Chương 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng kéo tấm chăn ra khỏi người Sa Hạ.

"Không dậy thì đừng mong chị sẽ nấu gà cho em ăn nữa."

Cô lập tức bật người dậy phi thẳng xuống giường.

"Chào vợ yêu. Buổi sáng vui vẻ. "

"Rất tốt."

Nhã Nghiên vỗ tay khen ngợi .

Đến công ty, Sa Hạ lại trở về với bộ mặt nghiêm nghị như mọi ngày.

Nàng thì đi thẳng đến văn phòng. Vừa bước đến cửa phòng, có một xấp giấy ném thẳng vào mặt Nhã Nghiên. Thì ra là Mạc Hân ném. Nàng ngơ ngác hỏi mọi người. Mọi người im lặng không dám trả lời. Cô ta lập tức lên tiếng.

"Mail hôm qua cô gửi cho tôi là ý gì hả?"

"Tôi chỉ cảm thấy sợ tài liệu đó đã không còn dùng thì cần gì phải viết bản báo cáo."

"Cô đang đùa đấy à. Dù sợ tài liệu đó là của vài thập niên trước thì cô cũng phải làm cho tôi. Lệnh của tôi ai dám cãi. "

"Tôi dám.."

Bỗng nhiên Sa Hạ từ ngoài bước vào nói một câu tuy chỉ có hai từ nhưng đã thể hiện sự uy nghiêm tột đỉnh. Cô đứng khoanh tay, nói.

"Đây là công ty của tôi cô làm gì có quyền chứ."

"Chị đang giúp em dạy dỗ cô nhân viên hỗn láo này thôi. "

"Vậy tôi xem cô xử lí cô ta như thế nào."

Sa Hạ khoanh tay đứng nhìn nàng và cô ta trong cuộc chiến tranh gay gắt. Mạc Hân hét lớn với Nhã Nghiên.

"Nhặt hết giấy tờ lên cho tôi. "

Nhã Nghiên nhìn qua Sa Hạ thấy cô vẫn ung dung mỉm cười nhìn nàng. Nhã Nghiên đành chịu thiệt ngồi xuống nhặt giấy. Nhã Nghiên còn chưa kịp nhặt thì bỗng có một bàn tay mềm mại ôm chặt eo cô đỡ sang một bên. Bàn tay đó chắc chắn là của Sa Hạ. Cô làm vė mặt tức giận nhìn Mạc Hân.

"Tại sao lại đặt nhân phẩm của một con người xuống dưới bàn chân của người khác. Con người hơn nhau là ở bộ não. Chỉ có những kẻ thất học mới cư xử như cô."

"Em dám bảo tôi là kẻ thất học sao."

"Tại sao lại không dám."

"Em tin tôi mách với bố tô không."

"Mời. Tôi không ngại đâu."

"Em hãy đợi đấy."

"Được. Tôi đi. Xem cô làm được gì."

Mạc Hân tức giận đi về chỗ ngồi. Nhã Nghiên cũng an phận đi về chỗ làm việc. Thái Anh nhìn nàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

"Nhã Nghiên chị sung sướng thật. Chồng của em thật là quá ngầu rồi."

Nhã Nghiên vội bịt miệng Thái Anh.

"Nhỏ thôi."

"Nhỏ gì chứ. Ngưỡng mộ quá đi."

"Nhưng đôi lúc thật là rất cô đơn."

"Lại thế rồi."

"Làm việc đi. Chị sẽ bảo Thấu tổng trừ lương em vì tội tám chuyện ngoài giờ quy định."

"Lấy quyền ăn hiếp dân nữ."

"Em là dân nữ sao?"

"Chứ sao nữa. Chứ chị nghĩ là gì."

"Chị lại thấy giống thái giám hơn đấy."

Thái Anh ghé sát tai nàng rồi nói.

"Chị đừng tưởng đây là công ty của chồng chị thì em không đánh chị được nhé."

"Chị sai rồi."

"Được. Xem như khanh đã biết hối lỗi và sửa sai. Trẫm sẽ tha tội chết cho khanh."

"Đa tạ hoàng thượng."

[...]

Tan làm, Nhã Nghiên nhận được một cuộc gọi từ Sa Hạ.

"Alo."

"Chị về chưa."

"Vẫn chưa. Đang định đi ăn với Thái Anh."

"Em cũng muốn đi."

"Để chị hỏi ý kiến em ý đã."

Nàng che một tay lên chiếc loa điện thoại

"Thái Anh à, Sa Hạ em ấy cũng muốn đi ăn cùng."

"Được thôi."

Nhã Nghiên nghe điện thoại.

"Thái Anh đồng ý rồi."

"Vậy được. Em ở nhà xe, em sẽ đưa hai người đi."

Nàng nhìn quanh công ty không còn một bóng người.

"Được"

Sa Hạ đưa hai người đến một nhà hàng rộng lớn. Thái Anh ngước mắt nhìn quanh.

"Oa nhà hàng này nổi tiếng lắm đấy. Cuối cùng thì bà đây cũng đã vào được nhà hàng này."

Ba người ngồi tại một cái bàn gần cửa sổ. Sa Hạ hỏi chuyện.

"Em là cô gái hay gọi cho chị đến cứu Nhã Nghiên đúng không."

"Đúng rồi."

"Em có ngại với sự có mặt của chị không."

"Không đâu."

"Vậy em nói cho chị biết bình thường Mạc Hân đối xử với Nhã Nghiên như thế nào không?"

Thế là Thái Anh bắt đầu nói luyên thuyên về những việc làm xấu xa của ả ta. Đến lúc nàng phải lên tiếng.

"Cũng không đến nổi như vậy đâu. Có lúc chị ấy cũng rất tốt."

"Tại sao chị lại nói giúp cô ta. "

"Chị..."

Thế là em nói tiếp. Nói đến lúc những món ăn Sa Hạ gọi đã bày ra nhưng Thái Anhkhông ăn vẫn cứ nói. Nhã Nghiên đành ghé sát tai em.

"Chồng chị rất ghét những người nói nhiều đấy."

"Hả??"

Em quay sang hỏi Sa Hạ.

"Em nói hơi nhiều nhỉ? "

"Không sao. Vậy làm phiền chị báo cáo tình hình hàng ngày cho em biết với nhé."

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro