Chương 786-790

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Phương Tiểu Phỉ! Con cái nha đầu chết tiệt kia! Lại trèo tường! Lão nương nói với con bao nhiêu lần rồi đứng cho ra đứng mà ngồi cho ra ngồi cho ta, một ngày không đánh con con liền leo lên nóc nhà lật ngói à! Mau xuống dưới!”

“Ngao! Mẹ! Đừng đánh đừng đánh! Con liền xuống dưới……”

……

Âu Minh Hiên phụt cười lên tiếng, nói: “Cô nương này thực sự rất thú vị!”

Hạ Úc Huân trừng anh một cái, nói: “Tôi ha hả đát, rất thú vị cái đầu anh, chờ anh và Lãnh Tư Thần bị cô ấy phát hiện, đó mới thật sự thú vị!”

“Em có ý gì a? Cô nương này là ai a?” Âu Minh Hiên tò mò hỏi.

Hạ Úc Huân nhìn anh, lại nhìn Lãnh Tư Thần, ý vị thâm trường nói: “Cô nương này a, là fan CP của anh và Lãnh Tư Thần!”

“Phốc! Thật sự a ha ha ha ha trùng hợp như vậy, vậy nếu cô ấy biết chúng ta chính là người thật, cô ấy có phải phát điên luôn hay không a ha ha ha……” Âu Minh Hiên quanh năm trà trộn internet tất nhiên biết fan CP là có ý gì, ngay lập tức cười đến vẻ mặt nhộn nhạo không chút hình tượng.

Lãnh Tư Thần thấy hai người trò chuyện vui vẻ, lại hoàn toàn không hiểu, cuối cùng, bất động thanh sắc mà lấy điện thoại ra, lên Baidu một chút xem fan CP là có ý tứ gì.

Vì thế, mặt từ xanh biến thành đen.

Đêm nay, mặt anh thật giống hệt đèn kéo quân.

“Còn không phải sao!” Hạ Úc Huân nhìn hai người đàn ông, trịnh trọng cảnh cáo nói: “Cho nên, hai người các anh có thể cẩn thận một chút cho em không! Về sau tới bên này khiêm tốn hơn chút giùm! Tốt nhất là ít tới thôi! Gần đây đều bắt đầu có người quanh co lòng vòng mà hỏi em người đàn ông trong nhà là ai! Không biết còn tưởng rằng em và chị Mộng Oanh hồng hạnh xuất tường a!”

Âu Minh Hiên tròng mắt xoay chuyển, ngay lập tức biên kịch giúp cô, nói: “Vậy có cái gì khó nói, liền nói là ông xã bọn em về! Liền nói ông xã hai người các em vốn dĩ cũng là làm trong thung lũng Wali, hàng năm làm công bên ngoài, hiện tại phát đạt, nhưng vẫn không vứt bỏ người vợ tào khang! Muốn cùng bọn em sống cuộc sống hạnh phúc!”

“Anh mới là cám bã!”

……

Mấy người ăn uống no say, lại vây xem một vòng lửa trại, cuối cùng lúc này mới kết thúc.

“Ngày mai thật sự không tiếp tục chơi nữa sao?” Âu Minh Hiên mặt đẩy vẻ chơi chưa đã thèm.

“Chơi chơi chơi! Chỉ biết chơi! Con gái bảo bối của anh còn phải làm bài tập nữa kìa?” Hạ Úc Huân tức giận nói.

“Đúng vậy ba ba, con phải làm bài tập! Lần sau con sẽ cùng ba chơi được không?” Tiểu nha đầu ngoan ngoãn nói.

“Được được được, bảo bối thật tốt quá!”

“Tương Nhu, lúc mọi người lái xe chạy chậm một chút.”

“Uhm, không có việc gì, chú không uống rượu.”

“Yên tâm yên tâm, chú không lái xe lại đây, cùng đi xe với Lãnh Tư Thần.” Âu Minh Hiên hoàn toàn không đem mình xem như người ngoài mà chui vào trong xe Lãnh Tư Thần

Hai đứa nhỏ đứng ở cửa vẫy vẫy tay, thẳng đến khi thấy xe hai người xe đi xa mới trở về.

-

Sau khi hai đứa nhỏ ngủ, Hạ Úc Huân cùng Tần Mộng Oanh thảo luận một chút về chuyện chuyển trường cho bọn trẻ.

“Chuyện ầm ĩ lớn như vậy, nhìn có vẻ không chuyển không được. Hơn nữa cô giáo kia xác thật rất có vấn đề, chị Mộng Oanh chị nghĩ thế nào?”

“Kỳ thật trước đó chị cũng từng suy xét chuyển tới một trường học tốt hơn cho hai đứa bé, nhưng bởi vì các phương diện nguyên nhân vẫn luôn kéo dài tới bây giờ, nếu Lãnh Tư Thần đã sắp xếp trường học, chị yên tâm rồi.”

Học phí có thể là đắt, nhưng tích góp vẫn hoàn toàn có thể gánh được.

Hai người hàn huyên trong chốc lát, quyết định ngày mai cụ thể cùng Lãnh Tư Thần tìm hiểu một chút tình hình trường học, sau đó lại trưng cầu ý kiến bọn trẻ, nếu không thành vấn đề, vài ngày sau liền có thể trực tiếp mang bọn nhỏ trẻ chuyển đến trường mới.

Sau khi trò chuyện xong, Hạ Úc Huân xoay người trở lại phòng, phát hiện Tiểu Bạch ngồi ở trên giường chưa ngủ, nhìn dáng vẻ là đang đợi cô.

“Bảo bối, con sao còn chưa ngủ vậy?”

“Mẹ, con có chuyện muốn thương lượng với mẹ!”

“Làm sao vậy?” Hạ Úc Huân đi đến mép giường ngồi xuống.

“Con vừa rồi nghe mẹ và dì Nguyệt nói, hai người có phải chuẩn bị chuyển trường cho con và Niếp Niếp không?” Tiểu Bạch hỏi.

“Đúng vậy! A, con không muốn chuyển trường sao?”

“Không phải, chỉ là, con có thể nào để qua một thời gian nữa rồi chuyển không?” Tiểu Bạch thỉnh cầu nói.

“Vì cái gì?” Hạ Úc Huân khó hiểu.

“Bởi vì, mẹ, mẹ biết mà, con báo danh tham gia thi Olympic Toán, hiện tại còn là tổ trưởng tổ Olympic Toán, nếu con đi rồi……” Tiểu Bạch thần sắc khó xử.

“A! Thì ra là như vậy! Là mẹ suy xét không chu toàn! Mẹ đã biết, lát nữa mẹ sẽ cùng dì Nguyệt thương lượng lại!” Đối với thái độ tinh thần trách nhiệm một dạ đến già của bảo bối, Hạ Úc Huân cảm rất vui mừng.

“Được, cám ơn mẹ!”

Nước Phù Sa Không Chảy ruộng ngoài.

Ngày hôm sau, kết quả thương lượng của mọi người là tạm thời trì hoãn chuyển trường, chờ Tiểu Bạch thi đấu xong.

Một ngày cuối cùng của kỳ nghỉ chớp mắt liền qua, mười một ngày nghỉ rốt cuộc kết thúc.

Hạ Úc Huân quyết định chính thức bắt đầu xuống tay với chung thân đại sự của mình.

Đang từ trong nhà đánh xe chạy về công ty, nửa đường nhận được một cú điện thoại.

Màn hình hiển thị tên Thẩm Diệu An, nhưng người nói chuyện lại là bạn tốt của Thẩm Diệu An - Mạnh Tiêu Nhiên.

“Tôi nói Nam Cung đại tiểu thư à, cô mau tới đây một chuyến đi, Thẩm Diệu An bị cô làm cho tức giận vào bệnh viện luôn rồi!” Mạnh Tiêu Nhiên vô cùng lo lắng mà ở đầu kia di động hét lên.

“A?” Hạ Úc Huân nghe nhưng không hiểu ra sao.

Cái gì nói Thẩm Diệu An bị cô làm cho tức giận vào bệnh viện?

Gần đây cô và Thẩm Diệu An đều không có gặp nhau a!

“Bệnh viện Nhân ái phòng bệnh VIP801, nhanh tới! Bằng không sẽ có tai nạn chết người!”

“Này! Này?”

Mạnh Tiêu Nhiên đầu kia nói không cụ thể đã cúp điện thoại.

Hạ Úc Huân lại gọiqua, bên kia không ai nghe.

Không có biện pháp, cuối cùng đành phải ở giao lộ phía trước quay đầu xe, chạy về phía bệnh viện Nhân Ái.

Sau khi tìm được phòng bệnh, Hạ Úc Huân đứng ở bên ngoài gõ cửa vài cái.

Mới vừa gõ tam lần, bên trong lập tức có người giữ cửa kéo ra, Mạnh Tiêu Nhiên vừa thấy cô không nói hai lời lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem cô kéo vào.

“Nhiệm vụ hoàn thành! Chúng ta biến!” Mạnh Tiêu Nhiên nói xong liền lôi kéo Thạch Lỗi bên cạnh như một cơn gió rời khỏi phòng bệnh, sau đó phịch một tiếng đóng cửa phòng.

Trong khoảng thời gian ngắn, phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Úc Huân đứng ở trước giường mặt đầy vẻ khó hiểu, và Thẩm Diệu An nằm ở trên giường mặt ai oán.

Sắc mặt Thẩm Diệu An thoạt nhìn vô cùng tái nhợt, cả người đều gầy ốm đi rất nhiều, hoàn toàn không còn phong thái ngày xưa nữa, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm cô thật giống như cô là kẻ bạc tình nhất trên đời này……

Hạ Úc Huân căng da đầu chống đỡ ánh mắt quỷ dị như vậy quan tâm một câu: “Khụ, Thẩm công tử anh bị bệnh sao? Sao lại gầy đi nhiều như vậy?”

“Cô còn biết quan tâm tôi?” Thẩm Diệu An cười lạnh.

“Ách……” Giống như oán khí càng nặng, nhưng cô thật không biết chính mình có chỗ nào đắc tội với anh!

“Cô là cô gái không lương tâm đáng chết, tôi vì cô mà quyết tâm sửa đổi lỗi lầm dốc hết sức lực suốt đêm, chịu đựng đến mức khuôn mặt đẹp trai quan trọng nhất của tôi đều thất bại, chỉ vì cô có thể cảm nhận được thành ý của tôi, nhưng đến cuối cùng, tôi liên tục thức đêm hơn một tháng nỗ lực làm việc đều mệt đến mứuc bị bệnh đổi lấy kết quả là cái gì? Là tin tức cô muốn đi xem mắt! Còn không yêu cầu ở rể! Lúc trước cô không phải lời thề son sắt người cưới cô nhất định phải ở rể sao? Hiện tại sao lại không cần! Hoá ra cô vẫn là nhìn người ta rồi mới nói điều kiện đúng không? Cô ghét bỏ tôi khinh thường tôi thì cứ nói thẳng a!”

Hạ Úc Huân bị Thẩm Diệu An bùm bùm một đống lời đều mờ mịt, lau mồ hôi nói: “Cái này, này nhất thời không phải kia……”

“Cô không cần lấy cớ! Mất công tôi và Mạnh Tiêu Nhiên Thạch Lỗi thảo luận ba ngày ba đêm như thế nào mới có thể làm cô thích tôi! Tuy rằng tôi trước kia từng có rất nhiều bạn gái, nhưng, Nam Cung Huân, cô là người đầu tiên mà tôi thực sự thích, là mối tình đầu của tôi!

Tôi biết dùng phương pháp theo đuổi những cô gái khác với cô là vô dụng, tôi biết hiện tại mình không học vấn không nghề nghiệp không xứng với cô, cho nên tôi quyết định thay đổi bản thân, vì cô mà thay đổi bản thân! Chỉ hy vọng cô có thể liếc mắt nhìn tôi lấy một cái!

Nhưng cô thì sao, cô cư nhiên đi xem mắt! Cho dù cô muốn xem mắt, tôi cũng nên được đặt ở vị trí đầu tiên không phải sao? Là tôi theo đuổi cô trước!” Thẩm Diệu An hai mắt đỏ tươi, càng nói càng kích động.

Hạ Úc Huân bị anh rống đến quả thực đầu muốn nổ tung, lần trước ở khách sạn Minh Châu không phải đều đã nói rõ ràng sao?

Không nghĩ tới Thẩm Diệu An cư nhiên hoàn toàn không từ bỏ, hơn nữa, hắn gần đây lại thay đổi, cư nhiên là vì mình……

Khụ, thật đúng là khiến cho cô kẻ đui mù không nhạy bén này không hiểu phong tình rồi……

Hạ Úc Huân thở dài, nói: “Thẩm công tử a, cho dù không cần ở rể, hai chúng ta cũng không thích hợp.”

Thẩm Diệu An tức giận đến mức thiếu chút nữa lăn lộn khắp giường, đấm thân ván giường nói: “Nơi nào không thích hợp? Ngao! Cô chính là ghét bỏ tôi! Cô quả nhiên ghét bỏ tôi! Cô ghét bỏ tôi không xứng với cô có phải hay không? Tôi đã thay đổi mà! Cô cho tôi thời gian ba năm, không, một năm! Tôi tuyệt đối làm bản thân mình xứng với cô!”

“Khụ, tôi thật sự không phải ý đó Thẩm công tử à……” Hạ Úc Huân đầy mặt bất đắc dĩ mà nhìn hắn, nói: “Trên thực tế, không phải anh không xứng với tôi, mà là tôi không xứng với anh a! Hơn nữa tôi còn hơn anh hai tuổi a!”

“Tuổi căn bản không là vấn đề! Tôi không ngại cô lớn tuổi hơn tôi!” Thẩm Diệu An gắt gao nhìn chằm chằm cô, một bộ “Tôi thấy cô còn có thể lấy cớ gì nữa”.

“Tôi có đứa con trai……”

“Có con trai căn bản không là vấn đề, tôi……” Thẩm Diệu An đột nhiên sửng sốt: “Cô mới vừa nói cái gì?”

“Tôi nói, tôi có đứa con trai, năm nay năm tuổi. Như vậy anh còn cảm thấy không ngại sao?” Hạ Úc Huân nhàn nhạt mà nhìn hắn.

“Chuyện này không thể nào! Nam Cung Huân! Cô lừa dối tôi! Cô lại lừa dối tôi! Cô cho rằng tôi còn sẽ tin tưởng cô sao?” Khóe mắt Thẩm Diệu An đều nứt mà trừng mắt nhìn cô, mặt đầy tổn thương.

“Lần này là thật sự, anh biết tin tức tôi muốn xem mắt, chẳng lẽ không nghe được chuyện này?” Cho dù người khác hỏi thăm không rõ ràng được, nhưng với năng lực của Thẩm Diệu An biết điểm này hẳn là không khó!

“Không có, tôi chỉ nghe nói cô muốn xem mắt, các chú các dì đều sắp điên rồi, tất cả đều đang tìm Nghiêm Tử Hoa muốn đem con trai nhà mình đưa cho cô!” Thẩm Diệu An càng nói càng tức giận.

Hắn xin ba mẹ hắn chủ động đi cầu thân, kết quả ba mẹ hắn xị mặt nói không được, còn nói cái gì cô ở bên ngoài nhiều năm như vậy, không phải thục nữ danh môn đứng đắn, sợ là giáo dưỡng không tốt gì đó, làm hại hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình ra quân chưa thắng trận đã chết, ngắn ngủn trong vòng vài ngày tình địch nhiều xếp thành hàng.

“Này không nên a……” Sắc mặt Hạ Úc Huân hồ nghi mà lẩm bẩm tự nói.

“Cô bây giờ còn nói cái gì mà nói? Tôi liền biết cô gạt tôi!” Lồng ngực Thẩm Diệu An kịch liệt phập phồng.

“Thẩm công tử, tôi thật sự không lừa anh, đứa bé là tôi cùng một người đàn ông 5 năm trước từng yêu nhưng không có khả năng ở bên nhau. Tôi mang thái độ chân thành thẳng thắn thành khẩn tìm kiếm một nửa kia của tôi, có thể tiếp thu đứa nhỏ này hơn nữa cũng yêu thương nó như con ruột của người đó, cho nên tôi không muốn dấu diếm chuyện này.” Hạ Úc Huân nói.

“Cô……” Nhìn thần sắc nghiêm túc của cô Thẩm Diệu An có chút không xác định, hỏi: “Cô thật sự không gạt tôi sao?”

“Tôi thề, tôi không lừa anh.”

……

-

Thăm hỏi Thẩm Diệu An xong, Hạ Úc Huân lập tức chạy tới công ty, sau đó gọi điện thoại nội bộ bảo Nghiêm Tử Hoa tiến vào.

Văn phòng tổng tài.

Thịch thịch thịch ——

Nghiêm Tử Hoa đẩy cửa tiến vào.

“Chảo buổi sáng Tiểu thư.”

“Chào buổi sáng Nghiêm Phó tổng.”

“Tiểu thư bước đầu chọn được người chưa?” Nghiêm Tử Hoa hỏi.

“Cái này chờ lát nữa chúng ta bàn lại, tôi có chuyện hỏi anh.” Hạ Úc Huân ho nhẹ một tiếng, lưỡng lự tìm từ, nói: “Nghiêm Phó tổng, có một việc không biết chủ tịch có nói với anh hay chưa….”

“Chuyện gì? Tiểu thư, ngài nói.”

Sau khi trải qua yêu cầu “Không thể tìm Lãnh Tư Thần và người có liên quan đến anh ta”, Nghiêm Tử Hoa cảm thấy năng lực thừa nhận của bản thân mình hẳn là rất mạnh.

Nhưng……

Hạ Úc Huân nói câu tiếp theo, vẫn như một đường sấm sét ầm ầm ầm đánh xuống……

Bút và sổ trong tay Nghiêm Tử Hoa lúc nào cũng mang bên người tất cả đều bùm bùm rớt trên mặt đất.

“Ách, Nghiêm Phó tổng…… Nghiêm Phó tổng? Anh có nghe được tôi đang nói gì không?” Cô đoán được phản ứng của Nghiêm mụ mụ phỏng chừng rất lớn, nhưng không nghĩ tới anh đều bị dọa cho choáng váng, nói: “Cái kia, anh không sao chứ?”

“Tiểu…… Tiểu thư, tôi có phải nghe lầm hay không, vừa rồi ngài nói, ngài có một đứa con trai?” Nghiêm Tử Hoa dùng vẻ mặt mờ mịt hỏi.

“Đúng vậy, năm tuổi.” Hạ Úc Huân gật gật đầu.

“Tiểu thư!!! Ngài đừng vui đùa kiểu này chứ!” Nghiêm Tử Hoa suy sụp.

Được chứ…… Anh quả nhiên là không biết……

“Hãn, tôi sao có thể lấy loại chuyện này ra vui đùa, tôi là nói thật.” Hạ Úc Huân căng da đầu nói.

“Tôi tình nguyện cô đang nói đùa với tôi!” Nghiêm Tử Hoa bi phẫn mà nhìn cô.

“Khụ, Nghiêm Phó tổng a, ngài bình tĩnh một chút……”

“Chuyện quan trọng như vậy ngài bảo tôi bình tĩnh thế nào được! Vì cái gì ngài trước đó không nói cho tôi biết? Tiểu thư, nhanh chóng nói cho chủ tịch đi! Chuyện lớn như vậy tôi tôi không làm chủ được!” Nghiêm Tử Hoa sắc mặt nghiêm túc nói.

Hạ Úc Huân nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Cái kia…… Chủ tịch ông ấy, biết rồi!”

“Biết? Khi nào?” Nghiêm Tử Hoa lập tức hỏi.

“Vẫn luôn…… Ông ấy vẫn luôn biết…… Tôi cho rằng chủ tịch đã nói với anh rồi!” Hạ Úc Huân lau mồ hôi. Anh trước đó cùng Nam Cung Lâm thảo luận nửa ngày, rốt cuộc nói cái gì a, ngay cả chuyện này cũng không biết.

Nghiêm Tử Hoa nghe xong đều sắp khóc ra.

Luôn luôn đem chủ tịch tôn kính và sung bái như Hoàng Thượng anh lúc này cũng nhịn không được, nói: “Chủ tịch sao lại có thể như vậy! Chuyện lớn như vậy cũng không biết nói với tôi một tiếng! Tiểu thư ngài da mặt mỏng không thể tự mình mở miệng nói với tôi được thì tôi có thể lý giải, nhưng lần trước tôi và ông ấy thảo luận chuyện tiểu thư đi xem mắt, ông ấy cũng hoàn toàn không đề cập tới! Có phải căn bản là không xem tôi là người một nhà hay không!”

“Ách, Nghiêm Phó tổng…… Anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy! Không phải chuyện như vậy, chủ tịch hiện tại dưỡng bệnh, tinh thần trạng thái không tốt, sẽ nhất thời quên là khó tránh khỏi, đây là tôi sai, đều là tôi sai, là tôi quyết định quá vội vàng, chưa nói rõ ràng với anh……”

“Tiểu thư ngài đừng nói nữa, không phải cô, hiện tại cũng không phải lúc nói những thứ này, chuyện đã như vậy, vẫn nên suy xét như thế nào giải quyết thôi.” Nghiêm Tử Hoa nhéo nhéo ấn đường, khom lưng đem đồ vật rơi trên mặt đất nhặt lên.

Suy nghĩ trong chốc lát, con ngươi anh đột nhiên sáng lên, trầm ngâm nói: “Tiểu thư, ngài xem có thể như vậy hay không? Coi như không có chuyện này, chỉ cần ngài không nói, ai biết ngài có một đứa con năm tuổi! Tôi nghĩ chủ tịch có thể cũng là ý tứ này, cho nên mới không nói với tôi hay không……”

Hạ Úc Huân nhíu mày, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Không được!”

Cô sở dĩ lựa chọn nói ra sự tồn tại của Tiểu Bạch, chính là hy vọng về sau nó có thể quang minh chính đại sống, mà không phải che che dấu dấu.

Nghiêm Tử Hoa cũng liệu trước với tính tình cô chỉ sợ sẽ không đáp ứng, nhưng vẫn thử thăm dò khuyên nhủ, nói: “Nhưng có con, lại là con trai, lại còn lớn như vậy, thật sự đối với việc xem mắt của cô ảnh hưởng rất lớn, rất rất lớn! Còn nữa…… Còn có một vấn đề rất quan trọng! Ba đứa bé…… Là ai?”

Hạ Úc Huân nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một câu: “Anh bịa ra cho tôi một người!”

Nghiêm Tử Hoa: “……” Anh thật muốn khóc a! Giống như trên đường lệ ròng chạy đi a!

Vì cái gì lão chủ tử thiếu chủ tử tất cả đều không đáng tin cậy như vậy chứ?

Loại chuyện này cũng là có thể bịa vớ vẩn được sao?

Nhưng, tình huống hiện tại thật đúng là chỉ còn cách này.

Bịa một người an toàn nhất, thân phận thích hợp nhất, mặc kệ như thế nào khẳng định so với thân phận thật của ba đứa bé vẫn tốt hơn.

Nhìn sắc mặt tiểu thư vừa rồi, thân phận ba đứa bé phỏng chừng là có chút phiền phức, bằng không cô cũng sẽ không có vẻ không muốn nói rõ.

“Cho nên, yêu cầu xem mắt có cần thêm gì nữa không, nhất định phải thương tiểu thiếu gia?” Nghiêm Tử Hoa vừa nói vừa nhâm mệnh mà viết viết trong sổ.

“Đúng đúng đúng, nghiêm mụ mụ anh thật là quá cơ trí!” Hạ Úc Huân bán mạng khen.

“……” Không cần rót mê hồn thang cho anh nữa! Anh hiện tại thật sự suy sụp rồi!

Nghiêm Tử Hoa đỡ đỡ mắt kính, khép sổ lại, thật sâu thở dài, nói: “Tôi bây giờ cần yên tĩnh.”

“Khụ, được được được…… Bất quá, tốt nhất đừng yên tĩnh quá lâu nha…” Hạ Úc Huân chắp tay trước ngực mà làm ơn.

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm lại suy tam mà kiệt, cô cũng sợ kéo lâu quyết định mà chính cô vất vả quyết tâm sẽ dao động. Đây cũng là nguyên nhân khiến cô gấp như vậy.

“Uhm, rất nhiều chuyện trong điện thoại nói không rõ, lần này tôi chuẩn bị đích thân bay qua, cùng chủ tịch giáp mặt nói, muộn nhất ba ngày sau nhất định sẽ trở về.” Nghiêm Tử Hoa nói.

Hạ Úc Huân liên tục gật đầu, đáp: “Tốt tốt, giúp tôi hỏi thăm chủ tịch……”

……

Nghiêm Tử Hoa rời đi, Hạ Úc Huân nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên gọi cho Nam Cung Lâm.

“Uy, Tiểu Huân a!” Thanh âm Nam Cung Lâm nghe ra tinh thần cũng không tệ lắm.

“Chủ tịch, cái kia, chuyện Tiểu Bạch người không nói với Nghiêm Phó tổng sao?” Hạ Úc Huân hỏi.

“Con không phải từng dặn dò ta không được lộ ra với bất cứ ai chuyện giữa con và Lãnh Tư Thần sao? Ta nghĩ Tiểu Bạch khẳng định cũng bao gồm trong đó, cho nên liền không có đề cập đến!” Nam Cung Lâm trả lời.

“Ách, được rồi……” Hạ Úc Huân đỡ trán.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là con không tính toán dấu diếm sự tồn tại của Tiểu Bạch, cho nên chuyện này, con đã nói cho Nghiêm Phó tổng. Nghiêm Phó tổng đang chuẩn bị bay qua tìm ngài.”

“Thật là, cậu ta bay qua làm gì chứ! Ta tương đối hy vọng Tiểu Huân con bay qua hơn!” Nam Cung Lâm ghét bỏ mà oán giận.

“Ta cũng muốn đi thăm ngài, nhưng gần đây thật sự đi không được, qua khoảng thời gian này được chứ?” Hạ Úc Huân an ủi.

“Vậy được rồi, con nhất định phải sớm qua một chút nha! Ta rất nhàm chán a!” Nam Cung Lâm một bộ ủy khuất không thôi nói.

“Được, ngài an tâm dưỡng bệnh, nhất định phải nhanh khỏe! Con còn chờ ngài trở về đây!”

“Ai da……”

“Làm sao vậy?” Hạ Úc Huân lập tức khẩn trương hỏi.

“Không có gì, ngực có chút đau, đại khái là gió, ai, gần đây sức khỏe thật là càng ngày càng kém……”

“A, con vẫn là bảo Nghiêm Phó tổng đừng đi nữa! Ngài dưỡng bệnh! Con còn dùng những việc này tới quấy rầy ngài!”

“Không không không, ta không phải ý này, bảo cậu ta tới bảo cậu ta tới, vừa lúc bồi ta! Chuyện của con, trò chuyện nửa ngày không phải giải quyết sao? Tốn không bao nhiêu thời gian! Chung thân đại sự của con gái ta sao có thể mặc kệ! Chỉ là, chuyện công ty vẫn phải nhờ con, sức khỏe này của ta, ai, cũng không biết khi nào mới có thể tốt lên được……” Nam Cung Lâm lo lắng sốt ruột.

Hạ Úc Huân vội vàng nói: “Ngài từ từ dưỡng bệnh, đừng nóng vội, công ty con nhất định sẽ dốc hết sức lực giúp ngài làm!”

“Được được được, có những lời này của con ta liền an tâm rồi, bất quá Úc Huân này, con chắc chắn muốn công bố sự tồn tại của Tiểu Bạch sao……”

“Đúng vậy, thực xin lỗi, có lẽ việc này sẽ ảnh hưởng đến công ty, nhưng……”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro