Chương 203: Đại dương đang... (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tựa như một đàn chim đang đi tản cư.

Khoảng ba trăm con tàu xẻ ngang mặt biển, di chuyển theo đội hình tam giác.

Đội tàu này xuất phát từ Căn cứ Hải quân Norlan của Liên minh Bất khuất.

Ở trung tâm của đội ngũ là con tàu lớn nhất trong số các tàu phá băng đã từng khai phá các bờ biển đóng băng phía Đông Bắc. Hiệp sĩ mũ giáp hiện đang được chữa trị trên cabin cao nhất của con tàu này.

“Thật đáng thương.”

Thợ săn Rồng cau mày khi nghe lời nói đó của người trị liệu, thế nhưng, giờ hắn cũng chẳng thể nói chuyện rõ ràng. Trị liệu sư thở dài trước khi sử dụng thần chú hồi phục lên trái tim của tên thợ săn rồng.

Advertisement

Khoảng 2/3 trái tim đã bị phá hủy.

Cần ít nhất một tuần để chữa trị. Thậm chí sau đó sẽ còn phải tốn ít nhất một tháng nữa để hồi phục hoàn toàn.

Hắn cũng trở lại chỉ với một cánh tay.

Tuy nhiên, cánh tay đó vẫn có thể dễ dàng tái tạo lại một khi thông báo cho tổ chức. Trị liệu sư chế giễu tên thợ săn rồng và nói bằng cái giọng móc mỉa.

“Có vẻ như ngươi sẽ phải ẩn thân một thời gian, như một thằng già vậy.”

“Câm, hự!”

Thợ săn rồng không thể nói nốt câu. Móng vuốt ma thuật đã ghim vào tim hắn cuối trận chiến vẫn gây cho hắn rất nhiều đau đớn.

Kẻ thứ ba vẫn đang quan sát hiệp sĩ mũ giáp và trị liệu sư cất tiếng.

Đó là giọng nói lạnh lẽo của một pháp sư có tuổi.

“Một bậc thầy kiếm sĩ ngay dưới cấp độ của ngươi, một chiêu hồn sư, và một tên với sức mạnh cổ đại có thể chặn đứng thanh kiếm của ngươi, tất cả cùng lúc tồn tại ở cái lãnh thổ bé tẹo đó?”

“Ờ.”

Thái độ của hiệp sĩ mũ giáp khá thô lỗ, thế nhưng, lão pháp sư không quan tâm và tiếp tục.

“Và vẫn còn một pháp sư mạnh hơn cả ngươi?”

Hiệp sĩ mũ giáp thấy hơi nao núng, nhưng không để lộ điều ấy trên mặt hắn.

“Ờ, một tên pháp sư có thể bắt chước Thanh kiếm Tai họa của ta và gần như phá hủy tim ta.”

Hiệp sĩ mũ giáp đã nhìn thấy cặp mắt của một con rồng.

Nhưng hắn không đề cập đến việc ấy.

‘Ta phải đích thân làm việc đó.’

Mấy tên khốn này sẽ chiếm con rồng làm của riêng nếu hắn nói ra. Chúng sẽ chỉ chừa lại cho hắn cái cổ rồng và hốt sạch phần còn lại*. Đó là thỏa thuận đầu nhưng đã bị hủy, do con rồng họ có đột ngột mất tăm.

(*): phiên bản này còn có thể hiểu là tĩnh mạch cổ, nhưng đó là theo ý kiến chủ quan của mình, nếu các bạn có nghĩa nào phù hợp vui lòng lên tiếng

Hiệp sĩ mũ giáp nhớ lại đôi mắt rồng đã nhìn thằng vào hắn.

‘Dựa theo kích thước nhãn cầu thì đó không phải một con rồng cổ đại.’

Hắn dám chắc đó là một con rồng con thậm chí còn chưa trải giai đoạn trưởng thành thứ nhất.

Hắn đã cố kiềm lại trái tim đang đập loạn xạ của mình.

Không phải con rồng đó đã không dùng Hơi thở của Rồng, mà là nó không thể.

Điều đó khiến hắn có chút hạnh phúc. Nếu hắn làm việc này chuẩn chỉnh, hắn có thể trở nên mạnh hơn mà không cần để của tên đầu não của tổ chức, kẻ điên khùng khốn nạn ấy biết được.

‘Ta sẽ thịt con rồng thứ hai.’

Tên hiệp sĩ mũ giáp đang ảo tưởng về cái tương lai đẹp tươi đó. Và rồi hắn chợt nghe được giọng của lão pháp sư.

“Tên bậc thầy kiếm sĩ không cùng cấp độ với ngươi. Bản chứa của hắn thế nào?”

Bản chứa thể hiện khả năng có thể nắm giữ sức mạnh cổ đại của một cơ thể.

Sức mạnh cổ đại được biết đến là rất yếu, tuy nhiên, đó chỉ là điều mà mấy kẻ ngu dốt chả biết cái quái gì định nghĩa.

Những sức mạnh cổ xưa được tạo hóa tạo tác, có duyên phận tự nhiên gắn liền với thiên nhiên vạn vận chứ không phải con người. Sao mà những sức mạnh này có thể yếu được?

Mấy kẻ ấy tưởng rằng chúng yếu chỉ vì không biết cách sử dụng chúng. Và đương nhiên, mấy sức mạnh cổ đại do con người tạo ra yếu hơn hẳn những sức mạnh của thiên nhiên vạn vật.

Hiệp sĩ mũ giáp khá bối rối trước câu hỏi của lão pháp sư, nhưng hắn cũng bình tĩnh trả lời.

“Không nhiều. Hắn chả có cái bản chứa lớn đâu.”

Tên mũ giáp nói dối tỉnh bơ.

Bậc thầy kiếm sĩ với luồng aura đen thực chất có một bản chứa xấp xỉ với cái bản chứa của hắn.

Thế nên hắn không thể nói cho chúng sự thật.

Nếu hắn nói, chúng sẽ chẳng còn lý do để phải chữa trị cho hắn nữa. Cứ đi kiếm một tên khác có bản chứa tương đương hắn là được rồi.

“Hừmm.”

Lão pháp sư cau mày tựa như để suy ngẫm lại mọi thứ.

“Chúng ta cần tiến vào lãnh thổ Henituse ngay sau khi quân ta chiếm được đường bờ điển Vương quốc Roan. Chúng ta cần loại bỏ chúng.”

Tên hiệp sĩ siết lấy cơ thể đầy thương tích của hắn và vồ vập thêm vào.

“Thằng quý tộc chết tiệt đó! Ta phải giết chết thằng khốn tóc đỏ đó.”

‘Hắn là kẻ được rồng bảo vệ. Ta có thể có được con rồng một khi tống khứ được tên đó.’

Hoàn toàn có thể hạ được thằng quý tộc đó chỉ với một cánh tay. Hắn chỉ là kẻ có độc một cái khiên và năng lực tái tạo của con người.

Pháp sư đáp lại lời thợ săn rồng, hắn trông có vẻ đang tức điên lên vì cái tên sở hữu nhiều sức mạnh cổ đại giống hắn kia.

“Sao cũng được. Hẳn sẽ chẳng có gì khó khăn nếu ngươi, trị liệu sư, và ta đi cùng nhau.”

Kẻ săn rồng không phản đối. Lão pháp sư và trị liệu sư đều hữu dụng, dù cho cả hai đều yếu hơn hẳn hắn.

Lão pháp sư nhìn lướt qua người trị liệu và Thợ săn Rồng vài giây trước khi ra cánh cửa cabin. Người bên ngoài cúi đầu chào ông.

“Thưa ngài, chúng ta đã gần tới vùng bờ biển phía Đông Bắc của Vương quốc Roan.”

Đó là tên thương sĩ ma thuật, chính kẻ địch mà nhóm của Cale từng chạm mặt nhiều lần nhất trước đây.  Đây cũng là kẻ đã sử dụng ma thuật kết hợp thương pháp để đánh bại bậc thầy kiếm thuật và Thánh nữ giả mạo Hannah.

Hắn cúi thấp đầu khi nhìn về phía ba người bên trong cabin. Họ đều ở cấp cao hơn hắn. Ba người này cũng là một phần khá quan trọng trong cốt lõi của tổ chức.

Điều đó được thể hiện rõ ràng qua ngôi sao đỏ tươi trên áo choàng của lão pháp sư.

Không như ngôi sao trắng và năm ngôi sao đỏ trên trang phục gã thương sĩ ma thuật, những chiếc áo choàng kia chỉ có một ngôi sao đỏ trên đó.

Chỉ có năm người có trang phục với độc nhất một ngôi sao đỏ.

Những vị ngũ tinh phục vụ cho ngôi sao trắng.

“Chúng ta sẽ sớm khởi hành. Ta sẽ lên con tàu đằng trước.”

“Rõ, tôi sẽ hộ tống ngài tới đó.”

Pháp sư dưới trước cúi đầu trước lão pháp sư già, còn trị liệu sư lại cằn nhằn.

“Không phải ông bảo căn cứ hải quân của Vương quốc Roan tồi tàn lắm sao? Tại sao chúng ta cần nhiều tàu đến vậy trong khi chúng hầu như chẳng hề có?”

“Chúng ta đồng thời cần cố gắng để chinh phục đường bờ biển của Vương quốc Whipper. Hơn nữa, thật tốt vì đã mang nhiều tàu thế này vì Vương quốc Roan có vẻ mạnh hơn chúng ta tính.”

Lão già ấy thản nhiên đáp trả và đi về phía cửa.

“Quan trọng hơn là, chúng ta không nên đáp trả chúng khi chúng đã ăn được nước đầu tiên của ta sao?”

Trị liệu sư nở nụ cười méo mó và gật đầu.

“Ta mong là thế. Vương quốc Roan chắc chỉ mới tính đến Liên minh Bất khuất. Hẳn chúng sẽ chẳng biết gì về việc ta đang ở trên tàu. Chuyện này sẽ vui đây.”

Tất cả bọn chúng đều đã quen với việc trị liệu sư liếm môi khi hắn cực kì phấn khích. Không ai mở lời phản bác lại lời của tên nhóc này.

Vậy nhưng thực ra vẫn còn một người nữa đang cực kì vui vẻ bây giờ.

Sâu trong vùng nước bên dưới ba trăm con thuyền đó.

Một con cá voi lưng gù đang bơi sâu dưới lòng đại dương.

Con cá voi lưng gù có một vết thẹo hình chữ X trên lưng nó, Witira, Nữ vương tương lai tộc Cá voi, đang nhìn thẳng về phía nam.

‘Chúng đang ở gần đường ranh giới thứ tư.’

Cô cá voi lưng gù bắt đầu cười.

Cô nhớ lại những gì Cale đã nói tối qua.

‘Witira, xin hãy mang theo tộc Cá voi và phá hủy đường bờ biển của Vương quốc Paerun.’

Cậu nói tiếp.

‘Đổi lại, bọn tôi sẽ xóa sổ hạm đội của kẻ thù.’

‘Có vẻ vui đấy nhỉ.’

Witara dám chắc vậy khi thấy vẻ mặt tự tin của Cale.

Cậu là người luôn giữ lời. Thế nên cô không cần phải tận mắt quan sát để biết điều gì sắp diễn ra nữa.

Chiếc đuôi to lớn của cô di chuyển để đổi hướng đi.

Hướng về phía Bắc.

Cá voi lưng gù quay lưng khỏi hạm đội tàu và bắt đầu bơi về hướng ngược lại.

Nhiều tộc Cá voi và cá voi cùng di chuyển về phía Bắc với cô ấy.

Những sinh vật bị bỏ quên này lặng lẽ di chuyển lên phía Bắc.

* * *

Cùng lúc đó, một tiếng động rất nhỏ truyền đến tai Cale.

Cách.

Đó là tín hiệu được gửi bởi một pháp sư.

Để nói rằng kẻ địch đã đến.

Cale mỉm cười.

Sương mù đã che khuất tầm nhìn của kẻ thù, nhưng cũng đồng thời gây ra điều tương tự với đồng minh.

Cale không còn lý do gì để giấu bất kì lá bài nào nữa.

Tất cả những người còn lại trong Vương quốc Roan, trừ nhóm của Cale, đều tưởng rằng Cale chỉ có mỗi chiếc khiên.

Cale đã không thực sự cố gắng sửa chữa cái hiểu lầm đó. Như vậy thì dễ dàng hơn. Không cần thiết phải phô trương sức mạnh chỉ để có thể sống một cuộc sống yên bình.

Thế nhưng, cũng chẳng cần giấu nó trong lớp sương mù này.

Gió bắt đầu thổi qua mặt biển hãy vừa lặng sóng.

Soạtttttt-

Sương mù bắt đầu lan rộng hơn khi Cale di chuyển.

* * *

Sương mù lặng lẽ lan rộng, như bước chân của một con mèo.

“Hử? Sương?”

Lão pháp sư già đã rời khỏi con tàu có cabin kia và di chuyển lên boong con tàu phía trước hạm đội, lão cau mày.

Màn sương mù trắng gần như che phủ toàn bộ đại dương.

‘Bờ biển của Vương quốc Roan thường có sương mù ư?’

Tên thương sĩ ma thuật đứng kế bên lão chợt có một dự cảm.

Tên pháp sư chợt nói.

“Đây không phải ma thuật.”

“A, vậy sao, thưa ngài?”

“Phải, màn sương này không phải được tạo ra bằng ma thuật.”

Nếu sương mù không phải do phép thuật, thì hẳn phải là diễn biến tự nhiên.

Nếu không phải ma thuật thì còn gì có thể tạo ra sương mù nữa chứ?

Ma pháp thương sĩ thấy thả lỏng và ra lệnh cho các con tàu tiến vào màn sương.

“Biển đang lặng, nhưng ta đang đi vào vùng sương mù, thế nên nâng mức cảnh báo lên 1 để thận trọng.”

“Rõ.”

Một người lính Norland gật đầu và làm theo mệnh lệnh.

Con tàu này chủ yếu là người của Arm, trong khi hai con tàu phía sau nó chở người của Liên minh Bất khuất.

Người lính Norland cần lên một cây sáo sừng, và hít một hơi để chuẩn bị thông báo mệnh lệnh từ ma pháp thương sĩ tới những người còn lại trong hạm đội.

Phải, hắn hít một hơi.

Hắn thấy sương mù đã ở ngay trước mặt hắn khi hắn hít vào.

‘Tưởng là còn xa, nhưng chúng ta đã vào vùng sương mù rồi sao?’

Đó là suy nghĩ của hắn khi hắn đưa miệng lên cây sáo sừng. Tất cả những gì hắn cần làm nữa là thổi một hơi.

Đúng lúc đó.

Soạtttttttt-

Gió thổi qua khiến sương mù lan rộng. Tên pháp sư nói lớn để át đi tiếng gió.

“Gió này được tạo ra bởi ma thuật!”

Cùng lúc đó, bọn chúng còn nghe được một âm thanh khác.

Keng!

Chiếc sáo sừng rơi xuống.

Thương sĩ ma thuật khẩn trương quay đầu lại.

“Ặc, hự!”

Tên lính vừa định thổi sáo đang chảy máu từ miệng. Tên thương sĩ nãy giờ vẫn đang hít thở trong làn sương, khi chứng kiến điều này thì đột nhiên rùng mình, như rằng cơ thể hắn đang run rẩy.

‘Độc dược. Kẻ thù.’

Hắn nhanh chóng lấy tay che miệng. Thế nhưng, gió đã thổi ầm ầm xung quanh bọn chúng.

Vùuuuuuuuuuuu-

Cơn gió thổi sương mù về phía chúng. Trong phút chốc xung quanh chúng bị bao phủ bởi màn sương trắng. Thương sĩ ma thuật vô thức trợn mắt và hét lên.

“…Cái quỷ…!”

Sương mù đỏ. Sương đang dần chuyển thành màu đỏ.

Nó gây ra một sự cảm không lành.

Màn sương mù màu máu này đang từ từ bao phủ đại dương.

Raon, On, và Hong.

Sương mù đỏ là “tác phẩm” mà ba đứa nhóc cùng nhau tạo ra, dần len lỏi vào mọi nơi không khí hiện diện.

“…Khục!”

“Cái thứ sương mù… hự!”

Không may là, sương mù hạ gục những kẻ yếu đuối đầu tiên.

Tất cả quân lính của Norland và Vương quốc Paerun đều đưa tay lên cổ. Toàn bộ những gì chúng có thể thấy trong tầm mắt chỉ có màu đỏ.

Thương sĩ ma thuật nhanh chóng tạo ra một chiếc khiên ma thuật và nhặt chiếc sáo sừng lên.

Booooooooooo- Booooooooooooooo-

Chiến tranh.

Tiếng sáo báo hiện chiến tranh thay vì cảnh báo vang vọng khắp đại dương.

Âm thanh đó truyền tới trung tâm của hạm đội.

“Cái quái gì?”

Trị liệu sư, tên nhóc con đang ở tàu trung tâm, nhảy lên và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn có thể thấy màn sương đỏ, cũng như bộ binh của Arm đang ngã xuống trong khi ho ra máu.

“…Độc?”

Ánh mắt của tên nhóc đã thay đổi. Đây là sở trường của một trị liệu sư.

“Ta ra ngoài một chút.”

Tên trị liệu sư chạm vào cánh cửa cabin, nhưng thợ săn rồng đã nắm lấy cổ tay tên nhóc.

“Ở lại.”

“Hả?”

“Ở lại, hự, ở lại đây vì ta vẫn chưa được chữa trị xong!”

Trị liệu sư không tin nổi.

Việc chữa trị khẩn cấp đã xong và tất cả những gì tên kia cần làm giờ là nghỉ ngơi. Làm sao kẻ này có thể ích kỉ như vậy? Những người đang ho ra máu và chết đi ngoài kia đều là một phần của tổ chức.

Vậy nhưng, quan điểm của kẻ săn rồng lại hơi khác.

“…Ta có cảm giác xấu về việc này.”

Thợ săn Rồng có một dự cảm không lành.

Hắn đã nghỉ ngơi một lúc, nhưng cơ thể vẫn chưa thể trở lại bình thường. Vẫn còn nhiều vết thương và hắn vẫn chưa có lại được cánh tay còn lại.

Thế nên hắn thấy tốt hơn khi có trị liệu sư bên cạnh hắn, ngay cả khi tên này có là chiến binh yếu nhất.

“Hầyy, tôi sẽ trở lại sau khi xem xét tình hình bên ngoài.”

Trị liệu sư thở dài và gạt tay thợ săn rồng ra.

“Trở lại sau 1 phút.”

Trị liệu sư gật đầu với kẻ đang ầm lên và vặn tay nắm cửa.

Cạch.

Cánh cửa mở ra và trị liệu sư lập tức rời khỏi phòng.

Thợ săn rồng liếc nhìn ra cửa sổ sau khi cánh cửa bị đóng lại.

Đây là trực giác của hắn.

Trực giác sau khi hắn bị đánh bại ở lãnh thổ Henituse Vương quốc Roan một lần đã mách bảo hắn điều gì đó.

Một vương quốc đã che giấu một bậc thầy kiếm thuật, chiêu hồn sư, và một con Rồng chắc chắn vẫn còn thứ khác nữa.

Hắn đang cố gắng tập trung để có thể chiến đấu dù cơ thể vẫn chưa hồi phục.

Đúng lúc ấy.

Cách.

Hắn nghe thấy tiếng cửa mở, cũng như thấy phần tóc của trị liệu sư.

Thợ săn rồng liền cười.

Tên trị liệu sư trung niên trông như một tên nhóc ranh mãnh nhưng vẫn biết nghe lời.

“Này, vào đây nhanh đi.”

Những tên bộ binh chết cũng chẳng can hệ gì đến hắn.

Hắn gọi người trị liệu có thể làm hỗ trợ trong trận chiến nhanh chóng đi vào.

Kéttttttt-

Cánh cửa mở ra.

Phịch.

Trị liệu sư trông như một thằng nhóc ngã vật xuống đất.

Kẻ săn Rồng có thể thấy thứ gì đó màu đỏ.

‘Sương mù?’

Tên trị liệu sư bị bao phủ bởi lớp sương đỏ. Điều này đã in lại trong đầu hắn.

“Chết tiệt!”

Kẻ săn Rồng lập tức từ trên giường đứng dậy.

Rầm!

Tuy nhiên, cơ thể hắn đã sớm bị một luồng aura đen đâm thẳng vào tường.

“Hự!”

Hắn rên rỉ.

Cùng lúc đó hắn nghe thấy một tiếng động rất nhỏ. Và rồi hắn thấy một chiếc găng màu trắng. Thợ săn rồng không còn lựa chọn nào khác ngoài sử dụng Thanh kiếm Tai họa một lần nữa.

‘Đây là lần cuối cùng ta có thể dùng nó vào lúc này!’

Rất khó để có thể duy trì được Họa Kiếm trong thời gian dài với thương tích hiện tại của hắn. Một tiếng nổ lớn vang lên đằng trước tên hiệp sĩ mũ giáp một lần nữa.

Bùm!

Luồng aura đen. Tên bậc thầy kiếm sĩ đã thách đấu với hắn ở lãnh thổ Henituse.

Tên đó lại xuất hiện một lần nữa.

Choi Han lặng lẽ phóng aura đen của cậu vào tên săn rồng.

Thợ săn rồng vừa suýt soát né được đòn đó. Thế nhưng, hắn đã phải bước lùi một bước sau khi khó khăn tránh được đòn đầu tiên.

Có thứ gì đó đã đột ngột xuất hiện sau lưng hắn khi hắn làm vậy.

Găng tay trắng.

Chiếc găng đã được kẻ đứng bên cạnh bậc thầy kiếm sĩ kia đeo lên, nó vừa xuất hiện đằng sau hắn ta.

Kẻ đó có khả năng ẩn thân của một sát thủ và kĩ năng ở mức tương đương với một bậc thầy kiếm thuật.

Choi Han ở phía trước, và tên sát thủ ở phía sau.

Giây phút mà tên thợ săn rồng bắt đầu cau mày, chiếc găng màu trắng lập tức chộp lấy cổ hắn.

“Hự!”

Một con dao găm đâm xuyên và xoáy chặt vào phần vai trên của hắn. Đây là một đòn tấn công cực kì đau đớn. Choi Han đâm xuyên bụng tên thợ săn rồng bằng luồng aura đen, rồi cậu nhảy lên trên không trung.

Ầmmmmmm!

Trần của cabin bị phá hủy và bầu trời bị che phủ bởi làn sương màu đỏ hiện ra vô cùng rõ ràng.

“Hự!”

Thợ săn rồng bị nhấc ra khỏi trần trong khi vẫn bị kẹp chặt cổ. Đầu óc hắn hoàn toàn rối tung.

‘Thế quái nào chúng lại có thể đột nhiên xuất hiện như thế này? Làm sao chúng biết mình đang ở đâu nếu chỉ vừa xuất hiện chứ?’

Mặc dù Cale biết được điều này nhờ thông tin của tộc Cá voi và phép thuật của Raon, nhưng thợ săn rồng và lão pháp sư già kia không thể nào biết được vì không ở cùng cấp độ ma thuật với nhóc rồng đó.

“Khụ, khụ!”

Hắn trừng mắt nhìn người đang từ từ bóp nghẹt cổ hắn càng lúc càng chặt hơn.

Đó là một ông già ngoài sáu mươi tuổi.

Ron mỉm cười đáp lại hắn.

Ông đang mượn lấy đôi găng trắng của con trai, đứng trước mặt cậu chủ trẻ tuổi của mình.

Họ hiện đang ở trên cùng con tàu trung tâm trong hạm đội kẻ thù.

Cale nhìn về phía Choi Han và Ron, họ đã kéo thợ săn rồng đến đây, và mở lời. Đây là lần đầy tiên hắn ta nghe được một người trong số họ nói gì đó.

“Bắt đầu thôi.”

Oooooooooo-

Sự im lặng bị phá vỡ bởi những âm thanh nghe như tiếng than khóc của ma quỷ.

Những âm thanh giống như hàng trăm linh hồn đang kêu khóc trồi lên từ đại dương.

Kẻ săn rồng không có lựa chọn nào khác ngoài nhìn thấy mọi thứ khi hắn đang ở vị trí cao nhất. Không, hắn có thể cảm thấy nó.

Bộp.

Kẻ săn rồng quay đầu lại khi cảm thấy như ai đó vừa vỗ vào má hắn.

Cale Henituse đang mỉm cười rạng rỡ với hắn. Hiệp sĩ mũ giáp bắt đầu nói.

“…N, ngươi có sức mạnh cổ đại khác nữa?”

Bôp, bộp.

Cale vỗ vào má tên thợ săn và nói.

“Nhìn cho kỹ đi.”

Ooooooooooo-

Âm thanh tựa như tiếng than khóc ma quái vọng lên từ đáy đại dương.

Calle thì thầm với thợ săn rồng.

“Tiếng khóc của ma quỷ thật đáng sợ.’

Phía dưới đại dương như đang gầm thét.

Ooooooooo-

Âm thanh dưng lại và một cơn lốc xoáy bốc lên

Ầmmmm!

Ầmmmm!

Sức mạnh cổ đại của Cale và ma thuật của Raon đã kết hợp với nhau để tạo lên cơn lốc xoáy giữa màn sương mù đỏ này.

Đôi mắt của Cale không còn cười nữa, nó nhìn thẳng vào thợ săn rồng.

Cậu nhớ đến lời hứa của cậu với mọi người.

Xóa sổ kẻ thù.

Cale Henituse, không, Kim Rok Soo, là người luôn giữ lời.

Giờ cậu chỉ cần giữ lời hứa đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro