Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghê Yến Quy kéo một vali hành lý, tay nắm cần kéo, ngón tay nhẹ nhàng búng búng.

Cô đột nhiên xuất hiện. Trần Nhung không biết "giải cứu" cô nói là có ý gì.

Cô dừng động tác búng trên tay lại: "Ngày mai tôi sẽ đi lên đảo với đám Triệu Khâm Thư. Thời gian rất sớm, bảy giờ đã phải đi thuyền rồi. Tôi sợ tôi không dậy nổi nên đã tới trước một ngày. Triệu Khâm Thư không hẹn thời gian với anh sao?"

Trần Nhung gật đầu: "Cậu ấy có hỏi nhưng hai ngày vừa rồi anh khá bận. Có lẽ ngày mai ---"

Nghê Yến Quy búng ngón tay cắt lời anh: "Bến xe tôi xuống cách chỗ này không xa, lại nhớ đến anh vẫn còn chìm trong dầu sôi lửa bỏng, tôi đành đại phát từ bi tới."

"Triệu Khâm Thư cho em địa chỉ à?"

"Ban đầu tôi không định đến." Cô lật hai tay mình, nhìn bộ nail bóng mình vừa làm xong hôm qua: "Nhưng Triệu Khâm Thư nói là có một mình anh ở đó. Một mình, rất cô độc đúng không?"

Trần Nhung không để ý lời cô nói: "Có phải người không quen thông quen thổ đâu? Không đặt được khách sạn ư? Hay là anh đi cùng với em?"

"Cũng được. Có điều buổi trưa tôi mới ăn một bát cơm, đói mờ mắt rồi. Trong nhà có đồ ăn không?" Cô thở dài: "Đói quá đi."

Đối với Nghê Yến Quy, một bát cơm thực sự đói mờ mắt. Kính râm của cô phản chiếu gương mặt lạnh nhạt của anh. Cho cô ăn là một chuyện đơn giản, Trần Nhung nhường đường: "Vào đi, để anh nhìn thử xem trong tủ lạnh còn cái gì không."

Nghê Yến Quy lấy vali để ở một góc, đưa cần kéo tới trước mặt anh. Anh nhận lấy, kéo vào.

Nghê Yến Quy mặc một chiếc váy len màu cầu vồng, dài tới đầu gối, không hề lộ bắp đùi, nhưng đã thay đôi boot lộ ra một phần bắp chân.

Trần Nhung nhìn rồi hỏi: "Đã khỏi cảm chưa?"

"Khỏi rồi." Cô nghịch tóc: "May mà không gặp anh một thời gian, nếu không thấy anh tôi lại tức giận, bệnh khó mà khỏi sớm được."

Trần Nhung không giải thích tại sao anh đi. Giữa hai người ngoại trừ quan hệ nam nữ, ngay cả bạn cũng không được tính. Anh mở tủ lạnh ra, biết cô thích ăn thịt, anh bèn cầm ba hộp ra. Một hộp là thịt bò bít tết đông lạnh kiểu Tây dày đặc hoa văn bông tuyết, nạc mỡ đan xen. Một hộp khác là chân gà non da mỏng. Hộp thứ ba, thịt chắc, là hải sâm. Những thứ này đều chuẩn bị cho Trần Nhược Nguyên, nếu không phải hôm nay chồng bà ấy đi đón bà ấy thì Trần Nhung sẽ hầm cho bà ấy một nồi cháo gà.

Trần Nhung quay đầu lại hỏi: "Muốn ăn thịt gì?"

Nghê Yến Quy đã tháo mũ, kính mắt, khẩu trang xuống. Cô nhìn hết Đông rồi tới Tây, đang đánh giá căn nhà này thì nghe anh hỏi, cô nói: "Sao cũng được."

Chỗ này là căn hai phòng ngủ, thoạt nhìn lắp đặt giống tiêu chuẩn bàn giao của chủ đầu tư. Đồ dùng trong nhà tương đối đơn giản, tông không quá sáng, không phải là đen hay trắng mà phần lớn màu sắc có độ bão hòa hơi thấp.

"Cho em ăn bò bít tết chiên." Trần Nhung đóng cửa tủ lạnh lại.

"Được." Nghê Yến Quy ngồi xuống, hoàn toàn không coi bản thân mình là người ngoài.

Anh nhìn thoáng qua cô, cô cười rạng rỡ.

Trần Nhung đi vào bếp, tra gia vị đơn giản, rải lên trên thịt, bỏ lên nồi, thêm dầu. Chỉ trong chốc lát, tiếng dầu sôi vang lên tí tách.

Anh rất bình tĩnh.

Nghê Yến Quy hiểu sự bình tĩnh này thành anh cầu mà không được, trong lòng nguội lạnh. Cửa kính nhà bếp sạch sẽ trong suốt, cô nhìn rõ bóng dáng anh bận bịu. Anh khoác một chiếc áo khoác mỏng, người rất đẹp trai thanh tú. Cô nghĩ đến mình vừa nói lời xấu xa với anh, tự dưng cảm thấy anh vô cùng đáng thương.

Trần Nhung chiên xong thịt bò bít tết, vừa quay đầu ra thì lập tức dừng bước lại.

Nghê Yến Quy lấy từ trong vali ra một bộ côn nhị khúc, đột nhiên múa trước ghế sofa.

Anh ngớ ra mấy giây mới đi ra: "Em đang làm gì thế?"

"Côn nhị khúc, ha ha."

"Đi ra ban công đi. Ở chỗ này không cẩn thận đánh vỡ đồ dùng trong nhà thì rất phiền phức." Trên trần có đèn, đằng trước là tivi, đằng sau còn bày đồ trang trí bằng thủy tinh.

"Cách cách cách, cách cách cách." Cô tỏ ra như không nghe được gì.

Trần Nhung để đĩa thịt bò vào bàn ăn: "Ra ban công đi."

"Không đi đó, anh có thể làm gì tôi?" Cô thu côn nhị khúc lại, kẹp dưới nách, bày ra dáng vẻ của Lý Tiểu Long: "Hây hây!"

"Ăn thịt bò đi nhân lúc còn nóng." Trần Nhung có thể làm thế nào chứ? Anh không thể xử lý cô thế nào cả.

Cũng may Nghê Yến Quy đang thèm ăn, bèn đi tới ngồi xuống.

Thời gian gấp gáp, Trần Nhung chỉ có thể thêm vài cây măng tây bên cạnh, coi như là trang trí đĩa.

"Trịnh trọng quá nhỉ." Nghê Yến Quy dùng dao xẻ thịt bò lộ ra bên trong là màu hồng đều đặn, ngoài cháy trong mềm. Cô vốn không quá đói nhưng đĩa thịt bò này lại khơi dậy sự thèm ăn vô cùng của cô.

Ăn được một nửa, cô nói: "Hơi khát."

Trần Nhung hỏi: "Nước lọc hay đồ uống?"

"Nước chanh đi. Đột nhiên lại nghĩ muốn nếm thử mùi vị kia một chút."

"Không có chanh."

"Vậy nước lọc đi. Đừng quá nóng, cũng đừng lạnh quá, tốt nhất là ấm 65 độ."

Trần Nhung nhìn cô.

Cô cười hì hì.

Anh thỏa hiệp, đổi nước nguội thành nước ấm, còn việc có phải 65 độ hay không, anh không đi đo thử, sau đó bưng nước đến trước mặt cô.

"Chậm quá. Qua một phút rồi thì phải? Tôi khát sắp chịu không nổi rồi. Anh mau đi đổi lại đi." Cô uống một hớp: "Cảm giác không phải 65 độ, hẳn là tỷ lệ không đúng rồi." Cô làm giống như tới tới nhà hàng kiểu Tây, trả tiền, từng ly từng tí đều phải nghe theo ý của cô. Có lẽ không phải là nhà hàng kiểu Tây thông thường mà là kiểu nơi làm đồ ăn kiểu Tây theo yêu cầu.

Trần Nhung nhẫn nhịn: "Còn cần gì nữa không?"

Nghê Yến Quy ngước mắt lên: "Để làm gì? Anh coi mình thành nhân viên phục vụ đó à?"

Anh bình thản nói: "Không phải ngài đây coi tôi là nhân viên phục vụ đó sao?"

"Thế ư?" Cô phùng hai má, động tác này làm bộ bao nhiêu thì có giả bộ bấy nhiêu: "Có thể là do tài nấu nướng của anh quá tinh xảo, tôi không thể không lấy tiêu chuẩn nhà hàng kiểu Tây để yêu cầu anh."

Trần Nhung không phí lời với cô: "Ăn xong rồi, anh đưa em tới khách sạn."

Nghê Yến Quy quay đầu nhìn đồng hồ: "Giờ này tới khách sạn ư? Khách sạn bí lắm, tôi không thoải mái."

Anh nói chậm rãi: "Anh đặt cho em một phòng rộng rãi, không phải khách sạn bí."

"Vậy không phải sẽ đắt lắm sao?" Cô chớp chớp mắt: "Tôi không trả nổi đâu ý."

"Anh trả cho em."

"Anh là gì của tôi? Tại sao phải trả cho tôi?"

"Vậy em muốn thế nào?"

Cô nghe được hình như anh đang nghiến răng: "Tôi muốn ở đây luyện côn nhị khúc."

"Ra ban công."

Nghê Yến Quy chậm rãi ăn xong bò bít tết, uống xong cốc nước kia rồi nói: "Nếu như ban đầu chọn một con gà, liệu có phải vừa có canh vừa thịt hay không, không phải nước nguội."

Cuối cùng Trần Nhung cũng đã biết, hôm nay cô đến bới lỗi. Cô đổi sách lược, không đánh người thô bạo, mà là bới xương trong trứng gà, chỗ nào của anh cũng không vừa mắt: "Anh có chuyện, có lẽ không ở cùng em được. Tự em lên mạng tìm thử vài khách sạn, cảm thấy cái nào được thì anh sẽ đưa em qua."

Nghê Yến Quy dựa vào lưng ghế: "Anh có chuyện à, vậy anh đi làm việc đi. Tôi muốn nghỉ ngơi ở đây một lúc, mệt mỏi quá, tôi kéo cái vali lớn như vậy."

Trần Nhung liếc nhìn côn nhị khúc: "Anh sợ em phá nhà anh."

"Tôi là cô gái thiện lương như vậy, đáng yêu như thế, anh lại nghi ngờ tôi có ý đồ ư?" Cô lắc đầu một cái: "Tình yêu trước đây của anh chắc là nghi thức ngoài miệng rồi."

"Nghê Yến Quy." Trần Nhung hạ giọng.

"Sao?"

"Tìm khách sạn, anh đưa qua, có đi không?" Anh nói ba chữ thành một cụm, nói từng cụm từng cụm một.

"Không đi."

Trần Nhung dọn đĩa, dao nĩa, cốc nước, đi vào phòng bếp, rửa đồ xong rồi mới ra.

Nghê Yến Quy đang chơi game trên điện thoại, bật loa ngoài với âm lượng rất lớn, liên tục có tiếng "chiu chiu".

Anh cố gắng kiềm chế: "Sao hôm nay tới đây?"

Cô vẫn không ngẩng đầu lên: "Nói rồi đó, tới giải cứu anh."

Có mà tức chết anh thì có. Từ lúc cô đi vào đến giờ, cô chưa từng nói lời nào khiến anh vui vẻ, làm chuyện nào khiến anh thoải mái. Ban nãy, côn nhị khúc còn suýt chút nữa bay lên đèn trần.

Hôm nay cô chính là một đại tiểu thư cố tình gây sự.

Trần Nhung rất mệt mỏi, không chỉ là thể chất. Mẹ anh rất chậm chạp, nhưng đột nhiên một thời khắc sẽ khóc "hu hu". Chỉ có điều, bà ấy không chịu đi bệnh viện. Anh không thể làm gì ngoài việc ở nhà chăm sóc cho bà ấy. Hôm nay chồng bà ấy tới đón, bà ấy lại náo loạn rất lâu không chịu đi.

Trần Nhung nghĩ, ở lại thì cứ ở lại đi.

Rồi chồng bà ấy nói: "Bé con không thấy em, cứ khóc mãi."

Lúc này bà ấy mới đi theo.

Trần Nhung định nghỉ một lát, đi tới câu lạc bộ quyền anh một chuyến, xả ra một chút. Ai dè Nghê Yến Quy đến, giống như đổ thêm dầu vào lửa. Nếu như hai người là bạn trai bạn gái, anh chiều thì chiều không nói. Nhưng bây giờ người không có được, lại còn bị cô châm chọc. Có là Phật thì cũng phát hỏa rồi.

Anh muốn về phòng nghỉ ngơi lại bị ngăn cản.

Nghê Yến Quy nói với lý lẽ rất hùng hồn: "Tôi tới nhà anh thì chính là khách. Không ngồi xuống trò chuyện với khách một lúc ư?"

"Rốt cuộc em muốn thế nào?" Trần Nhung đã tháo mắt kính xuống từ lâu, lạnh lùng đến sắp nổi bão.

"Trò chuyện chút đi. Đã lâu chúng ta không gặp rồi, gần đây anh sống thế nào? Nhìn tiều tụy quá, có phải thời gian này nghỉ ngơi không tốt không?"

Anh gật đầu: "Đúng vậy, anh muốn nghỉ ngơi."

"Anh vào nghỉ ngơi, không sợ tôi phá nhà anh sao?"

"Em muốn phá thì cứ phá, theo giá mà bồi thường."

Nghê Yến Quy cười lên, đưa tay giơ về phía mặt anh.

Trần Nhung tránh né, đưa tay chắn.

Cô dùng động tác giả đột nhiên đổi tay, lập tức nắm được gò má anh.

Anh thả tay xuống.

Hai tay Nghê Yến Quy, mỗi tay niết một bên gò má anh, kéo ra bên ngoài, kéo da mặt anh tới mức căng nhất. Cô hỏi: "Tức giận rồi à."

Đúng là Trần Nhung đã bốc lửa giận, nhưng trên mặt lại không thể hiện quá rõ. Vẻ mặt anh đều là do động tác của cô làm ra.

Cô nắn gò má anh, vặn vẹo: "Có phải tức giận rồi hay không?"

"Thử để anh nắn em vậy xem em có tức giận hay không?" Miệng anh cũng bị kéo ra, giọng nói không quá rõ ràng.

"Đương nhiên là tôi tức giận rồi." Nghê Yến Quy nói: "Nếu có người nói với tôi muốn một cốc nước 65 độ, tôi sẽ trực tiếp tạt thẳng vào mặt anh ta."

"Ồ ồ." Gò má anh bị xoa nắn tới hơi đỏ lên.

Cô giảm lực nắn nhưng không thả ra: "Có vui buồn giận hờn mới giống một con người. Gặp chuyện gì cũng chỉ biết giấu trong lòng sẽ đoản mệnh đó."

"Vậy mà em còn chọc tức anh."

Cuối cùng Nghê Yến Quy cũng chịu buông tay, vỗ vỗ gò má anh, rồi lại xoa nắn: "Có đau không? Đỏ hết lên rồi."

Trần Nhung né tay cô, mà lúc này cô không niết tiếp nữa: "Nguyên tắc ý, phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, anh mới có thể cảm nhận được. Giống như tôi, nếu như tôi không vào, chỉ đứng ở cửa nói với anh, gương mặt này của anh giả không giống con người. Có lẽ anh sẽ thờ ơ, hoặc là hơi tức giận một chút. Nhưng lúc này lại khác, anh cảm nhận được tâm trạng mình đang rất khó chịu phải không, tôi thấy anh khó chịu bèn cãi lộn với anh, đánh nhau với anh, thoải mái biết bao. Cho nên, sau khi chia tay, tôi tự tại biết bao."

Câu nói sau cùng của cô khiến mặt Trần Nhung lạnh xuống: "Cho nên ý em là, nếu như anh nổi giận với em, em sẽ rất cao hứng ư?"

"Không chỉ giới hạn với tức giận." Nghê Yến Quy vỗ vỗ vai mình, hào phóng nói: "Nếu anh muốn dựa vào vai tôi khóc cũng được."

Trần Nhung không nói lời nào.

Cô hỏi: "Tới đây, nói thử xem, muốn phát hỏa hay là muốn khóc?"

"Anh muốn nghỉ ngơi."

"Không có lời gì muốn nói với tôi sao?"

"Không muốn để ý tới em." Trần Nhung đẩy cửa phòng ra, đi vào rồi đóng lại.

Nghê Yến Quy nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, nói lẩm bẩm: "Có phải mình chọc tức anh ấy quá mức rồi không ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro