526-530

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


· Chương 526: Ôn Nhu Này

· Lãnh Tư Thần cầm lấy bút, vừa chôn đầu vào văn kiện viết viết vẽ vẽ, vừa thuận miệng nói: "Đi pha cho anh ly cà phê."

Thấy người kia đương nhiên mà bắt đầu sai mình, Hạ Úc Huân quả thực sắp tức điên, nhưng vì Tiểu Bạch không thể không nhịn xuống.

Cũng may không phải yêu cầu gì quá đáng.

Nhưng dựa theo hiểu biết của cô với Lãnh Tư Thần, ngàn vạn lần không thể thiếu cảnh giác, đây tuyệt đối chỉ là mới bắt đầu.

Hạ Úc Huân hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông dưới bàn làm việc một cái, sau đó cắn răng quăng cửa đi ra ngoài.

Thấy Hạ Úc Huân đột nhiên đi ra, tất cả mọi người cũng như nhất trí động tác ngẩng đầu lên nhìn qua.

Ánh mắt kia, quả thực hệt như nhìn quái thú thời tiền sử.

Lương Khiêm và Uất Trì Phi đã sớm nôn nóng chờ ở bên ngoài cũng khẩn trương mà nhìn qua.

Uất Trì Phi thọc thọc Lương Khiêm bên cạnh: "Đi hỏi tình hình một chút đi."

Cánh tay Lương Khiêm rụt lại, đáp: "Sao anh không đi đi?"

"......" Uất Trì Phi yên lặng mà nhìn chằm chằm anh một cái.

Được rồi, mối thù với Uất Trì Phi, quá khứ chính là cái chết, chị dâu sao có thể cùng hắn nói chuyện được.

Không có biện pháp, Lương Khiêm lấy tư cách xem như là có ấn tượng tốt đành phải tiếp nhận cái nhiệm vụ gian khổ này.

Thấy Hạ Úc Huân dường như đang tìm cái gì, Lương Khiêm nhân cơ hội tiến lên hỏi: "Chị...... Khụ, Hạ tiểu thư, ngài đang tìm cái gì?"

"Phòng trà nước ở đâu?" Hạ Úc Huân hỏi.

Lương Khiêm chỉ phương hướng, sau đó vẻ mặt cảnh giác nói: "Cô...... Cô muốn làm gì?"

"Pha ly cà phê cho đại tổng tài các người mà thôi, anh cho rằng tôi muốn làm cái gì? Đầu độc chết anh ta sao?" Hạ Úc Huân tức giận nói.

Lương Khiêm không hiểu ra sao, không hiểu cô sao đột nhiên phải pha cà phê cho Lãnh Tư Thần, sợ hãi mà mở miệng nói: "Cà phê...... Cà phê kỳ thật cũng không ổn lắm......"

"Có ý tứ gì?"

"Dạ dày BOSS bị xuất huyết, không thể uống cà phê......" Lương Khiêm yếu ớt mà nhắc nhở.

Hạ Úc Huân nhíu mày, ngay sau đó lạnh giọng nói: "Nhưng chính anh ta muốn uống cà phê!"

Nói xong lập tức hướng tới phía phòng trà nước đi đến.

Lương Khiêm quay lại bên cạnh Uất Trì Phi, thở ngắn than dài: "Lúc một cô gái không yêu mình, tim thật đủ tàn nhẫn!"

"Cậu muốn chết sao? Lời này nếu không cẩn thận để lão đại nghe được......"

Lương Khiêm vội vàng ở trên miệng làm động tác kéo khóa.

Sau một lúc lâu, chỉ thấy Hạ Úc Huân bưng một ly cà phê vào văn phòng tổng tài.

"Cà phê của anh!" Hạ Úc Huân tức giận mà đem cà phê bưng cho anh, một bộ uống chết anh đi.

Lãnh Tư Thần thật sự rất bận, gần đây ở bệnh viện khá lâu, để lại một lượng lớn công việc, cũng không ngẩng đầu lên mà bưng cà phê liền phải uống.

Mới vừa uống được nửa miệng, trên tay vụt qua, cà phê đột nhiên bị người khác lấy đi mất.

Lãnh Tư Thần nhíu mày lại, nhìn Hạ Úc Huân bưng cà phê của mình đi: "Sao vậy? Em hạ độc ở bên trong, bây giờ lại hối hận?"

Hạ Úc Huân khóe miệng khẽ nhếch: "Anh xem quá nhiều phim truyền hình rồi?"

Nói xong tìm thùng rác, đem cà phê đổ hết sạch, sau đó lại không nói một lời mà xoay người đi ra ngoài.

Vài phút sau, Hạ Úc Huân lại bưng vào một ly sữa bò nóng, mặt không cảm xúc nói: "Uống cái này đi."

Nhìn "Ầm" một tiếng cái ly đặt ở trong tầm tay, thần sắc Lãnh Tư Thần bỗng nhiên ngẩn ra, lòng bàn tay chậm rãi chuyển động quang ly sữa bò nóng màu trắng ngà kia, độ ấm từ lòng bàn tay truyền vào nơi yếu ớt nhất đáy lòng anh......

Tự biết cô rõ ràng chán ghét mình, chán ghét đến hận anh không thể chết đi, làm như vậy bất quá là vì Tiểu Bạch mới lấy lòng, rõ ràng biết ôn nhu này là giả, nhưng......

Nhưng yếu lòng vẫn không chịu kiềm nén xuống, thậm chí ngay cả hốc mắt đều có chút chua xót......

Ngón tay anh khẽ run, như che dấu nhanh chóng nhấp một ngụm sữa bò, thanh âm chật vật khàn khàn: "Cám ơn."

Nhìn Lãnh Tư Thần rũ khóe mắt có dấu vết phiếm hồng, trái tim Hạ Úc Huân như bị kim đâm một trận co chặt, vội vàng thay đổi tránh đi tầm mắt không nhìn anh......

· Chương 527: Đừng Chạy Loạn

· Dư quang Hạ Úc Huân dừng trên hai quyển hôn thú ở mặt bàn kia, ánh mắt lại như bắt lửa, hận không thể một ngọn lửa đem chúng thiêu đốt đi, dường như cứ như vậy trong lòng cô cắt không đứt, gỡ càng rối hơn liền có thể không tồn tại.

Nhìn Lãnh Tư Thần từng ngụm uống sạch ly sữa bò kia, Hạ Úc Huân cầm lấy cái ly, nói:"Còn có cái gì muốn tôi làm, nói một lần luôn đi."

"Chờ anh tan ca." Lãnh Tư Thần ngữ khí ra lệnh.

·

Hạ Úc Huân nhìn đồng hồ, hiện tại mới hơn 10 giờ sáng, chờ anh tan ca chẳng phải là còn phải đợi sáu bảy tiếng đồng hồ?

"Vậy tối tôi lại qua đây." Hạ Úc Huân nghĩ nghĩ nói.

"Ở đây chờ." Lãnh Tư Thần nhíu mày lại, một bộ không vui ấn tượng tốt vừa rồi của em đã bị quét sạch.

Hạ Úc Huân: "......"

Gia hỏa này quả thực so với hoàng đế còn khó hầu hạ hơn......

Hạ Úc Huân không có biện pháp, thở phì phì mà ngồi trên sô pha đối diện.

Trong văn phòng im ắng, chỉ có thanh âm Lãnh Tư Thần ngẫu nhiên lật giấy cùng gõ bàn phím, Hạ Úc Huân chán đến chết mà chống đầu dựa vào sô pha, càng an tĩnh tâm càng loạn.

Cuối cùng thật sự có chút chịu không nổi, cô chạy tới ghé vào cửa sổ sát đất nhìn phong cảnh bên ngoài, đây chính là đoạn đường kinh doanh đắt nhất thành phố A, cách đó không xa có thể nhìn thấy sông dài cuồn cuộn, cảnh sắc buổi tối càng đẹp hơn.

Hạ Úc Huân nhìn đến mức tặc lưỡi, giờ phút này trong lòng Lãnh Tư Thần lại là: Nhìn có cái gì đẹp như vậy? Anh khó coi lắm sao?

Hạ Úc Huân nhìn trong chốc lát, thấy Lãnh Tư Thần còn đang chuyên chú mà vùi đầu làm việc cũng không chú ý đến mình, vì thế dạo bước đi ra khỏi văn phòng.

Vốn bởi vì ở trong văn phòng đợi quá nhàm chán muốn tùy tiện đi một chút, kết quả vừa ra thiếu chút nữa bị ánh mắt nhiều chuyện của mọi người bao vây.

Xem ra lòng người vốn đã tò mò, nơi nào đều như vậy. Cho dù là nhân viên Lãnh Tư Thần dạy dỗ ra cũng giống vậy, hơn nữa áp lực càng lâu càng đáng sợ.

Uất Trì Phi đi ra ngoài xã giao, chỉ còn lại Lương Khiêm trấn giữ, anh thấy Hạ Úc Huân trước đó bưng ly sữa bò đi vào, cho rằng quan hệ hai người có chút hòa hoãn, lúc này lại thấy vẻ mặt Hạ Úc Huân cũng bình tĩnh, vì thế thò lại gần lôi kéo làm quen."Hạ tiểu thư, cần gì sao?" Lương Khiêm ân cần mà dò hỏi.

"Không có." So với bị ánh mắt tò mò nhiều chuyện bao vây, cô vẫn là nên đi vào đối mặt với Lãnh Tư Thần!

"Tốt, nếu có yêu cầu gì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào."

Lương Khiêm nhìn theo cô lại lần nữa đi vào văn phòng Lãnh Tư Thần, tò mò đến vò đầu bứt tai, hai người này bây giờ rốt cuộc là tình huống như thế nào a?

Hạ Úc Huân mới vừa vào cửa, liền nghe Lãnh Tư Thần trước bàn làm việc mở miệng nói: "Đừng chạy loạn."

Thôi, lại mất hứng rồi!

Lấy lòng người này quả thực còn khó hơn lên trời!

Hạ Úc Huân một lần nữa ngồi xuống sô pha, mơ màng sắp ngủ, chưa đầy một lát liền nghiêng đầu, trực tiếp ngủ rồi.

Lãnh Tư Thần đang hồ nghi nha đầu kia sao đột nhiên im lặng vậy, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cô nghiêng đầu dựa vào sô pha ngủ rồi.

Ánh mắt thanh lãnh giống như gặp được vào ánh mặt trời ấm vào đông, bỗng nhiên trở nên nhu hòa.

Năm tháng tĩnh hảo, đời này an ổn, cũng chỉ là như thế.

Lãnh Tư Thần cũng không làm việc, trực tiếp chống đầu lẳng lặng mà nhìn cô, cuối cùng chỉ nhìn thôi đã không thể thỏa mãn, thật cẩn thận mà đem xe lăn đẩy đến trước mặt cô, cởi áo khoác đắp lên người cô, ánh mắt lưu chuyển trên người cô, cuối cùng dừng hình ảnh ở trên môi cô......

Cúi người đến mức nghe hơi thở rất gần, tạm dừng vài giây, sau đó dán lên, bởi vì cảm giác này lâu lắm không có được mà than thở một tiếng......

Hạ Úc Huân nhíu mày hừ hừ, theo bản năng mà giơ tay lên, lại lập tức bị anh bắt được ấn lên đỉnh đầu, tiếp tục hôn sâu......

Hạ Úc Huân chỉ cảm thấy không khí trong khoang bụng càng ngày càng ít, cơ hồ sắp ngất......

· Chương 528: Xin Lỗi

· Cuối cùng rốt cuộc lúc sắp hít thở không thông liền tỉnh lại......

Mở mắt ra trong nháy mắt là khuôn mặt người nào đó phóng đại trước mắt......

"Ưm, anh......"

Chờ hiểu được đã xảy ra chuyện gì, Hạ Úc Huân tức khắc phẫn nộ mà trừng lớn hai mắt, trong miệng mơ hồ không rõ nói cái gì, dùng hết toàn lực một tay đem người kia đẩy ra.

Chỉ thấy người nào đó không có chút áy náy của người làm chuyện xấu bị phát hiện, thậm chí trên mặt một chút ít hoảng loạn đều không có, ánh mắt đặc biệt tỏa sáng trực tiếp chăm chú nhìn cô, giống một con dã thú đang cơm bị làm phiền, con ngươi hiện lên một tia bất mãn.

Sau khi bị cô đẩy ra, phản ứng đầu tiên không phải xấu hổ vì bị phá đám, mà không chút do dự lại hôn tiếp......

Hạ Úc Huân quả thực không thể tin nổi, lại dùng sức cuối cùng mới đẩy được người kia ra, đỏ mặt, thở hồng hộc mà trợn mắt nhìn anh: "Lãnh Tư Thần, anh......"

"Xin lỗi." Đối lập với cơn giận dữ của Hạ Úc Huân, Lãnh Tư Thần phong khinh vân đạm mà nói hai chữ.

"Xin lỗi?" Anh còn biết xin lỗi? Thằng nhãi này ngoài miệng nói xin lỗi, trong ánh mắt có nửa phần ý tứ muốn xin lỗi sao?

"Nếu em đói bụng 5 năm, liền sẽ hiểu được tâm trạng của anh." Lãnh Tư Thần ngồi tại chỗ, một bộ ngữ khí đương nhiên quang minh chính đại.

Hạ Úc Huân tức khắc cả giận nói: "Ai mà không đói 5 năm như vậy! Tự mình không biết tiết chế điều khiển bớt lấy cớ đi!"

Lãnh Tư Thần bị mắng, lại không chút tức giận, ngược lại đuôi lông mày khẽ nhếch, ngay cả khóe miệng cũng gợi lên, cho thấy tâm tình chủ nhân giờ phút này rất tốt.

Hạ Úc Huân lúc này mới ý thức được mình nói gì, ảo não mà nguyền rủa một tiếng, đáng chết, người này không cho rằng mình là vì anh ta mà thủ thân như ngọc chứ?

Hai người đang giương cung bạt kiếm, thịch thịch thịch tiếng gõ cửa vang lên.

"Ách, cái kia......BOSS, nên ăn cơm......" Lương Khiêm thò đầu vào nhắc nhở.

"Đưa vào."

"Được rồi!" Lương Khiêm vội nghe lời đi ra ngoài sắp xếp.

"Tôi làm sao bây giờ?" Hạ Úc Huân nhíu mày.

"Chúng ta cùng nhau ăn."

Rốt cuộc là cùng anh ta ăn, hay là bị anh ta ăn?

Hạ Úc Huân cố nén tức giận: "Anh rốt cuộc khi nào cho tôi gặp Tiểu Bạch?"

"Đó là do em."Chết tiệt, thật không muốn cùng người này nhiều lời hơn một chữ!

Chẳng lẽ anh ta cả đời không vui, cô cả đời không thấy được Tiểu Bạch sao?

Lương Khiêm rất nhanh liền đem đồ ăn đưa lên.

"BOSS, ngài xem đủ chưa? Không đủ tôi lại gọi thêm!"

Hạ Úc Huân nhìn bày ra một bàn đồ ăn, tất cả đều là món cô thích, tròng mắt đều bị dọa sắp sửa rớt ra.

Cô còn tưởng rằng nhiều nhất là đưa lên hai phần ăn mà thôi.

Đây vừa thấy chính là từ quán cơm bên ngoài gọi vào.

Lãnh Tư Thần đối với việc này rất vừa lòng, hiếm khi cho Lương Khiêm một ánh mắt ôn hòa, nói: "Được rồi, cậu đi ra ngoài đi."

Lương Khiêm biết mình chụp đúng mông ngựa rồi, vui tươi hớn hở đóng cửa đi ra.

"Thất thần làm cái gì? Ăn cơm."

"Ăn cơm...... Hai người ăn nhiều như vậy sao? Không biết còn tưởng rằng anh mở cửa hàng ăn a!" Hạ Úc Huân nói thầm bẻ đũa ra, lăn lộn từ sáng sớm, lúc này cô xác thật đói bụng.

Vừa mới chuẩn bị bắt đầu, người nào đó lại lên tiếng ——

"Đút cho anh."

Hạ Úc Huân sắc mặt trầm xuống, bang một tiếng đập đũa, sau đó...... Ngoan ngoãn đi đút cho anh ăn.

Thằng nhãi này tuy rằng bị thương tay phải, nhưng anh thuận tay trái, chuyên gia bới móc.

Hạ Úc Huân đút cho anh ăn đồng thời cũng không để mình bị đói, cầm hai đôi đũa, một đôi dùng để đút anh, một đôi tự mình tranh thủ lúc rảnh rỗi ăn.

"Em dùng sai đũa." Lãnh Tư Thần nhìn tôm viên đang đút đến bên miệng cô nói.

Hạ Úc Huân phản ứng lại, đang chuẩn bị đổi, anh lại mở miệng trực tiếp đem tôm viên kia ăn, cùng với nước miếng của cô......

Cho nên anh rốt cuộc vì cái gì nhắc nhở tôi?

Thằng nhãi này quả thực toàn thân trên dưới hơi thở đều là một cổ mùa xuân tới......

Giữa trưa vốn là thời điểm buồn ngủ nhất, nhưng Hạ Úc Huân không dám lại tiếp tục ngủ, cố gắng chống đỡ, ngồi trên sô pha suy nghĩ một chút......

 Chương 529: Nhà Giàu Tùy Hứng



Ba giờ chiều, trung tâm mua sắm nào đó.


Hạ Úc Huân vốn dĩ đang mơ màng sắp ngủ, Lãnh Tư Thần đột nhiên muốn đi ra ngoài dạo phố, quả thực muốn ra là ra.

Vốn tưởng rằng đi dạo phố hẳn không phải chuyện gì khó khăn, sự thật chứng minh, cô thật sự quá ngây thơ rồi......

"Thích chứ?"

"Không thích."

"Cái này thì sao?"

"Không thích."

"Vậy tiếp tục thử."

......

Vì thế, Hạ Úc Huân đã thử hơn mười kiểu vòng cổ vòng tay bảy tám đôi hoa tai......

Đồ vật tràn đầy khắp quầy, ba nhân viên cửa hàng vội đến xoay quanh:

"Thế nào?"

"Không thích!" Hạ Úc Huân nổi giận, cùng anh giằng co.

"Tiếp tục." Lãnh Tư Thần cũng không vội, vẫn là câu nói kia.

Lại tiếp tục liên tiếp thử vài đôi hoa tai, nhân viên cửa hàng vừa giúp cô thử hoa tai đột nhiên kinh hô một tiếng: "Tiểu thư, lỗ tai cô đổ máu......"

"Không có việc gì!" Hạ Úc Huân dùng sức đem hoa tai chọc mạnh vào.

Máu đỏ tươi lập tức tràn ra.

Lãnh Tư Thần lúc này mới chú ý tới vành tai cô không biết khi nào đã sưng đỏ một mảnh.

Ánh mắt cứng lại, dùng sức, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà kéo cô ngã ngồi trên đùi mình.

"Lãnh Tư Thần, anh làm cái gì?" Hạ Úc Huân hoảng loạn mà giãy giụa, mấy nhân viên cửa hàng bên cạnh nhìn một màn này tất cả đều đỏ mặt.

"Đừng nhúc nhích, anh nhìn xem." Lãnh Tư Thần giữ cô, cúi người xem vành tai cô.

Hô hấp ấm áp ở cổ, lòng bàn tay thô ráp sờ soạng thùy tai mẫn cảm mà đau đớn, Hạ Úc Huân toàn thân cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Lãnh Tư Thần vốn dĩ mặt lạnh đáng sợ giống như tuyết tháng chạp bao phủ một tầng, mấy nhân viên cửa hàng im như ve sầu mùa đông thở cũng không dám thành tiếng.

Ông chủ à, đây là tự anh bảo người tar a sức thử, không liên quan đến chúng tôi nha......

Đây vẫn là lần đầu tiên từ lúc các cô làm việc tới nay nhìn thấy vị chủ trong truyền thuyết này đích thân mang theo phụ nữ tới mua đồ a! Thật sự là tin tức lớn!

Lãnh Tư Thần cực kỳ cẩn thận mà giúp cô gỡ hoa tai bị cô cương quyết đeo vào xuống, đau đến Hạ Úc Huân run run một cái.

Lãnh Tư Thần vừa giận lại vừa đau lòng, sờ sờ đầu cô, hôn nhẹ trên tóc mai cô, ngữ khí bất đắc dĩ: "Em một hai phải bướng bỉnh như vậy sao?"

Ngữ khí bất đắc dĩ mà sủng nịch khiến mấy tiieur cô nương bên cạnh nhìn thấy kích động đến trong lòng nai con chạy loạn sắp sửa đánh vỡ ngực nhảy ra ngoài!

Hạ Úc Huân đầu đầy hắc tuyến, cái gì là vừa ăn cướp vừa la làng cô cuối cùng đã biết, giờ lại thành cô sai sao?

Đang tức giận, đột nhiên thấy Lãnh Tư Thần từ trong túi móc ra một vật nhỏ kích thước cỡ một ngón tay, vặn nắp ra, mùi hương bạc hà thơm mát lan tỏa, cư nhiên là thuốc mỡ......

Hạ Úc Huân vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn anh cẩn thận đem thuốc mỡ bôi lên vành tai bị thương của mình......

Loại chuyện mang theo thuốc bôi vết thương bên người này, hẳn là phong cách của cô mới đúng......

Ngay lúc trong lòng Hạ Úc Huân đang suy nghĩ phân loạn, nhân viên cửa hàng vây xem bởi vì một màn này đã sắp cảm động đến điên rồi......

Thì ra trên đời này căn bản không có gì là lạnh lùng, chẳng qua là người ta dịu dàng không phải dành cho bạn mà thôi.

Ông chủ dịu dàng quả thực là quá say lòng người!

Cuối cùng, Lãnh Tư Thần tiện tay cầm một bộ vòng cổ vòng tay cùng khuyên tai, giúp cô đeo vòng cổ và vòng tay, sau đó sai người gói hoa tai lại.

Lúc Lãnh Tư Thần dạo xong cửa hàng trang sức lại mang cô đi vào một quầy chuyên kinh doanh quần áo, Hạ Úc Huân rốt cuộc nhịn không được ——

"Lãnh Tư Thần, anh đây là có ý tứ gì? Muốn bao dưỡng tôi sao?"

Lãnh Tư Thần nhướng mày liếc nhìn cô một cái, hỏi lại: "Anh mua đồ cho vợ mình, có vấn đề gì sao?"

Hạ Úc Huân: "......"


 Chương 530: Cô Gái Có Dáng Vẻ Tương Tự

Hạ Úc Huân như thế nào cũng không nghĩ tới, chuyện Tiểu Bạch hôm nay chưa giải quyết được, cư nhiên lại có thêm một chuyện khó giải quyết như vậy.


Khả năng cùng Lãnh Tư Thần ly hôn hơn nữa lấy được quyền nuôi dưỡng Tiểu Bạch có bao nhiêu lớn?

Vấn đề này cô quả thực không dám nghĩ lại......




Sau đó Hạ Úc Huân có chút thất thần, không để vết xe đổ, mặc kệ Lãnh Tư Thần cho cô thử cái gì, cô đều nói được.

Liên tiếp thử hơn mười bộ, Lãnh Tư Thần hướng nhân viên cửa hàng mở miệng nói: "Tất cả quần áo thử vừa rồi đều gói lại."

"Được được!" Nhân viên cửa hàng cười đến không khép miệng được, vội không ngừng đi gói quần áo.

Hạ Úc Huân khóe miệng nhếch nhẹ, mua nhiều như vậy, anh chuẩn bị đem cửa hàng người ta dọn sạch sao?

"Mấy bộ quần áo đó, còn có bộ giống nhau sao?" Lãnh Tư Thần lại hỏi.

"Có, nhưng quần áo chúng tôi tất cả đều là bản giới hạn, chi nhánh khác có kiểu dáng như đúc cũng không nhiều lắm, tôi phải tra một chút mới biết được, Lãnh tổng, ngài là hỏi cái nào?" Nhân viên cửa hàng trả lời.

"Tất cả những quần áo vừa rồi, những bộ giống tôi đều mua hết. Đừng để tôi nhìn thấy có người khác mặc." Lãnh Tư Thần mặt không cảm xúc mà mở miệng.

Nhân viên cửa hàng sửng sốt một chút, hiểu được ý anh, sau đó liên tục đáp ứng, vẻ mặt xem thế là đủ rồi nhà giàu thật là tùy hứng.

Hạ Úc Huân đau khổ xoa xoa cái trán: "......"

Cô đã cái gì đều không muốn nói......

Giờ phút này, trong một căn phòng thử đồ tại cửa hàng đi ra một cô gái dáng người gầy, trong tay cầm một chiếc váy màu trắng vừa thử.

Nhìn vẻ mặt, hẳn là rất vừa lòng.

"Bộ này tôi muốn mua, gói lại giúp tôi!" Cô gái mở miệng nói.

Nhân viên cửa hàng thấy thế vẻ mặt khó xử, đáp:"Xin lỗi Lâm tiểu thư, bộ này vừa rồi đã bị một vị tiên sinh mua."

"Không phải nói có hai cái sao?"

"Hai cái đều mua hết." Nhân viên cửa hàng căng da đầu trả lời, nhìn vẻ mặt Lâm Tuyết có chút mất tự nhiên, thử thăm dò kiến nghị nói: "Lâm tiểu thư, vị tiên sinh kia ngài cũng quen biết, bằng không ngài qua cùng ngài ấy thương lượng xem sao?"

"Tôi cũng quen? Là ai?" Lâm Tuyết vừa nói vừa hướng phía trước mặt đi qua.

Chỉ thấy phía trước toàn bộ nhân viên cửa hàng tất cả đều bận rộn đóng gói quần áo, tư thế kia quả thực là muốn đem cả cửa hàng dọn sạch sẽ, Lâm Tuyết có chút giật mình, lúc nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn trước quầy, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc, đồng thời con ngươi hiện lên một tia vui sướng......

"Lãnh tiên sinh! Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được anh!" Lâm Tuyết bước chân nhẹ nhàng mà đi qua

Lãnh Tư Thần hơi gật đầu, không nói gì.

Bất quá, dựa theo tính tình Lãnh Tư Thần, có thể gật đầu để ý một chút, vậy đã là nể mặt lắm rồi.

Lâm Tuyết đang muốn nói chuyện, dư quang đột nhiên nhìn thấy phía sau Lãnh Tư Thần có một cô gái xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào sô pha, cô gái xoa ấn đường, một bộ sống không còn gì luyến tiếc......

Lâm Tuyết nhìn chằm chằm cô gái kia, càng nhìn càng giật mình, hơn nửa ngày đều nói không ra lời.

Bởi vì...... Cô gái này khuôn mặt cư nhiên đặc biệt giống cô......

Hạ Úc Huân đang vẻ mặt không kiên nhẫn muốn hỏi khi nào có thể đi, đột nhiên nhìn thấy phía trước có cô gái đang nhìn mình chằm chằm.

Liếc mắt qua nhìn một cái, cô cũng ngây ngẩn cả người.

Cô gái này có khuôn mặt thập phần giống với mình, chẳng qua, cô ấy càng giống vẻ ngây ngô của mình mấy năm trước.

Cô gái hoàn toàn là mặt mộc, trên mặt không son phấn, tóc đen nhánh cột cao đuôi ngựa, thanh xuân hoạt bát.

Nếu nói cô gái này là hoa lài tươi mát làm vui lòng người, thì Hạ úc Huân hiện tại là đóa mẫu đơn lười biếng diễm sắc.

Khuôn mặt tương tự, khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Trong nháy mắt kia, Hạ Úc Huân hoảng hốt cơ hồ thấy được quá khứ của bản thân......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro