41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Đó là một thứ trái cây vô cùng ngọt ngào.

Anh nghĩ.

Anh ôm chặt cậu thiếu niên ấy, dung nham cùng độc hỏa đang sôi trào mãnh liệt trong cơ thể chậm rãi tan rã giữa mùi hương trấn an lòng người.

Anh khát vọng liếm mút nước trái cây ngọt ngào kia, sau đó hưng phấn nghe đối phương kích động thở dốc.

Những cảnh báo liên tục vang lên trong đầu khiến Lục Thái Phàn không thể thực hiện được bước cuối cùng, nhưng bản năng tham lam tiềm ẩn trong bản chất của một Alpha vẫn khiến anh nuốt, bú, vuốt ve, xoa nắn....... Anh đã làm mọi cách để âu yếm bạn lữ nho nhỏ yêu quý của mình, lưu lại hơi thở nồng đậm của mình trên cơ thể cậu, cảm giác đó thật tuyệt vời, như thể một thiên thạch nóng rơi vào một đám mây đẫy đà sũng nước vậy.

Anh cảm thấy thật vui sướng, chính là loại cảm giác vui sướng cực hạn mà kẻ khác hay nói kia.]

Mấy ngày sau------

Sâu trong Xà quật, trung tâm y tế dành riêng cho Xà chủ.

Lục Thái Phàn lẳng lặng đứng ngoài phòng bệnh, chăm chú quan sát hai người trong phòng bệnh kia.

Lúc trước quản gia vẫn luôn túc trực bên người Tô Lương.

Mà Tô Lương, người vừa tỉnh lại cách đây không lâu......

Chuyện lần trước đã qua đi được mấy ngày, nhưng sắc mặt Tô Lương vẫn không khỏe như trước.

Mà nguyên nhân rất đơn giản: dù lúc đó Tô Lương không chủ đích nhưng thực tế, cậu đã vô thức phóng thích tinh thần lực khi liên tục nói ra những lời khiến mình ngượng ngùng đó. Tinh thần lực của riêng cậu đã làm dịu biển tinh thần hoàn toàn mất kiểm soát của Lục Thái Phàn, cũng trấn an tin tức tố vô cùng hỗn loạn của anh. Kết quả là sau đó Lục Thái Phàn đã khôi phục trở lại, còn Tô Lương trong trạng thái không biết gì đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, cuối cùng không chịu nổi mà hôn mê.

Vài ngày tiếp theo, Tô Lương vô cùng mệt mỏi, lúc nào cũng chỉ muốn ngủ. Nhưng ngặt nỗi những phương pháp trị liệu bình thường rất khó có thể bình ổn lại cảm giác mệt mỏi do tiêu hao tinh thần lực. Cũng may nơi đây là Xà quật, mà Xà quật không thiếu nhất chính là phương pháp điều trị tinh thần lực. Mấy ngày nay Tô Lương vẫn luôn làm phục hồi tinh thần lực, đến hôm nay đã khỏi hẳn.

Sau khi nhận được tin, Lục Thái Phàn đang xử lý chính sự đã lập tức tới đây.

......Sau đó thì anh dừng ở cửa, cách tấm kính một chiều ở cửa sổ nhìn cậu thật lâu.

"Xà chủ đại nhân?"

Nhân viên y tế đi cùng ngập ngừng nhìn người đàn ông đang ở bên ngoài phòng bệnh, trong lòng cảm thấy hơi bất an.

"Tô Lương thiếu gia đã hoàn toàn bình phục, hơn nữa trước đó chúng tôi cũng đã báo cáo với ngài, tinh thần lực của Tô Lương thiếu gia vô cùng hiếm có, cũng có tác dụng cực lớn tới biển tinh thần của ngài, ngài không cần lo chuyện cậu ấy sẽ tạo nên kích thích với ngài....."

"Ta biết."

Lục Thái Phàn trầm giọng cắt ngang lời giải thích của nhân viên y tế.

Ánh mắt anh vẫn nhìn chăm chú cậu thiếu niên tái nhợt trong phòng bệnh.

"Em ấy sẽ không kích thích ta....." Ánh mắt người đàn ông vô cùng dịu dàng.

Hoàn toàn ngược lại, em ấy sẽ chỉ khiến ta cảm thấy thực an bình.

Còn vô cùng ham muốn.

Trong lúc nói chuyện, Lục Thái Phàn giơ tay điều chỉnh thiết bị trấn áp tinh thần mới lắp trên cổ tay, anh chọn cường độ trấn áp tối đa. Sau ngày hôm đó, tinh thần lực của Lục Thái Phàn chỉ có thể nói là "đại khái" đã trở lại bình thường, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ hơi hỗn loạn, và anh vẫn sẽ cần thiết bị đặc biệt để ổn định tinh thần lực của mình.

Điều mà Lục Thái Phàn lo lắng là giá trị tinh thần lực tràn trề của anh sẽ lại kích thích thiếu niên trong phòng bệnh một lần nữa.

Anh thấy đáy mắt Tô Lương còn vương chút màu xanh, còn cả thân thể vô cùng gầy yếu khiến người ta lo lắng kia.

Hơn nữa, Lục Thái Phàn có thể cảm nhận được, kỳ thực Tô Lương cũng không mấy hứng thú với những gì trí tuệ nhân tạo kia đang nói, nhưng dù có mệt mỏi thế nào, thiếu niên vẫn vô cùng phối hợp mỉm cười, vỗ tay rồi đợi đối phương nói tiếp.

Mặc dù chỉ là một trí tuệ nhân tạo nhưng thiếu niên vẫn cực kỳ để ý tới cảm nhận của đối phương như vậy.

Đó là tính cách dịu ngoan mà chỉ có những người phải lớn lên trong hoàn cảnh ăn nhờ ở đậu mới có, chỉ cần ép buộc một chút, em ấy sẽ.....

Sẽ vừa nghẹn ngào vừa chậm rãi dịu ngoan hơn.

Ngay cả khi kháng cự cũng đáng thương vô cùng, em không hề biết kháng cự như vậy chỉ khiến đối phương tăng mức độ bạo ngược mà thôi.

    ......

Một vài hình ảnh hỗn loạn xẹt qua trong đầu khiến Xà chủ đứng bên ngoài chợt nhăn mày, hơi thở trên người bỗng trở nên vô cùng ngưng trọng khiến vài nhân viên y tế như lâm đại địch.

Nhưng trong mắt người ngoài, tình trạng của Tô Lương lúc này quả thực có thể gọi là "không có vấn đề gì nghiêm trọng".

Vì dù sao ngoài việc tinh thần lực bị triệt tiêu hoàn toàn, Tô Lương không hề có vết thương nào nghiêm trọng cả.

Ờm, nhưng nếu nhất định phải kể ra, thế thì những vết đỏ ửng và dấu hôn dày đặc trên cơ thể cậu cũng có thể coi là ngoại thương.

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Phải biết hôm đó sau khi kiểm tra thân thể cho Tô Lương xong, vốn mọi người trong Xà quật đều đang vô cùng lo lắng bỗng chuyển hết sang vui mừng và.....khiếp sợ.

Trong đó có tnh bị rất nhiều đồng nghiệp của mình tin tưởng ủy thác nên đã vô cùng kinh hoảng tới tìm thiểu vấn đề thân thể Lục Thái Phàn một chút. Đương nhiên lòng hiếu kỳ quá mức của mấy tên Độc xà này đều đã phải trả một cái giá tương đương không tiện nêu ra ở đây.

Chủ nhân Xà quật chờ bên ngoài tầm hơn mười phút. Thiết bị trấn an tinh thần lực trên cổ tay anh đã hoạt động vài lần rồi, giá trị tinh thần lực hiện tại đã vô cùng hoàn mỹ, nhưng anh vẫn chẳng thể cất bước. Cho tới khi anh nhìn thấy một việc đột nhiên xảy ra trong phòng bệnh – đồng tử Lục Thái Phàn hơi co lại, sắc mặt anh trầm xuống, đẩy cửa bước vào phòng bệnh.

Nhân viên y tế vô thức muốn đi theo, nhưng đẩy cửa mới phát hiện Xà chủ đại nhân đã chốt luôn cửa rồi.

"Chủ nhân?!"

Lục Thái Phàn bước vào mà không hề cố ý che giấu bước chân mình, hai người trong lòng lập tức trông thấy anh.

Mắt điện tử của quản gia sáng lên, lập tức vui vẻ chào hỏi vị chủ nhân là nhân loại của mình.

    "......"

Nhưng giờ khắc này Tô Lương bỗng cứng người, cậu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Lục Thái Phàn, môi hơi mấp máy, nhìn khẩu hình có thể đoán cậu đang nhẹ nhàng gọi một tiếng "Tị tiên sinh."

Nhưng ngay sau đó cậu liền sửa miệng, lời vào tai Lục Thái Phàn chính là một câu vô cùng kính cẩn, "Gia chủ đại nhân."

Lục Thái Phàn hơi cau mày, vẻ mặt lạnh lùng.

Có lẽ chỉ có quản gia vô cùng quen thuộc với anh mới có thể nhận ra sau khi nghe thấy xưng hô của Tô Lương với mình, vẻ mặt của Lục Thái Phàn hơi trầm xuống.

"......Em tỉnh rồi, thật tốt."

Một lúc sau, Lục Thái Phàn khô khốc đáp lại Tô Lương, so với hơi thở lạnh lẽo khác thường trên người, giọng điệu của anh ôn hòa đến không ngờ, thậm chí có thể nói là dịu dàng.

Không chờ Tô Lương đáp lời Lục Thái Phàn, giọng nói vui vẻ có một không hai của quản gia đã xen vào bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

"Tô Lương thiếu gia, cậu không cần căng thẳng như vậy, trước đó cậu đã trấn an tinh thần lực bạo động của chủ nhân, chủ nhân rất cảm kích cậu. Trước đó trên người ngài ấy đầy rẫy những vết thương nhưng vẫn kiên trì canh giữ trước giường bệnh để có thể tiện quan sát tình huống cơ thể cậu. Có thể nói sau khi trải qua chuyện này, dù cậu có muốn gì thì ngài ấy cũng sẽ đáp ứng, cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội này......" Nói xong, quản gia lại nhanh chóng quay sang Lục Thái Phàn, "Cơ mà lại nói, chủ nhân vừa nghe tin Tô Lương thiếu gia tỉnh đã tới đây, nhưng vừa rồi lại cứ đứng bên ngoài phòng bệnh, ngài có chuyện gì sao?"

Tô Lương: ..................

Lục Thái Phàn: ..................

Trong giây lát, Xà chủ cứng đờ người, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.

Anh phớt lờ câu hỏi của trí tuệ nhân tạo, ánh mắt lạnh băng dừng trên người quản gia một lúc, sau đó mở miệng, thanh âm đã trầm xuống mấy độ.

"Tại sao hiện tại ngươi có thể dùng thể xác này?"

Lục Thái Phàn lạnh lùng hỏi.

"À, cái này ấy hả, đây là cơ thể mô phỏng người sống theo hình thức giải trí mà tôi đã đặc biệt đặt mua từ bên ngoài nha!"

Vừa nghe Lục Thái Phàn hỏi thân thể mới của mình, quản gia đã lập tức hứng khởi.

"Đây là mô hình phổ biến nhất trên thị trường hiện tại, rất khó đặt đó. Nếu không phải tôi là trí thông minh nhân tạo thì sẽ không lấy được mẫu này đâu! Hãy xem nó có tuyệt không này, tuy khả năng chống bạo kích chỉ tương đương với một món đồ chơi, nhưng hãy nhìn xem các chi tiết hoàn hảo đến mức nào, chức năng mô phỏng cảm xúc quả thực có thể hạ gục mấy thiết bị quân dụng trong Xà quật của chúng ta trong nháy mắt, chỗ nào nên mềm sẽ mềm, nên cứng sẽ cứng, chỗ cần tăng nhiệt thực sự có thể tăng nhiệt luôn..."

Quản gia vừa nói vừa đứng dậy khỏi mép giường, lại còn mở hai tay ra xoay xoay trước mặt chủ nhân.

Là thiết bị mô phỏng người sống chuyên dụng dùng cho giải trí, thân xác này quả thực rất hợp với mấy cái sở thích tục tằng của nhân loại.

Đặc biệt dễ thấy nhất chính là những cơ bắp nam tính trên cơ thể đàn ông trưởng thành, làn da màu tiểu mạch còn cố ý bôi dầu lên khiến mỗi một khối cơ bắp đều có vẻ lấp lánh, đặc biệt là ngực......

Mà ở thế giới bên ngoài, lý do quan trọng nhất khiến robot mô phỏng người sống này bán chạy là do lớp áo của nó hơi giống với đồng phục chiến đấu của các Chiến binh Độc xà, nhưng ở một số chi tiết khác, nó đáp ứng tốt nhu cầu đặc biệt của một số người. Ví dụ như cơ ngực cơ bụng vô cùng rắn chắc lộ ra, cạp quần gần như kéo xuống tận tuyến nhân ngư, đoạn giao nhau giữa cơ bụng và cơ ngực còn có dây da đen nhánh phối đinh tán kim loại.

Những dây da đó khiến cơ ngực vốn đã khoa trương lại càng thêm đồ sộ, mà vừa rồi, quản gia chính là đang nóng lòng cầm tay Tô Lương để xúi giục nhóc Beta nhỏ yếu đáng thương vuốt thử cái thứ cơ ngực đồi phong bại tục kia.

"Ngươi có vẻ rảnh rỗi?"

Nhưng vị chủ nhân nhân loại của nó hoàn toàn không để ý đến lời giới thiệu chi tiết của quản gia về cơ thể đặc biệt này, anh chỉ lạnh lùng hỏi.

Quản gia chớp mắt.

"Tôi đương nhiên là rảnh rỗi chứ." Trí tuệ nhân tạo ra vẻ vô tội chỉ vào mình, "Tôi là robot chuyên dụng được phái tới để làm bạn với Tô Lương thiếu gia, vốn đâu có việc gì khác..."

Đang nói, trí tuệ nhân tạo nãy giờ đang vui sướng vì thân xác mới chợt nhận ra có gì đó sai sai, nó dần nhỏ giọng lại.

Sau đó nó ra vẻ vô cùng đáng thương mà nhìn nhân loại trước mặt, giọng điệu hèn mọn nói.

"Hay để tôi tự tìm việc gì làm nhé?"

Nó nói.

Vất vả lắm mới dồn được tiền tiết kiệm mua một thân xác mới, nó không muốn lại bị phá hủy trong thời gian ngắn như vậy.

Dù quản gia có thể coi là thiện giải nhân ý, nhưng ngay khi quản gia cất lời, vẻ mặt của Tô Lương trên giường bệnh đột nhiên cứng ngắc.

Bề ngoài vẫn có thể duy trì trấn định, nhưng Tô Lương vẫn hiểu rõ, cậu chưa thể bình tĩnh ở cạnh Lục Thái Phàn một mình được.

Lục Thái Phàn rũ mắt xuống, không nhìn Tô Lương.

Nhưng ngay sau đó, cậu lại nghe được người kia bình thản nói, "Nếu tác dụng của ngươi là làm bạn thì nên thực hiện tốt chức trách. Ở lại đây......hơn nữa, câm miệng đi."

"Được rồi."

Quản gia lập tức thu người ngoan ngoãn lùi tới một góc thật xa giường bệnh của Tô Lương.

Nhưng dù sao thì vị quản gia trí tuệ nhân tạo siêu hoạt bát kia vẫn đang ở trong phòng, Tô Lương khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng còn chưa kịp thở xong thì người đàn ông cao lớn lạnh lùng kia đã tiến lại gần một bước rồi ngồi luôn ở vị trí vừa rồi quản gia vẫn dựa vào.

Lục Thái Phàn lơ đãng cởi chiếc áo gió quân trang màu đen, để lộ thân hình cực kỳ săn chắc dưới lớp quân phục chiến đấu đen tuyền.

Anh còn ngồi rất gần Tô Lương.

Không có cơ bắp màu lúa mì phát ánh sáng nhàn nhạt.

Không có dây da màu đen ẩn chứa ý vị đặc biệt.

Chỉ là một bộ quân phục chiến đấu vô cùng bình thường, thậm chí còn bó sát kín lên tận cổ mà thôi.

Nhưng ánh mắt Tô Lương vừa dừng trên người Lục Thái Phàn, cậu đã cảm thấy mặt mình khó hiểu nóng lên.

Hình như cả sau gáy cũng nóng luôn rồi.

Tâm hoảng ý loạn, ánh mắt chẳng biết nên đặt ở đâu nữa.

    ......

Khoan khoan, cậu không nên thất thố như vậy.

Tô Lương đột nhiên nghĩ, rồi cố sức bình ổn xao động trong lòng.

Cậu hít một hơi thật sâu, tự dặn lòng như vậy.

Cậu phải thừa nhận rằng sự xuất hiện của Lục Thái Phàn đã gợi cho cậu rất nhiều chuyện mà lẽ ra cậu không nên nghĩ đến.

Những chuyện phát sinh trong khoang điều khiển chật hẹp kia, hẳn là cậu nên quên đi mới đúng.

Ở một khía cạnh nào đó, quả thực cậu và Tị tiên sinh đã có những hành vi thân mật vô cùng, nhưng đó chỉ là trường hợp khẩn cấp, không còn cách nào khác.

Lục Thái Phàn đã mắc chứng rối loạn tin tức tố nhiều năm qua, trong lúc thần chí không rõ, Xà chủ đại nhân có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, mà tin tức tố của cậu vừa lúc có thể xoa dịu chứng cuồng loạn đó của anh.....

Những nụ hôn, những cái vuốt ve, những lần phóng thích tin tức tố đó, chỉ cần coi như hô hấp nhân tạo là được.

Từ khi nghe quản gia nói tin tức tố của mình có thể trấn an tinh thần lực bạo loạn của Lục Thái Phàn, Tô Lương lập tức đã hiểu hành động của anh khi ấy, cũng hiểu những triệu chứng dị thường của chính cậu lúc trước.

Chỉ là.....những dấu hiệu do tinh thần lực phù hợp biểu hiện trên cơ thể mà thôi.

Tô Lương tự cảnh cáo chính mình.

Trải qua bi kịch đời trước, Tô Lương hiểu rõ hơn ai hết, đối với những Alpha đẳng cấp cao lại xuất thân từ những gia tộc lớn như vậy, một Beta như mình chỉ có thể là bạn bè, là cấp dưới, là công cụ......

Cho nên tốt nhất là cứ duy trì như vậy, không thể tiến thêm bước nào nữa.

Đương nhiên Tô Lương cũng sẽ không cảm thấy Tị tiên sinh sẽ có tâm tư gì đặc biệt với mình như Lục Chi Chiêu, dù sao đối phương cũng không phải người bình thường, anh ấy là Xà chủ, là anh hùng của toàn bộ Liên bang Địa cầu, là gia chủ Lục gia.

Người ấy là Lục Thái Phàn.

Nhưng cũng chính vì vậy nên cậu phải tỏ rõ quan điểm của mình ngay từ đầu.

Tô Lương không muốn khiến Lục Thái Phàn khó xử.

Mang tâm trạng như vậy nên Tô Lương cũng không muốn biểu hiện ra mình quá mức câu nệ, dù sao cậu càng như vậy thì tình huống sẽ càng trở nên xấu hổ.

Chỉ đáng tiếc, trước mặt Tị tiên sinh, thân thể cậu vẫn cứ như vậy.

Gương mặt thiếu niên ửng hồng, trái tim nhảy thình thịch như một chú chim bị mắc bẫy, mà khung xương sườn nhỏ hẹp của cậu chính là lồng giam.

Cậu không để ý tới ánh mắt người đàn ông trước mặt nhìn mình vô cùng sâu thẳm.

Sau một lúc im lặng, Tô Lương nghe thấy Lục Thái Phàn hỏi.

"Giờ em cảm thấy thế nào?"

Giọng điệu của người đàn ông rất bình thản.

Tô Lương hít sâu một hơi, cậu thu hết can đảm nhìn thẳng Lục Thái Phàn rồi nở nụ cười mà một thiếu niên nên có: "Tôi đã ổn hơn nhiều rồi ạ, trước đó còn hơi chóng mặt nhưng giờ đã khỏi rồi. Lúc nãy bác sĩ cũng đã tới, còn nói tôi chỉ cần tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa là có thể hồi phục hoàn toàn. Cảm ơn ngài đã quan tâm......Gia chủ đại nhân."

Nói vậy chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ......

Tóm lại mọi thứ đều phải bình thường, cứ nói tự nhiên vậy chắc là được.

Trong lòng Tô Lương không ngừng cổ vũ cho mình.

".....Sau gáy còn đau không?"

Đã chuẩn bị tâm lý chán chê nhưng Tô Lương không ngờ Lục Thái Phàn lại trực tiếp hỏi thẳng một câu như vậy.

Sau gáy......

Đã bị một Alpha cường đại cắn.

Còn chứa đầy tin tức tố, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra.

Khóc thút thít, kháng cự, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành cắn cánh tay, rên rỉ chịu đựng người kia cường hãn phóng thích tin tức tố.

    ......

Những cảnh từng phát sinh lần lượt hiện rõ trong não cậu, vốn dĩ tuyến thể không hề phản ứng giờ lại hơi phát ra những rung động nho nhỏ.

Bây giờ thì dù có cố gắng kiềm chế thế nào thì mặt Tô Lương vẫn ửng hồng lên.

"Đã ổn, ổn lắm rồi."

Riêng câu này, Tô Lương không thể kìm nổi tiếng lắp bắp khi đáp lại.

Cậu nghi ngờ có lẽ chính thái độ ngượng ngùng này của mình đã khiến người khác sinh ra cảm giác căng thẳng không cần thiết – rồi sau đó hơi thở lạnh buốt của một Alpha cường đại bỗng nhiên tiến lại gần cậu.

"Thứ lỗi, ta muốn kiểm tra một chút, có thể không?"

Tuy nói là hỏi ý kiến, nhưng ngay khi lời nói vang lên, người đàn ông cũng đồng thời nâng tay.

Ngón tay thon dài.

Những vết chai thô ráp.

Đầu ngón tay lạnh lẽo.

Lòng bàn tay Lục Thái Phàn khẽ xoa xoa gáy Tô Lương một lúc, sau đó liền rời đi.

"Đã liền lại rồi à."

Giọng anh hơi khàn, nhẹ giọng nói bên tai Tô Lương.

Sau đó......

"Ta vô cùng xin lỗi vì những hành vi của mình trước đây."

Tô Lương nghe được giọng điệu vô cùng trịnh trọng của Lục Thái Phàn.

"Ta sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm với những gì đã xảy ra với em, cũng sẽ tận lực bồi thường."

Lời trans: Tuy đầu óc vẫn đang bung biêng vì say sóng chưa tỉnh, nhưng đọc đoạn này tự dưng thấy hơi thương Tô Lương, chắc ẻm nghĩ đời trước người kia mới chỉ là người thừa kế sáng giá của Lục gia mà đã vậy, đời này là gia chủ có lẽ sẽ còn hơn, chậc, tội quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro