Chương 501-505: Nhược Điểm Của Trình Chi Ngôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu Thỏ tắt điện thoại trong tay, chần chờ một phen, vẫn là hướng tới Trình Chi Ngôn chạy tới.







"Đến đây?" Động tác Trình Chi Ngôn tao nhã thu hồi di động trong tay mình, cầm nó thả vào trong túi áo một lần nữa, sau đó vươn cánh tay ra nhẹ nhàng ôm bả vai Tiểu Thỏ, xoay người hướng tới bên trong tiệm nước giải khát vừa đi vừa nói: "Tới đây đi, thầy giáo Thân đã mua xong kem giúp em rồi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ đỏ lên, đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn tiến vào.

Quả nhiên vừa vào cửa liền thấy Thân Tử Hạo ngồi ở chỗ gần cửa sổ, trước mặt bày ba ly đồ uống lạnh, đang hướng tới bọn họ vẫy tay.

Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đi qua, ngồi xuống vị trí đối diện anh.

"Tới, Tiểu Thỏ, chén ô mai Hương Thảo này là cho em." Thân Tử Hạo đem một ly trong đó có hai cái kem để trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Anh nước chanh em nói em thích nhất ăn cái khẩu vị này."

"Cảm ơn." Tiểu Thỏ có chút ngại ngùng tiếp nhận chén kem kia, cầm lấy thìa đặt bên cạnh, liền múc một miếng.

" Không khách khí." Thân Tử Hạo cười tít mắt nhìn anh, sau đó quay đầu nhìn về Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ nói: "Nếu Tiểu Thỏ đã đến đây, vậy chúng ta liền đem đoạn ghi âm vừa rồi lấy ra nghe một chút đi, để cho Tiểu Thỏ phân tích một chút rốt cuộc là thanh âm người nữ sinh nào lớp học chúng ta."

"Phốc - - "

Tiểu Thỏ trực tiếp phun kem tới.

"..."

Cả người Thân Tử Hạo đều thất thần ngay tại chỗ.

Sau một lúc lâu anh mới máy móc vươn tay đi ra, cầm lấy khăn giấy trên bàn trước mặt, lau kem phun đến trên mặt mình, mặt như tro tàn nói: "Tiểu Thỏ, em ăn liền ăn đi, phun loạn cái gì??"

Trình Chi Ngôn nhìn tình cảnh trước mắt, nhịn không được bật cười nói: "Anh cũng đừng quá để ý a, không phải anh là người đầu tiên bị cô ấy phun."

" Như thế nào, chẳng lẽ cậu cũng bị cô ấy phun??" Thân Tử Hạo vừa lau mặt mình vừa hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

"Làm sao có thể." Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, vẻ mặt đắc ý nhìn Thân Tử Hạo nói: "Vì phòng ngừa bị cô phun đến, từ trước đến nay tôi đều là lựa chọn ngồi ở trên vị trí bên cạnh cô, uh'm.... Tuần trước đi... Vị học sinh tiểu học sắp trở thành em trai cô ấy kia mới vừa bị cô ấy phun sữa đậu nành."

"OH!! SHIT!! Sữa đậu nành!?" Thân Tử Hạo nhịn không được trợn to mắt nhìn Tiểu Thỏ đỏ bừng cả khuôn mặt trước mắt nói: "Có phải tôi nên may mắn chính mình bị phun là kem hay không??"

"Thực xin lỗi a..." Tiểu Thỏ nhìn Thân Tử Hạo ngồi ở đối diện mình, hết sức xin lỗi nói một tiếng: "Chính là lúc tôi ăn cái gì nghìn vạn lần đừng nói cái gì kinh thế hãi tục mà nói là được."

"Anh có nói cái gì kinh thế hãi tục mà nói sao?" Thân Tử Hạo vẻ mặt không nói gì tiếp tục nói: "Anh không phải là để cho Trình Chi Ngôn đem đoạn ghi âm vừa rồi kia lấy ra phát một lần sao, như thế nào.... Chẳng lẽ... Người kia cầu hôn vừa rồi người kia thật là em??Em chột dạ rồi hả? Cho nên mới?"

"..."

Tiểu Thỏ nháy mắt hết chỗ nói rồi.

" Được rồi, ăn xong rồi lại nghe đi." Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, hướng tới hai người bọn họ nói: "Tiểu Thỏ cũng không có sốt ruột, anh gấp cái gì?"

"Tôi đương nhiên gấp a, đây không phải là có người thổ lộ với cậu, mà người kia cũng không phải Tiểu Thỏ sao?" Thân Tử Hạo vẻ mặt đương nhiên nói.

"Tiểu Thỏ cũng không có ghen, chẳng lẽ anh..... Còn ghen?" Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, vẻ mặt bỡn cợt nhìn Thân Tử Hạo hỏi.

"... Cút."
". . . Cút." Thân Tử Hạo đầu đầy hắc tuyến nhìn Trình Chi Ngôn, từ trong miệng thốt ra một chữ.







Trình Chi Ngôn cười cười, đưa tay dùng thìa múc một khối kem từ trong ly ra, đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ nói: "Đừng để ý đến anh ta, há mồm."

"A - -" Tiểu Thỏ không chút khách khí há mồm, trực tiếp ăn luôn kem Trình Chi Ngôn đưa đến trước mặt mình.

"Chậc chậc... Tú ân ái! !" Thân Tử Hạo có chút nhìn không được hai người bọn họ nói: "Các cậu không suy xét cảm nhận người độc thân này sao? ?"

Tiểu Thỏ vừa ăn kem vừa xấu hổ nhìn Thân Tử Hạo.

Nhưng mà Trình Chi Ngôn dường như không có việc gì liếc mắt nhìn anh ta, vừa tiếp tục đút Tiểu Thỏ vừa thản nhiên nói: "Nhìn không được liền đi, lại không ai bắt buộc anh ở chỗ này ngốc."

". . ."

Thân Tử Hạo nháy mắt liền bị chặn không lời nào để nói.

Ăn kem xong rồi, ba người lại nghỉ ngơi một hồi, Tiểu Thỏ cười hì hì kéo cánh tay Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, chúng ta cùng đi ngồi xe núi có được hay không?"

". . ."

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, cúi đầu nhìn mặt Tiểu Thỏ tràn đầy hưng phấn, chần chờ một phen, thấp giọng hỏi: "Đi xe núi?"

" Đúng a!!" Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu nói: "Đều đã đến đây, dù sao cũng phải chơi các hạng mục một lần đi? ? Đi a, đi a, anh nước chanh, lại không nhanh lên, chúng ta lại xếp hàng thật dài."

". . ."

Trên má gương mặt trắng nõn tuấn tú Trình Chi Ngôn, khó có được lộ ra một chút vẻ mặt ngưng trọng.

Nhưng mà, anh còn chưa kịp nói chuyện, cả người liền đã bị Tiểu Thỏ túm, hướng tới bên ngoài vừa đi vừa nói: "Đi thôi, lúc em ngồi thuyền hải tặc đã thấy một cái xe qua núi siêu cấp siêu cấp cao, em muốn ngồi cái kia đã lâu rồi ! !"

Thân Tử Hạo thoải mái nhàn nhã theo sát phía sau hai người bọn họ, hướng tới bên ngoài tiệm nước giải khát đi, ngẩng đầu, liền thấy thuyền hải tặc không trung cách đó không xa xoay tròn ba trăm sáu mươi độ đủ loại ở giữa không trung.

Những cái tiếng thét chói tai này, tiếng la khóc mặc dù là cách thật xa, đều có thể đủ phá trường không, truyền tới trong lỗ tai bọn họ.

". . ."

Trình Chi Ngôn bị Tiểu Thỏ túm, một đường chạy đến chỗ xếp hàng xe qua núi, lúc này mới ngừng lại được.

"Anh nước chanh, chúng ta liền xếp hàng ở trong này đi? ?" Tiểu Thỏ kéo cánh tay Trình Chi Ngôn, cười hì hì hướng tới anh nói.

". . ." Sắc mặt Trình Chi Ngôn có chút không tốt lắm nhìn Tiểu Thỏ nói: "Không phải em mới vừa cùng chơi đùa với bạn học sao? ? làm sao đột nhiên liền chạy tới tìm anh rồi hả ? ?"

"A..., các cô a..." Tiểu Thỏ hướng tới anh cười hắc hắc, vẻ mặt đắc ý nói: "Vừa rồi chơi thuyền hải tặc không trung, em làm bộ khó chịu a, sau đó để cho các cô tự mình đi chơi, ha ha, dù sao so với cùng các cô chơi, em càng thích cùng anh nước chanh một chỗ a."

". . ."

Trình Chi Ngôn vẻ mặt phức tạp nhìn Tiểu Thỏ không nói lời nào.

"Anh nước chanh,em nói với anh, vừa rồi ở phía trên, chơi vui lắm, thuyền hải tặc đổi tới đổi lui, tất cả phong cảnh công viên trò chơi đều có thể thu hết đáy mắt." Bên này Tiểu Thỏ hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt của anh, còn đang thao thao bất tuyệt hướng tới anh nói.

". . ."

Hai tay Thân Tử Hạo chọc vào túi, đứng ở phía sau hai người bọn họ, ánh mắt nhìn trên người Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, cười hắc hắc không nói lời nào.

Rất không dễ dàng rốt cục tới ba người bọn họ, kết quả nhân viên công tác đứng ở cửa liền đẩy Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn vào rồi.

"Ai, tôi theo chân hai người bọn họ a, vì sao không cho tôi đi vào a? ?" Thân Tử Hạo trơ mắt nhìn nhân viên công tác khóa xích sắt một lần nữa chặn cổng vào xếp hàng, nhịn không được hướng tới anh la lớn.

"Xấu hổ, tiên sinh." Nhân viên công tác hướng tới Thân Tử Hạo mỉm cười, vô cùng có lễ phép hướng tới anh nói: "Đến hai người bọn họ đúng lúc là hai chỗ ngồi xe qua núi cuối cùng, chúng ta đây là căn cứ đầu người ngồi, tiên sinh ngài chỉ có thể chờ lượt tiếp theo.





". . ."

Thân Tử Hạo nháy mắt không nói gì.

Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, quay đầu nhìn về Thân Tử Hạo hỏi: "Nếu không....Tôi tặng cho anh ngồi trước? ?"

"Cậu đùa giỡn cái gì! ?" Thân Tử Hạo vẻ mặt quá sợ hãi nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Vợ cậu sẽ giết tôi."

". . ." Tiểu Thỏ có chút không nói gì nhìn anh.

Cô có hung dữ như thế sao...

"Tiên sinh, phiền toái đi bên này, xin đuổi kịp đội ngũ." Nhân viên công tác xe qua núi mắt thấy Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đã rớt lại phía sau, liền nhỏ giọng mở miệng hướng tới hai người bọn họ nói.

" Được..." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, ánh mắt cụp xuống nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh mình vẻ mặt thần sắc hưng phấn, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Chờ hai người bọn họ ngồi trên xe qua núi, buộc lại dây an toàn, lại từng chiếc bị nhân viên công tác kiểm tra qua, liền một tiếng "Đô đô", xe qua núi mới chậm rãi đi về phía trước.

Trình Chi Ngôn ngồi ở trên vị trí bên cạnh Tiểu Thỏ, đôi mắt trong suốt nhìn về đầu người phía trước cùng đường ray, trầm mặc không nói lời nào.

Tiểu Thỏ hưng phấn giữ chặt tay Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, chúng ta chậm rãi bò lên trên, có phải leo đến điểm cao nhất sẽ trực tiếp lao xuống hay không a? Ai. . . ? ? Anh nước chanh, làm sao tay anh lạnh như vậy a? ?"

Cô quay đầu lại nhìn khuôn mặt Trình Chi Ngôn, đôi mắt trong ngày thường sáng láng giờ phút này vậy mà để lộ ra một tia cảm xúc khẩn trương.

"Anh..."

Tiểu Thỏ chần chờ một phen, sau đó có chút không dám tin hướng tới anh mở miệng hỏi: "Anh nước chanh, anh sẽ không là sợ ngồi xe qua núi đi?"

Trình Chi Ngôn yên lặng quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, sau một lúc lâu không nói lời nào.

Tiểu Thỏ có chút dở khóc dở cười nhìn anh, chỉ cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay anh càng ngày càng lạnh.

"Đừng sợ, thật sự, một lát sau liền kết thúc, anh nước chanh, không phải anh dạy vật lý sao, đúng lúc thuận tiện cảm nhận một chút cảm giác vật rơi tự do a! !" Tiểu Thỏ cố nén cười ý, mười ngón tay nhỏ đan xen cùng Trình Chi Ngôn, vô cùng không có thành ý an ủi anh nói.

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô một cái, lại quay đầu đi nhìn đường ray phía trước.

Vốn đường ray thật dài đang dần dần ngắn, điều này cũng có ý nghĩa, bọn họ sắp đạt tới điểm cao nhất đường ray rồi.

Tiểu Thỏ trái lại không có nhìn đường ray phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm đôi má Trình Chi Ngôn, chỉ cảm thấy vừa rồi da thịt anh còn có chút hồng nhuận, giờ phút này đã dần dần trở nên trắng nõn trong suốt.

Chẳng lẽ. . .

Anh nước chanh chính là vì sợ hãi ngồi xe qua núi cho nên mới sắp xếp tất cả học sinh cùng nhau tới chơi ....

Như vậy lại có bạn học chơi cùng cô, anh cũng không cần ngồi xe qua núi hả ? ?

Nhưng mà không đợi cô nghĩ rõ ràng mấy vấn đề này, từng tiếng thét chói tai cùng với cảm giác nháy mắt mất trọng lượng kéo tới.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy cổ tay của mình nháy mắt bị Trình Chi Ngôn cầm chặt lấy, cô quay đầu đi, chỉ thấy sắc mặt Trình Chi Ngôn tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt lại, lông mi thon dài mà cong, nhẹ nhàng mà run rẩy.






Anh... Anh nước chanh không sợ trời không sợ đất vậy mà thật sự sợ hãi ngồi xe qua núi?

"A - -! !"

"Má ơi - -! !"

"Cứu mạng a - -! !"

Xe qua núi, đủ loại tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng gió gào rít không dứt bên tai, nhưng mà Trình Chi Ngôn chỉ nhắm mắt lại, đôi môi mỏng hơi hơi nhếch lên, nhìn như vẻ mặt bình tĩnh ngồi.

Chỉ có Tiểu Thỏ bị anh cầm thật chặt cổ tay mới biết được giờ phút này trong lòng anh là bao nhiêu sợ hãi.

Bởi vì...

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy tay anh giống như cái kìm, nắm chặt cô, hơn nữa lực đạo càng lúc càng lớn, lực đạo như vậy ghìm cổ tay cô đau đớn, gần như nước mắt sắp rớt xuống.

"A a a a - - "

Cùng với tiếng gào thét, xe qua núi trong không trung lật chuyển vài vòng, Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn một hồi đầu trên chân một hồi lại chân trên đầu, từng đợt gió vù vù thổi qua, đem những cái tiếng thét chói tai này thổi thành mảnh nhỏ.

Rất không dễ dàng xe qua núi rốt cục đến chỗ điểm cuối, tốc độ dần dần chậm lại.

Tiểu Thỏ thở phào nhẹ nhõm.

Rõ là. . .

Ngồi xe qua núi này, cô sắp khóc, hơn nữa tuyệt đối không phải bị dọa khóc mà là bị tay Trình Chi Ngôn ghìm khóc.

"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ quay đầu lại, hướng tới Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình nhìn qua, có lẽ là nhận thấy được tốc độ xe qua núi đã dần dần chậm lại, Trình Chi Ngôn chậm rãi mở to mắt, đôi mắt trong suốt hiện ra ảnh ngược Tiểu Thỏ vẻ mặt lo lắng.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn vẫn vẻ mặt bình tĩnh như cũ, cúi đầu lên tiếng.

Nhưng mà khuôn mặt tái nhợt kia lại bán đứng anh.

" Có phải hay không anh.... Rất sợ ngồi xe qua núi a? ?" Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn tay Trình Chi Ngôn vẫn cầm thật chặt cổ tay mình như cũ, nhỏ giọng hỏi.

"Không phải." Trình Chi Ngôn cực kỳ bình tĩnh phủ nhận.

"A.... . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, ánh mắt tiếp tục nhìn bàn tay thon dài trắng nõn của anh, khó hiểu nói: "Vậy vì sao anh.... Vẫn dùng lực nắm cổ tay em như vậy?? Chẳng lẽ không phải bởi vì khẩn trương?"

". . ."

Trình Chi Ngôn nghe vậy hơi run sợ một phen, ánh mắt theo ánh mắt của cô nhìn qua, quả nhiên tay anh đang che trên cổ tay cô, còn đang dùng lực nắm.

....

Anh nhớ rõ.... Trước khi nhắm mắt anh nắm được là tay ghế a....

Trình Chi Ngôn vội vàng buông lỏng tay.

Trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, một vòng hồng hồng vô cùng dễ bị trông thấy, làm nổi bật da thịt trơn bóng, nhìn vô cùng thấy ghê người.

Ánh mắt Trình Chi Ngôn lập tức liền dịu đi, anh thật cẩn thận cầm tay cô, trong ánh mắt tràn đầy đều là đau lòng nhìn cổ tay cô, thấp giọng hỏi: "Đau không??"

"Ưm. . . Không tồi...."

Cái gì không tồi a! ! Quả thực đau chết mất có được hay không! ! Hu hu hu! !

Mặc dù ở trong lòng Tiểu Thỏ gầm thét, nhưng vẫn là cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Không có việc gì, một chút cũng không đau."

". . ." Trình Chi Ngôn không nói lời nào, chỉ là dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng mà vỗ về dấu vết vòng màu đỏ trên cổ tay cô kia.

" Được rồi, chúng ta ra ngoài đi, thầy giáo Thân còn ở bên ngoài chờ a." Tiểu Thỏ nhìn tự trách trong ánh mắt anh, trong lòng bỗng nhiên không đành lòng.

"Uh'm..." Trình Chi Ngôn nắm tay cô, yên lặng đi ra ngoài.







Thân Tử Hạo sớm liền buông tha cho xếp hàng, ở chỗ cửa ra chờ bọn họ, mắt thấy bọn họ đi tới, vội vàng hướng tới hai người bọn họ vẫy tay nói: "Bên này, bên này!"

Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn đi tới.

"Thế nào a, cảm giác ở trên có phải cực kỳ sảng khoái hay không a?" Thân Tử Hạo cười hì hì nhìn bọn họ hỏi: "Vừa rồi tôi còn chú ý nghe một phen, căn bản là không có nghe tiếng thét chói tai hai người các ngươi a, có phải hai người các ngươi một chút đều không sợ hãi hay không a??"

"Ách... Không tồi" Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt Trình Chi Ngôn còn hơi có chút tái nhợt, chần chờ một phen hướng tới Thân Tử Hạo nói: "Thầy giáo Thân, sao anh ra ngoài rồi hả?? Không phải mới vừa xếp hạng thứ nhất tiếp theo sao??"

"Cái này sao..." Thân Tử Hạo có chút không quá tự nhiên bĩu môi nói: "Dù sao hai người đều đã chơi đùa, một mình tôi trở lên đi chơi cũng không có ý nghĩa gì, loại trò này từ nhỏ đến lớn tôi đã ngồi nát vụn, chúng ta ngồi xe qua núi này độ cao không được, một chút cũng không kích thích, tôi nói cho hai người, nếu như có rảnh mà nói, anh mang hai người bọn ngươi đi xem Bắc Kinh, bên kia có xe qua núi cao nhất Châu Á! Bảo đảm kích thích mạo hiểm, cho các ngươi lưu luyến quên về!"

"Cái này..." Tiểu Thỏ kéo kéo môi, trong lòng ha ha nói, hay là thôi đi... Anh nước chanh nhà cô giống như một chút cũng không thích ngồi xe qua núi a!

"Ai, đúng rồi, tôi mới vừa nhìn thấy bên kia giống như cái chiến hỏa Lưu Tinh Chùy, đung đưa tới lui cực kỳ thú vị, một chuyến có thể ngồi mấy chục người, nếu không chúng ta đi ngồi như thế đi, tuyệt đối sẽ không lại bị tách ra." Thân Tử Hạo vừa thao thao bất tuyệt hướng tới Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn nói, vừa túm cánh tay Trình Chi Ngôn liền định đi về bên kia.

Tiểu Thỏ vội vàng nhanh tay lẹ mắt lại túm Trình Chi Ngôn trở về, vẻ mặt xấu hổ nhìn Thân Tử Hạo nói: "Cái kia....Em... Hôm nay em có phần không thoải mái, nếu không chúng ta vẫn là đi ngồi ngựa gỗ xoay tròn đi?"

"A??"

Thân Tử Hạo sửng sốt một phen, vẻ mặt khó tin nhìn cô nói: "Không phải đâu, em có lầm hay không, chạy tới ngồi ngựa gỗ xoay tròn, cùng một đống đứa trẻ ngồi??"

"Đúng a." Tiểu Thỏ vô cùng thản nhiên liền gật gật đầu nói: "Anh không biết là cực kỳ lãng mạn sao??"

"..."Thân Tử Hạo trầm mặc chốc lát, sau đó yên lặng nói: "Không...Anh Ta chỉ cảm thấy mình giống người nhược trí ( thiểu năng, ngốc)...."

"..."

Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì, "Vậy nếu không...Anh ở bên ngoài chờ chúng ta?"

"..."

Thân Tử Hạo vẻ mặt khó có thể tin nhìn cô nói: "Chính em ngồi liền thôi, chẳng lẽ em còn muốn túm Trình Chi Ngôn cùng ngồi với em."

"Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Bên kia cũng có rất nhiều người yêu cùng nhau ngồi a."

"..."

Thân Tử Hạo lại lâm vào trầm mặc.

Cho nên nói đến cùng, hai người các ngươi chính là tú ân ái ngược lại tôi cẩu ( con chó) được không, được không, được không??

Có thể là ánh mắt anh lên án quá mức mãnh liệt, Trình Chi Ngôn rốt cục chậm rãi mở miệng nói: "Đi ngồi Ma Thiên Luân đi, vừa lúc có thể thấy tất cả phong cảnh công viên trò chơi."

Thân Tử Hạo cùng Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó gật gật đầu, đồng thời nói: "Được!!"

Nhưng mà đến chỗ ngồi Ma Thiên Luân, bọn họ vậy mà gặp Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư.

Thân Tử Hạo mắt thấy bộ dáng Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư tay trong tay song song đi, nhịn không được đưa tay chỉ vào bọn họ nói: "Các ngươi đây đây đây... Yêu sớm??"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro