Baby Plans

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi cảm thấy thế nào, Điện hạ?" Một bà già hỏi, trao cho Cecilia một bó hoa.

"Rất vui, cảm ơn. Còn bà?"

"Rất vui cho Điện hạ , thưa cô. Chúng tôi cầu chúc mọi điều tốt đẹp cho em bé của cô."

Cecilia cố gắng nói chuyện với mọi người đang đợi bên ngoài nhà thờ, cảm ơn lòng tốt của mọi người. Đúng như dự đoán, mọi người đều vui mừng cho họ và gia đình tương lai mà họ đang tạo ra.

"Điện hạ  có biết là nam hay nữ không?"

"Chúng tôi vẫn chưa biết, chúng ta sẽ đợi đến khi sinh ra mới biết."

-----

"Khi nào thì bạn có thể tìm ra giới tính?"Sophie nói sau khi uống ngụm  trà, vào sáng ngày 26 tháng 12, sau bữa điểm tâm của gia đình họ.

"Bác sĩ Martin nói giữa tuần 18 và 21, nhưng điều đó phụ thuộc vào em bé, không phải chúng ta."

"Còn chị thì sao? Ý em là, chị sẽ cố gằng tìm hiều trước khi sinh chứ?"

"Không, anh chị đang giữ truyền thống. Và anh chị hài lòng với bất cứ điều gì, anh chị chỉ muốn em bé khỏe mạnh." Cecilia nói, xoa xoa cái bụng ngày càng lớn của mình.

"Chà, chị sẽ cần phải bắt đầu nghĩ về những cái tên." Harry nói, bước vào phòng, sẵn sàng cho một ngày hoạt động bên ngoài mà Cecilia sẽ hông tham gia. "Em nghĩ rằng Harry dành cho con trai sẽ là hoàn hảo. Hoặc Harriet dành cho con gái cũng sẽ khá tốt"

"Chúng ta sẽ thêm chúng vào danh sách, nhưng chúng ta vẫn còn một ít thời gian. Chị thậm chí còn chưa đi được nửa chặng đường."

"Ồ, nhưng thời gian trôi nhanh lắm , Cecilia," Camilla nói, bước vào phòng với Charles và Frederick, những người dường như đã sẵn sàng để đi.

"Ta nhớ khi ta mang thai Tom, ta nghĩ rằng mình có tất cả thời gian trên thế giới. Ta nhớ ta chỉ mới hoàn thành việc cho con bú năm ngày trước khi ta chuyển dạ."

"'Chúng ta sẵn sàng đi chưa? Bà đang đợi tất cả các bạn." William hỏi bên cửa, lo lắng nhìn mọi người. "Chúng ta đi ngay."

Khi tất cả họ rời đi để tìm Nữ hoàng, Frederick tiến lại gần vợ mình, ngồi trên tay ghế bên cạnh cô.

"Làm ơn đừng nói với anh là chúng ta sẽ đặt tên cho đứa bé này là Harry hoặc Harriet nhé."

"Chúng ta vẫn còn thời gian để suy nghĩ, có thể đến lúc đó anh sẽ cảm thấy thích thú với các lựa chọn."

"Vài giờ nữa anh sẽ quay lại. Hãy cẩn thận cho em và đứa bé."

"Em sẽ không sao đâu." Cecilia nói, hôn chồng rồi đẩy anh ra, kết thúc cuộc nói chuyện.

Nụ hôn khá nhanh. "Bây giờ đi đi, trước khi anh bị bà nội bỏ lại !"

--------

Vào ngày 10 tháng 1, Công tước và Nữ công tước đã trở lại London từ Norfolk, sau khi ăn mừng Sinh nhật của Catherine, một ngày trước đó, với gia đình.

Cuộc nói chuyện với Hoàng tử xứ Wales về việc cặp vợ chồng săn tìm một ngôi nhà ở nông thôn và một nơi nào đó yên tĩnh hơn khi họ có em bé đã bắt đầu trong lễ Giáng sinh. Nhưng vì vẫn còn là mùa đông và họ có rất nhiều yêu cầu đối với một ngôi nhà nên Công tước và Nữ công tước sẽ đợi một chút để liên hệ với một chuyên gia bất động sản.

Tuy nhiên, bây giờ cặp đôi quyết định tập trung vào nhiệm vụ của họ và chuẩn bị cho em bé của họ, và Cecilia bắt đầu làm điều đó bằng cách nhận được chuyến thăm từ cha mẹ cô, những người đã đi du lịch trong kỳ nghỉ lễ kỷ niệm ngày cưới của họ.

"Trông con thật xinh đẹp, con yêu. Còn cháu của ta thế nào rồi?"

"Cả hai chúng conđều khỏe, cảm ơn bố."

"Con có thèm ăn gì không?" Mẹ cô hỏi, ngồi xuống cạnh cô trên ghế sofa, trên tay là hai cốc cacao nóng.

"Trước đây con phát hiện ra rằng con không thể ngừng ăn bánh sô cô la, nhưng bây giờ thứ thực sự duy nhất, nếu mẹ gọi nó như vậy, mà con thèm muốn là đồ ngọt, bất kỳ loại nào."

“Bà ngoài luôn nói rằng nếu một người phụ nữ thích đồ ngọt thì đó là vì cô ấy đang sinh con gái, còn nếu bạn thèm ăn mặn thì đó là con trai.” Mẹ cô nói, nhấp một ngụm ca cao.

"Con không tin điều đó, mẹ ạ."

"Ồ, mẹ cũng vậy. Mẹ thèm đồ ngọt trong suốt thai kỳ của Arthur và cuối cùng là một bé trai, và đồ ăn mặn khi mang thai con, vì vậy mẹ có thể nói đó chỉ là chuyện hoang đường thôi."

"À, bà nội luôn nói rằng nếu một người phụ nữ ăn nhiều rau hơn thì đó là vì cô ấy đang mang thai bé trai, và nhiều trái cây hơn thì đó là bé gái. Và bà ấy nói rằng nó luôn hiệu quả với bà ấy"

"Em không nhớ rằng mẹ đã nói bất cứ điều gì như vậy khi em mang thai, James.!"

"Đó là bởi vì em luôn ăn cả hai trước mặt bà ấy, vì vậy bà ấy không thể' không quyết định xem em có con trai hay con gái."

"Được rồi. Và bạn có biết mình sẽ sinh con ở đâu không? Ở đây có rất nhiều bệnh viện tốt ở London.”

“Có đấy, nhưng con nghĩ chúng ta sẽ theo truyền thống và đi theo Cánh Lindo, tại Bệnh viện St. Mary ,Frederick và các em trai của anh ấy đều được sinh ra ở đó nên đó là gia đình." Cecilia nói khi đang uống ca cao.

"Ồ, và con muốn hỏi liệu mẹ có thể đến và ở lại với chúng con sau khi em bé chào đời để giúp đỡ không."

"Tất nhiên rồi ,mẹ có thể, mẹ rất muốn, con yêu. Và khi trời ấm hơn một chút, chúng ta có thể đi mua sắm quần áo trẻ em."

-------


"Fred chúng ta phải đi ngay bây giờ nếu anh không muốn chúng ta bị trễ."Tuần 20 đã đến với một lần siêu âm khác, một trong những lần siêu âm quan trọng nhất vì bác sĩ Martin sẽ xem liệu mọi thứ với em bé có ổn không và xem liệu em bé có mọi thứ cần thiết để phát triển khỏe mạnh hay không.

Công tước gần như chạy xuống cầu thang, một tay cầm giày, tay kia cầm áo khoác. "Anh xin lỗi anh biết."

"Vậy em đi trước." Cecilia nói, mở cửa và để Frederick ở lại, xỏ giày vào và mặc áo khoác vào.

Kensington Place cách Bệnh viện 11 phút lái xe, và vì giờ đây cả thế giới đều biết Cecilia đang mong đợi con nên họ không cần phải quá kín đáo khi đến nơi. Frederick có vẻ hào hứng nhất với toàn bộ việc siêu âm, nhưng Cecilia biết rằng cơ hội tham khảo ý kiến ​​này là 45 phút phấn khích của anh ấy sẽ kết thúc khá nhanh.

"Chào buổi chiều, Điện hạ ." Bác sĩ Martin nói, sau khi mở cửa văn phòng của cô.Sau khi Cecilia thay áo choàng bệnh viện và Frederick đỡ cô vào giường. Bác sĩ Martin bắt đầu , những thủ tục mà bây giờ Cecilia đã biết. Hai mươi ngón chân và ngón tay út sau đó, bác sĩ Martin mỉm cười với cha mẹ, đưa cho Cecilia một ít khăn giấy để lau người.

"Em bé trông ổn, không có dị tật bẩm sinh, có đủ 20 ngón chân và ngón tay. Mức nước ối rất tốt và nhau thai cũng vậy. Nhìn chung cả em bé và mẹ đều rất khỏe mạnh."

"Cảm ơn Chúa. Có điều gì cô ấy không nên làm không? Cô ấy có thể tiếp tục làm việc không?"

"Ồ vâng, chắc chắn rồi, chúng tôi thậm chí còn khuyên mẹ nên làm việc cho đến khi bé được khoảng 35 tuần, để giữ cho bé năng động. Tuy nhiên, sau 30 tuần, tôi khuyên Công nương không nên nhấc hoặc nhặt bất cứ thứ gì nặng từ dưới đất lên."

“Cô ấy sẽ không sao đâu, bác sĩ Martin đừng lo."

"Tôi tin rằng ngài đã uống những loại vitamin mà tôi đưa cho người"

"Phải , không bỏ sót một cái nào. Tôi chỉ muốn hỏi có loại kem bôi bụng nào không?"

"Ồ vâng, chắc chắn rồi. Tôi sẽ cung cấp cho ngài một danh sách các loại kem mà ngài có thể bắt đầu sử dụng từ bây giờ."

"Cảm ơn "

-------

" Cậu đã nghĩ về việc cậu muốn phòng em bé như thế nào chưa?" Penelope hỏi, lật giở các trang của một trong nhiều tạp chí dành cho trẻ em mà mẹ Cecilia mang đến ngày hôm trước. Cecilia, Penelope và mẹ của Penelope đã lên kế hoạch đi và bắt đầu mua mọi thứ em bé cần, và cùng với đó là một chút đồ đạc cho nhà trẻ.

"Một thứ gì đó trung tính, vì chúng ta không biết giới tính. Tớ đang nghĩ có thể là thứ gì đó liên quan đến động vật, nhưng tớ thích ý tưởng về màu xanh lá cây, có thể là màu bạc hà hơn."

"Cái đó sẽ đẹp đấy. Cái gì đó như thế này, có lẽ?" Penelope nói, đưa cuốn tạp chí cho Cecilia

" Tớ thích đấy, nhưng có lẽ thay vì hình nền với những con cú bằng những cái cây bình thường. Nó sẽ đẹp!"

"Tớ sẽ đánh dấu điều đó." Cô ấy nói đặt một cái kẹp giấy khác ở đầu trang.

"Và hai người đã bắt đầu nói về những cái tên chưa?"

"Sắp xếp." Cecilia nói để cuốn tạp chí trên đùi và chỉnh lại chiếc gối sau lưng.

"Ý mình là, chúng ta có một danh sách 'tên hoàng gia' tiêu chuẩn, và kể từ đó đứa bé này sẽ là vị vua hay nữ hoàng tương lai mà chúng ta không muốn đi quá xa."

"Trời ơi, thậm chí sau gần hai năm, mình vẫn không tin rằng cậu đã kết hôn với một hoàng tử và sẽ trở thành nữ hoàng. Và bây giờ cậu đang có một em bé! Ai sẽ là quốc vương tương lai của chúng ta!"

"Thành thật mà nói, Pe, đôi khi mình thậm chí còn không tin vào điều đó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro