mùa xuân cũng không cao lắm, hơn nữa xung quanh đây nhiều núi nhiều sông, trong không khí ẩm ướt mang theo chút hơi lạnh.

Nếu buổi tối không có máy điều hòa, sẽ có chút khó chịu.

Biên Nam: "......"

Hắn ta biết ngay mà.

Khóe môi hắn cong một chút: "Không, tôi sẽ cố tình đi nói với người nhà của cậu, có phòng trống."

Giản Tễ nhướng mày, chậm rãi mở miệng: "Nghe nói Trì Vũ thích tác phẩm《 Gió 》 của đại sư nhiếp ảnh Đạt Lị, nó đang ở chỗ tôi."

Biên Nam đứng thẳng người dậy, không đợi Giản Tễ nói tiếp vội vàng đáp: "Thành giao."

Đạt thành giao dịch, Giản Tễ đột nhiên mới nhớ tới gì đó, hỏi: "Đúng rồi, cậu tới tìm tôi làm gì?"

Biên Nam hiếm thấy trầm mặc một chút: "Định đến hỏi cậu, khu nghĩ dưỡng của tôi tối nay có nên đầy phòng hay không, có chỗ nào cần tu sửa không."

Giản Tễ: "......"

Trong lúc nhất thời, hắn thế nhưng cũng không biết nên nói cái gì.

Giản Tễ thật sự thực không muốn thừa nhận, vật họp theo loài là có thật.

Hắn lịch sự ngửa lòng bàn tay hướng về phía cửa ý bảo: "Cậu có thể đi rồi."

Biên Nam nghĩ tới tác phẩm《 Gió 》vẫn còn trong tay đối phương, nhẫn nhịn rời đi.

Sau khi thu dọn xong, một đám người lại đi về phía sân sau khu vực riêng của Biên Nam.

Khu du lịch này hơi hướng thiên về phong cách Trung Quốc, xung quanh sông núi cũng nhiều, cho nên kiến trúc cao nhất cũng không vượt qua ba tầng, để tránh che chắn phong cảnh tự nhiên.

Vốn cũng không phải mục đích kiếm tiền mà xây nên, cho nên chi phí hơi cao, hoặc là theo chế độ hội viên, ngăn cản một lượng lớn khách tới nghỉ dưỡng.

Hiện tại chính là có thể bảo đảm nơi này vẫn có nguồn khách, nhất định náo nhiệt đồng thời lại không quá mức ầm ĩ.

Mà khu nhà phía nam cách mặt hồ gần nhất, là nơi ở tư nhân của Biên Nam, cấm người ngoài tùy tiện tiến vào.

Tang Gia Ý có chút tò mò nhìn cảnh sắc dễ chịu xung quanh, chỉ cảm thấy đối phương hẳn là một người biết hưởng thụ.

Thường xuyên ở chỗ này, rời xa thế tục ồn ào náo động, trong lòng cũng sẽ bình tĩnh trở lại.

Tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của Tang Gia Ý, Giản Tễ hơi cúi đầu nói với Tang Gia Ý: "Biên Nam kỳ thật là một người thích những thứ kích thích, nguy hiểm, nơi yên bình này, với cậu mà nói có lẽ sẽ có chút nhàm chán, nhưng Trì Vũ thích."

Tang Gia Ý không phải lần đầu tiên nghe thấy cái tên này: "Trì Vũ?".

Giản Tễ gật gật đầu: "Ừm, người yêu của cậu ta."

Nói xong, mấy người liền đẩy cửa tiến vào một căn biệt thự nhỏ hai tầng có sân.

Biên Nam đang ngồi co chân trên ghế dài cúi đầu xem điện thoại, bên chân có một con chó săn Doberman thuần đen đang nằm, sau khi nghe thấy động tĩnh bên này, nhạy bén đứng lên.

Biên Nam nhàn nhạt gọi một tiếng: "Chilli."

Như là cảm nhận được cảm giác áp bách, mới chỉ kêu một tiếng "Chilli" Doberman đã ngoan ngoãn nằm lại.

Biên Nam đứng dậy liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Tôi lên gọi Trì Vũ chút là có thể ăn cơm rồi."

Đều là những người tương đối thân thuộc, hắn cũng không coi mọi người như khách, cho nên thái độ tùy ý lại đơn giản.

Tang Gia Ý cùng Vu Chanh bên cạnh thỉnh thoảng trêu chọc Doberman, loại chó này vốn thiên hướng hung mãnh, nhưng cũng may đã trải qua huấn luyện, không đến mức tùy ý tổn thương người khác.

Giản Tễ đứng ở một bên, nghe Diệp Trăn cùng Đường Trạch Vũ nói chuyện, tầm mắt lại dừng trên người Tang Gia Ý, cảnh giác con chó Doberman kia.

Đột nhiên, Dobermann vươn hai chân trước ra, dựng đứng lên cao ngang ngực người, lao thẳng vào người Tang Gia Ý.

Giản Tễ trong lòng căng thẳng, vội vàng kéo Tang Gia Ý về phía sau, Dobermann nhào vào khoảng không.

Người bình thường nếu bị loại chó to lớn này đột nhiên nhào tới có lẽ sẽ không thể nào chịu nổi, Tang Gia Ý càng không thể.

Tang Gia Ý cũng bị hoảng sợ.

Sau đó liền nghe được phía sau truyền đến một âm thanh có chứa ý cảnh cáo nhẹ gọi: "Chilli."

Mọi người quay đầu nhìn sang, liền thấy một thanh niên tóc dài đứng trên cầu thang gỗ sơn son thiếp đỏ, mang theo chút kiều diễm phong tình, tầm mắt chậm rãi nhìn về phía bên này.

Đối phương mặc một chiếc áo sơ mi phủ kín lá phong như đang rực cháy, càng tôn thêm làn da trắng nõn không chút tỳ vết.

Áo sơmi được nhét trong chiếc quần rộng thùng thình màu caramel, vòng eo nhỏ đến mức một tay là có thể ôm trọn.

Chú ý tới đám người bên này, cậu ta nhướng mày cười nói: "Yo, khách hiếm thấy nha."

Vốn chính là có quen biết, Đường Trạch Vũ cùng Diệp Trăn gọi một tiếng "Trì Vũ" liền đi qua chào hỏi.

Ánh mắt Giản Tễ vẫn luôn đặt trên người Tang Gia Ý, quan sát kỹ lưỡng, vốn muốn xem cậu có bị Doberman đụng trúng hay không, hoặc là khiến cậu kinh hách.

Kết quả liền nhìn thấy người từ cổ đến mặt chậm rãi phiếm hồng, Giản Tễ sửng sốt, cúi đầu nhìn.

Éc, ngay cả mu bàn tay cùng một phần cánh tay lộ ra cũng đều nhiễm một màu đỏ hồng.

Tang Gia Ý chậm rãi thở hắt ra, sau đó đột nhiên xoay người liền chui vào trong lồng ngực Giản Tễ, đem mặt mình gắt gao chôn trụ.

Không rên một tiếng, rõ ràng là đang thẹn thùng.

Mặt Giản Tễ tối sầm.

Đôi tay hắn ôm lấy khuôn mặt nóng hầm hập của cậu, làm Tang Gia Ý ngẩng đầu lên: "Em thẹn thùng cái gì?"

Đôi mắt Tang Gia Ý chớp chớp, vội vàng bảo hắn nói nhỏ chút, sau đó chính mình dùng âm lượng càng nhỏ hơn: "Cậu ấy đẹp thật đó, Cậu ấy đẹp thật đó!"

"......"

Vốn là ở trong một cái sân, không gian yên tĩnh, thanh âm cho dù nhỏ thì mọi người bên cạnh vẫn có thể nghe được.

Trì Vũ rõ ràng cũng chú ý tới động tĩnh bên này, nhướng mày hứng thú nhìn qua.

Doberman sau khi nghe thấy chủ nhân triệu hoán nhảy nhót chạy tới, nhiệt tình xoay vòng vòng xung quanh người.

Trì Vũ sờ đầu Chilli, sau đó xuống dưới đi đến trước mặt Tang Gia Ý: "Xin lỗi, Chilli là thích cậu, đối với cậu không có ác ý."

Cậu ta vừa thấy cậu bị lao tới liền xoay người nhào vào trong lòng Giản Tễ, lo lắng đối phương bị ủy khuất kinh hách, vì vậy giải thích một chút.

Từ nhỏ đến lớn giáo dưỡng làm Tang Gia Ý nói chuyện phải nhìn vào mắt người khác, vì vậy cậu đỏ mặt ngẩng đầu khỏi vòng tay của Giản Tễ, quay lại nhìn, liền đối diện với đôi mắt hoa đào chứa đựng ý xin lỗi của Trì Vũ.

"Không, không sao, tôi không có để ý." Tang Gia Ý rất nhanh ý thức được đối phương có thể là hiểu lầm gì đó, đôi mắt nhìn người rất sáng: "Tôi không phải bị dọa sợ, tôi chỉ là —— thẹn thùng."

Hai chữ cuối cùng cậu nói rất nhỏ, nhưng Trì Vũ cũng nghe thấy rồi.

Nghi hoặc: "Thẹn thùng?"

Tang Gia Ý ôm ngực: "Tôi, tôi nhìn thấy cậu nên thẹn thùng."

Cũng không phải là nói sinh ra thứ tình cảm khác thường gì, đó thuần túy là phản ứng trong tiềm thức khi đối diện với vẻ đẹp tự nhiên.

Trì Vũ sửng sốt một chút, cười to thành tiếng.

Nhìn đôi con ngươi xinh đẹp, sạch sẽ của đối phương, Trì Vũ vừa cười cũng vừa ôm ngực mình: "Mẹ ơi! Giản Tễ mau nói cho tôi biết, cậu lừa được ở chỗ nào vậy? Tôi cũng đi ngồi xổm một chút!"

Biên Nam sau khi lên lầu tìm Trì Vũ hoàn mỹ bỏ lỡ nhau, vừa xuống dưới liền nghe được Trì Vũ nói lời này.

"Ngồi xổm cái gì?"

Trì Vũ nghiêng đầu nhìn sang, tự nhiên ngẩng đầu lên, đón lấy đối phương đi đến trước mặt, sau đó trực tiếp cúi đầu hôn khẽ một cái.

Một cái chạm rất nhẹ nhàng, Trì Vũ liền tiếp tục mang theo ý cười nhìn về phía Tang Gia Ý bên kia, như trong dự kiến, đối phương càng thẹn thùng hơn.

Tang Gia Ý chớp chớp đôi mắt, nghiêng đầu tiếp tục nhìn hai người Trì Vũ cùng Biên Nam.

Rõ ràng cũng không có cử chỉ gì quá lố, nhưng vẫn khiến người khác cảm giác bầu không khí khi hai người này đứng cạnh nhau rất khác biệt.

Biên Nam cúi đầu, thấp giọng nói chuyện cùng Trì Vũ, sau đó cổ tay vô thức vuốt ve mái tóc dài của cậu ta.

Tang Gia Ý sửng sốt, liền thấy được chỗ cần cổ lộ ra của Trì Vũ, trên làn da trắng lạnh hiển hiện chi chít những dấu vết màu đỏ rõ ràng.

Tựa hồ như chú ý tới tầm mắt của Tang Gia Ý, Trì Vũ quay sang, cùng cậu đối diện.

Nhận ra Tang Gia Ý nhìn thấy gì, Trì Vũ cười nhún nhún vai, tỏ vẻ không có ý định che giấu cổ mình.

Tang Gia Ý có chút ngượng ngùng rũ mắt, cậu sẽ không không biết đó là cái gì, bởi vì dưới ngòi bút cậu đã từng viết qua, thậm chí còn rất hoa mỹ viết qua.

Nhưng cho dù có viết nhiều đến mấy cũng chỉ là lý luận suông, trước giờ những người qua lại bên cạnh cậu đều không nhiều lắm, cậu trước giờ cũng chưa từng nghĩ tới một đôi tình nhân thật sự khi ở cạnh nhau sẽ có bộ dạng như thế nào.

Giản Tễ bên cạnh đột nhiên gọi một tiếng: "Hựu Hựu, đang nhìn gì vậy?"

Tang Gia Ý ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng dưng cảm thấy thẹn thùng, cùng với vẻ thẹn thùng khi nhìn thấy Trì Vũ có chút không giống nhau.

Kỳ thật, từ lúc Ngư Ngư nhắc tới lần trước, nói cử chỉ của cậu và Giản Tễ quá mức thân mật, cậu liền trở nên khác thường.

Điển hình như, cậu sẽ không tự giác quan sát hình thức ở chung của đàn anh Tống Trạch cùng đàn chị Trang Ninh.

Chỉ là hai người kia, đều mang theo khắc chế cùng nội liễm, thật cẩn thận tới gần đối phương.

Cho dù là có chứa tình cảm nào khác, cũng chỉ như tình yêu tuổi học trò, ngây ngô lại đơn thuần.

Đó là tần số riêng giữa bọn họ.

Tang Gia Ý không nhìn ra được gì, cũng không cảm nhận được gì.

Nhưng từ trên người Biên Nam cùng Trì Vũ, cậu cảm thấy trực tiếp bị tác động rất sâu.

Cho dù là về mặt thị giác hay tâm lý.

Có lẽ là do bề ngoài tạo ấn tượng mạnh mẽ của hai người này lại mang theo tình cảm nóng cháy như lửa, chỉ cần đứng chung một chỗ, liền cảm giác ngọn lửa càng thêm nồng đậm.

Cậu lần đầu tiên nhìn thấy một đôi tình nhân mà đối phương cái gì cũng không làm nhưng vẫn cảm nhận được thân mật cực hạn, thoải mái biểu lộ dục vọng.

Đó là phương diện mà Tang Gia Ý chưa bao giờ thấy qua.

Cậu không khỏi nghĩ, vậy chính mình cùng Giản Tễ trong mắt người ngoài, lại là tần số như thế nào, lại là loại thân mật nào?

Vấn đề này Tang Gia Ý suy nghĩ thật lâu, thậm chí ban đêm hiếm khi mất ngủ.

Cậu nằm trên giường nghiêng đầu nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, nghĩ đến bầu không khí riêng biệt chỉ thuộc về đôi tình nhân Trì Vũ cùng Biên Nam trên bàn cơm.

Lại nghĩ đến một mạt màu đỏ trên làn da trắng ngần kia.

Cuối cùng, chỉ nghĩ tới Giản Tễ.

Tang Gia Ý trở mình.

Sao lại thế này, trong núi không phải nên lạnh sao? Nhưng cậu như thế nào lại cảm thấy nóng tới vậy? Điều hòa mở cao quá sao?!

Đột nhiên, Tang Gia Ý nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa thật nhẹ.

Tang Gia Ý khựng lại, đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa.

Tuy rằng là ở ngoại ô phía nam xa xôi, nhưng lúc tới cậu đã quan sát qua, công tác bảo đảm an toàn cho nơi này Biên Nam làm rất tốt.

Cho dù là hệ thống phòng trộm của chính bên trong tòa nhà, hay là nhân viên an ninh bên ngoài, đều rất toàn diện.

Cho nên Tang Gia Ý cũng không lo lắng lắm, chỉ là lúc này mà tới tìm cậu......

Giản Tễ rũ mắt đợi một lát, liền nhìn thấy cửa phòng bị nhẹ nhàng kéo ra một chút, người bên trong nghiêng người thò ra non nửa khuôn mặt.

Thanh âm tinh tế, nhưng giữa hành lang yên tĩnh có vẻ phá lệ rõ ràng: "Có việc gì sao?"

Trong mắt Giản Tễ hiện lên một tia ý cười, thanh tuyến rất thấp: "Phòng anh có hơi lạnh, đêm nay có thể ở nhờ trong phòng của em không?"

Lạnh?

TangGia Ý rõ ràng cảm giác được hôm nay càng nóng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro