Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chợ Thiên Đăng, từng chiếc thiên đăng cùng pháo hoa nở rộ trong nháy mắt khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm.

Nhưng dù có đẹp thế nào cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của Cố Sính.

"Cái gì? Tử tình duyên."

Cố Sính khó có thể tin nhìn người cùng ngồi trên xe ngựa mang vẻ mặt áy náy nói ra lý do tử tình duyên.

"Thực xin lỗi, ta không muốn tổ đội cùng ngươi đánh JJC nữa."

Dứt lời, Tú tỷ hốc mắt ửng hồng hiển nhiên không nỡ tử tình duyên, nhưng nàng đã chịu quá đủ hành động lấy nàng làm lá chắn đào hoa của Cố Sính.

Cố Sính liếc nhìn Tú tỷ, cũng không có tâm tư níu giữ, cho dù lần tình duyên này y đã bỏ ra nhiều thời gian cùng nàng đánh JJC, dành nhiều thời gian cùng nàng ở bên nhau, cuối cùng vẫn đổi lấy kết quả tử tình duyên.

"Aizz, lại tử...."

Không khỏi thở dài một tiếng, Cố Sính tự hỏi y đối đãi với Tú tỷ này so với các tình duyên khác còn muốn tốt hơn, nên ở cùng thì ở cùng, nên tặng thời trang mới thì một bộ cũng không thiếu, y nghĩ mãi không ra vì lý do gì mà Tú tỷ vẫn có ý nghĩ tử tình duyên.

Mặc dù nghĩ mãi không ra thì Cố Sinh sẽ không mở miệng hỏi, dù sao Tú tỷ đã muốn tử thì y sẽ tôn trọng ý kiến, những việc này đều đã nói lúc trước rồi.

Với tính cách lãnh đạm như Cố Sính, mặc dù đã tình duyên cùng nhiều người như vậy nhưng lại chưa từng động tâm, mà những tình duyên này mong muốn chính là được Cố Sính nhiệt tình theo đuổi, được y yêu thích.

Tú tỷ tự nhiên cũng không ngoại lệ, lúc nàng nghe thấy tiếng thở dài của Cố Sính, đau lòng đến mức nước mắt trực trào khỏi khóe mắt, trở thành tình duyên với đại thần mình ái mộ đã lâu. Trong khoảng thời gian này nàng giống như đang mộng một giấc mộng, mặc dù là một giấc mộng không có tình yêu.

Hiện tại, mộng cũng nên tỉnh, nàng không thể trở thành người đặc biệt duy nhất của Cố Sính, y không có một chút tâm tư níu giữ nàng lại.

Dù Tú tỷ có không cam lòng vẫn chỉ dùng tay lau nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu nhìn Cố Sính khẽ cười:

"Cố Sính, từ nay về sau, giang hồ bất kiến!"

Cố Sính phát hiện Tú tỷ hai mắt đỏ hồng đại khái cũng hiểu được Tú tỷ cảm thấy thất vọng với y nên mới muốn tử tình duyên, liền gật đầu đáp một câu.

"Giang hồ bất kiến!"

Tử tình duyên đã trở thành chuyện thường ngày, nội tâm Cố Sính không  bởi vì chuyện này mà cảm thấy khổ sở chút nào, chỉ có điều nghĩ lại... những pháo hoa thỉnh thoảng xuất hiện dưới chân kia, Cố Sính liền thấy tâm phiền.

Cố Sính có hơi bực bội thu hồi xe ngựa của mình, đi đến bờ sông bên cạnh chợ hoa đăng ngồi yên tĩnh một mình, trò chơi này thật sự càng ngày càng không thú vị.

Cố Sính không biết mình đã ngồi một mình nhàm chán bao lâu, ngửa đầu nhìn pháo hoa vẫn đang nở rộ trên không trung, tâm tình hiển nhiên càng thêm bực bội, bực bội đến mức muốn tìm người đánh nhau!

Muốn làm gì thì làm cái đó, Cố Sính dùng một cái đại khinh công nhảy vào không trung tối tăm, y muốn đi tìm người đánh nhau.

Diệp Vô Nhiên kích động nhìn pháo hoa mới mua trong túi, nhìn chấm nhỏ màu xanh lá trên bản đồ cách mình ngày càng gần, trái tim đập nhanh thật nhanh.

Diệp Vô Nhiên chơi Kiếm Tam cũng đã nửa năm tuy nhiên lại chẳng có bất kỳ tiến bộ nào, nhưng Diệp Vô Nhiên cũng biết trong Kiếm Võng Tam phương thức cầu tình duyên chính là mua một cái pháo hoa xinh đẹp bắn dưới chân người mình thích rồi cùng nàng cầu tình duyên.

Diệp Vô Nhiên đã quên hắn đã bắn pháo hoa cho bao nhiêu vị tỷ tỷ cầu tình duyên, nhưng hắn nhớ những vị tỷ tỷ đều dùng lý do ngươi rất đáng yêu nhưng không hợp để cự tuyệt hắn.

Mặc dù luôn bị cự tuyệt nhưng cũng không ngăn trở được Diệp Vô Nhiên muốn tìm tình duyên, quyết tâm thoát kiếp FA.

"Tiểu Hoàng Kỷ, ngươi tìm tỷ tỷ có chuyện gì sao?" Một nữ hiệp Cái Bang lưng đeo côn đi tới trước mặt Diệp Vô Nhiên, thời trang môn phái đặc sắc làm lộ ra khí phách của nàng.

Tâm trí của Diệp Vô Nhiên bị Cái tỷ kéo về, mặc dù không phải lần đầu cùng người khác cầu tình duyên, nhưng trước mắt là vị Cái tỷ thật thà mà sắc bén, đối tượng mà trải qua thời gian rất dài Diệp Vô Nhiên không dám cầu tình duyên.

"Cái tỷ tỷ, ngươi đã đến rồi!"

Diệp Vô Nhiên khuôn mặt tươi cười đi tới nghênh đón, sau bao lần bị cự tuyệt vì chuẩn bị thiếu thốn, vị Cái tỷ này là người mà mỗi ngày Diệp Vô Nhiên kiên nhẫn treo máy cùng nàng nói chuyện phiếm, cọ ra chút tình cảm. Diệp Vô Nhiên tin tưởng, bọn họ chỉ thiếu cơ hội thổ lộ mà thôi.

Cái tỷ nhìn Diệp Vô Nhiên xuân quang đầy mặt, nhịn không được thò tay nhéo mặt hắn một cái.

"Tiểu Nãi Kỷ, tìm tỷ tỷ có chuyện gì?"

"Ha ha." Đáy lòng Diệp Vô Nhiên cũng không bài xích hành động này, ngược lại rất hưởng thụ hành vi này của Cái tỷ, hắn ngây ngô cười hai tiếng xong liền đem pháo hoa bắn dưới chân Cái tỷ.

Pháo hoa hình trái tim vây quanh là những đóa hồng tạo ra một bầu không khí lãng mạn, nhất thời khiến Cái tỷ không kịp phản ứng.

"Cái tỷ tỷ, làm tình duyên của ta đi."
Lần cầu tình duyên này Diệp Vô Nhiên cũng không làm cho có lệ, hắn còn có ý chi tiền mua pháo hoa thề non hẹn biển, còn mua một cái hiệu ứng đặc biệt.

Hắn quỳ một gối xuống, lúc này hệ thống cũng đem một đóa hoa hồng đặt vào trong tay Diệp Vô Nhiên, hắn ngẩng đầu, thâm tình nhìn về phía Cái tỷ.

"Ta cam đoan sẽ đối với tỷ thật tốt!"

Tuy không biết câu trả lời nhưng Diệp  Vô Nhiên cho rằng lần cầu tình duyên này nhất định sẽ thành công, vì hắn rất chân thành!

Cái tỷ nhìn Diệp Vô Nhiên nghiêm túc như vậy, đặt tay bên môi,  giọng nói cũng không còn đùa giỡn Diệp Vô Nhiên giống như trước kia, giọng do dự.

"Ta suy nghĩ một chút!"

Cái tỷ suy nghĩ hồi lâu, đáy mắt trầm xuống, nhìn ánh mắt mong chờ của Diệp Vô Nhiên, rất không muốn tổn thương hắn. Nhưng nói thật thì Diệp Vô Nhiên không phải loại hình mà Cái tỷ thích.

"Tuy ngươi rất đáng yêu, nhưng mà thôi đi.!"

"A...?" Câu trả lời ngoài dự đoán khiến Diệp Vô Nhiên có chút mộng.

"Ngươi không phải loại hình của tỷ tỷ, xin lỗi nha Tiểu Hoàng Kỷ!"

Cái tỷ mở miệng nói ra lý do, mặc dù cùng Diệp Vô Nhiên nói chuyện phiếm rất thoải mái rất vui vẻ, nhưng ở trong mắt Cái tỷ, Diệp Vô Nhiên chính là một đệ đệ đáng yêu, không hợp không hợp.

Diệp Vô Nhiên khó có thể chấp nhận được việc Cái tỷ cự tuyệt, muốn nói gì đó níu kéo một chút, thế nhưng cái tỷ nói xong liền rời đi, một cơ hội cũng không cho hắn.

Nếu như bị một tiểu muội mới nhận thức mấy ngày cự tuyệt, Diệp Vô Nhiên còn có thể chấp nhận. Thế nhưng đây lại là cái tỷ mà hắn bỏ ra rất nhiều tâm huyết theo đuổi, kết quả vậy mà vẫn bị cự tuyệt.

Diệp Vô Nhiên thật sự không nghĩ ra vì sao  các muội muội đều chướng mắt hắn, trong hiện thực thì thôi đi, thuộc tính đệ đệ nhà bên khiến hắn chỉ có tỷ tỷ, không có bạn gái, nhưng vì cái gì mà trong trò chơi hắn cũng không thoát khỏi vận mệnh này.

Tại sao muốn thoát kiếp độc thân lại khó như vậy?

Diệp Vô Nhiên quỳ xuống bên trong rừng hoa, cầu tình duyên bị cự tuyệt khiến hắn hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ hắn phải sống cô đơn một mình cả đời sao?

"Ông trời a, cầu xin ban cho ta một tình duyên đi!"

Diệp Vô Nhiên khóc ròng trong lòng, hắn thật sự không có biện pháp, thoát FA thật sự là một việc khó khăn nhất trong nhân sinh, không gì khó hơn.

Cố Sính vốn muốn dùng đại khinh công bay ra khỏi bản đồ, lại không nghĩ rằng còn chưa bay được nửa đường khí lực đã hao hết sạch.

"Không xong, cạn hết khí lực rồi!"

Vừa mới dứt lời, Cố Sính theo quán tính mà rơi xuống đất, tại thời điểm sắp tiếp đất, Cố Sính muốn sử dụng một cái kỹ năng Lai Sóng, không nghĩ kỹ năng Lai Sóng vẫn đang trong thời gian làm lạnh.

Thẳng đến khi Cố Sính ngã trên mặt đất, kỹ năng mới được CD xong.

Cư nhiên không bị ngã chết?

Cố Sính có chút kinh ngạc, đảo mắt nhìn vòng pháo hoa quen thuộc dưới chân, mà trước mặt y, một vị Tàng Kiếm Nhị thiếu tóc vàng đang quỳ dưới đất.

Xem ra là người này đang phóng pháo hoa.

"Này, Tiểu Hoàng Kỷ!"

Cố Sính mở miệng nói, mặc dù người trước mặt một bộ dạng Nhị thiếu gia, nhưng trong mắt Cố Sính, Tàng Kiếm Sơn Trang chính là Kỷ.

Diệp Vô Nhiên còn đang chìm đắm trong bi thương, ngẩng đầu lên liền thấy bên trong pháo hoa có một đại nam nhân đang đứng, nội tâm lập tức mắng thầm một tiếng. Nam nhân này đứng trong pháo hoa của hắn làm gì vậy hả? Có biết như thế rất dễ gây hiểu lầm hay không?

Nhưng mà Diệp Vô Nhiên không biết, cái ngẩng đầu này lập tức thay đổi vận mệnh của hắn.

Người với người kết giao, trước hết chính là dựa vào thuận mắt, bề ngoài đẹp mắt mới có thể khiến cho nhiều người ưa thích.

Mà tướng mạo của Diệp Vô Nhiên đã bị Cố Sính khắc vào trong nội tâm.

Kỳ thực Cố Sính cũng không có loại hình đặc biệt yêu thích nào, thậm chí còn chưa từng để ý đến người nào. Nhưng không biết Nhị thiếu trước mặt tại sao lại khiến cho y cảm thấy...

Tiểu Hoàng Kỷ, lớn lên còn rất đáng yêu.

Diệp Vô Nhiên xác thực lớn lên khí chất rất giống đệ đệ nhà bên, mắt hạnh cong cong, bờ môi căng mọng kia tựa như là nước anh đào, cực kỳ đẹp mắt.

Có lẽ là bởi vì thích, cho nên ánh mắt vốn lãnh đạm của Cố Sính lúc nhìn Diệp Vô Nhiên không tự chủ liền biến thành ôn nhu.

Hai đại nam Kiếm Tam cứ như vậy đứng trong pháo hoa mắt to trừng mắt nhỏ, khiến cho người chơi khác đều quay lại nhìn.

"Sư tỷ, ngươi xem pháo hoa thật đẹp a..!" Một Bá Đao tiểu la kéo tay đại tỷ tỷ Bá Đao kích động nói.

"Sư tỷ, Sư tỷ, tại sao hai nam nhân lại phóng pháo hoa?" Sau khi đến gần Đao la phát hiện hai nhân vật chính đứng trong pháo hoa không hề giống với trước kia nàng xem nên rất nghi hoặc.

Đao nương cũng không hề thấy lạ, nói.

"Cơ Tam mà, rất bình thường"

Đao la cái hiểu cái không ồ một tiếng liền theo Đao nương rời đi.

Mà ở trong pháo hoa Diệp Vô Nhiên chỉ vào Cố Sính tức giận mắng.

"Ngươi bị mù sao? Đứng ở bên trong pháo hoa của ta làm gì?"

Không biết làm như vậy rất dễ gây hiểu lầm sao?

Cố Sính nhìn Diệp Vô Nhiên một bộ dáng muốn gây sự với y, nhịn không được chút tâm tư muốn trêu chọc Tiểu Hoàng Kỷ này.

"GWW để ta đứng ở đây, có bản lĩnh thì tới đánh hắn đi!"

Diệp Vô Nhiên nghe ba chữ GWW liền thấy có chút quen thuộc , nghĩ lại đây không phải là tên lão đại của Kiếm Tam sao?

"Bệnh thần kinh! Ta không rảnh thần kinh với ngươi!" Diệp Vô Nhiên tức giận nói, lần đầu tiên gặp kẻ không biết xấu hổ như vậy, chạy đến đứng bên trong pháo hoa của người ta không nói, lại còn nói lý do dở người.

Có lẽ Cố Sính không hề hay biết, khuôn mặt liệt vạn năm của y khi nhìn Diệp Vô Nhiên ánh mắt vô cùng ôn nhu, khuôn mặt cũng vui vẻ.

"....." Diệp Vô Nhiên lần đầu thấy người bị ăn chửi còn hướng hắn cười, trong nội tâm liền cảm thấy người nọ là một tên ngốc, quay người rời đi, tránh xa tên ngốc một chút mới tốt.

"Kẻ mù" Cố Sính đưa mắt nhìn Diệp Vô Nhiên đã đi xa, ánh mắt tại danh tự của Diệp Vô Nhiên dừng một chút sau đó nở nụ cười.

Thật thú vị.

Rõ ràng cũng không phải là một cuộc gặp mặt lãng mạn, không có phát sinh tình huống đặc biệt, cũng không có cuộc trò chuyện đặc biệt gì, vậy mà một người như Diệp Vô Nhiên lại khiến Cố Sính cảm thấy thú vị.

Cố Sính không tin cái gọi là nhất kiến chung tình, chỉ có điều hôm nay có chút trùng hợp.

Trùng hợp đối tượng mà Tiểu Hoàng Kỷ phóng pháo hoa không có ở đó, trùng hợp y cạn hết khí lực mà rơi xuống đó, trùng hợp y cảm thấy Tiểu Hoàng Kỷ thật đáng yêu, trùng hợp y cảm thấy đây chính là duyên phận, trùng hợp y thật thích Tiểu Hoàng Kỷ kia.

Ừ, thật trùng hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro