5.Time

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngẫu hứng đêm khuya,không có H
Chỉ có sự ngọt ngào mà 2 bạn trẻ mang lại

Ngoại lệ duy nhất của con số 7
(Chapter chưa qua chỉnh sửa)
__________________________________

-"Cậu biết không Reo,có thể sau này tớ và cậu buông tay nhau ra.Thì sau này tớ và cậu sẽ không tìm lại được nhau đó"

-"Nagi à cậu nói gì vậy,chúng mình chỉ mới 17,còn tận 1 năm lận mà,không lẽ Nagi định bỏ tớ mà chuyển trường à?"Vẻ mặt phụng phịu của Reo lúc này mới khiến Nagi bật cười,khuôn mặt đo đỏ vì ngại dưới ánh hoàng hôn,đôi mắt tím long lanh đầy tò mò mà nhìn em

Nagi không đáp,em có cách riêng hết rồi.Nói để cho Reo biết rằng đây là lần cuối Nagi được nói chuyện với Reo

Cả ngày nay Nagi bám Reo không buông,từ giờ ăn đến giờ học,em bắt chuyện với Reo nhiều hơn mọi ngày.Reo biết em không phải người thích nói,nhưng lần này em cởi mở hơn làm anh vui sướng hơn nhiều lần rồi

-"Nagi,hôm nay cậu lạ lắm,từ việc cậu bám tớ không buông rồi giờ lại nói như thế.Cậu có chuyện gì vậy Nagi,nói cho tớ biết đi đừng im lặng một mình như thế mà Nagi"

Không một tiếng đáp lại,chỉ có tiếng gió và tiếng cười khẽ của em,cười trong sự đau khổ dày vặt tột cùng

-"có chuyện gì đi nữa thì Reo cũng không được bỏ tớ nhé,tớ sẽ đi tìm Reo ở mọi nơi"

-"rồi rồi tớ hứa mà"
_____________________

Cậu thiếu niên 17 tuổi xinh tươi như đoá hoa của Reo đã gieo mình xuống biển dưới sự dày vò đến thấu tim của Reo.Em bị bạo lực,Reo không biết,em nói muốn Reo mua thuốc thì Reo phớt lờ em đi,Em mệt

-"Nagi ơi má cậu sao trắng bệt thế kia,Nagi của tớ Nagi của tớ mở mắt ra nhìn tớ đi mà!!!"gào khóc trước phòng bệnh,anh tuyệt vọng gào tên em chỉ mong em một lần nghe thấy rồi gieo cho hắn hy vọng mà quay về.

-"Nagi ơi tớ không bỏ cậu đâu mà...hức,Nagi ơi sao mắt cậu nhắm nghiền mà sao lại sưng húp thế hả...?có phải do tớ không,Nagi ơi tớ xin lỗi mà.Dậy đi Nagi ơi..."

Đèn phẫu thuật chuyển đỏ thành xanh,máy đo nhịp tim từ gập ghềnh sang còn 1 đường thẳng

-"Nagi ơi..."

-"..."

-"Nagi ơi...cậu chơi thế đủ rồi nè,tớ biết cậu ngủ xỉnh rồi mà..."anh cố chấp,nhưng có một sự thật phũ phàng anh cần chấp nhận là người chết không nói chuyện được...

-"..."

-"Nagi ơi 2 ngày nữa là sinh nhật đó Nagi của tớ...Nagi đã hứa sẽ trang trí bánh kem rồi đón sinh nhật 18 tuổi với tớ mà đúng không Nagi...Nagi ơi dậy đi mà..."

Đáp lại em chỉ là sự lặng im và cái nhìn đầy bất lực từ bác sĩ...haha,đúng là...Nagi đùa dai thật ấy

-"Anh ơi sinh nhật 18 tuổi vui vẻ,em xin lỗi vì em biết trước à em không cùng anh đón sinh nhật 18 tuổi được rồi.Anh đừng giận em nhé,chỉ là em nhận ra sự có mặt của em là không đáng thôi anh à.Quên em đi và tìm ai đó mới,đó là cách tốt nhất rồi.Em nghĩ thời gian của em có hạn,thôi thì em yêu anh,nhớ chăm sóc bản thân nhé chàng gấu nhỏ của em"

Haha...happy birthday to you...happy birthday to you...happy birthday happy birthday...happy birthday to you...

Đúng là giai điệu này,lúc ấy hắn đã để em đón sinh nhật một mình,trong khi hắn thì không quan tâm mà đi bar cùng bạn bè,em chỉ lặng lẽ ngồi ngân nga bài hát ở một góc nhà,sinh nhật...là lạnh lẽo như này à?

Còn nhớ năm ấy hắn để em sinh nhật một mình,giờ đây em để hắn sinh nhật một mình bên mộ của em

Thân ảnh trắng theo mảnh khảnh của em chỉ cách anh một tấc đất,đúng hôm em mất tuyết rơi rất dày đặt,hơi ấm từ tay anh sưởi ấm lấy cái xác lạnh lẽo của em,thân ảnh 17 tuổi cùng chiếc mộ đá được bao phủ bởi lớp tuyết

Anh ơi ước gì đông có anh
Anh ơi ước gì anh bên em
Anh ơi ước gì hôm đó anh ôm em lại
Anh ơi bây giờ tất cả chỉ còn là ước gì

Em đi xa rồi
_________________________
Hcm290723
Words:780💕
Ngẫu hứng khuya thôii,sáng tớ bù chap cho nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro