Chương 67: Hay buồn ngủ, thích ăn chua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bụng ngươi khó chịu, sao không nói cho cô biết?"


Lúc này, Giang Uẩn đột nhiên cảm nhận được một dòng nhiệt ấm áp lướt qua bụng, giống như đang nghịch ngợm.

Giang Uẩn giật mình.

Y theo bản năng muốn đưa tay chạm vào.

Tùy Hành hỏi: "Sao thế?"

Giang Uẩn nói: "Ngươi đừng nhúc nhích."

Hai ngày nay, dòng nhiệt này xuất hiện rất thường xuyên.

Tuy rằng vẫn trốn tránh như cũ, nhưng Giang Uẩn phát hiện, mỗi khi y tiếp xúc gần gũi với Tùy Hành, sẽ càng dễ dàng kích thích nó hơn.

Tùy Hành không dám cử động.

Giang Uẩn cẩn thận cảm nhận, quả nhiên, không lâu sau, dòng nhiệt ấm áp đó lại lóe lên lần nữa, giống như có nội lực lan ra.

Cảm giác rất dễ chịu.

Giang Uẩn cảm nhận được kinh mạch của mình ấm lên rất nhiều, thấp giọng nói: "Điện hạ có thể buông tay rồi."

Giọng nói của tiểu lang quân mềm mại êm ái.

Tùy Hành còn chưa ôm đủ, đã nghe Kê An ở bên ngoài bẩm báo, thái y đến rồi.

Hai vị thái y run rẩy bước vào.

Ở tuổi này, bọn họ rất quan tâm đến vấn đề sức khỏe, cho nên vừa qua giờ Hợi* đã sớm lên giường đi ngủ. Nhưng vị Thái tử ngang ngược này lại yêu cầu bọn họ lập tức đến phủ Thái tử xem bệnh, còn đồng thời gọi cả hai người.

*Khoảng 21-23h.

Hai vị thái y không dám nói gì, cúi đầu hành lễ, sau đó cung kính đến bên giường bắt mạch cho Giang Uẩn.

Kỳ thực Giang Uẩn không muốn Tùy Hành tốn nhiều thời gian như vậy, bởi vì y chỉ bị cảm lạnh và ho khan mà thôi, vốn không cần uống thuốc, sưởi ấm một chút là được rồi.

Nhưng Tùy Hành một mực không chịu.

Hai vị thái y thay phiên nhau bắt mạch.

Lúc này, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt khó tin.

Tùy Hành đứng ở một bên nhìn chằm chằm, thấy bọn họ im lặng, hắn nhíu mày, cảm thấy vấn đề có hơi nghiêm trọng, hỏi: "Rốt cuộc là làm sao?"

Hai vị thái y nhìn nhau.

Một người thận trọng hỏi Giang Uẩn: "Gần đây công tử có cảm thấy khó chịu gì không?"

Tùy Hành thay y trả lời: "Đều tại cô, đầu óc bị úng nước nên để y sống ở Tây viện, hại y bị cảm lạnh, đến nay vẫn chưa khỏi."

"Vậy ăn uống và nghỉ ngơi thì sao?"

Tùy Hành vẫn trả lời: "Hay buồn ngủ, thích ăn chua, còn nôn ra nước chua."

"..."

Vẻ mặt hai người đều ngưng trọng.

Tả viện có kinh nghiệm dày dạn hơn hỏi: "Dạo gần đây, công tử cảm giác trong bụng xuất hiện một luồng hơi thở kỳ lạ phải không?"

Giang Uẩn gật đầu.

Sắc mặt Tả viện càng trở nên nghiêm nghị.

Ông trầm tư hồi lâu nói: "Nếu lão thần đoán không sai, có lẽ là do quả trứng cát tường."

Lòng Tùy Hành chùng xuống.

"Quả trứng đó có vấn đề?"

Tả viện vội nói: "Không không, điện hạ đừng hiểu lầm. Trứng cát tường không có vấn đề gì, nhưng suy cho cùng cũng là thánh vật do trời ban tặng. Theo sách y, những người dùng nó dễ bị đầy hơi, buồn nôn, thậm chí còn buồn ngủ và có các triệu chứng khác, giống như..."

"Giống như cái gì?"

"Giống như có thai."

"..."

Tùy Hành trầm giọng hỏi: "Vậy phải trị thế nào?"

Lần này là Hữu viện đáp: "Dùng thuốc thích hợp dẫn khí ra khỏi cơ thể."

Theo lời giải thích ban đầu của thái y, thứ này có lẽ gọi là khí đục, trứng cát tường mang ý nghĩa may mắn, tuyệt đối không thể mạo phạm, vì vậy hai vị Thái y đều dùng cách nói uyển chuyển để giải thích.

"Về bệnh ho, cũng không phải vấn đề gì lớn. Điều quan trọng nhất lúc này là phải nghỉ ngơi."

Tùy Hành ra lệnh bọn họ kê đơn thuốc giảm chứng đầy hơi.

Sau đó hắn ngồi xuống bên giường, đau lòng hỏi: "Bụng ngươi khó chịu, sao không nói cho cô biết?"

Giang Uẩn không biết nên nói cái gì.

Bởi vì dòng nhiệt ấm áp đó không hề khiến y khó chịu.

Hơn nữa...

Không biết Giang Uẩn nghĩ tới điều gì, y trầm ngâm một lát, không nói thêm gì nữa.

Tùy Hành cho là y mệt mỏi, nói: "Cô đỡ ngươi nằm xuống trước nhé?"

Giang Uẩn gật đầu, y nằm xuống chợp mắt một lát, sau đó Kê An bưng thuốc vào.

Tùy Hành nhận lấy, để Giang Uẩn dựa vào gối, tự mình đút y.

Nhưng Giang Uẩn vừa uống một ngụm, bỗng cảm giác được hơi thở trong bụng đột nhiên phản kháng kịch liệt, giống hệt như đang lăn lộn, hiển nhiên là chống cự với loại thuốc này.

Giang Uẩn giật mình.

Tùy Hành lo lắng hỏi: "Không thoải mái sao?"

Giang Uẩn nhìn chén thuốc trong tay, đột nhiên nói: "Tối nay có thể không uống không?"

"Vì sao?"

"Ta cảm thấy, hình như dòng nhiệt đó đã biến mất."

"..."

Tùy Hành không thể tin được.

"Chỉ mới uống một ngụm đã có tác dụng?"

"Ừm."

Tùy Hành không khỏi đưa tay ra, sờ sờ bụng nhỏ của tiểu lang quân.

Hơi thở đang đập dữ dội vừa rồi lập tức ngừng chuyển động.

Tùy Hành vừa rời tay, nó lại bắt đầu nghịch ngợm, làm ầm ĩ.

Giang Uẩn: "..."

Giang Uẩn nói: "Thật sự không cần uống đâu."

Tùy Hành bán tín bán nghi.

Giang Uẩn nói y không thích mùi thuốc, đồng thời bảo hắn mang đi nơi khác.

Sau khi Tùy Hành xác nhận tiểu lang quân của mình không còn khó chịu nữa mới đứng dậy, cầm bát thuốc đi ra ngoài.

Giang Uẩn đưa tay, thử chạm vào bụng mình.

Hơi thở lập tức thân mật cọ xát quanh lòng bàn tay y, khôi phục lại dáng vẻ vui tươi trước đó.

Nhưng khi Tùy Hành quay lại, nó lại biến mất như chuột thấy mèo, trốn ở đâu đó không rõ.

Nghỉ ngơi hai ngày, bệnh ho của Giang Uẩn đã đỡ hơn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này, Tùy Hành nhiều lần bị Tùy đế triệu vào cung để giải quyết những việc tiếp theo ở Ly Sơn, thực tế thời gian ở trong phủ của hắn cũng không có bao nhiêu.

Giang Uẩn rảnh rỗi đến tháp Linh Lung với Thập Phương, tiếp nhận lời thách đấu của mọi người.

Ván cờ Linh Lung ở Tùy đô đã nhanh chóng lan truyền khắp Giang Bắc qua miệng giới văn nhân danh sĩ, nhiều học sĩ từ các nước nhỏ ở Giang Bắc cũng chạy đến thử sức. 

Bởi vì những người thách đấu phải sử dụng tên cờ "thiên hạ" và "thương sinh" để thi đấu, nên khi nhìn những quân cờ đen trắng rải rác bên trên, họ không khỏi nghĩ đến mối quan hệ giữa thiên hạ và thương sinh.

"Thiên hạ là thiên hạ của người trong thiên hạ."

"Người trong thiên hạ, chẳng phải là thương sinh hay sao?"

"Thiên hạ dù lớn đến đâu, cũng sẽ không lớn bằng lê dân bách tính, cho nên ván cờ này không có cách nào phá giải."

Sau bữa tối, khắp nơi đều có thể nghe thấy các văn nhân sĩ tử tranh luận về vấn đề thiên hạ và thương sinh.

Giang Uẩn ngồi trong xe ngựa, nghe những lời bàn luận bên ngoài cửa sổ, bất giác cong khóe miệng.

Thập Phương ngồi ở một bên, không nhịn được nói: "Hai ngày nay dường như tâm tình của tiểu lang quân rất tốt."

Giang Uẩn không phủ nhận.

Thậm chí còn nghĩ, y nên vui vẻ mới phải.

Bởi vì trong hai ngày qua, y cảm giác được nội lực trong kinh mạch của mình đang dâng trào mãnh liệt, đã có dấu hiệu hoàn toàn khôi phục.

Bên ngoài cửa sổ nắng xuân ngập tràn.

Cách khung cửa, Giang Uẩn nhìn thấy quán rượu Thái Bạch cư, y lập tức ra hiệu cho thị vệ dừng xe, cùng Thập Phương bước vào trong mua bánh hoa mơ và rượu thông.

Lúc đi ra, y nhìn thấy Tùy Hành đang đứng cạnh xe ngựa.

Tùy Hành bước tới bế Giang Uẩn lên, nhìn thấy vò rượu nhỏ trong tay y, hắn cau mày: "Thân thể còn chưa khỏe, sao lại ham rượu như vậy?"

Giang Uẩn hôn hắn một cái, nói: "Ta chỉ uống một chén nhỏ, còn lại để dành cho điện hạ."

Tùy Hành không thích rượu hoa quả cho lắm, hắn thích rượu mạnh hơn.

Nhưng tiểu lang quân tự tay mua cho hắn, dĩ nhiên là ngon hơn bất kỳ loại rượu nào trên đời.

Hắn nhướng mày nói: "Trước tiên cô phải kiểm tra xem ngươi luyện tập đến đâu rồi, nếu làm tốt, cô sẽ cho phép ngươi uống."

Tai Giang Uẩn đỏ bừng, lại hôn hắn một cái.

Lúc về đến biệt viện, Trần Kỳ đã đợi sẵn ở Nuy Nhuy đường.

Nhìn thấy Tùy Hành bế Giang Uẩn vào phủ, hắn vội vàng cúi đầu.

Tùy Hành hỏi hắn có chuyện gì.

Trần Kỳ nói: "Việc điện hạ ra lệnh cho thần điều tra đã có kết quả. Nội quan của Giang quốc đã đến Tùy đô. Gã nói, gã bằng lòng bẩm báo mọi việc với điện hạ."

•••

Hết chương 67.

Tác giả: Nhược Lan Chi Hoa

Chuyển ngữ: Bất Tri Giang Nguyệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro