426-430

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Thật là, không nói lời nào, cậu lại không nói lời nào, cậu không nói lời nào làm sao mà tớ biết cậu và chú nhỏ chuyện gì xảy ra, cậu không nói lời nào, tớ làm sao giúp cậu a??" Trình Thi Đồng nhịn không được đưa tay dùng lực bóp Tiểu Thỏ một phen nói: "Chú nhỏ cũng là, cho dù tớ hỏi gì chú cũng không nói, hai người các cậu đây là thương lượng muốn chọc giận chết tớ đi?"

"Ai..." Tiểu Thỏ thở dài một hơi.

Thực ra không phải cô không chịu nói mà là căn bản không thể nào nói lên a...

Trận chiến tranh cô cùng Trình Chi Ngôn này, cô cũng là không biết vì sao liền phát triển trở thành cái tình hình này a...

Nguyên nhân gây ra...

Cô sắp không nhớ được rốt cuộc là vì cái gì rồi....

"Tới, học sinh lớp một chuẩn bị rồi." Ngay tại lúc cô xoắn xuýt, một đạo thanh âm trong veo mà lạnh lùng quen thuộc cách cô không xa vang lên.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên hướng tới Trình Chi Ngôn dẫn đầu phía trước nhìn qua.

Hôm nay anh mặc quần áo thể thao màu đen, càng thêm làm nổi lên màu da trắng nõn, đôi mắt sâu thẳm, trong tay anh giơ một cái còi màu trắng bạc để tới bên miệng dùng lực thổi một cái, sau đó giơ tay lên hướng tới tất cả học sinh lớp học nói: "Lập tức liền đến phiên lớp chúng ta đi một vòng, khẩu hiệu chuẩn bị trước, tất cả mọi người còn nhớ rõ không???

"Nhớ rõ - -" các học sinh trăm miệng một lời trả lời.

"Được." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, ánh mắt như có như không đảo qua Tiểu Thỏ trong đội ngũ, sau đó xoay người nhìn thoáng qua động tác người chủ trì hội nghị, trầm giọng nói: "Đến chúng ta, đi thôi."

Nhóm người bạn cùng lớp lập tức đứng vững đội ngũ, đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn, động tác đều nhịp hướng tới người chủ trì hội nghị đi tới.

Đầu thu gió nhẹ lướt qua đôi má, Tiểu Thỏ nhìn bóng dáng dẫn đầu đi ở phía trước đội ngũ, trong lòng có một chút rầu rĩ đau khổ.

Cho tới nay ao ước của cô không phải là đứng cùng Trình Chi Ngôn ở sân trường sao??

Vậy vì sao rõ ràng hiện tại cái ao ước này đã thực hiện cô vẫn là không vui a??

Ngay tại lúc suy nghĩ cô bay tán loạn phía trước một tiếng còi vang, bạn học bên cạnh cô nhất thời lớn tiếng kêu hô: "Cao cấp trên thứ hạng! Khiêm tốn xa hoa có nội hàm! Duy Ngã Độc Tôn là lớp một! Kinh ngạc đến ngây người tất cả đồng bọn!"

Gào thét đinh tai nhức óc chỉnh tề nháy mắt chấn kinh các thầy giáo và người chủ trì hội nghị và học sinh lớp khác đứng ở trên thao trường chờ đợi vào chỗ.

Tất cả sân thể dục trầm mặc một lát, nhất thời bộc phát ra tiếng cười vang vọng phía chân trời.

Đây căn bản không phải khẩu hiệu lớp anh vốn chuẩn bị.

Lúc trước bọn họ tập luyện vẫn hô là "Thứ nhất hữu nghị, thứ hai, trận đấu, lớp một lớp một, tuyệt không tầm thường."

Nhưng mà trên mặt học sinh đều là một bộ dị thường bình tĩnh, ánh mắt bọn họ nhìn thẳng phía trước, khóe miệng hô xong khẩu hiệu nhếch lên, bộ dáng vẻ mặt anh hùng cách mạng anh dũng hy sinh chính là không ai dám nhìn thẳng Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn đưa mắt nhìn sang Tiểu Thỏ, không có gì bất ngờ xảy ra phát hiện ánh mắt cô né tránh.

Thực ra chuyện bạn cùng lớp vụng trộm đổi khẩu hiệu này, cô là biết đến.

Động cơ là vì các học sinh nhìn thầy giáo Trình gần đây tâm tình vẫn không tốt lắm, liền nhớ lại đổi khẩu hiệu ngoạn chơi một chút, có thể đùa anh cười một cái.

Chỉ là gần đây Trình Chi Ngôn vẫn chưa nói chuyện với cô, cô liền không nói cho anh chuyện này.
Liền một đường trầm mặc đi đến quãng đường còn lại, bạn cùng lớp lòng tràn đầy lo lắng nhìn Trình Chi Ngôn.

Dường như tâm tình chủ nhiệm lớp bọn họ cũng không có thay đổi tốt đẹp hơn một chút a...??

Ai nha... Nên làm cái gì bây giờ a...

Tiểu Thỏ thở dài một hơi, cô cùng Trình Chi Ngôn chiến tranh rốt cuộc khi nào thì mới có thể đến cuối a??

Cùng với thanh âm khúc quân hành của vận động viên, những cái lớp phía sau này cũng đi đến toàn bộ.

Cái khẩu hiệu lớp khác cơ bản đều cực kỳ bình thường, không có gì đặc biệt, cũng không có gì ngạc nhiên, thật là bọn họ cao nhất lớp một, một mở màn đã không giống người thường.

Chờ tất cả lớp đi đến ngang qua sân khấu, sau đó là đại biểu vận động viên phát biểu, đại biểu trọng tài phát biểu, chờ tất cả công tác chuẩn bị chấm dứt, hiệu trưởng hô một tiếng: "Đại hội thể dục thể thao lần thứ bảy mươi tám chính thức bắt đầu", học sinh môn trên sân thể dục liền tản ra.

Người chủ trì hội nghị trên phát thanh bắt đầu tuyên đọc hạng mục trận đấu tiến hành buổi sáng, con gái cao nhất thi chạy trăm mét, con trai cao nhất thi chạy trăm mét, con gái lớp mười một thi chạy trăm mét cùng một loạt chạy nhanh mỗi lớp cùng với nhảy cao sắp tiến hành trung tâm sân thể dục, trận đấu nhảy xa, môn đẩy tạ, ném lao.

Tiểu Thỏ nhớ rõ cô cùng Trình Thi Đồng thi chạy một nghìn năm trăm mét là buổi chiều mới có thể tiến hành, buổi sáng không chuyện gì, hai người liền cổ vũ cho bạn cùng lớp chính mình.

Ánh mắt Tiểu Thỏ vừa nhìn trận đấu bạn cùng lớp vừa không tập trung tìm kiếm bốn phía ở trên thao trường, chẳng qua là nháy mắt vậy mà đã không thấy tăm hơi bóng dáng Trình Chi Ngôn.

"Tiểu Thỏ!!" Trình Thi Đồng ở bên cạnh cổ vũ một hồi liền đưa tay vỗ vỗ bờ vai cô, hô cô một tiếng.

"Uh'm?" Tiểu Thỏ quay đầu lại, trong mắt nghi hoặc nhìn cô.

"Tớ cùng Cố Ninh Thư nhà tớ đi chỗ khác a, cậu ngoạn chơi một hồi đi!" Trình Thi Đồng cười tít mắt hướng tới Tiểu Thỏ khoát tay áo liền trốn."..."

Tiểu Thỏ có chút không biết nói gì nhìn bóng dáng cô ấy nhanh chóng chạy vội đi, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.

Trên bầu trời xanh thẳm ánh mặt trời có chút nóng.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh mặt trời chói mắt, dứt khoát xoay người hướng tới phương hướng phòng học đi tới.

Phơi nắng như vậy.... Vẫn là về lớp học nghỉ ngơi một chút là tốt.

Trong vườn trường, phần lớn học sinh đều đã tập trung ở sân thể dục, phòng học bên kia ngược lại có vẻ có chút quạnh quẽ.

Tiểu Thỏ đi tới đi lui, đột nhiên ở góc rẽ hành lang phía trước thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Là anh nước chanh!!

Bóng dáng anh gầy cao ngất, đang dựa vào lan can hành lang, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động trong tay, vẻ mặt như vậy... Phỏng chừng lại là nhìn cái tin tức gì đi...

Trong lòng Tiểu Thỏ hồi hộp một chút, đang nghĩ tới muốn đi qua hay không, nhân cơ hội này nói với anh mấy câu, lúc chuẩn bị xong liền nghe được một hồi tiếng giày cao gót lão "Tháp tháp tháp" truyền tới.

Từ bên kia hành lang vậy mà cô giáo Anh ngữ đi tới.

Tiểu Thỏ chần chờ một chút, cuối cùng không có tiến lên, cô xoay người trốn ở sau hành lang, chờ cô giáo Anh ngữ đi qua cô lại đi nói chuyện với Trình Chi Ngôn.

Nhưng mà tiếng bước chân "Tháp tháp tháp" Bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo cô liền nghe được cô giáo Anh ngữ kinh hỉ hô một tiếng: "Thầy giáo Trình!"
Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên liếc mắt một cái liền thấy được Cố Nhược Nhân đứng cách đó không xa.

Anh lễ phép hướng tới cô gật gật đầu xem như chào hỏi.

"Thầy giáo Trình đứng ở chỗ này làm gì a?" Cố Nhược Nhân kiềm chế kích động trong lòng đi đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, mỉm cười hướng anh hỏi.

" Nghỉ ngơi một chút, nhìn điện thoại di động." Trình Chi Ngôn thả di động của mình lại trong túi, thanh âm trong veo mà lạnh lùng mang theo một chút xa cách trả lời.

"Lúc vừa mới vào tôi nhìn thấy khẩu hiệu lớp anh thật sự đặc biệt." Cố Nhược Nhân cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Nhìn ra được nhất định là dùng tâm chuẩn bị."

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, lập tức có chút bất đắc dĩ cười cười nói: "Là chính bọn nó thay đổi, tôi cũng không biết bọn họ chuẩn bị khẩu hiệu như vậy."

" Vậy khẩu hiệu nhóm người lớp anh ban đầu là gì?"

" Chính là thứ nhất hữu nghị, thứ hai trận đấu các loại..."

" Phốc, thì ra thầy giáo Trình giữ người như vậy." Cố Nhược Nhân nhịn không được bật cười.

"Thầy giáo Trình.... Năm nay bao nhiêu tuổi rồi??" Cố Nhược Nhân nhìn trên gương mặt thanh tú đẹp trai thoáng hiện mỉm cười lạnh nhạt, trong lòng chỉ cảm thấy trên cái thế giới này làm sao có thể có người đẹp trai như vậy.

Trình Chi Ngôn dừng một chút, không có trực tiếp trả lời mà là cười nói: "Hẳn là lớn hơn cô giáo Cố, cô giáo Cô nhìn tuổi còn trẻ như vậy hẳn là vừa mới tốt nghiệp đi."

"Ha ha ha... Đâu có đâu có..." Cố Nhược Nhân nghe anh nói, nhất thời mở cờ trong bụng, "Đã tốt nghiệp nhiều năm, già rồi, già rồi..."

Trình Chi Ngôn mỉm cười lại không nói.

Bên kia Cố Nhược Nhân còn đang lải nhải túm Trình Chi Ngôn nói chuyện, bên này Tiểu Thỏ có phần nóng vội.

Cô vốn trốn sau hành lang là muốn cô giáo Anh ngữ đi qua lại đi nói chuyện với Trình Chi Ngôn, nhưng mà ai biết cô giáo Anh ngữ vậy mà liền đứng ở bên cạnh Trình Chi Ngôn không đi.Giờ phút này cô tiếp tục đứng ở chỗ này cũng không được, xoay người bỏ đi cũng không được.

Tiếp tục đứng ở chỗ này nghe hai người bọn họ chuyện trò vui vẻ, Tiểu Thỏ cảm thấy trong lòng mình có phần khó chịu...

Cần phải xoay người bỏ đi, nhất định sẽ khiến cho Trình Chi Ngôn chú ý... Đến lúc đó còn không biết trong lòng anh sẽ nghĩ như thế nào...

Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy được....

Gần đây thật sự là càng ngày càng khó chịu đựng rồi...

Lại đúng lúc này tiếng chuông di động của cô liền vang lên.

" Trời mưa xuống làm sao bây giờ, ta rất nhớ ngươi, không dám gọi cho ngươi, ta tìm không thấy nguyên nhân vì sao mất ngủ...."

Giọng nữ ngọt ngào lại mang theo một chút đau buồn đột nhiên ngay tại trong hành lang trống trải vang lên.

Tiểu Thỏ nhất thời luống cuống tay chân một trận, vội vàng lấy điện thoại cầm tay từ trong túi ra, nhanh chóng ấn tắt cái 10086 gọi điện thoại tới.

Hai tay cô nắm di động, trong lòng đã là lệ rơi thành sông.

Quả nhiên bất luận khi nào chỗ nào, di động Trung Quốc vĩnh viễn đều là cái người quan tâm nhất của ngươi...

Nhưng mà tin nhắn quan tâm liền thôi, như thế nào đột nhiên liền gọi điện thoại tới quan tâm a...

Tiếng Trình Chi Ngôn cùng Cố Nhược Nhân nói chuyện lập tức liền ngừng.

Có lẽ là đã nhận ra cái gì, Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, trầm mặc chốc lát sau đó hướng tới Cố Nhược Nhân cười nói cười nói: "Xấu hổ, đột nhiên nhớ tới có phần giáo trình quên ở trong phòng làm việc, tôi đi lấy một chút, đi trước."

"A? A.....Được." Trên mặt Cố Nhược Nhân không che dấu không được thất vọng.
Nhưng mà sau khi Trình Chi Ngôn nói xong câu đó, nhưng mà đứng bất động tại chỗ.

Cố Nhược Nhân có chút nghi hoặc nhìn anh, suy nghĩ vừa chuyển hướng tới Trình Chi Ngôn phụ họa nói: ""Đúng rồi, tôi cũng đang muốn đi văn phòng một chút, cùng nhau đi qua đi??"

"..." Trình Chi Ngôn chần chờ chốc lát, đôi mắt hướng tới vách tường sau hành lang, sau đó cười gật gật đầu nói: "Vậy đi thôi."

Cố Nhược Nhân nhất thời mở cờ trong bụng.

Cùng với tiếng giày cao gót dần dần đi xa, Tiểu Thỏ rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô từ sau hành lang chui ra, hướng tới hướng bọn họ nhìn thoáng qua.

Trong hành lang gạch đỏ tường trắng, bóng dáng Trình Chi Ngôn cao ngất quần áo đen, bên cạnh là bóng dáng cô giáo Anh ngữ mặc váy liền áo màu trắng yểu điệu dẫm xuống giày cao gót.

Ánh sáng mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu rọi trên người hai người, vậy mà nhìn có một loại cảm giác hài hòa ngoài ý muốn.

Tiểu Thỏ yên lặng nhìn một hồi, đột nhiên dùng lực đá vách tường hành lang một cái.

Hừ!! Thật sự là chán ghét!!

Nhưng mà một giây sau đầu ngón chân của cô truyền đến một trận cảm giác đau đớn...

Tiểu Thỏ đau nhếch miệng, lại ở trong lúc lơ đãng ngẩng đầu thấy cuối hành lang Trình Chi Ngôn đang quay đầu lại, đôi mắt trong suốt cười như không cười nhìn cô.

"..."

Tiểu Thỏ vội vàng đứng vững, thu hồi biểu tình nhe răng trợn mắt trên mặt, làm bộ cúi đầu tìm đồ vật.

Chờ lúc cô lại ngẩng đầu bóng dáng Trình Chi Ngôn cũng sớm đã biến mất tại góc rẽ rồi.

A a a a!!

Thật sự là quá chán ghét rồi!!!Tiểu Thỏ buồn bực nhìn cái hành lang rải đầy ánh mặt trời kia.

Anh sao như vậy!! Biết rõ rành rành cô giáo Anh ngữ thích anh anh còn ôn nhu cười nói chuyện với cô ấy như thế, còn đi cùng nhau...

Lại liên tưởng đến mấy ngày nay, Trình Chi Ngôn lãnh đạm với cô.....

Tiểu Thỏ cảm thấy được chính mình sắp muốn điên rồi.....

Trận đấu buổi sáng rất nhanh liền kết thúc.

Buổi trưa ăn cơm Trình Thi Đồng và Cố Ninh Thư lại xuất hiện tại trước mặt Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn gương mặt trắng nõn tuấn tú của Cố Ninh Thư, đôi mắt xinh đẹp ôn nhu nhìn Trình Thi Đồng đứng ở bên cạnh mình, không biết vì sao liền bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng Trình Chi Ngôn nhìn cô giáo Anh ngữ....

"Ai? Tiểu Thỏ, như thế nào liền một mình cậu, chú nhỏ đâu?" Trình Thi Đồng có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Thỏ một mình ngồi ở trong phòng học, thuận miệng hướng tới cô hỏi.

" Cùng cô giáo Anh ngữ." Tiểu Thỏ tức giận trả lời một câu.

"A??" Trình Thi Đồng hơi hơi ngẩn ra, lập tức nhịn không được bật cười nói: "Cậu nói loạn cái gì, chú nhỏ mới không phải người như vậy."

"Hừ..." Tiểu Thỏ rầu rĩ quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, cúi đầu hừ một tiếng.

Trình Thi Đồng nhất thời cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, cô buông tay Cố Ninh Thư ra, đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, vòng quanh cô vài vòng đột nhiên dùng một loại ngữ khí vô cùng bát quái hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Ôi, tớ nói này Tiểu Thỏ Thỏ, cậu sẽ không là ghen tị đi??"

"..."

Thân thể Tiểu Thỏ cứng đờ, sắc mặt có chút không quá tự nhiên nhìn Trình Thi Đồng nói: "Cậu nói loạn cái gì a, làm sao có thể!"

" Chậc chậc...." Trình Thi Đồng lắc đầu, một bàn tay chỉ chiếc cằm thon của Tiểu Thỏ nói: "Phụ nữ a... Chính là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, nhìn xem ánh mắt nhỏ né tránh này, khóe miệng cậu sắp méo, cậu nói cậu không có ghen, lừa gạt người nào a??"

"..."

Đôi mắt Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm Trình Thi Đồng trước mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro