RED

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cảm ơn anh, Jeon Jungkook”
Tờ giấy trắng với dòng chữ ấy rơi nhẹ xuống đất theo sau bước chân vội vã của hắn
Hắn cố chạy chỉ để đuổi theo một người mà hắn không yêu, một người mà chỉ mới đây thôi hắn đã từng rất chán ghét, vậy mà giờ, hắn lại cố ra sức chạy chạy như thể có hàng ngàn con thú dữ đang rượt đuổi theo hắn
“Không được!”
Hắn không biết vì sao lại không được, chỉ là hắn không thể để cho người đó đi như vậy, chắc có lẽ người đó vẫn chưa thể đi được khi chưa trả hết nợ cho hắn

*****

Trong không khí vội vã, đi đi về về của sân bay, có một người đứng lặng nhìn về phía bảng hiển thị với dòng chữ nổi bật “Đã cất cánh”
Người đó chợt mỉm cười cùng đó là những giọt nước mắt lăn dài trên má
“Kim Taehyung”
Giọng người đó như nghẹn lại vì nước mắt.
Không ai biết tại sao người đàn ông tuấn tú thu hút đó lại đứng khóc như vậy, họ cho vì anh ta bị người yêu bỏ rơi giống như tình tiết trong phim ngôn tình mà mỗi tối trên tivi vẫn chiếu nhưng điều đó thật khó tin khi một người như anh thì chỉ có bỏ người khác chứ ai mà đi bỏ một người như anh ta hoặc cũng khó tin như việc anh ta đứng khóc như một kẻ bất thường, mà thôi quan tâm nhiều làm gì khi đó là chuyện của anh ta, còn ngắm anh ta thì mới là chuyện của mấy người ở gần đó.

*****

Ngoài trời đang là một ngày nắng đẹp, vào những ngày như thế này người đó sẽ dùng một tấm khăn lụa trải ra thảm cỏ và nằm dài lên đó để phơi nắng rồi khi bắt gặp ánh mắt của hắn, người đó sẽ quay lại mỉm cười với hắn
“Jungkook!”
- Jungkook! - một giọng nói trong trẻo vang lên – Bữa trưa đã xong, anh dùng một chút nhé - người đó đi đến gần chỗ hắn
Hắn không trả lời chỉ im lặng đứng tựa vào cửa sổ thẩn thờ nhìn xa xăm về một nơi nào đó ngoài kia
- Jungkook? - người kia lại gọi hắn lần nữa
- Một ngày đẹp trời như thế này, ra ngoài đi dạo là tuyệt nhất! - hắn đột ngột lên tiếng
- Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?! - y lên tiếng đề nghị
Hắn không trả lời mà chỉ im lặng đứng đó
- Sắp có lễ hội hoa mẫu đơn rồi - hắn lại nói nhưng dường như không phải là nói với y mà là nói với một ai đó
Y biết điều đó nhưng vẫn giả vờ rằng hắn đang trò chuyện cùng mình
- Được. Đến lúc đó chúng ta hãy cùng đi anh nhé! - y nói.
- Kim Taehyung - hắn đột ngột lên tiếng gọi tên của một người nhưng không phải là tên của y – mọi thứ về người đó cho dù là nhỏ nhặt nhất anh vẫn có thể nhớ. Thật kì lạ, đúng không? - hắn nói với nét mặt không chút biểu cảm nhưng chính giọng nói trầm buồn kia đã bán đứng đi tâm trạng của hắn
Jimin, tên của người đang ở bên hắn, chỉ biết im lặng, cậu ta không thể trả lời được vì cậu ta biết người hắn đang nói đến là ai và tâm trạng mà hắn đang có không phải là sự tiếc nuối với một thói quen, mà đó là đau khổ, thứ đang dằn vặt hắn từng phút từng giây....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro