Chap 2: Bạn thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Hoàng ngồi trong văn phòng xem tài liệu, Hồng Sương thì nằm dài trên chiếc ghế sofa bấm điện thoại chat với bạn bè. Chợt, Sương lướt mắt về phía người đàn ông đang chăm chú làm việc. Gương mặt góc cạnh, nghiêm nghị và đẹp lạ lùng. Lâm Hoàng tựa như một chàng hoàng tử băng lãnh. Hồng Sương nở một nụ cười tự kiêu. Người đàn ông hoàn hảo này chính là chồng của cô, là người của cô.

- Hoàng, em đi shopping với bạn! - Cô chợt nói.

- Hôm qua anh đã chuyển vào tài khoản của em 1 tỷ rồi! - Hoàng dịu dàng mỉm cười nhìn vợ.

- 1 tỷ? Em muốn mua chiếc túi xách Hermes Himalayan Crocodile Birkin. Mỗi cái đó giá đã gần tỷ rưỡi rồi! Còn bao nhiêu thứ khác nữa! - Sương nói bằng giọng như sắp khóc - Không lẽ anh muốn em mất mặt với bạn bè hả?

- Sương... - Hoàng rời khỏi bàn làm việc đến ôm vợ từ phía sau.

- Hứ!

- Anh sẽ chuyển thêm 1 tỷ, chịu chưa?

- Cảm ơn ông xã! Chu...

Hồng Sương hôn chụt vào má Lâm Hoàng rồi vớ lấy túi xách và chạy như bay. Lâm Hoàng khẽ lắc đầu. Hồng Sương thật phung phí tiền bạc. Nhưng cô ấy là vợ anh, lại còn rất trẻ, hơn nữa, cô là con gái của một gia đình giàu sang, từ nhỏ đã sống trong nuông chiều. Và cuối cùng, vì anh yêu cô, thế thôi!

Công việc tạm xong, Lâm Hoàng đi dạo một vòng trong bệnh viện. Lòng vòng một hồi, anh đến hội trường của bệnh viện để kiểm tra vài thứ vì cuối tuần sẽ diễn ra một buổi họp báo, giới thiệu phương pháp điều trị ung thư mới của bệnh viện. Vừa đến gần hội trường, Lâm Hoàng đã nghe thấy tiếng piano đang réo rắt ngân vang. Anh dĩ nhiên biết trong hội trường có một cây piano dùng để tấu nhạc nền và trang trí. Nhưng điều anh quan tâm là ai đang chơi nó? Là bản nhạc Con thuyền hát của Tchaikovsky. Không chần chừ thêm, anh thật nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong, chọn một chỗ ngồi khuất để tiếp tục thưởng thức bản nhạc này. Người đánh đàn là một cô gái mặc áo blouse trắng, mái tóc ngang lưng đen óng ả, bóng lưng của cô trên cây dương cầm làm cho người ta thấy thật mê đắm. Hai bàn tay của cô gái trẻ lướt trên những phím đàn như có phép thuật. Tiếng đàn vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ, vừa vui tươi, vừa sâu lắng. Hồi sau, tiếng đàn cũng kết thúc.

Bốp... bốp... bốp...

- Thật là hay!

- Ơ...

Tiếng vỗ tay làm cho cô gái trẻ giật mình, cô quay đầu lại nhìn người đó. Rồi bỗng, cô vội rời khỏi cây đàn, đi đến trước mặt Lâm Hoàng, cúi người rồi nói.

- Giám đốc! Tôi thật xin lỗi vì đã tùy tiện chơi đàn. Vì tôi thấy... cây đàn đẹp quá!

Lâm Hoàng có chút sững sờ nhìn cô gái trước mặt. Là cô gái anh đã gặp lúc sáng. Thanh Chi là một cô gái rất xinh đẹp, vẻ đẹp thuần khiết, trong veo và tự nhiên như một đóa hoa trà. Thấy Lâm Hoàng cứ trân trân nhìn mình, Thanh Chi gọi nhỏ.

- Giám đốc...

- Hả? À... ờ... Không sao đâu! - Hoàng nói - Mà cô là cô gái thực tập lúc sáng đúng không?

- Ơ... Dạ đúng là tôi thưa giám đốc! - Thanh Chi rụt rè nói, không lẽ anh ta muốn trả đũa cho vợ sao?

- Cô tên gì?

- Dạ... Tr... Trần Thanh Chi! Giám đốc, nếu không còn việc gì... tôi xin phép đi trước!

- Được, cô đi đi!

...

Tối, Thanh Chi và Ngọc Lan cùng về nhà trọ. Thanh Chi nấu cơm còn Ngọc Lan dọn dẹp và giặt quần áo. Căn phòng trọ nhỏ hẹp của hai cô gái trẻ yên lặng và an bình.

- Chi, nay ăn gì đấy?

- Canh trứng cà chua, cá rô phi chiên!

- Lại cá hả? Không có thịt bò hả?

- Đừng có mà mơ, chiều mai phải đi làm, không là hai đứa mình bị đuổi đó! - Chi nói.

- Trời ơi là trời! Sao hai đứa mình khổ quá Chi ơi?

Thanh Chi và Ngọc Lan từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện. Ngọc Lan theo lời sơ trưởng kể thì cô bé đi lạc khi mới 2 tuổi. Còn Thanh Chi là do cha mẹ bị tai nạn giao thông qua đời khi mới 4 tuổi. Cả hai nhanh chóng trở thành bạn thân của nhau vì được xếp chung giường. Mới đó mà đã mười mấy năm dài trôi qua. Thanh Chi và Ngọc Lan 15 tuổi đã bắt đầu đi làm thêm để kiếm tiền trang trải việc học. Sau khi học hết lớp 12, cả hai dọn ra khỏi cô nhi viện và bắt đầu những chuỗi ngày đầy khó khăn khi phải tự làm tự sống mà không có sự giúp đỡ nào. Nhưng nhờ thành tích xuất sắc, cả Chi lẫn Lan đều nhận được học bổng của trường.

- Cậu mà còn than nữa là nhịn luôn nha! Bao nhiêu người không có mà ăn đó!

- Thì tớ nói vậy thôi! Sau này có tiền rồi, hai đứa mình sẽ ngày ngày ăn nhà hàng! - Lan bước từ phòng tắm ra, lau khô hai tay rồi dọn chén bát.

- Sau này tớ mà có tiền, tớ cũng chỉ tự nấu ăn thôi! - Chi đem đồ ăn tới và ngồi xuống, cả hai bắt đầu ăn tối.

- Haizzz... sao tớ với cậu ế mãi vậy ta? - Lan gắp một miếng cá.

- Biết rồi, ăn lẹ đi rồi còn rửa chén!

- La hoài!!!!

...

Sân bay Tân Sơn Nhất...

Hai chàng trai kéo hành lý ra khỏi sân bay, ngay lập tức các cô gái hét lên rần rần. Chàng trai bên phải mặc áo sơ mi trắng bỏ cúc đầu, quần âu màu đen, tay trái còn cầm chiếc áo vest đen sang trọng. Ở anh toát nên vẻ chững chạc, điềm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành. Các đường nét trên gương mặt anh đẹp lạnh lùng. Chàng trai bên cạnh thì mặc áo thun dài tay và quần Jeans, đeo kính mát. Trông anh như một thần tượng Hàn quốc với vóc dáng cao ráo, gương mặt lại quá baby.

- Ê Long, thằng Hoàng sao chưa tới nữa? - Chàng trai mặc áo thun nói.

- Sao tao biết? Mà tao nghe nói nó mới cưới vợ, chắc bị ẻm quấn lấy rồi! Mày khi nào cưới hả Nam?

- Thằng khỉ đấy! Cưới vợ không thèm báo cho anh em một tiếng! Còn tao á? Còn lâu! Chơi cho đã rồi hãy cưới! - Nam hất cằm lên - Mà mày cũng "đi" nhiều em rồi, chả trúng em nào vậy?

- Như nhau thôi thằng chó!

- Ê, Long, Nam! - Hoàng chạy từ chỗ chiếc BMW đen tuyền ra chỗ hai người bạn - Đợi lâu chưa?

- Chả biết lâu chưa, nhưng tao sắp cháy thành than rồi chó! - Nam nheo mắt lại lườm lườm.

- Tìm quán nào uống miếng nước, tao sắp khát khô cổ rồi đây! - Long nhún vai.

- Ừ, đi!

Long và Nam xách hành lý rồi lên xe, Hoàng lái xe đi đến một quán cafe anh thích. Trên đường đi, ba người bạn trò chuyện rất rôm rả, chủ yếu là Nam và Long kể về chuyện khi còn bên du học Mỹ. Lát sau, Lâm Hoàng cho xe dừng lại trước quán Leon, giao xe cho nhân viên bảo vệ, cả ba cùng bước vào quán và chọn một chỗ ngồi tốt. Long và Nam ngồi cùng nhau quay mặt vào trong quầy còn Hoàng thì ngồi đối diện.

- Cô phục vụ! - Nam giơ tay lên.

- Vâng ạ!

Một cô gái trẻ mặc đồng phục của quán ra, cúi chào ba chàng trai rồi nói.

- Xin chào quý khách! Cho hỏi các anh muốn dùng gì ạ?

- Ủa? Là cô sao Thanh Chi? - Lâm Hoàng chợt nhận ra giọng nói khá quen.

- À... xin chào giám đốc! - Thanh Chi cúi nhẹ đầu.

- Cô đang làm thêm ở đây sao?

- Vâng, thưa giám đốc. Cho hỏi các anh dùng gì ạ?

- Ba capuchino, cảm ơn cô! - Long lên tiếng.

- Xin quý khách vui một chút!

Chi nói rồi nhẹ nhàng bước vào trong. Hai mắt Nam hơi sáng lên, anh khuề tay Hoàng.

- Mày quen em đó hả? Xinh gái thế?

- À, cô ấy là thực tập sinh tại bệnh viện nhà tao! Mà mày làm ơn tha cho người ta đi! Thấy gái là tươm tướp tươm tướp!

- Xin lỗi vì đã để quý khách đợi lâu!

Ngọc Lan đem ba tách cà phê ra, lát sau nhìn thấy mặt Lâm Hoàng, cô hơi trố mắt lên nhìn rồi vội cúi người chào.

- Xin chào giám đốc!

- Cô là... - Hoàng hơi nhíu mày - Thực tập sinh hôm qua?

- Vâng!

Ngọc Lan cười gượng, tuy tính cách cô rất mạnh mẽ, không kiêng sợ bất kỳ chuyện gì nhưng dù sao người đàn ông này cũng là sếp lớn của bệnh viện cô đang thực tập, không thể đắc tội. Cô đang lo anh ta sẽ vì cô vợ hung dữ của mình mà truy cứu chuyện hôm qua. Cô xếp lại mấy tách cà phê, nhưng lại vô tình làm đổ một tách lên người Đoàn Long.

- Ơ... - Lan đưa hai tay lên che miệng - Tôi... tôi xin lỗi! Thực sự xin lỗi quý khách! Để tôi.... lau cho anh! - Cô rút chiếc khăn tay trong túi váy ra định lau cho Long thì lại nghe Nhất Nam nói.

- Cách tiếp cận này hay đó!

Động tác của Lan dừng lại, cô đứng thẳng người, nhìn Nhất Nam bằng ánh mắt không thể khó chịu hơn, lạnh giọng nói.

- Ý anh là tôi đang bày trò tiếp cận các anh?

- Chứ gì nữa? - Nam nhấp một ngụm cà phê - Mấy cô thực tập ở bệnh viện nhà cậu nóng bỏng thiệt chứ! - Anh nhếch môi nhìn Lan - Đẹp đấy cô gái!

Ngọc Lan siết chặt hai bàn tay, cô rất nóng tính, và không thể để bất kỳ ai sỉ nhục cô như vậy. Sao cũng được, cô không nhịn nữa. Lan hét lên.

- Anh nghĩ các anh đẹp trai thì mọi cô gái sẽ thích các anh sao? Đồ tự luyến, ảo tưởng! Nói cho anh biết, tôi đây không thèm nhé! Có tiền thì hay lắm chắc? Được quyền phán xét nhân phẩm của người khác chắc?

Ba chàng trai trố mắt lên nhìn Ngọc Lan. Lan là một cô gái xinh đẹp hiếm gặp, vẻ đẹp mạnh mẽ toát lên từ tâm hồn. Đôi mày lá liễu rậm cuốn hút, đôi mắt to đen trong veo sắc xảo, đôi môi đầy đặn gợi cảm cùng gương mặt thon thả quyến rũ rất Tây. Long chống cằm nhìn cô gái trẻ, môi hơi cong lên, anh và Hoàng cùng nhau chờ đợi sự việc tiếp theo.

- Ê, cô muốn gây sự đúng không? - Nam đứng dậy.

- Người muốn gây sự là anh! Không phải tôi!

Hai người cãi vẻ khá lớn tiếng, quản lý và Thanh Chi vội chạy ra, Chi giữ Lan lại rồi kéo cô ra sau. Người quản lý vội hỏi.

- Xin hỏi có chuyện gì ạ?

- Thái độ của cô nhân viên này thật là không tốt đấy! Đã làm đổ cà phê lên áo bạn tôi còn cãi nhau với tôi! - Nhất Nam ngồi xuống rồi khoanh tay lại.

- Lan, mau xin lỗi khách!

- Không, tôi đã xin lỗi vì việc làm đổ cà phê rồi. Nhưng anh ta cố tình gây sự với tôi! - Lan tức giận nói.

- Nếu cô không muốn bị đuổi việc thì xin lỗi ngay!

- Tôi...

- Lan... - Chi cầm nhẹ tay cô - Nhịn đi!

Nhìn bộ dạng không khuất phục của Ngọc Lan, Đoàn Long thấy cô bé này thật thú vị. Dù sao cũng không phải chuyện to tát gì, để cho người ta bị mất việc thì thật là quá đáng, Long nói.

- Thật ra cô ấy không có lỗi!

- Hả? - Mọi người quay sang nhìn Long.

- Lúc nãy là tôi quơ tay làm trúng tách cà phê cô ấy đang cầm thôi. Còn thằng bạn tôi chọc ghẹo cô ấy quá trớn nên cô ấy mới tức giận như vậy! Anh đừng trách cô ấy!

- Long, gì kỳ vậy Long? Mày bạn tao mà! - Nam nghiến răng nói nhỏ.

- Xin lỗi người ta đi! Tao thấy mày cũng quá đáng lắm đó Nam! - Hoàng nhún vai.

- Mày cũng phản tao luôn hả, thằng quỷ kia?

- Không cần đâu! - Lan nói rồi tức giận bỏ vào trong.

- Xin lỗi quý khách! Tôi sẽ đem tách cà phê khác ra ngay ạ! - Chi nói rồi cũng chạy vào trong quầy.

- Anh quản lý, cho tôi hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy? - Long nói.

- Anh đi theo tôi!

Còn lại Hoàng với Nam, Nam tức muốn hộc máu, uống một hơi hết tách cà phê rồi nhìn Hoàng giận dữ, anh nói.

- Hai đứa bây, đúng là đồ phản bạn! Hai thằng chó!

- Ai biểu mày quá đáng? Trêu chọc con gái nhà người ta làm cái gì?

- Bạn bè tốt! Cốt ai nấy hốt! - Nam hằn học nói.

- Rồi, thôi! Tối nay đi bar, tao bao! Coi như xin lỗi mày, bớt nóng đi! - Hoàng cười cười rồi quay vào quầy, nói Thanh Chi làm thêm một ly nước chanh cho Nam hạ hỏa.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro