Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi các bác vì bài này tôi đăng ngắn quá. Công việc ở chỗ tôi giờ khá bộn bề nên tôi không chắc sau này mình có thể thường xuyên cập nhập bài. Tôi thật sự trân trọng mọi sự ủng hộ từ các bác. Tuy tôi chỉ có vài câu chuyện để chia sẻ dưới đây nhưng tôi mong các bác đều có thể chia sẻ suy nghĩ của mình về chúng.


Một anh lính cứu hỏa đang trợ giúp chúng tôi ở trại tập huấn kể với tôi về 1 vụ anh ấy từng tham gia. Vụ này lúc đầu có vẻ là để cứu 1 đứa bé xuống khỏi 1 cái cây to đến khổng lồ. Anh ấy kể là mình không hề được nói rõ chi tiết sự việc gì cả. Người ta chỉ cần anh ấy đến để trợ giúp vì họ thiếu trang thiết bị cần thiết để thực hiện công việc. Anh ấy được đặc biệt chỉ định do cái cây này to quá thể nên đám nhân viên TKCH không thấy an toàn nếu phải trèo lên trên đó. Trước khi gia nhập đội ngũ tình nguyện viên cứu hỏa, anh này từng làm người cắt tỉa cây nên anh ấy chỉ cần cầm nhanh dụng cụ cũ của mình và đi đến giúp sức. Anh ấy được dẫn đi chừng 3km và đội TKCH dừng lại ở 1 trong những cái cây lớn nhất tại khu vực đó và chỉ lên phía trên cho anh thấy. Anh ấy cười phá lên và hỏi người chỉ huy trại lúc bấy giờ về việc tại sao đứa trẻ ấy có thể trèo lên tận trên đó, vừa hỏi vừa nói đùa về "mèo lạc trên cây".  Nhưng người chỉ huy chỉ lắc đầu và bảo anh ấy leo lên đó và đưa đứa bé xuống. Anh ấy biết ngay là có chuyện gì rồi, nhưng không dám hỏi thêm. Anh ấy kể lúc đang từ từ trèo lên trên cây, anh ấy bắt đầu băn khoăn không hiểu liệu có phải đám người này định chơi khăm mình hay không đây. "Không có cách nào để đứa bé này trèo lên cái thứ quái quỷ đó cả. Cái cây có gốc bên dưới khá to, nhưng nửa thân trên của nó bắt đầu chụm lại theo hình nón, và tôi thậm chí có lúc gần như phải bỏ cuộc vì tôi thật sự không nghĩ rằng mấy cái cành phía trên đủ khỏe để giữ tôi."  Song anh ấy vẫn tiếp tục đi, và khi anh ấy leo đến gần sát ngọn cây rồi, anh ấy thấy loáng thoáng 1 màu xanh nước biển trong các tán cây. "Tôi thấy áo của đứa bé có vẻ như bị mắc vào 1 cái cành, và tôi gọi đứa bé để hỏi liệu nó có thể đến gần chỗ tôi hay không, nhưng thằng bé chả nói năng gì. Tôi cứ tiếp tục di chuyển tới chỗ thằng bé, gọi tên nó và nói với nó là không có gì phải sợ cả, vì tôi ở đây là để giúp nó. Lúc tôi với được tới chỗ nó, tôi biết là thằng bé không thể trả lời tôi được. Tôi đã tìm thấy thằng bé, hay là những gì còn lại của nó, cuộn vào và mắc trên 1 cái cành cây chĩa ra. Thực tế việc nó còn ở trên cành cây ấy mà không rơi xuống là khá may mắn. Nếu như nó thật sự rơi thẳng xuống dưới, nó sẽ vừa rơi vừa đâm vào các cành bên dưới. Cũng chả hề gì vì thằng bé đã chết rất lâu trước khi bị vứt lại ở cái cây này. Tôi không biết kẻ nào đã đặt thằng bé ở đây hay bằng cách nào, cũng như tại sao lại làm vậy, nhưng điều này thật quá bệnh hoạn. Bộ ruột của thằng bé lòi ra ngoài miệng nó và đang treo lủng lẳng trên cành.  Cái cách mà đám ruột lòng thòng vắt vẻo trên cây cứ như thể để trang trí cho một cái cây thông Giáng Sinh tởm lợm nào đó. Tôi nhìn kỹ hơn và phát hiện ra là đám ruột còn phòi ra cả ngoài lỗ hậu của thằng bé; lòi cả ra ngoài ống quần dưới của nó. Hai mắt của thằng bé cũng đã biến mất.  Tôi cho là chúng đã bị bắn ra ngoài do thằng bé bị một thế lực chó đẻ nào đó khiến nó phồng lên xẹp xuống như quả bóng cao su (hay bóng chít chít, thứ đồ chơi bằng cao su mà khi bóp vào tạo tiếng kêu chít chít). Anh đã bao giờ thấy 1 thi thể bị ngâm lâu dưới nước, nổi lên trương phềnh và lưỡi thì phình lên và thòi lòi ra ngoài chưa? Trông lưỡi thằng bé hệt như thế đấy. Tôi nhớ được điều ấy vì có cả đám ruồi vo ve bâu đặc quanh cái lưỡi ấy.  Tôi nghĩ mình đã phải sốc lắm vì...vl, tôi chỉ biết đẩy thằng bé xuống phía dưới bằng một mảnh gậy gỗ mà tôi bẻ ra từ 1 cành cây. Chỉ chọc chọc như vậy cho đến khi thằng bé rơi xuống. Tôi không biết tại sao mình lại làm thế...Tôi gần như bị đuổi việc chỉ vì làm vậy. Nhưng ông ạ, cứ nghĩ đến việc phải lôi thằng bé xuống bằng cách vác nó lên vai suốt chặng đường sau đó, vừa đi vừa thu nhặt đống ruột của nó mà cuốn nó lại quanh người mình như thể 1 cuộn dây để cho khỏi vướng vào cành cây thì...tôi đếch thể làm được.  Tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều xác của những đứa trẻ. Nhiều hơn mức mà tôi có thể thừa nhận. Tôi đã từng thấy thi thể của 1 đứa bé giấu mình trong 1 cái bồn tắm lớn lúc nhà bị cháy; làm cho thằng bé bị nấu chín và biến nó thành đúng như kiểu 1 bồn súp. Nhưng cái này thì...Tôi không biết điều gì đã gây ra việc ấy, nhưng chỉ nghĩ tới việc đụng vào thi thể của thằng bé cũng đủ khiến tôi loạn cmn thần mất. Tôi nghe thấy tiếng thằng bé rơi bộp phát xuống đất và tôi chắc mẩm mọi người sẽ phát hoảng, nhưng họ đã biết thằng bé chết trước khi họ cắt cử tôi lên trên cây mà. Họ không nói lời nào, nhưng họ cũng chả hét lên hay hoảng hốt gì cả. Tôi leo trở xuống phía dưới và ngay lập tức mắng vào mặt gã chỉ huy, nói hắn nghĩ hắn là ai mà lại cắt cử tôi lên trên đó khi mà họ đã biết tỏng cmn là thằng bé đã chết. Song ông ta chỉ nói là đấy không phải việc của tôi, và cảm ơn tôi vì đã đưa vật chứng xuống. Tôi nhớ rõ hắn ta đã nói thế, tôi đặc biệt nhớ chi tiết ấy vì nghe hắn đưa ra cái từ đó rất quái lạ. 'Vật chứng'. Cứ như thể thằng bé còn không phải là người. Như thể nó chưa từng là 1 đứa bé con đi lạc và bị gặp chuyện kinh cmn khủng không thể diễn tả. Ông chỉ huy cử 1 đoàn dẫn tôi ra ngoài rừng, nhưng ông ta và 2 người khác ở lại phía sau, và tôi thấy có cái gì đó khá kỳ quái khi ông ta làm vậy. Tại sao họ không bảo tôi giúp đưa thằng bé ra khỏi rừng? Tôi cố thử hỏi mấy người xung quanh nhưng mấy gã đang dẫn tôi chỉ nói họ không thể bàn luận về 1 vụ việc còn bỏ ngỏ như vậy. " Tôi hỏi người cứu hỏa xem anh ta nghĩ điều gì đã xảy ra cho đứa bé ấy. Anh ấy trầm ngâm suy nghĩ về vụ việc trên mất 1 lúc. "Tôi có thể đoán nó là do bị đè nghiến, dựa trên việc ruột thằng bé thòi ra như vậy, nhưng nếu thật sự bị đè ép kiểu đó thì phải có những vết bầm tím lớn dưới da, nhìn rõ là bị bầm dập. Trường hợp này không giống như vậy. Cứ như thể thằng bé đó bị dính vào 1 cái máy hút bụi lớn khiến đám ruột bị hút ra ngoài. Song ngay kể cả như thế thì cũng phải để lại vết thương trên cơ thể. Nhưng lại chả có vết nào trên người cả. Không 1 vết nào hết. Điều này khiến tôi suy nghĩ mãi, ông bạn ạ. Thật sự ám ảnh tôi ghê cmn gớm ấy."  

Một trong những người có thâm niên trong nghề tại trại tập huấn đã đọc qua Nosleep và nhận ra những câu chuyện tôi đăng lên đây. Ông ấy khá thân quen với tôi và trước đây chúng tôi cũng có trao đổi vài câu chuyện. Ông ấy hỏi xem liệu ông ấy có thể chia sẻ vài điều ông ấy nhận thấy từ mấy cái thang cũng như suy nghĩ của ông về chúng không. "Tôi rất mừng là cậu quyết định chia sẻ những câu chuyện này. Tôi nghĩ việc mọi người nhận thức được những thứ gì có thể xảy đến ngoài rừng rất quan trọng, đặc biệt là khi Cục Kiểm lâm đang cố ém đi mọi việc."   Tôi hỏi ông ấy có ý gì. "Cậu hỏi tôi 'có ý gì' nghĩa là làm sao hả? Thiếu sự chú ý từ bất cứ phương tiện truyền thông nào ư? Không có dấu vết cũng như thông tin gì về những đứa trẻ mất tích, hay có những thi thể được tìm thấy cách chỗ họ biến mất lúc đầu có vài km? David Paulides đã thẳng thắn nói ra sự thật,đánh đúng vào vấn đề này, Cục Kiểm lâm đang làm mọi điều có thể để giữ chân mọi người đến đây, ngay kể cả khi ngoài đó không an toàn. Ý tôi là, thành thật mà nói thì đâu phải mấy việc như thế này diễn ra hàng ngày. Song con số ngày càng gia tăng, và cũng đáng để người ta phải nhìn nhận xem xét lại vấn đề.  Đặc biệt là phải dò xét mấy cái cầu thang ấy. Tôi thấy ngạc nhiên vì cậu lại không hề nhắc đến mấy cái thang lộn ngược đấy." Tôi không biết ông ấy đang nói về thứ gì, tôi không thể nhớ có lúc nào ông ấy đã từng kể về thứ gì đại loại như vậy hay không. Ông ấy hơi tỏ vẻ hoài nghi. "Anh bạn à, tôi không tin được là cậu làm cái nghề này được lâu như vậy mà chưa hề nhìn thấy chúng đấy. Không ai nói cho cậu biết về chúng à?" Tôi chỉ nhún vai tỏ ý khó hiểu rồi yêu cầu ông ấy giải thích cặn kẽ hơn. "Hừm, có những cái thang bình thường như mấy cái lù lù hiện ra trên đường chúng ta đi ấy. Tôi cho là cậu đã biết đến chúng. Song có lúc tôi bắt gặp vài cái thang lộn ngược. Theo tôi nghĩ nó cũng giống như khi ta có cái nhà búp bê và cái cầu thang là 1 phần tách rời được. Rồi giờ thì cầm cái cầu thang đó, lộn ngược nó xuống sao cho cái đầu trên cùng cắm xuống đất, sau đó đặt nó ra ngoài rừng. Và đó là những cái thang lộn ngược. Tôi không thường xuyên thấy chúng nhưng trông chúng khá kỳ lạ. Mấy cái thang kiểu ấy khiến tôi nghĩ ngay đến những gì còn sót lại sau 1 cơn lốc xoáy, khi mà các căn nhà đã bị tan tác tơi tả và những phần còn lại ngẫu nhiên của căn nhà còn trơ trụi đứng lại, như mấy cái ống khói hay các bức tường bao quanh vườn. Mấy cái thang lộn ngược ấy lại khiến tôi thấy hoảng hồn hơn là mấy cái thang bình thường bởi tôi không bao giờ có thể bỏ chúng ra khỏi tâm trí mình 1 cách dễ dàng được." Tôi không dễ mà thấy sợ ngay được, cũng như hầu hết những người như tôi đang làm công việc này ngoài đây, nhưng ý tưởng về cái thang thật sự ám ảnh tôi. Tôi sẽ thử tìm thêm nhiều thông tin hơn về chúng. Ông ấy cũng có nhắc tới việc nhiều người cảm thấy phiền phức vì cái gã vô nhân diện (không có mặt).  Nhắc đến cái này ông ấy chợt trở lên hứng khởi và bảo tôi ông ấy từng thấy 1 'thứ' tương tự. "Cách đây vài năm tôi có từng được gọi đi trong 1 buổi huấn luyện. Tôi đang nằm trong lều cắm trại thì nghe thấy tiếng ai đó đi quanh quất ngoài khu vực trại. Cậu biết rồi đấy, chúng ta được dặn là không được lang thang đi quá xa, vậy nên tôi tự hỏi liệu đó có phải 1 gã lính mới dậy đi tè và không tìm được đường quay lại hay không. Cậu có nhớ cái gã trong đội chúng ta cách đây vài năm suýt rơi xuống từ chỗ núi chết tiệt ấy không? Hừm, lúc ấy tôi lại tưởng tượng nhiều mà sợ hãi quá đà, nghĩ việc ấy có thể xảy ra lần nữa, nên tôi vội dậy để xem có chuyện gì không. Tôi đến chỗ rìa doanh trại và gọi cái gã nào đó kia rồi bảo hắn là trại ở đây này.  Song cái thằng cha đó cứ tiếp tục tiến tuột vào trong khu rừng, vậy nên tôi phải theo sau hắn. Tôi biết làm như thế là ngu rồi nhưng lúc đó tôi còn đang ngái ngủ, vả lại tôi thật sự không muốn phải giải quyết việc thằng ngáo nào bị thương nữa. Tôi lần theo cái 'thứ' này trên 1 đường đi thẳng tuột và đi được 1,5 km thì nó dừng lại bên bờ mép của 1 con sông nhỏ. Tôi có thể nhìn thấy mép bờ sông do mặt nước đang phản chiếu ánh trăng,  và cái 'thứ' kia nhìn như 1 gã bình thường. Hắn ta đang đeo 1 cái balo, và đang quay mặt về phía tôi. Tôi hỏi xem hắn có ổn không, có cần giúp gì không, và hắn chỉ nghiêng nghiêng đầu ra chiều không hiểu lời tôi nói. Tôi luôn luôn cầm theo con dao bỏ túi, và nó được trang bị thêm 1 cái đèn pin nhỏ cỡ ngón tay cái, vậy nên tôi bật đèn lên và rọi vào ngực tên kia vì tôi không muốn làm lóa mắt hắn. Hắn đang thở rất chậm và sâu, vậy nên tôi phân vân không biết có phải hắn đang mộng du không nữa. Tôi tiến lại gần hơn và hỏi lại xem hắn có ổn không. Tôi xoay cái đèn pin lên phía trên, và cảm thấy có cái gì đó không ổn nên dừng lại. Hắn ta cứ liên tục hít vào thở ra những hơi rất chậm, rất sâu, và dần dà tôi đã phần nào nhận ra điều làm tôi thấy bất an. Cứ như thể hắn đang giả vờ thở, nhưng không phải thở thật vậy.  Hơi thở của hắn quá đều và sâu, và mọi cử động của hắn đều được làm quá lên. Vai hắn thì nhún lên còn ngực hắn thì phập phồng. Tôi bảo hắn hãy nêu tên tuổi, thì hắn tạo ra một âm thanh như miệng bị bóp nghẹt. Tôi đưa ánh sáng đèn pin lên phía trên và tôi thề với cậu, thằng cha này không hề có mặt. Chỉ có 1 làn da mịn màng không tì vết. Tôi phát hoảng lên và lóng ngóng thế nào đánh rơi đèn pin, nhưng tôi thấy hắn di chuyển về phía tôi mặc dù hắn không thực sự 'di chuyển'.   Tôi không biết phải diễn tả nó ra sao nữa, nhưng chỉ 1 giây trước hắn còn đang ở mép nước thì ngay giây sau hắn đã đứng cách tôi 1 mét rưỡi. Tôi không hề nhìn ra chỗ khác hay chớp mắt, cứ như thể hắn 'di chuyển' nhanh quá nên não tôi không bắt kịp được. Tôi trượt chân và ngã dập mông xuống đất, và tôi có thể nhìn thấy trên cổ họng hắn có 1 dải gì đó đang mở ra. Dải dây đó mở rộng ra và lan đến tận tai hắn, còn đầu hắn thì cúi gần xuống và hắn mỉm cười với tôi bằng cái cổ họng ấy. Không có dấu máu nào cả, chỉ 1 cái lỗ trống hoắc tối mù, và tôi thề là hắn đã cười với tôi bằng cái vết cắt chạy dài trên cổ họng này của hắn. Tôi bật người dậy và chạy nhanh hết mức có thể về trại. Tôi không thể nghe thấy tiếng hắn theo sau mình, nhưng tôi cảm thấy như thể hắn luôn bám sát ngay phía sau tôi, dù rằng khi ngoái nhìn lại tôi không thể thấy hắn.   Khi về đến trại thì tôi cũng bình tĩnh lại được; lửa trại vẫn còn cháy và nhờ có tinh thần yên chí khi ở trong đám đông cùng những người khác nên tôi tạm dừng lại và tranh thủ thở vài hơi cái đã. Tôi ngồi chờ bên cạnh ngọn lửa để xem liệu hắn có theo tôi đến đó không, song tôi không thể nghe thấy bất cứ thứ gì khác trong vài tiếng đồng hồ sau đó. Vậy là tôi quay về lều để ngủ. Tôi biết là nghe chuyện này khá kỳ quái, nhưng tất cả những gì đã xảy ra có vẻ siêu thực thế nào ấy nên ngay lập tức tôi cho là đó chỉ do trí tưởng tượng của mình thôi."  

Đêm đó là đêm chúng tôi đang kể chuyện ma để hù nhau trước khi đi ngủ, ai nghe xong mà thấy sợ thì còn bị trêu chọc nữa. Hầu hết những ông mới nghe chuyện mà đã sợ thường là đám lính mới, song có một câu chuyện của 1 người phụ nữ nọ thật sự đã khiến tôi hơi nổi da gà, và tôi biết chắc những người còn lại cũng cảm thấy thế. Cô ấy nói chuyện này là có thật, nhưng thực tế thì mọi câu chuyện ma được kể lại dưới ánh lửa trại đều được cho là có thật. Tuy nhiên cho dù vậy tôi không nghĩ là cô ấy đã bịa ra câu chuyện này. Có cái gì đó rất thực về câu chuyện này mà chỉ có những sự kiện kinh hoàng thật sự mới có được. Cô ấy kể rằng khi còn là 1 đứa trẻ, cô ấy và bạn mình rất thường hay chơi trong khu rừng sau nhà. Cô ấy từng sống ở phía Bắc Maine, nơi này lại có rất nhiều khu rừng quốc gia rậm rạp, ít người sinh sống. Cô ấy kể là rừng ở đó không như rừng ở đây của chúng tôi. Rừng nơi đó rậm rạp và dày đặc đến độ cây cối che lấp gần hết mặt trời. Cô ấy và bạn mình lớn lên ở đó, vậy nên họ không sợ phải vào rừng 1 mình, song họ luôn luôn giữ 1 tinh thần cảnh giác cao trong những khu vực nhất định.  Cô ấy nói trước đó chưa từng có ai thật sự căn dặn gì về điều này nhưng cô ấy và bạn mình luôn luôn biết là không nên đi xa nhà quá 1.5-3 km. Người lớn lúc đó không hề giải thích tại sao, nhưng việc cấm không một ai được lang thang xa quá mức đã là luật bất thành văn. Cô ấy và bạn mình từng bịa ra chuyện về những con gấu to như cả căn nhà sống ngoài rừng, và còn hay dọa nhau bằng cách 1 đứa trốn đi và giả tiếng gầm rú trong lúc đứa còn lại đi tìm. Cô ấy kể có 1 mùa hè nọ, liên tiếp hàng mấy cơn bão quật đổ rất nhiều cây cối, và làm cháy 1 mảng rừng cách nhà cô ấy vài km. Đội cứu hỏa đã xử lý kịp thời đám cháy ấy, nhưng cô ấy kể vài người trong số họ trở về và "không còn như xưa." "Cứ như thể họ vừa trở về từ cuộc chiến tranh nào vậy. Có thể nhận ra ngay tức thì ai là người đã hoảng sợ vì họ đều có cùng 1 kiểu mặt, tôi nghĩ nó được gọi là "ám ảnh chiến tranh" hay sốc sau khi ra chiến trường (shell-shock). Bạn tôi và tôi nói với nhau trông họ như thể đám xác sống vậy. Họ không hề cười hay nói bất cứ thứ gì nếu bạn tiếp cận họ, và gần như toàn bộ những người này rời khỏi thị trấn ngay sau khi vụ cháy kết thúc. Tôi có hỏi bố mẹ mình về việc này nhưng họ trả lời là họ không hiểu tôi đang nói gì cả. Một khi mọi người đều cho là khu rừng lại an toàn rồi thì tôi và bạn mình quyết định thử đi đến đoạn rừng bị cháy lúc trước xem sao.  Chúng tôi không hề bảo với bố mẹ là mình đi đâu cả, và lúc ấy việc bất tuân lệnh bố mẹ đối với chúng tôi cực kì thú vị. Chúng tôi đi được chừng 3km gì đó thì bắt đầu nhìn thấy những cái cây đã cháy cùng những thứ bị cháy khác. Tôi nhớ lại lúc ấy khi chúng tôi bắt gặp 1 con hươu chỉ còn bộ xương nằm co quắp dưới 1 cái cây thì bạn tôi đã đau buồn đến nỗi tôi thậm chí phải kéo nó đi ra xa. Con bé bạn tôi lúc ấy muốn chôn con hươu, nhưng tôi không muốn nó đụng vào con hươu đó vì trông cái sừng của nó khá dị. Tôi không nhớ là vì sao trông nó lại dị nữa, tôi chỉ nhớ lúc ấy mình nghĩ có cái gì đó không ổn với cặp sừng ấy và không muốn bất cứ ai trong chúng tôi tiến gần tới nó. Chúng tôi càng đi xa thì dấu vết của vụ cháy trên mọi vật càng tệ hơn. Cuối cùng thì cũng đến 1 nơi không còn 1 cái cây nào trụ lại cả, cứ như thể lạc sang 1 hành tinh khác vậy. Gần như không còn thứ gì có màu xanh cây cối hết, chỉ còn màu nâu và đen ở khắp mọi nơi.  Chúng tôi chỉ đứng đó và hướng tầm mắt trông ra mọi vật. Ngay sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng ai đó hét lên ở phía xa. Tôi hoảng hồn lên vì nghĩ đó là bố tôi, và bố tôi sẽ phạt tôi. Bạn tôi chạy ngay ra trốn ở sau một tảng đá to, vì con bé nói nó không muốn bị bắt gặp đang đi ngoài này. Bố mẹ nó cấm tiệt không cho nó ra ngoài rừng, và con bé đã nói dối bố mẹ là chúng tôi chỉ đi xem phim thôi. Tôi cũng theo con bé trốn ra đó và chúng tôi dỏng tai nghe ngóng.  Tôi có thể nghe thấy âm thanh của giọng nói này đang tới gần hơn, và tôi nhận ra là họ đang cầu cứu. Tôi nghĩ có lẽ đó là mấy người leo núi đi lạc và cần chỉ dẫn trở xuống thị trấn. Việc này xảy ra khá thường xuyên, và tôi thời gian ấy cũng hay giúp đỡ những người như vậy. Tôi cứ tiếp tục gọi anh ta lại gần phía mình vì tôi vẫn nghe thấy tiếng anh ta đang bước tới cho đến lúc tôi thấy anh ta chạy đến từ phía đằng xa. Anh ta tiến tới gần hơn và tôi có thể thấy mặt anh ta đỏ quạch.  Tôi bảo con bạn đưa mình cái ba lô vì nó có mang 1 hộp cứu thương. Con bé liền rít lên 1 tiếng kêu nghe như phát hoảng, và hỏi tôi xem có nhìn thấy mặt người kia như thế nào không. Tôi bảo nó câm mồm lại và rồi đi ra chỗ người kia. Tôi ngừng đi lúc còn nửa đường và khi người kia dừng lại trước mặt tôi, tôi có thể thấy mũi và môi cùng 1 phần trán của anh ta đã biến mất. Cứ như thể các bộ phận ấy bị cắt 1 nhát rất ngọt ra khỏi mặt vậy. Anh ta thì đang chảy máu khá nhiều, và tôi còn thấy đầu gối anh ta cũng nhuộm đỏ nữa. Tôi sợ quá không dám di chuyển thêm nữa. Rồi anh ta chợt nắm lấy vai tôi. Điều này dường như khiến cho tôi bị sốc, và anh ta sau đó giật lùi lại phía sau. Anh ta bắt đầu lải nhải, còn tôi thì không thể hiểu anh ta đang nói gì, trừ việc anh ta cứ liên tục hỏi anh ta đã mất tích được bao lâu rồi. Anh ta hỏi tôi "đơn vị" của anh ta đâu, nhưng tôi chỉ lắc lắc đầu. Anh ta nhìn qua tôi 1 lượt, và khi anh ta trông thấy cái Walkman (máy nghe nhạc kiểu cũ) của tôi thì anh ta hét lên. Anh ta cứ tiếp tục lải nhải và sờ sờ vào mặt mình, rồi tôi nhận ra là anh ta đang mặc thứ quần áo gì đó khá lạ. Trên người anh ta bận một bộ áo khoác ngoài lạ lẫm màu xám, và 1 cái quần trông gần như lễ phục.   Còn trên cái áo khoác thậm chí còn có đính vài cái cúc khá kỳ lạ có viền màu đỏ. Tôi cứ tiếp tục lắc đầu và bảo anh ta rằng tôi không thể hiểu nổi anh ta đang nói gì cả. Tôi quay ra mở cái hộp cứu thương nhưng anh ta chỉ hét lên liên tục điều duy nhất tôi có thể hiểu được anh ta nói: "Đừng chạm vào ta! Ngươi Lại bắt ta quay lại đó thôi!"  Sau đó anh ta quay đầu bỏ chạy, nhưng tôi vẫn có thể nghe anh ta hò hét suốt lúc chạy. Lúc tôi không còn có thể nghe thấy tiếng anh ta nữa thì tôi quay người lại và thấy bạn mình đang khóc. Tôi chỉ cứ tiếp tục quay đầu bước đi về trở về phía thị trấn. Bạn tôi cứ hỏi đi hỏi lại là có chuyện gì xảy ra và anh ta là ai nhưng tôi không nói lời nào cả. Khi chúng tôi về đến nhà, tôi bảo con bé rằng mình không muốn vào rừng chơi với nó nữa. Chúng tôi vẫn là bạn, nhưng chúng tôi không bàn gì đến người đàn ông kia. Không bao giờ nói về gã đó hết."  

Tôi sẽ gắng cập nhật truyện khi có thể, các bác ạ. Tôi rất cảm ơn và đón nhận việc các bác tiếp tục ủng hộ tôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro