Chương 33: Tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai tay bị Thấu Kỳ Sa Hạ buộc lại gác lên đỉnh đầu, Lâm Nhã Nghiên nhìn người kia ở trên người mình tùy ý để lại dấu vết sở hữu, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia sủng nịch, tuy rất bất mãn vì tiểu quỷ quá thô lỗ, nhưng nàng hiểu cũng chỉ vì tiểu quỷ yêu mình quá sâu nên mới làm ra những hành động này.

Nhìn tiểu quỷ chuyển hướng tấn công xuống nửa người dưới của mình, lông mày Lâm Nhã Nghiên không khỏi nhíu lại, tuy nàng không thích làm thụ, nhưng nếu Thấu Kỳ Sa Hạ thích làm công, nàng vẫn có thể thử bị áp. Nhưng Thấu Kỳ Sa Hạ hiện tại nhìn qua dường như nửa tỉnh nửa say, nếu nàng ta làm xong, ngủ một giấc liền quên mất, không phải nàng sẽ chịu thiệt sao? Dù sao cũng là lần đầu tiên trân quý a......

Lâm Nhã Nghiên nhìn nhìn nữ nhân đang vội vàng cởi ra quần của mình, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ ngoan ý, nàng dùng hai tay đang bị để trên đỉnh đầu đánh mạnh xuống phía dưới người đối diện. Một kích này vững vàng rơi xuống cổ cùng bả vai Thấu Kỳ Sa Hạ. Chịu đựng va chạm mãnh liệt, trong lúc nhất thời Thấu Kỳ Sa Hạ kêu rên một tiếng, rồi mất đi tri giác, ngã xuống ngực Lâm Nhã Nghiên.

Bàn tay Lâm Nhã Nghiên cố gắng thoát ra khỏi bao gối mà Thấu Kỳ Sa Hạ cột lại, nàng rất muốn lấy tay vuốt ve mái tóc Thấu Kỳ Sa Hạ, nhưng vẫn bị trói buộc. Thấu Kỳ Sa Hạ buộc thật chặt, Lâm Nhã Nghiên cố muốn thoát vài lần vậy mà không hề có dấu hiệu buông lỏng. Tay thoát không ra, nàng lại dùng răng cắn, cứ như vậy, nàng đã có thể thoát ra khỏi cái vỏ bao gối, đưa tay chạm vào người Thấu Kỳ Sa Hạ.

Cúi đầu liếc liếc tiểu quỷ xấu xa, lại phát giác tiểu quỷ lúc này đang an bình ngủ ngon trên ngực mình. Trong lòng Lâm Nhã Nghiên tuy tràn đầy oán giận, nhưng cũng thương tiếc, bởi vì khi ngủ say Thấu Kỳ Sa Hạ trông thực khả ái, lông mi tại cong cong dài dài, do uống rượu mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi hé mở, dường như đang kháng nghị.

Khóe miệng Lâm Nhã Nghiên hơi hơi gợi lên, cảm giác muốn giáo huấn người trước mắt đều tan đi hết, nàng cố sức cái chăn cách đó không xa kéo lại gần, đắp lên người mình cùng Thấu Kỳ Sa Hạ. Thập phần săn sóc khi đem phần lớn chăn đắp kín người Thấu Kỳ Sa Hạ, còn mình chỉ đắp nửa người trên, nàng sợ Thấu Kỳ Sa Hạ sẽ bị lạnh.

Cứ như vậy, một đêm an hòa qua đi.

Sáng sớm hôm sau, đương lúc ánh sáng ấm áp chiếu rọi đến sườn mặt Thấu Kỳ Sa Hạ, nàng không khỏi mím môi, nhỏ giọng than thở.

"Ngô, đã nói chị là thụ rồi, còn giãy dụa làm gì? Em sẽ ôn nhu. Òh, ngoan nào..."

Vốn đang ngủ say Lâm Nhã Nghiên bỗng nhiên nghe được người bên gối nói như vậy, trong lúc nhất thời nàng có chút dở khóc dở cười, tiểu quỷ này, trong mộng cũng muốn làm công nữa.

"Tiểu quỷ."

Lâm Nhã Nghiên lên tiếng lạnh lùng gọi cục cưng nhà mình, muốn nàng ta tỉnh lại, bởi vì nàng bị áp đến mức đau nhức rồi.

Thấu Kỳ Sa Hạ bĩu môi, có vẻ như nghe được những lời này mà trả lời:

"Gọi tiểu quỷ hả, phải gọi em là công quân bệ hạ biết chưa? Chị là thụ."

Nói xong Thấu Kỳ Sa Hạ còn xoa xoa nơi mềm mại trước ngực Lâm Nhã Nghiên, nhu niết cho tiểu hồng đậu đứng lên, trong mắt Lâm Nhã Nghiên nổi lên một tia phẫn uất, còn chưa kịp phát tiết thì nhìn thấy tiểu quỷ sợ hãi từ trên người nàng nhảy lên, ngã ngồi sang một bên.

Trên mặt Thấu Kỳ Sa Hạ là bộ dạng kinh ngạc, khó có thể tin, nàng run rẩy chỉ vào cái áo bên cạnh đã bị xé rách, kinh ngạc kêu lên.

"Chị! Chị như thế nào lại ở đây?"

Nàng lại đem ánh mắt của mình đi xuống phía dưới, thì nhìn thấy hai cổ tay của Lâm Nhã Nghiên bị mình dùng áo gối trói lại, không khỏi trố mắt.

"Đây là em làm?"

Lâm Nhã Nghiên gật đầu, Thấu Kỳ Sa Hạ mím môi, khuôn mặt tái nhợt có vẻ khó có thể tin, nàng vỗ vỗ trán, cố gắng suy nghĩ về buổi tối hôm qua.

Tại Nàng nhìn thấy áo của Lâm Nhã Nghiên đã bị xé rách, đai lưng cùng khóa kéo của quần dài cũng bị mở ra, chưa cần nghĩ nàng cũng tự cảm thấy chính mình vào tối hôm qua nhất định đã làm một chuyện thật vĩ đại, nàng đã công được Lâm Nhã Nghiên.

Từ chiếc chăn ấm áp chui ra, Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo, vừa sờ lên thân thể của mình, nàng cũng không khỏi choáng váng, cái gì cũng không mặc ! Em ... Em ! Chẳng lẽ ngày hôm qua mình bị nữ vương ăn sao? Lấy tay sờ sờ hạ thân của mình, phát hiện ra quần vẫn còn hoàn hảo chỉnh tề ở nơi đó. Hoàn hảo, xem ra chỉ có mình công thôi......

"Nè, ngày hôm qua tôi lại say rượu loạn tính hả?"

Từ "Lại" khiến Lâm Nhã Nghiên có chút bất mãn, liên tiếp hai lần say rượu làm điều xằng bậy thất bại, lúc thanh tỉnh sao không có gan làm đi.

Lâm Nhã Nghiên đem ánh mắt liếc nhìn nơi khác, không thèm nhìn Thấu Kỳ Sa Hạ. Thấu Kỳ Sa Hạ lại cảm thấy Lâm Nhã Nghiên đang giận vì mình rượu công nàng, tiểu quỷ vội vàng ngồi lại sát Lâm Nhã Nghiên biểu đạt thành ý xin lỗi

"Thực xin lỗi nha. Chị cũng biết tửu lượng của tôi không tốt."

Tôi đã đoán được lúc tỉnh lại cái gì em cũng không nhớ mà. Lâm Nhã Nghiên ở trong lòng thở dài, nàng bỗng nhiên cảm thấy tối hôm qua đánh ngất Thấu Kỳ Sa Hạ, ngăn chặn nàng ta hành động, là việc làm quá chính xác.

Đang hậm hực về bản tính kì cục của tiểu quỷ nhà mình, bên tai nàng lại truyền đến thanh âm thề thốt của Thấu Kỳ Sa Hạ.

"Được rồi, tôi biết tối hôm qua làm tôi khiến chị không thoải mái. Bất quá, chị yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm ."

Xem đi, tôi là con người có trách nhiệm, đáng để dựa dựa vào a. Thấu Kỳ Sa Hạ ở trong lòng thầm tự hào .

"Không cần em chịu trách nhiệm, em chưa làm cái gì hết mà."

Lâm Nhã Nghiên lãnh đạm thốt ra một câu đơn giản, lại như một chậu nước lạnh đổ xuống tâm hồn rực cháy của Thấu Kỳ Sa Hạ, Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng nhiên có chút mê man, nhưng nàng vẫn cảm thấy chỉ là Lâm Nhã Nghiên còn đang giận dỗi mà thôi.

"Chị nói gì vậy. Tôi không phải loại người mau quên. Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm ."

Không phải loại người mau quên...... Lâm Nhã Nghiên bỗng nhiên cảm thấy có chút nói không nên lời. Nàng lắc lắc cái cổ, sau đó vẫy vẫy tay gọi Thấu Kỳ Sa Hạ.

"Lại đây, nơi này tối hôm qua bị em nằm đè lên, giờ hơi đau, xoa bóp cho tôi."

Thấu Kỳ Sa Hạ vốn là người không thích bị người khác sai khiến, nhưng do áy náy đối với Lâm nữ vương, nàng vẫn quyết định làm theo.

Không tình nguyện vươn tay ra chuẩn bị xoa bóp, ánh mắt vừa thấy cổ của Lâm Nhã Nghiên thì nàng không khỏi có chút ngượng ngùng , địa phương này tuy không phải bộ vị mềm mại mà đông đảo mọi người tha thiết ước mơ chạm vào, nhưng cũng được coi là nơi tiếp xúc gần đó a.

"Mau."

Vừa thấy Lâm Nhã Nghiên bất mãn thúc giục, Thấu Kỳ Sa Hạ âm thầm nuốt nước miếng, mím môi, mặt không vui, tay xoa nhẹ nơi cổ. Tuy rằng không phải địa phương nàng muốn xoa, nhưng vẫn thuộc thân thể của Lâm Nhã Nghiên mà, khóe miệng Thấu Kỳ Sa Hạ không khỏi thỏa mãn dương lên. Nhưng nàng vừa mỉm cười, thì nghe được thanh âm chế nhạo của Lâm Nhã Nghiên

"Em đang sung sướng?"

Thấu Kỳ Sa Hạ bĩu môi.

"Ai sung sướng ! Ai thèm hầu hạ chị đâu !"

Tôi sung sướng đó, ai cần chị lo! Hứ!

Ngoài miệng tuy là bất mãn, nhưng tay Thấu Kỳ Sa Hạ vẫn không ngừng công việc của mình, nàng xoa xoa, nghĩ tới việc người kia tối hôm qua đã thành người của mình, ăn chút đậu hủ cũng không quá đáng nhỉ?

Thấu Kỳ Sa Hạ đem ánh mắt nhìn về hướng khác, hai tay hạ xuống dưới, hướng về nơi mà trong lòng nàng luôn mơ ước chạm tới. Nhưng cuối cùng, nàng cũng không thể đạt được, bởi vì Lâm Nhã Nghiên bỗng nhiên đem nàng đẩy ra.

"Tiểu quỷ, tôi nói em xoa cổ thôi, không phải nơi đó mà?"

Ngữ khí bình thản, thần sắc hờ hững, Thấu Kỳ Sa Hạ bất mãn liếc nàng, trong lòng thì hung hăng lên án, tiểu quỷ cái gì mà tiểu quỷ, phải kêu là công quân bệ hạ chứ ! Nói xoa nơi này nhưng tôi thích xoa nơi khác đó, được không, dù sao chị cũng là người của tôi, địa phương này cũng không phải chưa từng chạm qua mà?

Hừ lạnh một tiếng, Thấu Kỳ Sa Hạ lại bắt đầu chịu xoa xoa vỗ về trước ngực Lâm Nhã Nghiên, nhưng vừa xoa một cái thì lại bị Lâm Nhã Nghiên đẩy ra. Thấu Kỳ Sa Hạ nín nhịn cơn tức, chị muốn gì? Tôi đã ăn nói khép nép như vậy, cư nhiên còn dám giận dỗi, hừ, ngạo kiều thụ !

Ngữ khí của Lâm Nhã Nghiên lại thập phần thoải mái.

"Được rồi. Ngày hôm qua em ép chân tôi làm tôi thấy đau. Mau xoa chân đi."

Chân đau? Con mắt của Thấu Kỳ Sa Hạ trừng lớn hơn, ngày hôm qua quả nhiên là bị tôi đè ép a! tôi thật vĩ đại! Thấu Kỳ Sa Hạ ở trong lòng mừng thầm, tuy vẫn bất mãn việc Lâm Nhã Nghiên dám ra lệnh cho mình nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi chồm hổm hai bên chân Lâm Nhã Nghiên, giống như tiểu nha hoàn giúp nàng ta bóp chân.

Lâm Nhã Nghiên nhìn Thấu Kỳ Sa Hạ ngoài mặt thì bất mãn, trong lòng lại mừng thầm, trong lúc nhất thời lại mềm lòng, nàng chậm rãi đứng dậy. Bàn tay tinh tế trắng nõn chậm rãi xoa đầu Thấu Kỳ Sa Hạ, nàng nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt lộ đầy vẻ sủng nịch.

Thấu Kỳ Sa Hạ bất mãn hơi mím môi, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, vừa thấy khe hở khóa quần của Lâm Nhã Nghiên lộ ra nội y màu đen, nàng lại không khỏi có chút cơ khát, ngày hôm qua ta thật sự xuống tay ở nơi này rồi sao?

Thấu Kỳ Sa Hạ ở trong lòng nghi hoặc, Lâm Nhã Nghiên lại giống như nhìn ra nghi hoặc tròng lòng người đối diện, mở miệng giải thích.

"Tiểu quỷ, tuy rằng em có chút quá phận, nhưng nơi đó, em thật sự chưa đụng tới."

Thấu Kỳ Sa Hạ quay đầu nhìn nàng, thấy khuôn mặt thanh tú kia vẫn mang vẻ lạnh lùng như ngày thường, nhìn như không giống nói dối, trong lúc nhất thời nhưng cũng có chút tin tin, nàng hừ lạnh một câu

"Không tin."

Lại lập tức quay đi, giúp nàng bóp chân. Trong suy nghĩ của Thấu Kỳ Sa Hạ, mặc kệ ngày hôm qua đã làm chưa làm qua, ngươi về sau đều là người của ta, ta đối với ngươi tốt hơn một chút, cũng không có gì thiệt thòi cả.

Lâm Nhã Nghiên lại nhìn thấy hết vẻ buồn bã của Thấu Kỳ Sa Hạ thất, nàng chậm rãi khuynh thân, lấy ngón tay nâng cằm của Thấu Kỳ Sa Hạ lên, cũng đem nàng ta di chuyển lại gần mình, nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ tức tối kia, Lâm Nhã Nghiên nhẹ nhàng mở miệng

"Tiểu quỷ, em rất muốn chạm vào nơi đó sao?"

"Ai thèm!"

Chân mày Thấu Kỳ Sa Hạ hơi hơi nhăn lại, người này muốn làm gì? Lấy mình làm trò cười sao? Bất quá tôi thật sự rất muốn chạm à, muốn cho chị triệt triệt để để trở thành nữ nhân của tôi, rất muốn rất muốn......

"Vậy sao?"

Lâm Nhã Nghiên nhín Thấu Kỳ Sa Hạ, chế nhạo nói.

"Thật không? Tôi thấy biểu hiện của em tốt như vậy, nếu em nói muốn, tôi đây liền thỏa mãn cho em."

"Thật sao?"

Thấu Kỳ Sa Hạ có chút khó tin, những lời này có sức dụ hoặc quá lớn, nàng cũng không quản cái gì là mất mặt xấu hổ. Nàng muốn a, muốn có được nữ vương, có cái gì không đúng sao?

"Òh." Lâm Nhã Nghiên hơi hơi gật đầu.

Thấu Kỳ Sa Hạ vẫn có chút không thể tin được, có chút suy tính hỏi

"Hiện tại có thể sao ?"

"Tùy em." Lâm Nhã Nghiên thản nhiên trả lời.

Một câu như vậy lại khiến tế bào toàn thân Thấu Kỳ Sa Hạ đều rộn lên, dục hỏa trong lúc nhất thời toàn bộ dấy lên. Bắt lấy bàn tay đang nắm cằm mình của Lâm Nhã Nghiên, Thấu Kỳ Sa Hạ cũng bắt đầu công tác của mình, nàng muốn lột hết vật che đậy vùng thân dưới của Lâm nữ vương...

.

.

.

19.01.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro