Chương 110.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì? Hai ngàn vạn?" Diệp Vô Nhiên quá mức kinh hãi, sau khi cầm lấy điện thoại di động của Diệp Tâm Nhiên xác nhận mấy số 0 bên trong tài khoản, hắn thầm nghĩ mình phải đánh chết cái đứa em gái phiền phức tinh của mình.

" Ngươi ngươi ngươi tùy tiện nhận hai ngàn vạn của người khác như vậy, đây là ngươi muốn bán ta đi có phải không?"

Diệp Tâm Nhiên nào biết Cố Sính lại có nhiều tiền đến mức này, nàng hối hận lấy tay gõ vào đầu mình: " Em chỉ muốn đùa một chút thôi mà, em làm sao biết được Cố đại thần lại nghĩ là thật."

Việc này hoàn toàn không thể trách Diệp Tâm Nhiên, nàng chỉ muốn giết chết uy phong của Cố Sính để cho sau này vị trí của Diệp Vô Nhiên ở trước mặt Cố Sính vững chắc hơn một chút mà thôi, nàng làm sao biết được không phải Cố Sính cố ý khoe khoang, mà là y thật sự có tiền.

"Ngươi đúng là một cái hố vạn năm, có phải ngươi muốn hố ta đến khi ta chui vào quan tài thì ngươi mới vừa lòng phải không?" Đối mặt với cô em gái này của mình, Diệp Vô Nhiên thật sự rất đau đầu.

"Anh, em xin lỗi mà, lát nữa anh rể tới đây em lập tức trả lại tiền cho anh ấy." Diệp Tâm Nhiên cũng là một người hiểu chuyện, nếu Cố Sính cho nàng mấy vạn nàng nhất định sẽ nhận, dù sao cũng là anh rể, nhưng hai ngàn vạn thì nàng thật sự không nhận nổi.

Nhỡ may một ngày nào đó Cố Sính cùng anh trai của nàng chia tay, Cố Sính đến tìm nàng đòi lại hai ngàn vạn này thì nàng phải làm thế nào?

"Nhất định là kiếp trước ta mắc nợ ngươi." Diệp Vô Nhiên thấy Diệp Tâm Nhiên cũng coi như biết suy nghĩ, mở miệng phàn nàn hai câu.

Có cái gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, cũng bởi vì Diệp Vô Nhiên hắn nhận mấy cái tọa kỵ cùng ngoại trang Cố Sính tặng, mà đến nay hắn vẫn bị đám người hâm mộ của Cố Sính post bài lên án.

Làm hại hắn muốn tử tình duyên mà cũng không dám nói thẳng.

Càng làm hại hắn bây giờ hai chân đều bước lên thuyền giặc, hơn nữa còn có chút ngốc nghếch cam tâm tình nguyện.

"Ai nha, em biết rồi, hơn nữa anh cũng không đáng giá hai ngàn vạn đâu, năm nay lễ ăn hỏi của tiểu Hồng tỷ tỷ trong nhà chúng ta cũng chỉ có ba mươi vạn tám thôi a." Diệp Tâm Nhiên bị anh trai mình nói đến phiền liền nhịn không được châm chọc một câu.

"Mẹ kiếp! Diệp Tâm Nhiên ngươi thật không có lương tâm, ta là anh trai của ngươi chứ không phải là một cô nương chờ đợi để được gả đi!" Nếu Diệp Tâm Nhiên không phải em gái ruột của hắn thì nhất định Diệp Vô Nhiên sẽ tiến lên đánh cho nàng một trận.

Diệp Tâm Nhiên ỷ vào việc bây giờ mình là bệnh nhân, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên thật cao.

"Em biết anh không phải là một cô nương gả ra ngoài a, nhưng dựa vào tình huống bây giờ thì khẳng định anh chính là người gả đi a."

"Đó là bởi vì bây giờ ta vẫn còn là sinh viên, Cố Sính đã công tác, đợi sau này ta bước chân vào xã hội rồi, ta và Cố Sính ai nuôi ai còn chưa biết đâu!"

Là người thì phải có chí khí, Diệp Vô Nhiên không tin, nhỡ may sau này hắn là một kỳ tài kiếm tiền thì sao?

Diệp Tâm Nhiên cứ có cảm giác không đúng a, nàng nhớ rõ trước kia thời điểm nàng xem mấy cuốn manga BL, anh trai của nàng còn ghét bỏ nói nàng khẩu vị nặng, còn nói mình là thằng nam, đời này sẽ không thích nam nhân.

"Không đúng, anh, em nhớ mấy tháng trước anh còn muốn em giới thiệu bạn gái cho anh kia mà, tại sao bây giờ em lại có anh rể?"

Chớ cùng Diệp Vô Nhiên hắn nói đến chuyện này, còn nói tiếp hắn sẽ tức giận.

"Ngươi có biết cái gì gọi là bị tiền mua chuộc không?"

Diệp Tâm Nhiên suy nghĩ một chút sau đó cười phá lên.

"Ha ha ha ha, anh đúng là vô cùng thẳng thắn a."

Bị tiền mua chuộc? Ý trên mặt chữ chính là dùng tiền bẻ cong thẳng nam.

Lúc trước Diệp Tâm Nhiên ở trên 818 biết được không ít chuyện Cố đại thần tiêu tiền cho Quân tẩu như thế nào, một chuyện so với một chuyện càng thêm khoa trương, nhưng tính chân thật của việc này chưa từng được khẳng định.

Bất quá Diệp Tâm Nhiên hiểu rất rõ anh trai của mình, cho dù Diệp Vô Nhiên thật sự vì chút tiền nhỏ mà trở thành tình duyên của Cố Sính, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì tiền mà nói chuyện yêu đương với Cố Sính, bởi vì anh trai nàng là một thẳng nam, thằng đến mức khi còn bé có một lần gia đình họ về quê chúc tết, Diệp Vô Nhiên bởi vì bị anh họ hôn một cái lên khuôn mặt mà thiếu chút nữa đã đánh nhau với anh họ.

"Kia, anh trai, sau này anh và anh rể có dự định gì không? Chỗ của ba mẹ...."

Con đường nắm tay nhau của hai người đàn ông thật sự quá khó khăn, thân là hủ nữ cho nên Diệp Tâm Nhiên hiểu rất rõ điều này, nàng muốn biết anh trai của nàng đối với Cố Sính là thật lòng hay là giả vờ, có lẽ hỏi dự định tương lai sau này mới có thể nhận được đáp án chính xác nhất.

Cái gì mà về sau hay không về sau, thật ra Diệp Vô Nhiên chưa từng nghĩ đến vấn đề này, thời điểm bắt đầu ở bên Cố Sính, hắn trăm phương ngàn kế muốn tử tình duyên muốn chia tay, nhưng trải qua đoạn thời gian được Cố Sính yêu thương cưng chiều, hắn cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ.

Ngoại trừ việc Cố Sính sẽ động thủ động cước sờ sờ mó mó hắn ra, sự tôn trọng và cưng chiều Cố Sính dành cho hắn phải được điểm tuyệt đối.

"Cứ thuận theo tự nhiên là được, nói không chừng ngày nào đó hắn lại ngán ta ấy chứ."

Câu trả lời này, Diệp Tâm Nhiên xác định Diệp Vô Nhiên đã động tâm.

"Anh, chắc chắn anh rể sẽ không chán anh đâu, hơn nữa hai ngàn vạn này cũng không phải số tiền nhỏ vậy mà anh rể nói cho liền cho, em tin tưởng anh rể rất thật lòng."

Diệp Vô Nhiên sao lại không biết Cố Sính thật lòng, nhưng Cố Sính quá ưu tú, người thích Cố Sính không phải hoa khôi học đường như Trương Ninh thì cũng là nữ thần như Lâm Tước, hắn có chút chùn bước.

Cố Sính chắc chắn không phải là lựa chọn kén vợ tuyển chồng tốt nhất của hắn, không nói đến việc Cố Sính là một người đàn ông, điều kiện giữa Cố Sính và hắn khác nhau quá lớn, lớn đến mức không giống như cùng một thế giới.

Rốt cục Diệp Vô Nhiên cũng lựa chọn tiếp nhận Cố Sính, nhưng lại vì tự ti mà bắt đầu trở nên nhát gan.

"Ta và Cố Sính không có sau này."

Ngoài cửa phòng bệnh, Lâm Tước lo lắng nhìn Cố Sính đột nhiên dừng bước.

"Không đi vào sao?"

Mặc dù Cố Sính cúi đầu nhưng Lâm Tước vẫn nhìn thấy vẻ thất lạc trên khuôn mặt y, đây là lần đầu tiên Lâm Tước nhìn thấy dáng vẻ khổ sở thất vọng của Cố Sính.

"Công ty có việc." Cố Sính đem hộp đựng đồ ăn trong tay đưa cho Lâm Tước, bên trong là món bánh cuốn lạnh mà Diệp Vô Nhiên thích ăn nhất, y lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Ngô Ly rồi quay người nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Lâm Tước nhìn món bánh cuốn lạnh trong tay rồi lại đưa mắt nhìn bóng lưng của Cố Sính biến mất khỏi hành lang bệnh viện, nàng thở dài.

"Dù có si tình đến mấy cũng không chịu nổi người yêu vô tình."

Xem như Cố Sính cũng cảm nhận được tư vị mà nàng phải nếm trải trong mấy năm nay, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Vô Nhiên đang ngồi trong phòng bệnh, em trai nhỏ này của nàng còn vô tình hơn cả Cố Sính.

Diệp Tâm Nhiên nhìn ra điểm tự ti của anh trai nhà mình, trong tình huống này nếu đổi lại là nàng thì nàng cũng sẽ tự ti như vậy, giống như thời điểm nàng đột nhiên nhận được hai ngàn vạn vậy, vui vẻ muốn chết, kết quả báo ứng lập tức đến, nàng quá cao hứng mà hôn mê bất tỉnh, đến khi bình tĩnh lại nàng rốt cục cũng hiểu ra rằng hai ngàn vạn này thủy chung không phải của mình.

Cố Sính quá tốt quá ưu tú, đối với anh trai nàng mà nói chuyện này ngược lại sẽ trở thành áp lực.

"Anh, em không biết anh rể là người như thế nào, nhưng cho dù anh quyết định như thế nào em cũng sẽ ủng hộ anh."

Diệp Vô Nhiên chìm trong tự ti, Cố Sính vô cùng ưu tú, hắn sợ hắn không giữ được y ở lại bên mình, càng sợ Cố Sính bị người khác cướp đi, cho nên hắn lựa chọn để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, bản thân hắn không ôm hi vọng quá nhiều, dù sao mới chỉ động tâm chứ chưa phải là yêu.

Chỉ cần thời thời khắc khắc hắn nhắc nhở chính mình phải thật tỉnh táo, không nên hãm sâu vào mối quan hệ này, như vậy thì sau này Cố Sính rời đi hắn sẽ không quá thương tâm khổ sở.

"Ngươi bớt gây thêm phiền phức cho ta là ta đã cảm ơn trời đất rồi, đồ phiền toái tinh nhà ngươi!"

"Hế lô~, Diệp muội muội, ta có thể đi vào sao?" Lâm Tước đẩy cửa phòng bệnh ra, cả người tựa vào bên cạnh cửa chào hỏi hai anh em trong phòng bệnh.

Diệp Tâm Nhiên vô thức đảo mắt nhìn Lâm Tước, vừa nhìn đã kinh diễm, ngọa tào ngọa tào, đây là nữ thần của tạp chí nào vậy?

"Lâm Tước tỷ? Sao tỷ lại tới đây?"

Diệp Vô Nhiên đứng dậy nghênh đón.

"Chúng ta đã kết bái tỷ muội, em gái của đệ cũng là em gái của tỷ, em gái nằm viện tỷ có thể không đến thăm sao? Đúng không Diệp muội muội." Lâm Tước đem món bánh cuốn lạnh mà Cố Sính cố ý lái xe tới sạp hàng bên cạnh trường học mua về đưa cho Diệp Vô Nhiên, nháy mắt đã quay lại cười với Diệp Tâm Nhiên.

"Tỷ tỷ thật xinh đẹp a!"

Thời buổi này mấy em gái đều thích ngắm nhìn đại mỹ nhân xinh đẹp, Diệp Tâm Nhiên hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Lâm Tước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh đã có vài phần huyết sắc.

"Cái miệng nhỏ này của Diệp muội muội còn rất ngọt nha, ừm, đây là lễ gặp mặt." Đối với anh em nhà họ Diệp, từ trước đến nay Lâm Tước đều thân thiết như vậy, nàng tháo chiếc vòng hình ong mật nhỏ trên cổ mình xuống rồi đeo lên cổ Diệp Tâm Nhiên.

"Cảm ơn tỷ tỷ." Chỉ một giây mà Diệp Tâm Nhiên đã trở thành fan hâm mộ của Lâm Tước.

"Cố Sính đâu?" Diệp Vô Nhiên nhìn bề phía cửa phòng vài lần cũng không thấy bóng dáng Cố Sính, không phải y nói buổi chiều sẽ quay lại sao?

"Công ty của Cố Sính có việc đột xuất, hắn để cho tỷ tới đây nói với đệ một tiếng." Lâm Tước nói dối giúp Cố Sính.

Diệp Vô Nhiên nghi ngờ cầm điện thoại lên nhìn, không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ của Cố Sính, kỳ quái, bình thường nếu Cố Sính bận việc đều gửi tin nhắn báo cho hắn biết, Diệp Vô Nhiên buồn bực ngẩng đầu liền nhìn thấy trên cổ Diệp Tâm Nhiên đeo vòng cổ của Lâm Tước.

"Diệp Tâm Nhiên, ngươi quên ta vừa nói gì với ngươi rồi sao? Ngươi còn dám tùy tiện nhận lễ vật của người khác?"

Diệp Tâm Nhiên vô cùng thích chiếc vòng trên cổ mình.

"Ai nha, anh, cái này là Lâm Tước tỷ tặng cho em mà, nếu em không nhận chẳng phải là không nể mặt tỷ ấy sao." Không có phúc khí nhận hai ngàn vạn kia, thế nhận cái vòng cổ này cũng được phải không?

"Không được, ngươi nhanh trả lại cho Lâm Tước tỷ, dây chuyền này rất đắt tiền!" Diệp Vô Nhiên nhắc nhở em gái mình.

Lâm Tước không nhịn được cười khẽ: "Diệp muội muội cứ yên tâm nhận đi a, sợi dây chuyền này không đắt lắm đâu, chỉ khoảng một ngàn vạn thôi."

Bàn tay đang sờ chiếc vòng cổ của Diệp Tâm Nhiên cứng đờ, nàng giống như một cái người máy bị kẹt, chậm rãi quay đầu nhìn Lâm Tước: "Tỷ tỷ tỷ, sợi dây chuyền này khoảng một ngàn vạn?"

"Không cần quan tâm đến giá cả, ngươi thích là được." Lâm Tước mới nói được một nửa Diệp Tâm Nhiên đã trợn trắng hai mắt hôn mê bất tỉnh.

"Ngọa tào, bác sĩ! Bác sĩ!" Diệp Vô Nhiên thấy thế liền lao ra khỏi phòng đi tìm bác sĩ.

Lâm Tước không nghĩ tới Diệp Tâm Nhiên sẽ vì giá của chiếc vòng cổ này mà ngất đi, nàng không khỏi che miệng cười, rốt cục nàng cũng biết tại sao Cố Sính lại thích Diệp Vô Nhiên.

Anh em nhà họ Diệp thật sự là đáng yêu đến đòi mạng, ban đầu nàng cho rằng Diệp Tâm Nhiên bởi vì hai ngàn vạn mà cao hứng đến ngất xỉu chỉ là giả bộ, bây giờ xem ra đúng là hàng thật giá thật.

Diệp Tâm Nhiên sai rồi, sau này nàng không bao giờ dám tùy tiện nhận lễ vật nữa, giá của mấy thứ tuỳ tiện này đều có thể dọa chết người a, cái thân thể bé nhỏ này của nàng không chịu được tra tấn như vậy.

Nàng khẳng định mình không có phúc hưởng thụ đâu.

Sau khi xem qua vài lần video giới thiệu về kỹ năng mới của Bá Đao, Phó Thử dự định đăng nhập vào trò chơi nghiên cứu một chút về đấu pháp mới kỳ huyệt mới, không ngờ Cố Sính lại gọi điện tới.

"Phó thượng tướng."

"Cố Sính, trêu chọc ta thú vị sao?" Phó Thử vừa bắt máy đã bị Cố Sính gọi như thế, hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Ở bên kia điện thoại rất ầm ĩ, âm thanh hỗn loạn cùng với tiếng nhạc chói tai phát ra từ những công cụ âm nhạc bằng kim loại nặng, không phải ở rạp chiếu phim thì chính là ở quán bar.

"Mượn rượu tiêu sầu?"

"Cùng uống một ly?" Cố Sính tiếp tục uống một ly Whisky, y không phủ nhận việc y đang ở đây mượn rượu tiêu sầu.

"Được, gửi địa chỉ cho ta." Phó Thử nói xong liền cúp điện thoại, tắt Laptop đứng dậy, hắn tiện tay cầm theo một chiếc áo khoác rồi lái xe ra khỏi đại viện quân khu.

Một đường lái xe đến địa chỉ quán Bar mà Cố Sính gửi cho hắn, kỳ thật Phó Thử rất không thích những nơi như vậy, đời này của hắn hơn một nửa thời gian đều ở trong quân đội rất ít khi ra ngoài.

Quán Bar này hoàn cảnh rất kém, ngay cả phòng bao cũng không chặn được âm thanh ồn ào ngoài đại sảnh, thời điểm Phó Thử đi vào phòng bao của Cố Sính, hắn có cảm giác nhiệt độ trong phòng cực thấp.

Hắn nhìn Cố Sính ngồi một mình trên ghế salon, vô cùng xác định không phải do mở điều hòa quá lớn, mà là do máy làm lạnh di động Cố Sính gây nên.

_______________________________________

Chương sau Bá Tán lên sàn, anh hùng cứu mỹ nhân nha~~~, đẹp đôi xỉu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro